Cuộc sống " vui vẻ " của tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả : đây là tiểu thuyết đầu tay mong mọi người chiếu cố

Chào quý vị , và bây giờ đây là món khai vị.

Trời đã sáng , anh sáng lén lút chui qua từng ô cửa sổ . Mùi không khí vẫn còn rất ẩm , tôi ngồi dậy , dụi dụi cặp mắt và bắt đầu cười thật tươi để đón chào nắng sớm , nhìn qua ô cửa sổ , khoản sân sau nhà hoàn toàn thay đổi , cỏ cây ước đẫm , tất cả cây cối xung quanh bị giập tơi tả , phong cảnh xung quanh cũng rất thông thoáng , thoải mái . Bầu trời rộng lớn , xanh thẳm như đại dương  và như muốn sập xuống của mùa thu, đâu đó trong vườn cây , cái cây soài mà tôi và bố cấm xuống đất hôm qua , cực lắm luôn , nhìn cái cây chỉ to bằng ngón chân cái , nhưng nó đã trụ được qua cái đêm mưa tầm tã kia, thật đáng phục . Đang mải mê nhìn cây soài , bỏng , tiếng chiếc chiến sứ va chạm vào mặt đất , tiếng động kia làm tôi giựt bắn mình , bắt đầu có tiếng cải nhau:

Giọng nam - Bà đưa con bé cho tôi , nếu không chăm sóc được cho con bé thì bà đưa con bé đây, bé Nghi ( tên em tôi) , con nói đi , chọn ai , con theo ai , con nói cho ba nghe ( giọng nhẹ nhàng như đang kiềm chế cơn giận).

Giọng nữ - không , ông bị gì vậy , ông đừng có như vậy , con cái đâu có liên quan gì , chuyện của tui với ông thì đừng loi con cái vào ( vừa nói vừa khóc , giọng giận dữ , như một con gà mẹ bảo vệ đàn con khỏi con chim ưng vậy)

Có tiếng trẻ em khóc , nếu không lầm thì đó là giọng của em tôi , tôi nhận ra gì đó , lập tức , tôi dùng tất cả sức lực , từng cưa , chạy như tên bắn xuống dưới nhà , chân tôi cứng lại trước cảnh: mẹ tôi và em gái tôi ôm nhau mà khóc, cánh cửa trong nhà mở toang phía kia cánh cửa là bố tôi , ko thèm nhìn một cái , ông lên ga và phóng xe đi như một kẻ vô tâm bỏ lại kia vợ và con mình khóc . Giọt Nước mắt bắt đầu rơi chậm vào váng gỗ . Giật mình tỉnh dậy,: "thì ra chỉ là mơ" tôi nghĩ , tôi bắt đầu khóc , khóc nữa , khóc ước cả gói . Nó ko phải mơ , rõ ràng là không phải mơ, điều đó đã diễn ra rồi , nó là quá khứ . Cây soài giờ cũng đã có tán lá có góc cây để ngồi đọc sách , ngồi dậy , tôi nở một nụ cười (một nụ cười giả tạo), cầm lấy quyển sách nào đó , bước xuống nhà , ra sau vườn nhà tôi , tựa lưng vào gốc cây và bắt đầu nhai quyển sách, đang nhai , đằng sau xuất hiện một giọng nữ , chắc chắn là giọng nhỏ Thuý , hàng sớm của tôi , cách nhau một cái hàng rào . :

Thúy  -  long , mấy giờ rồi mà mày còn nhai sách , muộn học tao giết mày.

Tôi - rồi rồi không cần căn , tui vô thay đồ được chưa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro