Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng nay Tiểu Yết đến trường cùng cô, khá sớm, vẫn chưa đến giờ vào lớp, hai cô trò quyết định đi ăn sáng thì tình cờ gặp học trò cũ của cô, là bạn nữ rất xinh xắn. Cô vui lắm, và rủ đi ăn sáng cùng.

Sau đó "học trò cũ" ngỏ lời vào thăm lại trường, dĩ nhiên cô hăng hái làm "tua-gai" cho. Tiểu Yết không phải nhỏ nhen ích kỉ gì, nhưng cảm thấy khó chịu lắm, vì hình như "học trò cũ" kia cứ liên tục nhìn Tiểu Yết, Tiểu Yết nhìn qua thì lại đưa mắt lảng đi chỗ khác.

"Tôi biết tôi đẹp nhưng làm ơn đừng có nhìn chằm chằm như vậy"

(Lavare: thấy gớm... ọe)

Tiểu Yết vào lớp học chẳng thể tập trung được. Giờ trưa. Theo thói quen Tiểu Yết sẽ về nhà, Tiểu Yết vốn không thích ăn ngoài cho lắm, dù có phải học thêm buổi chiều, Tiểu Yết cũng chưa từng có ý định ở lại trường.

Vừa thấy Tiểu Yết ra khỏi lớp đi thẳng đến nhà xe, kẻ mang danh "học trò cũ" của cô đã từ đâu chạy tới, tự nhiên khoác tay nó như thân từ kiếp nào

"Tiểu Yết, em học xong rồi sao đi ăn cùng chị và cô đi"

"Xin lỗi, tôi bận"

"Chỉ một chút thôi, em đi đi mà, Tiểu Yết, năn nỉ đó"

"..."

Nó chính là ko có thiện cảm với cô "học trò cũ" này nhưng vẫn lịch sự tháo tay chị ta ra khỏi tay mình, bước đi như thường.

"Tiểu Yết"

Ai gọi tên nó, khẽ xoay người lại, là cô.

"Tiểu Yết sẽ đi ăn cùng cô và chị chứ? Khi nãy chị ấy cứ nằng nặc đòi cô phải rủ Tiểu Yết đi cùng. Có vẻ còn quí Tiểu Yết hơn là quí cô nữa"

Với cô, nó chẳng bao giờ có khái niệm 2 chữ "từ chối" nên vẫn gật đầu vâng ạ, dù thật tâm chẳng muốn. Tạo điều kiện cho ai kia nũng nịu.

"Rõ ràng Tiểu Yết phân biệt đối xử mà, chị năn nỉ quá trời nhất định không đi, cô đến nói một tiếng là chịu đi liền à"

Cô cười, còn Tiểu Yết vẫn trưng bộ dạng "núi băng di động" khiến cô càng buồn cười hơn, cô quay về phía Tiểu Yết ném cho một cái nhíu mày, ý nói phải thân thiện và vui vẻ với chị ta thêm chút. Tiểu Yết biết, nhưng, Tiểu Yết không thích. Và điều ấy chẳng thể làm chị ta khỏi bám lấy Tiểu Yết.

Nghỉ chân nơi ghế đá, cạnh tán cây xanh tươi mát vẻ, cô bảo đi ra căn-tin mua ít đồ.

"Tiện thể cô mua kem cho Tiểu Yết luôn nhé"

"Dạ" - Tiểu Yết cười, Tiểu Yết thích kem

"Em cũng vậy luôn nha"

"Dạ ok cô" - Chị ta trả lời

Đợi dáng cô đi khuất, chị ta mới mở lời nói chuyện cùng Tiểu Yết:

"Tiểu Yết thích kem sao?"

"Ừm"

"Tiểu Yết cũng thích cô luôn sao?"

"..."

Đến khi cô quay lại thì, đã thấy Tiểu Yết vung tay đánh mạnh vào mặt chị ta, cô hốt hoảng chạy đến thì tay Tiểu Yết đang nắm chặt lấy cổ áo "học trò cũ" của mình, thật không thể chịu nổi mà, cô la toán lên:

"Tiểu Yết, buông tay ra, em đang làm gì vậy hả?"

Tiểu Yết thấy cô, tay đang nắm lấy cổ áo chị ta thì hất ra, không biết mạnh quá không mà chị ta ngã nhào xuống đất, cô vội vàng đến đỡ chị ta dậy:

"Em không sao chứ? Đã có chuyện gì vậy hả?"

"Em đau quá cô ơi! Em chỉ muốn kết thân với Tiểu Yết thôi vậy mà..."

Cô nghe đến đó thì quả thật không giữ nỗi bình tĩnh mà.

"Tiểu Yết sao em lại cư xử như vậy được hả? Chị ấy lớn hơn em đấy?"

"..."

Tiểu Yết vẫn giũ nguyên thái độ ấy, khiến cô càng nóng giận hơn.

"Trước khi cô không còn giữ được bình tĩnh, thì em hãy mau xin lỗi chị ấy đi"

"...."

"Cô bảo em hãy mau xin lỗi đi"

Tiểu Yết chẳng nói thêm gì, quay lưng bỏ đi.

"Tiểu Yết"

"..."

Đứng lại, nhưng vẫn không trả lời hay biện minh gì thêm. Tiểu Yết là thế, vốn dĩ rất bướng bỉnh và cứng đầu.

"Nếu em dám bước thêm một bước nữa thì cô sẽ xem như chưa từng có một đứa học trò như em"

Tiểu Yết lặng người, nhưng rồi cũng................. bỏ đi.

Thật không thể chịu nổi nữa mà. Cô dường như mất hết bình tĩnh và cả sự kiên nhẫn, một điều thiết yếu khi tiếp xúc với một người như Tiểu Yết.

Cô bước nhanh đến nắm lấy tay Tiểu Yết và kéo đi nhanh nhất có thể. Suốt đoạn đường đi, cô không nói thêm lời nào, Tiểu Yết càng không. Đến tận phòng y tế, cô mới buông tay Tiểu Yết ra, và đóng luôn cửa lại. Tay Tiểu Yết đỏ ửng cả lên.

Phòng y tế của trường khá lớn, nó như một bệnh viện mini, có từng phòng nhỏ, chỉ kê một chiếc giường cho học sinh nằm, và một cái tủ nhỏ, hoàn toàn cách âm, để tránh tiếng ồn ảnh hưởng đến việc nghĩ ngơi của học sinh.

"Lên đó nằm xuống ngay cho cô"

Tiểu Yết làm theo, cái thứ gì cố chấp, không thèm nói, không thèm giải thích, mặc cô cứ như cơn bão sắp sửa ập xuống đầu.

BỐP BỐP BỐP

BỐP BỐP BỐP

BỐP BỐP BỐP

Thước trên tay cô cứ đánh liên tục, mặc cho Tiểu Yết toát cả mồ hôi, gồng người chịu đòn...

BỐP BỐP BỐP

BỐP BỐP BỐP

BỐP BỐP BỐP

"Cô không biết chuyện gì xảy ra, nhưng em đánh người khác thì em đã là người sai. Em tiếc gì một lời xin lỗi hả?"

BỐP BỐP BỐP

BỐP BỐP BỐP

BỐP BỐP BỐP

"Trả lời cô"

BỐP BỐP BỐP

BỐP BỐP BỐP

BỐP BỐP BỐP

"Từ khi nào em trở nên như vậy hả?"

BỐP BỐP BỐP

BỐP BỐP BỐP

BỐP BỐP BỐP

Tiểu Yết cắn chặt môi ngăn không cho mình kêu lên tiếng, đau rát khắp mông, còn có vài thước cô đánh xuống rơi trúng vùng giữa mông và đùi, làm Tiểu Yết muốn khóc thét, nhưng vẫn cố ngăn cho nước mắt chảy ra, và cũng kiên cường giữ mình nằm im không hề nhúc nhích, mặt cho mưa roi cứ xối cả không ngừng.

BỐP BỐP BỐP

BỐP BỐP BỐP

BỐP BỐP BỐP

"Được, cô xem em bướng bỉnh đến khi nào? Em nghĩ cô không dám đánh em đến mức cả tháng không bước xuống giường nổi đúng không?"

BỐP BỐP BỐP

BỐP BỐP BỐP

BỐP BỐP BỐP

"RẮC... Rầm"

Thước gãy, cô thoáng giật mình, nhìn kĩ trên chiếc quần tây của Tiểu Yết có vẻ sẽ thấy được vài vệt sẫm màu.

Cô rất giận, thật tâm không bao giờ nghĩ có thể đánh Tiểu Yết đến mức gãy cả thước như vậy, nhưng Tiểu Yết quả thật đáng giận hơn đáng thương cơ mà, tại sao cứ phải cố chấp như thế chứ? Kẻ thiệt thòi cũng chỉ là Tiểu Yết mà thôi. Tiểu Yết có hiểu được không vậy?

"Cô thật tình không thể hiểu nổi em nữa Tiểu Yết à, từ khi nào em trở nên như một kẻ vô học như vậy hả?" - Cô la toáng lên

Tiểu Yết giật mình, chống tay gượng dậy, nhìn cô bằng một đôi mắt đỏ ngầu đầy xót xa, cô biết mình đã lỡ lời.

"Em đi đi, bây giờ cô không muốn nhìn thấy em nữa"

Tiểu Yết im lặng, chật vật rời khỏi giường, mở cửa và đi ra ngoài.

Cô khóc... đây là lần đầu tiên cô mạnh tay với Tiểu Yết như vậy, cũng là lần đầu tiên Tiểu Yết không hề nói một lời nào với cô, câu xin lỗi thậm chí là câu xin tha cũng không? Tiểu Yết rốt cuộc là em đang nghĩ gì vậy? Làm ơn nói cho cô biết có được không?

Một lúc lâu cô mới ý thức được là Tiểu Yết đã bỏ đi đâu mất rồi, cô vội vã đi tìm Tiểu Yết. Cô đi khắp nơi nhưng chẳng thấy bóng dáng Tiểu yết ở đâu... chợt cô dừng lại khi nghe tiếng người nói chuyện bên góc khuất hành lang kia... là "học trò cũ" của cô:

"Này, cậu làm sao mà bị trầy tay vậy?" - người bạn của "học trò cũ"

"Tại con bé học trò của cô Bích Phượng đấy, chậc, thiệt tình"

"Con bé ấy làm gì cậu? Hay là cậu chọc ghẹo gì nó?"

"Tớ chẳng làm gì cả, tớ chỉ bảo là......"

-----------------------------Lúc Đó----------------------------

"Tiểu Yết thích kem sao?"

"Ừm"

"Tiểu Yết cũng thích cô luôn sao?"

"Liên quan gì đến chị?"

"Bà cô Bích Phượng ấy chẳng có gì để em thích hay tôn trọng cả, người gì đâu khó khăn, lắm chuyện, lại còn từng phá thai hay đem bỏ đứa con ruột của mình, những loại người ấy đúng là chẳng ra gì."

Mặt Tiểu Yết nóng bừng bừng

"Chị mới nói cái gì?"

"Loại người như vậy chẳng có tư cách để làm giáo viên luôn kìa, chỉ qua là vì Tiểu Yết nên chị mới chịu đi ăn với bà ta mà thôi"

Chị ta vừa dứt lời thì.... BỐP

Tiểu Yết thẳng tay đánh vào mặt chị ta....

"Tôi cấm chị xúc phạm đến cô tôi"

Tiểu Yết nắm lấy cổ áo và dựng sốc chị ta dậy...

"Chị giỏi thì nói lại một lần nữa tôi nghe xem"

Tiểu Yết mắt long sòng sọc, răng nghiến ken két, ánh mắt nếu có thể giết chết người thì có lẽ chị ta đã chết từ lâu rồi.

Ngay vừa lúc ấy thì cô chạy đến.

"Tiểu Yết, buông tay ra, em đang làm gì vậy hả?"

Tiểu Yết thấy cô đến thì buông tay đẩy nhẹ chị ta ra, cam đoan nếu cô không đến ngay lúc đó thì số phận của chị ta không dễ dàng dừng lại tại đây. Chắc luôn. Trông thấy cô đến chị ta giả vờ loạng choạng rồi té xuống đất...

"Em không sao chứ? Đã có chuyện gì vậy hả?"

"Em đau quá cô ơi! Em chỉ muốn kết thân với Tiểu Yết thôi vậy mà..."

"Tiểu Yết sao em lại cư xử như vậy được hả? Chị ấy lớn hơn em đấy?"

Thấy cô nổi giận chị ta cười thầm đắc ý

"Đây là cái giá em phải trả vì đã đánh tôi"

--------------------------------------------------------------

"Con nít bây giờ đúng là chả ra sao? Đụng tí là động tay động chân! Về thôi" - Bạn của "học trò cũ" nghe xong câu chuyện thì bình phẩm

"Ừ, về đi

"À khoan, không cần chào cô của cậu à"

Chị ta khước từ

"Thôi đi, hơi sức đâu, tớ mệt quá này về thôi"

"Ừ, thì về"

Cô đứng sau nghe tất cả, nước mắt chạy thành dòng. Tại sao? Tại sao cô có thể hồ đồ như vậy? Không chịu để Tiểu Yết nói rõ ngọn ngành mà đã thẳng tay đánh Tiểu Yết như vậy. Chắc con buồn lắm! Tiểu Yết ơi, mẹ thật hồ đồ, xin lỗi con. Xin lỗi con Tiểu Yết ơi...!

Cô điện thoại, nhưng Tiểu Yết không hề nghe máy...

Giờ học buổi chiều đã đến, cô vẫn không thể tìm được Tiểu Yết, xe thì vẫn ở trường, chắc Tiểu Yết vẫn còn trong trường, nhưng là đang ở đâu được cơ chứ.... Sân thượng.... chính xác thì Tiểu Yết đang ở trên sân thượng, tầng cao nhất của toàn ngôi trường.

Trời đang đẹp, bỗng mây đen kéo tới, âm u che phủ cả vùng trời, những hạt mưa li ti rơi xuống, một lúc nhiều dần, mưa to như trút tất cả nỗi niềm của Tiểu Yết. Tiểu Yết vẫn nằm đó, mặc cho cơn mưa đang rơi xối xả không ngừng... đau đớn và lạnh buốt....

"Tiểu Yết ơi, con ở đâu?"

Trời mưa càng to càng khiến cô lo lắng gấp bội, điện thoại đã ướt nên cũng chẳng thể liên lạc được. Cô đội cả trời mưa để đi tìm Tiểu Yết.

Khi những hạt mưa cuối cùng rơi xuống, cũng là lúc Tiểu Yết đã thấm mệt. Cái đau ngay mông truyền đi cả thân người, nặng nhọc lê từng bước ra cổng sau, Tiểu Yết may mắn vẫy được một chiếc taxi gần đó, thả người vào trong xe, Tiểu Yết không về nhà.

Mặt mày nhợt nhạt, môi tím tái, quần áo ướt đầm, Tiểu Yết dừng lại tại khách sạn ABC, gọi phục vụ cho một bộ đồ mới, Tiểu Yết bước vào phòng, ngã nhào trên giường, đôi mắt mơ hồ, đầy mệt mỏi, Tiểu Yết cố lê người về phía chiếc điện thoại. Bấm ngay số điện thoại mà Tiểu Yết không hề lưu vẫn nhớ được chủ nhân nó là ai. (vì ngày nào cũng nhận được tin nhắn của chủ nhân số điện thoại này cả)

"Alo... alo... cho hỏi ai đầu dây ạ"

"Là tôi đây"

"Tiểu... là em sao Tiểu Yết" - Cô Thu Hải

Khó khăn lắm Tiểu Yết mới mở lời tiếp

"Đến giúp tôi, khách sạn ABC, phòng 119"

Dường như không thể gắng gượng thêm được nữa, Tiểu Yết ngã gục xuống giường...

"E làm sao vậy? Tút... tút... tút... alo.. alo... khoan đã Tiểu Yết... alo"

Nghe xong cuộc điện thoại, cô Thu Hải vội vàng đến khách sạn ABC

"Cho tôi hỏi phòng 119 ở đâu vậy?"

"Chị hỏi phòng của cô bé tóc ngắn sao?"

"Dạ đúng ạ"

"Đây ạ, chị đi theo hướng này, rẽ phải là đến, bé ấy có vẻ không ổn đâu chị ạ, chị chăm sóc cẩn thận nha. Còn đây là bộ đồ em ấy nhờ phục vụ chuẩn bị"

"Dạ, cảm ơn"

------------------ Phòng 119 --------------

"Ôi Không, Tiểu Yết, em làm sao thế này, mau tỉnh lại đi, Tiểu Yết"

Cô Thu Hải thật sự luống cuống

"Quần áo ướt đẫm, phải thay ra trước đã"

Cô nhẹ nhàng giúp Tiểu Yết lột bỏ bộ đồng phục, áo đã mặc xong rồi giờ chỉ còn quần nữa thôi.

Cô hốt hoảng khi nhìn thấy vết thương sau mông của nó, cũng ngờ ngợ hiểu được vấn đề... may ở đây có hộp đồ dùng y tế. Đặt nó nằm sấp cô từ chậm vài vệt máu và bôi thuốc, dù chưa ý thức được tất cả, nhưng đôi lúc Tiểu Yết cũng khẽ chau mày và cựa người vì đau và rát.

"Không, sốt rồi"

Cô đặt tay lên trán Tiểu Yết

"Tận 41 độ, thảo nào không mê man"

"Vừa bị một trận đòn bán sống bán chết, lại còn dầm mưa, thì hỏi sao không lên cơn sốt cho được chứ, Tiểu Yết ngốc" - Cô Thu Hải khẽ mắng

Cả đêm hôm ấy cô Thu Hải tận tình chăm sóc cho Tiểu Yết, cô chẳng hề cảm thấy mệt mỏi mà hơn nữa là rất vui, vì trong những lúc thế này, người mà Tiểu Yết nghĩ đến, không phải ai khác mà là cô.

2h sáng, Tiểu Yết đã hạ sốt, cô Thu Hải thiếp đi trong niềm hạnh phúc.

Còn về phần cô, suốt đêm cô không hề chợp mắt được, cô ở nhà Tiểu Yết, chờ Tiểu Yết cả đêm, nhưng vẫn không thấy Tiểu Yết trở về, cả vú và cô đều rất lo lắng, đôi mắt cô sưng húp lên vì khóc quá nhiều.

3 ngày sau - Tiểu Yết không đến lớp, cũng không về nhà, vì Tiểu Yết biết thế nào cô cũng ở đấy chờ gặp Tiểu Yết.... nhưng Tiểu Yết không muốn gặp cô, ít nhất là ngay lúc này.

Suốt 3 ngày qua, cô Thu Hải chăm sóc Tiểu Yết rất chu đáo, vết thương sau mông Tiểu Yết cũng vì thế mà mau lành hơn, ban đầu Tiểu Yết còn ngại, nhưng rồi cũng quen dần, với thái độ chân thành của cô.

Mới có 3 ngày mà cô như già thêm vài chục tuổi.... cô chưa từng không gặp Tiểu Yết lâu như vậy, cô nhớ Tiểu Yết, cô nhớ Tiểu Yết khủng khiếp.

Và việc này cũng đã đến tai thầy hiệu phó.

Ngày thứ 4, Tiểu Yết về nhà, một phần vì vú, một phần vì không muốn làm phiền cô Thu Hải nhiều thêm.

Vừa thấy Tiểu Yết, vú đã ôm chầm lấy khóc nức nở, hỏi han tùm lum, con làm sao mà mấy ngày qua không về nhà, con có biết vú lo lắng lắm không? sao con cứ để bà già ngày ăn không đủ ngủ không ngon vậy hả con? Mấy ngày nay con ở đâu, con làm gì? Cứ thế vú cứ tuôn tràn đầy câu nghi vấn bắt Tiểu Yết trả lời. Tiểu Yết chỉ biết cười rồi kiên nhẫn trả lời đầy đủ tất cả, dĩ nhiên là giấu nhẹm chuyện đã xảy ra giữa Tiểu Yết và cô, không quên xin lỗi rồi dỗ dành người mẹ này của mình.

"Cô cũng rất lo lắng cho con, mấy đêm liền cô ở đây để chờ con về"

"..."

"Mới mấy ngày mà trông cô xanh xao hẳn ra con ạ? Có chuyện gì sao con?"

"Không có gì đâu vú ạ"

"Cô mới về sáng nay thôi, là con về tới đó, cô bảo con mà về thì vú hãy gọi ngay cho cô"

"Vú không cần gọi đâu, để con gọi được rồi"

"Ừm, vậy cũng được, à mà chú Phong cũng biết chuyện rồi, chú cũng bảo con về tới phải gọi điện thoại ngay cho chú, chú muốn nói chuyện với con"

"Dạ, con biết rồi, con lên phòng ngủ chút đây, mệt quá. Vú nấu cho con ít cháo thịt nha, món ấy vú mà nấu thì chả ai qua được đâu, số 1"

"Con bé này, bữa nay còn biết nịnh vú"

Nó cười hì hì rồi đi lên phòng, hí hoáy viết gì đó, xong xuôi, vừa ngã lưng xuống chiếc giường êm ái quen thuộc sau bao ngày xa cách chưa được bao lâu thì đã nghe dưới nhà có tiếng ai nói, hình như là.... Chú:

*Cốc Cốc Cốc*

"Tiểu Yết mở cửa cho chú"

"..."

-----------------------------------------Tại Trường---------------------

Phòng giám hiệu:

"Cô Bích Phượng hãy nói rõ cho tôi biết, giữa cô và Tiểu Yết đã xảy ra chuyện gì?"

"Chuyện đó, thưa thầy....." - cô ngập ngừng

"Tôi gặng hỏi mãi những con bé chẳng nói gì, chỉ đưa tôi tờ giấy này. Cô xem đi...."

"Là... là đơn xin chuyển trường sao?"

Sự bần thần hiện rõ trên khuôn mặt nay đã xanh xao và hốc hác của cô. Cả ngày hôm qua, cô biết là Tiểu Yết đã về nhà nhưng chẳng thể gặp được Tiểu Yết. Dù rất đau lòng khi nghĩ đến, nhưng cô vẫn phải chấp nhận một điều là, Tiểu Yết đang cố tình tránh mặt cô. Nước mắt cô rơi thành dòng.

Thầy dường như nhận là điều gì đó, nhưng tốt nhất là không nên xen vào, Tiểu Yết quý cô như thế nào, thầy biết, thầy luôn tin đây là sự giận dỗi nhất thời, trẻ con của Tiểu Yết, nhưng, liệu tất cả có như thầy nghĩ?

"Tôi tin là cô sẽ giải quyết được vấn đề này, chẳng có gì là không thể, sẽ ôn thôi! Còn đơn này, tôi sẽ xem như chưa nhận được, cô giữ đi"

Cô chào thầy rồi ra ngoài, Tiểu Yết phải làm sao đây, làm sao con mới tha thứ cho mẹ đây, con ơi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro