Mùi Hoa Sữa 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

MÙI HOA SỮA (end)

Cả ngày hôm sau Nhất Bác ở lì trong phòng không chịu ra ngoài . Cậu cứ như vậy ngồi trước bức tranh mà thẫn thờ suy nghĩ về tất cả những việc đã xảy ra.  Anh và cậu đến với nhau bằng tình yêu chân thành và ngọt ngào nhất. Rồi lại phải chia xa trong khi cả hai đều hiểu nhầm nhau. Sau đó lại gặp lại nhưng bây giờ đã là hai con người hoàn toàn khác . Cậu đắn đo, liệu việc cậu đang làm có đúng đắn không,? Nó có thực sự đem lại hạnh phúc cho anh hay không ?Hay chỉ lại tiếp nối đau thương này tới đau thương kia .
  Về phía anh ,anh cũng đã dần có chút thiện cảm lại với cậu. Nhưng anh chưa xác định được đó là tình yêu như trước kia hay chỉ là bạn bè lâu ngày gặp lại, anh không biết nữa.
  Hôm nay cậu tới quán mì với một tâm trạng buồn bã. Bước vào quán cậu tìm cho mình một góc khuất mà ngồi . Ba mẹ Tiêu thấy hôm nay cậu có vẻ lạ, ba Tiêu mang cho cậu một ly trà ấm
  - Nhất Bác, hôm nay con có chuyện không vui hả?
  -  Dạ không ạ ?
  - Có chuyện gì buồn bực trong lòng cứ nói với bác , bác sẽ chia sẻ cùng con . Hay là Tiêu Chiến lại làm ra chuyện gì à ?
  - Không phải đâu bác , bác ngồi xuống đây .
  Ba Tiêu ngồi xuống đối diện cậu
- Bác Tiêu, bác nghe con nói nhé.
  -  Được con nói đi .Bác đang nghe đây .
  - Có lẽ lần này thực sự con có lỗi với Tiêu Chiến rồi .
  - Chẳng phải hai đứa đang tiến triển rất tốt sao? xảy ra chuyện gì ?
  - Công ty con có một chi nhánh ở Los Angeles, con tính sang đó tiếp quản.
  -  Con đi lâu không? Tiêu Chiến biết chuyện chưa ?
  - Anh ấy chưa biết ạ. Có lẽ con sẽ không về nữa.
- Nhất Bác...
  - Con xin lỗi bác nhưng sau tất cả con nghĩ con ra đi sẽ là điều tốt nhất cho anh ấy .
  Ông Tiêu trầm ngâm không nói gì
  - Bác Tiêu , bác không giận con chứ?
   - Sao bác có thể giận con được ,con cũng vì Tiêu Chiến mà .
  Ông Tiêu nắm lấy tay Nhất Bác
  - Con cứ làm những gì con cho là đúng. Bác luôn ủng hộ .
  Cậu gật đầu rồi nở một nụ cười
  - Vậy bao giờ con đi ?
  - Có lẽ là sang tuần ạ .Nhưng trước khi đi con muốn nhờ bác một việc.
  - Việc gì con cứ nói, không phải ngại.
   Hôm nay là sinh nhật Tiêu Chiến nhưng vì công việc bận mải nên anh cũng còn chẳng nhớ đến sinh nhật của mình . Ba Tiêu gọi điện cho anh nói tối nay muốn anh về nhà ,đã một tuần anh chưa về nhà rồi . Anh thu xếp xong công việc rồi bắt xe về quán mì .
  - Lạ thật... Sao lại tối om thế này? Ba mẹ đi đâu rồi nhỉ ?
  Anh mở cửa bước vào ,đèn bỗng chốc được bật sáng. Ánh sáng làm anh có chút chói mắt nên nhíu mắt lại , mãi một lúc mới mở ra nhìn rõ mọi thứ xung quanh. Bóng bay , hoa tươi , đèn led được gắn đầy trong nhà . Anh không khỏi ngạc nhiên
  " Happy birthday to you happy birthday to you happy birthday happy birthday happy birthday to you . Chúc mừng sinh nhật ". Ba mẹ Tiêu cùng Nhất Bác bê chiếc bánh sinh nhật từ trong bếp bước ra. Anh xúc động mỉm cười
  - Anh thổi nến đi.
  - Khoan đã ,trước khi nổi đến con hãy ước nguyện đã .
  Anh nhắm mắt chắp tay trước ngực, ước xong anh anh cúi xuống thổi tắt ngọn nến.
  - Chúc mừng sinh nhật Tiêu Chiến, chúc con mạnh khỏe , công việc suôn sẻ và luôn vui vẻ con nhé.
   - Chúc anh tất cả.
  - Cảm ơn mọi người .
  - Đây là quà ba mẹ tặng con .
  Anh mở hộp ra, bên trong bộ đồ dùng chuyên dùng cho thiết kế mà anh rất thích .
  - Cảm ơn ba mẹ .
  - Còn đây là quà của em.
   Anh quay sang nhìn cậu rồi đón lấy món quà từ tay cậu . Nhưng anh chưa mở vội
  - Để con cắt bánh cho mọi người.
  Buổi tối hôm đó quán mì rộn ràng tiếng cười, không khí ấm áp đến lạ thường. Cả gia đình còn chụp chung một tấm ảnh gia đình trong đó có cả Nhất Bác . Cậu đứng một bên nhìn anh cười hạnh phúc " Tiêu Chiến ...xin anh hãy mãi mãi giữ nụ cười này nhé". 
  Tiêu Chiến đi làm về, anh thấy một phong thư để trước cửa " là của ai vậy ?". Anh mang vào nhà tò mò mở ra xem  :" Tiêu Chiến... Em xin lỗi anh, thật lòng xin lỗi anh. Em đã khiến anh phải đau khổ và chờ đợi trong suốt thời gian qua. Cảm ơn anh đã đến bên em , cho em được yêu anh. Tiêu Chiến ,có lẽ việc em trở về đây là điều không đúng , em không chắc mình ở lại đây anh sẽ cảm thấy vui vẻ hay không, hay lại chỉ mang đến cho anh niềm bất hạnh. Anh hãy sống thật tốt nhé ,coi như chưa từng có một Nhất Bác xuất hiện trong cuộc đời anh . Tiêu Chiến... Em yêu anh ....Nhất Bác ".  Anh sững sờ
  - Cậu ta vừa nói cái gì vậy? Đây là gì cơ chứ?
   Anh bây giờ cảm thấy trong lòng mình rất rối ren ,không biết nên làm thế nào . Anh cầm phong thư lên xé tan tành.
  - Ai cần cậu chứ. Tôi không bao giờ cần.
   Cứ thế anh ngồi ngồi đó ,nước mắt trào ra tự bao giờ.
  Hôm nay anh không có tâm trạng để làm việc, anh lê bước về quán mì của ba mẹ
  - Ba mẹ... con đã về .
  Anh mệt mỏi rồi gục đầu xuống bàn không nói gì. Ba Tiêu từ trong bếp đi ra nhìn Tiêu Chiến
  - Hôm nay Nhất Bác sẽ bay đi Los Angeles, con biết chưa ?
  - Cậu ta đi đâu thì mặc cậu ta ,không liên quan gì tới con  .
  - Tiêu Chiến ...
  - Ba đừng nói nữa .
  Ông Tiêu thở dài, ông thừa biết rằng cái thái độ này của anh là không muốn để Nhất Bác đi. Nhưng lòng tự trọng của anh quá lớn. Một phần lỗi cũng do ông bà Tiêu mà ra . Ông kéo ghế ngồi xuống bên cạnh anh
  -  Tiêu Chiến ...có một việc ba luôn giấu con.
  -  Ba  thì có chuyện gì giấu con cơ chứ . Chuyện quỹ đen của ba con biết từ lâu rồi.
  -  Ba đang nói nghiêm túc đấy. Chuyện của Nhất Bác
  - Chuyện của cậu ta thì con không muốn nghe.
  Ông mặc kệ cho anh gục mặt xuống bàn vẫn tiếp tục nói
  - Thực ra trước đây lúc con bị tai nạn ba mẹ đã nói dối Nhất Bác rằng con đã mất . Cậu ấy đã ngã quỵ xuống không đứng lên nổi . Cậu ấy đã đau đớn tột cùng khi biết tin. Nhất Bác muốn đi thăm con nhưng ba mẹ nói dối rằng con không muốn gặp cậu ấy ,không muốn cho cậu ấy nhìn mặt con lần cuối i,vì thế cậu ấy đã tin . Một thời gian sau gia đình cậu ấy ép cậu ấy đi du học để về tiếp quản công ty , cũng là về tương lai của Nhất bác. Trước lúc đi cậu ấy có tới gặp ba nói rằng có lẽ cậu ấy nên đi ,không phải vì tương lai của cậu ấy mà vì cậu ấy muốn quên đi nỗi đau mất con.
  Anh ngẩng mặt lên ,hai mắt đã ướt nhẹp
  - Ba...ba vừa nói gì vậy?
  - Con đã nghe thấy cả rồi đó. Là lỗi của ba mẹ nên hai đứa mới chia xa. Con hiểu lầm Nhất Bác rồi .
  Anh đứng dậy ,gạt đi nước mắt
  - Ba ...cậu ấy giờ đang ở đâu ?
  Anh lao như điên ra sân bay ,chạy khắp các đại sảnh tìm Nhất Bác
  - Nhất Bác ...em đang ở đâu?
   Anh gào lên trong vô vọng. Loa thông báo  "chuyến bay đến Los Angeles đã cất cánh ". Anh quỳ xuống đất " Nhất Bác ....Anh sai rồi...em quay lại đây với anh đi mà... đừng đi nữa ". Anh khóc như một đứa trẻ ,mặc cho ánh mắt của mọi người xung quanh .
   Về  tới nhà anh lao luôn bên phòng đóng cửa chặt . Dù ba mẹ Tiêu có gọi thế nào anh cũng không mở cửa. Anh mở lại những đoạn video trước kia của anh và cậu cứ thế ngồi đó vừa cười vừa khóc như một kẻ điên. Hóa ra anh đã hiểu lầm cậu suốt thời gian qua, anh đã làm ra những chuyện thật sự có lỗi với cậu. Anh đau lắm ,như có trăm ngàn mũi kim đang đâm vào tim anh vậy . Anh sực nhớ đến món quà cậu tặng anh hôm sinh nhật, vì công việc bận mải nên anh cũng quên mất chưa mở . Anh cầm hộp quà trên tay ,mở nắp hộp ra nước mắt một lần nữa rơi xuống ,là một chiếc khăn len màu đỏ cùng tấm thiệp " Tiêu Chiến... anh nhất định phải luôn nở nụ cười nhé ".
  Đêm đến ,khi mọi vật đã chìm vào tĩnh lặng . Anh choàng khăn len, cầm theo chiếc hộp gỗ đựng sợi dây chuyền hoa sữa trước kia bước ra đường. Anh lang thang dưới hàng hoa sữa ,rồi ngồi sụp xuống một gốc cây . Vẫn theo thói quen, anh ngửa mặt lên, nhắm mắt lại cảm nhận mùi hương hoa sữa đang lan tỏa khắp nơi . Thật lạ,  trước kia anh rất thích mùi hương này ,nó rất dễ chịu và quyến rũ nhưng sao bây giờ anh lại khó chịu thế này . Mùi hương này bây giờ làm anh nhớ đến cậu ,nhớ đến điên lên . Anh lậm bẩm trong miệng
  - Nhất Bác ....em đang ở đâu? Em về với anh đi... Anh cần em...
   Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má.
  - Có thật là anh cần em không ?
  Anh giật mình mở mắt ra. Là cậu. Cậu đang đứng trước mặt anh nở một nụ cười
  - Nhất Bác...
   Anh lao ra ôm chầm lấy cậu
  - Nhất Bác... anh đang mơ đúng không ? Không, nhất định là mơ rồi. Em đang ở Los Angeles cơ mà. Mơ cũng được , cho anh gặp lại em một lát thôi .
  Cậu buông anh ra ,cho anh đứng đối diện trước mặt mình
  - Tiêu Chiến ...không phải mơ ,là thật ,em không đi đâu cả ,em đang ở trước mặt anh đây.
   Anh lấy hai tay véo má cậu
  - A ...đau... đau...
  Anh nghe thấy thế thì một lần nữa ôm chầm lấy cậu .Cậu thấy anh như vậy cũng quàng tay ôm anh. Sau một lúc nức nở , anh đánh cậu lia lịa
  - Sao em lại lừa anh? Sao em không đi luôn đi hả?
  - Em xin lỗi . Thật ra em cũng đã đặt vé đi Los Angeles nhưng khi đến sân bay em đã không đủ can đảm để bước lên máy bay.  Em không thể buông anh được. Em...
  Cậu chưa kịp nói hết câu đã bị anh bịt miệng bằng một nụ hôn . Cậu có chút bất ngờ . Anh buông cậu ra nói trong nước mắt
  - Nhất Bác ...anh đã biết tất cả rồi. Sao em không nói với anh mọi chuyện ,em nghĩ em ra đi là điều tốt nhất với anh à .Em sai rồi . Anh không thể sống thiếu em, khoảng thời gian trước kia đã là quá đủ với anh rồi .
  Cậu ôm lấy anh ,cả hai cứ thế đứng lặng hồi lâu. Anh thò tay vào túi áo rồi lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ
  - Nhất Bác ...em có thể đeo lại cho anh sợi dây chuyền này không ?
  Cậu mở hộp ra ,là sợi dây chuyền hình hoa sữa mà trước kia cậu tặng anh .Cậu đi ra phía sau đeo lại vào cổ anh
  - Từ nay đừng tháo ra nữa nhé. Em cũng sẽ không đi đâu nữa ,sẽ ở bên anh mãi mãi.
  Làn gió se lạnh mang theo mùi thơm hoa sữa ngào ngạt quấn quýt lấy hai người . Cậu trao cho anh một nụ hôn ,anh cũng đáp trả lại cậu. Nụ hôn ấy có cả ngọt ngào của mật ngọt tình yêu cũng có cả mặn chát của nước mắt.  Cả hai cứ vậy đứng dưới hàng hoa sữa ......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#trinhtran