TRỰC TIẾP TỔN THƯƠNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

____Hồi tưởng___

Sand đã không đi làm 2 ngày nay, cậu xin P.Yo cho mình được nghĩ vài hôm để chăm sóc Ray. Nên thời gian của cậu sau giờ học đều dành cho Ray. Cậu ta dường như không thể tự làm bất cứ thứ gì, hoặc có thể là do Sand nghĩ như thế.

Mở cửa căn hộ của Ray một cách thuần thục, cho thấy Sand quen thuộc với điều này đến mức nào. Có lẽ từ cái cách mà bản thân nuông chiều tên thiếu gia nhà giàu kia cũng đủ hiểu "Sand! Mày thật sự là tiêu rồi!"

Không thấy Ray bên ngoài phòng khách đợi mình như thường lệ, Sand vừa định mở cửa phòng cậu ta vừa gọi to. Nhưng chưa kịp chạm đến tay nắm cửa phòng đã tự mở ra từ bên trong. Bất ngờ hơn là Ray còn trông có vẻ vô cùng thận trọng, hình như cậu không muốn phát ra âm thanh nào quá lớn khiến ai đó phải giật mình.

- Ray! Cậu đang la..m...

- Suỵtt!

Sand cảm thấy cổ họng mình căng cứng nghẹn lại không thốt thành lời. Ánh mắt cậu hình như vừa lướt qua một thân ảnh không mấy xa lạ phía sau động tác khép vội cánh cửa của Ray.

- Mew?

Hai người đứng bất động một lúc Sand là người phá vỡ bầu không khí quỷ dị này. Nhưng thông qua ánh mắt chột dạ của Ray cậu liền hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.

- Ừ! Cậu ấy đến được một lúc rồi.

Ray né tránh ánh mắt thẳng thắn của người đối diện, sau đó xoay người đi đến tủ lạnh mở cửa lấy ra một chai nước, giả vờ như không có chuyện gì mà uống từng ngụm. Không rời mắt khỏi chàng trai trẻ một giây nào, nhìn thái độ của cậu ta, Sand không kiềm chế được có chút khó chịu hỏi.

- Cậu ấy đến đây làm gì?

Câu hỏi vừa thốt ra Sand liền muốn tát cho mình một cái thật mạnh. Bản thân có ngu ngốc đến mấy cũng không cần hỏi câu đấy. Bọn họ là bạn thân, đương nhiên chuyện Mew có đến đây ngủ hay như thế nào thì một người như cậu làm sao có thể quản. "Mày đừng tự cho rằng bản thân quan trọng nữa được không Sand!"

- Sand! Bây giờ cậu có thể rời đi trước được không. Tình hình của Mew hiện không tiện để cậu ở lại. Đợi cậu ấy ổn hơn tôi sẽ tìm cậu nhé.

- Hah haha.. Cậu kêu tôi rời đi? Vậy ai là người đã nài nỉ tôi ở lại bầu bạn cùng, ai là người muốn tôi chăm sóc và ai là người.. ..

- Là tôi! Chính là tôi! Nhưng xin cậu đấy, có thể rời đi trước có được không, Sand! Với lại tôi bây giờ cũng ổn hơn rồi, mọi chuyện tôi có thể tự lo được.

Cậu ta nói cứ như cái kẻ hai hôm trước nhất định muốn Sand ở lại là một người nào khác, cứ như vết thương của cậu ta thật sự tốt lên hoàn toàn chỉ sau hai ngày. Sand không thể nào thốt lên thành tiếng sau khi nghe Ray nói ra điều phi lý đó.

- ...

- Sandd.. Xin cậu đó, có được khôngg...

Giọng nói của Ray có chút bất lực. Sand vẫn im lặng nhìn chằm chằm vào cậu ta, trong ánh mắt sự thất vọng càng ngày càng trở nên rõ ràng. Ray có thể nhìn thấy rõ khớp hàm nghiến chặt của cậu. Sand chớp mắt, cổ họng khô khốc nuốt khan. Cuối cùng cục nghẹn ở cổ cũng được nuốt xuống, Sand hé miệng nói một cách đầy giễu cợt.

- Được.! Tôi lúc nào cũng chiều theo ý cậu, cậu luôn biết điều đó mà, Ray! Tôi sẽ đi ngay.

Sand nói xong, không buồn liếc mắt đến Ray đang ở một bên bắt đầu hốt hoảng. [©Thuyền Ma Thích Ra Khơi]

-Sand!... Sandd, sau đó tôi sẽ đi tìm cậu, được chứ?

- Ừh, cậu cứ chăm sóc cho Mew trước đi.

"Sau đó.. Cũng không cần đến tìm tôi"

Sand vừa nói vừa thu gom những thứ mà mình đã mang đến, chỉ mới hai ngày thôi mà đồ đạc của cậu nằm ở khắp nơi trong căn hộ. Cậu tìm lấy những thứ ở phòng khách, nhưng còn vài vật dụng để trong phòng của Ray. Sand thầm thở dài, tốt hơn hết cậu không nên quay trở lại nơi này chỉ để lấy những thứ đó. "Bỏ đi, sẽ mua lại chúng sau vậy"

Sand vội vàng nhét những thứ trong tay vào balo, rồi hướng ra cửa không muốn ở lại đây một phút giây nào nữa và cả chủ nhân của nó.

Rầm!

Tiếng sập cửa vang lên đánh thức Ray khỏi cơn mê mang của mình. Nhưng lúc này trong phòng khách chỉ còn lại mình cậu, nhìn quanh không còn gì cả. Hình ảnh Sand biến mất sau cánh cửa một cách nhanh chóng và dứt khoát, cứ như cậu ta chưa từng đến đây, chưa từng đứng trước mặt cậu trước đó một phút.

Ray uể oải ngồi xuống ghế sopha, khuỷu tay chống lên đầu gối rồi gục đầu vào hai bàn tay. Cảm giác trống rỗng này ập đến một cách bất ngờ, Ray thì thầm trong miêng.

- Sand! Hãy cho tôi thời gian, chỉ một chút thôi có được không.
_______

Sau khi rời rời khỏi căn hộ của Ray, Sand không biết mình về nhà bằng cách nào. Vừa mở cửa, Nick giật mình nhìn cậu. Cậu ta đang ngồi trước bàn ăn mì gói, thấy Sand chật vật bước vào dự cảm không ổn. Ngay lập tức buông đũa, thậm chí mì trong miệng chưa kịp nhai đã nhổ thẳng vào bát mì mà không thèm để tâm, nhào đến hỏi một cách lo lắng.

- Sand! Cậu làm sao thế?

- Nick!

Sand gần như sụp đỗ hoàn toàn, cả người cậu rơi vào lòng Nick, dù Sand cao hơn Nick nhưng cậu lại khá gầy nên lúc này dường như nằm trọn trong vòng tay cậu ta.

- Sand, có ổn không, làm ơn!

- Tôi tại sao lại ngu ngốc đến thế, luôn biết cậu ta không tốt đẹp gì nhưng vẫn đâm đầu vào. Đáng đời lắm đúng không, Nick?

Nhìn vào đôi mắt đỏ hoe kia Nick biết cậu bạn mình đang gánh chịu tổn thương đến mức nào.

- Ổn thôi! Sẽ ổn thôi, em yêu. Tôi ở bên cạnh cậu.

- Cậu ta lại vứt bỏ tôi, ai cho cậu ta có cái quyền đó chứ?

- ..

- Hah haa..h... Là tôi, tôi đã cho cậu ta bước vào đây.

Vừa nói Sand vừa dùng tay chỉ mạnh vào ngực mình. Lúc này đây không còn điều gì tồi tệ hơn thế cả.

Nick ôm chặt lấy cậu, bên tai nói lời an ủi không ngớt. Lần đầu tiên Nick thấy Sand yếu đuối đến vậy. Trong ấn tượng với cậu, người bạn cùng phòng này là một chàng trai mạnh mẽ và cao ngạo, cậu ấy không cho phép ai hay bất kì điều gì đánh bại cậu. Nhưng giờ đây rốt cuộc là chuyện gì?

Sand khóc nghẹn, nước mắt nước mũi đều thấm hết vào ngực áo Nick, nhưng cậu ta không để tâm tiếp tục xoa xoa tấm lưng gầy của bạn mình. Nick hiểu cảm giác này, cảm giác yêu đơn phương một kẻ không hề quan tâm đến cảm xúc của mình là như thế nào.
[©ThuyềnMâThỉchKhơi]

Đau! Đau lắm. Nhất là khi đối phương còn biết rõ tình cảm của ta dành cho họ. Nhưng biết thì thế nào chứ? Những kẻ đó không đáp lại, cũng sẽ không từ chối mà còn hiển nhiên hưởng thụ phần tình cảm ấy, trói buộc chúng ta, lợi dụng chúng ta..

- Sand, chúng ta xứng đáng bị đối xử như thế này sao?

- Hic..c..

- Không hề, Sand. Chúng ta sẽ vượt qua bọn họ. Ta có nhau ở đây nhé!

Nick hôn nhẹ lên đỉnh đầu Sand, cậu sẽ mang cả hai vượt qua những tên bạn thân khốn nạn kia. Nick sẽ bảo vệ bản thân và cả Sand.

Nhìn cậu bạn mệt ỏi thiếp đi trên tay, Nick dịu dàng ôm lấy cả người cậu ấy. Làm sao mà gầy như thế này, Nick cảm thán. Ôm Sand đi vào phòng, đặt cậu lên chiếc giường quen thuộc của cậu. Nick vuốt lại tóc mái cho Sand, sau đó đấp chăn cho cậu rồi quay sang lấy điều khiển trên bàn mở điều hòa ở mức vừa phải, cuối cùng là nhẹ nhàng khép lại cửa phòng. Tự dặn bản thân lần này phải mạnh mẽ hơn khi đối diện với Boston, và phải bảo vệ Sand khỏi tên bạn thân của hắn ta. Cậu không thể để cả hai bọn họ đều rơi vào cạm bẫy của hai tên đó một lần nữa.
________

Phần này là chuyện xảy ra trước những gì xảy ra trong part 1 và 2 nhé.
Tui có cái tật viết ngược á mấy má thông cảm ạ.
Sau sự kiện này thì mqh của Ray Sand bắt đầu trở nên căng thẳng rồi nè.
Part sau có lẽ cũng là một ít chuyện ngắn nho nhỏ xảy ra trong quá khứ thôi, có thể nói một ít đến bối cảnh đã khiến cho Ray hiểu lầm là Sand và Nick đang bên nhau nữa. Còn hiện tại vẫn dừng ở thời điểm trong Part 2 nhé.
Tui nói rõ chứ để mọi người bị rối về các đoạn tgian á.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro