15/16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15: Cố Kiến Thâm ngứa ngáy trong lòng, sao có thể buông y ra, hận không thể ôm người về Duy Tâm Cung khóa lại

Thẩm Thanh Huyền đương nhiên vì nhiệm vụ trên ngọc giản.

Tuy nghe có vẻ rất hoang đường, nhưng thang trời thực sự có thêm năm viên gạch, chuyện này là không thể nghi ngờ.

Đại đạo là thế, dốc lòng tu luyện là việc nên làm.

Đó cũng là quan niệm tu hành của Thiên Đạo từ trước tới nay.

Đương nhiên Thẩm Thanh Huyền sẽ không nói những việc này cho Cố Kiến Thâm hay.

Hiện giờ Cố Kiến Thâm ra vẻ ngàn tốt vạn tốt, đó là vì không làm gì được y, nếu để hắn biết khôi phục thang trời có liên quan tới hắn, biết đâu chừng Cố Kiến Thâm lại làm ra chuyện thiêu thân gì nữa.

Thẩm Thanh Huyền sẽ không để nhược điểm của mình lọt vào tay Cố Kiến Thâm.

Suy nghĩ trong lòng Cố Kiến Thâm cũng phải giống y tám chín phần mười, đương nhiên ngoài miệng thì tràn đầy thâm tình: "Luận đạo gặp gỡ lần đầu, hồn bay mộng còn vương vấn, luôn ngóng trông có thể gặp lại sư thúc, trùng hợp nhận ra ngài đã tới bí cảnh Nguyệt Lạc, cho nên mới theo tới đây."

Theo lý luận ... Cố Kiến Thâm thực sự muộn hơn Thẩm Thanh Huyền một bước, nói vậy dường như cũng không có gì sai.

Thẩm Thanh Huyền gặp chiêu phá chiêu:

"Túc Vũ muốn xuống núi rèn luyện, nhân lúc ta rảnh rỗi nên dứt khoát dạo quanh một vòng, thuận tiện nhìn xem đạo tu hành của tu sĩ hiện giờ ra sao."

Cố Kiến Thâm lại nói:

"Ra là thế."

Thẩm Thanh Huyền khách sáo đáp:

"Thế nhưng không ngờ hành động lần này lại làm phiền Bệ hạ."

Cố Kiến Thâm: "Sao có thể nói thế? Có thể gặp mặt sư thúc là vận may của Cố Kiến Thâm."

Thẩm Thanh Huyền ngoài mặt khẽ cười, trong lòng lại ha ha ha.

Nhìn thì có vẻ đều đang trả lời câu hỏi của nhau, trông như thể đều có đủ lý do có lý có cứ, nhưng thực chất ... hai người tâm ý tương thông cùng nghĩ: Thẩm Thanh Huyền (Cố Kiến Thâm) rốt cuộc muốn làm gì.

Ngọc giản vung tay hô to: Làm ngươi đó! (`0')/

... Được rồi, người ta chỉ dám nói trong lòng thôi mà QAQ!

Tiếp tục trò chuyện cũng chỉ toàn lời nói nhảm thiếu muối dông dài, Thẩm Thanh Huyền không muốn lại lãng phí một đêm, y nhắm mắt lại nói:

"Ngủ đi."

Cố Kiến Thâm nhìn hàng mi như cánh bướm của y, chậm rãi nói:

"Được."

Lần này hai người không tích cực nữa, không cần tranh ai ngủ trước ai ngủ sau ...

Dù sao việc đi ngủ với họ mà nói không giống với những người khác.

Dù có ngủ thiếp đi, thần thức họ vẫn tỉnh, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay sẽ lập tức thanh tỉnh, hoàn toàn không cần lo lắng đối phương thừa dịp ngủ đánh lén.

Ước chừng là Thẩm Thanh Huyền ngủ trước, Cố Kiến Thâm cũng không muộn hơn y bao nhiêu, suy cho cùng cũng bị lăn qua lộn lại cả ngày, mệt tới mức buồn ngủ đột kích, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Ánh trăng sáng trong, hình ảnh hai người ôm nhau ngủ đẹp như một bức họa, đủ để đám trùng nhỏ ngừng tiếng kêu, gió đêm ngừng thét gào, lá cây ngừng tuôn rơi ... bởi vì không nỡ đánh thức họ.

Hôm sau, Cố Kiến Thâm vừa động, Thẩm Thanh Huyền liền mở mắt.

Cố Kiến Thâm dịu dàng nói:

"Đánh thức ngươi sao? Ngủ thêm lát nữa đi, ta đi chuẩn bị bữa sáng."

Thẩm Thanh Huyền vốn định nói "Được", hai người cũng nên tách ra, lỡ như Túc Vũ tỉnh lại thấy hai người đang ôm chặt nhau, không biết sẽ nghĩ cái gì ...

Y nhìn ngọc giản trước, bàn tay đang định buông lại lập tức siết chặt.

Cố Kiến Thâm: "Sao thế?"

Nhiệm vụ không hoàn thành ...

Không đúng chỗ nào? Cùng nhau ngủ, chẳng lẽ Cố Kiến Thâm lại một đêm không ngủ?

Không có khả năng ... Hắn tuyệt đối có ngủ.

Thời gian chưa đủ?

Đầu óc Thẩm Thanh Huyền xoay chuyển cực nhanh, lập tức nghĩ ra mấy khả năng, đồng thời chọn lọc ra cái có khả năng nhất.

—— Trời vẫn chưa sáng.

Thẩm Thanh Huyền liền chui vào ngực Cố Kiến Thâm, rầu rĩ nói:

"Ta còn muốn ngủ thêm chút nữa."

Cố Kiến Thâm ngẩn ra.

Thẩm Thanh Huyền hết sức nghiêm túc dời gạch:

"Nhắm mắt, ngươi không ngủ ta ngủ không được."

"!"

Đây ... là đang làm nũng sao? Cố Kiến Thâm bị đáng yêu đầy mặt.

Hắn mỉm cười ôm Thẩm Thanh Huyền, dán bên tai y khẽ khàng bảo:

"Ừm, đều theo ngươi."

Giọng nói này ... dùng cách nói ở thời hiện đại chính là ... quyến rũ tới mức có thể làm người ta mang thai!

Lỗ tai xinh xắn của Thẩm Thanh Huyền rung rinh, thấp giọng nói:

"Ngủ!"

Nghe có chút thẹn thùng trong đó.

Cố Kiến Thâm ngứa ngáy trong lòng, sao có thể buông y ra, hận không thể ôm người về Duy Tâm Cung khóa lại

Sau khi trời sáng, ngọc giản rốt cục không tìm đường chết nữa, chữ ngủ cùng nhau biến thành xám nhạt.

Thẩm Thanh Huyền thấy thang trời lại có thêm một viên gạch, bỗng dưng cảm thấy nhiệt tình tràn đầy, con đường phi thăng ở ngay tầm tay!

Lại nói vẫn còn nhiệm vụ đòi hỏi kim long chưa hoàn thành, Thẩm Thanh Huyền ngẫm nghĩ nên làm thế nào để hướng đề tài về phương diện này.

Lúc này bên cạnh truyền tới giọng Túc Vũ:

"Tốt qua ngủ ngon ơi là ngon."

Túc Vũ tỉnh rồi!

Thẩm Thanh Huyền vẫn đang cùng Cố Kiến Thâm ôm nhau!

Đáng tiếc tu vi hiện giờ của họ không cách nào dùng được loại pháp thuật tương tự như thuấn di.

Túc Vũ duỗi lưng một cái, nói:

"Triêu Yên, ngươi vẫn còn ngủ ư?"

Thẩm Thanh Huyền: "......"

Túc Vũ nhìn xung quanh một vòng:

"Thanh Thâm đại ca đâu nhỉ?"

Thẩm Thanh Huyền lập tức lấy tay che miệng Cố Kiến Thâm.

Trong mắt Cố Kiến Thâm toàn là ý cười, Thẩm Thanh Huyền bèn dùng ánh mắt uy hiếp hắn.

Cố Kiến Thâm lại hôn vào lòng bàn tay y một cái.

Thẩm Thanh Huyền: "......"

Ý cười trong mắt Cố Kiến Thâm càng sâu, Thẩm Thanh Huyền nhịn hết nổi, đạp hắn một cước ...

Túc Vũ đã đi sang đây, nó vừa đi vừa nhỏ giọng nói:

"Sao ngươi lại làm túi ngủ biến lớn thành thế này? Thật sự không bị cảm lạnh sao?"

Cố Kiến Thâm cao giọng đáp: "Thật đúng là cảm lạnh rồi." Nói xong liền chớp chớp mắt với Thẩm Thanh Huyền.

Thẩm Thanh Huyền vậy mà lập tức lĩnh hội được ...

Không dám nhận tâm ý tương thông, nhưng dù sao cũng có thông một chút rồi.

Thẩm Thanh Huyền vận chuyển linh khí, làm cho mặt mình đỏ hồng, sau đó lại ho khan một tiếng.

Túc Vũ bước nhanh tới:

"Cảm lạnh rồi?"

Nó vừa tới gần, lập tức ngây dại nhìn cảnh tượng trước mắt.

Trong túi ngủ, Thẩm Thanh Huyền ngủ trong lòng ngực Cố Kiến Thâm, sắc mặt ửng hồng, đôi mắt ướt át, hơi hơi thở dốc ...

Tiểu hoa đào: "!!!" ((((;゜Д゜)))

Cố Kiến Thâm nói:

"Hôm qua y vẫn luôn kêu lạnh, ta không thể làm gì ngoài ôm y giúp y sưởi ấm."

Sưởi ... sưởi ấm nha ...

Túc Vũ mất cả buổi mới tìm được giọng:

"Ta ... ta ... đi nấu nước." Cảm lạnh uống chút nước ấm vẫn có tác dụng lắm.

Túc Vũ vừa đi, Thẩm Thanh Huyền lại đạp Cố Kiến Thâm thêm cái nữa:

"Ra ngoài."

Cố Kiến Thâm nhéo eo y một cái:

"Sư thúc bạc tình quá đi."

Thẩm Thanh Huyền: "......" Kẻ phong lưu này rốt cục cũng bại lộ bản tính!

Khi Túc Vũ quay lại, Cố Kiến Thâm đang chuẩn bị bữa sáng, Thẩm Thanh Huyền choàng áo khoác lông dài ngồi đằng kia, muốn bao nhiêu đáng yêu thì có bấy nhiêu đáng yêu.

Túc Vũ bưng nước ấm cho y, Thẩm Thanh Huyền đành phải tiếp tục giả bệnh, nhẹ giọng nói:

"Cảm ơn."

Túc Vũ bảo:

"Hôm qua ta đã bảo ngươi đừng chỉnh túi ngủ lớn vậy rồi, ngươi lại không nghe, thấy tốt ghê chưa!"

"......"

Ngọc giản lén la lén lút: Mất sĩ diện rồi nha! Liên Hoa Tôn chủ của chúng ta mất sĩ diện rồi nha! Thế mà bị tiểu hoa đào dạy dỗ!

Thẩm Thanh Huyền còn có thể nói gì? Chỉ có thể xem nước ấm thành Cố Kiến Thâm, uống hắn không còn một miếng.

Cả ngày sau đó, Túc Vũ nghiêm túc tu hành, Thẩm Thanh Huyền chăm lo dưỡng bệnh, Cố Kiến Thâm kiêm vô số chức, vừa làm lão sư vừa làm người hầu còn vừa muốn làm "đăng đồ tử". (yêu râu xanh:v)

Dùng lời Thẩm Thanh Huyền nói chính là ... không biết tên này động kinh cái gì.

Tối ngủ, Cố Kiến Thâm hỏi Thẩm Thanh Huyền:

"Thiếu gia, cần ta giúp ngài sưởi ấm không?"

Thẩm Thanh Huyền giả bệnh rất là mệt mỏi, y hạ giọng:

"Cút."

Cố Kiến Thâm đặt tay lên trán y nói:

"Vẫn ổn, bình thường rồi."

Thẩm Thanh Huyền trừng hắn, lúc tay Cố Kiến Thâm rút ra, vậy mà véo mặt y một cái.

Không sai ... là véo ... thật sự véo ... véo khuôn mặt của người đứng đầu Thiên Đạo ...

Trong thoáng chốc, cả bí cảnh Nguyệt Lạc đều rung lên!

Túc Vũ sợ tới mức vội vàng bò dậy:

"Sao đó? Xảy ra chuyện gì?"

Sát khí này thiệt đáng sợ, chẳng lẽ có mãnh thú cấp cao ẩn hiện?

Không chỉ Túc Vũ, tất cả tu sĩ trong bí cảnh Nguyệt Lạc đều hoảng sợ, một đám móc pháp khí, ngưng thần đề phòng.

May mà sát khí này thu lại trong chớp mắt, bí cảnh Nguyệt Lạc lại khôi phục dáng vẻ yên bình.

Thẩm Thanh Huyền quay lưng lại, quấn bên trong túi ngủ buồn bực không lên tiếng.

Đáy mắt lẫn khóe miệng Cố Kiến Thâm đều là ý cười, tâm trạng tốt không tưởng nổi.

Sao Thẩm Thanh Huyền có thể nhẫn nhịn hả? Phải nói ngọc giản huynh càng vất vả công lao càng lớn đó mà.

Ngay khi sát tâm Thẩm Thanh Huyền đại thắng, dòng chữ trên ngọc giản "Thứ tư, không được nổi sát tâm với Cố Kiến Thâm" càng chuyển đậm màu, sắp trở thành đen thui.

Đồng thời, ngọc giản lại xổ ra hàng chữ: "Bổ sung: biến thành thâm đen liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ!"

Thế rồi sáu viên gạch đáng thương nằm trên thang trời cực kỳ hợp tình hình mà lắc lư, rất có tư thế ngươi dám giết Cố Kiến Thâm ta liền rơi xuống chết cho ngươi xem ...

Thẩm Thanh Huyền: "......" Chỉ có thể nhịn!

Vì lần Thẩm Thanh Huyền giận dữ này, bí cảnh Nguyệt Lạc dẫn tới vô số đại năng ... xem trọng.

Linh khí dồi dào cao ngất trời này! Sát ý kinh người giống như núi như biển vậy!

Chẳng lẽ có thánh vật xuất thế? Chẳng lẽ có mãnh thú thành thánh?

Trong lúc nhất thời bên Thiên đạo là thế này, mà phía Tâm Vực cũng thế, một đám nguyên lão các cấp tổ chức hội nghị, trao đổi dị tượng ở Nguyệt Lạc.

Đương nhiên vẫn chưa đủ để sáu phái Thiên Đạo và Duy Tâm Cung đều xem trọng.

Dẫu sao thì Diệp Trạm, Tăng Tử Lương ... còn có các hộ pháp Duy Tâm Cung đều là đại năng áp trận quan trọng, chút việc nhỏ này không đáng để bọn họ để bụng.

May mà họ không để bụng, không thì bí cảnh Nguyệt Lạc trăm phần trăm bùng nổ tại chỗ.

Chưa đề cập tới đám người Tăng Tử Lương, kẻ sùng bái Tôn chủ như Diệp Trạm nhất định sẽ phát hiện linh khí kia đến từ chính Tôn chủ nhà mình, vậy còn không ngay lập tức chạy tới bí cảnh Nguyệt Lạc? Lấy tu vi của hắn, bí cảnh Nguyệt Lạc từ nay về sau có thể đổi tên thành phế tích Nguyệt Lạc.

Ba ngày sau, Túc Vũ rời khỏi bí cảnh Nguyệt Lạc, Cố Kiến Thâm và Thẩm Thanh Huyền đương nhiên cũng đi theo.

Năng lực học tập của tiểu hoa đào rất mạnh, những gì có thể dạy Cố Kiến Thâm đều dạy, về sau thì cần tu hành một tâm pháp thích hợp.

Thẩm Thanh Huyền đang định hỏi dự định sau này của tiểu hoa đào, ngọc giản của y lại lấp lóe.

"Thứ mười, cùng Cố Kiến Thâm bái nhập một tông môn."

"Thứ mười một, cùng Cố Kiến Thâm ở chung một phòng."

Chương 16: Ghen rồi?

Bái nhập cùng tông môn?

Thẩm Thanh Huyền càng sâu sắc cảm thấy ngọc giản là đứa thiểu năng trí tuệ.

Y và Cố Kiến Thâm là đồng môn, luận bối phận Cố Kiến Thâm còn phải gọi y một tiếng sư thúc, vốn đã cùng một môn phái, còn cần gì bái nhập cùng tông môn nữa?

Ngọc giản vẫn chưa tắt thở, nó vội vàng hiện một hàng chữ:

"Bổ sung: Quá khứ không tính, chỉ xem hiện tại!"

Thẩm Thanh Huyền: "......"

Ngọc giản sợ đại lão không rõ, mau chóng hiện thêm hàng nữa:

"Bái nhập cùng tông môn, ở cùng một phòng ký túc, làm ..."

Còn chưa dứt câu, ngọc giản đã hết thở.

Ngu xuẩn ...

Thẩm Thanh Huyền thiệt sự không hiểu, vì cớ gì đại đạo chỉ phái thứ ngu ngốc này đến trợ giúp y phục hồi thang trời.

Quên đi, nể mặt thang trời, không thèm so đo với ngươi.

Bái nhập tông môn không khó, khắp thiên hạ nhiều môn phái như thế, y muốn đi nơi nào ai cũng không ngăn được, vấn đề là làm thế nào có thể cùng Cố Kiến Thâm bái nhập cùng tông môn.

Gia hỏa này là Đế tôn Tâm Vực, liệu sẽ bằng lòng bái nhập tông môn của Thiên Đạo ư?

Ra khỏi bí cảnh Nguyệt Lạc, bên ngoài có không ít tông môn đang chiêu mộ đệ tử.

Đó cũng là chỗ tốt của việc dũng cảm xông vào bí cảnh Nguyệt Lạc, bí cảnh này chỉ có một cửa ra, chỉ cần có thể bước ra từ nơi này chứng tỏ đã vượt qua toàn bộ bí cảnh, chứng minh bản thân nhất định có thực lực và cơ duyên.

Một vài tông môn nhỏ vì muốn thu nhận đệ tử ưu tú, hàng năm đều đóng quân nơi đây, hy vọng có thể gặt hái được nhân tài xuất chúng.

Trước khi ra ngoài, Thẩm Thanh Huyền hỏi Túc Vũ:

"Sau này ngươi có dự định gì không?"

Túc Vũ đáp:

"Ta muốn tiếp tục tu hành."

Thẩm Thanh Huyền nói:

"Ngươi quay về Vạn Tú sơn một chuyến, Tôn chủ sẽ an bài giúp ngươi."

Túc Vũ lại lắc đầu bảo:

"Tôn chủ đại nhân đã để ta xuống núi chính là hy vọng ta tự mình rèn luyện, không chút thành tích sao ta có thể không biết xấu hổ quay về gặp lão nhân gia y."

Thẩm Thanh Huyền lại nói:

"Vậy ngươi có thể đi gặp Tăng Tử Lương một lần."

Túc Vũ vội vàng nói:

"Không thỏa đáng, Tăng đại nhân nhất định sẽ cho ta hoàn cảnh tu hành cùng tài nguyên tốt nhất, nhưng như thế không được ..."

Ở bí cảnh Nguyệt Lạc mấy ngày qua, Túc Vũ chân thực cảm nhận được chênh lệch giữa mình với những người khác.

Không phải tư chất, không phải tài nguyên mà là kinh nghiệm trải đời.

Con đường tu chân dài đằng đẵng, không phải chỉ dựa vào một trái tim nhiệt huyết là có thể tiến tới đại đạo.

Thẩm Thanh Huyền khẽ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Túc Vũ lại hỏi y:

"Triêu Yên, ngươi định cùng Thanh Thâm đại ca trở về tộc mình ư?"

Phải rồi ... Cố Kiến Thâm thiết lập cho hai người họ đều là tộc thanh liễu, hắn tới để đón thánh tử về.

Không đợi Cố Kiến Thâm mở miệng, Thẩm Thanh Huyền đã giành nói trước một bước:

"Ta không về."

Túc Vũ chớp chớp mắt:

"Sao thế?"

Thẩm Thanh Huyền nghiêm trang nói hưu nói vượn:

"Về tộc rồi ta chỉ có thể bị xem như thánh tử, các trưởng lão nhất định sẽ đem những thứ tốt nhất cho ta, như ngươi nói đấy, con đường tu hành không phải đơn giản, sống trong hoàn cảnh an nhàn dù tu vi có cao, ngày sau cũng khó mà đạt thành tựu lớn."

Túc Vũ nhìn sang Cố Kiến Thâm, rất lo lắng:

"Nhưng mà ..."

Thẩm Thanh Huyền cũng nhìn về phía Cố Kiến Thâm, y ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, nhưng sắc nước trong con ngươi mang theo cầu xin ít thấy:

"Thanh Thâm, chúng ta không về được không?"

Chưa bàn tới Cố Kiến Thâm, trái tim Túc Vũ cũng đã chấn động mãnh liệt rồi: Trời ạ, thiệt ... thiệt đáng yêu!

Cố Kiến Thâm giật mình rõ rệt, ngay sau đó trong mắt hắn như có gợn sóng tản ra, thần thái dịu dàng cung kính, hắn cúi người, hành lễ nói:

"Cẩn tuân thánh ý."

Thẩm Thanh Huyền ha ha trong lòng, trên mặt lại tràn đầy tín nhiệm:

"Cảm ơn ngươi, Thanh Thâm đại ca."

Vừa gọi cái tên này, đôi mắt xanh thẳm của Cố Kiến Thâm lập tức lóe lên một tia đỏ sẫm.

Chẳng qua hắn đang cúi đầu, cho nên vẫn chưa bại lộ.

Thẩm Thanh Huyền bị bản thân hố tới mức ngoài giòn trong mềm(*), nửa câu cũng không muốn nói thêm.

(*) dùng để diễn tả sự kinh ngạc

Túc Vũ là người vui mừng nhất, thật tốt quá, bọn họ vẫn có thể ở cùng nhau!

Vừa ra khỏi bí cảnh Nguyệt Lạc, bọn họ lập tức nhìn thấy một tu sĩ vẻ ngoài tiên phong đạo cốt, nhưng thực chất chưa tới trúc cơ tiến lên nói:

"Thiên Võ Phong chiêu nạp môn đồ, không biết ba vị có hứng thú đến đây xem xét không?

Túc Vũ được dịp tò mò, bên kia lại có một nữ tử uyển chuyển nghênh đón, mở miệng:

"Tư chất tiểu đạo hữu trác tuyệt, Sâm La Uyển của chúng ta mới là lựa chọn tốt nhất cho ngươi."

Đạo sĩ tiên phong đạo cốt kia lập tức trở mặt:

"Tiểu đạo hữu chớ bị tà nhân mê hoặc, Sâm La Uyển kia là ma tu Tâm Vực!"

Nữ tử cũng không chểnh mảng việc mình phải làm:

"Tâm Vực ta theo đuổi tu hành không thẹn với lương tâm, không phải thứ đạo học giả tạo như các ngươi có thể hiểu được!"

Đạo sĩ lập tức bùng nổ:

"Không thẹn với lương tâm? Giết người như ngóe, tùy ý túng dục, hoang đường quá quắt cũng dám xưng không hổ thẹn?"

Nữ tử cây ngay không sợ chết đứng:

"Giết người đáng chết, hướng về lòng mình, cần gì phải thẹn?"

Đừng nói chiêu mộ đệ tử, hai người này đã lo tranh cãi ngất trời rồi.

Túc Vũ hắc tuyến đầy đầu vòng qua, còn chế nhạo một câu:

"Thật ấu trĩ."

Thẩm Thanh Huyền cùng Cố Kiến Thâm đồng thời cảm nhận được thế nào là một kích trúng tim.

Khụ khụ .... cũng không phải, môn đồ khắc khẩu là chuyện của môn đồ, hai người họ rất là hòa hợp, còn ôm nhau ngủ hai đêm nữa kìa.

Về phần băng hỏa lưỡng trọng thiên trong đêm đầu của tổ sư gia nào đó có thể xưng là ấu trĩ, hai vị đại lão đều chọn cách quên đi.

Túc Vũ vẫn rất có chính kiến, thường ra sức gào to toàn là tiểu môn tiểu phái không thu được người, môn phái có hệ thống chính quy đều chờ người tới bái phỏng.

Ví dụ như Tử Ngọ Quan trước mắt, đại khí đoan chính, nghiêm túc nội liễm, quan trọng hơn là người xếp hàng báo danh phía sau dài ơi là dài, nhìn không thấy điểm cuối đâu luôn.

Mắt Túc Vũ sáng lên bảo:

"Chúng ta qua kia xem đi."

Lông mày Thẩm Thanh Huyền giật một cái.

Nếu y nhớ không lầm, Tử Ngọ Quan là môn phái do Diệp Trạm chưởng quản.

Y vẫn rất ấn tượng với đồ tôn này.

Chủ yếu vì Diệp Trạm thực sự là fan não tàn của Tôn chủ, mỗi lần thấy Thẩm Thanh Huyền đều kích động bất thường. Hiện giờ quen rồi còn đỡ, còn nhớ lúc mới nhậm chức chưởng môn, Thẩm Thanh Huyền vừa gặp mặt hắn, người này sau khi về lập tức trốn trong phòng bảy ngày bảy đêm không ra.

Sư tôn của Diệp Trạm là Xích Dương Tử lo cho hắn, tới đạp cửa phòng, kết quả nhìn thấy người này khóc tới mức sưng mắt.

Xích Dương Tử hỏi:

"Ngươi làm gì đó?"

Diệp Trạm nức nở đáp:

"Nhìn thấy Tôn chủ, cảm động tới rơi nước mắt!"

Sư tôn hắn muốn trục xuất tên ngu xuẩn này khỏi sư môn ngay và luôn.

Xích Dương Tử đem chuyện cười này nói cho sư tôn mình là Thẩm Thanh Huyền nghe, Thẩm Thanh Huyền lập tức nhớ kĩ đứa nhỏ này.

Tốt xấu gì cũng khóc bảy ngày bảy đêm, cứ thế mà quên thì không được tốt lắm.

Dựa theo cách nghĩ của Thẩm Thanh Huyền, y chỉ muốn tiến vào một môn phái mà không có đồ tôn, đồ đồ tôn, đồ đồ đồ tôn, như thế thì không cần lo bị ai đó nhận ra, bớt việc không ít.

Nhưng nhìn hai quỷ ngây thơ cãi lộn thành một đống kia, Thẩm Thanh Huyền cảm thấy vẫn đừng nên ngược đãi bản thân, tốt xấu gì Tử Ngọ Quan cũng ra dáng chút.

Tuy hàng ngũ rất dài, nhưng vì chỉ đăng ký tên, cho nên tiến độ rất nhanh, không lâu sau đã đến phiên bọn họ.

Túc Vũ đứng phía trước, nó căng thẳng lắm kìa, đứng thẳng tắp luôn, mắt to sáng lấp lánh.

Vị tu sĩ ngồi kia hỏi nó mấy vấn đề, thống kê một chút rồi dặn:

"Ngày mai mời đến chân núi Tử Ngọ chờ sát hạch."

Túc Vũ lập tức thưa vâng.

Thẩm Thanh Huyền và Cố Kiến Thâm cũng như thế, chẳng qua người nọ nhìn Cố Kiến Thâm thêm vài lần.

Cũng không phải Cố Kiến Thâm bại lộ, mà là ngoại hình hắn rất đáng chú ý, không chỉ vị tu sĩ này mà một đống người đứng xếp hàng cũng không ngừng liếc trộm.

Nữ nhìn còn hiểu, vậy mà có một bầy nam nhân cũng nhìn không dời mắt ...

Lúc rời đi, Thẩm Thanh Huyền nhỏ giọng nói bên cạnh hắn:

"Dung mạo Bệ hạ tuyệt lệ, khiến người người thương yêu."

Cố Kiến Thâm trả ngược y một quân:

"Ghen hả?"

Thẩm Thanh Huyền: "......"

Cố Kiến Thâm từ tốn thì thầm:

"Yên tâm, trong mắt Cố Kiến Thâm chỉ có mỗi mình sư thúc."

Thẩm Thanh Huyền tê dại cả người, hiển nhiên bị hố mìn!

Màn đêm buông xuống, bọn họ ngủ dưới chân núi Tử Ngọ.

Tuy bảo ngày mai khảo hạch, song không có gì phải căng thẳng, loại khảo hạch nhập môn này đơn giản để nhìn tư chất.

Với tư chất của Túc Vũ, nhất định không thành vấn đề.

Còn Thẩm Thanh Huyền và Cố Kiến Thâm thì nào lo lắng gì chuyện này? Hai người họ còn đang thì thầm với nhau kia kìa.

Cố Kiến Thâm hỏi Thẩm Thanh Huyền:

"Tôn chủ không sợ ta hủy Tử Ngọ Quan sao?"

Tử Ngọ Quan là một trong sáu phái Thiên Đạo, có thể nói là xương cánh tay, Đế tôn Tâm Vực Cố Kiến Thâm lẻn vào loại địa phương này có thể nói rất có uy hiếp.

Thẩm Thanh Huyền liếc nhìn hắn: "Ngươi hủy được?" Ngụ ý là, ngươi cho rằng ta không tồn tại à?

Cố Kiến Thâm thích dáng vẻ này của y lắm, nhịn không được lại chọc ghẹo:

"Nơi có sư thúc, ta đương nhiên không nỡ hủy."

Thẩm Thanh Huyền: Ha ha ...

Nhịn nào, mọi thứ đều vì dời gạch.

Một đêm trôi qua rất nhanh, hôm sau họ cùng nhau đi tới chân núi Tử Ngọ.

Khảo hạch thực sự không khó, trước tiên trèo lên thang núi, sau đó chịu linh áp, rồi lại đến xem linh điền.

Leo thang núi như đang đi chơi xuân, ba người vừa nói vừa cười liền xong việc, tuy đồng hành đã có hai phần ba ngã xuống.

Chịu linh áp thì giống như gãi ngứa, còn chưa cảm nhận được gì đã xong rồi, mặc dù lần này sắc mặt Túc Vũ tái nhợt cộng thêm mồ hôi đầm đìa, song những người khác lại càng run chân suýt chút nữa quỳ xuống.

Cuối cùng chính là xem linh điền.

Thật ra mục đích thực sự của toàn bộ khảo hạch chỉ nằm ở hạng mục sau cùng.

Linh điền là tư chất trời sinh, quy mô càng lớn chứng tỏ lượng chứa linh lực càng sung túc, cứ thế mà tu hành liền làm ít công to.

Làm thế nào để phán đoán linh điền lớn hay nhỏ? Phương pháp đơn giản nhất chính là tiêu hao nó.

Leo thang trời cũng vậy mà chịu linh áp cũng thế, thật ra đều đang tiêu hao, nếu xong hai hạng mục này vẫn còn thừa linh lực, vậy có thể nói tư chất khá tốt, có thể nhập môn.

Nhưng nhập môn còn phân ra nội môn, ngoại môn và đệ tử ký danh.

Sự khác biệt này sẽ được đánh giá tại cửa ải cuối cùng.

Nhằm khích lệ mọi người, nhóm tu sĩ còn liệt kê những phúc lợi có thể hưởng thụ ở từng cấp bậc ra.

Chẳng hạn như đệ tử nội môn có động phủ riêng, tài nguyên rất nhiều, còn có thể được trưởng lão tự mình chỉ dạy, tiền đồ có thể nói là vô lượng, đương nhiên danh sách cực ít, mấy chục năm khó có được một người.

Đệ tử ngoại môn kém hơn một ít, nhưng cũng là đệ tử chính thức của Tử Ngọ Quan, nếu hăng hái cố gắng, về sau cũng sẽ có tiền đồ. Về phần đệ tử ký danh thì không khác gì người hầu.

Thẩm Thanh Huyền không để ý những điều này, y chỉ nhìn thứ có liên quan đến điểm dừng chân kia.

Đệ tử nội môn —— sống một mình.

Đệ tử ngoại môn —— phòng nhỏ hai người.

Đệ tử ký danh —— giường chung.

Túc Vũ nhìn thật cẩn thận, nó nói:

"Phỏng chừng linh lực còn lại của ta có thể vào ngoại môn ..."

Nói xong, nó nhìn về phía Thẩm Thanh Huyền:

"Triêu Yên, nếu chúng ta đều vào ngoại môn, vừa lúc có thể ở cùng nhau!"

Thẩm Thanh Huyền: "!"

Không được ... Thiếu niên, ngươi phải vào nội môn!

____

Suy nghĩ của tác giả:

Thẩm Thanh Huyền: Ta muốn ở cùng với Cố Kiến Thâm.

Cố Kiến Thâm: Ta muốn ngủ chung với Thẩm Thanh Huyền.

Túc Vũ: Được được, ta đi ta đi, ta biết ta chỉ là bóng đèn mà QAQ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy