ONESHOT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngoài cửa sổ đang mưa phùn.
Lý Liên Hoa từ trong giấc ngủ tỉnh lại, trong lúc đó, một cơn đau nhói xuyên qua tim, y hít một hơi thật sâu, hình ảnh trước mắt dần dần mơ hồ, năm giác quan lại mất đi một ít. Y đột nhiên nhớ lại khi còn là một thằng nhóc lang thang bệnh tật, đại ca đã ôm mình vào lòng, thổi hơi thở ấm áp vào tai bảo y hãy cố gắng nào, Tương Di . Y nhếch khóe miệng, lúc còn là Lý Tương Di, y không thích nhớ lại mà luôn không ngừng tiến về phía trước, một người một kiếm chinh phục tầng này đến tầng khác, đi đến đâu cũng thuận lợi. Anh hùng rất ít người quan tâm đến việc nhìn lại. Kỳ thực sau khi trở thành Lý Liên Hoa, y cũng không nhớ lại quá khứ nhiều lắm, ngược lại bây giờ, khi đèn đã cạn dầu, mỗi khi phải chịu sự đau đớn hay hàn độc, y sẽ muốn thu mình vào vùng đất ký ức dịu dàng, nhớ sư huynh và sư phụ, tìm được chút hơi ấm trong cuộc đời.
Y ho nhẹ một tiếng, sau đó phát hiện tay mình ấm áp khác thường, quay người lại nhìn thấy Phương Đa Bệnh đang nằm ở đầu giường ngủ, một tay thò vào trong chăn, nắm lấy tay y trong lòng bàn tay. Y biết tên nhóc này sợ mình sẽ lạnh, nắm tay suốt đêm để đảm bảo nhiệt độ cơ thể ở mức bình thường.
Tại sao ông trời lại trêu chọc mình đến mức này, đầu óc của chàng trai trẻ không hề bị vấy bẩn, Lý Liên Hoa không muốn để Phương Đa Bệnh đau buồn về số phận của mình, hiện tại xem ra việc nợ hắn là tất yếu. Y nắm lấy tay Phương Đa Bệnh, siết chặt, thiếu niên đang ngủ không sâu lập tức tỉnh dậy, đôi mắt to đầy quan tâm hỏi: "Huynh tỉnh rồi sao Lý Liên Hoa, có thấy khó chịu không?" Có lạnh không?
"Tốt hơn nhiều rồi, Tiểu Bảo đừng lo." Lý Liên Hoa buông đôi tay đang nắm chặt trong chăn của hai người ra, Phương Đa Bệnh cũng không để ý, xoay người đi lấy nước nóng cho y. Hắn cầm ly nước, cảm thấy nhiệt độ nước thích hợp, vội vàng bưng tới cho Lý Liên Hoa uống.

"Mưa không ngừng." Lý Liên Hoa dựa vào trên giường, tùy ý nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa hồ nghĩ tới điều gì thú vị, nhàn nhạt mỉm cười, giống như gió xuân biến thành mưa, nói: "Phương Tiểu Bảo, để xem ngươi thế nào. Hôm nay ta thật khốn khổ. Đến lúc này, ta có còn với sự ngưỡng mộ trong mười năm của ngươi đối với Lý Tương Di. "
Sự tra tấn của Bích Trà khiến Lý Liên Hoa trông tái nhợt, giống như đóa sen có thể bị gió thổi bay, lãnh đạm và yếu đuối, và mái tóc đen ngoan ngoãn buông xuống, làn da trắng nõn, trong nhà phát ra ánh sáng trắng ấm như trăng. Phương Đa Bệnh nhìn chằm chằm vào y, từ khi còn nhỏ hắn đã nghĩ rằng Lý Tương Di là người như thế nào, hẳn phải cực kỳ mạnh mẽ và dũng mãnh. Nhưng trước mặt hắn, Tiểu Hoa đang ngồi đó lặng lẽ cười nói, tóc xõa tung theo những cử động nhỏ, mưa xuân quả thực khó chịu, khiến trái tim y rối loạn, khiến Tiểu Bảo đau ốm.

Khi cơ thể bắt đầu mất đi sức lực, Lý Liên Hoa cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn, y nhìn Phương Đa Bệnh, người đang âm trầm nhìn mình, không thể hiểu tại sao Tiểu Bảo lại đánh thuốc mê mình, nhưng hắn phớt lờ y, chỉ lặng lẽ nhìn Lý Liên Hoa và cởi y phục, sau đó cúi người ôm y vào lòng.
"Phương Tiểu Bảo, ngươi có ý gì?"
Phương Đa Bệnh không quên y sợ lạnh, lúc đè lên Lý Liên Hoa, hắn vẫn đắp chăn cho hai người, dùng tay chạm vào cơ thể Lý Liên Hoa, khiến người bên dưới hơi run lên.
"Ta muốn thành thân với huynh." Phương Tiểu Bảo mặt đỏ bừng nói những lời này, không khách khí xé nát bộ quần áo mỏng manh của Lý Liên Hoa.
Lý Liên Hoa muốn đánh một cái vào đầu Phương Tiểu Bảo: "Ngươi điên à? Phương Tiểu Bảo, ngươi biết mình đang nói gì không, là ta trúng độc hay ngươi ? Đầu óc của ngươi có vấn đề à?"

Suy cho cùng, đó là cơn mưa xuân kéo dài, những cơn gió mỏng manh từ cửa sổ thổi xiên vào nhà. Phương Đa Bệnh nghiêng đầu hôn Lý Liên Hoa, ngăn chặn những lời phàn nàn còn lại của y, khi bối rối, trái tim hắn đập dữ dội, hắn gọi Liên Hoa nằm trong lòng, hét lên thứ tình yêu không thể kiểm soát được đối với y.
Thiếu niên không thể kiềm chế được dục vọng của mình, hắn độc đoán giam cầm đối phương trong vòng tay rộng lớn của mình, một tay ấn đầu Lý Liên Hoa dọc theo tấm lưng gầy gò của y, tùy ý hôn sâu hơn, tay kia vẫn giống như đêm qua khi nắm lấy tay Lý Liên Hoa và đan những ngón tay lại với nhau.
Mái tóc vương vãi trước trán, Lý Liên Hoa mặt đỏ bừng vì không thở được, thỉnh thoảng Phương Đa Bệnh cho y thở, nhưng chưa được vài hơi liền tiếp tục bị hắn quấn lấy không ngừng. Điều này khiến y rất khó chịu. Đây là một chiêu trò mà Phương Đa Bệnh đã học được ở đâu đó, khiến y, một ông già, phải đỏ mặt.
Phương Đa Bệnh cuối cùng cũng dừng lại, đôi môi của Lý Liên Hoa bị cắn đỏ và ẩm ướt, hắn đưa tay lau đi vết nước tràn ra từ khóe miệng Lý Liên Hoa. Nhéo nhéo eo, mở rộng cơ thể y, bộ phận kia vốn đã xúc động áp chặt vào người Lý Liên Hoa.
"Ta chậm rãi học Dương Châu Mạn mấy tháng, cứu không được huynh, trong thiên hạ đồn, phu nhân Tĩnh An tông bị thương nặng, nội lực không đủ để cứu."Sau này hắn lấy được bí quyết, bổ sung thêm nghi thức phu thê, khi hai người hòa hợp, nội lực tác dụng có thể tăng lên mấy chục lần, cuối cùng thành công, Tiểu Liên Hoa, người đứng đầu Tĩnh An giáo có thể dùng phương pháp này cứu vợ mình, có lẽ ta cũng có thể cứu được huynh." "Ngươi ..." Lý Liên Hoa
nhìn thấy Phương Đa Thương đôi mắt đỏ hoe, trong đôi mắt đó lộ ra vẻ buồn bã và kiên định, "Ta không cần ngươi cứu như thế này..."
Phương Đa Bệnh chỉ cười "Trước đây ta chỉ nghĩ nam nhân phải làm anh hùng, không có ý định yêu đương. Sau này mới phát hiện ra rằng lời yêu có thể khiến người ta như thế này. Nhìn thấy người yêu của mình bị tra tấn còn khiến cuộc sống của mình tệ hơn cả cái chết, Tiểu Liên Hoa, xin đừng từ bỏ chính mình." Đột nhiên nhớ lại hình dáng khi lần đầu nhìn thấy Lý Liên Hoa, dịu dàng như hoa sen, hắn ngay từ lần đầu nhìn thấy đã yêu y, nhưng thực chất người này là một con cáo già xảo quyệt, Phương Đa Bệnh cười bệnh hoạn, nhưng một giọt nước mắt lại rơi ra từ khóe mắt.
Chiếc giường cọt kẹt theo chuyển động của người, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng rên rỉ không thể chịu nổi, động tác của Phương Đa Bệnh không hề bạo lực, hắn rất dịu dàng để chăm sóc Lý Liên Hoa, nhưng lại có cảm giác cơ thể bị đẩy ra từng chút. Bị một vật cứng chạm vào khiến y cảm thấy khó chịu, đau lòng không chịu nổi, bàn tay thò ra khỏi chăn, nắm chặt ga trải giường để giải tỏa khoái cảm và đau đớn do mối liên hệ giữa hai người mang đến, Phương Đa Bệnh rất nhanh liền kéo hắn trở lại chăn bông, đan những ngón tay vào nhau. Khi Lý Liên Hoa đã quen, Phương Đa Bệnh dường như không thể chịu đựng được và buông bỏ sự kiềm chế của mình, chiếc giường càng rung chuyển hơn, giọng nói đứt quãng của Lý Liên Hoa và tiếng nước như mơ hồ vang lên.

Khi ngoài cửa sổ tạnh mưa, Phương Đa Bệnh thở hổn hển, đẩy vào trong cơ thể Lý Liên Hoa nhứ để trút giận, lúc này, chủ nhân cơ thể rách nát kia đã mệt đến không nói nên lời.
"Lý Liên Hoa, huynh không thể rời bỏ ta."

"Phương Tiểu Bảo, ngươi khi sư diệt tổ, bây giờ ngươi còn muốn thế nào..."

"Khi sư diệt tổ sao? Huynh bây giờ muốn làm sư phụ ta thì đã muộn rồi."

"Thằng nhóc này... ngươi đang làm gì vậy, chẳng phải ngươi đã dùng nội lực đến giúp ta rồi sao..." Lý Liên Hoa nhìn Phương Bệnh, người lại bắt đầu nóng lên mà cảm thấy đau đầu.
"Huynh đang nghĩ gì vậy, Tiểu Liên Hoa?" Phương Đa Bệnh cười ranh mãnh với y, "Ai nói làm những việc này chỉ để giải độc."

_HOÀN_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro