Chương 45: Rác rưởi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cửa kính ghế lái bất ngờ bị một lực mạnh đập vỡ, một bàn tay từ ngoài cửa sổ với vào nắm lấy cổ áo sau của Chu Thư Phương, kéo người đàn ông ra khỏi cửa sổ xe, trên cửa sổ vẫn còn mảnh kính vỡ, theo động tác kéo lê, cắt qua bộ đồ của Chu Thư Phương, để lại vết thương ở lưng dưới.

Màng nhĩ của Nhiếp Thư Diêu bị âm thanh kính vỡ đánh sâu vào, cô ôm đầu đồng thời theo bản năng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tưởng đó là Chu Đạc.

Nhưng lại nhìn thấy một người đàn ông xa lạ.

Thấy Chu Thư Phương bị kéo ra ngoài, cô nhanh chóng leo lên ghế lái, ấn chốt mở khóa, sau đó lấy điện thoại, vừa mở cửa vừa bấm số báo cảnh sát.

Từ xa, cô nghe thấy Chu Thư Phương hét lên với người đàn ông xa lạ: "Ninh Huy, sao cậu lại đến đây?! Chu Đạc kêu cậu tới đây à?!"

Ninh Huy là vệ sĩ của Chu Đạc, nếu cậu ta có thể xuất hiện ở đây, tức là... Chu Đạc cũng biết hắn ta ở đây.

Nhiếp Thư Diêu còn chưa kịp bấm số báo cảnh sát, cô đã nhìn thấy một chiếc Bentley màu đen đỗ cách cô chưa đầy nửa mét, Hứa Cương nhanh chóng xuống xe, mở cửa ghế sau, Chu Đạc vươn đôi chân dài xuống xe.

Anh cầm lấy chiếc điện thoại mà cô định gọi cảnh sát, ném vào ghế sau, sau đó nghiêng đầu nói với cô: “Lên đi.”

Hai chân Nhiếp Thư Diêu yếu ớt vô cùng, thấy anh tới, trong nháy mắt yên tâm hẳn, ngoan ngoãn lên xe, ngón tay vẫn còn run rẩy, Hứa Cương đưa một tấm chăn mỏng màu đen cho cô, trên chăn vẫn còn hơi ấm còn sót lại, tựa như Chu Đạc vừa đắp qua .

Cô bao lấy cơ thể đang run rẩy của mình, qua tấm kính chắn gió trong suốt phía trước xe, cô nhìn thấy Chu Đạc đi về phía Chu Thư Phương, hắn ta đã bị đánh đến thoi thóp.

Tại sao Chu Đạc không để cô báo cảnh sát, chẳng lẽ muốn xử lý luôn Chu Thư Phương...

Nhiếp Thư Diêu không dám nghĩ thêm nữa, càng nghĩ càng sợ hãi, quấn chăn xuống xe, vừa đến nơi đã thấy Chu Đạc dùng giày da đè nát mặt Chu Thư Phương, trong tay anh cầm chiếc điện thoại, nói với Chu Phổ ở đầu bên kia: "Chú hai, để tôi thay chú dọn đống rác rưởi này, đừng khách sáo."

"Chu Đạc, cháu dám!" Chu Phổ hét lớn, mọi người đều có thể nghe rõ, kể cả Nhiếp Thư Diêu.

"Chú xem cháu có dám hay không." Thanh âm Chu Đạc luôn lạnh lùng lãnh đạm, không chút cảm xúc, nhưng lực dưới chân lại tăng lên, Chu Thư Phương bị giẫm lên mặt phát ra một tiếng kêu đau đớn, hắn ta bị Ninh Huy bắt chéo tay sau lưng, ngay cả vùng vẫy cũng không được, nửa người nằm trên mặt đất, trên mặt đầy máu đỏ tươi, nhìn cực kỳ đáng sợ.

"Nó cũng là em trai của cháu mà!" Chu Phổ rống lên, "Lúc đó bố cháu đã hứa với chú..."

“Chú đi tìm ông ấy mà nói.” Chu Đạc mất kiên nhẫn ngắt lời ông ta.

Bố của Chu Đạc đã qua đời từ lâu, anh nói lời trên chẳng khác nào kêu Chu Phổ đi chết đi.

Chu Phổ tức giận đến mức liên tục nói "Cháu", rồi lại "Cháu" nhưng vẫn không nói thêm được gì.

Hứa Cương lo lắng Chu Đạc nổi điên nên nhanh chóng rút điếu thuốc ra đưa cho anh.

Chu Đạc rít một hơi thuốc, cắm thẳng tàn thuốc vào trán Chu Thư Phương, đau đớn khiến Chu Thư Phương hét lên như một con lợn bị thọc huyết, giây tiếp theo, đôi giày da giẫm lên miệng hắn ta, chặn tiếng kêu của hắn ta lại.

Những ngọn đèn lồng đã bắt đầu bật sáng, không khí tháng mười hai khô lạnh.

Trong gió rét, giọng nói của Chu Đạc còn lạnh lẽo hơn không khí: “Chú hai, chú phải biết hiện tại cháu là đại diện nhà họ Chu, chuyện lớn nhỏ gì cháu cũng có quyền quyết định, cho dù chú có mắc lỗi lầm gì, tôi cũng có thể ra tay dọn dẹp."

Chu Phổ ở đầu bên kia điện thoại ném vỡ đĩa cùng bình hoa, tức giận gầm lên với hai vệ sĩ bên cạnh: “Mau đi tìm người!”

Sau đó ông ta hét lên với Chu Đạc: "Không phải chỉ là một con đàn bà thôi sao! Nó chỉ ngủ với con đàn bà thôi mà! Nó đã phạm sai lầm gì vậy!"

“Những người phụ nữ khác thì có thể.” Thanh âm của Chu Đạc không chút độ ấm, “Riêng Nhiếp Thư Diêu, không được.”

Nhiếp Thư Diêu sợ hãi nhìn về cái gáy của Chu Đạc, không biết người đàn ông nói lời này là vì đứa con trong bụng hay vì điều gì khác, nhưng trong lòng cô bối rối không tả xiết, cơ thể càng ngày càng run rẩy.

"Đừng nói với chú con bé đó là người phụ nữ của cháu!" Chu Phổ tức giận, "Cháu làm vậy mà coi được sao?! Chu Đồ vẫn còn nằm trên giường bệnh! Cháu muốn cướp người phụ nữ của Chu Đồ sao? Nếu vậy thì cháu và Chu Thư Phương có gì khác nhau?! Cháu có tư cách gì mà đối xử với nó như vậy?!"

Khóe mắt Chu Đạc liếc nhìn Nhiếp Thư Diêu đứng phía sau, cằm nghiêng sang một bên, lộ ra đường nét sắc bén, dưới màn đêm đen tối, lông mày và đôi mắt cực kỳ u ám, xương mũi thẳng tắp, quai hàm sắc bén và góc cạnh, trông có vẻ tức giận, cũng có vẻ không có chút cảm xúc nào.

Đôi môi mỏng mím lại như một con dao thép thẳng tắp.

“Chỉ vì…” Anh quay mặt lại, trầm giọng nói: “Cô ấy là người phụ nữ của cháu.”

Trái tim Nhiếp Thư Diêu co rúm lại, cô gần như nghẹt thở, nếu như gia đình chú hai biết chuyện này, thì có nghĩa là... nhà họ Chu cũng lập tức biết chuyện, cô đột nhiên cảm thấy cả người lạnh buốt, máu toàn thân dường như đông cứng lại trong nháy mắt.

Lúc này Chu Phổ đang thắc mắc và Chu Thư Phương đang nằm trên mặt đất rốt cuộc hiểu ra Nhiếp Thư Diêu chính là người phụ nữ của Chu Đạc.

Dù họ có không tin đến đâu thì đây vẫn là sự thật không thể chối cãi.

Muốn trách chỉ có thể trách Chu Thư Phương quá tự tin, không điều tra rõ ràng đã tìm đến Nhiếp Thư Diêu, lần này hắn ta bị Chu Đạc bắt được, không chết thì cũng tàn phế, hắn ta liều mạng giãy giụa, kêu lớn: "Bố ơi — cứu con — con đang ở cạnh bệnh viện phục hồi chức năng..."

Chu Đạc giẫm mạnh xuống, nghe thấy tiếng xương sườn gãy vụn, sau đó nói với Chu Phổ ở đầu bên kia điện thoại: "Chú hai, lại đây nhặt rác."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hvan