Chương 43: Ba tháng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi còn nhỏ, lúc tổ chức sinh nhật cho Chu Đạc, quà sinh nhật của anh giống hệt của Chu Đồ.

Để tránh phiền phức, khi đi mua sắm Lỗ Thanh Á luôn thích mua gấp đôi món đồ, quan trọng nhất là sự công bằng và công minh.

Bà từng hỏi Chu Đạc có thích món quà nào không, nhưng câu trả lời là không, từ đó trở đi, quà của Chu Đạc đều giống quà của Chu Đồ, mặc dù ngày sinh nhật của họ cách nhau hơn hai tháng.

Bất cứ khi nào Lỗ Thanh Á nhìn thấy thứ gì đó Chu Đồ thích, bà sẽ mua ngay tại chỗ, thậm chí còn nói với ông chủ: “Tôi mua hai cái như thế.”

Vì vậy, từ nhỏ đến lớn, Chu Đạc đều nhận được những món quà giống hệt Chu Đồ, chỉ cần trong phòng anh có thì phòng Chu Đồ nhất định cũng có.

Anh quá mệt mỏi với cảm giác này nên một ngày nọ, anh ném hết quà vào thùng rác, từ đó anh không bao giờ tổ chức sinh nhật ở nhà nữa.

Nút kết đồng tâm mà Nhiếp Thư Dao tặng vốn là để trên bàn, trong thời gian hội nghị online diễn ra, khóe mắt Chu Đạc nhìn thấy vật màu đỏ chói mắt kia, vô cớ tức giận, đúng ra Nhiếp Thư Diêu không nên tặng quà cho anh, năm ngoái cây bút cũng bị anh ném vào thùng rác.

Năm nay cái nút kết đồng tâm đương nhiên cũng sẽ không ngoại lệ.

Nhưng nếu anh không nói thì cô sẽ không bao giờ biết được.

Trở lại tầng dưới của công ty, Hứa Cương đang đợi ở gara dưới tầng hầm, bên cạnh là Dương Vũ đang ôm một túi chống bụi đựng bộ vest mới bên trong.

Hứa Cương mở cửa xe, nhìn thấy một hộp quà mới đặt cạnh chỗ ngồi của Chu Đạc, đang định đưa tay nhặt lên thì nghe thấy Chu Đạc nói: “Gọi điện cho bác sĩ Trương.”

Hứa Cương vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho bác sĩ Trương ở bệnh viện phụ sản, sau đó nhìn Chu Đạc: “Sếp muốn hỏi gì?”

"Mất bao lâu mới có thể làm?" Chu Đạc xuống xe, mở hộp quà trong tay, ném hộp rỗng cho Dương Vũ, giũ khăn tay ra, nhìn nhìn rồi ném nốt cho Dương Vũ, "Giặt sạch đi."

Dương Vũ còn đang bị sốc bởi câu nói cuối cùng của anh, sau khi nghe anh phân phó thì nhanh chóng lấy lại tinh thần: "Vâng."

Hứa Cương bối rối hỏi bác sĩ Trương: “À chuyện là… sếp tôi hỏi, đợi bao lâu mới có thể làm?”

Bác sĩ Trương im lặng một lúc rồi nói: "... Tốt nhất là sau ba tháng."

Hứa Cương chợt hiểu ra, Nhiếp Thư Diêu đang mang thai.

Sau khi cúp điện thoại, Hứa Cương vội vàng đuổi theo Chu Đạc, ho nhẹ một tiếng nói: “Ba tháng.”

Chu Đạc không chút biểu cảm đi về phía trước, ngón tay nới lỏng cà vạt, lắc cổ qua trái phải, trong lúc lắc cổ có tiếng răng rắc trong xương, anh vô cảm lặp lại: “Ba tháng.”

Sắc mặt anh u ám đáng sợ, như thể anh đang thông báo đếm ngược cho cái chết của ai đó.

Hứa Cương và Dương Vũ không tự chủ được nuốt nước bọt.

Cuối cùng họ cũng đã hiểu ra, ba tháng tới sẽ rất khó khăn.

Nhiếp Thư Diêu cũng không vui vẻ gì, tối nay cô bị Chu Đạc dọa sợ như vậy, đêm đó cô lại mơ thấy Chu Đạc, người đàn ông dùng khăn tay bịt miệng cô, kéo hai chân cô ra, chuẩn bị đâm vào cô. Thời điểm khẩn cấp cô hét lên cô đang mang thai, người đàn ông đó dùng đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào bụng cô, lòng bàn tay to lớn ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, anh không hề quan tâm đến đứa con trong bụng cô, nắm lấy vật nam tính hung mãnh đẩy vào tiểu huyệt, đau đớn căng trướng quá mức chân thật, Nhiếp Thư Diêu bị dọa cho tỉnh lại.

Cô xuống khỏi giường, hít một hơi thật sâu, đi qua đi lại vài vòng, lúc này mới xoay người lần nữa ôm bộ đồ ngủ của Chu Đồ mà ngủ tiếp.

Sau ca phẫu thuật Chu Đồ hồi phục khá tốt, nằm ở phòng bệnh bình thường mười ngày thì được chuyển đến bệnh viện phục hồi chức năng để huấn luyện phục hồi chức năng, ở đây cũng bố trí một chuyên gia tư vấn tâm lý, thường xuyên tư vấn tâm lý mỗi tuần một lần.

Có lẽ là mệt nhọc quá nhiều ngày, Lỗ Thanh Á đột nhiên đổ bệnh, bệnh kéo dài hơn nửa tháng, lo bệnh sẽ lây sang Chu Đồ, bà thậm chí không dám ra ngoài mà mỗi ngày đều ở lại trong phòng bệnh, gửi tin nhắn cho Nhiếp Thư Diêu qua điện thoại, nhờ cô chăm sóc Chu Đồ thật tốt.

Nhiếp Thư Dao gần như không về nhà, cho dù Chu Đồ có kêu cô về nghỉ ngơi, cô cũng không nghe lời khuyên của hắn, ngồi ở trên ghế, nắm tay hắn nói: “Em chỉ muốn ở đây với anh thôi.”

Trong lòng Chu Đồ mềm nhũn ra, hắn cũng không đuổi cô đi nữa, chỉ nhìn khuôn mặt dịu dàng của cô, không khỏi đau lòng.

Nhiếp Thư Diêu rất ít khi về nhà, dù có về nhà cũng hầu như là về ban ngày, cô sợ gặp phải Chu Đạc.

Kết quả đúng như cô mong muốn, gần hai tháng cô không gặp lại Chu Đạc, ngoại trừ sinh nhật Chu Đồ vào tháng 10, Chu Đạc có đến phòng bệnh nhìn một cái, có lẽ có quá nhiều bạn bè đến chúc mừng sinh nhật Chu Đồ nên phòng bệnh đầy người, nếu không phải thời điểm Nhiếp Thư Diêu dùng máy ảnh chụp trúng anh một tấm, cô còn tưởng rằng anh chưa từng tới.

Thời tiết tháng mười hai càng ngày càng lạnh, từ sáng sớm Nhiếp Thư Diêu đã mang khăn quàng cổ, lộ ra nửa khuôn mặt, gần đây khí sắc của cô trở nên tốt hơn nhiều, cả khuôn mặt trắng hồng, khí chất lạnh lùng, nhu mì, nhìn từ xa toát ra một vẻ đẹp trầm lặng của thời gian.

Buổi tối, khi cô ra khỏi bệnh viện, đi siêu thị mua sắm, vô tình gặp phải Chu Thư Phương. Người đàn ông đeo kính, dáng vẻ hiền lành nhưng ánh mắt lại lướt qua khuôn mặt trắng trẻo dịu dàng của cô. Hắn ta trầm ngâm một lúc rồi khen: “Da em dâu càng ngày càng đẹp.”

Nhiếp Thư Diêu gượng cười: "Anh họ, anh cũng tới mua đồ à?"

Từ khi mang thai, làn da của cô trở nên trắng mịn hơn, cô nhận thấy điều đó khi soi gương, cô cũng ghi lại và chuẩn bị viết một bài báo về những thay đổi về hình dáng, ngoại hình khi mang thai.

Chu Thư Phương cười cười: “Ừ, trùng hợp gặp được em dâu, em muốn mua gì thế?”

“Một số nhu yếu phẩm hàng ngày.” Nhiếp Thư Diêu căng da đầu đi vào siêu thị, Chu Thư Phương đi theo bên cạnh cô, khoảng cách rất gần, thái độ còn ân cần mà đẩy xe theo cùng.

Nhiếp Thư Diêu cảm ơn lòng tốt của hắn ta, tự mình đẩy một chiếc xe đẩy khác, chào hỏi với hắn ta: "Vậy em đi mua sắm trước, tạm biệt anh họ."

Chu Thư Phương gật đầu: "Được."

Nhưng lúc ra về, Nhiếp Thư Diêu không ngờ Chu Thư Phương vẫn còn ở đó, hắn ta đỗ xe ở cửa siêu thị, xuống xe, cầm lấy đồ trong tay cô, cố ý chạm vào ngón tay cô. Bị đụng chạm Nhiếp Thư Diêu vô thức rụt tay lại, chiếc túi mua hàng rơi vào tay Chu Thư Phương.

"Để anh đưa em về."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hvan