LY

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      Một năm chung sống với Dehy là năm hạnh phúc nhất của Yier. Mỗi sáng, nàng thức dậy trước anh và đều đặn làm đồ ăn sáng cho anh. Sau đó, nếu không phải dọn dẹp nhà cửa thì nàng sẽ ngồi lặng im trên chiếc ghế sofa mà ngắm nhìn anh đàn. Có khi anh đàn cả ngày và nàng cũng im lặng ngắm nhìn anh đàn cả ngày, không cầnphải nói gì với nhau nhiều cũng hiểu được nhau. Chỉ là những khoảnh khắc lặng lẽ như thế nhưng cũng khiến anh cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Nếu ngày nào anh không đàn thì có thể nàng và anh sẽ cùng đứng bên khung cửa sổ ngắm nhìn bầu trời bên ngoài, hoặc anh sẽ cho nàng xem những bộ phim mà anh thích, có phụ đề để cho nàng hiểu, hoặc đơn giản nhất là hai người sẽ trò chuyện cùng nhau về âm nhạc của anh, về tất cả mọi thứ.

Có lần nàng tâm sự với anh rằng:

-Em thích câu: "Kaisha ga tenhat rusu bitohito Mishinaka runakukio" (Xã hội càng phát triển chỉ càng làm cho những nỗi buồn của con người trở nên vĩ đại hơn) trong bài Shiwata ga desun rui kaise (Thế giới tôi sống) của anh lắm. Thường thì người ta chỉ để ý rằng xã hội càng phát triển thì con người càng hạnh phúc hơn mà không nghĩ rằng đồng thời nỗi buồn của con người cũng sẽ trở nên vĩ đại hơn so với trước kia. Khi nhìn những con người sống trong xã hội nguyên thủy sơ khai, chúng ta luôn cho rằng mình hạnh phúc hơn họ. Nhưng thật ra có thể họ hạnh phúc hơn chúng ta vì họ vui những niềm vui đơn giản hơn chúng ta: chỉ cần một ánh lửa, một bữa ăn no, họ buồn những nỗi buồn cũng đơn giản hơn chúng ta. Xã hội càng phát triển càng khiến ta khó cảm thấy hạnh phúc hơn và nỗi buồn cũng lớn hơn rất nhiều-

Khi đọc xong những dòng nàng viết, Yier cảm thấy nàng thực sự chính là một nửa của mình vì nàng có thể hiểu những gì anh viết. Khi ấy, anh đã khẽ hôn nhẹ lên trán nàng và âu yếm xoa nhẹ đầu nàng như một phần thưởng. Nhưng anh vẫn thích nhất là những lúc ngắm nhìn Dehy nghe những bản nhạc của anh. Đối với anh, đó là lúc nàng đẹp nhất, nên có khi anh bảo nàng ngồi nghe cả ngày để anh ngắm. Lần nào nàng cũng ngoan ngoãn vâng lời anh. Mà nếu Yier không bảo, chắc chắn nàng cũng vẫn sẽ tự nghe thôi. Trong thời gian chung sống với Dehy, rất nhiều niềm vui giản dị khó gọi tên như thế đã đến với anh. Anh cũng không ngờ mình lại có ngày hạnh phúc vì những điều giản dị như thế. Có lẽ vì khi người ta quá thiếu thốn một thứ gì đó nên đến lúc có được nó là dễ dàng cảm thấy thỏa mãn hay vì anh yêu nàng đến nỗi chỉ cần cảm nhận được sự tồn tại của nàng là đã thấy hạnh phúc rồi?

Thời gian tưởng như cứ êm đềm trôi qua nhưng thật ra cách đây khoảng hai, ba tháng, Yier bắt đầu cảm thấy hơi buồn và có chút hoài nghi về Dehy. Anh không biết có phải mình quá nhạy cảm hay không? Có lẽ do nàng là người yêu duy nhất của anh từ trước đến giờ nên anh hơi ích kỉ chăng? Anh cảm thấy buồn vì dạo gần đây có vẻ như nàng không còn nghe nhạc của anh nhiều như lúc trước nữa. Nhiều khi, anh bảo nàng nghe cho anh ngắm, nàng cũng tỏ vẻ ái ngại và xin anh khi khác nghe có được không, hoặc nếu nàng có đồng ý nghe thì cũngkhông còn nghe nhiều. Khi nghe, nàng cũng không còn nhắm mắt từ đầu đến cuối bài, nghe một cách đê mê như lúc trước mà thi thoảng lại mở mắt ra, nhìn anh với ánh mắt thật buồn như van xin anh rằng nàng không muốn nghe nữa vậy. Rõ ràng, nàng hoàn toàn thiếu sự tập trung và mất cảm xúc khi nghe nhạc của anh rồi!

Nhưng điều khiến anh nghi ngờ nhất là từ khi nàng bắt đầu ở nhà anh cho đến bây giờ, mỗi lần anh nhờ Chính phủ giao chuyển thứ đồ nào đó mà anh cần đến nhà thì người Chính phủ cử luôn là Doobugi - tên đội trưởng của đội bảo vệ tài nguyên. Lúc đầu, anh cũng không mấy bận tâm nhưng về sau đôi lần anh vô tình phát hiện hình như Dehy có trò chuyện với hắn một vài câu khi hắn chuyển đồ qua nhà anh. Yier cũng khá bất ngờ vì tên này biết thủ ngữ. Những cuộc trò chuyện giữa hai người chỉ ngắn thôi, không dài nhưng khi nhìn ánh mắt của Doobugi mỗi lần nhìn Dehy, anh nhận thấy trong đó sự say mê đắm đuối.

Không chỉ dừng lại ở đó, dạo gần đây, nàng hay ngủ dậy trễ hơn anh. Mỗi lần dậy lại tỏ vẻ khá mệt mỏi. Với sự nhạy cảm và tính đa nghi của mình, xâu chuỗi những chi tiết nhỏ đó lại với nhau, Yier ngờ rằng Dehy đang ngoại tình với Doobugi. Có thể nàng đã nhân lúc anh ngủ say vào ban đêm mà đi đến chỗ hắn rồi sau đó lại về lúc gần sáng nên ngày nào cũng dậy trễ hơn anh và mỗi lần dậy thì cũng rất mệt mỏi. Việc nàng không còn chăm chú lắng nghe nhạc của anh nữa chẳng thể là gì khác hơn là biểu hiện của việc nàng đã yêu một người khác. Mà nào phải nàng chỉ không chăm chú lắng nghe nhạc của anh, dạo gần đây, đôi lúc nàng còn không hiểu nhạc anh viết gì và có khi lại hiểu sai nữa. Anh làm sao mà quên được lần đó, khi anh cho nàng nghe bản nhạc anh mới sáng tác. Bài Pinha Pilisi - đó là bài anh viết về những ngày tháng hạnh phúc khi sống bên nàng. Khi anh hỏi, nàng cảm nhận gì về bài hát đó, nàng đưa tay làm những động tác thủ ngữ có nghĩa là: (lúc này Yier đã học được một chút thủ ngữ từ Dehy nên nàng ít khi phải viết giấy nữa).

-Em cảm nhận được một nỗi buồn trong đó. Huhh, bài này có phải tên là Khổ Đau Giản Đơn không anh?
Yier vô cùng sửng sốt vì đây là lần đầu tiên Dehy không hiểu rõ tâm trạng của anh. Anh viết bài này khi trong lòng vô cùng hạnh phúc và bình thản, khi anh nhớ về nàng, hoàn toàn không có một chút khổ đau nào cả.

- Em hiểu sai rồi, không phải như vậy. Tên bản nhạc này có nghĩa là Hạnh Phúc Giản Đơn. Anh viết nó lúc anh hoàn toàn hạnh phúc vì em.-

-Em xin lỗi anh nhưng em, mình ngưng ở đây được không anh? Hãy để khi khác em nghe lại và cảm nhận.-

-Em mệt à? Thái độ của em thật lạ. Em có chuyện gì giấu anh sao?-

-Em không sao. Không có gì đâu anh....-

Sau những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian gần đây, chẳng phải mọi chuyện đã quá rõ ràng sao? Càng yêu nàng thì nỗi nghi ngờ của anh càng lớn hơn. Anh quyết định vào tối nay, anh sẽ vờ ngủ để xem nàng có ở bên cạnh anh cả đêm hay không.

- Dehy...-

Yier khẽ gọi tên Dehy khi hai người đang ôm nhau trên giường ngủ. Lúc này, đèn ngủ vẫn còn sáng.
-Sao anh? -
Yier nhìn thẳng vào mắt Dehy mà hỏi:

-Em có chuyện gì giấu anh không?-

Cô nhìn anh bằng ánh mắt thật buồn trong giây lát rồi lại mỉm cười và lắc đầu:

-Sao anh lại hỏi thế?-
-Không, không có gì đâu! - Yier thở dài.

Anh hôn lên trán cô và dịu dàng nói:

- Chúc em ngủ ngon, em yêu.-

Rồi anh lại kéo Dehy vào lòng mình gần hơn nữa và ôm cô chặt hơn nữa, khẽ thì thầm:

- Vì anh... yêu em thôi!

Yier tắt đèn ngủ. Sau khi đã ôm cô ngủ một lát, anh vờ như đã ngủ say và buông lỏng đôi vòng tay đang ôm cô. Lúc đó, dù đã suy tính trước là sẽ làm như thế nhưng không hiểu tại sao Yier có linh cảm bất an rằng nếu anh làm thế thì anh sẽ mất cô mãi mãi. Anh lại nghĩ rằng chắc mọi chuyện là do anh tưởng tượng và phóng đại lên. Chắc chắn nàng không phải là người như thế. Làm sao lại có chuyện như thế xảy ra được? Khi nghĩ như vậy, anh lại chỉ muốn ôm nàng vào lòng ngay lập tức nhưng không hiểu có điều gì đó như níu anh lại. Anh vẫn không ôm cô vào lòng. Phải chăng đó là do lòng tự tôn, ích kỉ của một người đã sống khép kín quá lâu? Anh cứ trăn trở suy nghĩ mãi về việc mình đang nghi ngờ người mình yêu thương nhất. Có lúc anh thấy mình thật xấu xa vì đã đi nghi ngờ cô, có lúc lại thấy tâm trạng của mình như thế là bình thường, ai rơi vào tình cảnh này cũng sẽ như thế. Tâm trạng anh cứ bị dằn vặt bởi hai luồng suy nghĩ đó.

      Đúng lúc tưởng như tình yêu anh dành cho cô đã chiến thắng sự hoài nghi, anh lại muốn ôm chặt cô thì bỗng dưng Dehy ngồi bật dậy và sau đó đi thẳng ra khỏi phòng. Vậy là... sự hoài nghi của anh là đúng sao? Anh rất mong nó sai. Anh mong rằng cô chỉ đi đâu đó loanh quanh trong nhà như đi vào nhà tắm hay nhà bếp. Anh cứ thấp thỏm nằm im chờ đợi, chờ cô sẽ mau chóng quay lại. Một giây... hai giây... ba giây...Từng giây từng phút lúc này sao lại dài đến thế, chúng như đang nhìn anh mỉm cười ngạo nghễ. Căn phòng mát mẻ nhưng mồ hôi của anh túa ra nhễ nhại. Anh nghe phía ngực bên trái khó chịu. Hình như có cái gì trong đó đập mạnh lắm và... đau nữa. Đó chẳng phải là nơi người ta vẫn thường hay nói là nơi chứa đựng trái tim hay sao?Không thể nào chịu đựng nổi cảm giác này nữa, Yier hất tung cái chăn mình đang đắp và ngồi bật dậy, theo quán tính, anh lao về phía khung cửa sổ vén bức rèm lên nhìn bên ngoài nhà và cảnh tượng trước mặt anh là...Dehy
     
      - nàng đang ở trong vòng tay của Doobugi. Lúc này, nàng đã thay một bộ đồ khác: Nàng bận một cái áo trắng và chiếc váy màu hồng trông thật dễ thương. Doobugi ôm nàng âu yếm và cách đó không xa là chiếc trực thăng quen thuộc của hắn. Vậy là điều anh không mong đợi nhất, điều anh nghi ngờ là thật sao? Yier mở toang cửa sổ và thét lên:

- CÔ LÀ ĐỒ DỐI TRÁ!!!

      Doobugi ngước nhìn lên phía trên nhà và hoảng hốt khi thấy Yier với đôi mắt giận dữ tột đỉnh. Khuôn mặt lúc giận dữ với những vết sẹo chi chít của Yier nhìn trông càng đáng sợ hơn. Gã vội buông Dehy ra. Dehy lúc này đã ngước mắt nhìn lên và khi thấy Yier, nàng ú ớ những tiếng không thành lời, đôi mắt bắt đầu rớm lệ.

- CÔ CÓ muốn GIẢI THÍCH thêm gì NỮA KHÔNG?

      Dehy làm những động tác tay để trả lời Yier. Lúc này, nước mắt cô đã lăn dài.

- Em xin lỗi, em không còn gì để giải thích nữa...-

-CÔ CÚT ĐIIII!!!!!RẦM!!!-

      Yier đóng sập cánh cửa sổ lại.

PHẠCH!
PHẠCH! PHẠCH!
PHẠCH! PHẠCH! PHẠCH!
Phạch! Phạch! Phạch!
Phạch! Phạch!
Phạch!...
phạch...
Ph...

      Tiếng trực thăng ban đầu rất lớn rồi dần dần nhỏ lại, như bị tan ra giữa bầu trời đêm đen đặc. Yier bàng hoàng, ngỡ ngàng trước những gì mắt anh trông thấy. Hình ảnh đó...Chiếc ôm đó...Ánh mắt của nàng nhìn anh lúc đó...Những giọt nước mắt của nàng.........Chưa kịp định hình lại những suy nghĩ của mình thì Yier òa khóc, anh úp tay vào mặt nức nở mà khóc. Chàng nhạc sĩ quái dị giờ đây lại khóc như một đứa con nít bị giật mất một món đồ chơi quí giá. Nhưng một đứa con nít khóc để đợi ai đó đến dỗ và lấy lại cho nó món đồ đã mất. Còn anh khóc để ai đến dỗ? Anh đợi ai đến tìm lại cho anh món quà đã bị mất bây giờ.

      Anh lại mở toang cánh cửa sổ và tiếng thét của anh xuyên qua màn đêm:

- DEHY! ĐỪNG ĐI MÀ!

      Nhưng lúc này, chiếc trực thăng mang theo thiên thần yêu dấu của anh chỉ còn là chấm đen nhỏ xíu trên bầu trời đêm xa xa ngoài kia... Gió đêm vẫn từng đợt táp vào mặt anh lạnh ngắt nhưng vẫn không thể nào làm nguội bớt dòng nước mắt vẫn còn nóng hổi chảy ra từ đôi mắt đang ngóng nhìn về phía trời đêm xa xa ấy.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro