một câu chuyện trong ngàn câu chuyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi có một người bạn bị trầm cảm.

Cách cư xử của anh so với người bình thường cũng chẳng khác là bao, làm việc bình thường, gặp gỡ bạn bè bình thường.
Thực ra vì trầm cảm nên hiệu suất công việc của anh rất thấp, chỉ có thể tăng thêm thời gian làm việc. Bởi vì lo lắng kéo dài, mỗi ngày đều mất ngủ đến 2 3h sáng, liều lượng thuốc ngủ, melatonin ngày càng lớn.

Anh biết càng dựa vào thuốc thang thì càng mắc kẹt, nhưng lại chẳng có cách nào khác.
Bởi vì thông tin anh đọc được từ Internet mỗi ngày là: người lớn không có quyền khóc, bạn là người lớn, bạn phải có trách nhiệm với chính mình.

Cũng may anh chưa bao giờ tìm đến cái chết, vì anh biết, ba mẹ và bạn gái đều cần anh chăm sóc.

Vào một buổi sáng, anh vừa tỉnh ngủ, đánh răng xong, hốt hoảng đi ra ban công và nhảy lầu. May mắn thay tầng 2 không cao lắm, chỉ bị thương nhẹ, ngày hôm sau lại đi làm như thường. Không có cách nào khác, từ bé anh đã được dạy là: thế giới của người lớn là như vậy, không chấp nhận được bạn quái dị.

Anh nói ngày đó anh chẳng muốn nhảy lầu đâu, nhưng lại cảm thấy trong lồng ngực mang một hơi thở ngột ngạt, trong đầu cứ phảng phất tìm cách tự tử. Giống như Sulli vậy, ban ngày cư xử rất bình thường, nhưng cảm xúc cứ luôn bị kìm nén.

Buổi sáng làm việc như thường, đến tối lại tan vỡ thành từng mảnh, có thể cũng không phải thật sự muốn chết, nhưng cảm xúc đã tích lũy trong một thời gian dài, khi gặp phải chuyện gì đó, sẽ bất thình lình giống như đê vỡ.

Những cảm xúc bình thường có thể được giải quyết bằng cách khóc một lúc, lại gom lại không biết bao lâu, thời gian càng dài, tình trạng càng tệ.

Đợi sau này khi tôi có con, tôi nhất định phải dạy con theo cách này: 'Dù con trở thành người lớn hay trẻ con, con đều có quyền khóc.'

Bạn có thể khóc, nhưng chỉ có thể khóc một lúc.
Khi bạn khóc, tôi khóc cùng bạn.

cr:李烬
Ngân tích hoạ lang

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro