Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

BỐP BỐP BỐP

BỐP BỐP BỐP

Những phát đánh tay không hề nhẹ nhàng đã kéo Tiểu Yết trở về với thực tại. Cố gắng gồng người để chịu đòn, mới sáng đã bị "hành hình" quả thật không dễ chịu chút nào

BỐP BỐP BỐP

BỐP BỐP BỐP

"Tiểu Yết, em chịu đòn cũng khá đấy chứ, hiếm khi thấy em trong tình cảnh này nhỉ?"

"Điều đó làm cô vui vẻ đến thế sao?"

Tiểu Yết buông giọng hững hờ khi nghe thanh âm trong câu nói của Thu Hải có vẻ hả hê lắm.

"Đúng vậy Tiểu Yết, chỉ cần em có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi thế này thì bất cứ điều gì, dù là khốn nạn nhất tôi cũng có thể làm.... kể cả việc phải làm em đau" - Thu Hải nghĩ thầm

Nhưng rồi cũng kéo Tiểu Yết đứng dậy, lợi dụng thời cơ ôm thân người vào lòng, Thu Hải thật muốn giữ Tiểu Yết lại đây, tuyệt đối không cho đi đâu cả!

"Chỉ cần em ở cùng tôi, tôi luôn cảm thấy vui vẻ"

Tiểu Yết nhanh chóng kháng cự, đẩy mạnh Thu Hải ra.

"Sự việc đêm qua hoàn toàn là sự cố ngoài ý muốn, tôi rất hối hận về điều đó và tuyệt nhiên sẽ không để lập lại. Vì thế cho nên, xin cô sau này đừng tùy tiện chạm vào người tôi như vậy"

"Tiểu Yết, sao em có thể nói nhẫn tâm những lời đó với tôi?"

"Quan hệ của chúng ta là cô - trò, hãy giữ khoảng cách cho mối quan hệ đó, xin cô hãy nhớ kĩ"

Tiểu Yết khuôn mặt lãnh đạm chỉnh lại y phục, toan rời khỏi nơi này. Thu Hải đã chạy nhanh tới ôm lấy Tiểu Yết từ phía sau, nước mắt tự dưng chảy dài

"Đừng đi, tôi xin em"

Tiểu Yết không nói gì, kiên quyết gở đôi bàn tay đang ôm chạy lấy mình kia rồi tiến về phía cửa cầm lấy nắm cửa phòng. Thu Hải quẹt nhanh dòng nước mắt, đau lòng buông lời đe dọa, bất chấp luôn việc khiến đối phương tổn thương? Phải chăng yêu thương luôn khiến người ta mất lí trí?

"Tiểu Yết, em đứng lại, nếu em còn dám rời khỏi đây nửa bước, tôi sẽ công khai cho cả trường biết và cả cô ta (Bích Phượng) biết, để xem thử cô ta sẽ dùng thái độ gì để đối xử với em?"

Tay Tiểu Yết nắm lại thành nắm đấm, khuôn mặt cuối gầm

"Cô ta? Lấy ra để uy hiếp tôi? (khẽ cười một tiếng) hãy làm như những gì cô muốn! Đối với tôi bây giờ thì không còn gì quan trọng nữa rồi"

RẦM

Tiểu Yết đóng mạnh cửa rồi đi nhanh ra ngoài.

"Đúng vậy, kể từ giờ khắc ấy, những gì liên quan đến cô ta - người mang tên Bích Phượng ấy sẽ không còn là gì trong lòng tôi. Tại sao? Tại sao? Người mà tôi yêu quý nhất lại là người tôi đáng phải căm giận nhất? Tại sao lại giấu kín? Tại sao không cho tôi biết sớm hơn? Tại sao không phải chính miệng cô là người nói cho tôi biết sự thật kinh hoàng này? Có tình cảm với chính người mẹ mình sao? Loại tình cảm đó là thế nào đây? Thật nực cười. Tôi đang mang trong mình tình cảm kinh khủng gì đây? Con người đó - kể từ giờ phút này tôi sẽ xem như không quen biết và sẽ xem những điều cùng trải qua trước đây như là một cơn mộng, cơn ác mộng khủng khiếp nhất mà tôi không bao giờ muốn quay về!"

Tiểu Yết lê từng bước nặng nề ra khỏi căn phòng đó, cứ đi cứ đi mà không hề biết mình sẽ và đang đi đâu? Chỉ biết là Tiểu Yết muốn đi, rời khỏi nơi này càng xa càng tốt, những ý nghĩ tiêu cực ngày càng dấy lên và nhấn chìm Tiểu Yết trong tột cùng của sự đau khổ và tổn thương. Ngồi thụp xuống, dựa người vào một cây cổ thụ cao to, một tay kê lên chân vịn lấy cái đầu đầu đau khổ kia, Tiểu Yết khóc, nhưng miệng cười, còn xót xa nào hơn không?

Ở một nơi khác, có một người tâm trạng cũng không khá hơn bao nhiêu, tại sao số phận trớ trêu cứ đùa con người, đẩy họ phải vào những hố đen của cuộc đời, có vũng vẫy dữ đội thế nào cũng không có cách gì để thoát ra?

"Tiểu Yết, con hiện đang ở đâu?"

Trời đã đổ về chiều hoàng hôn dần tắt nắng, cô vẫn không thể tìm thấy Tiểu Yết, tìm kiếm trong vô vọng, cô dần cảm thấy bất lực và kiệt sức dường như đã muốn đổ quỵ, đôi mắt khóc đến sưng húp lên, khuôn mặt trở nên tiều tụy thấy rõ, đói nhưng lại ăn không vô, mệt mỏi nhưng không tài nào chợp mắt được?

Tiểu Yết ngươi tưởng chỉ duy nhất mình ngươi là người chịu đau khổ trong chuyện này sao?

9h hơn rồi, Tiểu Yết cả ngày qua con đã đi đâu?

Bingg boongg binggg boonggg

Có chuông cửa, vú vội lập tức chạy ra, giọng vui mừng thấy rõ

" Tiểu Yết là con sao? "

" Không, là tôi đây vú "

Cô cũng chạy ra theo hỏi với:

" Tiểu Yết đã về sao vú? "

" Dạ không, thưa cô "

Thầy - Minh Trọng chứng kiến cảnh này mà không biết nên cười hay nên khóc, bâng quơ buông câu nói:

"Sự xuất hiện của tôi khiến hai người thất vọng như thế sao? Thật là.... "

" Xin lỗi thầy, em... "

Cô nhỏ giọng

Thầy lại thở dài, vịn lấy vai cô như muốn tiếp thêm sức mạnh

"Haizzzz, đừng nói nữa, tôi biết hơn ai hết cô rất lo lắng cho Tiểu Yết, tấm lòng của bậc cha mẹ tôi đây có thể hiểu. Chuyện năm xưa, thật là một sự cố đáng tiếc... "

"Thầy, thầy đã biết hết rồi sao? "

"Đúng vậy, thằng em ngốc nghếch của tôi đã kể cho tôi nghe hết rồi, nó nhờ tôi đến đây để an ủi em."

" ... "

"Nó không muốn đến vì muốn để em và Tiểu Yết có không gian riêng ở cạnh với nhau! "

" ...."

"Cũng như mọi lần, tôi tin em có thể giải quyết được ổn thỏa thôi. Mạnh mẽ lên nào!"

"Cảm ơn thầy"

Cô lại khóc, hiếm khi nào cô cảm thấy mình trở nên yếu đuối và bất lực thế này.

Trời bên ngoài đang đổ mưa, mưa một lúc một lớn, mưa như muốn hất tung những kí ức của ngày qua. Mưa như muốn gột rửa những nổi đau mà những con người đây phải gánh chịu. Có đúng là sau cơn mưa trời lại sáng chăng???

Đã 11h khuyaaaaa

Bingggg boongg bingg boongg

Cô nhanh chóng chạy ra, cô linh cảm lần này chắc chắn là Tiểu Yết!

Quả đúng như cô nghĩ, đập vào mắt cô là dáng người quen thuộc ấy, toàn thân ướt đẫm, đôi mắt nhắm ghiền đầy vẻ mệt mỏi đang tì tay vào cửa để có thể giữ cho bản thân mình có thể trụ vững, cô gọi lớn:

"TIỂU YẾT"

Nghe tiếng cô mọi người trong nhà liền tức tốc chạy ra, không thể chậm trễ hơn, họ vội giúp cô đỡ Tiểu Yết vào nhà:

"Mùi bia, Tiểu Yết là con uống bia sao?"

Trong ánh mắt cô thoáng lên vẻ giận dữ. Sau khi thay đồ đưa Tiểu Yết vào phòng nằm nghỉ, thầy mới an tâm ra về, đêm này, Tiểu Yết ở cùng cô!

Vài tia nắng xuyên qua cửa sổ đánh thức Tiểu Yết. Trong vô thức chống người ngồi dậy ngồi 1 bên giường, 2 chân chạm đất, mông cũng hơi ê ê, có té ngã ở đâu không nhỉ? tay ôm lấy đầu, đầu Tiểu Yết đau như búa bổ. Từ từ mở mắt ra, là phòng mình??? Tối qua sao về được đây nhỉ? Chỉ nhớ được lúc vào một quán nhậu bên đường, uống liên tục đến không nhớ trời trăng mấy gió gì hết! Thôi, không nghĩ nữa đâu đầu quá. Đi rửa mặt rồi xuống nhà với vú thôi! Vừa nhất mông ra khỏi tấm nệm đã nghe giọng nói quen cất lên:

- Em định đi đâu khi cô đang ở đây?

Tiểu Yết thoáng giật mình. Giọng cô trầm tĩnh đến mức như không hề có việc gì xảy ra, vẫn là giọng uy nghiêm ngày nào, lẽ nào, ngày hôm qua chỉ là mơ? Không đúng, Tiểu Yết ơi là Tiểu Yết mày đang nghĩ gì thế này, đứng trước người phụ nữ này, bản lĩnh mày đi đâu hết rồi.

Đó chỉ là vẻ độc thoại nội tâm của Tiểu Yết còn vẻ ngoài thì cũng chẳng thua ai kia, bình thản đến lạ.

- Tùy tiện ở trong phòng người khác chẳng phải rất mất lịch sự sao?

- Nói chuyện kiểu đó với một người cả đêm qua đã chăm sóc mình thì không cảm thấy quá đáng sao?

- Tôi... tôi không cần cô phải làm vậy!

Tiểu Yết thoáng chút cảm thấy bối rối

- Việc đó không đến lượt em quản, tôi không những thấy mình nên chăm sóc em mà còn nên dạy cho em một bài học vì đã không giữ đúng lời hứa của mình!

- Lời hứa... là lời hứa gì chứ?

Tiểu Yết nhíu mày suy nghĩ

- Em đã hứa với cô sẽ không uống rượu bia nữa, nhưng xem đi tối qua em đã làm gì? Hay em chỉ xem nhẹ lời hứa đó, nói cho có lệ rồi thôi!

- Aaaa

Cô từ khi nào đã xuất hiện sau lưng Tiểu Yết, một cú đá vào chân khiến Tiểu Yết ngã quỵ nửa người nằm trên giường còn thân sau quỳ sát vào thành giường.

Tư thế này là...

Đến lúc nhận ra thì đã quá muộn rồi, Tiểu Yết đã không thể nhúch nhích vì đã bị cô giữ chặt lại, vừa quay sang phía người đang giữ mình kia thì thấy trên tay đang cầm cây thước gỗ quen thuộc, vội vùng người đứng lên thì đã bị một thước đánh mạnh vào mông

BỐP - AAA

Tiểu Yết bất ngờ la lên 1 tiếng

- Không biết tội, còn dám nháo

- Mau buông tôi ra

BỐP BỐP BỐP

BỐP BỐP BỐP

- Mới lơi một ngày mà đã không biết trên biết dưới.

BỐP BỐP BỐP

BỐP BỐP BỐP

Những thước đánh lên tục cứ đè đỉnh mông mà hạ xuống, chưa có dấu hiệu dịch chuyển đi đâu, khiến Tiểu Yết thống khổ, muốn vùng ra nhưng không thể nào vùng được.

- Cô có tư cách gì mà đánh tôi chứ? Đừng bảo với tôi là với tư cách là người sinh ra tôi? Tôi cho cô biết, tôi sẽ không bảo giờ chấp nhận chuyện đó đâu!

- Tiểu Yết...

- Ngay từ ngày đầu chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Tôi không có mẹ, mẹ tôi đã chết từ khi tôi vừa chào đời rồi. Tôi sớm vừa sinh ra đã không có mẹ

- TIỂU YẾT

Cô nhắm mắt lại, hít thở một hơi sâu để giữ cho mình bình tĩnh.

- Cô cũng không mong sẽ được em tha thứ và gọi lên tiếng "mẹ" thiêng liêng ấy! Cô biết, những điều đó khó có thể để em chấp nhận được. Nhưng nếu thế thì đã sao thì cô chỉ cần được bên cạnh em là đủ.

- Ai cho phép cô được bên cạnh tôi?

- Là cô tự cho phép, cô tự cho mình cái quyền được làm điều đó, không phải với tư cách là một người mẹ mà là với tư cách của một người GVCN. Em nghe rõ không???

BỐP BỐP BỐP

BỐP BỐP BỐP

BỐP BỐP BỐP

Dứt lời là một loạt thước rơi xuống. Tiểu Yết mím môi gồng người chịu đòn.

BỐP BỐP BỐP

BỐP BỐP BỐP

- Tùy tiện uống bia

BỐP BỐP BỐP

BỐP BỐP BỐP

- Tùy tiện trốn học

BỐP BỐP BỐP

BỐP BỐP BỐP

- Tùy tiện bỏ đi không nói lời nào

BỐP BỐP BỐP

BỐP BỐP BỐP

- Tùy tiện xem nhẹ sức khỏe mình

BỐP BỐP BỐP

BỐP BỐP BỐP

- Cứ bực tức chuyện gì là bỏ nhà đi, là uống bia, là ở ngoài mưa như thế sao?

BỐP BỐP BỐP

BỐP BỐP BỐP

- Em xem những người yêu thương em là không khí hay là rác rưởi, nếu em nghĩ chỉ một mình em đơn độc gánh lấy những nổi đau ấy thì em lầm rồi? Những người yêu thương em cũng đang phải mang những nỗi đau như vậy!

- ...

- Hãy tiếp tục lối sống ích kỉ chỉ biết mỗi mình mình thế đi! Có người con như em, tôi đây, thà không có còn hơn!

Rầm

Cô bỏ thước, rồi đi ra ngoài, ôm lấy miệng, ngăn không cho mình bật khóc thành tiếng. Cô mới làm gì đây? Đã nói những điều tàn nhẫn gì vậy?

Tiểu Yết trong phòng như không tin vào những gì mình vừa nghe thấy, buông thả người nằm dài ra nền nhà, nước mắt cứ thế lặng lẽ chảy, như nổi đau cứ từng giờ râm rỉ trong tim chẳng biết khi nào đến hồi kết.

Tiểu Yết cảm thấy như chính mình vừa đánh mất một điều gì đó đáng giá lắm?

Tiểu Yết, là mày đang sai ư?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro