Chương 20: Nỗi đau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bình minh hé rạng, sự thật phơi bày.

Sát khí bừng bừng, Cung Thượng Giác phi thân trong gió, phóng ngựa nhanh tới nỗi chỉ cần chớp mắt, là sẽ mất dấu. Sương sớm đọng trên cỏ dại hai bên đường không ngừng rơi lả tả, đáp đất, hoà tan. Gió phần phật, như muốn kéo hắn lại, nhưng không thể kéo nổi.

Cung Thượng Giác hoàn toàn bộc phát. Nộ khí và sát khí không ngừng tỏa ra xung quanh, khiến hắn bình thường đã cao lãnh khó gần, nay chẳng khác nào ác quỷ bò ra từ địa ngục.

Hắn lăn lộn trên giang hồ bao nhiêu năm, vậy là lại bị xỏ mũi dắt đi một cách dễ dàng đến như vậy. Kim Phục báo cáo lại với hắn rằng người dân ở đây nói quả thật đã nghe thấy tiếng chém giết. Nhưng không có bành trướng quá. Hiện tượng này xảy ra quá thường xuyên, họ đã sớm miễn nhiễm, mỗi lúc có chuyện sẽ đóng kín cửa, trốn trong nhà cho đến khi trận chiến kết thúc.

Sự việc đã được Cung Thượng Giác xâu chuỗi một cách cẩn trọng. Đầu tiên Vô Phong hạ lệnh "Vân Vi Sam" tới đây. Hạ độc với Thanh nhi, nhưng đó chỉ là bệ đỡ cho kế hoạch thực sự của chúng. Hắn dám chắc chắn, mục tiêu thực sự của chúng là Thiên nhi. Thằng bé chính là thiếu chủ Giác cung tương lai. Kế điệu hổ ly sơn đơn giản như vậy, hắn lại chẳng thể phát hiện ra sớm hơn. Rồi bây giờ, sau khi dụ được hắn tách ra, chắc chắn "Vân Vi Sam" sẽ phát tín hiệu ra bên ngoài, thông báo cho lực lượng chính thống đang ẩn nắp bên ngoài kia. Ả chỉ là gián đoạn cài cắm, kẻ muốn giết chết con bọn họ đang ẩn giấu trong cánh rừng đó.

Cung Thượng Giác dám chắc, căn nhà gỗ hiện nay sớm đã bị bao phủ bởi đám sát thủ Vô Phong. Họ đang ở thế vô cùng bất lợi, một mình Hạ Châu Y và Thượng Quan Thiển vốn không thể đối phó hết với chúng. Đám người hắn để lại cũng chỉ có dăm ba tên, khung cảnh như thế nào, hắn thật sự không dám nghĩ nữa....

Trái tim hắn như bị bóp chặt, đau đớn vô cùng.

Cung Viễn Chuỷ thấy ca ca đã sớm bốc hoả, sát khí bốc lên hừng hực. Cậu cũng không hỏi gì thêm, chỉ chăm sóc theo ca ca quay về. Ca ca lo lắng vạn phần, cậu cũng lo lắng ngàn phần...

Chất nữ nhiễm độc đã không thể làm gì hơn, bây giờ cậu lại trơ mắt giao chúng cho Vô Phong? Đến cả cậu còn cảm thấy bản thân mình vô dụng...

Vậy ca ca của cậu, huynh ấy sẽ tự trách đến mức nào...

Chim chóc đang hát véo von trên cành cây, sớm bình minh tại thôn trang thanh bình, lại bị phá tan tành bởi âm thanh chém giết cùng không khí chết chóc đến nghẹt thở.

Thượng Quan Thiển nôn ra một búng máu đỏ sẫm, ôm miệng vết thương đang không ngừng chảy máu, nàng khó nhọc lê tấm thân tàn tạ đến bên cạnh thân ảnh nhỏ bé đang nằm im lìm trên vũng máu đỏ đến đau mắt. Xung quanh nàng đều là xác chết, mùi máu tanh tưởi xộc vào khoang mũi, chúng như thuốc kích thích những mảnh ký ức u tối trong những tháng ngày huấn luyện tại Vô Phong ùa về như vũ bão. Chúng cố gắng che lấp hoàn toàn tâm trí nàng, nhấn chìm nàng vào sự tuyệt vọng cùng hận thù.

"Thanh nhi....Thanh nhi...." - Thượng Quan Thiển run run ôm nữ nhi vào lòng, bất chấp đôi bàn tay đang run lên không ngừng, nàng cố gắng lau sạch đi vệt máu bắn trên đó, như cố gắng hết sức xóa nhoà đi hiện thực tàn nhẫn. Nữ nhi của nàng, chết rồi. Cả người con bé lạnh ngắt, làn da tím tái đi vì lạnh.

Hoá ra thứ con bé trúng đâu chỉ có Huyết Nhan Vựng mà còn có cả Hệ Tâm Hồi. Một loại độc mà Vô Phong vô tình chế tạo ra, chưa có cơ hội thử nghiệm, cũng không có thuốc giải.

Độc của chúng mới chế ra, chưa có ai có can đảm thử nghiệm, liền tìm tới lấy mạng nữ nhi của nàng. Thượng Quan Thiển vừa bất lực cố gắng lau đi vệt máu loang lỗ, miệng máo mếu gọi con, nhưng chẳng có ai đáp lại. Vệt máu đó lau mãi không sạch, nó như được khảm vào gương mặt con bé, tựa như một loại bùa chú nguyền rủa Thượng Quan Thiển nàng cả đời đừng mong sống bình yên...

"Thanh nhi...Thanh nhi... xin con... xin con... làm ơn mở mắt ra nhìn nương...."

"Thượng Quan Thiển a Thượng Quan Thiển, không ngờ có ngày còn tại thế lại có thể nhìn thấy ngươi trong hoàn cảnh này. Thực sự đúng là diệu cảnh!" - Nữ sát thủ Vô Phong cất tiếng nói lanh lảnh, dứt lời còn ngửa đầu lên trời cười vang một tiếng. Ả ta cười đến khi khoé mắt rơm rớm nước, đi đến trước mặt nàng, giọng điệu giả vờ thương tiếc:
- Đứa trẻ này cũng thật đáng thương, có người mẫu thân như người, hại nó chết thảm thế này! Nể tình ngươi và ta không thù không oán, ta ra tay nhẹ nhàng. Coi như là ta nhân từ với trẻ nhỏ...

Sau đó ả ta nói cái gì, Thượng Quan Thiển không nghe lọt tai nữa. Nàng chỉ nghe rõ, Thanh nhi của nàng chắc chắn sẽ hạnh phúc hơn nếu như mẫu thân của nó không phải là nàng... Là nàng hại nó, nó làm gì có tội. Là do nàng, nàng là phản đồ, còn lén mang thai với mục tiêu của mình, bất chấp sinh nó ra... Nhưng không thể bảo vệ nổi nó, thật sự là nàng...hại nó.

Hạ Châu Y cố gắng chống vào bức tường gỗ sau lưng, che dấu chiếc nôi đằng sau. Thiên nhi, ở trong đó. Nàng kìm nén vết thương đang không ngừng co thắt, mạch máu xanh mét như dây leo quấn quanh cần cổ, tức giận gào lên:
- Câm miệng! Ả tiện tìm .... nhà ngươi, lấy đâu ra ....hai chữ ....nhân từ?

Dương Như - cô ta nhìn chằm chặp vào Hạ Châu Y, cười khẩy một tiếng:
- Chà! Châu Châu muội muội, không ngờ muội vẫn có thể trụ được nha! Còn nhớ không, đó là độc của ngươi đó! Tên là cái gì mà Hồng...

- Hồng Thanh Ngạn!
- À, Hồng Thanh Ngạn!

Ả ta còn đang định nói tiếp, nam nhân bên cạnh đã nhẹ nhàng huých, trầm giọng nhắc nhở:
- Xử lý nhanh còn đi, ngươi lề mề vừa thôi!

- Người sợ cái gì? Hay là... thương hoa tiếc ngọc? Dù sao Hạ Châu Y này tuy không xinh đẹp diễm lệ như Thiển Muội, cũng được coi là mĩ nhân đó chứ!

Lời vừa dứt, trong không khí có một mảnh ám khí xé gió bay đến, chuẩn xác găm thẳng vào lồng ngực cô ta. Bên trong ám khí là kịch độc, giết chết cả voi trong chớp mắt.

Hàn Nha Ngũ trợn trắng mắt nhìn ả ta ngã ra đất giãy giụa không ngừng, miệng sùi bọt trắng, rồi là máu. Chưa kịp nhìn xem ai đã giết mình, đã tắt thở mà chết.

Ngay sau đó, phía sau lưng gã, gió rít như bị ai đó xé toạc. Hoảng hốt quay người nghiêng sang trái mới tránh được một đao xuyên qua. Chưa xác định được đối phương là ai đã phải kịch liệt phòng thủ. Thân đao xé gió liên tiếp chém tới khiến gã phải vận hết nội công mới giữ được cánh tay phải của mình. Lại qua ba chiêu, đao quang như chớp ánh lên, va chạm thân kiếm của gã, nội lực kinh người đánh bật hắn bay xa cả một trượng, lưng đập mạnh vào vách gỗ, khiến căn nhà vốn đã xập xệ đổ rầm xuống, máu tươi trào ra như thác.

Trong khoảng lặng vang lên âm thanh loại kim loại ma sát với da thịt, người đó ra tay dứt khoát, một đao đoạt mạng.

Cung Viễn Chuỷ cùng ca ca quay trở lại, từ xa đã nhìn thấy khung cảnh hoang tàn, mùi máu tanh tưởi bốc lên nồng nặc. Hai người vận khinh công nhảy vào sân vườn. Vừa đáp đất đã nghe thấy tiếng ả ta nói năng nhăng cuội. Cậu lập tức rút ám khí bịt cái miệng chó của ả lai, sau đó chạy đến bên cạnh hai người. Hạ Châu Y đang đứng cách Thượng Quan Thiển không xa. Vội ôm Thiên nhi trong nôi lao tới chỗ Cung tam. Nhưng nàng chưa kịp bước đi, gã sát thủ tưởng đã chết mòn dưới chân đột nhiên vùng dậy, chế ngự nàng.

- Dừng lại, nếu ngươi đến chỗ cô ta, ta sẽ lập tức giết chết con đàn bà này! Các ngươi thả ta đi thì con đàn bà này sẽ được sống!

Cung Thượng Giác nghe tiếng động lập tức lao đến ôm lấy nàng.Thượng Quan Thiển ôm con ngồi bệt trong vũng máu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nhưng vừa nghe tiếng đã quay người lại, khó nhọc nói:
- Châu Châu...

Y phục của cả hai đều đẫm máu tươi, đến mức không thể nhìn ra màu sắc ban đầu của vải vóc. Bên bụng trái của Thượng Quan Thiển còn có một vết thương lớn đến kinh người. Chân phải của Hạ Châu Y cũng chảy máu loang lổ, thậm chí quan sát kỹ còn trông thấy cả xương trắng. Mặc kệ thân thể hít thở khó khăn, nàng vẫn cố chấp ôm chặt vạt áo Cung Thượng Giác, khẩn cầu:
- Cung nhị, ngài mau cứu hài nhi, mau cứu muội ấy...

Nàng nắm đến vải thượng hạng ngày thường khó mà nhăn nheo cũng bị vò cho nát bấy, giống như thứ nàng túm lấy không phải là vạt áo, mà là tính mạng
của muội muội và đứa con còn lại của nàng...

Giang rộng tay ôm nàng vào lòng, Cung Thượng Giác nhỏ nhẹ như dỗ dành:
- Nàng yên tâm, ta sẽ cứu hài nhi và muội ấy. Nàng đừng sợ, đừng sợ.

- Câm miệng hết cho ta! Các coi thường lời nói của ta có đúng không? Được rồi, ta dù có chết cũng phải kéo Cung tam phu nhân và thiếu chủ Giác cung theo cùng!

Cung tam phu nhân? Khoan đã, ai là Cung tam phu nhân?

Hạ Châu Y trợn trắng mắt, nàng tức giận gầm lên:
- Ngươi nói ai là Cung tam phu nhân!
- Câm! Đừng hòng qua mắt ta! Nhìn hai ngươi ăn mặc chẳng khác nào một cặp tình lữ thế này? Ngươi không phải Cung tam phu nhân, chẳng lẽ là ta!
- Tên điên này! Ngươi đừng ở đó mà ăn nói linh tinh....
Cố gắng la hét thật lớn mong kéo lớp phòng bị của gã xuống, để huynh đệ họ Cung dễ dàng hành động. Nhưng tên này cũng không ngu xuẩn đi, kề sát thanh đoản kiếm vào cần cổ của nàng, đe dọa:
- Nói thêm câu nữa, ta và ngươi đồng quy vu tận!
Mau, bỏ hết vũ khí xuống! Đá ra xa!

Thượng Quan Thiển giờ phút này đã lịm đi, nhưng nàng vẫn ôm khư khư bé con trong lòng. Cung Viễn Chuỷ quay qua nhìn ca ca. Cung Thượng Giác ra lệnh cho cậu mau bỏ xuống. Cung tam mới đầu còn hơi do dự, nhưng khi nhìn theo ánh mắt ca ca, cậu mới từ từ hạ kiếm. Đá chúng tận ra góc sân.

Gã kia thấy vậy cũng yên tâm, liền hơi nới lỏng đoản kiếm, nhưng rồi lại bất ngờ dí sát lại gần hơn, gã rít lên:
- Túi ám khí kia! Cũng là vũ khí! Bỏ xuống!

Cung Viễn Chuỷ dù không cam lòng, cũng phải cắn răng bỏ xuống. Cậu cẩn thận nói:
- Ta đã làm theo rồi, thả người được chưa?
- Ta sẽ mang chúng ra ngoài, ngươi phải đợi ta đi xa, sau đó mới được đến gần! Nếu không, đừng trách ta nuốt lời!

Đè xuống tiếng chửi thầm, Cung tam hít sâu một hơi, đồng ý với gã. Gã ta liền lộ đạt ý, từng bước từng bước giật lùi về phía sau. Cho đến khi đã bước chân qua cánh cổng, mặt vừa mới đẩy Hạ Châu Y về phía Cung Viễn Chuỷ, đã cong chân bỏ chạy. Nhưng không may cho gã, chưa chạy được ba bước, đã bị cung tên bốn phía găm thẳng vào người. Chi chít như gai nhím, gã ta chết không nhắm mắt. Cung Viễn Chuỷ vội vàng giang rộng tay, ôm chọn Hạ Châu Y cùng chất nhi vào lòng.

Kim Phục, Kim Phù từ hốc cây đi ra, quỳ xuống trước mắt bọn họ:
- Thuộc hạ có tội, đã khiến công tử và cô nương hoảng sợ!

Cung Viễn Chuỷ hai tay vẫn ôm ghì lấy Hạ Châu Y, quay đầu nói với thuộc hạ:
- Đứng lên cả đi, vào trong thôi.

Nhóm thị vệ còn lại cũng lục tục bò ra từ gốc cây, phủi bụi bẩn trên người, lần lượt tiến vào trong. Họ cứ đứng trân trân ở đó và nhìn thấy một màn thế này.

Cung Nhị tiên sinh tay ôm phu nhân và nữ nhi khóc không ra tiếng, ngài ấy khóc mà cơ thể rụn lên nhè nhẹ. Vô cùng kiềm chế . Còn phu nhân trong lòng đã sớm mê man, nàng luôn miệng lẩm bẩm:
- Thanh nhi... xin lỗi con... xin lỗi con...

Cung Thượng Giác cố gắng vuốt ve cơ thể đang run lên bần bật trong lòng. Hiểu được nàng ấy đang đau đớn đến mức nào, bởi hắn cũng đâu kém gì. Nữ nhi của hắn cứ thế mà ra đi, là hắn vô dụng. Năm xưa đã không thể giữ lại mẫu thân và đệ đệ. Đến tận bây giờ vẫn không thể bảo vệ ai được toàn vẹn.Hắn thấy mình thật vô dụng, trái tim như bị ai đó móc ra, chà đạp dưới chân, nát bấy, máu nhuộm đỏ đôi mắt hắn.

Cơn mưa ào ạt như đang thương cho một kiếp người, cứ thế chẳng mấy chốc đã ướt đẫm gương mặt nhăn nhó của hắn, che lấp đi sự đau đớn đến mức vụn vỡ trong trái tim người đàn ông được cho là rất mạnh mẽ. Nước mưa làm nhoè đi đôi mắt đỏ hoe ấy. Quỳ sụp trên vũng máu, Cung Thượng Giác cảm thấy bản thân mình đã chết kể từ giây phút ấy, nhưng rồi hắn lại cố thúc đẩy bản thân. Hắn phải làm chỗ dựa cho nàng, nếu bây giờ hắn cũng chết đi. Đến khi nàng tỉnh lại, ai sẽ an ủi nàng? Dẫu rằng lệ chảy từ khoé mắt, máu rỉ trong tim, nam nhân ấy cũng phải tỏ ra bình tĩnh. Bình tĩnh đến đau xót.

Khung cảnh bên đó đau đớn đến vậy, cảnh tượng bên này cũng chẳng tốt đẹp được hơn bao nhiêu. Hạ Châu Y nằm gục trong lòng Cung Viễn Chuỷ, nàng cúi đầu, lòng buồn tê. Trái tim nơi lồng ngực đập liên hồi, cổ họng nghẹn ứ như bị ai bóp nghẹt. Nàng cứ vùi đầu vào lồng ngực Cung Viễn Chuỷ, khóc đến thấm đẫm vạt áo trước ngực cậu. Chất nhi của nàng, nàng cũng thương nó lắm chứ... tỷ tỷ của nàng... đời sau tỷ ấy phải sống thế nào...

Cung Viễn Chuỷ cố gắng điều chỉnh nhịp thở, cánh tay dài rộng bao trọn lấy thân ảnh nhỏ bé của cô nương nọ, bàn tay nhẹ nhàng xoa lưng cho nàng. Nước mắt cậu cũng không kìm được mà trào ra. Đau thật đấy...

Những nơi từng có gót giày Vô Phong, vừa đổ máu, cũng chết lòng.

Ca ca dù đau đớn vạn phần vẫn gồng mình làm chỗ dựa tinh thần cho Thượng Quan Thiển. Thì cậu thân là nam nhi, cũng không được quá yếu mềm. Cậu cũng nên làm chỗ dựa cho họ, hay ít nhất, là cho tiểu cô nương nhỏ bé trong lòng này.

Hướng mắt nhìn mặt trời đã lên cao, Cung Viễn Chuỷ tâm can buốt giá buông lời cảm thán. Bình mình này, có lẽ đời này kiếp này, một cảnh cậu cũng chẳng thể quên....

Máu chảy thành dòng, lệ đổ thành sông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro