Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộ Vân Sơn thấp giọng nói với Chu Thanh: " Đi vào cái ngõ phía trước, ngươi chỉ cần cưỡi ngựa chạy về phía trước. Ngươi đừng lo lắng, đừng nhìn lại."Chu Thanh liếc hắn một cái: "Một mình ngươi xử lý được không?""Những người này không phải thổ phỉ bình thường. Bọn họ không ngang nhiên mang theo vũ khí rồi ăn mặc như vậy chỉ để giả làm thương nhân làm người khác buông lỏng cảnh giác.

Nhìn thấy chỗ phình ra ở eo của họ không? Nơi đó thường cất những thanh nhuyễn kiếm . Người duy nhất có thể để những thứ này trong người chỉ có bảo tiêu mà thôi. Nhìn cách di chuyển của họ chứ? Chắc chắn chúng đều được huấn luyện một cách nghiêm chỉnh cả . Ta không thể chăm sóc chúng được nếu ngươi ở đây."Mộ Vân Sơn từ trên tay rút ra một thanh đoản kiếm, giọng nói lạnh hơn một chút," Đi thôi! "Chu Thanh chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng cảm thấy phấn khích, dây cương cũng bất giác run lên.

Khi một vài người phía sau nhìn thấy Chu Thanh chạy về phía trước, chúng nhận ra mình đã bị phát hiện, ngay lập tức bộc lộ sự dữ tợn của chúng. Mộ Vân Sơn kéo mạnh dây cương, hai chân trước của co ngựa giương lên, hai vó ngựa phía trước vững chắc của hắn đá mấy phát lên không trung, phát ra một tiếng hí to, trông rất oai phong lẫm liệt.“Đưa tiền đây, không thì để lại mạng!” Một người đàn ông gầy đứng trước mặt đám cướp, tay cầm thanh nhuyễn kiếm mạnh mẽ vung lên, nhưng Mộ Vân Sơn đã vội vàng lên ngựa. Trong nháy mắt, một quả đấm nhanh như chớp đánh mạnh vào bụng gã, gã gầy gò đau đớn hét lên một tiếng, lập tức ngã xuống.Giải quyết xong một tên, động tác của Mộ Vân Sơn cũng không chậm lại, thanh đoản kiếm được chuyển từ tay phải sang trái, hắn nhảy lên, dùng chân đá vào tên khác đang tiến tới từ bên trái.Sau một hồi đánh đấm, Mộ Vân Sơn đã giải quyết tất cả lũ cướp chỉ còn dư lại hai tên sơn tặc chưa kịp lao lên đã bị việc trước mắt làm cho hoảng sợ, chúng ghì dây cương, không dám tiến lên.

Trong bốn tên sơn tặc, một người đàn ông trung niên mặc đồ xám trông như là thủ lĩnh của chúng, tiến lên phí trên bây giờ lão đã có cái nhìn khác về Mộ Vân Sơn. Theo suy nghĩ của Mộ Vân Sơn, bọn họ không phải là một nhóm thổ phỉ nhỏ nhoi nào cả, mà là Đoàn Nhạn sơn trại, một đám thổ phỉ khá nổi tiếng trên giang hồ. Lần này, bọn chúng chỉ muốn vào thành mua một đôi vòng tay ngọc bích tiểu thư của chúng, chứ không hề có ý nghĩ ăn cướp gì cả. Nhưng không ngờ hôm qua lại nhìn thấy dáng vẻ hào phóng của Mộ Vân Sơn trong quán rượu, làm chúng nổi lên tâm tư.Sau khi đuổi theo hai người họ vào sáng sớm, chúng cưỡi ngựa vượt đèo Đại Nhất để qua mặt hai người họ, chúng đã tốn rất nhiều công sức để bắt được con cá lớn này, nhưng bây giờ chúng mới phát hiện ra rằng con cá lớn này không chỉ khó bắt mà trong miệng còn có nanh.

Nhìn hai người huynh đệ đang nằm trên mặt đất, họ chỉ ngất đi và không bị thương nặng. Có vẻ như người nam nhân trước mặt này đã không xuất ra toàn lực. Nhưng bọn sơn tặc này vẫn luôn chỉ ức hiếp người khác, đây là lần đầu tiên chúng bị bắt nạt ngược lại, thật sự không buông tha được.

Tay phải cầm thanh nhuyễn kiếm, tay trái rút chủy thủ ở dưới bụng ngựa ra, làm người nọ biến sắc, hai người chậm rãi hướng về phía Mộ Vân Sơn.Hắn vẫn có một chút tự tin, bởi vì hắn không quá khó chịu như ba tên sơn tặc ấy.

Quên mất không nhắc tới, người đàn ông trung niên áo xám này tên là Triệu Mỗ, trên giang hồ còn có một cái tên là "Mã Đạp Phi Yến ". Với kiếm thuật én bay sống động như thật của mình , gã đã trở thành thủ lĩnh của nhũng tên trộm cướp, gã đã trở nên giàu có và có một vị trí nhất định trong đám sơn tặc này.

Con người không thể đánh giá quá cao bản thân, đó là điểm yếu của con người, Triệu Mỗ thực sự không biết rằng thứ mình vừa đá là một tấm sắt.Nhìn thấy hai người tới gần, Mộ Vân Sơn nhếch khóe miệng, hắn không muốn gây chuyện lớn, không muốn nhìn thấy máu, vì vậy không có gì ngạc nhiên khi hắn không dùng hết sức.Chủy thủ trong tay xoay một vòng rồi cắm ngược về phía sau, Mộ Vân Sơn thủ thế phòng thủ,mây đen cũng kéo ngang qua khoảng trời, móng ngựa chạm đất một cách mạnh mẽ, làm cho bọ sơn tặc cả kinh.Triệu Mỗ hét lớn và phi ngựa về phía Mộ Vân Sơn. Kiếm thuật của Mã Đạp Phi Yến đã được gã sử dụng một cách thuần thục.

Thanh nhuyễn kiếm xuyên qua ngực của Mộ Vân Sơn, còn thanh chủy thủ thì cứa vào cổ hắn. Nhìn thấy thời cơ, Mộ Vân Sơn nghiêng người, động tác khéo léo né tránh, Triệu Mỗ còn chưa kịp trở tay, chủy thủ đã nhanh chóng chém tới trên cẳng tay của gã, máu liền phun ra.
Triệu Mỗ đau đớn che vết thương lại một cách xấu hổ, gã không ngờ Mộ Vân Sơn ra tay nhanh như vậy, chỉ cần một chiêu đã đánh mất lợi thế của mình, đáng tiếc là gã chưa kịp định thần đã bị Mộ Vân Sơn theo sát chém chủy thủ lên vai Triệu Mỗ làm gã không chống đỡ nổi mà ngã xuống đất, miệng đầy bùn đất.Mộ Vân Sơn đang từ bên kia lao đến như không quan tâm đến thứ gì, so với kiếm pháp tinh diệu của Triệu Mỗ thì hắn chỉ có gầm và chém.

Mắt của Mộ Vân Sơn cũng không thèm chớp, thanh chủy thủ trong tay bay ra, trực tiếp đánh vào vũ khí của tên cướp còn lại, gã kêu lên một tiếng kỳ quái, trở thành tên thứ tư ngã xuống ngựa, nhưng không giống với những người khác, gã bị sợ hãi tới chết.

Triệu Mỗ ngồi trên mặt đất, sắc mặt xám ngoét, nhìn thấy Mộ Vân Sơn chưa vội vàng xuống ngựa, hắn chậm rãi nhặt thanh chủy thủ lên, lau đi vết máu rồi đeo vào tay, bước đến trước mặt Triệu Mỗ không chút do dự, nhẹ nhàng nói: “Giao tất cả những thứ có giá trị của các ngươi ra đây.”“Hả?” Triệu Mỗ sững sờ."Ta nói." Mộ Vân Sơn cúi người, nắm lấy cổ áo của Triệu Mỗ rồi kéo lên :"Giao đồ vật có giá trị ra đây."

Triệu Mỗ vô thức gật đầu, run rẩy lấy ra một túi bạc từ trong tay áo của mình rồi đưa nó cho Mộ Vân Sơn.Ước lượng chiếc túi trong tay, Mộ Vân Sơn có vẻ rất hài lòng, vừa định đứng dậy thì đột nhiên có một luồng gió thổi mạnh bên tai, đưa mắt nhìn sang một bên, hắn liền bị tên cướp đầu tiên bị hắn đạp xuống đất tấn công. Hắn không biết tên đó tỉnh lại khi nào, liền cầm kiếm chém Mộ Vân Sơn.

Chuyện xảy ra đột ngột, Mộ Vân Sơn hoàn toàn không ngờ tới, vội vàng giơ tay muốn chặn lưỡi kiếm sắc bén bằng tay không, nhưng một bóng đen đã vụt tới, một âm thanh sắc bén truyền vào không trung, người mới tới vỗ vào mặt của tên cướp đó một cách mạnh bạo.
Tên cướp kêu lên một tiếng thảm thiết, cơ thể nghiêng sang một bên. Hai má bị đánh lệch từ bên này sang bên kia, cho đến khi má của tên cướp đó chuyển sang màu tím, rồi gã lảo đảo không ngừng, in lên gương mặt của gã những dấu tay rõ ràng.

Chu Thanh rất hài lòng. Sở Dương đã dạy Chu Hoài Thanh một số thế võ tự vệ, y vẫn điềm tĩnh như ngày nào, khẽ lắc chiếc roi trong tay, Chu Thanh cười đối với Mộ Vân Sơn nói: "Tiểu Sơn Tử, ta còn có thể dùng cái roi này để tự vệ đó nha!"

Mộ Vân Sơn không biết nên khóc hay cười: “Sao ngươi quay lại đây?”“Không phải ta lo lắng cho ngươi đâu.” Chu Thanh nhảy xuống ngựa, giật lấy ví từ trong tay Mộ Vân Sơn rồi kêu lên: “Đúng là ông trời có mắt!”Triệu Mỗ cảm thấy mình sắp ngất đi rồi.Trời ơi, số bạc đó là tiền mua chiếc vòng ngọc lục bảo cho tiểu thư nhà gã đó! Gã hối hận đến mức muốn đập đầu xuống đất, gã cảm thấy mình học làm cướp không giỏi rồi, muốn cướp người ta ai ngờ sẽ bị người ta cướp lại chứ, chắc chắn gã trở thành trò cười của tất cả huynh đệ trong bang thôi!Gã run rẩy đứng lên, bắt gặp ánh mắt của Chu Thanh đang nhìn mình, gã lùi lại một bước, Chu Thanh liếc nhìn gã từ trên xuống dưới rồi nói lớn. : "Ta thấy thanh nhuyễn kiếm này của ngươi tốt đó, cho ta lấy nha?"Y thực sự đã hỏi xin thanh nhuyễn kiếm của gã !Gã đã mất mười năm để luyện được kiếm pháp này. Thanh kiếm này đã cùng gã sống chết có nhau trải qua những niềm vui và nỗi buồn.

“Ngươi… ngươi… kẻ sĩ thà chịu chết chứ không chịu nhục!” Gã dứt khoát quàng thanh kiếm vào cổ mình.Ba tên cướp khác tỉnh dậy thì thấy cảnh này, lập tức gào lên thảm thiết: “ Lão Triệu, đừng mà!”Ai ngờ, hành động này của Triệu Mỗ chỉ đổi lại sự chế nhạo Chu Thanh: “Hừ, hay cho câu ‘kẻ sĩ thà chịu chết chứ không chịu nhục’, việc ngươi làm hôm nay chắc chắn sẽ được người đời sau tạc tượng tôn vinh đó.”Triệu Mỗ giận dữ trừng mắt.

Mộ Vân Sơn khoanh tay quay người, lia mắt nhìn sang chỗ khác."Ngươi? Ngươi sờ thử lương tâm mình rồi nói ta nghe thử xem, ngươi giống ‘kẻ sĩ’ chỗ nào? Hay giữa đường gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ? Hay ngươi là kẻ trung quân ái quốc? Nói đi, ta đang nghe đây. ”Chu Thanh từng bước tới gần, Triệu Mỗ thì lùi lại.

"Một tên cướp có gan tự xưng là ‘kẻ sĩ’. Chà, cho dù có kẻ trộm cướp của người giàu giúp người nghèo là loại Tiểu Sơn Tử trong gia đình chúng ta. Ah , ngươi nhìn ta đi, rồi nhìn hắn xem. "Chu Thanh chỉ vào Mộ Vân Sơn," Ngươi cho rằng chúng ta giống nhà giàu bắt nạt người khác sao? Ngươi đã từng thấy ai như chúng ta chưa, vừa đẹp trai, thông minh tuấn tú? Tại sao mẹ ngươi không bảo ngươi về nhà ăn tối? "Triệu Mỗ tức muốn chết, khuôn mặt tươi cười của Chu Thanh vô cùng hài hòa như muốn lấy đi trái tim của gã ,tay gã run rẩy, gã không còn sức để vung thanh kiếm để tự cắt cổ mình nữa.

Chu Thanh đưa tay ra, nhẹ nhàng cầm lấy thanh kiếm trong tay Triệu Mỗ, sau đó không chút do dự ném qua một bên, ngón tay đặt lên lông mày của Triệu Mộ, "Nếu kẻ như ngươi mà được coi là 'kẻ sĩ', vậy ta nhất định có thể xưng là Phật rồi " Chu Thanh nhìn chằm chằm Triệu Mỗ với vẻ mặt rạng rỡ, đảo mắt, cung kính nói: “ Wake up, sweetheart.”

Triệu Mỗ ngơ ngác .Ba người còn lại cũng không hiểu gì.Mộ Vân Sơn lúc này mới quay đầu lại, trên mặt lộ ra vẻ bi thương, vô cùng thương cảm nhìn Triệu Mỗ, trong lòng chỉ buộc mình niệm thầm Chú Đại Bi.

Đó quả thực là một sự lựa chọn vô cùng đúng đắn.!Cả hai lấy hết chiến lợi phẩm, nếu ném bốn tên này vào lề đường không hay ho gì, nên trói bọn chúng lại và quăng chúng lên ngựa, đợi gặp nơi có người thì thả chúng xuống.
Sau cuộc náo động như vậy, mặt trời đã lên cao, sương mù sáng sớm cũng đã tan, Chu Thanh cảm thấy nóng và mệt mỏi, hai người dắt sáu con ngựa và bốn người trên lưng ngựa.

Đi một hồi thì thấy xa xa,  nhìn thấy một quán trà, nên họ quyết định đến đó nghĩ ngơi.

Đó là một cặp ông bà và cháu trai mở quán trà. Bé trai đó rất đáng yêu với bím tóc ở trên đầu, chúng khiến Chu Thanh mỉm cười hạnh phúc. Mộ Vân Sơn đã thực sự mệt mỏi sau rất nhiều trận chiến, sau khi trà đã được dọn lên xong, hắn bắt đầu nhấm nháp, thỉnh thoảng ăn một miếng thịt bò, trông rất thư thái.

Trong lúc họ đang nghỉ ngơi, một nhóm người khác đến quán trà, tất cả đều mặc áo vải thô, đeo vũ khí trên eo, mỗi người đều có khuôn mặt cứng đờ và không biểu cảm. Nam nhân dẫn đầu là một người cường tráng lưng cao, eo thon, thân trên phủ một áo choàng đầy lông, quanh cổ chỉ có một vòng lông, toàn thân đầy cơ bắp, tràn đầy sức mạnh.Chu Thanh ngớ người hồi lâu.

Mộ Vân Sơn nhẹ nhàng nói, "Sao vậy, ngươi thích thể loại này à?"“Không tồi.”Chu Thanh thành thật nói," Thân thể tựa núi, đứng ở bên cạnh càng thêm uy lực chấn động. "Mộ Vân Sơn  ngậm một ngụm trà trong cổ họng, một lúc sau mới nuốt xuống, vỗ ngực nói: “Ta không nói không được mà.”. Sau đó, hắn đứng dậy chào hỏi nam nhân cường tráng trong ánh mắt kinh hãi của Chu Thanh: “Diêm Hoán, đã lâu không gặp! "Nam nhân đó quay đầu lại, nhìn thấy Mộ Vân Sơn, bất ngờ kêu lớn : “Vân Sơn! Ngươi ra khỏi tù rồi à !? "

Thế giới thật sự rất nhỏ mà ... Chu Thanh âm thầm cảm khái nuốt nước trà trong tay, y chưa từng nghĩ rằng Mộ Vân Sơn thực sự quen biết nam nhân vạm vỡ này.Nam nhân cường tráng ấy sải bước tới, kéo Mộ Vân Sơn vào trong lòng, khuôn mặt người đó vẫn còn đang đỏ bừng, khiến Chu Thanh nổi da gà."Chà, Mộ Vân Sơn, nếu ngươi đã trốn thoát, sao ngươi không đến chỗ của ta hả? Ngươi coi thường ca ca ngươi à ?"Mộ Vân Sơn lúng túng thoát khỏi cánh tay vạm vỡ của người nam nhân kia, xoay cổ nói: "Ta chỉ mới rời khỏi nơi đó vài ngày, có một số việc làm ta trì hoãn một thời gian. Ta muốn đến kho hàng và nói với các người sau vài ngày, nhưng ta không ngờ lại gặp ngươi hôm nay. Thật sự là trùng hợp. "" Ừ, thật trùng hợp, thật trùng hợp! " Lòng bàn tay to như quạt của người nam nhân nọ vỗ vào lưng Mộ Vân Sơn vài cái.

Mặc dù Mộ Vân Sơn khỏe mạnh, sau mấy cái vỗ lưng ấy thì sắc mặt hắn trắng bệch.Hai người chào hỏi một hồi thì Mộ Vân Sơn dẫn người đàn ông mạnh mẽ đến chỗ Chu Thanh, nói thẳng: "Đây là Diêm Hoán, nhị đương gia của Nhạn Linh Sơn Trang, ngươi có thể gọi hắn là Diêm Đại ca, hắn là hảo bằng hữu của ta."Sau đó hắn nói với Diêm Hoán :" Đây là Chu Thanh, người đã cứu ta ra khỏi ngục."

Sau khi nhìn Chu Thanh một lúc, hắn đột nhiên kêu lên:" Ngươi không phải là tên đoạn tụ bên cạnh Sở Dương,Chu Hoài Thanh đó sao!? ”
Thanh âm này giống như một tiếng chuông làm cho chung quanh rơi vào im lặng. Đám tùy tùng của Diêm Hoán đang nói chuyện thì đột nhiên ngưng lại, quay đầu lại nhìn Chu Thanh.

Đây là loại cảm giác gì

Một sinh vật lạ bị một đám người vây xem, ài không đến mức như vậy.Chỉ đơn giản là một đám nam nhân cao lớn, có vẻ ngoài hung tợn nhìn chằm chằm vào y mà thôi.Nụ cười của Chu Thanh đông cứng lại trên mặt.Cơn gió nhẹ chầm chậm thổi qua, một con quạ lớn với hai con quạ nhỏ bay hài hòa trên bầu trời, "Yah-ah-ah-""Nhị sư đệ!"Một tiếng thét thảm thiết như heo hú vang lên từ cọc ngựa cua Chu Thanh, Diêm Hoán quay đầu lại thì nhìn thấy một người nam nhân bụi bặm đang lăn vào quán trà với một mảnh vải trắng vốn được dùng để che miệng gã treo trên cằm."Triệu Mỗ?" Diêm Hoán đã thốt lên: “Tại sao ngươi lại ở đây !?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro