1-6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1

Dưới ánh đèn sân khấu, Thẩm Ngạn cầm cúp, vẻ mặt lạnh lùng kiên định.

"Nhận được giải thưởng này, tôi muốn gửi lời cảm ơn đến một người." Khán giả vỗ tay như sấm, liên tục ồn ào.

Dường như đôi mắt anh xuyên qua luồng ánh sáng, nhìn thẳng vào tôi.

Tôi vô thức siết chặt tà váy cưới.

Hồi hộp đến mức tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Tôi và Thẩm Ngạn yêu nhau đã mười năm, cả cộng đồng mạng đều đang chờ đợi anh cầu hôn tôi.

Hôm qua Thẩm Ngạn đặc biệt nhờ người gửi cho tôi một bộ váy cưới sang trọng.

Anh nói với tôi rằng dù có giành được giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất hay không, thì hôm nay anh cũng sẽ cầu hôn tôi trước mặt mọi người.

Nhưng vào lúc này, dưới ánh đèn flash, sự dõi theo của ánh đèn sân khấu, Thẩm Ngạn đã thành công đoạt được giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất, từ từ cầm cúp rồi bước xuống sân khấu.

Tôi bắt gặp đôi mắt đen của anh, hơi thở của tôi cũng chậm lại.

Vừa mới mở miệng định nói gì đó, Thẩm Ngạn lập tức bước qua tôi, đi tới một người khác.

"Dương Kỳ, niềm vui này anh chỉ muốn chia sẻ với em, em đồng ý gả cho anh không?"

Với tư cách là bạn diễn của anh trong vở kịch mới, Dương Kỳ đã khóc vì sung sướng và nói: "Em đồng ý", khiến không khí của hiện trường lên đến đỉnh điểm.

Còn tôi thì chết đứng tại chỗ như bị sét đánh.

Tôi ngơ ngác nhìn Thẩm Ngạn trao chiếc cúp cho Dương Kỳ, cũng chính là em gái cùng mẹ khác cha của tôi.

Nhìn Dương Kỳ kiễng chân hôn lên môi Thẩm Ngạn.

Nhìn Thẩm Ngạn đưa tay bóp chặt eo Dương Kỳ, anh ngượng ngùng hôn sâu hơn.

Giữa những lời chúc phúc, dường như một số người hâm mộ của tôi đang hỏi Thẩm Ngạn:

"Chị Hứa Tịnh thì sao? Ảnh đế Giáng và chị đã hẹn hò được mười năm, chúng tôi đã công nhận là anh rể."

"Hôm nay chị mặc váy cưới đến đây, chúng tôi còn tưởng anh sẽ cầu hôn chị ấy chứ."

Đang tìm kiếm ai đó, vô số ánh đèn nhấp nháy lao về phía tôi.

Tôi mặc váy cưới, đứng cứng đờ tại chỗ, xung quanh là những ánh mắt phấn khích của các nhà báo và phóng viên.

Cảnh tượng trước mắt quá kích động khiến tôi rùng mình gần như không thể kiềm chế được, hoảng sợ lùi lại phía sau.

"Cô Hứa à cô có gì muốn nói không?"

"Cô và ảnh đế Giang đã chia tay rồi à?"

"Tại sao hôm nay cô lại mặc váy cưới đến sự kiện?"

Tôi còn chưa kịp nói gì, giọng nói bình tĩnh của Thẩm Ngạn đột nhiên vang lên bên tai tôi:

"Tôi và Hứa Tịnh đã chia tay trong hòa bình vào hai tháng trước rồi."

"Còn về việc tại sao hôm nay cô ấy lại mặc váy cưới, thì tôi không biết."

Anh dừng lại, nhìn vào mắt tôi:

"Thành thật mà nói, tôi cũng khá bối rối." Ánh mắt tức giận của anh, dường như rất muốn biết, tại sao tôi lại làm như vậy.

Vậy người gửi váy cưới cho tôi, nhắn tin cầu hòa với tôi, không phải anh?

Tim tôi đập rộn lên trong giây lát, tôi nhìn anh, không biết phải bắt đầu từ đâu.

"A... Thì ra đã sớm là bạn gái cũ rồi."

"Đã rút khỏi vòng kết nối, nhưng vẫn ở đây để tạo nhiệt, hợp tác."

"Chẳng lẽ cô muốn quay lại sao?"

Tiếng ồn ào và sự chế giễu lấn át tôi, tôi nắm chặt váy cưới, nhưng chỉ biết đỏ mặt vì xấu hổ.

Mười năm trước, tôi là sao nữ hạng A đình đám.

Khi đó, Thẩm Ngạn chỉ là một tân binh mới nổi trong giới giải trí.

Khi đang ở đỉnh cao danh vọng, tôi chính thức công khai mối quan hệ với Thẩm Ngạn.

Khi đó khóe mắt anh hơi đỏ, anh hôn lên môi tôi và hứa: "Anh nhất định sẽ cố gắng hết sức, để xứng đôi với em".

Sau đó tôi lại lâm bệnh nặng, tiếc nuối tuyên bố giải nghệ.

Là Thẩm Ngạn luôn bận rộn trước giường bệnh của tôi, mặc kệ ngày đêm đích thân chăm sóc tôi.

Trợ lý của anh bí mật nói với tôi, mỗi lần quay phim xong Thẩm Ngạn sẽ bay tới trực ca, có khi mấy ngày anh đều không ngủ được, thậm chí còn từ chối vài lời mời của các đạo diễn lớn vì tôi.

Nhưng không biết từ khi nào, Thẩm Ngạn càng ngày càng bận rộn đóng phim, càng ngày càng nổi tiếng, lại đột nhiên trở nên lạnh lùng với tôi.

Hai tháng trước, tôi muốn xoa dịu mối quan hệ của chúng tôi, nên đã mua hai vé đi du lịch Phuket.

Đã nhiều năm như vậy, tôi luôn muốn đi Phuket ngắm biển với Thẩm Ngạn, nhưng vẫn chưa có cơ hội.

Ngày khởi hành, Thẩm Ngạn lỡ hẹn.

Tôi đợi anh ở sân bay cả buổi chiều, chỉ chờ được một tin nhắn từ trợ lý của anh:

"Xin lỗi chị Tịnh, tạm thời anh Ngạn bị đạo diễn gọi đi quay lại."

Thật trùng hợp, đạo diễn đó rất thân với tôi, mười phút trước anh ấy mới nói với tôi đang ở nhà chơi với con gái.

Tôi gửi ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện với đạo diễn cho Thẩm Ngạn, mong nhận được lời giải thích.

Nhưng anh không trả lời gì cả.
Trong cơn tức giận, tôi đề nghị chia tay nhưng anh chỉ đáp lại một chữ: "Được".

Trong mười năm qua, chúng tôi đã chia tay rồi đoàn tụ vô số lần, nhưng cuối cùng chúng tôi luôn làm hoà.

Tôi nghĩ, lần này cũng không ngoại lệ.

Hai ngày trước, tôi nhận được váy cưới, và tin nhắn làm hòa của Thẩm Ngạn.

Anh nói với tôi rằng hôm nay anh sẽ cầu hôn tôi.

Nhưng không ngờ, người anh thực sự muốn cầu hôn, lại là Dương Kỳ.

Mười năm làm bạn đồng hành của tôi, không bằng mười ngày họ yêu nhau trên màn ảnh.

2

Cuối cùng, một nghệ sĩ quen thuộc khoác áo khoác cho tôi, hộ tống tôi suốt chặng đường trở về phòng nghỉ.

Anh ấy rót cho tôi cốc nước nóng, rồi ra ngoài gọi điện thoại.

Tôi cầm cốc giấy nóng bằng cả hai tay, nhưng lòng tôi lại lạnh như khối băng ngoài cửa sổ.

Lúc này cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra.

Thẩm Ngạn sải bước tới, vẻ mặt tức giận:

"Tại sao lại mặc váy cưới đến đây?"

"Muốn ép hôn à? Không phải chính em là người đề nghị chia tay sao?"

"Hay là, em hối hận rồi?"

Tôi ngơ ngác nhìn anh, thật khó tin người trước mặt với người làm nũng hơn mười ngày trước là một người.

"Rõ ràng là anh đã gửi tin nhắn làm hòa cho em, rõ ràng là anh đã đưa  chiếc váy cưới này cho em..."

Thẩm Ngạn sốt ruột ngắt lời:

"Hứa Tịnh, nổi điên cũng phải có giới hạn."

"Anh còn tưởng em là một người thoải mái biết nắm được buông được."

"Không ngờ em lại cố chấp đeo bám người cũ, cứ muốn dây dưa khó coi thế này."

Nỗi thất vọng không thể kìm nén được nữa, tôi cầm cốc nước đang sôi sùng sục, ném thẳng vào mặt Thẩm Ngạn.

Anh ta không trốn tránh, nước từ trên tóc nhỏ xuống từng giọt.

Dường như thứ chảy xuống, chính là tình yêu mấy chục năm của tôi dành cho người này.

Vì vậy, khi Dương Kỳ xông vào, lo lắng chăm sóc cho khuôn mặt bị nước nóng làm cho đỏ ửng của anh ta.

Anh ta vừa ôm Dương Kỳ vừa ân cần an ủi cô ta, rồi họ rời đi.

Tôi đã rất bình tĩnh.

Dương Kỳ trong vòng tay Thẩm Ngạn bỗng nhiên mỉm cười với tôi.

Không việc gì, lại là khiêu khích thôi.

Nụ cười đó rất quen.

Năm tôi tám tuổi, vì không thể chịu đựng được sự bạo hành gia đình kéo dài của bố, nên tôi đã dùng số tiền dành dụm bấy lâu nay để mua vé xe buýt, ngồi xe hơn mười tiếng đồng hồ để tìm mẹ tôi.

Nhưng tôi phát hiện mẹ tôi đã lập gia đình mới, còn có một cô con gái trạc tuổi tôi.

Phản ứng đầu tiên của mẹ khi nhìn thấy tôi không phải là ngạc nhiên, mà là khó xử

Bà phớt lờ những vết bầm tím trên mặt tôi, đưa cho tôi một trăm tệ, bảo tôi mua vé quay về.

Khi đó, Dương Kỳ giật lại một trăm tệ, la hét muốn mua Haagen-Dazs.

Sau đó cô ta cũng làm điều tương tự, mỉm cười với tôi một cách vô tội và khiêu khích.

Tôi hiểu ngay rằng tin nhắn làm hòa của Thẩm Ngạn là do cô ta gửi đến.

Ngay cả váy cưới cũng có thể là do Dương Kỳ gửi đến.

Cô ta chỉ muốn thấy tôi xấu hổ thôi.

Một năm trước, Dương Kỳ- người có phần giống tôi đã ra mắt với cái tên "Tiểu Hứa Tịnh", bộ phim đầu tiên của cô ta là đóng với Thẩm Ngạn, lúc đó cô ta đã giành được giải diễn viên mới xuất sắc nhất.

Nhưng chỉ có Thẩm Ngạn biết Dương Kỳ là em gái cùng mẹ khác cha của tôi.

Cho nên lúc đầu Thẩm Ngạn không có ấn tượng tốt với Dương Kỳ, thái độ thậm chí có thể nói là không tốt.

"Tịnh Tịnh, buổi tối Dương Kỳ mời anh thảo luận kịch bản, nhưng trước mặt toàn bộ đoàn phim anh đã từ chối. Ai biết được trong lòng cô ta đang nghĩ gì."

"Sao lại có người ngốc như vậy? Một cảnh hôn có thể kéo dài cả buổi chiều sao?"

"Cô ta cố ý hay vô ý vậy? Hôm nay cô ta mặc chiếc váy giống hệt ngày em đoạt giải. Cô ta chỉ bắt chước em thôi!"

Trong thời gian đó, hầu như ngày nào anh cũng phàn nàn.

"Khi nào quay phim xong? Quay phim với cô ta khổ quá."

Cho đến ngày cuối cùng, Thẩm Ngạn tổ chức sinh nhật trên trường quay.

Điều kiện trên núi không tốt, để chuẩn bị quà cho anh ta, Dương Kỳ đã đến nhà một người dân gần đó để làm bánh một mình, nhưng cô ta suýt bị xâm phạm.

Tôi thấy chuyện này trên các tiêu đề tin tức.

Một bức ảnh phóng to chiếm toàn bộ spotlight.

Trong ảnh, Dương Kỳ với mái tóc rối bù đang rúc vào trong tay Thẩm Ngạn, nắm chặt tay anh ta, yếu ớt lại đáng thương.

Thẩm Ngạn lại để cho cô ta nắm tay mình, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng và đau khổ không giấu được.

Dần dần, Thẩm Ngạn không còn phàn nàn về Dương Kỳ nữa.

Thay vào đó, anh ta ít nói, ngày càng cúi đầu vào điện thoại nhiều hơn, thỉnh thoảng nở nụ cười trên môi khi trả lời tin nhắn.

Có lẽ mọi chuyện đã được báo trước.

Và thời gian để tất cả những thay đổi này xảy ra chỉ là mười ngày.

Chỉ mười ngày thôi.

Tôi và Thẩm Ngạn đã yêu nhau mười năm.

3

Sau sự kiện đó, khi tôi đang trên đường về nhà, hot search đã lan truyền.

"Thẩm Ngạn cầu hôn Dương Kỳ"

"Thẩm Ngạn và Dương Kỳ cặp đôi trời sinh"

"Thẩm Ngạn và Hứa Tịnh chia tay trong hòa bình"

"Hứa Tịnh bị nghi muốn quay lại sau khi mặc váy cưới để gây chú ý."

Đáng lẽ công ty nơi Thẩm Ngạn và Dương Kỳ làm việc kiểm soát các bài viết như vậy, những bài viết trên hot search đều là lời chúc phúc cho hai người được ở bên nhau.

Một số cư dân mạng đặt ra câu hỏi:

"Sau mười năm hẹn hò, tìm được tình yêu mới trong hai tháng, cái này không phải quá nhanh rồi sao?"

"Cái này không phải nha, mà tất cả đều đã được tính toán trước rồi ư."

"Tôi hâm mộ Hứa Tịnh đã mười năm, tôi không tin cô ấy dùng cách này để hot, chắc chắn tên tra nam kia đã lừa cô ấy!"

Nhưng những bình luận đó nhanh chóng biến mất.

Đột nhiên, một mục trở thành chủ đề trên hot search.

"Thực sự Dương Kỳ là tiểu tam."

Đó là một bài viết mô tả được đăng bởi một tài khoản ẩn danh.

Nó liệt kê dòng thời gian chi tiết, đính kèm bức ảnh anh ta và Dương Kỳ đang hôn nhau khi đi du lịch tại Phuket hai tháng trước, khi tôi và Thẩm Ngạn vẫn còn yêu nhau.

Tôi ngơ ngác nhìn bức ảnh, đầu óc quay cuồng.

Bức ảnh được chụp vào ngày tôi bị bỏ lại ở sân bay.

Thẩm Ngạn luôn biết tôi rất muốn đi Phuket ngắm biển, nhưng anh chưa bao giờ cùng tôi đến đó.

Tôi ở sân bay đợi anh sáu tiếng, anh và Dương Kỳ đã đáp chuyến bay tới Phuket.

Đó là những ngày tôi lo lắng về được mất trong sự trống vắng, nghi thần nghi quỷ.

Họ ngắm biển, nắm tay, hôn nhau và làm mọi thứ mà một đôi tình nhân có thể làm trên hòn đảo Phuket yêu thích của tôi.

Cuối cùng, tôi là người đầu tiên nhắc tới chuyện chia tay.

Một giọt nước rơi xuống màn hình điện thoại di động của tôi, tôi nhanh chóng lau đi, nhưng vừa lau xong một giọt, lại có một giọt khác rơi xuống dù có lau mạnh đến đâu cũng không thể lau hết được.

Cho đến khi điện thoại reo, là Thẩm Ngạn gọi tới.

Tôi không trả lời, trực tiếp chặn anh ta.

Ngồi thẫn thờ trên ghế sofa, tôi không hiểu tại sao Thẩm Ngạn - người từng nói sẽ yêu tôi mãi mãi, lại đột ngột bước qua đời tôi.

Không biết đã qua bao lâu, nhưng hình như có tiếng mở khóa mã ở cửa.

Tiếng bước chân đến gần.

Tôi đờ đẫn ngước mắt lên, không ngờ nhìn thấy đôi mày lạnh lùng của Thẩm Ngạn, kẻ đang kìm nén sự tức giận.

Anh ta nắm lấy cổ tay tôi, mạnh đến mức dường như sắp bóp nát nó: "Bài viết đó là em viết đúng không?"

4

Tôi choáng váng trong vài giây.

Xương quai xanh của Thẩm Ngạn thoáng lộ ra từ chiếc cổ áo lỏng lẻo, ở đó có một vết đỏ rõ ràng, trông như bị hút mạnh ra ngoài.

Cứ như thể, hắn vừa mới rời khỏi giường của Dương Kỳ.

Mắt tôi dừng lại, cười giận dữ.
"Thẩm Ngạn, là anh lừa gạt tôi, anh có tư cách gì chất vấn tôi!"

Nhìn thấy vẻ chột dạ trên mặt hắn, nỗi đau và sự tức giận cùng dâng lên.

"Bốp" môt tiếng, một cái tát nặng nề vào mặt.

Móng tay sắc nhọn của tôi vẽ một vệt máu dài lên mặt hắn.

Thẩm Ngạn sờ sờ lên mặt, vẻ mặt phức tạp, hồi lâu không nhúc nhích.

Tôi lau nước mắt thật cương quyết, nhưng cả hai chúng tôi đều không nói gì.

Thật buồn cười khi nói như vậy.

Mọi người từng nói rằng tôi rất quý trọng Thẩm Ngạn, không thể nhẫn tâm nhìn hắn phải chịu ủy khuất hay tổn thương gì.

Mười năm trước, có một nghệ sĩ kỳ cựu muốn đề cử cho hắn vì lúc đó còn là người mới, đã chuốc rượu hắn như điên, khi hắn không chịu uống rượu, liền tát hắn mấy cái ở nơi công cộng.

Khi đó, tôi nhìn thấy Thẩm Ngạn trở về với khuôn mặt sưng đỏ, tôi đau lòng rất lâu.

Cân nhắc nhiều lần, khi tôi đang ở thời điểm nổi tiếng nhất, tôi và Thẩm Ngạn đã chính thức công khai.

Lúc đó tôi chỉ muốn nghĩ, chặng đường tương lai của Thẩm Ngạn sẽ trở nên dễ dàng hơn.

Bây giờ Thần Ngạn tỏa sáng, tôi chỉ là vật cản của hắn mà thôi.

Trong sự im lặng im lặng, cuộc phỏng vấn trước đó đột nhiên bắt đầu phát trên TV.

Có vẻ như đó là ngày chúng tôi đưa ra chính thức công khai.

Thẩm Ngạn dùng đôi bàn tay to lớn ôm chặt tôi, khóe mắt rưng rưng nước mắt, ngạc nhiên và thận trọng nói với phóng viên.

Hắn nói rằng hắn đã nhìn thấy một tấm poster khổng lồ trên đường đi phỏng vấn vai diễn, hắn không bao giờ ngờ rằng, nhân vật nữ chính trên poster đó có thể trở thành bạn gái của hắn.

Từ giờ trở đi, hắn nhất định sẽ coi tôi như thế giới của mình.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thẩm Ngạn trên màn hình, tôi càng cảm thấy khó hiểu và mỉa mai, nên dùng điều khiển từ xa tắt TV.

"Tịnh Tịnh..."

Ánh mắt Thẩm Ngạn đầy sự phức tạp, đầy hoài niệm, xấu hổ và tội lỗi.

"Thẩm Ngạn, chúng ta đã ở bên nhau mười năm, lương tâm của tôi không làm gì hổ thẹn với anh, chính anh đã thay lòng đổi dạ, dùng sự lạnh lùng ép tôi chia tay."

"Tôi không biết ai đã đăng bài này, nhưng tôi rất biết ơn người đó, người đó đã cho tôi biết, anh là loại người xấu xa như thế nào".

"Tốt nhất anh nên bị bài đăng này làm cho thân bại danh liệt đi, nếu không tôi cũng sẽ không bỏ qua cho anh đâu."

Ánh mắt Thẩm Ngạn tối sầm lại, nhưng hắn vẫn không chịu tin rằng bài đăng đó không phải của tôi.

"Hứa Tịnh, em không cần lừa dối anh, ngoài em ra, còn ai muốn anh..."

Hắn dừng lại và không nói bốn từ đó.

"Anh không biết ai đã tung tin, hay gửi ảnh cho em, nhưng anh nói cho em biết, ảnh hôn nhau là giả, nhưng trong suốt thời gian quen em, anh chưa làm chuyện gì có lỗi với em."

"Vậy anh nói tôi nghe, hôm đó tôi đợi anh ở sân bay để cùng đi Phuket, anh đã ở đâu?"

Thẩm Ngạn nghiêm túc thẳng thắn:

"Ngày hôm đó quả thực anh có mặt ở Phuket, anh đã nói dối em. Nhưng anh sắp gặp một đạo diễn nước ngoài nổi tiếng, em và anh ta có mâu thuẫn, trước giờ em không thích anh thân thiết với anh ta, nên anh mới không nói cho em biết."

"Anh không ngờ Dương Kỳ lại có mặt ở đó, anh và cô ấy thực sự chỉ tình cờ gặp nhau thôi, cũng không có gì đặc biệt cả."

"Dù em có tin hay không, thì anh và Dương Kỳ chỉ mới đến với nhau sau khi chia tay với em mà thôi."

Tôi nhìn chằm chằm vào Thẩm Ngạn mà không nói gì.

Thẩm Ngạn còn định nói gì nữa, điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Không biết người ở bên kia nói gì với hắn, Thẩm Ngạn đột nhiên liếc nhìn tôi, vẻ mặt nhất thời trở nên nặng nề.

"Là điện thoại của Lục Nguyên."

5

Lục Nguyên là bác sĩ của bà tôi, là bạn cùng lớp đại học của Thẩm Ngạn.

Một năm trước bà tôi bị u não, tuy lành tính nhưng việc phẫu thuật vẫn rất mạo hiểm, Thẩm Ngạn đã giới thiệu với tôi người bạn cùng lớp đại học là Lục Nguyên.

Thẩm Ngạn nói với tôi, bà nội đột nhiên phát bệnh, bây giờ đang làm phẫu thuật.

Mắt tôi lập tức đỏ hoe, tôi bắt đầu tìm chìa khóa xe để đến bệnh viện.

"Anh sẽ đưa em đến đó."

Thẩm Ngạn nắm tay tôi, trầm giọng an ủi: "Tịnh Tịnh, bà nội sẽ không sao đâu."

Tôi đẩy hắn ra, tìm chìa khóa và đi ra ngoài.

Từ gương chiếu hậu, có thể thấy xe của Thẩm Ngạn vẫn đi theo tôi.

Khi chúng tôi vội vã đến bệnh viện, bà đã hoàn thành ca phẫu thuật.

Nhìn bà yếu ớt đang nằm trên giường bệnh với ống thở oxy, hốc mắt tôi lập tức đỏ hoe.

Mẹ đã bỏ rơi tôi khi tôi còn nhỏ, bố thì đánh đập tôi mỗi khi ông uống rượu, chỉ có bà.

Khi tôi lén chạy đi tìm mẹ nhưng lại bị đuổi về, bà ôm tôi buồn bã và nói: "Bà cần cháu".

Lúc bố dùng chai rượu đánh tôi, bà chắn trước mặt tôi, lưng bà rỉ máu mà không rên một tiếng.

Tôi vẫn luôn nhớ, lúc đó bố tôi đi dạo vào ban đêm vô tình rơi xuống sông rồi chết đuối, khi bà tôi nghe tin, bà im lặng một lúc lâu, chợt cười:

"Thật tốt, sau này Tịnh Tịnh sẽ không phải chịu khổ nữa."

Người khác lại trách bà vô tình: "Đó là con ruột của bà đó."

Nhưng bà nói: "Tịnh Tịnh cũng là cháu gái của tôi."
...
Cuối cùng bà cũng tỉnh dậy, sau khi bất tỉnh suốt hai tiếng đồng hồ.

"Bé Tịnh." Một giọng nói quen thuộc và thân thiện vang lên bên tai tôi.

Tôi nắm tay bà với sự lưu luyến, áp lên mặt, cảm nhận nhiệt độ cơ thể bà.

"Bà nội."

Những nỗi xót xa đau buồn tích tụ trào dâng, từng giọt nước mắt lăn xuống ga trải giường.

"Bé Tịnh, đừng khóc."

Bà nội có vẻ hơi choáng váng, hoảng hốt cố ngồi dậy, cố lau nước mắt cho tôi.

Tôi nhanh chóng ôm bà nằm xuống rồi nói: "Bà ơi cháu không khóc nữa, bà vừa phẫu thuật xong, bác sĩ nói bà không thể cử động mạnh."

Bà nội cẩn thận quan sát biểu cảm của tôi, thở dài: "Là vì Thẩm Ngạn sao?"

Tôi lắc đầu, không nói gì.

"Cho dù cháu không nói, bà nội cũng sẽ biết."

"Hôm nay bà xem trực tiếp, thấy Thẩm Ngạn cầu hôn một người phụ nữ khác."

"Mấy năm nay thằng nhóc này giả vờ giỏi thật, bà đã từng gặp nhiều người rồi mà còn bị nó lừa."

Bà nội vỗ nhẹ vào mu bàn tay tôi
"Tịnh Bảo là bảo bối quan trọng nhất của bà, nếu có ai đối xử tệ với cháu, bà nội sẽ không bao giờ bỏ qua cho người đó."

"Người như Thẩm Ngạn, không xứng làm đại minh tinh, đáng bị thân bại danh liệt."

Đầu óc tôi lóe lên như tia chớp, tôi dường như nhận ra điều gì đó: "Bài đăng đó..."

"Là của bà nội."

Bà nội nhìn tôi giận dữ rồi lại áy náy.

"Tuần trước, bà nội đến nhà giao đưa đồ cho cháu, cháu không có ở nhà, tình cờ có người đưa thư đến, đó là một bức thư do fan của cháu gửi, trong thư có hình của Thẩm Ngạn ."

"Bà đã nhờ người xác minh, ảnh này là thật."

Tôi choáng váng, không thể diễn tả được cảm xúc của mình.

Thẩm Ngạn lại lừa dối tôi.

"Lúc đó cháu và Thẩm Ngạn đã chia tay, bà không biết có nên nói cho cháu biết hay không, huống chi là phải nói với cháu như thế nào."

"Cho đến hôm nay, khi bà nội nhìn thấy Thẩm Ngạn cầu hôn người khác một cách trang trọng như vậy, nhìn thấy cháu trong bộ váy cưới bất lực, bà nội tức giận, đến mức đăng hết bằng chứng lên mạng."

"Nhưng bà nội biết, dù có làm gì thì cháu bà vẫn sẽ buồn."

Vừa nói, bà vừa ho dữ dội đến nỗi ra máu, tôi sợ quá vội chạy ra ngoài gọi bác sĩ.

Vừa ra ngoài cửa, đã nhìn thấy một bóng người không biết đã đứng đó bao lâu.

Đó là Thẩm Ngạn.

6

Khóe môi Thẩm Nhạn nhếch lên, có lẽ là do ánh sáng không sáng lắm, nhìn không ra hắn đang xúc động hay tức giận.

Tôi lạnh lùng nhìn hắn, quyết định đi gặp bác sĩ trước.

Bác sĩ cho biết bà nội bị chảy máu sau phẫu thuật, cần truyền máu khẩn cấp, nhưng ngân hàng máu của bệnh viện hiện không có loại máu này.

Lúc tôi đang lo lắng đến không nhịn được, đột nhiên Thẩm Ngạn nói:

"Lấy máu của anh đi. Anh và bà nội có cùng nhóm máu." Tôi nhìn hắn với vẻ mặt phức tạp.

Thẩm Ngạn nhàn nhạt nói: "Anh có thể hiểu tại sao bà nội đăng bài, huống chi đây là hai việc khác nhau."

Lấy máu xong, Thẩm Ngạn và tôi ngồi cạnh nhau trên băng ghế ngoài phòng bệnh.

"Em không thắc mắc tại sao anh biết anh và bà nội cùng nhóm máu sao?"

Thấy tôi không trả lời, Thẩm Ngạn tiếp tục lo việc của mình nói:

"Thật ra nửa năm trước bà nội đã phát bệnh một lần, lúc bà phát bệnh anh đã phát hiện, lần đó anh cũng đã truyền máu cho bà, chỉ là sợ bà lo lắng, nên không nói cho bà biết."

"Anh vẫn luôn nhớ lúc ở đỉnh cao sự nghiệp em đã chính thức công khai mối quan hệ của chúng ta, nhớ rõ những năm em đã dìu dắt anh, nếu không có em, căn bản anh không thể có được ngày hôm nay."

"Nên lúc em bị bệnh phải bỏ sự nghiệp, anh cũng từ chối nhiều đạo diễn nổi tiếng để dành thời gian động viên em. Anh cũng xem bà em là bà của anh, nếu bà có thể hồi phục khỏe mạnh, có lấy hết máu của anh anh cũng không oán trách nửa câu."

Tôi chợt cười và ngắt lời hắn.
"Anh nói như vậy, để chơi ván bài tình cảm à, để tôi đăng lên weibo làm rõ chuyện anh không phải tra nam, giúp anh rửa oan sao?"

Thẩm Ngạn im lặng nhìn tôi, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

"Thẩm Ngạn, lúc tôi bệnh anh đã chăm sóc tôi, bây giờ anh giúp bà nội truyền máu, chúng ta có thể coi là hai tình nghĩa."
"Nhưng nếu anh làm sai thì anh vẫn sai, làm sai thì phải trả giá, tôi sẽ không đăng bài rửa oan giúp anh đâu."
...
Sau ngày hôm đó, Thẩm Ngạn không đến gặp tôi để hỏi rõ nữa.
Tôi không biết hắn có thực sự bỏ cuộc chưa, hay là quá bận thanh minh, nên không có thời gian tới đây.

Cho đến ngày hôm đó, tôi đến bệnh viện thăm bà như thường lệ, nhưng y tá nói với tôi rằng bà tôi đã được xuất viện.

"Đó là bạn trai của cô, lần trước đã giúp bà lão truyền máu."

"Bà tự nguyện đi theo anh ta."
Tim tôi chợt thắt lại, đầu óc quay cuồng.

Mở weibo, tin hot search đầu tiên là:

"Thẩm Ngạn sẽ tổ chức buổi phát sóng trực tiếp để làm rõ anh ấy không phải tra nam."

Tôi run rẩy gọi điện cho Thẩm Ngạn.

Phải mất một lúc cuộc gọi mới được kết nối.

Môi trường ở đó ồn ào, đèn flash và tiếng chụp ảnh liên tục vang lên.

Tôi nghe thấy giọng mình đang cố gắng kìm nén sự sợ hãi và tức giận:

"Anh định làm gì bà nội tôi?"

Thẩm Ngạn trầm mặc một lát, thấp giọng nói:

"Hứa Tịnh, anh cũng hết cách rồi, nếu em không chịu nói rõ, anh chỉ có thể mời bà nội đến."

"Hơn nữa, vốn dĩ là bà nội đăng lên."

Tôi tức giận đến toàn thân run rẩy: "Bà nội không thể đồng ý, rốt cuộc anh đã làm gì bà tôi?"

Lần này giọng nói trầm lặng của Thẩm Ngạn dài hơn.

"Anh đã nói với bà nội, khi em mới ra mắt, có người đã chụp ảnh em mà chưa được cho phép, bằng cách kỳ lạ nào đó mà mấy tấm hình đó vô tình rơi vào tay anh."

Não của tôi vang lên một tiếng gầm.

Những ký ức xấu hổ và kinh tởm tràn vào tâm trí tôi như thủy triều.

"Anh xin lỗi, Hứa Tịnh. Chờ đến khi chuyện này kết thúc, anh sẽ đưa bà nội nguyên vẹn trở về."

Cuộc gọi đã bị cúp máy.

Tôi không rãnh buồn bã, ngay lập tức gọi điện cho những người quen trong giới giải trí, sau khi biết địa chỉ buổi họp báo, tôi lái xe đến địa điểm tổ chức.

Một người quen đã đợi rất lâu ở lối vào hội trường, ngay khi nhìn thấy tôi, anh ấy đã ngay lập tức ném thẻ của mình cho tôi.

"Đi nhanh đi, buổi họp báo đã bắt đầu rồi."

Khi tôi đến hiện trường, Dương Kỳ đang đỡ bà nội run rẩy của tôi, đi về phía chiếc micro ở giữa.

Tôi hét lên một tiếng bà ơi.

Dường như bà cảm thấy điều gì đó, ánh mắt chạm nhau.

Đôi mắt bà gần như ươn ướt, tràn ngập nhiều cảm xúc khác nhau, nhưng  lập tức tránh ánh mắt của tôi.

Tôi muốn bước tới, nhưng có ai đó đã nắm lấy cánh tay tôi.

Đó là Thẩm Ngạn.

Hắn cau mày nhìn tôi, vẻ mặt bình tĩnh thường ngày của hắn lộ ra một chút hoảng sợ hiếm thấy.

"Ai cho em vào đây?"

Thấy hắn ra hiệu cho bảo vệ đuổi tôi đi, tôi vùng vẫy nhưng không thoát khỏi sự kiềm chế của hắn.

Ở đó Dương Kỳ đã "bắt đầu".
"Bà đây, là bà nội của Hứa Tịnh."

"Hôm đó Thẩm Ngạn công khai cầu hôn tôi, điều này thực sự kích thích  người bà đang bị u não này, trong lúc thần trí không tỉnh táo, nhưng lại rất yêu cháu gái mình."

"Cho nên bà tưởng tượng Thẩm Ngạn lừa dối khi anh vẫn đang yêu cháu gái bà, nên bà đã tìm người đăng một số bức ảnh tôi và Thẩm Ngạn hôn nhau ở Phuket, sau đó đăng bài đăng đó."

"Bây giờ bà vừa mới phẫu thuật xong, cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Bà cảm thấy rất có lỗi với mọi việc mình đã làm trước đó, nên hôm nay bà đến đây để làm rõ mọi chuyện với mọi người."

Nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ và sợ hãi của bà nội, tôi đá thật mạnh vào Thẩm Ngạn, cố gắng hất tay hắn ra trong lúc hắn đang đau đớn.

Nhưng họ nhìn thấy ánh sáng nhấp nháy phía trên Dương Kỳ, bà nội đột nhiên rung chuyển và rơi xuống.

"Coi chừng cái đầu!" Ai đó hét lên.

Hiện trường đột nhiên trở nên hoảng loạn.

Gần như ngay lập tức.

Khi nhìn thấy Dương Kỳ bỏ chạy, tôi vô thức đẩy người đang chắn đường, toàn bộ cơ thể bà đứng trước ánh đèn chớp nhoáng đang rơi xuống với tộc độ kinh hồn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro