Mướn chồng chap 1 - 4(hay kinh khung?)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chap 1

T/g: mysweetlovelyday

nguồn forum zing

Mặc một chiếc váy màu đen, áo sơ mi màu trắng, đeo cặp kính cận trí thức, đánh thêm tí phấn trên má màu kem, Diễm cố tình làm cho mình già thêm vài tuổi, Diễm vốn là một chuyên viên hóa trang nên việc có thể biến thành bất kì ai cũng không có gì là quá khó.

Trên môi nở một nụ cười, sách cặp, Diễm bắt đầu rời khỏi nhà, trông Diễm bây giờ giống như một cô gái hai mươi lăm khác hẳn cô gái mới mười tám tuổi.

Trên môi nở một nụ cười, Diễm phóng xe đến trường đại học Hồng Hà. Diễm muốn thử một vai trò mới, một trò đùa mới, cuộc sống của Diễm tẻ nhạt quá nên Diễm luôn muốn thay đổi.

Chị họ Diễm là giảng viên của trường đại học, chị bị ốm một tuần nên không thể đi dạy được, Diễm vì muốn đùa nghịch nên đã xin chú của Diễm cho Diễm được thay chị Thúy dạy thay chị ấy đến khi nào chị ấy khỏe hẳn thì thôi.

Lần đầu tiên đi dạy, lần đầu tiên làm cô giáo mà lại giảng viên đại học nên Diễm không tránh khỏi lo sợ, run rẩy, nhưng một con bé lì lợm, bày đủ thứ trò như Diễm thì không có gì là quá đáng cả. Diễm đã lấy lại được tự chủ và tinh thần rất nhanh.

Dắt xe vào cổng trường, Diễm thấy sinh viên đã đi học rất đông, tiếng cười nói, tiếng gọi nhau í ới vang khắp sân trường, Diễm nhìn mấy cây phượng, mấy cây cảnh mà Diễm không biết tên, màu xanh của lá, màu đỏ của hoa, màu vàng của những chiếc lá khô rụng trên sân gạch, nắng hạ vàng làm lòng Diễm lâng lâng một cảm giác khó tả.

Đẩy cặp kính lên cao, tay sách cặp, chân đều bước, trông Diễm chững trạc, uy nghiêm như một cô giáo, Diễm gõ cửa phòng thầy hiệu trưởng.

Giọng thầy Hùng vang lên.

_Mời vào…!!

Tay xoay nắm cửa, Diễm bước vào. Mỉm cười, Diễm chào.

_Chào chú….!!

Ông Hùng quan sát Diễm từ đầu đến chân, ông thở dài.

_Cháu lại định bày ra trò gì nữa đây…??

_Thôi mà chú, đằng nào cháu cũng không có việc gì làm, chú cho cháu được dạy thay chị Thúy mấy buổi,dù gì cháu cũng đã tốt nghiệp đại học rồi, cháu nghĩ là cháu có khả năng dạy học được….!!

_Chú không nghi ngờ khả năng của cháu, mà là chú lo cháu đến đây để phá, không phải đến đây để dạy học.Chú không muốn ngôi trường vốn yên bình này vì sự xuất hiện của cháu lại náo động cả lên….!!

Diễm le lưỡi.

_Chú đừng lo,cháu hứa là cháu sẽ không làm gì quá đáng đâu, bất quá cháu chỉ nghịch ngợm một chút xíu thôi…!!

_Cháu đúng là hết thuốc chữa…!!

Diễm năn nỉ.

_Cho cháu đi dạy đi chú nhé…!! Cháu xin chú…!! Xin chú…!!

Nghe giọng mè nheo của Diễm, ông Hùng bật cười.

_Cháu đã bao nhiêu tuổi rồi, cháu đã mười tám, đã tốt nghiệp đại học, cháu đã lớn rồi mà sao tính cách vẫn không có gì thay đổi thế… ??

Diễm thở dài.

_Bản chất của cháu đã là vậy rồi, cháu không thể thay đổi ngay được, cháu cần có thời gian, mà dù thời gian có trôi qua đi chưa chắc cháu đã muốn thay đổi, cháu muốn tươi trẻ, muốn được làm trẻ con mãi, cháu không muốn trưởng thành, không muốn cháu mau già,làm người lớn có quá nhiều trách nhiệm, có quá nhiều ưu phiền, có quá nhiều lo toan, cháu thì lại không muốn thế… !!

Ông Hùng cười thật to, ông nói.

_Cháu đúng là rất khôi hài, thôi được chú đồng ý cho cháu dạy thay chị Thúy, nhưng cháu phải hứa với chú là cháu sẽ dạy sinh viên thật nghiêm túc, thật ra dáng cô giáo, nếu cháu để chú nghe bất cứ lời phàn nào, chú sẽ cho cháu nghỉ dạy ngay lập tức, thế nào cháu có đồng ý không…??

Diễm gật đầu, nắm chặt lấy tay ông Hùng, Diễm reo lên.

_Cháu cảm ơn chú nhiều lắm, cháu đi dạy đây…!!

_Khoan đã….!!

Diễm hỏi.

_Còn gì không chú….??

_Bố cháu có biết cháu đến trường chú làm giáo viên không…??

Diễm lắc đầu.

_Bố cháu mà biết, chắc là ông sẽ mắng cho cháu một trận, ông đang muốn cháu thay ông quản lí công ty, mà cháu thì lại không thích công việc kinh doanh của gia đình, mặc dù cháu có bằng đại học kinh tế nhưng cháu thấy cháu không hợp, cháu vẫn chưa muốn đi làm, chưa muốn bị gò bó, cháu muốn được tự do…!!

_Cháu phải nghĩ cho bố cháu chứ…!! Bố cháu chỉ có một mình cháu, không dựa vào cháu, bố cháu còn biết dựa vào ai nữa…!!

_Nhưng mà còn ước mơ của cháu, cháu không muốn làm theo những gì mà bố cháu muốn, cháu chán lắm rồi, từ bé đến giờ, cháu đi đâu, làm gì cũng phải nghe theo sự sắp đặt của bố cháu, chú bảo cháu sinh ra làm gì khi không được làm những gì mà cháu thích, cháu thấy cháu chẳng khác khi một con rối cho bố cháu giật dây….!!

Ông Hùng không hài lòng.

_Cháu nói thế là sai rồi, nếu mai sau khi cháu làm cha làm mẹ cháu sẽ hiểu tấm lòng của bố cháu thôi, còn bây giờ cháu hãy còn trẻ, còn bồng bột, cháu vẫn chưa thể thấu hiểu hết được tình yêu của bố mẹ dành cho con cái….!!

_Cháu không phải là không hiểu, chính vì yêu cháu, thương cháu, bố cháu phải cho cháu làm những gì mà cháu thích chứ…??

Ông Hùng nhíu mày.

_Chú thấy bố cháu có ép cháu làm gì quá đáng đâu, này nhé, bố cháu bảo cháu cố gắng học là tốt cho tương lai của cháu đúng không, bố cháu bảo cháu nối nghiệp của ông ấy vì ông tin tưởng vào tài năng của cháu, vậy cháu còn thắc mắc, còn than phiền gì nữa, cháu có biết là còn nhiều người muốn được như cháu mà không được không hả….??

Diễm im lặng, những lời ông Hùng nói không phải là không đúng, nhưng bản tính của Diễm là ương bướng, là thích làm theo ý mình nên rất khó cho Diễm khi phải nghe theo sự sắp xếp của người khác.

Bố Diễm càng bảo Diễm làm theo lời ông, Diễm lại càng chống đối, có lẽ nếu ông bảo Diễm đừng làm theo ông, Diễm lại nghe lời ông hơn, Diễm là người ưa nói nặng, không phải là người ưa nịnh, ưa người ta tâng bốc Diễm lên tận mây xanh.

Diễm đứng dậy, Diễm nói.

_Cháu sẽ nói tiếp với chú về đề tại này vào hôm sau, còn bây giờ cháu lên lớp đây…!!

Ông Hùng nhăn nhó.

_Đến là khổ cho chú, sao cháu lại chọn trường đại học của chú để làm trò đùa của cháu. Cháu mà gây ra chuyện gì là không xong với chú đâu, chú sẽ gọi điện cho bố cháu, chú sẽ bảo ông cho cháu sang bên kia đi học tiếp, học đến bao giờ cháu thay đổi được tính cách nghịch ngợm, thay đổi được tính trẻ con, tính cách hay thích chọc phá của cháu thì mới cho cháu về….!!

_Nếu cháu không muốn như thế thì phải cố gắng nghiêm chỉnh, và bớt nghịch đi…!!

Diễm dạ thật to, trước khi đi Diễm còn cúi xuống hôn chụt lên má ông Hùng, Diễm nháy mắt.

_Chú mà dám bảo bố cháu trừng phạt cháu thì cháu sẽ nói cho cô Loan biết hôm trước chú đã đi đâu, đã làm gì…!!

Diễm giả vờ thở dài, Diễm kêu lên.

_Ôi còn đâu một ông hiệu trưởng mẫu mực, một người thầy yêu học trò, một người chồng, người cha lí tưởng nữa, tất cả đã bị mất hết rồi, đã bay theo gió, theo mấy rồi…!!

_Hôm trước chú đã làm gì mà uống say đến nỗi không còn biết đường về nữa, bàn tay khi say rượu đã cầm lấy tay hả chú, miệng chú đã gọi tên ai khi không còn tỉnh táo nữa, phải chăng chú vẫn chưa quên được mối tình đầu, phải chăng hình ảnh ấy vẫn làm tim chú nhức nhối, phải chăng chú đang lừa dối ai, phải chăng chú đang định phản bội lại cô, phải chăng chú định tìm quên trong men rượu, phải chăng chú chỉ giả vờ sống tốt, sống vui nhưng thực ra tim chú đang đau…??

Ông Hùng tái mặt, đôi mắt ông mở to, ông nhìn Diễm không chớp, ông run rẩy hỏi.

_Tại…tại sao cháu lại biết….??

Diễm vỗ vai ông, Diễm an ủi.

_Vì hôm ấy cháu có mặt tại quán đó, nên cháu đã chứng kiến những câu nói trong lúc say của chú, cũng may hôm ấy cô Loan, và chị Thúy không có nhà khi cháu đưa chú về nếu không số của chú tiêu rồi, chú uống say đến nỗi chú còn dám cầm tay của chị phục vụ quán nữa, hic, nếu hôm ấy sinh viên, hay giáo viên của chú mà nhìn thấy thì chú sẽ không có chỗ để chui đâu…!!

Ông Hùng lau mồ hôi trán, ông lắp bắp.

_Cảm…cảm ơn cháu….!!

_Không có gì…!! Cháu không biết chú từng yêu ai, thích ai nhưng cháu mong là chú hãy cố quên đi quá khứ đau thương, cố quên đi nỗi buồn, gia đình chú đang hạnh phúc, cô Loan yêu chú, chị Thúy cũng yêu chú, cháu mong chú đừng vì chuyện của quá khứ, đừng vì vết thương lòng đã xảy ra cách đây đã lâu lắm rồi làm ảnh hưởng đến hạnh phúc hiện tại và tương lai của chú….!!

_Hãy trân trọng những gì mà chú đang có, đừng vì những thứ chú đã đánh mất làm trái tim chú, làm lòng chú không yên, làm chú không thể sống trọn vẹn cho hôm nay, như thế không đáng đâu…!!

Ông Hùng nhìn sững Diễm, ông bật cười, ông lấy lại tự chủ rất nhanh, kinh nghiệm làm thầy hơn hai mươi năm, là người từng trải nên những lời của Diễm không làm khó được ông lâu, ông gật gù.

_Cháu gái…!! Cháu đã trưởng thành thật rồi, thế mà Chú tưởng là cháu vẫn còn trẻ con, vẫn còn nghịch ngợm, vẫn còn vô tư, vẫn còn bồng bột, xem ra chú phải xem lại cách đánh giá khả năng của cháu, cháu đúng là một cô gái có tài mà không lộ tướng, chú sẽ quan sát cháu, đừng làm chú thất vọng cháu nhé…!!

Tiếng chuông reo báo hiệu giờ vào lớp, Diễm mỉm cười nói.

_Cháu đi đây…!!

_Nhớ phải dạy cho tốt đấy…!!

_Dạ, cháu sẽ cố….!!

Lớp của chị Thúy ở lầu ba, nếu không phải là cô giáo thì có lẽ Diễm đã chạy như bay lên lầu ba rồi nhưng vì bây giờ Diễm đang đóng vai một cô giáo đạo mạo, một cô giáo nghiêm túc, làm sao Diễm dám diễn hề ở đây.

Diễm thấy gò bó khó chịu, cảm thấy bức bối vì bộ quần áo đang bó sát vào người. Diễm rủa.

_Khỉ thật, biết thế này mình đã đi du lịch có phải là hơn không, đi du lịch vừa được ngắm cảnh đẹp, vừa được mặc quần áo thoải mái, vừa được hưởng không khí trong lành, thoáng mát, vừa được khám phá những vùng đất mới, được gặp những con người có tính khác nhau, vừa được bổ xung thêm kiến thức về văn hóa, về giao tiếp.

_Mình đúng là ngu và dại quá, kiểu này trò chơi của mình phải kết thúc sớm ở đây. Mình không còn chịu đựng hơn được nữa rồi, mình mệt mỏi quá rồi…!!

Vừa bước lên đầu cầu thang lầu ba, Diễm thấy trước cửa lớp mà Diễm sắp dạy, tất cả bọn con trai trong lớp đều đứng sếp thành hai hàng dài, bọn nó chừa cho Diễm một lối đi ở giữa.

Một thằng đứng đầu hàng hô to.

_Cô giáo đã lên….!!

_Bộp….bộp…bộp….!!

Những tiếng vỗ tay vang lên làm không khí xung quanh thêm nhộn nhịp, Diễm đứng sững lại, Diễm đã dự đoán được nhiều tình huống nhưng tình huống này Diễm không nghĩ ra, quá bất ngờ, nên nhất thời Diễm không có phản ứng gì.

Diễm quan sát tất cả bọn con trai trong lớp, có lẽ sinh viên của Diễm còn nhiều tuổi hơn Diễm vì họ đều là sinh viên năm hai cả rồi, trong khi một cô gái như Diễm nếu còn đang đi học đại học thì Diễm mới đang học năm nhất.

Diễm bật cười, mỉm cười thật tươi, Diễm nói.

_Cảm ơn các bạn, chúng ta có thể vào lớp học được rồi chứ…??

Họ kinh ngạc nhìn Diễm, họ tưởng họ làm thế là sẽ khiến Diễm sợ, Diễm sẽ bỏ cuộc không dạy nữa nhưng ngược lại họ lại khiến Diễm mỉm cười, khiến Diễm thích thú, bọn nó nháy mắt bảo nhau.

_Xem ra cô giáo mới này không phải là người dễ chơi đâu…!!

Diễm bước vào lớp, Diễm tròn xoe mắt nhìn cả lớp, lớp này toàn con trai, không hề có một đứa con gái nào, Diễm hỏi một tên ngồi đầu bàn.

_Làm ơn cho cô hỏi, lớp bạn không có con gái à…??

Tên đó nháy mắt trả lời.

_Cô là người phụ nữ duy nhất của lớp em….!!

Diễm le lưỡi.

_Cô không dám, làm người phụ duy nhất của lớp em khổ lắm, vì cô sợ sẽ bị các em bắt nạt…. !!

Tên đó trêu.

_Cô chỉ đùa, bọn em kính trọng cô,vui mừng chào đón cô nên mới sếp hàng ngoài cửa lớp để đón tiếp cô, bọn em làm gì có ý dọa nạt cô đâu…. !!

Nếu phải cô giáo khác thì có lẽ đã sợ, đã bỏ chạy hay khóc ngất lên vì trò đùa của mấy sinh viên nam này nhưng họ đã trêu nhầm người, Diễm là một cô gái lì lợm, một cô gái nghịch như quỷ, bọn họ càng bày trò, Diễm càng thích, vì Diễm là người thích đùa, Diễm đang lo sợ, Diễm phải dạy một lớp buồn tẻ, chán ngắt nhưng thật không ngờ lớp này lại thú vị như thế.

Diễm sung sướng nghĩ.

_Thật không uổng công mình đến đây dạy thay chị Thúy….!!

Mở laptop, Diễm cắm dây, Diễm nói.

_Ai có thể kéo hộ cô tấm bảng kia xuống được không…??

Bọn con trai trong lớp nhao nhao.

_Kìa.. !!ai đẹp trai, ai cao nhất lớp lên mở máy chiếu, kéo hộ bảng cho cô giáo mau lên…. !!

Họ đùn đẩy nhau, cuối cùng một anh chàng có chiều cao như cây sào lên mở máy chiếu, lên kéo bảng hộ Diễm, Diễm mỉm cười nói.

_Cảm ơn em…. !!

Tên đó cười.

_Không có gì, nếu cô muốn cảm ơn em, em muốn nhờ cô một việc…. !!

Diễm khoanh tay trước ngực, thân người đứng dựa vào bàn, Diễm hỏi.

_Em muốn tôi trả ơn em thế nào… ??

Tên đó tỉnh bơ nói.

_Em muốn mời cô đi uống nước với em, cô có đồng ý không… ??

Diễm lắc đầu nói.

_Em không nên lẫn lộn việc công,việc tư với nhau…. !!

_Sao cô lại nghĩ là em đang lẫn lộn việc công, việc tư với nhau, em đã phân biệt rạch ròi đấy chứ… ??

_Em thử nói em đã phân biệt nó như thế nào… ??

_Em giúp cô mở máy chiếu, giúp cô kéo bảng, không phải là em đang giúp cô vì việc riêng à… ??

Diễm hỏi cả lớp.

_Bạn sinh viên này nói có đúng không cả lớp… ??

Bọn con trai cười rú lên, bọn nó hô to.

_Đúng…. !!Cô nên đi uống nước với nó đi … !!

Diễm gật đầu.

_Nếu thế cả lớp thay cô mời bạn ấy đi uống nước nhé…. !!

Bọn nó ngơ ngác hỏi Diễm.

_Tại sao bọn em phải mời nó thay cô…. ??

_Đơn giản thôi, nếu không mở máy chiếu, không kéo bảng, các em sẽ không thể học được, còn cô, dù không có máy, không có bảng , cô vẫn có thể nói, vẫn có thể giảng, cô chỉ sợ lúc đó các em sẽ không hiểu cô nói gì vì không có những trích dẫn, những ví dụ minh họa.

_Người thiệt thòi ở đây là các em, không phải là cô, nếu các em không phối hợp tốt với cô, các em sẽ không thể học tốt, cô cũng không thể hoàn thành tốt vai trò giảng viên của mình.

_Cô bảo cả lớp mời bạn ấy đi uống nước là vì thế, đây là việc công không phải là việc tư…. !!.Cô hy vọng từ bây giờ cho đến khi cô Thúy khỏi bệnh chúng ta sẽ phối hợp với nhau thật tốt, các em có đồng ý không… ??

Cả lớp im lặng, bọn nó không ngờ cô giáo trông mặt mũi còn trẻ măng này lại khó bắt nạt đến thế, trong lớp này chỉ có một người im lặng, một con người cô độc, một kẻ lạnh lùng.

Hắn nhìn Diễm không chớp, hắn quan sát Diễm từ đầu đến chân, môi hắn khẽ nhếch lên, trong ánh mắt hắn vừa mới ánh lên một cái nhìn thật đáng sợ, không hiểu hắn vừa tính toán gì ở trong đầu mà bây giờ trông mặt hắn đã lạnh lại càng lạnh hơn.

Diễm vết tên Diễm trên bảng, Diễm nói.

_Đây là tên cô, thay lời chào, cô là Thúy Vi….. !!

Cả lớp uốn lưỡi nói.

_Chào cô….. !!

_Chúng em rất vui vì được gặp cô… !!

Giọng của bọn nó chứa đầy đe dọa.

_Hy vọng là cô sẽ dạy bọn em rất lâu, rất lâu…. !!

Diễm biết nhưng vẫn tỉnh bơ.

_Cảm ơn các em…. !!

_Cô cũng hy vọng là cô sẽ dạy các em thật tốt. Có gì không hiểu, các em cứ hỏi cô, nếu cô biết cô sẽ nói, còn nếu không, cô sẽ đi hỏi hộ các em…. !!

Một loạt âm thanh từ dưới lớp vang lên, thằng thì ho, thằng thì kêu, thằng thì bấm bút kêu tách tách, thằng thì cười, thằng thì đùa. Bọn nó định phá không cho Diễm dạy.

Diễm vỗ bàn đánh dầm một cái làm cả lớp giật nảy, tất cả đều im phăng phắc, bọn nó hốt hoảng nhìn Diễm không chớp, tim bọn nó đều bay ra khỏi lồng ngực, cho bọn nó hai giây lấy lại tinh thần, Diễm quan sát khắp cả lớp, môi Diễm cười, hai hàm răng Diễm nghiến chặt vào nhau, Diễm bảo.

_Chúng ta bắt đầu học thôi… !!

Kết thúc buổi dạy, Diễm bảo cả lớp.

_Chào các em, hẹn gặp các em vào buổi sau…!!

Bọn con trai tròn xoe mắt nhìn Diễm, họ thật không ngờ kiến thức của Diễm lại rộng như thế, nếu bọn họ biết Diễm là ai thì họ sẽ còn phải kinh ngạc nhiều hơn nữa.

Diễm đã đi học đại học năm Diễm mười lăm tuổi, có thể nói Diễm là một thần đồng, nếu Diễm không quá lười, nếu Diễm tìm được sở thích và đam mê của mình thì có lẽ Diễm còn tiến xa hơn nữa, nhưng rất tiếc Diễm cố học cho đến tận bây giờ vì làm theo lời ông Hải – bố của Diễm, không phải do Diễm tự nguyện, nên dù có giỏi mà không có lòng đam mê cũng không giúp gì cho con đường công danh của Diễm.

Cả lớp lấy sách vở, họ lục đục rời khỏi giảng đường, chỉ còn lại duy nhất một người là vẫn còn ngồi lại.

Diễm không chú ý đến anh ta, vì Diễm còn đang bận đóng nắp laptop, còn đang bận cất cuốn sổ giáo án vào cặp.

Hắn đứng dậy, hắn bước về bàn của Diễm, hắn hỏi.

_Cô là sinh viên năm thứ mấy…??

Diễm giật mình gẩng đầu lên nhìn hắn. Diễm nhíu mày hỏi.

_Tôi không hiểu ý của em…!!

_Đừng có xưng cô với tôi, tôi nhiều tuổi hơn cô….!!

Diễm bực mình đáp.

_Tôi nhiều tuổi hơn hay ít tuổi hơn anh thì cũng chẳng có gì là quan trọng, có thể đi ra đường tôi phải gọi anh là anh nhưng ở đây là trường học, tôi là giáo viên của anh nên anh phải tôn trọng tôi…!!

Hắn khinh khỉnh.

_Cô nghĩ một con bé vừa mới học xong cấp ba như cô là có thể dạy được người khác à…??

Diễm tức giận.

_Này anh kia…!! Tôi không hiểu vì sao anh lại nói thế nhưng thái độ vô lễ của anh là không thể chấp nhận nổi….!!

Hắn đứng sát vào người Diễm.

_Tôi không chấp nhận được ở chỗ nào….??

Diễm sợ hãi, mặt tên này lạnh như băng, thái độ lại thù nghịch, Diễm không hiểu chỉ vừa mới gặp mặt, Diễm có làm gì hắn đâu mà hắn lại tìm cách gây sự với Diễm.

Diễm lùi lại, Diễm quát.

_Anh định làm gì thế hả…??

_Tôi chẳng làm gì cả….!!

_Nếu thế làm ơn tránh đường cho tôi đi….!!

_Tại sao tôi lại phải tránh….!!

Vừa tức, vừa cáu, Diễm hét.

_Thái độ của anh đối với giáo viên như thế hả…?? Anh có muốn bị nhà trường đuổi học không…??

_Nếu thế cô làm đi vì tôi không phải là sinh viên của trường này, tôi có thể làm những gì mà tôi muốn….!!

Diễm cười khẩy.

_Nếu anh phải là sinh viên của trường này thì tôi cũng không cần phải giữ phép tắc với anh nữa….!!

_Nói đi anh muốn gì….??

_Muốn hôn cô….!!

Diễm đỏ bừng cả mặt, từ bé đến giờ chưa có ai hôn Diễm, Diễm cũng chưa yêu ai, một con bé đã tốt nghiệp đại học, đã mang tiếng là trưởng thành nhưng Diễm lại chẳng biết gì về mối quan hệ giữa nam và nữ, Diễm coi bạn trai và bạn gái như nhau.

Diễm cáu.

_Nếu anh còn đùa giai như thế này thì đừng trách tôi độc ác, tôi sẽ không nhịn anh nữa đâu….!!

_Không nhịn tôi cô nghĩ cô làm được gì….!!

Diễm hết chịu nổi, đút nốt laptop vào cặp, Diễm cầm cặp, Diễm quay người bỏ đi, hắn ta lôi Diễm đứng lại, đẩy Diễm đứng sát vào bảng, hắn lạnh lùng nói.

_Cô nhanh quên nhỉ, chúng ta đã từng gặp mặt nhau cô không nhớ sao…??

Diễm đỏ bừng mặt, hơi thở của hắn phả vào mặt Diễm, Diễm có thể ngửi thấy mùi nước hoa từ cơ thể của hắn, có thể ngửi thấy mùi kem cạo dâu trên mặt hắn, hai tay hắn chống ngang đầu Diễm, Diễm sợ ánh mắt đau khổ, hận thù của hắn, Diễm cúi mặt xuống, miệng hỏi.

_Tôi và anh đã từng gặp mặt nhau sao…??Tại sao tôi không nhớ gì cả…??

Hắn cay đắng đáp.

_Tất nhiên là cô không nhớ được gì rồi vì cô ở trên cao, còn tôi, tôi là một kẻ mạt vận, một kẻ có số kiếp long đong làm sao xứng với cô….!!

Diễm càng nghe, Diễm càng mù mờ, Diễm sợ nếu còn đứng ở đây lâu, nếu ai mà đi ngang qua, họ thấy cảnh này họ lại bình phẩm lung tung.

Diễm đẩy hắn đứng xa Diễm ra, Diễm cảnh cáo.

_Nếu lần sau anh mà còn để tôi thấy anh xuất hiện trước cửa lớp của tôi một lần nữa tôi sẽ kêu bảo vệ đuổi anh ra khỏi trường…!!

_Tôi hy vọng là tôi sẽ không còn phải gặp lại anh nữa, Chào anh….!!

Diễm vừa dứt lời, Môi hắn áp lên môi Diễm, tuy chỉ là một thoáng chốc nhưng nó đã khiến Diễm đỏ bừng cả mặt, khiến trái tim Diễm đập thật nhanh, khiến cơ thể Diễm run rẩy, nụ hôn đầu của Diễm đã bị một người đàn ông lạ lùng, bị một người đàn ông vừa mới gặp cướp mất.

Lệ trên mi rơi xuống, từng giọt từng giọt, trái tim Diễm bây giờ hóa đá, cái cảm giác xúc động, đau khổ này khiến Diễm ngạt thở, đến khi hắn buông Diễm ra, Diễm chỉ còn là một cái xác không hồn. Diễm từ từ ngồi thụp xuống, Diễm ngồi ngây dại như một kẻ mất trí.

Hắn buông tay Diễm ra, hắn bỏ đi, Diễm vẫn còn ngồi im trên sàn nhà, nước mắt Diễm không ngừng tuôn rơi, Diễm đã khóc như mưa. Tại sao chỉ một nụ hôn của hắn lại khiến Diễm đau khổ …??Tại sao chỉ một câu nói của hắn cũng khiến Diễm ngu ngơ, khiến Diễm thẫn thờ, ngay cả một câu trách móc, một hành động để bảo vệ mình, để đòi lại nụ hôn đầu Diễm cũng không thể làm được, chân tay Diễm đã tê cứng cả rồi, sức lực trong người Diễm như vừa bị ai đó hút cạn.

chap 2

Diễm vừa bước vào nhà, ông Hải quát.

_Diễm lại đây bố bảo…!!

Diễm ngán ngẩm nói.

_Bố lại có chuyện gì muốn con làm cho bố nữa….??

Ông Hải cáu.

_Có phải con đã đến trường Hồng Hà để làm giáo viên không…??

Diễm giật thót, tại sao ông Hải lại biết được chuyện này…??, Diễm ấp úng.

_Sao…sao bố biết….??

_Con tưởng là con có thể dấu bố mọi chuyện con gây ra hay sao…??

Diễm tức.

_Con phải có quyền làm những gì mà con thích chứ…??Tại sao mọi chuyện con luôn phải nghe theo sự sắp xếp của bố….??

_Tại sao ư…??Tại vì bố muốn tốt cho con….!!

_Muốn tốt cho con bố phải cho con làm những gì mà con muốn, nếu bố cứ ép con làm theo ý bố làm sao con có thể vui, có thể có đam mê với những công việc mà con không thích…!!

_Đam mê…?? Thích thú…?? Nó có giúp con sống tốt hay không…?? Hay là chỉ mang lại tai họa cho con…. ??

_Bố là bố của con nên bố hiểu nên làm thế nào để mang lại hạnh phúc, mang lại niềm vui, mang lại cuộc sống cho con…. !!

Diễm bật cười, Diễm cay đắng nói.

_Bố không hiểu gì về con cả, con ghét kinh doanh, ghét phải theo công việc của gia đình, con muốn trở thành một nhà văn, một nhà văn bố có hiểu không… ??

Ông Hải hét.

_Quên cái ước mơ và mộng tưởng vớ vẩn đó của con đi. Không văn chương, không thơ phú gì hết, tại sao con lại thích mấy tên điên khùng đó, bố thấy mấy tên nhà văn, mấy tên nhà báo, tên nào cũng bị điên hết cả, họ không hiểu đời sống thật là gì, cuộc sống thật là gì, sống mà lúc nào tâm hồn cũng trên mây thì có gì là hay đâu…. !!

_Con nên suy nghĩ kĩ lại đi, đừng vì những tư tưởng, những suy nghĩ bồng bột nhất thời làm cho con bị mờ lối, làm cho trí óc con không được tỉnh táo. Hãy nghe lời bố, hãy gạt bỏ những thứ đó ra khỏi đầu đi con, hãy đi theo nghiệp kinh doanh của gia đình, con là một con bé tài năng, một nhân tài hiếm có nhờ con gia đình của chúng ta sẽ giàu có, sẽ nổi tiếng, nhờ con xã hội sẽ có nhiều người được ấm no…. !!

Diễm ngồi im, Diễm không nói gì, không phản bác lại lời nói của ông Hải. Ông Hải nói tiếp.

_Bắt đầu từ ngày mai, con sẽ theo ta đến công ty làm việc, vị trí giám đốc của công ty vẫn còn bỏ trống, bố muốn con thay vào vị trí đó… !!

Diễm lắc đầu.

_Con không thể, con không muốn, con về nước lần này vì con muốn được nghỉ ngơi sau ba năm đi sang bên đó du học, con không muốn dính líu đến công việc trong thời gian con nghỉ ngơi…. !!

Ông Hải mai mỉa.

_Con nói hay lắm nhưng con nên nhớ, bố sẽ không để yên cho con đâu. Bố chỉ một mình con, nếu con không muốn nối nghiệp gia đình cũng không sao, nếu con không muốn, bố sẽ kiếm một chàng rể, người đó sẽ thay thế con quản lí công việc kinh doanh của gia đình ta. Con nghĩ thế nào…. ??

Mặt Diễm tái nhợt, Diễm đứng bật dậy, quá kinh ngạc và sợ hãi, Diễm hét.

_Bố bảo sao… ?? Làm sao con có thể lấy chồng ở tuổi mười tám được, con không muốn….!!

Ông Hải thở dài.

_Bố biết là bố hơi tàn nhẫn khi ép con lấy chồng ở tuổi này nhưng mà tình hình sức khỏe của bố không được tốt, bố sợ là bố sẽ ra đi bất cứ lúc nào, nên bố muốn trước khi bố nhắm mắt, bố có thể trông thấy con yên bề gia thất, nhìn thấy con có thể quản lí được sản nghiệp của gia đình….!!

Diễm đau đớn hỏi.

_Bố…bố bị làm sao…??

_Bố bị bệnh tim cách đây đã hai năm rồi….!!

Diễm gào lên.

_Sao bố không nói gì con cho biết…?? Sao bố lại cố tình dấu giếm con….!!

Ông Hải nắm lấy tay con gái, ông nói.

_Bố không nói cho con biết vì bố không muốn con lo lắng, con sầu khổ, bố muốn con yên tâm học hành. Nay con đã về đây rồi, bố có thể nói cho biết, có thể yên tâm giao lại công ty cho con….!!

_Nhưng mà con là một con bé mới có mười tám tuổi, mặc dù kiến thức con có nhưng kinh nghiệm thương trường con hoàn toàn mù tịt, con sợ con sẽ đẩy công ty đến cảnh phải phá sản, đẩy gia đình ta vào cảnh túng quẩn, tù đày vì thiếu nợ…!!

Ông Hải trấn an Diễm.

_Con đừng lo lắng quá, điều này bố đã tính trước cả rồi. Đầu tiên bố muốn con đến công ty thực tập cho quen dần với công việc, sau đó bố sẽ tìm chồng cho con….!!

Diễm hét to.

_Con không lấy chồng đâu, việc đi làm ở công ty con có thể thương lượng, còn chuyện lấy chồng, con nhất định không nghe theo sự sắp xếp của bố, nhất định là không…??

Ông Hải ôm lấy ngực, mặt ông tái lại, mồ hôi rịn đầy trán. Diễm bật khóc, vội ôm lấy bố, Diễm run sợ hỏi.

_Bố…!! bố không sao chứ….?? Con xin lỗi….!!

Ông Hải thều thào.

_Mau lấy lọ thuốc trong túi áo cho bố….!!

_Vâng….!!

Diễm vội lục túi áo ông Hải, Diễm lôi ra một lọ thuốc màu trắng, mở nắp, Diễm dốc thuốc vào tay. Diễm đau xót hỏi.

_Mấy viên hả bố….!!

_Năm viên….!!

Diễm đưa thuốc, đưa nước cho ông Hải, ông vội uống. Chờ ông uống xong, Diễm đỡ ông ngồi dậy, Diễm khóc nấc lên, ôm chặt lấy ông, Diễm run rẩy nói.

_Xin..xin bố đừng bỏ con, con sẽ cố làm theo những gì mà bố nói. Con xin bố….!!

_Con gái ngoan, bố thực lòng không muốn ép con nhưng quả thật bố không thể sống lâu hơn được nữa, căn bệnh này có thể khiến bố ra đi bất cứ lúc nào, bố không hề tiếc của cải, không hề tiếc bất cứ thứ gì, bố chỉ lo cho con thôi. …!!

_Nếu con lo cho bố, yêu bố, con có thể làm theo lời của bố được không…??

Diễm đau đớn gục mặt khóc nức nở. Diễm gật đầu nói.

_Con sẽ cố….!!

_Cảm ơn con…..!!

Quá đau buồn, quá chán nản, Diễm đi lang thang ngoài đường, thành phố đã lên đèn từ lâu, cả ngày hôm nay Diễm đã không có gì vào bụng, vì dù có đói Diễm cũng không thể nuốt nổi được thứ gì, tức giận, buồn đau đã làm tâm trí Diễm căng thẳng, làm con tim Diễm nhức nhối.

Thở dài, Diễm đếm từng bước chân, con phố này đã từ lâu, Diễm không còn được đi dạo như đêm nay, ba năm xa cách, ba năm đợi chờ, nay Diễm trở về đây, Diễm dang rộng đôi vòng tay, Diễm hét nhỏ.

_Chào thành phố thân yêu…!! Chào quê hương….!! Chào đất mẹ…!!

_Con đã về…!! Đã về rồi đây…!! Con đã về và sẽ không bao giờ đi nữa….!!

_Con vui lắm vì ba năm qua thành phố có nhiều đổi khác, cuộc sống của mọi người đã khởi sắc hơn.

_Nhưng sao đời con lại bi thảm, lại sầu khổ thế này…?? Con phải làm sao đây, phải giải quyết chuyện này như thế nào đây, con không thể bỏ bố con, không thể không nghe theo sự sắp xếp của ông vì ông sắp chết rồi, con là người thân duy nhất, người duy nhất còn ở bên cạnh ông, nếu con sống mà không thể làm ông vui, ông hài lòng, con sẽ hối hận cả đời, còn nếu con làm theo lời ông, con sẽ là một con rối, đời con sẽ sống mà như đã chết, sẽ chẳng còn có ý nghĩa gì cả….!!

_Con phải làm thế nào để bố con không phải chết…?? con phải làm gì để con và bố con có thể có được một đáp án mà không làm phật lòng cả hai…?? Con phải làm gì…??có ai trả lời hộ con không…?? Có ai biết cách không…??

Bụng Diễm sôi lên sùng sục, không chịu nổi cái đói đang hành hạ, Diễm tạt vào một quán ăn ven đường.

Diễm gọi một đĩa gà rán chiên bơ, một đĩa sa lách, một đĩa măng tây. Diễm vừa ăn, vừa ngắm mọi người xung quanh, đôi mắt Diễm tối lại khi Diễm phát hiện ra một người, Diễm hy vọng là hắn không nhận ra Diễm nhưng mà không may cho Diễm, hắn lại nhận ra Diễm mặc dù Diễm đã cố tình cải trang khi đi dạy.

Hắn đứng dậy, hắn bước đến bàn của Diễm, Diễm cúi mặt xuống, Diễm giả vờ ngó lơ đi chỗ khác, Diễm cầu mong hắn đứng đến gần bàn của Diễm, cầu mong hắn bỏ đi chỗ khác, chờ đợi một lúc lâu Diễm gẩng mặt lên, chút xíu nữa là Diễm gã bật người ra đằng sau.

Mặt hắn cúi gần sát mặt Diễm, Diễm đỏ bừng cả mặt, trái tim Diễm nhảy lung tung trong lồng ngực, vừa sợ, vừa giận, vừa tức Diễm quát.

_Anh định dọa tôi chết đấy hả…??

Hắn nhếch mép.

_Cô đang mơ tưởng đi đâu thế…??có phải gặp lại tôi, cô mới ngỡ ngàng, mới sợ hãi đúng không…??

_Tôi không quen anh…!!

_Cô giáo Thúy Vi đứng ở trên lớp, với cô gái đang ngồi trước mặt tôi đây không phải là hai cô gái khác nhau chứ…??

Mặc dù hơi sợ vì bị hắn lật tẩy, nhưng Diễm vốn là một cô gái gan dạ, một cô gái lì lợm, đối với những trò đùa kiểu này chẳng có gì là có thể làm cho Diễm mất tinh thần, mà ngược lại, hắn càng khẳng định Diễm là Thúy Vi thì Diễm lại càng cố cãi.

_Tôi không hiểu anh đang nói gì…?? Nếu muốn làm quen với tôi, anh không cần phải dùng đến cách này…!!

Hắn bật cười.

_Cô nghĩ là tôi đang cố làm quen với cô…??

Diễm nhíu mày.

_Không lẽ tôi đã nói sai…??

_Sai hoàn toàn….!!

Rất tự nhiên, bàn tay hắn quét nhẹ lên môi Diễm, miệng hắn thì thầm vào tai Diễm.

_Nếu không muối tôi nhận ra cô thì cô nên thay đổi kiểu tóc đi, nên thay đổi mùi hương trên tóc đi, nụ hôn của tôi lúc sáng thế nào, có tuyệt không…??

Đôi môi mím chặt, tức giận trong lòng Diễm bùng lên, Diễm đứng phắt dậy, bàn tay Diễm dơ lên.

_Bốp….!!

Diễm tát thẳng vào mặt hắn. Diễm hét.

_Hãy nhận lấy những gì mà anh gây ra cho tôi. Đồ hèn nhát….!! Đồ khốn kiếp…!! Tôi căm ghét anh…!! Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa….!!

_Anh hãy biến đi…!! Hãy để cho tôi yên….!!

Diễm ra tay hơi mạnh, trên má hắn vẫn còn hằn năm ngón tay của Diễm, Diễm cảm thấy có chút hơi hối hận nhưng nghĩ lại nụ hôn cưỡng ép của hắn sáng nay, lòng thương hại dành cho hắn tự nhiên lại bay đi mất. Bây giờ trong lòng Diễm chỉ còn lại sự uất ức, căm giận và tức tối.

Mọi người xung quanh ở đấy đều tròn mắt nhìn hắn và Diễm không chớp, Diễm và hắn diễn sinh động đến nỗi những người đang ăn phải ngừng ăn, những người đang uống phải ngừng uống, ngảy cả tiếng nói chuyện, tiếng gì rầm cũng không nốt, họ đều đang nhìn hai người.

Hắn xoa má, hắn cười nhạt bảo Diễm.

_Món nợ giữa hai chúng ta coi như là kết thúc. Bây giờ tôi có thể làm những gì mà tôi muốn đúng không…??

Diễm lắp bắp.

_Anh…anh nói như thế nghĩa là sao…??

_Trước khi đánh tôi, cô phải biết chứ…??

_Anh….anh…!!

Quá phẫn uất, cơn tức đang dâng lên tận cổ khiến Diễm khó nuốt nổi thức ăn. Diễm đùng đùng bỏ đi, Diễm bảo nhân viên phục vụ.

_Chị làm ơn tính tiền cho em….!!

_Của em hết một trăm hai mươi lăm ngàn….!!

Diễm sờ vào túi quần, mặt Diễm tái lại, mồ hồi đang rịn ra đầy trán, trước lúc đi, Diễm đã bỏ tất cả điện thoại, ví tiền ở nhà rồi, Diễm kêu khổ.

_Thế này làm sao mình trả được tiền thức ăn cho người ta….!!

Diễm run rẩy nói.

_Em….em xin lỗi nhưng…nhưng em đã bỏ quên ví tiền ở nhà rồi….!!

Nhìn thái độ khổ sở và nói như gà mắc tóc của Diễm, chị nhân viên vừa bực mình, vừa buồn cười. Chị nhíu mày hỏi.

_Bây giờ em định tính thế nào…??

_Em…em có thể mượn điện thoại của chị gọi nhờ được không…??

_Em định gọi cho ai…??

_Bạn em. Em muốn nhờ nó mang tiền đến đây trả chị…!!

Chị kia cáu giận bảo Diễm.

_Sắp đóng cửa đến nơi rồi, nhà em ở đâu, nếu ở xa quá làm sao bọn chị chờ em được….!!

Diễm khổ sở không biết làm như thế nào,một giọng nói vang lên bên cạnh Diễm.

_Để tôi trả cho….!!

Hắn đặt tiền lên bàn, hắn hỏi chị nhân viên.

_Đã đủ chưa…??

Chị nhân viên gật đầu.

_Đủ rồi. Cảm ơn quý khách. Hẹn gặp lại quý khách lần sau….!!

Diễm mở to mắt nhìn hắn, Diễm cáu.

_Ai khiến anh trả dùm tôi….??

Hắn mai mỉa.

_Cô định ở đây làm để trả nợ tiền thức ăn của cô à…??

_Anh…anh….!!

_Nói cho tôi biết tôi phải trả lại tiền cho anh bằng cách nào…??

Hắn ngẫm nghĩ.

_Nếu tôi yêu cầu cô một việc, cô sẽ làm cho tôi chứ…??

Diễm nói.

_Tôi nợ anh tiền, không phải nợ ân tình của anh nên anh đừng hòng bắt tôi làm gì cho anh…!!

_Cô nói đúng nhưng mà tôi không cần cô trả tiền cho tôi, tôi chỉ cần cô làm cho tôi một việc, sau khi cô làm xong, món nợ hôm nay coi như xóa bỏ. Thế nào cô có đồng ý không…??

_Trước khi tôi đồng ý tôi phải biết anh cần tôi làm gì cho anh chứ…??

Môi hắn nhếch lên.

_Lấy lại cái tát mà lúc nãy cô đã đánh tôi….!!

Diễm giật thót, tuy là hơi sợ nhưng mà đã là quân tử thì nói lời phải giữ lấy lời, trước khi để cho hắn đánh, Diễm gằn giọng.

_Anh là một tên không ra gì, anh hứa là sau khi đánh tôi rồi, kể từ nay tôi và anh không còn ai nợ ai nữa, tôi cũng yêu cầu anh một điều là đừng bao giờ để tôi gặp lại anh nữa…!!

_Tại sao tôi phải nghe theo lời của cô….??

_Vì nếu anh không làm theo yêu cầu của tôi, anh cũng đừng hòng bắt tôi làm theo yêu cầu của anh….!!

_Cô ghê gớm nhỉ, nhưng mà thôi được rồi, nếu chúng ta không ai nợ ai, tôi sẽ không tìm cách gặp mặt cô, còn nếu cô và tôi vẫn còn nợ nhau thì chúng ta vẫn còn gặp nhau đúng không…??

_Anh…anh….!!

_Nào chìa má của cô ra đây, tôi cần phải đánh….!!

Diễm run rẩy, biết là sợ, biết là đau nhưng nỗi đau thể xác còn mau tan, nỗi đau tinh thần, nỗi sợ hãi do hắn gây ra còn đau hơn ngàn vạn mũi kim châm.

Diễm nói.

_Đánh đi….!!

Hắn cười nhạt bảo.

_Cô định để tất cả mọi người ở đây biết là tôi đánh con gái à…? nếu để họ nhìn thấy thì con gì là mặt mũi đàn ông của tôi nữa…!!

Diễm cay cú nói.

_Mặt nam nhi của anh đã mất từ lâu rồi, anh cần gì phải cố tỏ ra mình là một người tốt. Sao anh không dũng cảm nói cho mọi người ở đây biết anh là một tên xấu xa và bỉ ổi như thế nào đi….??

_Cô…cô….!!

Hắn nắm lấy tay Diễm, hắn lôi Diễm ra ngoài. Kể từ lúc Diễm gặp hắn, mọi người trong quán không ai làm được việc gì khác ngoài việc ngồi im nhìn hai người, ngay cả thở họ cũng không dám thở mạnh, ngay cả đói họ cũng không dám ăn, khát không dám uống, hai người diễn sinh động quá nên họ không nỡ bỏ qua bất cứ một cảnh nào, nay hai người bỏ đi rồi, họ mới hoàn hồn, mới quay về với việc thưởng thức ăn uống, mới nói chuyện với nhau.

Diễm hất tay hắn ra khỏi tay Diễm, Diễm quát.

_Anh muốn gì mà lại lôi ra đây…??

_Không phải là cô muốn tôi đánh cô à…??

_Đúng….!!

_Nếu thế tôi phải lôi cô ra đây mới đánh cô được chứ, ở trong đông người như thế làm sao tôi dám ra tay….!!

Diễm hét.

_Đánh thì đánh đi, đừng đứng đó lắm mồm…??

_Xem ra cô đã nôn nóng lắm rồi nhỉ…??

Hắn giả vờ thở dài.

_Nếu thế cô nhắm mắt lại đi…??

_Tại sao tôi phải nhắm mắt….??

_Cô mở mắt nhìn tôi trừng trừng thế kia làm sao tôi có thể ra tay, cô không thấy là mắt cô nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống tôi hả…??

_Đồ hèn nhát….!!

_Thế nào cô có làm không…?? hay là cô muốn tôi làm phiền cô nữa….??

_Được rồi…!! làm thì làm, anh đừng tưởng tôi sợ anh….!!

Diễm nhắm mắt lại, mặt Diễm vênh lên, cố nén cười, hắn nói.

_Tôi chuẩn bị ra tay đây….!!

Diễm tưởng hắn đánh Diễm thật nhưng hắn không đánh Diễm mà hắn đang hôn Diễm, Diễm hốt hoảng, Diễm cố đẩy hắn ra, hắn ôm lấy Diễm thật chặt, khi nụ hôn dứt, hắn nói.

_Xem ra chúng ta còn phải gặp lại nhau dài dài, vì tôi và cô vẫn còn nợ nhau nhiều lắm….!!

Quá tức giận, Diễm dặm thật mạnh vào chân hắn, khiến hắn kêu toáng lên.

_Đau quá….!!

Diễm căm phẫn hét.

_Đồ biến thái…!! Đồ độc ác…!!! Đồ xấu xa…!!

_Tại sao anh dám làm như thế với tôi hả…??

Hắn dọa.

_Nếu cô mà hét toáng lên như thế, tôi lại hôn cô nữa đấy…??

Diễm cũng không vừa.

_Anh cứ thử làm đi, tôi sẽ tố cáo anh tội quấy rối, thử xem lúc đó anh trả lời với công an thế nào…??

Hắn nheo mắt bảo.

_Cô cũng mạnh miệng thật….!! nhưng trước khi cô làm được như thế, số phận của cô đã không may rồi…!!

Diễm run sợ.

_Anh…anh định làm..làm gì tôi….??

Mặt hắn trở về khuôn mặt vô cảm, lạnh lùng ban đầu. Vẫy một chiếc xe tắc xi, hắn bảo Diễm.

_Cũng khuya rồi, cô nên về nhà đi….!!

_Tôi không cần anh phải thương hại, tôi có thể tự đi bộ về nhà…!!

_Cô là con gái một mình đi ngoài đường như thế này không an toàn đâu, cô có muốn bị bọn trấn lột, du côn bắt cóc không hả, hay là cô thích bị bọn nó làm nhục…??

Diễm toát hết mồ hôi hột vì sợ, Diễm run rẩy lắp bắp.

_Anh..anh đừng hòng dọa được tôi….??

_Cô không đọc báo à …??, cô không thấy những chuyện như thế xảy ra hàng ngày ở cái thành phố này sao…??

Đầu gối Diễm va lập cập vào nhau, trời mùa hè nóng nực, Diễm lại cảm tưởng bây giờ đang là mùa đông.

Hắn quát.

_Còn không mau lên xe đi…??

_Nhưng…nhưng tôi không mang theo tiền, làm sao tôi có thể trả anh ta…??

_Cô yên tâm tôi đã trả anh ta thay cô rồi. Cô cứ lên đi….!!

_Nhưng tôi không muốn nợ anh….!!

Hết chịu nổi, hắn lôi Diễm đến gần xe tắc xi, hắn đẩy Diễm vào trong, đóng cửa xe lại, hắn bảo anh chàng tài xế xe.

_Đưa cô gái này về nhà….!!

_Vâng….!!

Chiếc xe phóng vụt đi, hắn đứng lặng nhìn theo, đút tay vào túi quần hắn lấy ra một bức ảnh, hắn cười nhạt.

_Thật không may cho cô là cô đã gặp phải tôi, mặc dù không muốn nhưng cô phải thay cha cô trả lại những gì mà ông ấy đã lấy mất của tôi….!!

chap 3

Sáng hôm nay Diễm phải đến công ty nhận việc, ngày đầu tiên đi làm khiến Diễm chán nản, mệt mỏi, đã sẵn tính lười và chán ghét công việc kinh doanh nên Diễm trông chẳng khác gì còn mèo lười vẫn còn cuộn trong chăn ấm.

Ông Hải nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng.

_Con làm gì mà trông con như thể con sắp phải tiễn biệt ai thế…??

Diễm thở dài.

_Bố còn nói, vì bố nên con mới ra nông nỗi này, nếu bố để con làm việc mà con thích thì có phải là hơn không…??

_Con đừng ương bướng nữa, ăn sáng đi rồi còn phải đến công ty làm việc nữa…!!

_Dạ, con biết rồi….!!

Vừa ăn được hai đũa, Diễm buông bát xuống, thở dài não nề, Diễm nói.

_Hôm nay con phải làm ở bộ phận nào….??

_Bộ phận giao dịch….!!

Diễm giãy nảy.

_Con không làm đâu, bố cho con một chức vụ gì mà chỉ cần ngồi quan sát thôi, còn những việc khác bố để cho những nhân viên kinh nghiệm của bố làm….!!

_Không lẽ suốt đời này con chỉ thích ngồi nhìn người ta làm thôi à…??

_Vâng….!!

Ông Hải mai mỉa.

_Con nói hay lắm, vậy ai đi làm để nuôi con, ai đi làm để cho con có quần áo mặc, tiền tiêu sài hằng ngày, bắt đầu từ hôm nay bố chỉ cho con tiền lương của con thôi, còn tiền tiêu vặt, mọi khoản khác con tự lo liệu lấy….!!

Diễm cười toe toét.

_Nếu thế bố cho con ra ngoài sống nhé, con đã có dự định phải làm gì sẵn ở trong đầu rồi….!!

Ông Hải hét.

_Không được, con không đi đâu hết, nếu con muốn dọn ra ngoài sống trừ phi con thích đi lấy chồng…..!!

_Nếu bố ép con lấy chồng bây giờ thà rằng bố để con sống cả đời với bố còn hơn, con vẫn chưa yêu ai, thích ai làm sao con lấy người ta được….!!

_Chưa yêu thì bây giờ yêu, chưa thích thì gặp rồi con sẽ thích, thời gian của con còn dài mà….!!

_Bố nói nghe đơn giản lắm, bố tưởng tìm được một người thật sự yêu con, thích con dễ lắm sao…??

_Có gì mà không dễ, bố thấy tình yêu của giới trẻ các con bây giờ đều giống nhau cả, yêu vội, rồi lại chia tay nhau trong vài tháng…..!!

_Con không giống họ, với con khi đã yêu ai rồi thì chỉ yêu duy nhất một người đó thôi, đó chính là lí do vì sao cho tới bây giờ con vẫn chưa yêu ai, chưa thích ai…..!!

_Con yên tâm bố đã tìm được một chàng rể phù hợp với con rồi….!!

Diễm cáu.

_Con không chấp nhận anh ta đâu, dù người đó có là ai đi chăng nữa…..!!

_Bố tin là khi con gặp được cậu ta rồi, con lại hối hận vì những gì mà con nói hôm nay….!!

_Con không bao giờ hối hận….!!

_Cứ chờ đấy, bố không bao giờ nhìn lầm người, không bao giờ đánh giá sai người khác….!!

Diễm im lặng, mối quan hệ giữa hai bố con Diễm từ trước đến nay như nước với lửa, Diễm chán nản nên hay trốn đi chơi, ít khi Diễm chịu ở nhà, ở nhà lúc nào cũng nghe ông Hải bắt Diễm phải làm cái này, phải nghe theo cái kia, khiến Diễm ngán ngẩm, bỏ đi du học chính là giải pháp tốt nhất cho Diễm được thoải mái, được tự do, nhưng dù có đi đâu xa thì cũng không thể bỏ được quê cha đất mẹ, nhất là khi sức khỏe của ông Hải lại yếu kém như thế này.

Ông Hải chỉ có mình Diễm là con, nếu Diễm không ở bên cạnh ông lúc ông cần Diễm nhất, Diễm không thể yên tâm làm thế, bây giờ ông lợi dụng sức khỏe của mình để ép Diễm nghe theo lời ông, ngày trước Diễm còn tìm cớ để phản kháng lại nhưng bây giờ Diễm không thể, chỉ cần Diễm nói hơi to tiếng một chút là ông Hải lại nhăn mặt đau đớn.

Diễm cảm tưởng Diễm đang là một con rối, một quân cờ tốt cho ông Hải đi. Kết thúc bữa ăn sáng, Diễm theo ông Hải đến công ty.

Diễm ăn mặc rất teen, Diễm cố tình làm thế để trêu tức ông Hải, Diễm đồng ý làm theo lời ông nhưng không có nghĩa Diễm ăn mặc thế nào khi đi làm cũng phải theo ý ông.

Ông Hải cau mày.

_Con định trọc cho bố tức chết đúng không…??

Diễm phản kháng.

_Sao bố lại nói thế, con đã nghe theo lời bố, con đã đi làm, đã đồng ý gặp mặt người đàn ông mà bố bảo là bố sắp gả con cho người ta, bố còn muốn con làm gì cho bố nữa….??

_Con đúng là một đứa con gái ương bướng, hay cãi lí, con không thể ngoan ngoãn nghe lời bố một lần được hay sao…??

_Con chỉ nghe lời bố khi bố hiểu được con cần gì, muốn gì, không phải là mọi thứ bố nói, bố bảo con làm đều là ý muốn của con….!!

_Thôi thôi cho bố xin, bố không có khả năng cãi lý với con. Bây giờ theo bố vào trong….!!

_Vâng….!!

Hai tay đút vào túi quần, tai đeo headphone, Diễm nghênh ngang bước vào trong, Diễm chán ghét công việc này, nên Diễm muốn quậy phá cho bớt chán.

Tất cả mọi người đi ngang qua người Diễm đều quay lại hay ngước nhìn Diễm, người che miệng cười, người lắc đầu, người tròn xoe mắt nhìn Diễm không chớp.

Diễm mặc dù biết những vẫn lờ đi coi như không biết họ đang cười ai, đang nhìn ai, hay là họ đang nghĩ gì trong đầu, Diễm lờ đi tất cả.

Ông Hải cố nén giận, ông lắc đầu thở dài, từ khi còn nhỏ Diễm đã tỏ ra là một cô bé nghịch ngợm, ương bướng, và hay cãi lại lời ông, Diễm mạnh mẽ như con trai, tính tình tự quyết, thích làm theo ý mình, bà Hồng – vợ ông thường nói Diễm là bản sao của ông Hải, cả hai cha con đều thích làm theo ý mình, đều thích người kia phải nghe theo những gì mà mình nói, cái gì họ cũng cho là mình đúng, cái gì họ cũng cho là mình là nhất nên hai cha con không mấy khi hòa hợp, không mấy khi nói chuyện mà không cãi nhau.

Nhân viên đứng thành hai hàng dài, họ chào đón hai bố con Diễm, Diễm không để ý đến ai, cũng không nhìn ai, hai tay vẫn đút vào túi quần, tai vẫn nghe nhạc, môi Diễm khẽ mỉm cười, cảnh chào đón trang trọng này khiến Diễm thấy ớn, Diễm không muốn làm trung tâm chú ý của mọi người.

Ông Hải bảo mọi người.

_Đây là Diễm – con gái của tôi, kể từ hôm nay nó sẽ thay tôi nhận chức vụ giám đốc giao dịch của công ty, có gì mong mọi người chỉ bảo thêm cho nó….!!

Tất cả nhân viên đồng thanh nói.

_Vâng….!!

Ông Hải thúc nhẹ cùi trỏ vào sườn Diễm, ông nói nhỏ.

_Sao con không chào mọi người đi….!!

Diễm thở dài, bỏ headphone ra khỏi tai, Diễm cười.

_Chào các anh, các chị…!! Em rất vui vì được làm việc cùng với mọi người. Em còn non nớt, nên kinh nghiệm không thể bằng các anh chị ở đây, vì vậy trong quá trình làm việc, nếu em có làm sai, hay thiếu sót gì mong các anh chị chỉ bảo và góp ý cho em biết. Em cảm ơn….!!

Họ đưa mắt nhìn nhau nhưng không nói gì, Diễm đọc được ánh mắt nghi ngờ và dè chừng của họ, chắc là họ nghĩ một con nhóc như Diễm thì làm được trò trống gì, cùng lắm là đến đây để mua vui, đến đây để giết thời gian thôi.

Ông Hải bảo Diễm.

_Bố đã thuê cho con một trợ lí giỏi, cậu ta sẽ giúp con trong công việc kinh doanh sau này….!!

_Bố đã thuê ai thế….??

Người đó mở cửa bước vào, Diễm vừa nhìn thấy anh ta, Diễm cảm thấy bầu trời đang tối đen lại, môi Diễm run run, mặt Diễm trắng bệch, mồ hôi đang rịn ra đầy trán. Diễm lắp bắp.

_Không….không phải là…là anh ta chứ… ??

Thấy thái độ sợ hãi của con gái, ông Hải lo lắng hỏi.

_Con bị bệnh hả… ??

_Dạ…dạ không…. !!

Hắn bước đến gần ông Hải, hắn mỉm cười chào.

_Chào tổng giám đốc…. !! xin lỗi vì cháu đến muộn do gia đình có chuyện nên cháu không thể đến sớm được như dự định… !!

Ông Hải xua tay.

_Không sao… !! Bác và con gái bác cũng chỉ vừa mới đến thôi…. !!

Ông nói.

_Hai đứa làm quen với nhau đi….. !!

Chỉ vào Diễm, ông bảo hắn.

_Đây là con gái bác. Tên nó là Diễm…. !!

Hắn chìa tay ra, hắn lạnh lùng.

_Chào cô. Tôi là Trường. Tôi hy vọng là tôi và cô có thể làm việc ăn ý với nhau…. !!

Diễm run rẩy, hai đầu gối Diễm cọ sát vào nhau, gắng gượng mỉm cười như không có chuyện gì đã xảy ra giữa Diễm và hắn, Diễm nắm lấy tay hắn, Diễm gằn giọng.

_Rất vui được biết anh…. !!

Hắn cười khẩy.

_Không ngờ cô trông còn trẻ mà lại có tài như thế…. !!

Ông Hải vì không hiểu mối quan hệ giữa Diễm và Trường nên ông mỉm cười bảo.

_Bác mong cháu giúp đỡ con gái bác trong công việc kinh doanh, nó tuy có tài nhưng vẫn còn non nớt, nó chưa trải đời, lại không có kinh nghiệm nên rất cần một người giỏi như cháu ở bên cạnh dạy dỗ, và chỉ bảo thêm cho nó… !!

Mắt hắn nhìn Diễm không rời, hắn trả lời ông Hải.

_Vâng, cháu sẽ cố gắng hết sức…. !!

Ông Hải thân mật vỗ vai hắn.

_Mọi việc nhờ cả vào cháu. Cháu hãy dẫn Diễm lên phòng của nó đi… !!

_Vâng…. !!

Hắn bảo Diễm.

_Chúng ta đi thôi…. !!

Diễm líu ríu đi theo hắn, bước vào thang máy, hắn bấm nút lên lầu bốn, Diễm hai tay vẫn đút vào túi quần, đeo headphone vào tai, Diễm lờ hắn đi, hắn lạnh lùng không nói với Diễm một lời nào, hắn hành động như thể hắn và Diễm chỉ mới gặp mặt nhau lần đầu.

Hắn mở cửa, hắn bảo Diễm.

_Đây là phòng làm việc của cô….!!

Diễm không nói gì, Diễm bước vào trong. Diễm quan sát khắp căn phòng, kéo ghế, Diễm ngồi xuống. Hắn đặt mạnh một chồng hồ sơ trước mặt Diễm, hắn bảo.

_Cô hãy đọc hết số hồ sơ này đi, đọc xong cô sẽ hiểu cô cần phải làm gì….!!

Diễm đẩy chúng sang mệt bên, Diễm lười biếng nói.

_Tôi không đọc, anh không thể tóm tắt sơ lược cho tôi nghe được à…??

_Nếu cô không đọc làm sao cô hiểu cô cần phải làm gì, làm sao cô hiểu tình hình của công ty thế nào….!!

_Đơn giản, anh là trợ lí của tôi đúng không…??

_Đúng….!!

_Nếu thế tôi có việc nhờ anh….!!

_Cô nhờ tôi làm gì…??

Diễm đứng dậy, nâng chồng hồ sơ lên tay, Diễm nói.

_Anh mang chồng hồ sơ này về phòng của anh, anh đọc hết chúng sau đó làm một bảng báo cáo tóm tắt cho tôi. Công việc hôm nay tôi nhờ anh chỉ có thế thôi….!!

Hắn cười nhạt.

_Cô định đùn đẩy trách nhiệm và công việc cho tôi….!!

_Anh là nhân viên của tôi đúng chứ…??

_Đúng thì sao…??

_Nếu đã là nhân viên dưới quyền tôi thì tôi phải có quyền sai bảo anh làm gì đúng không….??

Hắn không nói gì, hắn cầm lấy chồng hồ sơ trên tay Diễm, hắn lạnh lùng.

_Tôi đi đây….!!

_Khoan đã….!!

Hắn cau có hỏi.

_Còn gì nữa….??

Diễm đặt bốn trăm ngàn trên chồng hồ sơ, Diễm trừng mắt nói.

_Đây là tiền tôi nợ anh, từ nay về sau anh và tôi coi như không ai nợ ai. Ngoài quan hệ đồng nghiệp ra, chúng ta không còn quan hệ nào khác….!!

Hắn thản nhiên đút bốn trăm ngàn vào túi, miệng hắn nhếch lên, hắn nói.

_Cô không nợ tôi nhưng mà tôi nợ cô…..!!

Diễm hét.

_Anh nói như thế là sao hả…?? Anh có nợ gì tôi đâu….!!

_Việc đó cô phải hiểu, cô phải biết hơn tôi chứ….??

Hết chịu nổi, Diễm quát.

_Anh biến đi, nếu không có lệnh của tôi, anh đừng bước vào đây…..!!

_Biết rồi. Chào sếp….!!

Chờ cho hắn bước ra khỏi phòng, Diễm đóng chặt cửa lại. Lôi điện thoại ra khỏi túi, Diễm gọi điện thoại cho chị Thúy.

Thúy đang nằm cuộn trong chăn, căn bệnh sốt rét, sốt nóng khiến Thúy phát điên.

Thúy sụt sịt hỏi.

_Chào em…!! Hôm nay em đang đi chơi ở đâu….??

_Em đang ở công ty….!!

Thúy bật cười.

_Không phải là chú đã thành công rồi chứ….??

Diễm dài giọng.

_Dạ, đã thành công rồi. Bây giờ em phải tuyệt đối nghe theo lời của bố em….!!

_Chị có biết là bây giờ bố em còn bắt em phải đi lấy chồng nữa không…??

Thúy mỉm cười.

_Bố em làm thế cũng vì muốn tốt cho em thôi….!!

_Dạ, tốt lắm, nếu chị mà rơi vào trường hợp như em chắc là chị sẽ hiểu được cảm giác của em. Chị thì sướng rồi, chú Hùng chưa bao giờ bắt chị phải làm theo ý chú…..!!

_Ừ, chị cũng mừng vì bố chị là một người tâm lý, bố luôn cho chị chọn con đường chị sắp phải đi…..!!

_Hay là hai chị em mình đổi chỗ đi nhé, chị về làm con của bố em, còn em về làm con của bố chị….!!

Chị Thúy trêu.

_Như thế có nghĩa là em sẽ thay chị yêu anh Toàn đúng không….??

Diễm lắc đầu.

_Người yêu của chị em thèm vào, em phải tự đi kiếm người yêu của em, em không muốn yêu một người mà trái tim của người đó chỉ nghĩ về chị thôi, như thế có khác gì yêu đơn phương, có khác gì mang tiếng đi giựt người yêu của chị….!!

_Em giỏi quá, chuyện đó mà em cũng nghĩ ra được, thế tại sao em không nghĩ, ai sinh ra cũng có số phận của mình rồi, dù có muốn đổi cho người khác cũng không thể đổi được, có muốn chạy trốn cũng không thoát….!!

Diễm kêu to.

_Trời đất, chị biến thành bà thầy bói từ khi nào thế….??

_Từ lâu rồi…..!!

_Chị đã đỡ chút nào chưa….??

Diễm vừa dứt lời, Thúy hắt xì hơi thật to. Thúy mệt mỏi nói.

_Chị vẫn thế, cơ thể lúc nóng lúc lạnh…..!!

_Nếu thế chị nên nghỉ ở nhà đến khi nào chị khỏe hẳn hãy đi dạy lại….!!

Thúy tò mò hỏi.

_Hôm qua em đi dạy thế nào…??

_Vui lắm chị ạ…!! Sinh viên lớp chị rất hài hước, họ bày ra rất nhiều trò để phá em, em thấy họ rất giỏi và rất thông minh…..!!

_Tất nhiên rồi, tuy là sinh viên lớp chị hơi nghịch ngợm một chút nhưng đứa nào cũng học được…..!!

_Tiếc là từ nay em sẽ không thể thay chị đi dạy được nữa, em phải đến công ty làm việc….!!

_Em nên tập trung vào công việc của em đi, đừng nghĩ ngợi lung tung sang việc khác, nếu không lại hỏng hết việc….!!

_Vâng, em sẽ cố gắng hết sức. Nói thật em ngán công việc em đang làm đến tận cổ rồi….!!

_Cố lên em, chị nghĩ là sau một thời gian nữa, khi em đã quen với môi trường làm việc, quen với đồng nghiệp của công ty, em sẽ thích nó, sẽ có nhiều niềm vui trong công việc, biết đâu em lại đam mê nó thì sao….!!

_Không bao giờ có chuyện đó đâu….!!

_Khi nào thì em đi gặp chồng chưa cưới…??

Diễm thở dài não nề.

_Chiều nay….!!

Thúy cười khúc khích.

_Nhớ kể cho chị nghe xem anh ta là ai, xấu hay đẹp, tốt bụng hay không tốt bụng, hài hước hay là chán ngắt, anh ta bao nhiêu tuổi, đang làm gì, em nhé….??

_Tại sao em phải kể cho chị nghe…??

_Nếu em không kể, chị sẽ giận em, mà không sớm thì muộn thì chị cũng sẽ biết anh ta là ai thôi….!!

_Em biết rồi…..!!

_Thôi chào em, chúc em có một ngày làm việc thật vui vẻ….!!

Diễm trọc tức Thúy.

_Chúc chị mau lành bệnh, và nếu có thể chị làm ơn “im” dùm em…!!

_Con nhóc kia, em dám ăn nói với chị thế hả….?? Em có tin là ngay bây giờ chị phóng xe tới công ty em để xử em không….??

Diễm thách.

_Xin mời, em sợ chị chưa bước ra khỏi được nhà thì đã ngã lăn ra đất rồi….!!

_Em..em….!!

Diễm cúp điện thoại, ngồi trong văn phòng làm việc khiến Diễm cảm thấy khó chịu, không chịu được không khí chật chội, toàn hồ sơ là hồ sơ, Diễm mở cửa, bước vào thang máy, Diễm bấm nút lên tầng thượng.

Ngồi trong phòng làm việc nhưng đầu óc hắn để đâu đâu, hắn không hề mở ra một trang giấy nào, không hề đọc một tệp hồ sơ nào, hắn không làm gì cả.

Ngay từ khi còn nhỏ, hắn đã sống trong sự hận thù, sống trong sự ghẻ lạnh của mọi người, hắn mất bố mẹ khi hắn còn là đứa trẻ mới có mười hai tuổi, độ tuổi còn quá nhỏ để hiểu thế nào là mất mát, thế nào là đau khổ, độ tuổi còn quá nhỏ để mất cả cha lẫn mẹ.

Khi bố mẹ hắn mất, hắn được đưa vào trại trẻ mồ côi, trước lúc bố hắn mất, bố hắn có để lại cho hắn một cái hộp, trong đó ông đã giải thích cho hắn hiểu vì sao ông lại chết, vì sao mẹ của hắn lại tự sát.

Lòng căm thù trong hắn lúc nào cũng sục sôi, cả tuổi trẻ và tuổi thơ của hắn là những ngày tháng cơ cực, hắn không hề có một nụ cười, không được hưởng hạnh phúc, mà nếu có thì nó ngắn ngủi quá, bố mẹ hắn mất đã lấy đi tất cả niềm vui, hạnh phúc và lòng tin của hắn vào cuộc đời này, hắn không tin ai cả, không muốn yêu ai cả, hắn luôn nhìn đời, quan sát người khác bằng con mắt nghi ngờ và hận thù.

Đến năm hắn mười ba tuổi hắn được người ta nhận nuôi, bố mẹ nuôi của hắn là một cặp vợ chồng người Đức, họ hết lòng yêu thương hắn, họ coi hắn như con đẻ của họ, họ chăm sóc hắn, cho hắn được ăn học đàng hoàng.

Tuy là sống sung sướng, được người khác yêu thương, trân trọng nhưng mối thù đẩy bố mẹ hắn vào chỗ chết chưa có lúc nào vơi đi trong lòng hắn. Hắn quyết tâm học thật giỏi, quyết tâm trở thành một con người thành đạt, hắn muốn hắn có thể trả thù người đã gây ra đau khổ cho hắn, người đã làm gia đình hắn tan vỡ, người đã gián tiếp khiến bố mẹ hắn phải tự sát, hắn muốn trả thù người đó.

Ngay từ khi còn nhỏ hắn và Diễm là một đôi bạn rất thân, do Diễm kém hắn tám tuổi nên khi hắn mười hai tuổi, Diễm mới bốn tuổi, độ tuổi còn quá nhỏ để nhớ một người bạn sau mười bốn năm xa cách.

Diễm không nhận ra hắn, nhưng hắn nhận ra Diễm, lí lịch của gia đình Diễm hắn đều nắm rõ, hắn biết hết các thói quen, sở thích của Diễm, thậm chí Diễm có bao nhiêu bạn, học ở trường nào hắn cũng biết, hắn là một con người thận trọng, một người đa nghi, nếu không nắm rõ kẻ địch của mình, hắn sẽ không bao giờ dám xông ra trận, hắn muốn khi đã đánh là phải thắng, hắn không muốn thua.

Điện thoại của hắn reo vang, hắn mở máy, nhìn số di động hiện lên trên màn hình, hắn lạnh lùng hỏi.

_Em gọi cho anh có gì không……??

_Em muốn mời anh đi ăn cơm….!!

_Anh bận việc rồi nên không đi được, em thông cảm….!!

_Anh lúc nào mà chả có lí do để từ chối em. Thôi mà đi ăn với em đi, ăn cơm một mình buồn lắm….!!

_Thôi được rồi. Chúng ta hẹn gặp nhau ở đâu đây….??

Cô ta reo lên sung sướng.

_Ở nhà hàng gần công ty anh nhé….??

_Anh biết rồi, hẹn em trong ít phút nữa….!!

_Vâng….!!

_Chào em….!!

_Chào anh….!!

Trước khi cúp máy, cô ta còn hôn chụt vào màn hình điện thoại, hắn nhăn mặt. Diễm Hồng thích và yêu hắn từ lâu nhưng hắn vẫn mãi lạnh lùng với cô ta, trong lòng hắn từ xưa đến nay chỉ có hận thù, lòng hắn không có chỗ cho yêu đương, không có chỗ cho mật ngọt tình yêu, hắn ghét tất cả những thứ đó.

Hắn có một cái đầu lạnh, một trái tim sắt đá nên trong kinh doanh hắn rất tỉnh táo, hắn vừa về nước được mấy tháng, trong mấy tháng đó, hắn đã thuê người điều tra lí lịch của ông Hải một cách tường tận, hắn cũng cho người điều tra lí lịch của Diễm, khi nhận được hồ sơ của Diễm, bàn tay hắn run lên, dù gì Diễm cũng là người bạn thân của hắn từ nhỏ, trong lòng hắn một cảm giác bồi hồi, xúc động, xao xuyến dâng đầy, nhưng chỉ một ít phút sau đó hắn lại trở nên lạnh lùng, lại trở nên tàn nhẫn.

Hắn căm thù bố Diễm, nên hắn cũng căm thù lây sang Diễm, nếu không phải tại ông Hải, bố mẹ hắn sẽ không chết, gia đình hắn sẽ không tan vỡ, hắn nhớ, khi bố mẹ hắn chết, hắn đã từng lang thang ngoài đường, bàn chân vô tình của hắn đưa hắn đến nhà Diễm.

Hắn nhìn Diễm được cười đùa, được bố mẹ yêu thương chăm sóc, được sống trong nhung lụa gấm hoa, còn hắn, hắn đã mất tất cả, không nhà, không cửa, không tương lai, hắn cô độc, cái đói, cái rét, sự đối sự ghẻ lạnh của mọi người xung quanh khi nhìn bộ quần áo rách tả tơi mà hắn đang mặc trên người khiến sự uất hận, căm thù trong lòng hắn lúc nào cũng sục sôi, có lẽ nhờ thế hắn mới sống được cho đến ngày hôm nay, hắn mới thành đạt, mới tài giỏi như bây giờ.

Hắn nghiến răng

_Ông hãy chờ đấy, tôi sẽ làm cho ông sống không được mà chết cũng không xong, tôi sẽ chiếm lấy công ty của ông, tôi sẽ làm cho ông mất đi đứa con gái mà ông yêu hơn cả tính mạng của mình….!!

_Tôi sẽ cho ông nếm trải cảm giác mất đi người thân là thế nào….!!

_ Ha ha ha ha…..!!

Hắn bật cười, giọng cười của hắn chứa toàn cay đắng, toàn sầu hận, đôi mắt hắn đỏ hoe, sống mũi hắn cay cay, hắn đã chuẩn bị một kế hoạch trả thù thật hoàn hảo, với kế hoạch này, bố con Diễm không thể thoát khỏi cái lưới mà hắn đã giăng ra, họ là hai con cá đang nằm trên thớt, chỉ cần hắn vung dao, họ sẽ chết.

chap 4

Chỉ cần đọc lướt qua chồng hồ sơ trước mặt một lượt, hắn đã biết hết nội dung của nó, hắn làm một bản tóm tắt ngắn gọn trong vòng hai trang khổ giấy A4, mọi thứ đã hoàn thành xong. Hắn cầm hai tờ giấy, mở cửa phòng, hắn bước sang phòng làm việc của Diễm, hắn muốn nhanh kết thúc xong công việc vì hắn cần đi gặp Diễm Hồng.

Hắn gõ cửa hai, ba lần mà không thấy Diễm bảo nào, vừa bực, vừa tức, hắn nói.

_Cô bị điếc hả…?? Sao tôi gõ cửa từ nãy đến giờ mà cô không nói gì, có phải cô muốn tôi xông vào không…??

_……………….!!

Hắn cáu.

_Cô bị làm sao thế…??

Tức mình, hắn mở cửa, phòng trống trơn, hắn lẩm bẩm.

_Con nhóc này lại bỏ đi đâu rồi. Ngay ngày đầu tiên làm việc, cô ta không quan tâm cô ta cần phải làm gì, công ty hoạt động như thế nào mà dám bỏ đi chơi, hay thật…..!!

Hắn bước vào trong, nhìn chiếc điện thoại Diễm bỏ quên trên bàn, hắn cầm lấy, hắn mở nguồn, tò mò hắn nhìn mấy tấm hình trong album ảnh của Diễm, hắn mỉm cười, Diễm chụp hình trong ảnh trông dễ thương quá, trông Diễm như đang mơ mộng về một phương trời nào đó, đôi mắt mơ màng nhìn ra xa.

Hắn send mấy bức hình của Diễm sang điện thoại của hắn, tuy biết làm thế là hơi bất lịch sự nhưng với hắn bây giờ không có gì làm cho lương tâm của hắn bị căn rứt, không có hành động nào khiến hắn cảm thấy xấu hổ, để có thể thành công hắn có thể làm bất cứ điều gì kể cả phải phạm pháp, hắn đã chịu quá nhiều đau khổ, nếu không thể trả thù hắn sẽ chết vì hận thù, chết vì dằn vặt, chết vì nỗi đau đang giày xéo, hắn phải làm, phải trả thù, chỉ có như thế hắn mới cảm thấy nhẹ lòng, mới yên tâm sống nốt phần đời còn lại.

Hắn đã dành mười bốn năm lên kế hoạch, mười bốn năm hắn không biết hạnh phúc là gì, cười là gì, yêu là gì, hắn làm sao có thể từ bỏ dễ dàng được, hắn không thể, và không bao giờ có thể.

Đóng cửa phòng, hắn bước ra ngoài, hắn hỏi một cô nhân viên.

_Em có biết giám đốc của chúng ta đi đâu rồi không…??

Cô nhân viên bẽn lẽn trả lời.

_Lúc nãy em thấy sếp bấm thang máy lên tầng thượng, em nghĩ chắc là bây giờ sếp vẫn còn đang ở trên đó….!!

_Cảm ơn em….!!

_Không có gì….!!

Hắn chờ thang máy mở cửa, hắn bước vào trong, hắn bấm nút lên tầng thượng, hai tay đút vào túi quần, ánh mắt hắn rực sáng, hắn nghĩ.

_Con nhóc này thật vô trách nhiệm, kiểu này mình cũng không cần phải làm gì thì công ty này sớm muộn cũng bị phá sản vì cô ta, bố cô ta lại đang bị bệnh nặng, ông ta sớm muộn gì cũng phải chết….!!

_Nhưng nếu mà ông ta chết trước khi mình chưa kịp làm gì thì còn có ý nghĩa gì nữa, mình phải làm cho ông ta đớn đau, phải làm cho ông ta cảm thấy khổ sở, mình cầu mong ông ta không nên ra đi quá nhanh, mình vẫn chưa làm được gì cả, mình cần thời gian…..!!

Hắn bước lên sân thượng, hắn đảo mắt nhìn xung quanh, hắn giật mình, Diễm đang ngủ ngon lành trên ghế đá, đầu dựa vào bức tường, hai tay buông thõng, hắn lắc đầu.

_Cô ta bỏ công việc để lên đây ngủ, đúng là không thể tưởng tượng nổi….!!

Hắn định bỏ mặc cho Diễm ngủ, nhưng ngẫm nghĩ một lúc, hắn bước đến gần, hắn ngồi xuống bên cạnh Diễm, đúng lúc đầu Diễm nghiêng sang một bên, Diễm dựa đầu vào vai hắn.

Hắn cảm thấy ngột ngạt khó thở, từ bé đến giờ hắn chưa bao giờ để cho con gái dựa đầu vào vai hắn ngủ, hắn cũng chưa bao giờ để cho họ ôm hắn nếu như hắn không thích, sao con nhóc này lại vô tư làm thế.

Hắn định đẩy đầu Diễm ra, định quát cho Diễm một trận nhưng khi nhìn vào khuôn mặt dễ thương của Diễm hắn lại thôi. Hắn thở dài, người hắn ngả ra đằng sau ghế, Diễm ngủ, hắn đưa mắt nhìn xung quanh, đây là lần đầu tiên hắn lên sân thượng, lần đầu tiên hắn không nghĩ đến việc trả thù, lần đầu tiên hắn cảm thấy thoải mái, lần đầu tiên hắn cảm thấy không khí thoáng mát, dễ thở, hít một hơi thật sâu, hắn thở ra.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Diễm giật mình thức giấc, vươn vai, hai tay dụi mắt, Diễm cảm thấy đầu Diễm âm ấm, Diễm giật mình quay mặt nhìn sang, Diễm đỏ bừng cả mặt, vì bên cạnh Diễm hắn cũng đang ngủ, điều buồn cười là cả hai dựa đầu vào nhau để ngủ..

Diễm đứng bật dậy, Diễm hét.

_Anh làm gì ở đây hả…..??

Hắn giật mình tỉnh giấc, thấy khuôn mặt hầm hầm vì tức giận của Diễm, hắn khinh khỉnh hỏi.

_Cô đã tỉnh rồi à….??

_Nói mau tại sao anh lại ở đây…??

Hắn cáu.

_Cô không nhớ gì à…??

_Nhớ gì là nhớ gì…?? Tôi chỉ biết là khi tôi tỉnh, tôi thấy anh đang ngồi ở đây….!!

_Nếu không có tôi, liệu cái đầu ương bướng của cô có còn nguyên vẹn không…??

Diễm nhíu mày.

_Tôi không hiểu…??

_Cô hiểu hay không cũng chẳng có liên quan gì đến tôi. Công việc cô yêu cầu tôi đã làm xong rồi. Tôi đi đây….!!

Diễm quát.

_Khoan đã….!!

Hắn nhếch mép.

_Còn gì nữa….??

_Anh theo tôi xuống văn phòng….!!

_Tại sao tôi phải theo cô….??

_Anh là nhân viên của tôi mà dám cãi lời sếp như thế hả…??

Hắn mai mỉa.

_Vâng…!! Trong khi nhân viên của cô bận tối tăm mắt mũi, thì một người sếp như cô lại trốn lên sân thượng để ngủ, thật là gương mẫu….!!

Diễm đỏ bừng cả mặt, vừa giận vừa thẹn, Diễm đùng đùng bỏ đi trước, đút tay vào túi quần, hắn bước đi theo Diễm, cả hai bước vào thang máy, hắn bấm nút xuống lầu bốn.

Cửa thang máy mở ra, hắn và Diễm đi song song với nhau, Diễm khoanh tay lại, mặt Diễm hầm hầm vì tức, đầu Diễm bốc khói vì hận, Diễm mở cửa văn phòng, Diễm hất hàm hỏi.

_Bản báo cáo mà tôi yêu cầu anh làm đâu….??

Hắn kéo ghế ngồi xuống, xoay một vòng, hắn bảo.

_Tôi để ở trên bàn….!!

Nhìn hành động trêu ngươi của hắn, Diễm cáu.

_Anh là sếp của tôi, hay tôi là sếp của anh thế….??

_Tất nhiên là cô rồi….!!

_Nếu tôi là sếp của anh, tôi đã cho anh ngồi đâu mà anh dám ngồi, anh lại còn dám chiếm chỗ của tôi nữa là sao….??

Hắn chồm người lên, hắn nắm lấy tay Diễm, lôi Diễm đứng gần sát vào người hắn, hắn đe dọa.

_Cô mà dám lên giọng với tôi một lần nữa là tôi không nể nang gì cô đâu. Một con nhóc miệng còn hơi sữa như cô mà cũng đòi làm sếp của tôi hả….??

Diễm nghiến răng.

_Buông tay tôi ra….!!

Hắn buông tay Diễm ra, hắn cười nhạt.

_Cô đọc đi, tôi có việc, tôi phải đi….!!

Diễm hét.

_Anh đúng là một tên xấc láo, tôi sẽ xa thải anh….!!

Hắn quay lại, hắn thích thú bảo.

_Nếu thế cô nên làm đơn xa thải tôi ngay đi nhé, tôi cũng muốn nghỉ việc lắm rồi, phải làm việc dưới quyền một con nhóc như cô thật không đáng chút nào…!!

_Anh …anh….!!

_Chào….!!

Hắn không thèm để ý đến việc Diễm có phải là sếp của hắn không, hắn mở cửa, hắn bước ra ngoài. Từ bé đến giờ chưa có ai ăn hiếp, và bắt nạt Diễm như hắn, Diễm nắm chặt hai tay vào nhau, nghiến chặt răng, Diễm nói.

_Chờ đấy tên kia, tôi sẽ cho anh biết làm việc dưới quyền một con nhóc như tôi là như thế nào…!!

Vừa bước vào cửa quán hắn đã nghe có người gọi tên hắn.

_Anh Trường…!! Em ngồi ở đây….!!

Hắn bước lại gần, kéo ghế, hắn ngồi xuống, hắn hỏi.

_Em chờ anh lâu chưa…??

Cô ta mỉm cười.

_Em cũng vừa mới tới……!!

_Công việc của em dạo này thế nào rồi…!!

_Vẫn ổn. Em định mở thêm mấy cửa hàng nữa….!!

Hắn hỏi.

_Cửa hàng cũ của em không đủ chỗ cho em trưng bày quần áo à…??

_Vâng. Khách hàng của em toàn là những người khó tính, nên việc lựa chọn trang phục cũng rất khó khăn, em đang định mở thêm ba cửa hàng nữa, mỗi cửa hàng em sẽ phục vụ những vị khách khác nhau….!!

Hắn khen ngợi.

_Em đúng là có tầm nhìn xa, anh rất khâm phục đầu óc kinh doanh nhạy bén của em….!!

Cô ta đỏ mặt.

_Anh cứ trêu em hoài, còn anh thì sao, công việc vẫn ổn định chứ…??

_Ừ….!!

_Em không tài nào hiểu được anh, trong khi bên Đức có bao nhiêu công ty muốn anh làm việc cho họ với mức lương cao ngất ngưởng thì anh lại không muốn, anh lại thích về Việt nam làm việc với mức lương ba cọc ba đồng là sao….??

Nhấp một ngụm cà phê, hắn nói.

_Cũng không có gì là lạ, anh muốn về quê cha đất tổ, muốn gây dựng lại sự nghiệp ở đây…!!

Diễm Hồng cười.

_Anh đừng dấu em, có phải anh về đây vì anh muốn trả thù đúng không….??

Hắn nhíu mày.

_Tại sao em lại nghĩ thế….??

_Đừng cố dấu em làm gì…?? Mọi chuyện của anh em đều biết hết, anh đừng quên em là bạn của anh từ nhỏ….!!

Hắn lạnh lùng.

_Sao em không ở bên ấy, em sang bên này làm gì…??

_Em đi theo anh, em nói rồi, ngay từ khi còn nhỏ, em đã coi anh là mối tình đầu của em, tình cảm em dành cho anh đã lâu như vậy rồi mà anh không hiểu lòng em sao….??

Hắn thở dài.

_Anh xin lỗi nhưng anh không thể chấp nhận tình cảm của em được, với anh mà nói nếu anh vẫn chưa thể trả thù xong, anh không thể yêu ai, cũng không thể thích ai….!!

_Anh nói như thế có nghĩa là sau khi anh trả thù xong, anh có thể yêu em, có thể thích em đúng không…??

Hắn lắc đầu.

_Anh xin lỗi nhưng anh không thể nói trước được điều gì, em cũng không nên hy vọng vào tình cảm của anh, vì cho đến tận bây giờ anh vẫn chỉ coi em là một cô em gái, một người bạn thân của anh thôi….!!

Cô ta trách móc.

_Sao anh có thể đối xử vô tình với em như thế. Không lẽ hơn tám năm qua, anh không có chút ấn tượng nào về em sao…??

_Em đừng bức anh phải nói rõ cho em biết, anh đã nói ngay từ đầu giữa hai chúng ta là không thể, em nên đi tìm một người con trai khác, người đó sẽ xứng với em hơn anh, vì anh là một thằng mang quá nhiều hận thù, mang quá nhiều tổn thương, ở bên anh, em sẽ chỉ nhận toàn đau khổ, và nước mắt, anh không muốn đánh mất tình bạn đã có giữa anh và em, mong em hiểu cho anh….!!

Diễm Hồng khóc, nắm chặt lấy tay hắn, Diễm Hồng nói.

_Em yêu anh nên bao lâu em cũng chờ, chỉ cần anh nói là anh thích em, cần em là em đã mãn nguyện lắm rồi. Em xin anh đừng vô tình với em nữa, em xin anh….!!

Hắn vỗ nhẹ vào mu bàn tay Diễm Hồng, hắn đau khổ bảo.

_Em đừng làm anh khó xử, tình cảm của con người không thể cưỡng ép được, anh biết bây giờ rất khó cho em khi bắt em phải quên anh đi nhưng anh tin thời gian sẽ giúp em bình tĩnh hơn, hãy mở lòng em ra, em sẽ tìm được một người đàn ông tốt hơn anh….!!

_Thôi nào cô bé, em gọi anh ra đây là để ăn cơm trưa đúng không…?? Em khóc lóc thế này thì lần sau làm sao anh dám đi ăn cùng em nữa….!!

Diễm Hồng vội gạt nước mắt trên má, gượng cười Diễm Hồng hỏi.

_Anh muốn ăn gì…??

Hắn mỉm cười.

_Bây giờ trông em có phải là đáng yêu hơn không, hãy luôn mỉm cười và đừng khóc nữa em nhé, anh không muốn nhìn thấy em rơi lệ vì em, anh sẽ không thể sống thanh thản nếu như người bạn mà anh trân trọng vì anh, em phải đau khổ….!!

Cầm thực đơn, đưa cho Diễm Hồng, hắn giục.

_Em gọi trước đi….!!

_Vâng….!!

Đọc xong bản báo cáo của hắn, Diễm gật gù.

_Xem ra tên này cũng giỏi thật đấy, bản báo cáo này rất có chiều sâu, rất có sáng kiến, một nhân tài hiếm có….!!

_Nếu phải xa thải hắn thì hơi tiếc, nhưng nếu phải giữ hắn ở lại thì mình không nuốt nổi cục tức này…..!!

Có tiếng gõ cửa, Diễm nói vọng ra.

_Mời vào….!!

Ông Hải bước vào phòng, ông mỉm cười hỏi Diễm.

_Ngày làm việc đầu tiên thế nào hả con gái….??

Diễm chán nản.

_Tồi tệ lắm bộ ạ….!!

Ông Hải bật cười.

_Đối với con thì chỉ có đi chơi, đi quậy phá hay gây ra những chuyện điên khùng thì con mới cho là hay, mới cho là thích thú, còn nếu phải làm việc nghiêm túc thì con lại cho là dở….!!

_Bố hiểu con ghê, nếu bố đã hiểu con như thế tại sao bố không cho con đi chơi, hay đi quậy phá đi, bố lại bắt con đến công ty làm việc làm gì…??

Ông Hải nhíu mày.

_Con không đi làm thì còn ai đi làm nữa, bố mẹ chỉ sinh được duy nhất một mình con, con phải có trách nhiệm với công việc kinh doanh của gia đình chứ…??

_Nhưng con không thích kinh doanh, kinh doanh vừa khô khan, lại chẳng có chút hứng thú tẹo nào, bố bảo làm sao con chịu đựng được khi ngày nào cũng phải nhìn vào các con số….??

_Không chịu cũng phải cố mà chịu, bố nghĩ không phải là do con không chịu được mà là do tính con lười biếng, do con không chịu vận động đầu óc, thật là phí phạm, lẽ ra con nên sinh ra là một cô bé bình thường nhưng chịu khó còn hơn một cô bé thông minh nhưng lười biếng…!!

_Bố lúc nào cũng chê con, dù con có làm gì bố cũng không hài lòng, con không hiểu nếu bố đã không hài lòng về con như thế, sao bố không tìm ai đó thay bố quản lí công ty có phải là hơn không…??

_Chính vì thế nên chiều nay bố mới đi tìm người thay bố, chẳng phải là con sắp được gặp mặt chồng chưa cưới của con à….!!

Diễm tái mặt.

_Bố không định nói là bố sẽ gả con cho người đó thật chứ…??

_Con thấy từ xưa đến nay bố có đùa con bất cứ điều gì không…??

Diễm đứng bật dậy, Diễm to tiếng.

_Con phản đối, gặp mặt thì được, nếu bố ép con lấy anh ta thì con sẽ chống đối với bố đến cùng….!!

_Con bé này hay thật nhỉ…?? Bố có nói là bố ép con lấy cậu ta ngay đâu, bố sẽ cho con thời hạn hai tháng, trong hai tháng này nếu con có thể tìm được một người đàn ông tốt hơn cậu ta, giỏi hơn cậu ta, tìm được người con yêu, bố sẽ không ép con lấy cậu ta, hoặc là nếu con gặp cậu ta mà hai đứa nảy sinh tình cảm thì không cần bố phải can thiệp vào…!!

_Bố cho con hai lựa chọn, tùy con lựa chọn theo cách nào thì lựa, nhưng phải nhớ, dù là con lấy chàng trai do bố giới thiệu cho con hay là do con lựa chọn, con cũng phải được sự chấp thuận của bố, nếu cậu ta không vượt qua được thử thách và tiêu chuẩn của bố thì con phải theo cách thứ nhất, con hãy nhớ lấy…..!!

Diễm bực mình nói.

_Bố làm thế có khác gì đánh đố con, nếu con không tìm được ai phù hợp với con thì con phải nghe theo sự sắp xếp của bố hay sao…??

_Tất nhiên….!!

Diễm hét lên.

_Không được, tuyệt đối không được…!! Bây giờ con vẫn còn chưa yêu ai, thích ai, con lại không thích lấy chồng, không thích bị ràng buộc, con không thể….!!

_Con không có quyền lựa chọn ở đây, sớm hay muộn con cũng phải đi lấy chồng, bố biết là con hãy còn trẻ, nếu sức khỏe của bố không sao, bố có thể chờ con nhưng con phải hiểu cho bố, cha mẹ nào cũng muốn được nhìn thấy con cái mình được thành đạt, được yên bề gia thất, con là một cô gái thông minh, đường công danh của con bố không lo, bố chỉ lo về hạnh phúc lứa đôi của con thôi. Con có thể vì bố, mà vui lòng làm theo lời bố được không con…??

Diễm ôm lấy ông Hải, nước mắt ràn rụa, Diễm nói.

_Thôi được rồi, con chấp nhận điều kiện của bố nhưng bố phải hứa là nếu con tìm được chàng trai của con rồi, bố không được ép con lấy người mà bố đã chọn cho con đâu đấy….!!

_Bố hứa….!!

_Con cảm ơn bố….!!

Ông Hải vỗ nhẹ vào lưng con gái, ông bảo.

_Chúng ta đi ăn cơm thôi con….!!

_Vâng….!!

Khép cửa văn phòng, hai bố con Diễm rời công ty, chiều nay, Diễm phải theo ông Hải đi gặp mặt chồng chưa cưới, Diễm thở dài.

_Số mình sao mà đen đủi thế không biết. Mình hy vọng anh ta là một tên chán ngắt, một kẻ không ra gì có như thế mình mới dễ dàng từ chối, bố mình mới không có cớ để ép mình lấy anh ta. Mình cầu mong là vậy….!!

Thời gian trôi qua nhanh hơn Diễm tưởng, hình như người ta càng trông đợi cái gì đấy thì thời gian trôi càng chậm, còn càng muốn tránh thì nó lại càng đến nhanh hơn. Diễm thở dài, không trốn đi đâu được, Diễm đành ngoan ngoãn theo ông Hải đến nhà hàng mà ông đã cho đặt bàn từ trước.

Trên đường đi, ông Hải căn dặn Diễm đủ điều, ông nói nhiều quá đến nỗi Diễm cũng thấy lùng bùng hết cả lỗ tai.

Diễm thở dài nói.

_Bố làm ơn tha cho con đi được không…?? Con đã nghe lời bố đến gặp mặt anh ta là đã ngoan lắm rồi, bố còn muốn con làm gì nữa….??

Nghe giọng điệu khó chịu của con gái, ông Hải cau mày.

_Con làm sao thế…?? Con có biết là có nhiều người ước được như con mà không được không hả…?? Con phải biết trân trọng những gì mà con đang có chứ…??

_Con hiểu nhưng con người mà bố, ai chả có ước mơ, ai chả có tham vọng riêng của mình, nếu con bằng lòng với hiện tại, nếu con thoải mái hưởng thành quả lao động mà bố cho con như thế có phải là con hèn kém quá không….??

_Con muốn có con đường đi riêng của mình, muốn có một ước mơ, một khát vọng sống riêng, con mong bố hiểu cho con….!!

_Chính vì bố hiểu nên bố mới kiếm một ông chồng cho con, anh ta sẽ thay con quản lí công việc kinh doanh của gia đình, còn con, con có thể làm những gì mà con thích….!!

_Thật không hả bố….??

_Thật….!!

Diễm ỉu xìu.

_Nói như bố thì có vẫn như không, con vẫn không thoát ra khỏi bàn tay của bố, nếu con lấy anh ta, con sẽ bị bố và anh ta kiểm soát, vậy là con vừa thoát khỏi cái gọng kìm này con lại nhận thêm được một cái gọng kìm khác, nếu thế thà rằng con có một cái gọng kìm là bố còn hơn…..!!

Ông Hải không nhịn được cười vì cách ví von của con gái, ông cốc một cái vào đầu Diễm, ông mắng yêu.

_Con dám ví bố là một cái gọng kìm hả….?? Con xem bố là một ông bố độc tài của con à…??

_Không lẽ con nói sai sao…?? Từ bé đến giờ, có khi nào bố thôi kiểm soát cuộc sống của con không…?? con làm gì, đi đâu, con cũng phải nghe theo lời của bố, ngay cả bây giờ, con đã mười tám tuổi rồi, con cũng phải nghe lời bố đi lấy người đàn ông mà bố đã chọn cho con….!!

_Con thấy con chẳng khác gì một con rối, một con búp bê để trong tủ kính, sống mà không có chính kiến, không có ước mơ, không có niềm tin vào tương lai như con thì sống có khác gì đã chết….!!

Ông Hải quát.

_Con im ngay, vừa mới nghe lời được một chút, lại dở giọng trách móc, than phiền ra với bố là thế nào…??

_Bố làm thế có gì là không tốt, có gì là quá đáng với con đâu mà tại sao con luôn chống đối bố….??

Hai bố con còn tiếp tục tranh cãi nữa nếu như giọng anh chàng tài xế không vang lên.

_Đã đến nơi rồi thưa ông chủ, cô chủ….!!

Ông bảo Diễm.

_Con hãy liệu mà ăn nói, cư xử cho phải phép, con mà làm nhục mặt bố là không xong với bố đâu…!!

Diễm le lưỡi.

_Con biết rồi….!!

Ông Hải tức giận.

_Con dám nhớt nhả với bố như thế hả…??

Diễm ôm lấy cánh tay ông, Diễm nịnh.

_Thôi mà bố, cũng đã đến nơi rồi, bố con ta xuống thôi….!!

Hai bố con bước vào trong, hôm nay Diễm mặc một cái váy màu xanh dương, tóc vấn cao, con gái ông tổng giám đốc tất nhiên là phải xinh đẹp, nhưng nếu để ý kĩ sẽ thấy Diễm cố tính trang điểm cho Diễm già thêm vài tuổi, Diễm định dọa chết tên đàn ông mà Diễm sắp phải lấy làm chồng, Diễm thích anh ta gọi Diễm là “chị” hơn là em.

Diễm cùng tò mò muốn biết người đàn ông mà Diễm xắp phải lấy làm chồng có hình dạng như thế nào, anh tay gầy hay béo, già hay trẻ, tốt bụng hay xấu xa, giỏi hay ngu dốt, là con người vui tính hay trầm lặng, Diễm muốn biết tính cách của anh ta thế nào để đối phó. Diễm không muốn làm con rối của ông Hải thêm nữa, mọi chuyện Diễm có thể nghe nhưng hôn nhân, tình yêu cả đời Diễm nhất định không chịu.

Hai bố con ngồi xuống, vừa gọi được hai tách cà phê, người nhà đằng trai tới.

Rất tự nhiên Diễm ngước mắt lên nhìn anh ta. Diễm quan sát anh ta từ đầu xuống chân, anh ta mặc một cái áo sơ mi màu trắng, chiếc quần tây màu xám, trên đôi mắt được trang trí bởi một cặp kính cận màu trắng rất tri thức, mái tóc màu đen được chải mượt ra đằng sau, phải nói là anh ta rất đẹp trai, rất phong độ, rất ra dáng một công tử con nhà giàu, về ngoại hình Diễm không có gì để chê, hay có gì để phàn nàn.

Diễm mỉm cười chào bố mẹ anh ta.

_Chào hai bác, chào anh….!! Cháu là Diễm….!!

Mẹ anh ta gật đầu chào Diễm.

_Chào cháu….!! Bác là Phương – mẹ của Quân.

Bố anh ta chỉ mỉm cười mà không nói gì.

Ông Hải gật gù tỏ vẻ hài lòng, anh ta cũng mỉm cười chào ông Hải.

_Chào chú, chào em….!! Cháu là Quân.

Ông Hải niềm nở.

_Chào cháu….!! Lâu rồi không gặp không ngờ cháu đã lớn thế này rồi….!!

_Vâng. Thời gian trôi qua nhanh mà chú….!!

Xong màn chào hỏi,giới thiệu, Diễm không quan tâm anh ta là ai, không quan tâm bố mẹ anh ta làm gì, Diễm chỉ muốn nhanh chóng được thoát khỏi đây. Diễm bưng tách cà phê lên môi, Diễm uống một ngụm.

Bà Phương khen gợi Diễm.

_Cháu giỏi thật, mới có mười tám tuổi mà cháu đã tốt nghiệp đại học rồi….!!

Diễm khiêm tốn.

_Dạ, có gì đâu bác, ở trên thế giới này thì thiếu gì người giống như cháu, cháu tốt nghiệp chẳng qua là do may mắn thôi ạ….!!

_Cháu đừng nói thế, không phải ai cũng làm được như cháu đâu….!!

Diễm ghét nhất là bị khen, bị biến thành trung tâm chú ý của mọi người, Diễm hỏi lảng sang chuyện khác.

_Hai anh bác và anh ăn gì sao không gọi đi….??

Cả bốn người giật mình, bây giờ họ mới để ý là từ lúc nãy đến giờ họ chỉ đang nói chuyện suông. Ông Hải cười nói.

_Chúng ta mải nói chuyện quá nên đã quên lấp đầy cái bao tử rồi, chúng ta gọi món đi thôi….!!

Ông Trương gật gù.

_Ông nói đúng, nếu không có con gái ông nhắc, có lẽ chúng ta còn hành hạ dạ dày của chúng ta thêm nữa. Công nhận cô bé tinh ý thật….!!

Bốn người bắt đầu gọi món, Ông Hải được ông Trương khen con gái, ông sung sướng nói.

_Ông chỉ nói quá lời, con bé Diễm nhà tôi tính tình vẫn còn trẻ con lắm….!!

Bà Phương lắc đầu, bà phản bác lại nhận xét của ông Hải.

_Ông nói thế là sai rồi, cháu Diễm vẫn còn nhỏ tuổi, nên để cho cháu được vui chơi, được thỏa sức tuổi trẻ của cháu, đừng bắt cháu mau trưởng thành quá, làm người lớn như chúng ta có gì hay đâu, làm người lớn có quá nhiều trách nhiệm, có quá nhiều lo toan….!!

Ông Hải thở dài.

_Tôi cũng muốn như thế nhưng chị không thấy là sớm hay muộn gì nó cũng phải trưởng thành hay sao, tôi muốn tập cho nó làm người lớn, tập cho nó suy nghĩ chín chắn dần cho quen ,căn bệnh của tôi không cho phép tôi được sống lâu nên tôi muốn trước khi tôi ra đi, tôi có thể nhìn thấy nó trưởng thành, có thể nhìn thấy nó yên bề gia thất….!!

Đôi mắt Diễm đỏ hoe, hai giọt lệ vừa rơi khỏi má, Quân chìa chiếc khăn tay trước mặt Diễm, Quân bảo.

_Em dùng đi…!!

Diễm ngước mắt lên nhìn anh ta, Diễm lí nhí.

_Cảm ơn anh….!! Nhưng mà không cần đâu….!!

_Em đừng ngại…..!!

Diễm trêu.

_Thôi em chả dám, lỡ người “iu”của anh biết được, chị ấy lại xử em thì khổ…!!

Quân cũng không vừa.

_Chị nào mà chị, em có muốn trở thành “chị” ấy không…??

Diễm le lưỡi.

_Dạ, không dám, em không có phước, em sợ với cao lắm….!!

_Sao em lại nói thế, anh ước còn không được nữa là…!!

Diễm nghĩ.

_Tên này mồm mép cũng ghê lắm, xem ra mình gặp đối thủ rồi đây, nhưng mà như thế mới thú còn hơn gặp phải một tên câm như hến, nếu hắn mà như thế thì chán chết….!!

Ba người ngồi quan sát Diễm và Quân nói chuyện với nhau, Diễm là một cô bé hay đùa, hay nói tếu, gặp phải Quân, một người con trai cũng hay đùa nên hai người từ ngượng ngùng hóa thành thân thiện, họ cười nói không ngớt.

Ông Hải, bà Phương, Ông Trương nháy mắt nhìn nhau, cả ba đều mỉm cười, họ hài lòng vì hai đứa trẻ thích nhau, hợp nhau ngay lần đầu tiên gặp mặt.

Trên lầu hai có một người đàn ông ngồi cạnh lan can, đội một cái mũ che kín đầu, mặt một cái áo kẻ màu đen, hắn đang quan sát bàn của Diễm ở phía dưới.

Hắn đã có mặt ở đây từ rất sớm, hắn đến trước bố con Diễm mười phút, hắn muốn biết người mà ông Hải muốn Diễm lấy là ai. Sau khi quan sát một hồi, hắn cười nhạt.

_Sẽ như thế nào nếu như tôi chính là người phá tan cái đám cưới kia, sẽ như thế nào nếu như chính tay tôi sẽ hủy hoại đời con gái ông….!!

_Ông hãy chờ đấy, tôi muốn từ bây giờ cho đến lúc chết ông được nếm trải cảm giác mất đi người mà ông yêu thương nhất, mất đi điểm tựa tinh thần của đời ông là gì….!!

_Tôi phải bắt ông phải chịu đựng, bắt ông phải trả giá cho những gì mà ông gây ra cho tôi…..!!

Trả tiền cà phê và thức ăn, hắn đứng lên, hắn muốn rời khỏi nhà hàng này, hắn không thể chịu đựng thêm được nữa, hình như có một cái gì đấy vừa mới nhen nhóm lên ở trong lòng hắn, hắn cảm nhận được nhịp đập của trái tim hắn khi hắn trông thấy Diễm cười, cảm nhận được lòng hắn đang đau vì hắn vừa mới đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng, hắn không biết đó là gì nhưng hắn linh cảm nó có liên quan đến Diễm.

Hắn vừa bước ra khỏi quán, Diễm đứng lên.

_Cháu xin lỗi…!! Cháu có việc nên cháu xin phép được về trước….!!

Bà Phương cười.

_Không sao, cháu có việc thì cứ đi đi. Để anh Quân đưa cháu đi…!!

Diễm vội xua tay.

_Dạ, không cần đâu ạ….!! Cháu có việc riêng nên anh ấy đi theo e không tiện….!!

_Nếu thế thì cháu đi đi….!!

_Cảm ơn bác….!!

Ông Hải không hài lòng, ông hỏi.

_Con bận việc gì, tại sao bây giờ con mới nói…??

Diễm nịnh.

_Con làm sao mà dám nói trước với bố, bố bận việc như thế, nếu bắt bố phải quan tâm đến chuyện riêng tư của con nữa, con sợ bố quá tải, sợ bố không có thời gian được nghỉ ngơi…!!

Ông Hải nói mát.

_Con nói hay lắm, từ xưa đến nay đúng là chỉ có mình con quan tâm đến bố…!!

Diễm ôm lấy ông, Diễm thì thầm.

_Bố mà còn chê con nữa, con sẽ làm bẽ mặt bố ở đây đấy. Nên bố làm ơn để cho con đi, con đã diễn rất đạt vai trò của con rồi, bố còn muốn gì nữa….!!

Ông Hải gằn giọng.

_Con giỏi lắm, dám đe dọa cả bố cơ à….??

Hôn chụt lên má ông Hải, Diễm nói.

_Chào bố, con đi….!!

Diễm bảo Quân.

_Tạm biệt anh….!!

_Để anh tiễn em….!!

_Không cần đâu anh….!!

Bà Phương góp ý.

_Để nó tiễn cháu đi….!!

_Dạ, nếu thế thì phiền anh vậy…!!

_Ta đi thôi…..!!

Cả hai lững thững rời khỏi quán, Quân hỏi.

_Hình như em có tâm sự đúng không…??

_Sao anh biết….??

_Không có gì là lạ, anh thấy em thở dài suốt từ đầu bữa ăn đến tận bây giờ…!!

_Anh thông cảm, mặc dù cố làm vui lòng bố em nhưng em không thích bị bắt ép kết hôn theo kiểu này….!!

Vuốt mái tóc, Quân nói.

_Anh cũng thế, anh cũng cảm thấy bức bối và khó chịu. Nói em đừng buồn, trước lúc gặp em, anh từng mong em là một cô gái xấu xí, một cô gái tẻ nhạt và chán ngắt để anh khỏi phải lấy em….!!

Diễm giả vờ làm mặt giận, Quân hốt hoảng.

_Anh xin lỗi. Anh không có ý làm em bị tổn thương, anh chỉ nói đúng những gì mà anh nghĩ thôi….!!

Diễm phá ra cười, rất tự nhiên Diễm vỗ vai Quân, Diễm nói.

_Anh hai, em không trách anh, mà ngược lại em mới là người nên xin lỗi anh vì em cũng cầu mong anh như thế…??

_Em nói thật chứ….??

_Thật….!!

Bây giờ đến lượt Quân cười to, Quân nheo mắt hỏi.

_Liệu chúng ta có thể thành đôi được không nhỉ…??

Diễm lắc đầu.

_Em không biết….!!

_Thôi anh vào trong đi, em phải đi đây….!!

_Hy vọng là anh còn có thể gặp lại được em…!!

_Em cũng mong thế, có thêm được một người bạn như anh rất thú vị….!!

_Em chỉ coi anh là bạn của em thôi sao..??

_Anh thích làm kẻ thù của em hơn à…??

_Không….không…!!

_Nếu thế chào bạn, hẹn gặp bạn khi khác….!!

_Ừ, chào em….!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro