Văn án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nguyệt Tiểu Lang nửa mê nửa tỉnh, liền thấy Cố Cửu ngồi trầm ngâm bên cạnh tự lúc nào. Nàng giật mình thảng thốt, vội ngồi dậy, giương mắt nhìn rõ Cố Cửu. Hắn đang dùng bút lông dê, chấm mực, viết trên giấy Tuyên.

Nàng phát hiện hắn viết cho Tạ công tử.
"Cố Cửu tuổi còn nhỏ, không thể xứng với quân..."

Nàng chợt thở một hơi dài. Giống như trái tim vốn nặng trĩu chợt nhẹ bẫng. Hóa ra, cái kết là như vậy. Cố Cửu cuối cùng cũng lựa chọn buông bỏ.

"Hy vọng ở một thế giới tươi đẹp nào đó, chúng ta không quen biết nhau, ta đột ngột ngẩng đầu, quân quay người nâng mắt, thanh thản vô tư mà mỉm cười."

Nguyệt Tiểu Lang nhìn đỉnh đầu Cố Cửu, liền thấy luồng sáng thần thức mạnh mẽ chịu thương tổn, đoán chừng thọ căn không quá được một tháng sẽ hết.

Quả nhiên, ba tuần sau, Cố Cửu chết.

Đến khi chết, vẫn không được Tạ Phù Tô hồi đáp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro