ÂM THẦM NHÌN EM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ hôm đó trở đi Tú không đến tìm cậu nữa. Cậu cười khổ nghĩ như vậy cũng tốt anh sau này sẽ tìm được một người tốt hơn cậu. Lập vẫn đi làm bình thường, ban ngày làm ở siêu thị, ban đêm làm phục vụ quán bar. Cậu làm suốt ngày lẫn đêm. Chỉ có bận rộn với công việc cậu mới không nhớ tới anh nữa. Sức khỏe cậu cũng thế mà suy yếu dần, sắc mặt lại quay về vẻ nhợt nhạt như trước. Lập không hề biết rằng anh vẫn luôn âm thầm quan tâm cậu.

Tú uống say bí tỉ hết một đêm đó, đến trưa hôm sau anh mới thức dậy. Anh dặn lòng mình không cần quan tâm đến cậu, không cần gặp cậu nữa nhưng anh vẫn làm không được. Anh thật sự rất nhớ cậu, yêu cậu rất nhiều. Cho dù cậu không yêu anh cũng chẳng sao cả một mình anh yêu cậu là đủ rồi. Anh sẽ luôn dõi theo những bước chân của Lập, bảo vệ cậu từ xa.

Suốt gần tháng trời anh không đến công ty làm việc, bàn giao lại cho thư kí làm, trừ phi việc gì cấp thiết lắm mới được gọi cho anh. Sáng sớm anh sẽ chờ cậu đến siêu thị làm việc. Anh ngồi quán cà phê đối diện quan sát cậu. Đến giờ nghỉ trưa anh sẽ nhờ người làm chung của cậu mang cơm đến cho cậu. Nhưng anh dặn họ là không được nói tên mình ra tìm đại một cái cớ nào cũng được. Anh không thể nhìn cậu suốt ngày chỉ ăn mỗi mấy miếng bánh mì khô cằn. Anh ngồi chờ cậu làm xong rồi về nhà.

Đến tối anh lại đến trước cậu nửa tiếng vào phòng đặc biệt trong quán bar nơi cậu làm việc ngồi chờ. Chủ quán bar này có quen biết với anh nên anh được nhìn cảnh tượng trong quán thông qua camera bằng laptop. Anh còn nhờ ông chủ giao mấy việc nhẹ nhàng hơn và tăng lương cho cậu.

Hôm nay là cuối tháng cũng là ngày phát tiền lương. Lập được ông chủ khen làm việc tốt nên quyết định cho cậu thêm tiền cậu vui mừng, liên tục nói cám ơn sau đó thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.

Do cậu làm việc đến hai giờ sáng nên lúc này cũng không có xe buýt mà đi. Vì vậy cậu phải đi bộ về nhà khoảng một tiếng mới đến nơi. Cậu mới đi ra ngoài quán bar được mấy bước thì đột nhiên đằng sau có người xông đến giật lấy tui xách của cậu. Trong túi xách có điện thoại và tiền lương cậu mới nhận được. Cậu hốt hoảng la lớn, đuổi theo tên đó: " Đứng lại! Trả đồ lại cho tôi! Cướp! Bớ người ta... có cướp!"

Tú từ đằng sau đã chứng kiến hết mọi việc. Anh ra lệnh cho đàn em: " Cậu mau đuổi theo bắt lấy tên cướp đó lại. Túi xách nhớ mang lại cho tôi, không được thiếu thứ gì!"

Người đàn em gật đầu vâng lời anh, vừa định đi thì Tú nói thêm: " Trước khi giao tên đó đến đồn cảnh sát, cậu hãy dạy cho tên đó một bài học. Tốt nhất là bẻ cánh tay đã giật đồ ấy để hắn từ nay không còn dám đụng đến người của tôi nữa! Đi đi!"

Tú nói xong cũng chạy theo hướng đi cậu lúc nãy.

Lập đuổi theo không kịp nên đã làm mất dấu tên trộm cậu vừa chạy vừa kêu: " Cướp! Cướp! Có ai.. giúp tôi không? Hu hu...hu"

Lập quá kiệt sức nên cũng không đuổi theo nữa. Cậu vốn muốn khi nhận được tiền thì có thể đưa Bảo và hai đứa nhóc đi khu vui chơi một bữa vậy mà bây giờ tiền lại mất hết. Cậu khuỵ gối ngồi xuống đất, lấy tay bụm mặt lại khóc thật lớn, tiếng khóc cậu thương tâm biết bao nhiêu.

Tú từ xa thấy cậu khóc thê lương như thế lòng anh cũng quặn thắt lại. Anh không mong Lập phải sống khổ sở như vậy. Anh muốn chạy đến ôm cậu vào lòng ngay lập tức nhưng làm sao anh có thể đến được đây. Anh lấy tư cách gì mà quan tâm cậu.

Lập ngồi khóc một hồi rồi đứng dậy đi từng bước thẫn thờ. Tú cũng chậm rãi đi theo. Cậu đi lảo đảo, lảo đảo rồi đến một cây cầu bắc ngang sông. Cậu đi đến giữa cầu nhìn xuống dòng nước chảy xiết bên dưới. Trong đầu cậu bây giờ bỗng dưng có một ý nghĩ " Cậu muốn chết". Nếu chết rồi thì cậu có thể giải thoát những nỗi thống khổ này. Cậu nghĩ chết như vầy cũng tốt. Đem mình nhấn chìm xuống con sông kia thì mọi chuyện sẽ kết thúc.

Lập mơ mơ hồ hồ theo lối nghĩ đó mà trèo lên lan can cây cầu. Nhưng leo lên được hai bậc thì cậu liền tuột xuống không leo nữa. Lập tự đập đầu vào lang cang nói thầm:

" Lập! Sao mày lại vô trách nhiệm như thế! Mày chết rồi thì anh mày và hai đứa con mày biết dựa vào ai mà sống đây. Mày điên rồi!"

Cậu cứ đập đầu liên tục vào lan can, nước mắt không ngừng chảy ra. Tú thật sự không thể nhìn cậu tiếp tục dày vò bản thân như vậy nữa. Anh thật sự rất sợ nếu lúc nãy cậu nhảy xuống thật thì anh phải làm sao đây? Anh không chần chừ gì nữa lập tức chạy đến kéo cậu ra không cho đập đầu mình như vậy nữa. Anh ôm cậu vào lòng an ủi nói:

" Lập! Em nín đi đừng khóc nữa. Có anh ở đây rồi không ai ăn hiếp em được đâu. Ngoan đừng khóc. Anh sẽ bao bọc, bảo vệ em cả đời này! Em không yêu anh cũng không sao hết! Anh yêu em là được rồi!"

Lập lấy tay siết chặt lấy anh. Cậu bật khóc thật lớn. Tiếng khóc vang dội như xé hết tâm can. Cậu khóc cho vơi hết đi những điều đã qua, trút hết những cay đắng trong lòng mình ra.

Nước mắt dần dần thấm ướt áo Tú. Anh không nói gì nữa cứ để cậu khóc thoải mái một trận đã đời đi như vậy cậu sẽ ổn hơn. Anh nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu. Ôm cậu chặt hơn nữa để hơi ấm của anh truyền qua cho cậu được nhiều hơn.

Người đàn em lúc nãy quay lại đem theo cái túi xách đứng đối diện anh. Người đàn em hơi bất ngờ một chút rồi trở thành gượng gạo không biết mở lời thế nào. Tú thấy thế liền ra hiệu hắn mang túi đưa cho anh rồi có thể đi về.

Lập không biết có người tới chỉ lo khóc thôi nên không thấy được gì hết. Khóc thật lâu rồi đến lúc cậu cũng ngừng không khóc nữa. Cậu giờ mới chợt phát giác Tú đang ôm mình nãy giờ. Cậu có chút xấu hổ hơi lùi người ra khỏi anh. Cậu thút thít mũi, lấy tay lau nước mắt tèm nhem trên mặt nói: " Xin lỗi. Em đã làm bẩn áo của anh rồi!"

Tú cười cười giơ tay lên sờ sờ mặt cậu: " Không sao hết! Em không khóc nữa là được rồi!"

Anh nói xong rồi tiếp tục đem cậu ôm vào lòng nói: " Em yên tâm đi! Có anh ở đây rồi! Anh sẽ bảo vệ em! Em lúc nào cũng có thể tựa vào anh. Em nhìn xem túi xách của em không phải đang ở đây sao?"

Lập cúi xuống nhìn túi xách trên tay anh bất ngờ tột độ: " A! Anh... Anh lấy được nó rừ khi nào vậy? Sao em không biết?"

Tú đem túi đưa cho cậu nói: " Thì là lúc em đang khóc đó! Em có chú ý tới ai đâu! Người của anh đã lấy lại giúp em! Bây giờ em hãy cất cẩn thận đi"

Lập nhận lấy xong nói " Cám ơn anh". Cậu mừng vì đã lấy lại được đồ. Cậu càng mừng, hạnh phúc hơn khi có anh ở đây che chở cho cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro