C11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tần Thư thu hồi tầm mắt, quay đầu lại nhìn về phía giám đốc: “Giám đốc Phương, lát nữa tôi muốn lên hát.”

Giám đốc này cũng họ Phương, là một thân thích xa của Phương Mộ Hòa, giúp Phương Mộ Hòa quản lý quán bar và hội sở.

Giám đốc Phương cười nói: “Vâng, tôi đi sắp xếp ngay đây, giống với trước kia chứ ạ, vừa đàn vừa hát?”

Tần Thư gật đầu, lại nói: “Mang cái thùng xin tiền của tôi tới, đúng rồi, lại làm cho tôi cái mã QR, hiện tại rất nhiều người ra cửa không mang theo tiền mặt.”

Giám đốc Phương: “……”

Bặc Nhất: “…” Cậu bị sặc đến ho khan, “Cậu thèm tiền đến điên rồi à!”

Tần Thư trừng cậu một cái: “Ai cần cậu lo!”

Bặc Nhất dựa vào sô pha, ngửa mặt lên trời thở dài.

Mỗi lần Tần Thư ca hát xong sẽ cầm cái thùng giấy nhỏ đi quanh sân khấu một vòng, không chủ động muốn tiền boa, nhưng người bình thường nghe cô hát xong cũng ra tay rất hào phóng.

Dù sao nếu đổi thành cậu thì cậu sẽ không làm như vậy, đánh chết cũng không cầm thùng tiền đi quanh sân khấu, nếu gặp được người quen, mặt biết giấu vào đâu?

Đại khái Tần Thư cũng quen rồi, cô lớn như vậy, thời gian ở nước ngoài chiếm một phần ba, cảm thấy lấy tiền boa cũng không có gì, dù sao cũng là lao động kiếm được.

“Cậu chuẩn bị hát bài gì?” Bặc Nhất hỏi cô.

Tần Thư lại bất động thanh sắc nhìn về phía Hàn Phái, cô nói: “Bài hát từ thời mẹ Phương, một khúc tình ca nhẹ nhàng, lại có thể khiến người nghe đồng cảm.”

Cũng không biết Hàn Phái có thích loại này không.

Bặc Nhất: “… Cậu thiếu tiền à? Nếu thiếu thì nói với tớ, tớ đưa hết tiền của tớ cho cậu, cậu muốn hát cũng được, nhưng đừng cầm cái hộp tiền màu hồng nhạt của cậu được không? Xin cậu đấy.” Cậu buông ly rượu, đôi tay chắp lại.

Tần Thư: “Quỳ xuống cũng vô dụng.”

Phía sân khấu, giám đốc Phương đã chuẩn bị xong, ban nhạc chơi xong một bài đã dừng lại đến một bên nghỉ ngơi.

Không có âm nhạc rock and roll, quán bar nháy mắt an tĩnh lại.

Tần Thư cởi áo khoác để một bên, chỉnh lại trang phục, nhẹ nhấp một ngụm rượu vang đỏ, nói với Bặc Nhất: “Lát nữa cậu với mẹ Phương phải quét mã ủng hộ tớ.”

Cô buông ly rượu, đứng dậy lên sân khấu bên kia.

Nhạc dạo quen thuộc của khúc dương cầm vang lên, Thu Lam biết chơi dương cầm, đối với khúc này cũng không xa lạ gì, cô nghiêng mặt nhìn về phía sân khấu bên kia, ngay sau đó giọng nữ thanh triệt dễ nghe vang lên, thanh âm nhỏ nhẹ.

Hàn Phái cũng xoay người nhìn lại, nhìn thấy người ngồi trước dương cầm, anh sửng sốt, là Tần Thư.

Cô mặc áo dệt kim màu trắng cổ thấp rộng thùng thình, lộ ra cái cổ trắng nõn xinh đẹp, hoàn toàn nhập tâm vào âm nhạc.

Thu Lam vốn muốn nói với anh chuyện kia chỉ là còn chưa kịp mở miệng, khúc dương cầm này đã vang lên, cô ngắm Hàn Phái, thấy anh nhìn chuyên chú như vậy.

Cô cười nhạt: “Nghe hát hay xem người vậy?”

Ánh mắt Hàn Phái vẫn luôn chăm chú trên người Tần Thư, anh nói: “Xem người, hát cũng không tồi.”

Thu Lam lại nhìn về phía sân khấu: “Đàn ông các cậu đều thích phụ nữ trẻ trung xinh đẹp như vậy sao?”

Hàn Phái lại nói: “Có rất nhiều người trẻ tuổi hơn cô ấy, cũng có không ít người so với cô ấy còn đẹp hơn.”

Thu Lam không rõ lắm, cô xoa xoa huyệt Thái Dương, có lẽ là vì uống nhiều rượu quá?

Hàn Phái nhìn đồng hồ, tới đây đã sắp nửa giờ, cô đông xả tây xả, một câu quan trọng cũng chưa nói, “Cậu bảo tớ đến đây uống rượu tiêu khiển cùng cậu à?”

Thu Lam: “Chờ bài hát này kết thúc tớ nói với cậu.”

Phương Mộ Hòa nghe xong điện thoại vào chỗ ngồi, ngồi ở vị trí của Tần Thư, lắc lắc ly rượu vang đỏ, câu ‘ rất lâu trước kia, anh có em em có anh ’ đâm thẳng vào tim anh.

Bài hát này anh và Triệu Mạn Địch từng song ca, trước kia cũng là Tần Thư đàn dương cầm cho bọn họ.

Anh lấy di động, vô thức nhập vào 10 con số, dãy số này anh không lưu nhưng chưa từng quên, cho dù là rất nhiều năm không nghĩ đến.

Bặc Nhất ngắm Phương Mộ Hòa nhìn màn hình di động, nửa phút qua đi, anh vẫn còn đang ngây ra.

Ngày thường cậu quen trêu chọc Phương Mộ Hòa nhưng giờ khắc này cậu cũng thu liễm.

Ngón tay Phương Mộ Hòa ở trên màn hình vuốt ve nửa ngày, cuối cùng lại xóa toàn bộ dãy số đi.

Anh dùng sức nắm chặt di động, trực tiếp ném ở trên bàn, một ngụm uống hết ly rượu vang đỏ.

“Sao Kỳ Kỳ lại hát bài hát khó nghe như vậy?” Anh không vui lại dùng ngữ khí khó chịu  nói với Bặc Nhất.

Bặc Nhất thầm nghĩ, đây không phải là bài trước kia anh thích nhất sao? Cậu nhún vai nói với Phương Mộ Hòa: “Ai biết, chắc tại đầu óc cậu ấy có hố.”

Phương Mộ Hòa dựa vào sô pha nhắm mắt dưỡng thần, lẳng lặng nghe Tần Thư đàn hát.

Trong đầu vẫn luôn nhớ lại một vài hình ảnh trước kia, tất cả đều có liên quan đến Triệu Mạn Địch, làm thế nào cũng không đè xuống được.

Trên sân khấu, một khúc nhạc đã kết thúc.

Tần Thư thu hồi bản nhạc nghiêng mặt nhìn về phía Hàn Phái, đúng như cô dự tính, anh nhìn thấy cô, hiện tại còn đang nhìn cô.

Cô cười nhếch mày, đứng dậy đến hậu trường lấy cái hộp tiền kia.

Hàn Phái chợt cười, hóa ra cô đã sớm nhìn thấy anh, đánh đàn ca hát chính là muốn nói cho anh, cô nhìn thấy anh, còn là ở cùng một người phụ nữ, dường như cô không hài lòng cho lắm.

Thu Lam vừa quay mặt lại nhìn thấy khóe miệng Hàn Phái có một nụ cười nhẹ, cô chế nhạo: “Mị lực của mỹ nữ thật khác biệt, một ánh mắt cũng có thể khiến cậu cười.”

Hàn Phái: “Là rất khác biệt.”

Anh lại lần nữa nhìn đồng hồ, “Nếu cậu không có việc gì, tớ xin lỗi trước không tiếp được.”

“Nói bây giờ đây.” Thu Lam lại nói với bartenter muốn một ly rượu, lúc này mới đối diện với Hàn Phái: “Muốn tìm cậu cố vấn chút vấn đề tình cảm, tớ nhất thời đi vào ngõ cụt.”

Hàn Phái uống mấy ngụm rượu, “Tớ không am hiểu chuyện này, để tớ giới thiệu cho cậu một chuyên gia tư vấn về phương diện tình cảm.”

Thu Lam: “…… Tâm lý của tớ không có vấn đề gì.”

Cô biết Hàn Phái không có kiên nhẫn, cũng không vòng vo nữa, “Chính là… Tớ yêu thầm một người, dạo này đột nhiên cảm giác hình như mình già rồi, đã sắp 30, hơn nữa người đàn ông kia cũng đến tuổi lập gia đình.”

Cô nhìn vào đôi mắt anh: “Cậu nói, tớ có nên thổ lộ không?”

Hàn Phái biết người đàn ông này chính là anh, lúc cô hẹn anh buổi tối gặp mặt, anh đại khái đã đoán được cô muốn làm gì, sớm muộn gì cũng phải giải quyết, càng kéo dài sẽ càng hỏng việc nên anh đã tới rồi.

Nếu cô để lại đường sống không thẳng thắn, anh cũng không cần thiết phải vạch trần.

Hàn Phái giả vờ không biết, hỏi cô: “Tình cảm người đàn ông kia đối với cậu thế nào?”

Thu Lam sửng sốt, không nghĩ tới anh sẽ hỏi vấn đề này.

Cô lắc đầu: “Không biết, dù sao cũng không chán ghét, tớ với anh ta quen biết rất nhiều năm.” Nói xong lại tùy tiện bỏ thêm một câu: “So với cậu còn biết sớm hơn nửa năm, anh ta đối với tớ không tồi.” Cũng chỉ là không tồi.

Hàn Phái gõ chén rượu nhưng không uống nữa, lặng im một lát mới nói: “Nếu có thể khiến cậu yêu thầm lâu như vậy đương nhiên sẽ không kém, loại đàn ông này không có khả năng mình thích một người phụ nữ cũng không biết.”

Anh nói trắng ra: “Nếu quen biết nhiều năm như vậy anh ta cũng không tỏ vẻ gì vậy thì chứng tỏ anh ta không có ý tứ phương diện kia với cậu.”

Cho cô thời gian tiêu hóa, Hàn Phái lại nói tiếp: “Đương nhiên, đây chỉ là ý nghĩ của tớ, không đại biểu người kia cũng nghĩ như vậy, nếu là tớ, một khi có hảo cảm đối với người phụ nữ nào tớ đã sớm theo đuổi rồi.”

Thu Lam gắt gao nắm chặt tay, ‘ a ’ một tiếng, “Đàn ông như các cậu mà còn chủ động theo đuổi phụ nữ sao?” Thật là chuyện lạ.

Hàn Phái: “Có phải cậu có hiểu lầm gì với đàn ông như chúng tớ không?” Anh nói: “Đàn ông như tớ là thẳng thắn nhất, biết chính mình muốn cái gì.”

Trong lòng Thu Lam ngũ vị tạp trần, cảm giác bị cự tuyệt đau như xuyên qua trái tim.

Cô còn chưa thổ lộ đã bị uyển chuyển từ chối như vậy.

Từ sơ trung, cô một đường đuổi theo bước chân anh nhiều năm như vậy, anh tình nguyện thử ở chung với người phụ nữ trong nhà giới thiệu cũng không suy xét tới cô.

Cô dùng sức nắm chặt cái ly, như vậy thật không cam lòng.

Thu Lam uống một hơi cạn sạch ly rượu, rượu mạnh đốt cháy khiến dạ dày đau đớn khó nhịn, mặc dù như vậy cũng không áp được nỗi đau trong lòng, cô quay đầu nhìn về phía Hàn Phái, cười nhạt: “Đêm nay chậm trễ thời gian của cậu rồi, còn chuyện muốn thổ lộ hay không đúng là tớ nên cẩn thận ngẫm lại.”

Cô hiện tại chỉ cầu nguyện, anh và người trong nhà giới thiệu kia không thành được, cho dù thành thì không bao lâu nữa sẽ tan…

Tần Thư cầm hộp tiền của cô chậm rì rì đi quanh một vòng, thu được không ít tiền boa, khi đến chỗ Hàn Phái, người phụ nữ bên cạnh anh đã rời đi.

Tần Thư đặt hộp tiền trước mặt anh, ghé vào bàn, cười nhìn anh: “Ai nha, người quen, vừa rồi cách khá xa chỉ cảm thấy đẹp, không nghĩ tới là anh.”

Hàn Phái nhìn bộ dáng giảo hoạt của cô, bỗng nhiên cười, “Còn tưởng rằng em sẽ không vui.” Anh không dùng từ ‘ghen’.

Tần Thư tay nâng má, buồn bã nói: “Sao lại không vui? Cáu kỉnh không phải đặc quyền chỉ bạn gái mới có sao?”

Hàn Phái: “Không phải bạn trai bạn gái cũng có thể nháo, em náo loạn anh sẽ dỗ dành.” Anh lấy ví tiền ra, bên trong không có nhiều tiền mặt lắm, hơn một ngàn tệ toàn bộ bỏ vào, lại lấy di động ra quét mã QR, chuyển khoản hai vạn cho cô.

Tần Thư nhìn anh, ánh đèn lúc sáng lúc tối chiếu vào một bên mặt của anh, đặc biệt mê người.

Cô nói: “Về sau anh ít tới những nơi thế này thôi, buổi tối không an toàn.” Anh không biết có bao nhiêu phụ nữ muốn ngủ với anh sao?

Hàn Phái ngước mắt, cười: “Được, nghe em.”

Tần Thư: “…” Cô nói bừa vậy mà anh lại đáp ứng rồi?

Hàn Phái cất di động, “Trên lầu có khu nghỉ ngơi, anh lên đó chờ em nhé.” Cũng mặc kệ cô có đáp ứng hay không, anh đã đứng dậy rời đi.

Tần Thư suy tư nhìn bóng dáng anh, lại nhìn di động của mình, chuyển khoản hai vạn, cô không click mở, đưa hộp tiền cho nhân viên, “Mời các anh ăn khuya.”

Nhân viên công tác cười: “Cảm ơn Tần tiểu thư.”

Tần Thư đi tìm Bặc Nhất và Phương Mộ Hòa, Bặc Nhất đang chơi game, Phương Mộ Hòa dựa trên sô pha, có vẻ là ngủ rồi, “Ồn ào như vậy mà anh ấy còn có thể ngủ được?”

Bặc Nhất: “Chắc là bận rộn quá, lúc nãy lại uống không ít rượu.”

Tần Thư đắp áo khoác của mình lên người Phương Mộ Hòa, rượu vang đỏ còn ở trên bàn, Bặc Nhất đang vùi đầu chơi game, cô tranh thủ lúc cậu không để ý rót nửa ly.

“Ai, cậu muốn đi đâu?” Bặc Nhất cảm giác được thân ảnh của cô rời đi, nhưng đang vội vàng chơi game, đầu cũng không ngẩng.

Tần Thư: “Tìm anh rể cho cậu.”

Bặc Nhất: “Đừng đi lung tung!”

Tần Thư: “Ừ, chỉ ở bên này, không đi xa.”

Nơi này là địa bàn của Phương Mộ Hòa, nhân viên ở đây đều biết Tần Thư, cậu cũng không quản nhiều, tiếp tục chơi game.

Tần Thư bưng rượu vang đỏ đi lên lầu, cô rất quen thuộc với nơi này, biết khu nghỉ ngơi Hàn Phái nói ở chỗ nào, khi đi qua, Hàn Phái đang hút thuốc, thấy cô tới, Hàn Phái dập tắt điếu thuốc.

Tần Thư ngồi xuống đối diện anh uống một ngụm rượu vang đỏ, khi cô nhìn về phía Hàn Phái thì Hàn Phái cũng đang nhìn cô, ánh mắt anh rất sâu, cô vẫn duy trì vẻ mặt trầm tĩnh: “Anh muốn em lên đây làm gì?”

Hàn Phái: “Dỗ em.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sbhf