Chap 1.1: Salt and Coffee?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

***
Không phải cậu hay vụng về thế này, hết chuyện này đến chuyện khác, đầu tiên chắc chắn là bài tập hôm nay.

Sau đó một khách hàng từ công việc tự do của cậu đã quyết định dừng dự án mà Hạo Vũ đã dành cả đêm để làm việc khi cậu có thể đang làm bài tập trên lớp để cậu không phải nhận thêm một hình phạt 1000 từ nữa. Quá bực tức với những sự kiện không đâu vào đâu, Patrick sải bước nhanh và nhanh hơn, đến máy bán hàng tự động trước giờ học tiếp theo của mình.

Một hộp nước trái cây để phấn chấn tinh thần? Đó là điều cậu đã nghĩ đến. Nhưng ai ngờ được cuộc đời lại có một bước ngoặt. Patrick đã mất một lúc để suy nghĩ rằng đồng xu cuối cùng cậu chuẩn bị đưa vào máy bán hàng tự động đã đi vào một chiều không gian khác, biến mất và không bao giờ được nhìn thấy nữa.
Arghhhh...như thể cả thế giới đang giở trò ác độc với cậu vậy, cậu nhận được một bức thư từ người quản lý của mình trong cửa hàng tiện lợi nơi cậu đang làm việc bán thời gian để làm thay vào đêm thứ sáu tới cho người đồng nghiệp bị ốm. Cậu thật sự rất bế tắc. Buổi tối thứ sáu là thời gian mà Patrick dành trên chiếc ghế dài của mình, cuối cùng là thời gian mà cậu có thể ngồi một mình, với chút đồ ăn nhẹ, mắt dán vào chương trình tạp kỹ yêu thích.

Patrick nhìn xung quanh, mọi người đều bận rộn, di chuyển nhanh chóng, mang theo một núi giấy tờ, bàn tán xôn xao về những dự án sắp tới. Thời gian tích tắc dường như ngày càng gần hơn và to hơn và tất cả những gì cậu muốn làm, theo nghĩa đen là đốt cháy và không để lại tro hay bụi của hài cốt cậu trên trái đất. Có lẽ nó có vẻ phóng đại quá mức, nhưng tại thời điểm này, Patrick có hai lựa chọn: hoặc giữ bình tĩnh đi đường vòng lên thiên đường hoặc tức giận đâm đầu vào tường.

Và cuối cùng cậu đã nghĩ thông, dù bằng cách nào, cậu cũng phải rời khỏi tình trạng lộn xộn này. Vì vậy cậu chạy đi, bỏ qua các lớp học còn lại trong ngày.

Patrick có thể đi đến nhiều nơi để tĩnh tâm, cậu có thể đến công viên gần đó để hít thở như một cái cây thực thụ hay thậm chí là rạp chiếu phim. Nhưng, cậu lại kết thúc trong một nhà hàng thức ăn nhanh ngả lưng xuống ghế với một cái khay trên bàn; một chiếc bánh mì kẹp thịt bò, khoai tây chiên và cốc cà phê.

Đơn giản.~

Nhưng Patrick đây chẳng hề biết rằng, quyết định 'đơn giản' này có thể khiến cuộc sống của cậu bị đảo lộn.

Có một vài người tầm tuổi cậu lảng vảng xung quanh nơi này, tốt, đã gần đến giờ ăn trưa nhưng Patrick thích phàn nàn về những điều nhỏ nhặt trong đầu trong khi nhìn bề ngoài hoàn toàn không quan tâm.
Chìm đắm thẳng vào chiếc bánh mì kẹp thịt và gần như cảm thấy adrenaline của mình giảm xuống không đổi, cậu nghĩ đây là nó, đây là cách bạn giúp ai đó bình tĩnh lại; với thức ăn. Hương vị của miếng thịt bò trong miệng khi cậu nhai từ từ đẩy các sự kiện trong ngày đến tận cuối tâm trí cậu - khiến cho một ngày thảm khốc có thể coi như tồn tại được.

Như thể cậu không có gì phải lo lắng rằng ngày hôm đó sẽ ổn thôi. Không có hình phạt bài luận hoặc đồng xu bên dưới máy bán hàng tự động hoặc AK sa thải cậu. Tất cả đều tốt.
Với sự tinh tế nhẹ nhàng, Patrick nhấc tách cà phê lên và nhấp một ngụm, rồi nhăn mặt vì vị đắng để nhớ ra cậu đã quên lấy gói đường trên quầy tự phục vụ. Aishhh!!

"Mẹ kiếp"

Patrick trách móc trong khi thở ra trước khi bị cắt ngang bởi một thứ mà cậu cho là trông giống một cách kỳ lạ giống như một gói muối ném trước mặt cậu từ bên phải.

"Đây."

Patrick chớp mắt, một lần hai lần, trước khi lấy gói giấy đó bằng đầu ngón tay. Cậu đọc nó và rõ ràng nhãn màu xanh lam in vô cực lần trên gói nhỏ ghi Muối, muối, muối.

Người này này thật sự sao? Một đống dấu hỏi chấm hiện lên trong đầu cậu. Patrick nhìn sang bên phải của mình, mắt như hét lên:

"What the ...." Gói giấy bây giờ trên đầu ngón tay đang giơ lên chế giễu.

"Tôi..tôi... là- cái- cái gì đây?"

"Ừm, muối?"

Người kia nói với một nụ cười ngượng ngùng làm hoài nghi rằng có thể anh ta nghĩ cậu bị câm. Và với nụ cười đó, Patrick phải dừng hình lại xem người này trông như thế nào, anh có một nụ cười thật tươi với đôi môi mỏng đẹp một cách tự hào và thành thật mà nói, điều đó hơi dễ thương nhưng cái quái gì mà một gói muối????

Patrick nhìn vào gói trong tay một lần nữa, và cậu nghĩ rằng cậu có lẽ nên loại bỏ toàn bộ sự việc giống như những gì một người dân bình thường sẽ làm khi gặp một thứ kỳ quặc như thế này, nhưng có điều gì đó trong tâm trí Patrick giằng xé, tia lửa này khiến cậu muốn phản đối . Vì vậy cậu đảo mắt gặp lại người lạ, và lần này Patrick nhìn toàn bộ diện mạo của người kia.

"oh damn it."

Anh ấy thật hấp dẫn, Doãn Hạo Vũ đây có thể cứng đầu và trong nhiều trường hợp là lười biếng, không quan tâm và mệt mỏi. Nhưng cậu có thể nói rất rõ, giữa điều gì hấp dẫn và điều gì không, và người này, người này ngồi bên phải cậu, người vừa đưa cho cậu một gói muối cho ly cà phê mà có lẽ lúc này đang trở nên ấm áp trông rất đẹp trai, và anh ta lại nở nụ cười ngượng ngùng đó.

"Đừng cười nữa."

Patrick lơ đãng nói, và gần như ngay lập tức nụ cười biến mất, biến thành sự bối rối, Patrick gần như cắm mặt vào đất

"ý tôi là.." cậu cố gắng giải thích.

"Life hack à ý tôi là mẹo vặt cuộc sống"người kia ngắt lời

"Để làm mất đi vị đắng nhưng vẫn giữ được hương vị khác của cà phê của cậu, thay vì phủ bằng đường, chỉ cần thêm một chút muối."

Sau đó, anh vén tóc một chút, và Patrick nhận thấy mái tóc đen phù hợp với khuôn mặt của anh như thế nào. Nó rơi xuống trán anh phía trên mắt một cách hoàn hảo, không quá mượt nhưng vừa phải. Và trước hết cậu muốn hét lên, "chết tiệt! anh ta vừa ghim một vị trí trong đầu mình hay sao?" và thứ hai, cậu đúng là một kẻ điên.

Nhưng tất cả những cảm xúc này chỉ diễn ra trong đầu cậu, tất cả những gì cậu có thể tập hợp trong thực tế là nhìn chằm chằm vào người kia, người một lần nữa đang nở nụ cười thực sự "xấu xí" của mình.

"Tôi xin lỗi, đó không phải là cách tôi uống cà phê và tôi nghĩ anh nên ngừng đẩy niềm tin của mình vào người khác."

Cậu dừng lại, người con trai đang nói chuyện phiếm này.., tôi đang làm y hệt...Gia Nguyên!!!

"Nhưng dù sao cũng cảm ơn vì lời đề nghị của anh."

Những gì Patrick tính toán trong đầu là để một người trông đẹp trai đến kỳ lạ dừng bất cứ điều gì anh ta đang cố gắng giúp đỡ hoặc chứng minh.

"Thôi nào để tôi giúp, hãy tin tưởng tôi."

Và khi tách cà phê được nhấc ra khỏi khay của cậu, mọi chuyện diễn ra quá nhanh, cậu thậm chí không thể phàn nàn. Gói muối được xé ra một cách lộn xộn, một số hạt rơi trên mặt đất, một số trên khay của người kia. Cậu như muốn hét lên.

Thìa khuấy nhúng vào cốc và Patrick cảm thấy mắt mình co giật rõ rệt khi cậu quan sát và cảm nhận ở mức độ tâm linh - muối tan trong cà phê của cậu. Anh chàng này có ý thật sao?! Cậu tự hỏi mình lần thứ hai trong tình huống ngoại trừ lần này với hàng chục lần bối rối.

Tách cà phê được trao lại cho Patrick, và cậu chỉ có thể nhìn chằm chằm vào chuyển động xoáy của chất lỏng màu đen; chết lặng...

Rồi cậu nghe thấy tiếng thiên thần gọi cậu quay đầu lại thật nhanh để thấy người kia đang cười. Doãn Hạo Vũ kết luận một ngày hôm nay thực sự kinh khủng nhưng..
Man! Cậu có thể mất 10 ngày tồi tệ để nghe (hoặc nhìn) một người như thế này.
Người lạ ngồi bên cạnh mặc một thân toàn đen, tóc hơi rũ xuống và bật cười híp mắt. ngay sau đó, tiếng cười tắt lịm và anh chống khuỷu tay lên bàn, úp mặt vào lòng bàn tay và nhìn cậu.

Đôi môi tạo thành một nụ cười mỏng và đôi mắt của anh ấy cong lên một chút giống như anh ấy đang tôn thờ tình yêu của đời mình (ngoại trừ việc anh đang nhìn cậu)

"Thử nó xem!"

Patrick gần như chết lặng, trước hết là người này, người này, người này, người lạ ngồi bên cạnh nó đẹp trai quá mức, cậu vừa có một ngày tồi tệ, ai đó đã làm hỏng cà phê của cậu. Nhưng hai tay Patrick lại dang ra và lấy cà phê trong lòng bàn tay người kia.
Nụ cười lớn dần và ngực cậu dường như thắt lại.

"Mình say thật rồi.." /thôi xong em tôi rồi/






Trời lạnh rồi mọi người mặc ấm cẩn thận vào và thả cho tui 1 🌟 nho nhỏ để mùa đông ấm áp hơn ik :>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro