Chương 1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghĩa địa thê lương, từng đợt gió rít qua khe hở của tán lá đã vàng úa, bầy quạ đen lủi trốn rất nhanh trong những nấm cỏ rậm rạp, cái lạnh giữa đông dễ khiến người ta rùng mình, nhất là khi một mình lạc vào những nấm mồ hoang vu rải rác khắp nơi. Hương bay nghi ngút, xộc vào hốc mắt cay xè, nhưng Minh khóc không phải vì thế, đành rằng ở một nơi chỉ toàn là sự chết chóc, bao giờ cũng gợn lên một thứ cảm xúc đau buồn lạ kì.

Có một người con gái, mãi mãi dừng lại ở tuổi 22 đẹp nhất đời người.

Minh nhẹ nhàng đặt lên mộ bó hoa hồng đỏ rực, ánh mặt trời ráng chiều le lói trên hàng chữ ghi trên phần mộ, mà không biết anh đã đọc đi đọc lại bao nhiêu lần, để nhắc nhở mình, người ấy thật sự không còn tồn tại nữa.

Phía xa xa, một bóng người toàn thân trắng toát đang nhìn anh, đôi mắt rực lửa, chứa đầy sự thù hận. Cô nép mình dưới gốc cây cổ thụ to nhất, già cỗi nhất ở nghĩa địa, dõi theo từng bước chân nặng nề của Minh, đợi anh quay người đi, bước lên chiếc taxi, rồi lao vun vút trên đường, mới lặng lẽ quay về.

Người con gái mặc một chiếc váy trắng tinh khôi, mái tóc đen dài thướt tha, buông xuống ngang lưng dịu dàng. Cô yên lặng nhấp từng ngụm café nóng hổi, tay trái mân mê cuốn tạp chí mới ra tháng này, trang bìa là hình ảnh một chàng trai trẻ tuổi, nụ cười như ánh nắng chói đầu hè, để lại cho người đối diện một cảm giác cực kì thân thiện.

"Đằng sau nụ cười ấm áp ấy, có ai biết là một con người lạnh sắc hơn cả dao găm?"

-----

Hà Nội, ngày 12 tháng 12.

Mưa xối xả, phủ trắng toàn bộ con đường phía trước, dòng xe hối hả ngược xuôi, tìm về mái ấm của riêng mình. Minh ngồi trên văn phòng, tầng cao nhất của tòa nhà Hapro, đưa mắt nhìn lên bầu trời đen kịt những đám mây.

"Anh về chưa?"

Tin nhắn gửi đến từ Trang, cô là con gái của chủ tịch tập đoàn Hapro này, chính là cái nơi anh dày công vun đắp, bỏ hết cả biết bao tâm huyết, tuổi thanh xuân của mình cho sự phát triển của nó. Nhưng trên đời, không phải cứ bỏ ra bao nhiêu, là sẽ nhận lại được bấy nhiêu. Tài năng, anh không thiếu, trí tuệ cũng có thừa. Cái anh thiếu duy nhất, chỉ là một chỗ dựa vững chắc. Và Cao Thiên Trang, chính là một mảnh mà anh còn thiếu. Ông trời dường như cũng không bạc đãi anh, khi mà ngay lần đầu gặp mặt, anh đã dễ dàng gây ấn tượng với người con gái xinh như một bông hoa đỗ quyên, dịu dàng và thông minh ấy.

Minh gọi lại cho Trang, dặn dò cô mấy câu rồi tắt máy. Ở những giờ phút hiếm hoi này, anh mới có thời gian để nhìn lại mình suốt mấy năm qua. Quả thực đã khác trước rất nhiều, ngày ấy, ước mơ của anh vừa cao vừa xa. Khuôn mặt thư sinh, đôi mắt kính cận không biết đã làm bao nhiêu cô gái thầm thương trộm nhớ. Nhưng anh chẳng mảy may động lòng. Cuộc đời anh vốn dĩ là một đường thẳng đi lên, chẳng thể gấp khúc hay dừng lại vì bất kì điều gì.

Nhưng năm cuối đại học, có một người đã xuất hiện, khiến cuộc đời anh chao đảo, và rẽ sang một lối khác. Người ấy cứ như một dòng suối nhỏ trong lành, chảy đến khắp mọi ngóc ngách cằn cỗi trong trái tim anh. Dần dần, anh đã quen với sự tồn tại của cô. Họ cùng ước hẹn, thề thốt, rằng sau khi tốt nghiệp ra trường, sẽ kết hôn.

Không ngờ, giấc mơ ấy,hiện tại mãi mãi đã tan thành mây thành khói mà bay đi, không thể nào thực hiện được nữa.

Trời ngớt mưa, nhưng bên ngoài tối đen như mực. Chẳng có lấy một vì sao. Minh uể oải đứng dậy, bước ra khỏi phòng. Cùng dãy là phòng của chủ tịch hội đồng quản trị, kế đến là tổng giám đốc, ở góc dưới cùng dãy bên kia là phòng của phó tổng giám đốc. Minh thấy ánh đèn vẫn còn sáng choang, từ từ lại gần.

Nhưng bàn tay anh đang định gõ cửa thì bỏ xuống. Rất có thể giờ này, Lan vẫn còn ở đây. Mấy hôm nay, phó tổng giám đốc Cường không được khỏe, nên con gái ông thường xuyên đến chăm sóc và đưa ông về nhà.

Anh quay người đi, nhưng bước chân chợt khựng lại. Ở trong vang ra một tiếng nói trầm trầm rất lạ, dường như anh chưa được nghe bao giờ.

"Thưa phó tổng giám đốc, dự án lần này đã được quyết định rồi, sẽ do cô Trang trực tiếp phụ trách."

Người con gái có giọng nói êm đềm như nước lên tiếng.

"Cha, con không cam tâm để con bé ấy ngồi lên đầu lên cổ mãi. Nó có gì tài giỏi hơn con chứ? Cùng lắm chỉ là dựa dẫm vào chức vị chủ tịch của bác Trung thôi."

Ở bên ngoài, Minh khẽ cau mày, có chuyện gì mờ ám đang xảy ra với vợ sắp cưới của anh hay sao?

"Lan, không được hành động lỗ mãng, còn chưa có cuộc họp chính thức, làm sao biết được ai sẽ là người trực tiếp phụ trách chứ?"

Ông Cường ân cần khuyên bảo con gái. Đối với ông, Lan chính là bảo bối quý giá nhất trong cuộc đời. Từ bé, cô đã mồ côi mẹ, hai bố con dựa dẫm vào nhau nương tựa suốt hơn hai mươi năm qua. Ông nâng niu cô chẳng khác gì một viên ngọc quý. Mà Lan, cũng không phụ tấm lòng của cha, được cử đi du học nước ngoài chuyên ngành tài chính, rạng rỡ trở về với tấm bằng loại ưu trong tay. Cô càng lớn, càng xinh đẹp, y như người mẹ đã mất của cô.

"Cha à..."

Lan nũng nịu với cha mình. Ông hiểu con gái mình chứ, nó lúc nào cũng muốn được chứng tỏ khả năng của mình, không ngại vất vả mà vào công ty, bắt đầu từ một nhân viên thấp bé nhất. Nhưng đã mấy năm trôi qua, vị trí của nó có được chỉ là phó phòng kế hoạch, luôn luôn xếp sau Trang.

"Phó tổng giám đốc, cô Lan có thừa năng lực để thực hiện dự án này. Nếu cô Lan thật sự muốn, không phải là không có cách."

Ông Cường nhíu mắt, nghi hoặc hỏi.

"Cách gì?"

"Khiến cho cô Trang không đủ điều kiện để tham gia."

"Nó là con gái của chủ tịch, sao lại có chuyện không đủ điều kiện được?"

"Nhưng nếu như, cô ấy không thể thì sao?"

Ông Cường nhận ra ẩn ý, ngắt lời.

"Không được. Tuyệt đối không được làm hại đến con bé". Rồi ông quay sang nhẹ nhàng nói với Lan.

"Hai đứa chơi thân với nhau từ nhỏ, cha không muốn vì lợi ích mà hai đứa trở mặt, thật sự là không đáng đâu con à."

Giọng Lan trùng xuống: "Cha, vậy những thiệt thòi con phải chịu mấy năm qua là đáng hay sao?"

Ông thở dài, ánh mắt buồn bã nhìn cô công chúa bé bỏng trong lòng mình. Nó đã trưởng thành thật rồi, đủ lông đủ cánh nên đã muốn bay đi, muốn rời xa khỏi ông rồi.

Minh lạnh gáy, bởi vì có cơn gió thổi ngang qua. Họ định làm gì với Trang chứ? Anh vừa đi vừa khó chịu, nỗi lo sợ cứ canh cánh trong lòng.

Một tuần sau đó.

Trời đất vẫn yên bình, hàng cây trước cổng tập đoàn vẫn hồn nhiên đón những ngày nắng giữa đông. Mấy ngày qua anh luôn để để mắt canh chừng Trang, cũng âm thầm theo dõi những hành động của Lan. Nhưng Có lẽ bác Cường đã thật sự khuyên giải được sự cố chấp trong suy nghĩ của cô con gái. Anh thở phào nhẹ nhõm, suy cho cùng, bản chất của Lan là một cô gái hiền lành, lương thiện, sống hết mình vì người khác. Hơn nữa, tình bạn giữa Trang và Lan đã được vun đắp hai mươi bốn năm. Chẳng hề mong manh, cũng không hề ngắn ngủi. Khi còn được sống trên đời, có mấy ai có được cho mình một tình bạn lâu bền như thế?

Nhưng có lẽ anh đã lầm.

Nhận được cuộc gọi từ bệnh viện, anh vội vàng chạy đến. Mùi thuốc nồng nặc khắp nơi, khung cảnh này quá quen thuộc, nó đã ám ảnh anh suốt mấy năm nay.

"Minh, em yêu anh mà, tại sao lại đối xử với em như vậy?"

"Anh không cố ý, em biết là anh không cố ý đẩy em đâu, đúng không? Chúng ta còn lời hẹn, chúng ta còn phải cùng nhau đi Hàn Quốc, cùng nhau ngắm tuyết, còn phải kết hôn nữa, sau đó chúng ta sẽ đưa con của hai đứa đi khắp thế giới này."

"Anh đừng khóc, đừng khóc, em không trách anh."

Minh chạy dọc khắp các hành lang bệnh viện để tìm Trang, anh đã mất đi một người rồi, không thể mất đi thêm một ai nữa.

"Đang cấp cứu."

Minh nhìn như thôi miên ba chữ in trên bảng thông báo. Anh phải chờ, anh phải đợi. Cô ấy sẽ không sao, không sao đâu.

"Con bé sao rồi?"

Chủ tịch chạy vội đến, nắm lấy tay Minh rồi hỏi dồn. Còn mẹ của cô, không còn hơi sức để hỏi nữa, bà ngã khuỵu xuống nền đất lạnh lẽo.

"Bác Mai, bác đừng lo lắng, bác yên tâm, em ấy sẽ không sao đâu."

Người đàn bà khóc nấc lên: "Có thể không sao thật chứ? Con bé sẽ không sao phải không?"

Minh không dám trả lời, bởi vì chính bản thân anh cũng rất sợ, một khi cánh cửa kia được đẩy ra, chờ đợi anh không phải là một người biết cười biết nói nữa, mà là một thân xác vô hồn. Anh rất sợ cảm giác ấy, phải từng có ai trải qua rồi mới hiểu, khoảng khắc đó, nặng trĩu và đen tối đến thế nào.

Đã hai tiếng trôi qua, bên trong vẫn cứ im lặng như vậy, chẳng có một dấu hiệu nào là cô sẽ ổn. Ông Trung đưa tay lên giữ ngực, tay còn lại ôm bà Mai, vừa dỗ dành vừa an ủi. Chính anh cũng không biết, nếu thật sự Trang có chuyện gì, bản thân anh sẽ đi về đâu, gia đình bác Trung sẽ ra sao? Anh đã đánh đổi cả tuổi thanh xuân của mình, thậm chí còn tự tay giết chết nó để có được tình yêu của Trang. Nếu mọi chuyện cứ như vậy mà kết thúc, suốt cuộc đời này, anh làm sao có thể yên ổn mà sống tiếp đây?

"Cô ta không chết được đâu, tôi sẽ không để cô ta chết dễ dàng như thế."

Tin nhắn được gửi đến từ một số lạ hoắc. Anh run run, nhìn trân trân vào màn hình điện thoại.

"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được."

Một sự hoang mang bao trùm lên toàn bộ tâm trí anh. Rốt cuộc là ai chứ? Không phải Lan, tuyệt đối không phải là cô ấy. Hay đúng là cô ấy, chẳng qua là vì muốn diễn kịch nên mới gửi tin nhắn cho anh? Minh ôm đầu, tựa như sắp nổ tung, cơ thể anh co rúm lại, rốt cuộc là kẻ nào mà đã hận Trang đến như vậy?

Cửa phòng cấp cứu mở ra, Minh giật mình, đi đến phía trước.

"Bệnh nhân không sao, chỉ bị gãy chân. Chúng tôi đã kiểm tra toàn bộ, không có bất kì vết thương nào khác."

"Bác sĩ, có thật là chỉ bị gãy chân thôi?" Bà Mai ngước khuôn mặt đẫm nước mắt lên, hỏi.

"Vâng ạ, xin mọi người cứ yên tâm. Chúng tôi sẽ chuyển cô ấy về phòng hồi sức, mọi người hãy đến đó để chăm sóc cô ấy."

"Xin cảm ơn, cảm ơn bác sĩ."

Vị bác sĩ kia mỉm cười hiền từ, rồi quay đi. Giá như, giá như ngày đó, mọi thứ được sắp xếp ngược lại, mở mắt ra, anh vẫn nhìn thấy cô gái có nụ cười thiên sứ ấy, anh vẫn được cô mè nheo, nũng nịu, anh vẫn được yêu chiều, và chăm sóc cô...

Thế nhưng trên đời, có quá nhiều điều giá như, mà anh không thể nào biến chúng trở thành sự thật.

Tại văn phòng của phó tổng giám đốc.

"Lan, nói thật cho cha nghe đi, việc Trang bị ngã xe, có liên quan gì đến con không?" Ông Cường hỏi cô với giọng điệu lo lắng, ông lo sợ Trang sẽ không qua khỏi tai nạn này, càng sợ hơn nếu chính đứa con gái mình yêu thương bấy lâu vướng vào vòng pháp lý.

Cô gái cụp đôi mi xuống, thở ra một hơi rất dài, trái tim đau nhói liên hồi, tựa như cả thế giới quay lưng lại với cô.

"Cha, con đã nói rằng không phải con mà, tại sao cha vẫn cứ không tin chứ?"

Người đàn ông tóc điểm hoa râm, đôi kính lão trắng đục không thể nào làm dịu đi sự bất an trong đáy mắt. Ông bất lực ngồi xuống, chẳng thể nói thêm một lời nào nữa.

Giọng Lan mềm oặt xuống, những giọt nước mắt bắt đầu tuôn rơi.

"Cha, con biết là cha không muốn con làm điều gì có lỗi với em ấy, nhưng cha phải tin con, con là con gái của cha mà. Con chỉ muốn nhìn thấy cha vui vẻ, để ở bên con đến suốt đời, vì vậy, chỉ cần cha không thích, con nhất định sẽ không làm."

Lan ấm ức ôm lấy cha, dựa vào vai ông khóc nức nở như hồi còn thơ bé. Ông Cường vuốt ve mái tóc mềm mại, ánh mắt ẩn chứa những nỗi đau không thể nào nói ra được.

"Cha tin con, con bé ngốc này. Thế nhưng, cha rất sợ, một ngày nào đó sẽ không thể bao bọc, chở che cho con được nữa. Vì vậy, hứa với cha, từ nay nếu muốn làm việc gì, phải bàn bạc với cha, được không?"

Lan nín khóc, cô lấy tay quệt nước mắt rồi càng ôm chặt ông Cường hơn.

"Cha, con biết rồi."

"Vậy..." Ông Cường ngập ngừng nói: "Vậy, cùng cha đi thăm em Trang nhé, con bé lúc nào cũng mong con đến chơi với nó đấy. Hồi nhỏ, hai đứa có bao giờ chịu rời nhau đâu, ăn cũng phải ăn chung, đến ngủ cũng phải chung một giường, đi đâu cũng lếch thếch kéo nhau cùng đi. Mới ngày nào còn là một lũ choai choai, hôm nay đã trở thành hai thiếu nữ xinh đẹp như thiên thần. Cha thì ngày càng già rồi...".

Lan hiểu ý của ông, người già nào có mong gì hơn ngoài niềm vui được nhìn thấy con cháu trưởng thành? Tóc của cha đã bắt đầu có những sợi bạc trắng, đôi mắt cũng không còn tinh anh như trước. Khi xưa, luôn là cha dìu cô đi hết các con phố, giờ đây, bước chân mỗi ngày thêm nặng nề, bất cứ lúc nào cha cũng có thể bị thụt lùi về phía sau vì không theo kịp bước chân của cô.

0

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro