C18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Thuốc đâu có dễ cai thế.” Tần Thư đáp lời sau câu nói trầm thấp của anh, giọng của cô nghe rất bình tĩnh, nhưng thật ra nội tâm đã sớm sóng trào.

Một người đàn ông nói rằng sẽ vì cô mà cai thuốc, còn là anh chủ động đưa ra.

Một viên đạn bọc đường như vậy ai có thể chịu nổi, mà cô còn không mặc áo chống đạn nữa.

Trong điện thoại thanh âm khàn khàn của anh lại truyền đến, “Là không dễ cai, nhưng cũng phải xem là cai vì ai đã.”

Tần Thư nghẹn lời không biết phải nói tiếp thế nào.

Từ buổi chiều đến buổi tối, anh ôm cô, hôn cô, hiện tại lại nói phải vì cô mà cai thuốc.

Trong điện thoại cả hai người đều trầm mặc, Tần Thư có thể nghe được tiếng hít thở của anh.

Hàn Phái phá vỡ sự yên tĩnh, hỏi cô: “Tối nay em vẽ cái gì?”

Tần Thư: “Em đăng lên WeChat rồi đấy, anh có thể thả tim cho em.”

Hàn Phái cười: “Được, anh làm ngay đây.”

Trò chuyện cứ như vậy kết thúc, không khí cũng không tính là quá xấu hổ.

Tần Thư vẽ đôi mắt của mình, cô cầm gương soi vẽ cả đêm, chỉ một đôi mắt, không còn gì khác.

Mở WeChat lên có rất nhiều Like và bình luận

Người đầu tiên là Bặc Nhất: 【 Vãi ***! Có người nào tự luyến như cậu không! Đêm  rồi còn mang đôi mắt mình ra khoe khoang! Biết mắt cậu đẹp rồi! 】

Tần Thư: 【 Cậu có thể nhìn ra tớ vẽ bản thân mình sao? 】

Bặc Nhất bắt đầu đánh chữ: 【 Cậu đã bao giờ vẽ người phụ nữ khác chưa? 】

Những lời này còn chưa gửi đi, Tần Thư đã trả lời cậu: 【 Xem ra tớ vẽ không tồi, có thể khắc họa nhân vật sinh động như thật. 】

Bặc Nhất: “……”

Phương Mộ Hòa cũng không ngủ, anh nhắn: 【 Kỳ Kỳ, em xóa bình luận kia đi đã, Bặc Nhất còn chưa nói xong, chờ cậu ấy nói xong, em lại suy xét có tiếp tục hay không. 】

Bặc Nhất: 【 Mẹ Phương, vẫn là anh hiểu em nhất ( khóc lớn ) 】

Tần Thư biết Phương Mộ Hòa với Bặc Nhất muốn trêu chọc cô, cô cố tình giả ngu: 【 Bặc Nhất, tớ biết cậu muốn khen tớ, cảm ơn nhé. 】

Phương Mộ Hòa: 【 Kỳ Kỳ, nào, đọc cùng anh, ‘ Da mặt dày của tôi đã đuổi kịp và vượt qua tường thành, sắp phá kỷ lục thế giới ’. 】

Tần Thư: 【 Cút đi! Cút đi! Cút đi! Điều quan trọng phải nói ba lần! 】

Phương Mộ Hòa: 【 Không thể thục nữ chút sao? Dù sao cũng bắt đầu yêu đương rồi mà. 】

Tần Thư: 【 Yêu đương thì làm sao? Yêu đương em cũng có thế xử anh! 】

Phương Mộ Hòa hù dọa cô: 【 Nếu Hàn Phái biết em thô lỗ không nói lý như vậy, nói không chừng… sẽ suy xét lại có nên tiếp tục yêu đương với em không. 】

Tần Thư: 【 Em ở trước mắt Hàn Phái vẫn luôn là hình tượng ưu nhã, nữ thần  trước khi thành công, em sẽ không để anh ấy biết em cường thế lại không nói lý, về sau em muốn hung hăng mà bắt nạt anh ấy, ha ha ha. 】

Phương Mộ Hòa: 【 Đừng khoe khoang, cẩn thận bị cậu ta biết được. 】

Tần Thư: 【 Dù sao hai ta nói chuyện phiếm anh ấy cũng không thấy được, anh cũng không nói với anh ấy. 】 Còn gõ kèm một biểu tình khoe khoang.

Cô biết quan hệ của Phương Mộ Hòa và Hàn Phái bình thường, thậm chí cũng chẳng nói với nhau vài câu, hai người đều kiêu ngạo, đương nhiên sẽ không chủ động thêm đối phương thành bạn tốt.

Nếu có bạn bè, Phương Mộ Hoà đã sớm nói với cô.

Giữa cô và Phương Mộ Hòa, bạn tốt duy nhất là Bặc Nhất.

Cho nên mặc kệ cô la lối khóc lóc thế nào, người ngoài cũng không biết.

Qua mấy chục giây, Phương Mộ Hòa cũng không lại nhắn lại, lén gửi tin nhắn cho cô: 【 Anh đột nhiên nhớ tới, Hàn Phái là bạn tốt trong WeChat của anh, hai chúng ta nói chuyện phiếm liệu anh ta có nhìn thấy không? 】

Tần Thư mới không tin: 【 Anh cho rằng em là kẻ ngốc sao? 】

Phương Mộ Hòa trực tiếp chụp ảnh màn hình gửi tới, Tần Thư: “…” Thật đúng là Hàn Phái.

【 Các anh… Các anh sao còn thêm bạn tốt nữa cơ chứ? 】

Phương Mộ Hòa nghĩ nghĩ, là chuyện nhiều năm về trước: 【 Tình huống lúc ấy, mọi người đều thêm số điện thoại của nhau, anh với cậu ta cũng giả khách khí một phen, cũng lưu lại, nhưng từ trước đến nay chưa từng liên lạc. 】

Tần Thư: “……”

Phương Mộ Hòa: 【 Không quan trọng, giờ em xóa hết đi, anh ta cơ bản không có thời gian xem mấy cái này. 】

Tần Thư hối hận đến xanh ruột: 【 Không còn kịp nữa rồi, em vừa bảo anh ấy lên thả tim cho em. 】

Phương Mộ Hòa: 【 Vậy thì đáng đời em  】

Tần Thư cũng không có tâm tư cãi nhau với Phương Mộ Hòa, hình tượng hoàn toàn hủy hoại rồi, nội tâm đang điên cuồng giao chiến, một lúc sau cô bình tĩnh lại mới gửi tin nhắn cho Hàn Phái: 【 Hello ~】

Hàn Phái gọi điện thoại tới, cười hỏi: “Muốn bắt nạt anh thế nào?”

Tần Thư: “…”

Hàn Phái cười một tiếng, không làm khó cô: “Em không nói lý đến mức nào cơ?”

Tần Thư: “… Cũng bình thường thôi.”

Hàn Phái đã đến thư phòng mở máy tính lên bắt đầu làm việc, giọng anh ôn hòa: “Ừm, không nói lý cũng không sao, anh có rất nhiều biện pháp.”

Tần Thư: “…”

Lời này nghe vào sao lại sủng nịnh, ái muội như vậy chứ.

Hàn Phái dặn dò cô: “Em đi ngủ sớm đi, mai tan tầm anh đón em.”

“Vâng.” Tần Thư cúp điện thoại.

Đêm nay, cô không cần ngủ…

Đêm Bình An cuối cùng đã đến trong sự chờ đợi của mọi người, ngân hàng đầu tư Hải Nạp khó có được hôm tan tầm đúng giờ, tất cả mọi người không cần tăng ca.

Hạ Cánh Nam thu thập xong tài liệu chuẩn bị rời đi.

Cửa văn phòng anh khép hờ, Triệu Mạn Địch gõ cửa, “Hạ tổng.”

Hạ Cánh Nam ngước mắt: “Còn chưa về à?”

Triệu Mạn Địch: “Bây giờ tôi về đây, báo cáo tôi làm xong rồi.” Cô để lại một chồng tài liệu thật dày.

Hai người vừa trò chuyện cùng nhau ra khỏi văn phòng, cao ốc khắp nơi tràn đầy không khí lễ Giáng Sinh, trong không khí như vậy cũng không tránh khỏi nói đến đề tài tối hôm nay.

“Hạ tổng cũng muốn đi hẹn hò à?” Triệu Mạn Địch cười nhạt hỏi.

Cô biết Hạ Cạnh Nam còn chưa kết hôn, nhưng không biết anh có bạn gái hay không, những người đàn ông ưu tú như Hạ Cánh Nam, không nên không có bạn gái.

Hạ Cánh Nam cười nhạt: “Đi xem mắt.”

Triệu Mạn Địch kinh ngạc: “Không nghĩ tới Hạ tổng còn độc thân.”

Hạ Cánh Nam: “Thời gian dành hết cho công việc rồi.”

Triệu Mạn Địch gật gù: “Cũng đúng, chúng ta làm ngành này, thời gian nghỉ ngơi còn không có.” Sau đó thở dài, mẹ cô cũng bắt đầu sốt ruột chuyện hôn nhân đại sự của cô.

Mỗi khi về nhà là lại không ngừng lải nhải, lỗ tai cô sắp đóng kén hết rồi.

Mẹ nói cô đã 30, nếu không tranh thủ thì không tìm được đàn ông tốt nữa, lại quá hai năm nữa thì cũng chỉ tìm được đàn ông đã từng kết hôn…

Bỏ qua cái chủ đề không thoải mái này, nói sang buổi liên hoan ngày mai của công ty, Triệu Mạn Địch hỏi ý kiến Hạ Cánh Nam: “Nếu không để Tần Thư ngày mai đến công ty được không ạ? Vừa lúc dùng buổi liên hoan để làm quen với các đồng nghiệp.”

Tần Thư vốn là sau lễ Giáng Sinh mới đến.

Hạ Cánh Nam suy nghĩ vài giây, “Được, lát nữa tôi gọi cho cô ấy.”

Xuống lầu, sau khi tách ra với Triệu Mạn Địch, Hạ Cánh Nam định gọi điện thoại cho Tần Thư.

Anh vốn phải đi công tác, kết quả đêm mai công ty lại liên hoan.

Lễ Giáng Sinh liên hoan là quy định của công ty, đây là năm đầu tiên anh tới đây nên không tiện vắng mặt, chỉ có thể đẩy lùi thời gian công tác lại.

Vừa tìm được số của Tần Thư thì mẹ lại gọi điện thoại tới.

“Cánh Nam à, tan tầm chưa?” Mẹ canh chuẩn thời gian mới gọi đến.

Hạ Cánh Nam bất đắc dĩ cười: “Mẹ nói đi?”

Mẹ Hạ: “Vậy con mau đến nhà hàng đi, lần đầu tiên gặp mặt đừng đến muộn, mặc kệ con có vừa lòng không cũng đừng mất lễ nghĩa.”

Hạ Cánh Nam vâng một tiếng rồi cụp điện thoại, anh xoa xoa giữa mày, thể xác và tinh thần đều mỏi mệt, còn phải ăn cơm cùng một người phụ nữ xa lạ.

Sau khi ly hôn, mẹ không đề cập đến chuyện tình cảm của anh.

Rồi anh về nước làm việc, thân thích trong nhà còn tích cực hơn mẹ anh, đã giới thiệu vài người rồi nhưng anh từ chối không gặp.

Buổi xem mắt hôm nay là do mợ anh sắp xếp, đến nhà hàng cũng đã đặt xong, không cho anh một tia cơ hội nào để cự tuyệt.

Thu hồi suy nghĩ, Hạ Cánh Nam gọi cho Tần Thư, bên kia rất nhanh đã nghe, “Thầy Hạ.”

Hạ Cánh Nam nói: “Đêm Bình An vui vẻ.”

Tần Thư ngẩn ra: “Em cảm ơn, thầy cũng vậy ạ.” Cô lại hỏi: “Có chuyện gì không ạ?” Cô hiểu anh, không có chuyện quan trọng anh sẽ không chủ động gọi điện thoại cho cô.

Hạ Cánh Nam: “Ngày mai em tới công ty đi, buổi tối công ty có liên hoan.”

Tần Thư: “Vâng.”

Trong điện thoại có một giây trầm mặc, Hạ Cánh Nam nói: “Ngày mai gặp.”

“Vâng, mai gặp ạ.”

Bỏ di động xuống, Tần Thư bình tĩnh vài phút rồi lại tiếp tục trang điểm.

Đêm nay xem như lần hẹn hò chính thức đầu tiên của cô và Hàn Phái, cô đã dành ra vài tiếng đồng hồ trang điểm tỉ mỉ, còn đặc biệt đi làm tóc nữa.

Mười lăm phút sau, Hàn Phái tới nơi.

Anh đã nhìn quen các kiểu mĩ nữ, thanh thuần, yêu diễm, gợi cảm, vũ mị.

Nhưng khi Tần Thư đứng ở trước mặt anh, trái tim anh cũng không khỏi rung động.

Đêm nay, mái tóc dài của cô được uốn quăn thả xuống, mặc một chiếc váy dài cao cấp màu hoa hồng khô được thiết kế riêng, đi kèm một đôi giày cao gót.

Trên cổ trắng nõn đeo một chiếc vòng cổ màu đen, đứng ở cửa chung cư hơi nghiêng đầu nhìn anh.

Có lẽ là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, anh thấy cô tinh xảo, gợi cảm, không người nào có thể sánh bằng.

Điều đặc biệt nhất là cô giảo hoạt lại câu dẫn, trong ánh mắt luôn chứa một tia tinh quái.

Hàn Phái mặc áo khoác xuống xe, Tần Thư cũng đi tới.

Anh hỏi: “Em không lạnh à?” Tuy bên ngoài cô cũng khoác một chiếc áo khoác, nhưng cổ và chân đều lộ ra bên ngoài, hôm nay âm chín độ.

Tần Thư: “Lạnh, nhưng muốn đẹp thì phải chịu.”

Hàn Phái: “…”

Tần Thư nhìn Hàn Phái, ở trước mặt anh cô cũng không cần thu lại tính tình, càng không cần tiếp tục sắm vai thục nữ, cô hắng giọng: “Gương thần, gương thần, mau nói cho ta biết trên thế gian này ai là người đẹp nhất.”

Hàn Phái quay mặt đi, không tự giác bật cười.

“Này, gương thần, đang gọi ngươi đó.” Tần Thư cằm khẽ nhếch, cố ý chọc anh.

Hàn Phái nghiêng đầu qua nhìn cô: “Kỳ Kỳ đẹp nhất.”

Bên tai Tần Thư đỏ lên, cười, “Vậy còn được.” Hỏi anh: “Bây giờ đến nhà hàng ạ?”

Hàn Phái: “Đến nhà anh, anh nấu cho em ăn.”

Tần Thư: “… Anh biết nấu ăn à?”

Hàn Phái: “Anh không, nhưng có thể học, những món em thích đều khá dễ làm.” Cô thích thức ăn chay, thích cơm nhà, anh đã hỏi qua đầu bếp, cũng dễ làm.

Rất tự nhiên, Hàn Phái nắm tay cô đi ra xe.

Đầu ngón tay lạnh lẽo của cô được anh nắm toàn bộ trong lòng bàn tay, bàn tay anh mạnh mẽ hữu lực lại thật ấm áp.

Hoàn toàn làm rối loạn nhịp tim của cô

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sbhf