1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mai là cô gái trẻ đang trải qua một thời gian khó khăn, lạc lối và không có bất kỳ một điểm tựa nào trong cuộc sống của chính mình.

Một ngày mưa, Mai quyết định ra đường sau những ngày tự nhốt mình trong nhà. Mái tóc ngắn của cô không được cố định nên cứ chơi đùa với gió mưa ngoài trời! Đôi môi khô lại có vài chỗ đã nứt nẻ, hai má cô đỏ ửng lên vì lạnh. Ngoài trời mưa vẫn rơi khá nặng hạt, đôi chân cô gái vẫn đang cố đi về phía trước.

Cô bước vào quán cà phê gần đó, không gian ấm cúng khác hẳn với ngoài trời.

- Cho mình một Latte nóng nhé!

Cô ngồi bên cạnh cửa sổ, ánh mắt cô luôn hướng ra ngoài tìm kiếm gì đó! Có phải cô đang tìm một tia nắng? Giống như sâu bên trong tâm hồn cô, cũng đang tìm một tia hy vọng để mình có thể bám víu vào. Tay cô ôm trọn cốc latte nóng, đưa lên thổi vài lần rồi uống một ngụm. Hơi ấm từ miệng chuyển dần xuống cổ họng. Chắc hẳn cô đang không ngừng cảm thán ly cà phê này.

Cô ngồi thẫn thờ nhìn ra cửa sổ quán cà phê, nơi mưa đang rơi liên tục. Không khí xung quanh cô có vẻ khá yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa rơi nhẹ nhàng và những tiếng rì rào từ quán cà phê.
Bỗng nhiên cửa quán cà phê bật mở và một cơn gió lạnh lùa vào. Một anh chàng bước vào trong tình trạng ướt sũng. Có vẻ anh ta vừa mới từ trời mưa chạy vào, anh rùng mình và vội vã bước vào quầy để gọi một ly cà phê nóng, mong tìm được sự ấm áp và khô ráo.

Anh nhìn quanh quán và nhận thấy có một bàn trống cạnh cửa sổ, quyết định ngồi gần Mai. Anh cảm ơn nhân viên rồi ngồi xuống, anh đặt một chiếc túi lớn trên bàn.
Khi Mai tình cờ nhìn qua, cô vô tình thấy anh đang cố gắng làm khô người bằng cách xoay tay và thở ra hơi nóng. Cô cảm thấy cuốn hút bởi vẻ ngoài của anh và cảm giác bối rối của anh. Cô lén lút nhìn về phía anh vài lần, cảm nhận được sự đồng cảm và tò mò. Nhưng khi anh bắt gặp ánh mắt của cô, cô nhanh chóng quay đi, cảm thấy ngại ngùng và không biết làm gì tiếp theo.

Cảm giác ngại ngùng khiến Mai quay lại với ly cà phê của mình. Trong khi đó anh lại nhìn ra cửa sổ với nhiều suy tư trong lòng. Mặc dù họ không trao đổi bằng lời nói, nhưng sự hiện diện của anh đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng cô!

Nhưng anh ngồi không xa, nên khá khó để cô tiếp tục tập trung vào ly cà phê của mình. Anh cũng cảm nhận được ánh mắt của cô nhưng không chắc cô đang nghĩ gì. Anh quyết định im lặng, thưởng thức cà phê sau khi bị ướt sũng ngoài trời.
Một lúc sau, khi cơn mưa đã giảm bớt và quán cà phê trở nên yên tĩnh hơn. Cô quyết định rời quán cà phê ra ngoài để tránh cảm giác ngại ngùng. Khi cô vừa bước ra ngoài, tình cờ thấy anh cũng đang chuẩn bị rời đi. Họ lại trao nhau một ánh mắt lần nữa, lần này không còn cảm giác ngại ngùng mà là sự đồng cảm nhẹ nhàng.

Anh biết cô đang định rời đi nên quyết định mở lời hỏi cô.

- Cô không ở lại nữa à?

Mai hơi ngạc nhiên, nhưng cũng cảm thấy một sự nhẽ nhõm khi bắt đầu cuộc trò chuyện. Họ cùng đứng dưới mái hiên quán cà phê nơi mưa đã ngừng rơi hoàn toàn.

- Đến lúc phải về nhà rồi!

Cô và anh bắt đầu trò chuyện, chia sẻ về những gì đã khiến họ đến quán cà phê vào ngày mưa. Dần dần họ mở lòng với nhau về những cảm xúc và suy nghĩ của mình. Mặc dù cuộc trò chuyện không quá dài, nhưng lại tạo ra một sự kết nối sâu sắc giữa họ.

Trước khi để Mai ra về, anh đã mở lời mời cô đi dạo một đoạn với mình. Và đương nhiên, cô đã đồng ý với anh, họ cùng bước ra ngoài. Cùng cảm nhận sự nhẹ nhõm và hy vọng mới từ cuộc gặp gỡ tình cờ này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro