Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời buồn trong đêm tuyết

Thời tiết miền Bắc chuyển lạnh, trung tuần tháng Mười hai mà đã có tuyết rơi. Khi trận tuyết đầu tiên của năm 1998 rơi xuống, người dân thành phố B vẫn đang chìm trong giấc ngủ.

Từ nhỏ, A Hoành sống ở miền Nam, số trận tuyết cô gặp chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Mỗi lần có tuyết, cô chưa kịp cảm nhận được gì thì nó đã ngừng rơi. Thế nên ấn tượng đối với tuyết của cô rất mơ hồ, chắc nó trắng xốp như bông, lành lạnh, và còn một điều nữa là ăn vào sẽ bị đau bụng.

Mặc dù những tính từ này nghe hơi buồn cười nhưng khi Tư Hoán hào hứng gõ cửa phòng cô, gọi:

"A Hoành, mau dậy xem tuyết!", trong đầu cô chỉ hiện lên hình ảnh nghèo nàn đó. Chính vì thế, trong khoảnh khắc mở cửa sổ ra, cô ngạc nhiên đến nỗi không thốt nên lời.

Khoảng không mênh mông, nền trời trong vắt, mọi vật đều chìm trong một màu trắng tinh khôi. Giữa không gian bao la đó là những bông hoa tuyết bay lất phất, thật thuần khiết biết bao.

A Hoành bất ngờ liên tưởng đến hoa bồ công anh.

Đó là khi cô còn rất nhỏ. Mẹ cô để dành rất lâu mới có đủ vải may cho cô một chiếc váy bông nhưng lại bị nhựa quả lựu dây ra. Bà Hoàng hàng xóm nói với cô, lấy hạt bồ công anh giặt là sạch. Cô chờ mãi mới đến mùa xuân để đi nhặt hạt bồ công anh, hoa bồ công anh mềm mại bay khắc nơi, nhưng không thấy hạt của nó đâu.

Vẻ đẹp của nó cũng rất ít khi được gặp, chỉ tiếc là nó không giống với tâm trạng của cô lúc này. Hồi ấy, cô mang một tâm trạng khác khi ngắm biển bồ công anh, đó là một nỗi tiếc nuối cho đến tận bây giờ vì không tìm được hạt bồ công anh.

Đất trời mênh mông, tuyết bay trắng trời.

Tuyết rơi cả đêm tạo thành một lớp dày dưới mặt đường, giẫm lên có cảm giác rất mềm và xốp. Các công nhân vệ sinh bắt đầu dọn tuyết, A Hoành thấy hơi thất vọng.

"Yên tâm, sẽ còn rơi nữa, không ngừng nhanh vậy đâu." Tư Hoán hiểu A Hoành đang nghĩ gì.

A Hoành nheo mắt nhìn lên trời, đúng lúc một bông hoa tuyết rơi vào mắt cô, cảm giác lành lạnh thật dễ chịu.

"Tư Hoán!" Tiếng ai đó gọi rung cả đất trời.

Tư Hoán liền ngoái đầu lại. Hơ, cặp bài trùng khó kiếm, bà mợ và Ngôn Hi đang đi cùng nhau.

Ba người với anh chàng Lục Lưu đang du học ở Vienna kia chơi với nhau từ nhỏ, nhưng chỉ có hai anh chàng này không bao giờ cặp kè với nhau. Cứ đi với nhau là chành chọe. Mỗi lúc như thế, Tư Hoán đều phải can ngăn và khuyên nhủ hết lời, thế mà lúc sau bọn họ lại khoác vai bá cổ nhe răng cười rất ranh mãnh, còn đá anh.

"Bạn Tư Hoán thân mến, bạn không biết yêu cho roi cho vọt, yêu chưa đủ phải cho mấy cú đá ư?"

Tư Hoán liền quệt nước mắt cầu cứu Lục Lưu, anh chàng kia chẳng buồn nhìn anh mà chỉ khẽ đáp:

"Ai bảo cậu lắm mồm làm gì? Đánh chết cũng tốt, thế giới sẽ được yên bình."

"Đạt Di, Ngôn Hi." Tư Hoán ra sức vẫy tay.

A Hoành nhìn thấy hai người từ từ đi lại gần. Một người áo trắng, một người áo xanh cao xấp xỉ nhau. Có điều trông Tân Đạt Di khỏe khoắn hơn Ngôn Hi nhiều.

"Tớ vừa nói với Ngôn Hi xong, bảo anh chàng đội mũ ngố ngố kia chắc chắn là Ôn Tư Hoán, gọi thử thì đúng là cậu thật!" Tân Đạt Di cười hềnh hệch, mái tóc bù xù như tổ quạ.

"Biến!" Tư Hoán cười đuổi Tân Đạt Di, nhưng vẫn thân mật khoác tay lên vai cậu ta, cười nhìn Ngôn Hi.

"Ngôn Hi, sao hôm nay cậu lại đi học với Đạt Di vậy? Hai cậu từ trước đến nay vẫn như nước với lửa cơ mà?"

Ngôn Hi liếc Tư Hoán một cái, không nói gì. Anh mặc một chiếc áo khoác lông vũ màu trắng, dưới bầu trời đầy tuyết, mái tóc anh càng đen nhánh, đôi môi thêm đỏ và làn da thì trắng ngần, có điều vẻ mặt vẫn lạnh lùng, thờ ơ.

A Hoành nhìn anh, cảm thấy có gì đó rất lạ.

Dường như Ngôn Hi có hai dáng vẻ hoàn toàn khác nhau, hôm đó ở nhà anh, trông anh rất nghịch ngợm, hôm nay nhìn anh lại có vẻ giống như trước đây, lạnh lùng và thờ ơ, không để tâm đến bất cứ điều gì.

"Hắn ta đang bị cảm, dở dở ương ương nên đừng nói chuyện với hắn." Tân Đạt Di liếc Ngôn Hi rồi nói nhỏ.

Những lúc tâm trạng Ngôn Hi bất ổn thì tuyệt đối đừng nên nói chuyện với anh, càng đừng nói đến chuyện chọc tức, nếu không sẽ chết rất thảm.

Đây là bài học mà Ôn Tư Hoán tích luỹ được sau mười bảy năm làm bạn với anh chàng Ngôn Hi này. Tiếc là Tân Đạt Di từ bé đã là đứa nhiều chuyện.

"Ngôn Hi, không phải lão tử càm ràm cậu đâu, cái hay ho của đàn ông thì cậu không học, lại học chu kì sinh lý của chị em phụ nữ, tháng nào cũng phải mất mấy ngày gây sự, chẳng ra thể thống gì cả!" Thấy Ngôn HI chẳng nói chẳng rằng, Tân Đạt Di bắt đầu được đà lấn tới.

Tư Hoán tái mặt, vội kéo A Hoành tránh sang một bên.

Nói thì lâu mà đến thì nhanh, chỉ thấy anh chàng áo trắng áp sát vào anh chàng áo xanh không biết sống chết mà vẫn nhăn răng ra cười rất ngây thơ kia, tung một cước nhanh, mạnh và chuẩn, mông anh chàng áo xanh lập tức dính một vết giày.

Tân Dạt Di loạng choạng, ngã ngồi xuống đất.

"Ngôn Hi, giỏi võ?" A Hoành nhỏ giọng hỏi Tư Hoán.

"Ngôn Hi không biết võ vẽ gì đâu, chỉ hay luyện đấm bao cát mà bao cát này làm bằng thịt người thôi." Tư Hoán nhìn Tân Đạt Di mông chổng lên trời với ánh mắt thương cảm.

Tân Đạt Di mếu máo: "Ngôn Hi, lão tử không đội trời chung với nhà ngươi! Mẹ kiếp, nhà ngươi chỉ biết đánh lén thôi!"

Ngôn Hi cười khẩy, quát: "Tôi đã nói với cậu rồi mà, hôm nay không được phép chọc tức tôi! Thiếu gia đang có nỗi phiền muộn trong lòng, không thể kiểm soát được hành động của mình đâu."

Tân Đạt Di đuối lý, ấm ức hồi lâu rồi nghiến răng buông một câu: "Ngôn Hi, ngươi đừng có cậy nhà ngươi đẹp trai mà có thể đá lão tử!"

Tư Hoán ngất xỉu.

Ngôn Hi mỉm cười, nói với vẻ bất lực:

"Cha mẹ sinh ra thế, bản thiếu gia đâu có muốn khôi ngô ai gặp cũng yêu như thế này."

Tư Hoán bò dậy rồi tiếp tục ngất xỉu.

A Hoành cười khúc khích.

A Hoành biết rất ít về bà nội, Tư Hoán chỉ thi thoảng nhắc đến một, hai câu, nhưng cô cảm nhận được nỗi nhớ của nhớ của anh dành cho bà.

Mùa đông năm trước, khi A Hoành đặt chân vào nhà họ Ôn, bà nội đã qua đời, mặc dù ông nội là Đảng viên Đảng cộng sản tôn sùng thuyết vô thần, nhưng bà vẫn là tín đồ Thiên chúa giáo hết sức thành tâm. Bà thường dạy Tư Hoán phải sống lương thiện, khoan dung với người và vật, vì vạn vật đều bình đẳng, không được nói dối, làm người nên thành thực, đối xử với người khác phải chân thành, lịch sự.

Dưới sự ảnh hưởng của bà, Tư Hoán cùng là một tín đồ Thiên chúa giáo trung thành.

Khi biết chuyện này, A Hoành không cảm thấy bất ngờ, vì Tư Hoán vốn là người như thế, luôn nhẹ nhàng, lịch sự, nhân hậu, luôn bao dung với người khác. Trong mắt anh, không có sự phân biệt giữa đẹp và xấu, chỉ có thiện và ác, anh có thể bình tĩnh, độ lượng đối xử với mọi người.

Tuy nhiên, ba ngày trước đêm Noel, một chàng trai chưa bao giờ có hành động xốc nổi như thế lại mất tích.

Chính xác là từ sáng sớm hôm đó, A Hoành đã không nhìn thấy Tư Hoán đâu. Lúc đầu, nhà họ Ôn cũng tưởng anh có việc nên đến trường trước.

Kết quả đến tận ngày hôm sau, vẫn chưa thấy Tư Hoán về nhà, gọi điện thoại cho Ngôn Hi, Tân Đạt Di, hai người đều nói không thấy. Còn nơi Tư Nhĩ ở cũng báo tin rằng đã hai ngày nay không thấy cô về nhà. Lúc này mọi người mới hoảng hốt báo cảnh sát, nhờ hàng xóm trong khu cùng tìm hộ.

A Hoành phải ở nhà trông nhà. Cô suy nghĩ miên man, một ngày trước khi mất tích, Tư Hoán vẫn cười nói bình thường, sao tự nhiên lãi mất tích đột ngột như thế nhỉ?

A Hoành vào phòng Tư Hoán, căn phòng từ trước đến nay luôn gọn gàng, giờ lại bày bửa đồ đạc. Vừa nãy, mọi người trong nhà đã lục tung phòng anh lên nhưng không tìm được dấu vết gì. Từ trước tới nay, Tư Hoán vốn là người thích gọn gàng, quay về mà thấy phòng thế này, chắc chắn anh sẽ bực mình lắm. A Hoành quyết định dọn dẹp giúp anh.

Mở cửa sổ ra, bên ngoài đang là đêm tối nhưng vẫn nhận ra mọi vật đang chìm trong tuyết trắng.

Đêm nay là đêm Noel, trước đây A Hoành không có khái niệm gì về tết Tây, vì nghe Tư Hoán nói nhiều nên giờ cô mới để ý.

Đêm Noel mà ăn táo thì cả năm sẽ được bình an.

Tư Hoán đang ở ngoài, gió lạnh thế này, không biết có táo để ăn không? Trời rét căm căm mà không về nhà, bị cảm lạnh thì sao? Ngốc thật, có chuyện gì sao không nói ra. Nếu không nói được với cô thì vẫn còn mẹ và ông chứ!

A Hoành nghĩ có thể Tư Hoán sẽ về ngay thôi, bèn thu dọn nhà cửa sạch sẽ rồi đi gọt táo.

Khi bê táo sang phòng Tư Hoán, A Hoành vô tình liếc nhìn cuốn lịch treo tường. Tháng Mười hai được dùng bút đen gạch các ngày, cuối cùng dừng lại ở ngày Hai mươi hai.

Ngày Hai mươi hai tháng Mười hai là ngày bà được chôn cất.

Tư Hoán từng nói với cô rằng, bà được ông chôn cất tại nhà thờ lớn nhất thành phố B, nhưng bà không thích nhà thờ đó mà thích nhất là ngôi nhà thờ lúc sinh thời bà vẫn thường đến đó cầu nguyện, Tư Hoán nói chắc chắn linh hồn của bà sẽ ở đó.

Tô... nhà thờ Tô Đông!

Mắt A Hoành liền sáng lên, cô khoác áo vào rồi ra khỏi nhà.

Cô bắt một chiếc taxi. Tài xế vừa nghe địa chỉ liền xua tay từ chối.

"Cô bé à, khu vực đó đường đang đóng băng, trơn trượt, khó đi lắm."

"Chú ơi, cháu có tiền!" A Hoành móc hết tiền tiêu vặt trong túi áo ra.

"Haizz, chú ngần này tuổi rồi còn tham lam ít tiền của cháu làm gì?" Bác tài tính tình thẳng thắn, nghe nói vậy thì có vẻ bực.

"Chú đừng giận." A Hoành cuống quýt giải thích:

"Anh trai cháu, ở Tô Đông, hai ngày rồi, không về nhà!"

"Vậy à? Thôi thế này nhé cháu gái, chú đưa cháu đến thôn G, chỗ đó cách Tô Đông khoảng một cây số nữa, đường trơn, xe không chạy được, nhưng đi bộ vẫn được, cháu xem thế có ổn không?" Bác tài cũng là người tốt bụng, gợi ý cho A Hoành.

A Hoành vô cùng cảm kích, gật đầu lia lịa rồi lên xe.

Đêm Noel, người trong trung tâm thành phố đông như kiến, xe không chạy nhanh được.

"Chú ơi, nhanh, nhanh nữa đi!" A Hoành như ngồi trên đống lửa.

"Nhanh nữa thì đâm vào người ta mất!" Bác tài bật cười vì thấy cô gái này nói chuyện rất hay.

"Anh cháu, Tô Đông, lạnh!" A Hoành càng cuống lại càng lắp bắp.

Bác tài có vẻ cũng cảm động, nhìn A Hoành rồi nhẹ nhàng nói: "Ok, ta nhanh thêm chút nữa, không được để anh cháu bị lạnh!"

Khi đến thôn G là nửa tiếng sau đó, A Hoành trả tiền rồi vội vã xuống xe.

Bác tài liền thò đầu ra ngoài cửa kính, nói:

"Cháu gái cứ đi thẳng, nhìn thấy biển chỉ đường, rẽ phải khoảng ba trăm mét nữa là tới!"

A Hoành vẫy tay rồi mỉm cười gật đầu.

"Cháu gái, đường trơn đi lại cẩn thận đấy!" Bác tài tốt bụng vẫy tay từ xa.

A Hoành vốn đã có sự chuẩn bị khi bác tài nói đường trơn, nhưng sau khi vồ ếch mấy cú, cô vẫn cảm thấy thật chật vật, nhưng nhũng suy nghĩ mông lung trong đầu đã khiến cô bất chấp sự đau đớn.

Nhỡ Tư Hoán không ở nhà thờ Tô Đông thì sao?

Nhỡ Tư Hoán không theo cô về nhà thì sao?

Nhỡ Tư Hoán đang ở đó với Nhĩ Nhĩ, nhìn thấy cô rồi khó xử thì sao?

A Hoành vừa đi vừa bám vào thân cây, cuối cùng cũng nhìn thấy một tấm biển chỉ đường. Đến khi mò được đến Tô Đông giữa màn đêm, người cô đã ướt sũng mồ hôi và tuyết.

Nhà thờ Tô Đông được thiết kế rất độc đáo, toát lên vẻ yên bình và ấm áp, giống như cảm giác của A Hoành khi nhìn thấy bà trong ảnh. Tuy nhiên, nhà thờ này gần như đã bị bỏ hoang, vì dù sao cũng cách trung tâm khá xa và quy mô không bằng các nhà thờ khác.

Trong nhà thờ đang sáng đèn, à, ánh sáng nhấp nháy thế này, chắc hẳn là nến.

A Hoành đang định đẩy cửa bước vào thì nghe thấy giọng nói quen thuộc của Tư Hoán.

Cô thở phào nhẹ nhõm.

"Nhĩ Nhĩ, em bảo bà có nghe thấy tiếng bọn mình nói chuyện không?"

Giọng nói ấm áp đó thể hiện rõ vẻ tin tưởng vào đối phương.

"Có chứ, linh hồn bà ở đây, bà vẫn đang nhìn chúng mình."

Giọng nói rất nhẹ nhàng, dễ nghe.

Nhĩ Nhĩ... ư?

Bàn tay đang định đẩy cửa của A Hoành liền rụt lại. Giờ mà vào trong thì mạo muội quá, để họ nói chuyện thêm lát nữa vậy.

"Ừ, khi còn sống bà thích nhất chỗ này, đêm Noel nào bà cũng đưa bọn mình đến đây."

Tư Hoán liền cười.

A Hoành thấy hơi đáng tiếc, cô cũng muốn được gặp bà một lần. Ở Ô Thủy, trẻ con đều gọi bà nội là "a bà", không biết khi nghe thấy cô gọi là "a bà", bà nội có vui không?

Ông nội từng nói với cô rằng, nguyên quán của bà chính là Ô Thủy.

A Hoành lặng lẽ mỉm cười, ánh mắt càng dịu dàng hơn. Nếu cô cũng có bà nội yêu thương thì tuyệt vời biết bao, cô sẽ làm một cô cháu gái thật hiếu thảo, cô sẽ đấm lưng, rửa chân, nấu các món ngon mời bà.

À, đúng rồi, nấu các món của Ô Thủy, chắc chắn bà sẽ rất thích. Có thể bà sẽ làm cho cô một cái túi thơm thật đẹp, sẽ mỉm cười hiền từ với cô, sẽ cẩm cán chổi đuổi những kẻ dám bắt nạt cô, sẽ kể cho cô nghe những câu chuyện cổ tích ngày xửa ngày xưa...

"Anh, nếu bà vẫn còn sống thì bà có chịu nhận em không?" Cô gái trong nhà thơ nói với giọng buồn rầu.

Nếu bà còn sống, bà có vui khi cô đến đây không?

Giọng Tư Hoán run run:

"Không đâu, không có ai không nhận em cả! Bà nội thương em nhất, chẳng lẽ em quên rồi à? Trước đây anh và em cãi nhau, lúc nào bà chẳng dỗ dành em trước."

"Nhưng trước đây ông nội cũng rất thương em, bây giờ ông chẳng để ý đến em nữa còn gì."

Giọng Tư Hoán có vẻ xúc động:

"Nhĩ Nhĩ, trước lúc lâm chung bà từng nói với anh rằng, bà và ông đều biết sự thật. Bà biết rõ em không phải là cháu gái ruột của bà, hồi bọn mình còn rất nhỏ, bà đã lén đi điều tra tung tích của A Hoành, nhưng bà lại không đón em ấy về, đến tận khi bà qua đời cũng thế và cũng không đi thăm A Hoành còn gì?"

Cô nghe thấy tiếng tim mình vỡ vụn trong lồng ngực, đêm lạnh thế này mà vết thương lại nóng bỏng...

Cô lặng lẽ trượt từ góc tường xuống nền đất lạnh lẽo, toàn thân lạnh ngắt. A Hoành à A Hoành, cô thầm gọi tên mình, nước mắt nhạt nhòa. Một nỗi buồn tê tái xâm chiếm trong lòng.

Tại sai, tại sao không ai muốn nhận cô?

Tại sao?

Cô đã đóng vai Vân Hoành rất nghiêm túc, khi bị người ta nói khóe sau lưng là con hoang cũng không hề phản bác, vì những điều họ nói đều là sự thật.

Cô đã đóng vai Ôn Hoành rất nghiêm túc, mặc dù bị tất cả những người yêu quý Ôn Tư Nhĩ lãng quên, căm ghét nhưng không hề cảm thấy hận họ, vì họ không sai, chính cô đã cưới đi tất cả mọi thứ của Ôn Tư Nhĩ.

Dù sao thì trên thế gian này có Ôn Tư Nhĩ trước rồi mới có Ôn Hoành.

Cô chưa bao giờ căm hận mình như hôm nay.

Tại sao cô lại ngang nhiên tồn tại như vậy?

Cô có người sinh ra, có người nuôi nấng, nhưng lại... không có người nhận.

Họ có thể quý mến cô, có thể đối xử tốt với cô, nhưng ngoài cô ra, trong lòng họ mãi mãi có người mà họ yêu quý hơn, muốn đối xử tử tế hơn.

Vì người đó mà họ nghiễm nhiên vứt cô vào thùng rác.

Tủi hổ biết bao, tựa như rác rưởi, vứt đi cũng sẽ chẳng thấy tiếc...

"Ôn Hoành?" Một bàn tay lạnh ngắt đặt lên đầu cô, giọng hơi ngạt đi vì lạnh.

A Hoành ngẩng lên liền nhìn thấy Ngôn Hi. Cô có vẻ ngượng ngùng khi nhìn thấy anh, nên lại cúi xuống, giấu nhẹm cảm xúc của mình.

"Tư Hoán đang ở trong đó hả?" Ngôn Hi chỉ vào nhà thờ.

A Hoành liền gật đầu.

"Ờ." Ngôn Hi thờ ơ gật đầu. "Bọn mình về thôi." Tiếng Ngôn Hi vọng qua lớp khẩu trang nên nghe không rõ lắm.

"Đi đâu?" A Hoành ngẩn người.

"Về nhà." Ngôn Hi đáp ngắn gọn rồi đưa tay ra, nhẹ nhàng kéo A Hoành đang ngồi dưới đất lên.

"Tư Hoán, Nhĩ Nhĩ thì sao?" A Hoành rụt rè hỏi.

"Để anh gọi cho ông Ôn, lát nữa sẽ cho lái xe đến đón hai đứa ấy. Em về với anh trước đi." Ngôn Hi uể oải vặn người, hai tay đan vào nhau đặt ở sau gáy.

A Hoành gật đầu, quay lại nhìn nhà thờ, nói nhỏ:

"Tạm biệt a bà."

Ngôn Hi bình thản nói:

"Bà không nghe thấy đâu."

"Tại sao?" Giọng A Hoành chua chát.

Lời cáo biệt này đã lấy hết sức lực của cô.

"Bà không còn sống trên thế gian này nữa."

"Bà, ở bên Thượng đế hả?" A Hoành ngửa mặt lên trời, ánh mắt lộ rõ vẻ mông lung.

Ngôn Hi liền bật cười.

"Nếu Thượng đế tồn tại thì chắc chắn người sẽ ở bên em."

A Hoành sững sờ nhìn Ngôn Hi.

Nhưng Ngôn Hi không nói gì nữa, giữa đêm tuyết, dáng anh lộ rõ vẻ ngạo mạn, thờ ơ. A Hoành dõi theo bóng dáng Ngôn Hi, có cảm giác rằng, chàng trai này còn cô đơn hơn cả cô.

Ngôn Hi chợt dừng chân, vì mặc nhiều quần áo quá nên rất khó cử động, phải khó khăn lắm mới cởi được đôi găng tay len ra, đưa cho A Hoành, mỉm cười nói:

"Thượng đế không bao giờ cứu người, nhưng người sẽ cứu người. Giống như trong hoàn cảnh này, đàn ông đương nhiên phải phát huy phong độ thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro