Muộn Màng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tên truyện: Muộn màng
Thể loại : Ngôn tình-SE

MUỘN MÀNG

- Alo? Tìm tôi có chuyện gì.- Anh và cô đang giận nhau chuyện cô đi chơi khuya về, thế mà bây giờ cô lại gọi điện.

- Anh... còn giận em sao?- Cô nhẹ nhàng nói.

- Nếu em vẫn còn không biết hối lỗi thì đừng gọi nữa. Lần này anh không tha cho em dễ dàng đâu.- Anh cúp máy.

-Đừng....

Sau đó cô có gọi thêm vài lần anh cũng không nghe máy

- Bắt máy đi... Bắt máy đi mà... Làm ơn...- Cô đi giữa đường khóc lớn... Nghe em nói một lần thôi.. hức.. hức..

Vì chỉ mải mê nhìn vào điện thoại, cô không chú ý đến đèn giao thông. Một chiếc xe tông vào khiến cô văng ra xa, trong tay vẫn cầm chắc điện thoại. Nằm giữa vũng máu, lấy chút hơi thở cuối cùng gọi cho anh, mong anh bắt máy. Cô muốn giải thích, muốn nghe giọng anh lần cuối. Không hiểu sao bây giờ cô lại nhớ anh, nhớ đến nổi mặc dù thân thể chỗ nào cũng bị thương, lại không đau bằng vết thương trong lòng.

Đêm qua cô đi làm, thật ra đi làm 3 tháng rồi, đêm nào cũng về trễ chỉ là anh không để ý thôi. Đêm qua vô tình bị anh bắt gặp, sau đó anh giận không nghe cô giải thích. Hôm nay cô đến xin nghĩ việc và lãnh lương, số tiền lương đó cô có thể mua nhẫn cầu hôn anh, chỉ là không kịp rồi. Nhẫn cũng đã mua, tiếc là không thể đeo cho chủ nhân của nó.

- Thế nào, đã biết lỗi rồi sao.- Anh thấy cô gọi nhiều cuộc như vậy, cuối cùng cũng bắt máy.

- Xin lỗi, anh có biết chủ nhân của điện thoại này sao?- Một giọng nam vang lên.

- Anh là ai? An Hy đâu, đưa máy cho cô ấy.

- Cô ấy...băng qua đường nên bị xe tông phải, đã.... không qua khỏi rồi, danh bạ cô ấy chỉ lưu mình anh, anh hãy đến đây nhận lại xác.

Điện thoại rơi vỡ tan, tai anh ù đi không còn nghe thấy gì nữa. Vội chạy thật nhanh đến nơi, phát hiện cô nằm giữa vũng máu, cảnh sát đã đến phong tỏa hiện trường. Chân anh dường như không thể nhấc lên nổi, bước đi chậm chạp lại gần nơi có cô gái nằm. Anh đỡ cô dậy, cô mềm nhũn, chỉ sợ anh chỉ cần động mạnh thì cô liền tan thành nước ngay.

- Tỉnh lại đi em, Có phải anh giận nên em làm như thế không? Anh không giận nữa, anh tha cho em đó. Nhé? Anh tha cho em rồi, sao em còn chưa chịu ngồi dậy nói chuyện với anh?- Anh ôm lấy cô, thì thầm nhẹ nhàng như thể cô vẫn còn sống.

Anh kia không thể chấp nhận sự thật rằng cô đã mãi không còn nữa. Người ta cảm thấy thương cảm cho cả hai. Thà rằng anh khóc; nhưng anh không như vậy. Anh chỉ lặng im. Không phải anh không muốn khóc. Nhưng người đau khổ nhất đâu nhất định là người rơi lệ. Đau khổ nhất là người đã tổn thương tới nỗi không thể rơi nước mắt được nữa. Cảnh sát yêu cầu anh tránh ra để đưa xác về bệnh viện để hoả thiêu, theo ý muốn của gia đình cô.

- Các người không được đưa người yêu của tôi đi, cô ấy lừa các người đó. Thật ra cô ấy chỉ giả vờ để tôi hết giận thôi. Một tí nửa sẽ tỉnh... Tôi xin các người, đừng đem cô ấy đi mà...- Anh ôm lấy xác của cô. Bọn họ không còn cách nào đành chở cả anh và cô vào bệnh viện. Anh vẫn nói, vẫn tự huyễn hoặc bản thân cô chỉ lừa anh thôi. Anh không tin cô đã rời xa mình.

Khó lắm mới đưa được xác cô vào kiểm tra tử thi và hoả thiêu. Anh vẫn ngồi đó, chờ cô. Khi bọn họ giao tro cốt cùng 1 chiếc hộp nhỏ và một phong thư " Lấy em nhé", đôi tay anh không kìm được mà run run mở hộp. Là một chiếc nhẫn. Ánh sáng từ viên đá trên chiếc nhẫn làm anh nhức mắt.

- Thật ra An Hy đi làm, lấy tiền mua nhẫn cầu hôn anh, đêm qua anh bắt gặp khi cô ấy tan ca, lại giận không chịu nghe cô ấy giải thích nên cô ấy xin nghỉ việc ở đó rồi. Nhẫn An Hy muốn mua là cặp nhẫn có đính đá màu xanh lam anh thích, nhưng không đủ tiền, cô ấy đành mua một chiếc nhẫn bạc đính đá màu xanh màu lục. – A Hân, bạn cô kể.

Anh chết lặng. Nhận hũ tro cốt từ gia đình cô, anh cảm thấy như có ai đang cầm dao chém từng nhát vào tim mình vậy. Yêu nhau 8 năm, vậy mà anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ cưới cô, còn cô... lại luôn nghĩ đến anh. Nếu như thời gian quay lại, anh sẽ cầu hôn cô giữa chốn đông người, sẽ cho cô một cuộc sống hạnh phúc, sẽ không làm cô buồn nữa. Chỉ tiếc, trên đời, không có cái gọi là nếu như. Cô, đã thật sự đã bỏ anh mà đi rồi.

Thật nhiều năm sau này, anh vẫn luôn đeo chiếc nhẫn đó. Anh sống một mình suốt quãng đời còn lại. Mọi người từng khuyên anh hãy đi tìm hạnh phúc của mình lần nữa. Nhưng trái tim anh quá nhỏ, không đủ để yêu thêm ai, nhớ thêm ai ngoài cô. Hơn nữa, anh không tìm được một ai quan tâm anh như cô, hy sinh vì anh như cô, và quan trọng nhất là yêu anh nhiều như cô.

Anh vẫn như vậy, vẫn yêu cô sâu đậm như lúc trước, vẫn nhớ từng thói quen và sở thích của cô. Ngay cả ước mơ của mình anh cũng đã thực hiện được. Chỉ đáng tiếc, ngày đó, anh không còn ai ở bên cạnh nữa.

2 năm sau
- Baba hôm nay chúng ta đi thăm mama được không? Con nhớ mama.- Giọng một đứa trẻ nũng nịu ôm lấy người đàn ông kia.
- Được baba đưa con đi được không?
Cô bé ấy tên Lục An Hy, vào khoảng một năm trước khi đi thăm cô nhi viện, anh vô tình đã gặp cô bé. Cô bé ấy có nét giống với An Hy của anh cho nên anh quyết định nhận nuôi. Có lẽ ông trời đã cướp đi người mà anh yêu nhưng bù lại đã mang đến cho anh một cô con gái rất đáng yêu. Lái xe đến nghĩa trang, anh cầm bó hoa dắt tay cô con gái của mình tiến lại cô.
- Mama con đến thăm mama đây
Lục Bắc Thần đặt bó hoa xuống mỉm cười nhìn cô.
- An Hy anh đến thăm em đây.....
#Rain
P/s: Moon Love

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sẽ