ÁI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà của Yier từ bên ngoài trông giống như một cây đàn piano nhìn từ trên xuống. Ngôi nhà được chia làm ba phần: Phần sơn màu đen là nắp đàn; phần sơn đen trắng xen kẽ, gạch đen nhỏ và ngắn hơn gạch trắng là phần phím đàn; phần sơn hai gạch màu đen trên dưới, chính giữa sơn trắng là chân cây đàn. Phần sân nhàlà một cụm mây trắng rộng. Bên trong căn nhà, từng căn phòng cũng chỉ sơn hai màu đen trắng nhưng không hề khiến người ta có cảm giác nhàm chán vì mỗi phòng lại sơn đen trắng theo một kiểu. Phòng khách thì sơn màu đen trắng theo kiểu bàn cờ vua. Phòng ngủ thì sơn màu đen trắng theo kiểu tam giác xen kẽ 2 màu. Nhà bếp lại sơn theo kiểu nhiều vòng tròn đen trắng trên nền trắng cẩm thạch. Nhà tắm lại sơn theo kiểu hình bậc thang, một bậc thang màu đen và một bậc thang màu trắng chia hai nửa bức tường theo đường chéo.

      Lúc này trời đang mưa lách tách, bên ngoài bắt đầu lạnh hơn. Yier nhóm lửa trong lò sưởi ở phòng khách cho ấm rồi ngồi xuống ghế sofa, chăm chú nhìn cô gái mới bước vào cuộc đời anh. Trong buổi chiều tối, qua ánh lửa lò sưởi mập mờ, khuôn mặt cô gái trở nên huyền ảo, lung linh khiến cho anh cảm thấy cô còn đẹp hơn cả lúc ban ngày. Yier không thích bật đèn sáng vào ban đêm cho dù lúc đó anh đang đánh đàn đi chăng nữa. Anh thích cảm giác bản thân được chìm đắm hoàn toàn trong bản chất nguyên sơ nhất của bóng đêm.

- Tôi quên chưa hỏi họ tên em là gì?

Yier hỏi cô gái rồi khẽ đưa cho cô tờ giấy và cây bút.

-Desomihy. Họ tên đầy đủ của em đó. Anh đoán xem em họ gì,tên gì?-

      Yier nhìn họ tên viết liền nhau, nhíu mày suy nghĩ. Cô gái nhìn anh, khuôn mặt háo hức chờ đợi. Ở Netani, họ của một người không phải được đặt trước hay đặt sau tên mà đặt ở chính giữa tên của người đó theo kết cấu như sau: A-Họ-B. Và như vậy, tên của người đó sẽ là AB. Vì vậy, tên của bất cứ một người dân Netani nào khi viết ra ta cũng đều sẽ thấy chia làm ba phần chính. Điều đó cũng làm cho tên của họ ít nhất phải từ hai âm tiết trở lên mới có thể tách ra để họ ở giữa. Việc để họ ở giữacũng là một minh chứng thú vị cho sự mâu thuẫn trong tâm lí của người dân Netani. Sống trong một đất nước phát triển, họ là những con người có cái tôi cá nhân rất cao, họ đương nhiên muốn để tên mình ở đầu. Nhưng mặt khác, do xã hội ở đây đã phát triển gần như đến điểm cuối cùng của sự hoàn hảo nên hầu như không có bất cứ sự chuyển biến nào trong tầng lớp xã hội. Nếu một dòng họ nếu đã giàu thì giàu suốt từ đời này sang đời kia, và ngược lại, những dòng họ nghèo cũng vậy. Một người được sinh ra, sau này giàu có hay nghèo khổ, địa vị trong xã hội như thế nào không phải do chính bản thân họ quyết định mà là do họ sinh ra trong gia đình như thế nào. Chính vì thế, người ta cũng rất coi trọng "họ" của mình. Vừa đề cao bản thân, vừa coi trọng họ hàng, người dân Netani chỉ còn cách tách cái tên ra và để họ ở chính giữa. Như vậy, họ đóng vai trò trung tâm giữ vai trò quan trọng đồng thời tên người đó vừa đặt đầu vừa đặt cuối vẫn bảo đảm trong việc thể hiện bản thân. Chính vì sự rắc rối trong họ tên như vậy nên một người dân nơi đây đọc họ tên của mình lên, sẽ rất khó cho người đối diện biết rằng người đó họ gì tên gì nếu như người ta đọc nhanh, không chia làm ba phần. Chính vì vậy, người dân ở đây hay có thói quen như một tục lệ là ngay từ lần đầu gặp mặt, giới thiệu họ tên, họ thường đọc nhanh một mạch và hỏi người đối diện xem mình họ gì, tên gì. Nếu như người đối diện đoán đúng họ sẽ ngay lập tức có thiện cảm, cảm thấy yêu mến người đó và tặng cho người một cái hôn lên má vì việc đoán đúng thật sự rất khó khăn. Còn nếu không đoán được thì họ vẫn vui vẻ bình thường với nhau nhưng có lẽ người ta vẫn thấy thích hơn khi được đoán đúng họ và tên. Lần này, Yier viết họ tên của cô gái mà anh vừa đoán xong ra giấy để cô gái xác nhận những gì anh nghĩ có chính xác hay không:

-Em tên là Dehy. Họ Somi đúng không? De Somi Hy.-

Dehy mừng rỡ gật đầu và hôn nhẹ lên chiếc má chi chít đầy sẹo của Yier. Cô lại chạm vào nơi anh thường hay giấu kín khiến Yier cảm thấy xao xuyến lạ lùng.

- Bây giờ thì em kể cho tôi nghe mọi chuyện về em đi.

      Dehy cười, gật đầu nhẹ rồi bắt đầu viết:

-Em bị câm điếc bẩm sinh từ bé, không có cha mẹ. Em sống trong Viện Trẻ Em Khuyết Tật. Cuộc sống của em cũng bình thường, không có gì đặc biệt. Cho đến một ngày, em bắt đầu nghe những người bạn của mình bàn tán về anh, họ nói rằng anh khinh bỉ người khuyết tật. Họ cho em đọc lời tự sự của anh trong đĩa nhạc đầu tiên và sau khi đọc xong, em lại không cảm thấy thế. Em chỉ nhận thấy anh là một người cô độc nhưng anh khôngmuốn chấp nhận sự cô độc của mình một cách nhẹ nhàng mà muốn tạo cho nó những vết thương để anh cảm thấy mình mạnh mẽ và kiêu hãnh hơn, có đúng không anh?-

     Dehy ngưng viết, nhìn nét mặt của Yier dò xét. Anh vô cùng sửngsốt khi đọc những dòng Dehy viết vì cô đã chạm đúng vào phần tâm tư sâu kín nhất của anh. Dehy nhìn khuôn mặt anh rồi phì cười, cảm thấy mặt anh khi ngẩn ngơ nhìn trông cũng đáng yêu lắm chứ. Cô đưa tay quơ quơ trước mặt anh kéo anh trở về với thực tế.Anh lại giục:

- Tôi nôn nóng lắm rồi. Em viết tiếp đi.

      Khuôn mặt chằng chịt sẹo dữ tợn của chàng nhạc sĩ kỳ quái đó lúc này lại trông thật hiền lành.

-Rồi một hôm, đi ngang qua tiệm bán đĩa, em bị thu hút bởi bìa đĩa của anh. Cái đĩa đầu tiên đó. Bìa có hình một người đàn ông không có khuôn mặt nằm dài trên chiếc đàn piano kì dị. Những phím đàn không còn theo chiều dài bình thường nữa mà cứ kéo ra dài ngắn thất thường đủ để cho một người nằm trên đó nhưng lại nằm trong tư thế rất chênh vênh. Em bị ấn tượng bởi cái bìa đĩa. Nó quá đẹp và sáng tạo. Em chưa bao giờ thấy hình dạng chiếc piano nào như vậy và cũng khôngthể nghĩ rằng lại có người nghĩ ra được ý tưởng này. Chính vì thế, em nghĩ cứ mua thử, cho dù mình không nghe được thì cũng mua để giữ bìa đĩa mà ngắm. Và thế là em mua. Nhưng khi về nhà thì em mới phát hiện mình có một năng lực đặc biệt. Máy hát của anh ở đâu, dẫn em đến đó đi, rồi em sẽ cho anh xem cách em nghe nhạc. Khi nhìn thấy, anh sẽ hiểu.-

      Yier vội vàng dẫn Dehy vào phòng ngủ của mình. Anh để máy hát của anh ở ngay bên cạnh giường kê trên một chiếc bàn. Máy hát của anh cũng được thiết kế đặc biệt. Nó vừa là máy hát vừa là đèn ngủ. Trên chiếc máy có gắn một cây đèn nhỏ màu vàng, chỉ lúc nào bật máy hát thì đèn mới sáng. Vì đối với anh, âm nhạc chính là ánh sáng. Dehy ngồi lên giường, đưa tay ra hiệu bảo anh đóng cửa phòng lại, bật đĩa nhạc lên, mở tiếng to hết cỡ, bắt đầu nhắm mắt lại và để bàn tay áp vào loa nghe nhạc. Anh chăm chú nhìn cô đang lắng nghe bản nhạc của anh: "Ia aw damishinaka". Khuôn mặt cô biểu cảm đúng theo giai điệu buồn vui của bản nhạc và hiển hiện lên đó là nỗi đê mê khó dứt bỏ. Khi nhìn cô nghe nhạc của anh, Yier phát hiện ra giờ chính là lúc Dehy đẹp nhất. Không chỉ là khuôn mặt mà động tác áp tay vào loa nhạc, từng cử chỉ, từng cử chỉ một như có ma lực bí ẩn, trông cô quyến rũ đến không ngờ. Bản nhạc êm dịu pha lẫn sóng gió kết thúc. Anh vẫn còn ngẩn ngơ không phải vì bản nhạc kết thúc mà vì hành động nghe nhạc đặc biệt của Dehy đã kết thúc. Lúc này, Dehy lại viết lên tờ giấy:

-Bây giờ, anh hiểu rồi chứ? Em nghe nhạc không phải bằngthính giác mà là bằng xúc giác. Khi em mở nhạc to như vậy rồi để bàn tay áp vào chiếc loa và nhắm mắt lại, từng rung động củaâm thanh qua loa nhạc em đều cảm nhận được hết. Và qua những rung động đó, em bắt đầu như nghe được âm thanh phát ra thế nào. Khi nào đó, anh cũng thử nghe nhạc bằng cách này đi, anh sẽ cảm thấy âm thanh rất thật, giống như chính anh đang trực tiếp ở nơi nghe người ta đánh đàn vậy chứ không phải là nghe qua máy hát nữa. Em thật vui khi mình có được năng lực đặc biệt này. Em không có nhiều tiền nên em cảm thấy rất hạnh phúc khi chỉ tốn 1 beri để mua đĩa nhạc của anh mà lại được nghe một thứ âm nhạc quá tuyệt vời mãi mãi. Có lần em thử dùng 40 beri để mua một đĩa nhạc của nhạc sĩ khác nhưng em cảm thấy không thích bằng nhạc của anh và em chỉ nghe đúng một lần. Nhưng năng lực của em chỉ có giới hạn. Em không thể áp tay vào mặt anh và nghe được tiếng anh nói. Em chỉ có thể nghe được âm thanh từ một chiếc hộp âm thanh cộng hưởng. Khi bắt đầu nghe nhạc của anh từ năm 7 tuổi, em cảm thấy rất yêu anh và chỉ muốn gặp ngay người sáng tác ra nó thôi. Em suy nghĩ rất nhiều, không biết anh có thích gặp em không?Khi gặp anh, liệu em sẽ làm được những gì cho anh hay chỉ gây thêm phiền phức cho anh? Làm sao để được gặp anh? Em đã định sẽ không bao giờ gặp anh nhưng càng ngày, em càng thấy nhớ anh và đến hôm nay em quyết định đánh liều đi gặp Hội Đồng Chính Phủ Cấp Cao, trình bày mọi chuyện và họ đã chỉ cho em...-

     Dehy còn đang định viết tiếp nhưng bất giác bàn tay đang hí hoáy viết của cô bị những ngón tay thon dài của Yier giữ lại. Dehy không hiểu chuyện gì, tròn xoe mắt. Yier nhìn cô đắm đuối và khẽ thốt lên bằng lời nói xa xăm như không phải phát ra từ đôi môi anh mà từ một nơi nào khác.

- Đủ rồi, Dehy. Anh đã hiểu, em đừng viết nữa. Itoin karie niyo.

      Anh khẽ ôm cô vào lòng, rồi đặt lên môi cô một nụ hôn say đắm. Dehy không còn mở to mắt nữa mà lúc này đã nhắm mắt để cảm nhận hết nụ hôn của anh, niềm hạnh phúc mà cô đã chờ đợi từ rất lâu, hạnh phúc khi yêu và được yêu. Hạnh phúc của tình yêu: "Ia".

       Bên ngoài, tiếng mưa vẫn rơi đều đều hòa với tiếng gió nhẹ vi vu giống như một bản nhạc du dương. Bản nhạc của Yier mà cô vừa mở "Ia aw damishinaka" có nghĩa là: Tình yêu là một nỗi buồn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro