Cái kết và những nối rẽ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 23 tháng 12, gió lạnh đột ngột tràn vào lòng thành phố, nhiệt độ buổi sáng tụt xuống rất thấp. Những tờ giấy nhỏ bé ướt sũng ghi số điện thoại chiều mưa qua đã nhoè hết chữ.

Ngày 24 tháng 12, mưa rơi không ngớt trong suốt đêm Giáng sinh. Cô ở lì trong nhà vì sợ sẽ bỏ lỡ một cuộc điện thoại từ...

Anh chằm chằm nhìn nét chữ số nhoè nhoẹt mờ mịt, với những cuộc gọi nhầm số bất tận...

Tình yêu đang ở đâu, ơi nỗi cô đơn?

tình yêu ở đâu

Ngày 31 tháng 12, trời lạnh như cắt, giá rét quẩn quanh trong căn phòng, mưa vẫn tiếp tục rơi rả rích.... Anh và cô đều thao thức đến rã rời trong những căn phòng... Từ trong ra-đi-ô vọng tới tiếng nói cười náo nức của đám đông tụ tập trên quảng trường trước toà nhà thị chính, đếm ngược theo từng giây còn lại của năm cũ, thế là một năm lại đã qua đi.

Ngày 5 tháng 1, buổi chiều đưa tới từng cơn gió lạnh như châm vào da thịt, giá rét lại tràn về quanh đây...

Ngày 12 tháng 1, rồi cuối cùng trời cũng hửng lên, ánh mặt trời lấp ló, nhưng nhiệt độ lại hạ xuống thấp... Thành phố thay đổi quá nhanh khiến con người phải kinh ngạc. Bồn phun nước trong công viên đã biến thành công trường xây dựng cầu vượt cao tốc.

Ngày 1 tháng 2, trời ấm lên, dù còn đầy hơi giá. Anh đầy hy vọng, nhủ thầm có lẽ giống như một tình huống trong phim, tại một góc ngoặt đầu phố, hay trong quán cà phê ngoài công viên kia, anh sẽ gặp lại được cô.

Ngày 14 tháng 2, đêm của Lễ tình nhân Valentine, những ngôi sao thưa thớt sáng trên trời đêm. Trên con phố lạnh lùng cô đơn, khi những bóng đèn nhiều màu mắc quanh vòm cây khô cuối phố vui vẻ sáng lên, cô đã không kìm được lòng mình bật khóc.

Ngày 25 tháng 2, những lớp mây mỏng tang bao phủ bầu trời một màu xám, mông lung như khói. Cô vẫn quen chân rẽ trái, anh vẫn quen chân rẽ phải.

Ngày 28 tháng 2, hoa Đỗ Quyên bên đường nở rộ, nghe nói trong núi, hoa anh đào cũng đã mở cánh rồi. Ngày nối ngày lặng lẽ, họ chưa từng gặp lại nhau.

Đã sang tháng 3 với chút khí hậu nóng ẩm của hè pha dần với tẹo không khí ấm áp từng hạt mưa phùn trong xuân . Anh mang một tâm trạng không mấy vui vẻ và cầm chiếc búa nâu với vài cây đinh để sửa lại bảng số phòng minh "B12".

Cô ngồi trong phòng , hai tay nhẹ nhàng đan sửa lại chiếc áo khoác của  người con trai có mái tóc dài hôm ấy . Lòng bồi hồi nhìn bảng số phòng đối diện trước phòng cô ... "B12" .

Thế là đã sang tháng 6.

Mưa rào không ngớt ngoài khu chung cư ... anh ngồi tựa bên lòng khung cửa sổ ngắm nhìn từng giọt mưa lộp độp bên thành cửa . Tai đeo chiếc dây tai phone , tự nhủ ... "người con gái nhí nhảnh mang dáng hồn nhiên ấy đâu rồi , liệu cô ấy có còn nơi thành thị náo nhiệt ồn ào này ?"

Cô cầm chiếc ô , vai đeo chiếc balo nhỏ nhắn , đi trên từng bậc thang khu chung cư rẽ trái về phía phòng mình rồi nhìn lên bầu trời mưa và ngẫm : "Chàng trai của em ơi ? Anh đâu rồi hay anh đã đi đến một xứ xở khác ? "

Thời gian cứ thế trôi qua ... bây giờ là 24 tháng 12 , ngút ngát 6 tháng , anh đã tốt nghiệp đại học và cầm trên tay chiếc bằng tốt nghiệp . Anh không muốn phải rời xa nơi này vì anh tin rằng người con gái ấy có lẽ vẫn còn đang ở nơi này .

Cô ngồi trong một quán cafe gần đó ... tay cầm quyển tiểu thuyết và khoác một chiếc khoác đen quen thuộc . Cô đã thích đọc tiểu thuyết từ khi nào vậy ? ....

30 tháng 12 ...Hôm nay người ta kéo  nhau ra đường đón giao thừa . Từng cặp trai gái nắm tay nhau bên công viên hay hàng ghế đá ... anh khoác chiếc áo mũ lên kín mặt ... khẽ chảy một dòng nước có vị mặn và đi về phía bên phải ...

Cô ngồi khép mình tại một góc tối cạnh xó nhà ... gục mặt xuống cặp đùi mà khóc ... và "kẹt kẹt" tiếng của phòng B12 khẽ mở ra , một bóng đen với tâm trạng cùng màu lướt vào căn phòng tối .

Ngày 22 tháng 3 . Mùa xuân năm nay đẹp quá . Đào nở rộ và chỉ lất phất vài giọt mưa phùn bên lòng phố Hà Nội . Anh bước ra khỏi căn phòng B12 kéo chiếc vali ... rồi bước về phía bên phải.
Cô gập chiếc áo đen vào balo nhỏ . Quàng cái khăn len xám dài lên cổ rồi vội vàng tạm biết chủ căn hộ chung cư ... lặng lẽ đi về phía bên trái .

Anh giở lịch trình tàu chạy ra ... ngồi lên chiếc ghế chờ chuyến tàu lúc 8h đến .... rồi như một thói quen đi đến quầy bán đồ ăn nhanh gần đó lựa cho mình một ly cafe .

Cô hối hả chạy ra từ quầy đồ ăn để bắt kịp lịch trình chuyến tàu của mình ... "bốp" ... cô va phải một thanh niên khá cao và có mái tóc đen dài che mắt ...

Anh kéo cô nàng quàng chiếc khăn xám đứng dậy rồi vuốt qua mái tóc ấy ... Cô nhìn anh một lúc lâu , bỗng dưng lệ tuôn trào qua hai khé mắt ngã nhào vào lòng anh .... cứ thế , cứ thế ... chuyến tàu 8h đã chạy qua chỉ để lại hai tâm hôn đứng bên ven đường ray mặc kệ cho mưa phùn vẫn cứ rơi .... mặc kệ cho sau này họ có rẽ trái hay phải đi chăng nữa... !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro