Bài thơ: MÙA THU ĐÃ CHẾT (Nguyễn Lâm Anh Kiệt)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa thu chết không hẳn vì thu chết,

Mà vì ai đã tan biến trong đời

Người con gái có tên là Hoài Thu,

Chôn thân xác mình bên phần mộ vắng.


Vắng trong tim tôi, vắng trong ánh trăng

Gieo cho cuộc tình một thoáng tan tành

Riêng thế giới thần tiên nàng hạ cánh,

Khác xa nơi nhân thế ít yên bình.


Từ nơi đây đóa hồng vẫn tươi xinh,

Tôi cầm lấy màu xanh dương thăm thẳm,

Nép bên trong là một chút tâm tình,

Tay đặt xuống mà thấy mình đơn côi.


Linh hồn Thu giờ đã bay mất rồi

Thu có thấy những lời tôi đang nói?

Chúc cho Thu được nắng rọi vành môi,

Bên Thiên Chúa và bên thần tiên mãi!


Đừng quay lại nơi trần gian khổ ải!

Hãy ở yên bên Thiên Chúa cao vời!

Nếu một mai mà Thu buồn quay lại,

Tôi sẽ chờ tình yêu nhủ bên tai.


Còn nếu như Thu mãi cách xa hoài,

Tôi sẽ vẫn ngồi đây mà nhẫn nại 

Vẫn sẽ chờ tình yêu nhủ bên tai,

Bay trong gió màu phong đỏ rực cháy.


Song tôi vẫn biết Hoài Thu chẳng thấy,

Bởi Hoài Thu đã xa quá nơi này

Thu đã chết, làm mùa thu cũng chết;

Còn mỗi tôi sống giữa những lang thang.


Rồi đến lúc thiên đàng kia rực sáng,

Tôi thấy gì ngoài những đám mây ngàn?

Có phải chăng từ vầng mây tôi thấy,

Thu đang cười tỏa trắng xóa đâu đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro