Chap 6: Just a Party

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điều duy nhất Patrick nhớ khi đến nhà Santa (bạn thân 'nhất' của Daniel) vào dịp Giáng sinh là ánh đèn đường rất rực rỡ và những bài hát Giáng sinh đáng ghét, theo đúng nghĩa đen ở khắp mọi nơi. Cậu thở dài một hơi, tay xoay tròn trên gấu chiếc áo phông màu đỏ của mình (mà Gia Nguyên đã nài nỉ cậu mặc vì đó là lễ Giáng sinh nên không được phép có màu sắc u ám) trên băng ghế sau của xe AK.

"Lover boy, đừng thở dài nữa." Gia Nguyên trêu chọc.

Patrick chỉ có thể đảo mắt, và rõ ràng là giả thở dài hơn, to hơn. Vâng, đúng là cậu không phải là người sáng sủa nhất khi nói đến tụ tập, nhưng tệ hơn nữa, cậu đang đi dự một bữa tiệc - một bữa tiệc mà cậu chỉ biết có thể là tối đa năm người.

Thực sự, thích Daniel là làm mọi thứ theo phần quyết định của tâm trí anh.

"Tao thực sự nghĩ rằng mặc màu đỏ khiến tao quá nổi bật," Patrick bực tức ra hiệu chiếc áo phông của mình, "và tao ghét sự chú ý không mong muốn."

"Sự chú ý không mong muốn và sự chú ý của Daniel," nụ cười nhếch mép khi đeo khẩu AK khiến đầu cậu quay cuồng.

Họ dừng lại cách đó năm thước so với tiếng âm nhạc đã bùng nổ, thời gian được ghi là 7 giờ tối nhưng AK nói rằng không ai đi vào lúc 7 giờ tối nên ở đây họ đang đứng trước ngưỡng cửa của nhà Santa lúc 9:30 tối. Dạ dày của Patrick đang thực hiện nhiều pha lộn nhào khi họ vừa gõ cửa nhưng lại xông vào. Dù sao thì dường như không ai thấy phiền.

Âm nhạc rất lớn, thực sự là nó rất lớn. Nó thậm chí không có vẻ giống như một điều bình thường trong Giáng sinh. Nếu không có không gian Giáng sinh lớn ở góc phòng khách, Patrick thậm chí không thể biết đó là một bữa tiệc Giáng sinh đấy chứ.

Nhưng ngoài ra, tất cả những gì cậu thực sự có thể tập trung vào là có rất nhiều người trong ngôi nhà nhỏ này. Và sự lo lắng mà cậu không bao giờ biết rằng Patrick có trong cậu đang thực sự bắt kịp bản thân. Họ ghé vào quầy bếp khi AK chào hỏi Santa, họ chào nhau và AK có lẽ đang giới thiệu bạn của mình nhưng Patrick đã rời đi chỗ nào đó. Những tiếng ồn đã biến mất và cậu chỉ đứng đó bên cạnh Gia Nguyên đang nắm chặt lấy khuỷu tay của cậu, cố gắng giữ lại sự tỉnh táo cuối cùng trước khi Patrick dừng lại mọi thứ hoạt động trong đầu mình.

"hey, cậu đến rồi."

Daniel xuất hiện từ trong góc, trước khi Patrick hoàn toàn có thể quay trở lại thực tế, Daniel đang ở gần cậu, giống như ngay trước mặt cậu, tại sao anh lại ở gần với tôi như vậy?

"Xin lỗi, nhìn cậu đã mất hồn khá tệ."

"Tôi- tôi đã nói to điều đó sao?"

"Đúng."

"Tôi xin lỗi, nó không tệ, ý tôi là tôi không ghét nó, đợi đã, không,điều đó không đúng, tôi-"

"Không sao, không sao đâu," Daniel nhẹ nhàng lướt tay qua vòng tay của Patrick, có một chút thích thú trong giọng nói của anh.

Nhạc lại to hơn và Patrick không chắc lắm nhưng cậu nghĩ rằng cậu nghe thấy Daniel gọi mình đáng yêu.

Chỉ vài phút và phút sau, Patrick đã lạc mất cả hai người bạn của mình trong đám đông, cậu đang ở khu khác với Daniel.

"Thật là nhiều nước sốt đó."

Patrick không thèm trả lời, cậu chỉ nhìn lên Daniel, một nụ cười hài lòng nho nhỏ trên khuôn mặt, một bát khoai tây nghiền ngâm trong nước sốt trên tay.

"Nó sẽ rất tuyệt nếu như thế này."

"Cậu nên thử chút bánh táo," Daniel nói, quay lại nhưng chỉ thấy đĩa trống. "hay không?"

"Đoán là tôi đến hơi muộn."

"Yên tâm. Tôi đã để dành cho cậu một miếng trong tủ lạnh."

"Ồ," Patrick tiếp tục nhét khoai tây nghiền vào miệng.

có một khoảng dừng và sau đó,

"Tôi đã làm nó đấy."

"Ồ", cậu lại nói, "anh, đợi đã, cái gì cơ?"

"Yeah, tôi đã làm bánh táo đó." Daniel cười, "lol."

"Được rồi, trước hết không ai nói 'lol' trong cuộc sống thực, theo nghĩa đen thì đừng đánh vần nó ra," Patrick lập luận và cười, "nhưng wow, ở đâu."

"Nó ở trong bếp, nhưng," Daniel dừng lại bên cạnh bước qua Patrick và nhìn về phía nhà bếp, "chúng ta có lẽ không nên đến đó ngay bây giờ, khuôn mặt của một người nào đó theo đúng nghĩa đen đang ở trên gương mặt của người khác."

Patrick lắc đầu, cậu cười khúc khích khi nhìn Daniel đổ thêm một ít nước sốt lên khoai tây nghiền của mình, anh hơi thè lưỡi khi cố tạo hình chữ 'P' với nước sốt. Đột nhiên, Patrick không phàn nàn về việc Daniel thực tế chiếm một phần trong suy nghĩ ra quyết định của cậu và đến bữa tiệc rốt cuộc không phải là một ý kiến tồi.

Đáng ngạc nhiên, Patrick cũng đã tham gia các trò chơi vui nhộn của bữa tiệc, cậu thậm chí còn chơi trò xoay người với AK, Gia Nguyên và Daniel và một số người khác, bị loại ngay từ đầu trò chơi chỉ vì anh không thể, cơ thể anh không thể làm được. Daniel nghĩ rằng nó thực sự vui nhộn vì anh vẫn cười về nó khi họ ngồi trong một vòng tròn nhỏ với một chai thủy tinh ở giữa.

Có một số người khác mà Patrick chưa từng biết tồn tại, và có một số người mà cậu đã từng gặp ở trường đại học trước đây.

"Thì, tất cả chúng ta đều biết quy tắc rồi." Gia Nguyên nhấn mạnh.

Tất nhiên, sự nhanh chóng có được anh chàng thoải mái mà mọi người yêu thích, Gia Nguyên thật hòa hợp tốt với đám đông. Có một loạt các câu nói yeah! Sau đó, cái chai quay tròn và trái tim của Patrick đập nặng nề vào lồng ngực, thành thật mà nói, cậu ghét loại trò chơi này, chủ yếu là vì luôn có một số điều thực sự khó xử, đáng xấu hổ và quá nhiều bí mật.

Nó quay và quay, và gần như chuyển động rất chậm, gần như chỉ vào Patrick, nhưng chúa ôi nó dừng lại ở Daniel, người đang ngồi ngay bên cạnh Patrick. Có một tiếng thở dài bực bội khi anh nhìn Gia Nguyên một cách kỳ lạ như đang cầu xin nhưng vẫn đang cố gắng khẳng định sự thống trị.

"Sự thật, xin đừng có những câu hỏi ngu ngốc," Daniel nhận xét, nhưng anh biết rằng nó sẽ không hiệu quả.

"Vậy hãy cho chúng tôi biết một nhân vật hoạt hình không phải là con người-"
Trước khi anh có thể hoàn thành câu nói, mọi người cười phá lên, và Patrick cũng đang cười.

Daniel đảo mắt, "được rồi," anh bắt đầu, " khi tao còn rất trẻ.."

Daniel loay hoay quanh chỗ ngồi của anh và Patrick thành thật nghĩ đó là đêm tuyệt vời nhất từ trước đến nay vì cậu nhìn thấy rất nhiều khía cạnh mới của Daniel. Đầu bếp Daniel, Daniel rất linh hoạt, Daniel lúng túng bối rối khi tiết lộ những suy nghĩ trẻ trung của mình

"à, uh mọi người biết vua sư tử ..."

Anh cúi đầu xuống thấp khi đám đông reo lên trong tiếng cười, tiếng vỗ tay của Patrick như một con hải cẩu câm bên cạnh anh.

"Man, mẹ kiếp tất cả các cậu, Nala rất quyến rũ được chưa," cuối cùng Daniel nói.

Có nhiều tiếng cười lớn hơn và Daniel như gạt bỏ mọi thứ, cúi người về phía trước để quay cái chai một lần nữa để đánh lạc hướng mọi người, nó đáp xuống Oscar. Phần còn lại của trò chơi diễn ra khá suôn sẻ. Patrick đã thực hiện một số hành động mạo danh, một số hành động thực sự ngu ngốc.

Cậu cũng đã tìm hiểu về bạn nữ sinh trung học của Daniel người được cho là Daniel's girl-crush, người cũng có mặt trong bữa tiệc, mặc dù tên của cô ấy không được tiết lộ, nó không làm Patrick quá nhiều phiền toái, cậu biết ranh giới của mình.

Cậu biết Daniel thích con gái, cậu cũng biết Daniel đã hẹn hò với một số cô gái ngay cả khi học đại học.



Hì... Tại không ngủ được nên tôi ngoi lên đây gõ truyện.
Tui xin lỗi nếu mọi người thấy chap này hơi nhạt vì nó sẽ là tiền thân để đến quả ngược buốt giá của chap sau :> nên... Get ready!
À btw thả tui 1 chú 🌟 để chuẩn bị tinh thần nào!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro