Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn người nằm trên mặt đất không ngừng nức nở, suy nghĩ của Chu Thanh cứ lướt qua liên tục như đèn kéo quân. Đầu tiên y đã nghĩ đến là liệu đây có phải là một thủ đoạn do Bạch Chấn bày ra hay không, dù sao thì với tính cách của gã thì gã có thể làm bất cứ việc gì. Nhưng sau đó y nghĩ lại, nếu gã thật sự muốn ra tay, chẳng phải cũng chỉ cho Sở Dương xem thôi sao, mà nếu Sở Dương đã phát hiện ra gã ở đây, không phải trực tiếp bắt người ta sẽ thích hợp hơn sao?Nhìn bộ dạng kinh hoảng của Bạch Chấn, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trong lòng cũng hả giận được phần nào, nhưng Chu Thanh không còn cách nào khác, đành ngồi xổm xuống vỗ vào mặt gã, gọi: "Này, ta về rồi."

Ánh mắt tán loạn của Bạch Chấn dần tụ lại, chậm rãi rơi xuống gương mặt của Chu Thanh, đôi mắt trong vắt như pha lê lập tức mở to, tràn đầy khiếp sợ. Thấy vậy, Chu Thanh không khỏi mỉm cười, Bạch Chấn sao lại nhìn y giống như gặp quỷ vậy chứ?

"Ngươi ..." Bạch Chấn cắn môi, run rẩy lùi người về phía sau, sắc mặt càng thêm trắng bệch "Đừng tới đây ..."Chu Thanh không chút do dự tiến lên một bước."Ngươi ... Nếu ngươi dám đến gần, ta sẽ gọi ..." Giọng Bạch Chấn khàn đi, gã khóc rồi.

Chu Thanh đột nhiên nhớ Bạch Chấn cũng chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi, ngày thường tuy hung ác và cố ý, nhưng rốt cuộc gã vẫn chỉ là một đứa trẻ. Gã nheo mắt nhìn gã béo vừa bị hất sang một bên đang ngất đi, hạ thân của gã béo đó vẫn sưng tấy. Thật đáng sợ quá!.Cơ thể Bạch Chấn càng lúc càng run rẩy, thậm chí còn ném biểu cảm khóc lóc như hoa lê đái vũ về phía Mộ Vân Sơn, người vẫn đứng yên trong góc từ nãy đến giờ.Thật đáng tiếc, nếu là người khác, nhìn thấy bộ dạng như một con thỏ trắng nhỏ bé sợ hãi của Bạch Chấn có thể thực sự khiến trái tim người đó sinh ra cảm xúc thương tiếc. Nhưng thứ nhất, Mộ Vân Sơn thực sự không có thiện cảm với người này với cả , Chu Thanh cũng không có lòng thương hoa tiếc ngọc. Trong mắt họ, chỉ có từ đơn giản là không thể so sánh được – Nhanh thật.Chu Thanh tiến thêm một bước."Ngươi ... Ngươi ..." Bạch Chấn thở gấp.
“Ngươi nói gì vậy ?” Trong lòng Chu Thanh bỗng dậy sóng," Nếu ngươi chết ở đây, sẽ không có ai cứu ngươi đâu..."Y chỉ nói một nửa, nhưng y lại không ngờ rằng Bạch Chấn sẽ trợn tròn mắt, hai chân chợt loạn choạng, như một con cá chép bị đập mạnh rồi ngất đi.

Mộ Vân Sơn cúi đầu gần lại: "Ngươi nói xem, gã là chóng mặt thật hay không giả vờ chóng mặt vậy? "Chu Thanh lạnh mặt, quay đầu " Nếu là giả chóng mặt, theo kinh nghiệm của ta, dáng vẻ của gã phải mềm mại. Nằm xuống đất tóc phải xõa ngang, tóc phải che nửa khuôn mặt, không được xếch lên như vậy.”

Dứt lời, y bước đến chỗ gã béo rồi đá vào thứ đang giơ lên ​​cao, gã béo lập tức hét lên như một con lợn: “Ow! "Chu Thanh giang hai tay," Nhìn xem, đây chỉ là giả bộ ngất đó. " " Đồ khốn nạn ... "Tên mập xấu hổ bật dậy khỏi mặt đất, nắm chặt lấy hạ thân rồi bắt đầu mặc quần" Các người có biết ta là ai không, cha ta là ai không? Các ngươi ... chết tiệt ... "Nhìn cặp mông trắng nõn đung đưa trước mắt, Chu Thanh rất muốn cười, nên chậm rãi hét lên một tiếng:" Lưu Tiểu Bá? "

Gã béo sững người, nở một nụ cười:"Đúng vậy! Giờ đã biết tên ông đây rồi mà còn can đảm như vậy ... oái ! "

Mộ Vân Sơn chế nhạo, nắm lấy cổ áo của tên béo một cách thô bạo mà xách gã lên.

Lưu Tiểu Bá nhăn mặt, nhìn thấy ánh mắt dữ tợn của Mộ Vân Sơn như nhìn thấy Tu La địa ngục, trái tim gã hoảng hốt, như muốn nghẹt thở, cất tiếng cầu xin: "Cầu xin đại hiệp, cầu xin tráng sĩ , chỉ là hiểu lầm nhỏ mà thôi. Nếu không ngươi đem tên tiểu tử kia đi đi... Ta, ta, ta sẽ ngăn cản... "

Biết Chu Thanh muốn hỏi gì đó, thêm vào đó Mộ Vân Sơn cũng lười để ý tới tên béo này nên trực tiếp đem người giao cho Chu Thanh, Chu Thanh cũng không ậm ừ nữa mà chỉ vào Bạch Chấn nói: “Ngươi gặp người này ở đâu? "

Lưu Tiểu Bá chớp mắt, nhất thời không hiểu.“Nếu ngươi không nói cho ta biết, ta không dám chắc rằng tương lai ngươi sẽ sóng tốt đâu.” Chu Thanh giơ một chân lên, sẵn sàng muốn đá vào hạ thân của Lưu Tiểu Bá.

Mộ Vân Sơn khẽ quay mặt đi, cảm thấy có một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. "Ta nói! Ta nói!" Lời đe dọa bằng vũ lực thực sự có tác dụng vô cùng, Lưu Tiểu Bá gật đầu một cách tuyệt vọng, giọng nói của gã giống như một hạt ngọc lớn rơi trên một cái đĩa ngọc: "Hôm nay ở nhà chán quá nên ta muốn ra ngoài kiếm mấy cô nương, lang thang khắp ba thôn gần đó vẫn chưa tìm được người nào ưng ý, người thì gầy quá, người thì già quá thà quay về chơi với thiếp thất trong nhà còn sướng hơn... "Lông mày Chu Thanh nhảy dựng lên:" Nói trọng điểm. "

"Uh ... Ta đã nghĩ xung quanh không có người nào hợp ý cả, không ngờ khi đến ngọn đồi đối diện, ta lại thấy tiểu mỹ nhân này đang đi loanh quanh ở đó. Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy một mỹ nhân xinh đẹp như vậy.

Ta kìm lòng không được muốn thử một chút. Ai ngờ khi ta lột quần áo của gã ra thì thấy đó là một thiếu gia. Tiếc thay tên đã lên dây không thể không bắn, ta đành phải tiếp tục thôi. Đây là lần đầu tiên ta chơi nam nhân, nhưng lại cảm thấy rất tốt, so với nữ nhân ... "Chu Thanh ném cho Mộ Vân Sơn một ánh mắt "tùy ngươi", Mộ Vân Sơn hiểu ý liền giơ tay cầm dao lên, Lưu Tiểu Bá nghiêng đầu, cả thế giới đều yên lặng.

“Bây giờ người định làm gì với hai tên này.” Ném Lưu Tiểu Bá và Bạch Chấn vào nhau, Mộ Vân Sơn quay sang hỏi Chu Thanh, Chu Thanh xoa cằm suy nghĩ. Một lúc sau, y nói: "Tiểu Sơn Tử, ngươi có nghĩ rằng Sở Dương đang ở gần đây không?"

Mộ Vân Sơn nhướng mày: "Ngươi cũng nghĩ vậy à?"
“Dựa theo những gì ta biết về Sở Dương thì hắn nhất định không để Bạch Chấn một mình chạy ra khỏi phủ tướng quân đâu, khả năng lớn nhất là hắn đích thân đưa người ra ngoài, bây giờ Bạch Chấn ở đây, khả năng cao là Sở Dương cũng ở gần đây.” Chu Thanh cởi giỏ trúc trên lưng, rút ​​dây gai ra trói chặt Bạch Chấn và Lưu Tiểu Bá,mang hai người này theo, rồi vẫy tay với Mộ Vân Sơn: "Tiểu Sơn Tử, đi theo ta."
"Hai người dỡ đồ đạc, di chuyển nhanh chóng. Họ quay lên đỉnh đồi quay đầu hai ba lần nhìn về phía xa.Đương nhiên khi nhìn xuống từ sườn đồi này, họ có thể nhìn thấy hàng cây bên dưới. Có một số lều trại ở ngoài trời, và những lá cờ tung bay trong gió có in chữ “Sở” trên đó. Lúc này, một đội kỵ binh nhỏ đang quay trở lại trại, người đứng đầu là Sở Dương, hắn không mặc giáp mà chỉ mặc áo vải thông thường, hai bên chiến mã treo nhiều chim thú hoang dã.

Hai người Chu Mộ lập tức hiểu ra Sở Dương dám đem Bạch Chấn ra ngoài săn bắn, Chu Thanh nghĩ cũng thật là buồn cười, đối với hiểu biết về Bạch Chấn của mình, gã còn không biết cưỡi ngựa, đi ra ngoài còn phải ngồi xe ngựa. Để có thể được Sở Dương đưa ra ngoài như vậy, có phải là được hắn ôm vào lòng suốt đường không?Thực ra Chu Thanh đã đoán sai, Bạch Chấn nghĩ cũng thật đáng thương. Từ khi Sở Dương biết được tin Chu Hoài Thanh đã trốn khỏi nhà tù, hắn cả ngày đều vùi đầu đi tìm người, nếu không thì là làm việc với người đến từ Kinh thành.

Nghe nói hôm nay Sở Dương sẽ đi săn để thư giãn nên gã cũng xin đi theo.Ban đầu, Sở Dương không cho phép, còn nói thẳng rằng Bạch Chấn còn không biết cưỡi ngựa thì làm sao mà theo được. Nhưng Bạch Chấn trời sinh tính kiên trì, trèo lên lưng ngựa không nói một lời, đi theo kỵ binh, mặc cho yên ngựa làm cho gã bật khóc, gã vẫn không ngã xuống. Thật khó để gã nghĩ rằng mình có thể nhận được sự chăm sóc của Sở Dương sau khi đến đích, nhưng sau khi lời chỉ dẫn của Sở Dương về việc dựng trại, gã đã đeo cung tên, quay đầu ngựa và dẫn một nhóm lớn người đến rừng. Bạch Chấn được uống gió Tây Bắc.

Bạch Chấn không nói nên lời, không muốn ở trong trại với đám lính thô lỗ kia, nên gã leo lên ngọn đồi cách đó không xa, muốn xem xem có thể nhìn thấy Sở Dương không.Thật tiếc gã không gặp được Sở Dương mà gã lại tình cờ gặp Lưu Tiểu Bá.

Có lẽ đây mới thực sự là tương đồng với những gì Chu Thanh đã nói khi rời thành Lạc Dương, người đang làm trời đang nhìn, nếu không tin thì ai sẽ tha thứ cho ai đây?Hôm nay Sở Dương có một vụ mùa bội thu. Hắn đã săn lùng được rất nhiều con thứ trên núi chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, dẫn đầu về trại. Sau khi trở về trại, người lính canh dắt ngựa cho hắn, hắn nhìn quanh, rồi kéo một người lính khác và nói: “Bạch Chấn đâu?”Trong lòng hắn cảm thấy có lỗi với Bạch Chấn mấy ngày nay. Mấy ngày nay, hắn vô cùng cáu kỉnh không thể giải thích được làm hắn bỏ bê những người xung quanh, chỉ sau khi trút giận xong, hắn mới nhớ rằng Bạch Chấn đã bị hắn bỏ quên trong trại.“Tướng quân?” Người lính chớp mắt, “Tướng quân, từ nãy tới giờ thuộc hạ không gặp được thiếu gia.”

Sở Dương gật đầu vẫy tay cho người đó đi xuống, gọi cho một người khác để hỏi, nhưng câu trả lời vẫn như vậy.
Hắn mơ hồ cảm thấy có chuyện không hay, lập tức ra lệnh tìm người, ai biết hắn đã tìm kiếm trong ngoài toàn trại, nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng của Bạch Chấn.“Tướng quân!” Sở Dương hốt hoảng thì một người lính đang làm nhiệm vụ đột nhiên bước vào lều: “Vừa rồi thuộc hạ nhìn thấy một bóng người trên ngọn đồi bên phải, tướng quân có muốn phái người lên núi tìm kiếm thử không ạ? "Sở Dương nghe vậy, lập tức dẫn vài người theo, hắn nhìn về phía trên đỉnh núi mà tên lính nói, quả nhiên có người ở đó nhưng không phải một mà là bốn.

Chính xác mà nói, đó là bốn người nhưng có hai người bị trói lại với nhau bằng sợi dây gai. Ở trên đỉnh núi cách đó không xa, dọc theo sườn đồi cỏ mềm bốc khói, theo một đường vòng, bọn họ di chuyển không ngừng, đi về hướng doanh trại.

Mộ Vân Sơn đứng trên đỉnh núi, nhớ đến vẻ mặt và ánh mắt hung ác của Chu Thanh vừa rồi, rùng mình một cái thì nghe giọng y: "Tiểu Sơn Tử, không phải ngươi nói là ta sẽ lăn lộn trên sườn đồi hay sao?Hôm nay, vậy tại sao ngươi không lăn đi? Hôm nay có người sẽ lăn nhưng không phải ta lăn, chúng ta sẽ nhìn những người khác lăn, hahahaha ~~~ "Bạch Chấn, Lưu Tiểu Bá, thêm vào hai người gia bộ của tên họ Lưu—— bốn người tạo thành một khối tròn rồi lăn đi, sau khi đập vào gốc cây ba lần, kéo cành cây bốn lần, đá đập vào khắp người, ăn một ngụm cỏ dại, cuối cùng dừng lại ở chân núi.

Sở Dương lập tức đưa tất cả binh lính đến chân núi, và khi nhìn thấy bộ dạng của Bạch Chấn mặt mũi bầm tím, bộ dạng tiều tụy, hắn đột nhiên cảm thấy lo lắng và mở dây thừng, rồi ôm gã vào lòngVề phần Lưu Tiểu Bá và hai người đi theo, lập tức bị vài tên lính kéo xuống, Lưu Tiểu Bá dường như bị kích thích rất nhiều, không ngừng nói: "Tiểu mỹ nhân ăn ngon, ăn ngon" , khiến những người lính xung quanh nhìn Bạch Chấn với ánh mắt nghi hoặc.

Bạch Chấn sau một lúc lâu mới tỉnh táo trở lại, nhìn thấy Sở Dương đang ở trước mặt thì nước mắt tuôn như chuỗi hạt đứt dây, miệng cứ liên tục nói nhưng chỉ có thể khiến người ta nghe thấy chữ "Chu" rõ ràng.Sở Dương cởi áo choàng, quấn Bạch Chấn cẩn thận rồibế gã lên, định bước vào lều lớn, nhưng lúc này một người lính khác đã lao đến trước mặt hắn, nói nhanh: "Không hay rồi, tướng quân! Tất cả con mồi chúng ta vừa săn được đều đã bị cướp mất!""Cái gì!?" Sở Dương tiến lên một bước, mặt lộ vẻ tức giận, mắng: "Ta còn muốn xem xem kẻ nào to gan dám cướp con mồi của ta! "

Tên lính mới tới lau mồ hôi, hướng ánh mắt về phía Bạch Chấn trong vong tay Sở Dương: “Vừa rồi ... Bạch thiếu gia không về, mọi người tủa ra xung quanh đi tìm, con mồi cư nhiên mặc kệ ... Ta cũng vậy.”

“Muốn nói cái gì thì cứ nói thẳng đi!” Sở Dương sốt ruột vén rèm đi vào lều.

"Thuộc hạ nghĩ chuyện này là do Chu Hoài Thanh ở sau dựng lên..."Sở Dương giật mình, người hắn đang ôm đột nhiên rơi xuống đất.Tiếng hét rõ ràng của Bạch Chấn vang vọng khắp trại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro