Chương 9 Cũi chó và phòng điều giáo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tống Minh đẩy cửa phòng thể hình ra, nhẹ giọng hỏi Chu Phàm: “Thích không? Đặc biệt chuẩn bị cho cậu đấy.” Chu Phàm còn đang chưa hiểu được Tống Minh nói cái gì, liền không ngừng gật đầu nói: “Thích, thích.” Phòng thể hình đã bị cải tiến thành hai phần, một bên vẫn là máy tập thể hình, bên khác hoàn toàn thay đổi.

Nguyên bản lấy phong cách đơn giản trắng đen làm chủ nay đổi thành đỏ thẫm, phối hợp cảm giác kim loại bên trong phòng càng lộ ra vẻ dữ tợn. Bên trái trên vách tường treo nhiều loại roi, phẩm chất, chất liệu, kích thước khác biệt, bên trong phòng còn có một số vật dụng hình dạng khác nhau, chính giữa đặt một cái cũi chó cỡ trung bằng kim loại, xung quanh cũi treo các loại vòng cổ khác nhau.

Những vật này có thứ Chu Phàm đã thấy qua, có thứ Chu Phàm chưa từng thấy, cậu nhìn ngây người, thứ đã biết khiến cậu kích thích, thứ không biết lại khiến cậu sợ hãi. ‘Ba’ một tiếng một roi vút tới, Chu Phàm lần đầu tiên bị quất đau run lên, hoảng sợ ngẩng đầu nhìn Tống Minh.

Tay áo sơmi được Tống Minh cuốn lên, tay trái đỡ bên hông tay phải tùy ý vung vẩy roi trên tay. Cái tư thế này khiến hắn lột bỏ vẻ nghiêm cẩn trước kia tăng thêm vẻ vô lại, ở dưới dáng người cao lớn cùng ánh mắt hờ hững của hắn càng có thêm một loại khí thế bức người.

“Nhóc lẳng lơ sao nhìn ngây người rồi, không chờ nổi muốn thử một chút sao?” Chu Phàm nhìn Tống Minh, cậu phát hiệnTống Minh ở trạng thái này càng thêm mê người, dứt khoát khiến cậu nhấc không nổi một chút tâm phản kháng, thế là cậu nhẹ gật đầu.

Tống Minh bật cười một tiếng, nói: “Trước lăn đến trong cũi nhìn xem.” Chu Phàm nuốt một ngụm nước bọt,  đi qua phía cũi. Lại bị Tống Minh quất một roi tới ngăn lại.

“Ai bảo cậu đi, không biết lăn còn không biết bò sao?”

Chu Phàm cảm thấy có chút xấu hổ, cậu ngẩng đầu ủy khuất nhìn Tống Minh: “Tống Minh. . . Lão công anh đừng. . .” Chu Phàm còn chưa nói xong lời cầu xin tha thứ liền bị Tống Minh đánh hai roi, roi vừa vặn quất vào trên đầu gối Chu Phàm, đột nhiên đau đớn kịch liệt khiến Chu Phàm lập tức chống đỡ không nổi quỳ xuống.

Tống Minh nghe được tiếng ‘lão công’ này của Chu Phàm trong lòng cảm thấy buồn cười, hắn khinh bỉ nhìn Chu Phàm: “Tôi không có loại người yêu không chung thủy, cậu tình nguyện làm chó của tôi liền lưu lại, không muốn thì cút khỏi nơi này.” Chu Phàm không chút do dự trả lời: “Em nguyện ý, chỉ cần là anh em cái gì cũng bằng lòng.” Nói xong liền giống như sợ Tống Minh tiếp tục sinh khí, Chu Phàm không để ý đầu gối đau đớn lập tức bò qua, đẩy cửa cũi chó chủ động chui vào.

Cũi chó không tính là lớn, đối với một nam nhân trưởng thành mà nói còn hơi nhỏ, coi như Chu Phàm thuộc nhóm nam có thân hình gầy yếu mảnh khảnh cũng chỉ có thể vừa lúc tiến vào đủ để ngồi xổm, đóng cửa lại liền không có cách nào chuyển mình được.

Chu Phàm nhìn Tống Minh, khiếp nhược hỏi: “Em. . . Em tiến vào rồi. . .”Tống Minh quan sát trên khóa cửa cũi chó một lát: “Lúc đầu tôi cảm thấy cái cũi này có chút lớn, nhưng là đây là loại nhỏ nhất rồi. Nhìn thế này cũng tốt, dù sao cũng là nhà của cậu về sau.” Chu Phàm nghe xong, không thể tin hỏi: “Anh nói, đây về sau là nhà em, vậy còn anh, em một mình ở đây sao?” Từ trong ánh mắt Tống Minh thấy được  câu trả lời khẳng định, Chu Phàm tuyệt vọng nói: “Em. . . Em muốn ngủ cùng anh. . . Thì ban đêm để em ngủ chung với anh đi. . . Van anh đấy. . .” Tống Minh ở bên ngoài cũi quất mạnh một roi, cũi sắt phát ra tiếng vang ong ong, Chu Phàm trong cũi chó lập tức im lặng.

“Một con chó cái ti tiện chỉ biết phát tao cũng xứng ở cùng người, ở trong cũi chó cậu hẳn là cao hứng mới phải.” Tống Minh cười lạnh, “Hoặc là cậu thích đợi ở nhà kho hơn?” Chu Phàm lập tức lắc đầu, ở nhà kho một tia sáng cũng không có sẽ đem người bức bị điên.

Tống Minh mở lỗ phía trên cũi chó, để Chu Phàm đem đầu lên cao. Tống Minh cởi quần, gậy thịt của hắn đã bắt đầu cương, hắn tiện tay cầm lấy một cái khóa miệng dạng vòng rỗng giữa chặn miệng Chu Phàm, không cho Chu Phàm bất kỳ sự chuẩn bị gì liền cắm sâu vào cổ họng. Gậy thịt lớn vẫn luôn duỗi vào chỗ yết hầu của Chu Phàm, chặn thực quản của cậu, hơi ấm khiến gậy thịt lớn lập tức bành trướng, giống như đối đãi với vật chứa không có chút ôn nhu nào mà  ở trong đó đâm rút.

Chu Phàm không thể nói chuyện ngửi được mùi tanh quen thuộc tản ra, tựa như cảm nhận được mỹ vị, lập tức hận không thể chủ động liếm láp, thế nhưng là bị khóa miệng cố định không cách nào phát ra tiếng cậu chỉ có thể nhìn gậy thịt lớn ra vào trong miệng cậu. ‘Để em liếm một cái đi. . . Thật muốn ăn gậy thịt lớn. . . Thật muốn ăn. . .’

Thế nhưng thẳng đến khi Tống Minh bắn ra cậu cũng không có cơ hội này, cậu chỉ có thể khẩn thiết ti tiện nhìn Tống Minh, im lặng mà nói, bắn cho em đi, đừng rút ra đi, bắn vào trong thực quản của em.

Tống Minh cuối cùng như ước nguyện của cậu, tinh dịch nồng đậm bắn vào trong thực quản của cậu. Cậu thỏa mãn nuốt, một giọt cũng không muốn lãng phí.

Tống Minh mở cũi ra, đưa tay đụng đụng hậu huyệt của Chu Phàm cảm thấy một mảnh ướt át: “Nhóc điếm, lại hưng phấn ướt rồi sao?” Chu Phàm nuốt tinh dịch xuống, liếm môi thỏa mãn nói: “Gần hai tháng, gần hai tháng rồi. . . Tống Minh. . . Tống Minh. . .” Tống Minh không hứng thú nghe cậu nói lời thật lòng, cho cậu một cái tát không thể nghi ngờ nói: “Về sau nhớ kỹ gọi chủ nhân.” Chu Phàm dịu dàng ngoan ngoãn lại thành kính nhìn Tống Minh: “Chủ nhân.” Tống Minh khinh miệt nhìn cậu một lát: “Cậu quả nhiên thích hợp làm một con chó cái ti tiện hơn.” Chu Phàm gật đầu: “Chủ nhân, chó cái ti tiện vốn chính là của chủ nhân.” Tống Minh lãnh đạm nói: “Tôi cũng không cho rằng này là chó hoang có chủ, không biết cậu ở bên ngoài còn có bao nhiêu chủ nhân đâu.” Chu Phàm vô cùng sợ hãi, suy nghĩ tự giết mình cũng có, cậu quỳ trên đất vừa khóc vừa tát mình: “Chó cái ti tiện sai rồi, chủ nhân hung hăng trừng phạt chó cái đi, là tiện chó cái bị ma quỷ ám.” Tống Minh nhìn cậu mặt mũi đầy nước mắt, gương mặt vốn trắng nõn non mềm trở nên sưng đỏ dơ bẩn, ghét bỏ nói: “Được rồi, dù sao cậu sau này muốn ra ngoài cũng không có cơ hội.” Tống Minh đem người cậu kéo ra, đeo cho cậu một vòng cổ kim loại , dây xích một đầu khóa trên cũi chó, nói: “Trước tiên đi làm bữa cơm, xong sẽ dạy cậu chút quy củ.”Tống Minh dằn vặt đã lâu thế, ngay cả trong khoảng thời gian này đều ăn đồ ngoài, cũng không có sức gì tiếp tục phát tiết, dù sao tên lẳng lơ này cũng sẽ không chạy, còn nhiều thời gian.

Chu Phàm nhìn Tống Minh đeo vòng cổ cho cậu, trong lòng có cảm giác hạnh phúc kỳ dị truyền đến, cậu không dám chống lại mệnh lệnh trước đó của Tống Minh trước đó phân phó, dâm tiện bò đến phòng bếp, cậu phát hiện dây xích dài vừa vặn có thể hoạt động trong phòng bếp, trong lòng đối với sự chu đáo của chủ nhân tràn đầy cảm động.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro