RA LỆNH !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ăn cơm xong, Tú giúp Lập dọn dẹp một chút rồi về công ty xử lý công việc. Mấy bữa nay anh đã bỏ bê công việc mà chăm sóc cậu nên bây giờ hồ sơ đã chất thành núi. Anh cố gắng tranh thủ làm thật nhanh để chiều kịp về chở cậu đi ăn tối.

Đúng 7 giờ anh xong việc chạy xe đến khu cung cư rước cậu. Tú mới chuẩn bị ấn chuông thì cửa đột ngột mở ra. Anh thấy Lập đang muốn đi ra ngoài nên hỏi:

" Giờ này em còn muốn đi đâu vậy? Sao không ở nhà nghỉ ngơi?"

Lập cúi đầu không nhìn anh nói nhỏ: " Tôi đi làm. Mấy ngày nay nghỉ việc tôi cũng nên đi làm lại."

Nhìn gương mặt mới hồng hào lên được một chút của cậu, Tú liền nắm tay cậu lôi vào nhà, anh nói: " Đi làm cái gì mà đi! Em mới hồi phục một chút liền muốn đến cái nơi phức tạp đó làm. Thức khuya như vậy sức khỏe nào chịu cho nổi. Em ở nhà tịnh dưỡng thêm mấy hôm nữa đi. Ngày em làm bao nhiêu tiền tôi trả em gấp đôi."

Lập giật tay ra, lắc đầu nói: " Không cần đâu! Tôi khỏe rồi có thể tự kiếm tiền được. Anh không cần lo. Anh về nhà đi. Cám ơn anh đã giúp đỡ tôi mấy ngày nay."

Tú tức giận đùng đùng nói: " Về cái gì! Tối nay tôi không cho em đi làm. Em đừng quên em còn thiếu nợ tôi cả vật chất lẫn tinh thần. Tôi hiện là chủ nợ của em. Em hiện tại phải nghe lời tôi cho đến khi nào em trả hết nợ thì thôi!"

Lập buồn phiền trong lòng. Đúng là cậu thiếu nợ anh rất nhiều. Mặc dù số tiền kia cậu chưa từng đụng tới nhưng cậu cũng đã làm mất hết rồi. Còn thiên về tình cảm cậu không cách nào trả cho anh được.

Để đánh tan mấy mớ suy nghĩ không đâu và trầm lặng của cậu anh lên tiếng: " Mọi người chắc đã ăn chiều hết rồi. Tôi còn chưa ăn gì hết. Em vào bếp nấu chút gì cho tôi đi!"

Lập gật gật đầu hỏi: " Anh ăn mì trứng được không? Trong nhà hết đồ ăn rồi!"

Tú đồng ý kêu cậu mau vào bếp nấu còn mình thì lại ngồi chơi cùng Bảo và hai đứa nhóc.

Thấy anh Khang và Lâm liền bổ nhào lên người anh ha ha cười, Khang nói: " Chú đến rồi! Đến rồi! Chú cùng chơi xếp hình với tụi cháu đi."

Lâm nhanh nhảu lấy bộ xếp hình đưa cho Tú nói: " Đúng a! Chú chơi với tụi cháu nhe! Chúng ta chia hai đội chơi đi. Xem ai xếp nhanh nhất."

Tú cười cười nhéo nhéo hai má của nhóc nói: " Được! Vậy chúng ta cùng chơi! Các con chỉ chú chơi đi!"

Khang hăng hái nhất, đem chia bốn người thành hai nhóm Bảo và bé Khang là một đội, Lâm và Tú là một đội. Ba người nói chí chóe chỉ chỉ Tú chơi. Anh chỉ vờ là không biết chơi thôi, chứ nếu mà chơi thật mấy nhóc và Bảo chắc ầm ĩ khóc lên mất.

Lập nấu mì xong đem ra cho anh. Thấy mọi người chơi vui vẻ như vậy cậu cũng được vui lây được một chút. Cậu nhìn tình cảm ba cha con họ thật thân thiết làm sao. Mấy nhóc chỉ mới gặp Tú có mấy lần mà đã thân đến vậy rồi. Quả thật tình cảm cha con không thể nào hoàn toàn cắt đứt được. Cậu sợ có một ngày anh biết được sự thật. Nếu anh đem hai đứa con của mình đi thì cậu chắc không sống nổi nữa. Thôi thì tùy đi, tới đâu tính tới đó.

Cậu gọi Tú: " Mì nấu xong rồi! Anh mau ăn đi cho nóng. Để chút nữa là nở ra hết không ngon đâu."

Tú ngừng chơi đi lại bàn ăn ngồi xuống cầm đũa bắt đầu ăn mì. Tuy chỉ là một tô mì trứng thôi nhưng anh lại thấy nó còn ngon hơn các món sơn hào hải vị khác. Mùi vị này đã lâu anh không được nếm lại rồi. Cậu im lặng nhìn Tú ăn xong thì lấy khăn cho anh lau rồi đưa nước đến để anh uống.

Cậu đem bát đi rửa rồi quay lại ngồi cạnh hai nhóc con. Có thêm Lập ở đây Khang nói: " Baba nãy giờ tụi con chơi xếp hình với chú Tú đó. Vui lắm! Vui lắm! Con còn chỉ cách chú chơi nữa. Baba thấy con giỏi hongg!"

Lâm lúc nào cũng hùa theo anh nói: " Vui! Vui! Con cũng chỉ chú Tú chơi nữa. Con với chú Tú là một đội á! Hihi"

Lập thơm lên trán hai bé khen: " Hai con giỏi lắm! Baba thật hãnh diện mà! Các con chơi vui là được rồi!"

Bảo mải mê với mấy miếng ghép ngước đầu cười nói: " Tiểu Lập à! Em ở đây rồi thì em làm trọng tài cho tụi anh nha! Như vậy công bằng hơn !"

Cậu cười cười, nói: " Được thôi! Anh phải chơi thật hay đó nha!"

Ba người một lớn, hai nhỏ vỗ tay hoan hô, bắt đầu chia nhóm lại cùng Tú chơi tiếp. Mọi người ai nấy chơi đều cười rất thoải mái, không khí ấp cúng như một gia đình thực thụ. Đã lâu lắm rồi Tú mới thấy được nụ cười tươi tắn của cậu. Lập cũng vậy, cậu rất thích nhìn thấy nụ cười của anh.

Chơi chơi mãi cũng đến giờ đi ngủ. Lập định kêu Tú về thì anh nhất quyết đòi ngủ qua đêm ở đây. Đuổi cách nào cũng không chịu đi. Anh còn dụ dỗ Bảo và hai nhóc cho họ thêm một mớ đồ ăn vặt để anh được ngủ chung giường với cậu. Cậu cũng không còn cách nào để từ chối nên thôi kệ anh muốn sao thì muốn.

Lập đem hai bé đi vệ sinh cá nhân xong rồi để hai bé ngủ chung với Bảo. Cậu lấy quyển truyện tranh ra kể cho mấy nhóc nhanh đi vào giấc ngủ. Tú ngồi yên lặng trên giường ngắm nhìn cậu kể chuyện. Chờ khi hai bé ngủ rồi cậu mới nói với Tú: " Anh đi tắm trước đi! Áo tắm có sẵn trong đó rồi."

Tú đứng dậy vào nhà vệ sinh tắm rửa. Anh tắm xong ra ngoài cậu nhìn thấy bộ ngực rắn chắc của anh lộ ra liền đỏ mặt. cậu nhanh chóng ngó đi chỗ khác rồi đi tắm luôn. [ À quên nhắc với mn là anh Tú trong truyện của Chang có thân hình khá là.. "thịt xôi" đầy đủ, săn chắc :> ]

Trước khi ngủ cậu mò trong tủ lấy ra lọ thuốc ngủ uống. Cậu không dám lấy thuốc an thần ra uống trước mặt anh để tránh anh hỏi này hỏi kia. Tú thấy cậu đổ một đống thuốc ngủ ra tay chuẩn bị cho vào miệng. Anh liền giật lấy hết thuốc trong tay cậu nói:

" Sao em uống nhiều thuốc ngủ vậy? Tôi không cho em uống. Bác sĩ nói rồi nếu em uống thuốc quá liều như vậy thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Em muốn tự sát sao?"

Lập ấp úng nói: " Nhưng không uống thuốc tôi ngủ không được."

Tú kéo cậu nằm lên giường nói: " Có Hồng Tú tôi ở đây em sẽ ngủ được thôi. Em không cần lo lắng. Đã có tôi ở đây rồi! Em cứ nhắm mắt lại là ngủ được ngay."

Tú nói xong liền ở sau ôm eo cậu. Anh ghì cậu thật sát vào mình để cậu cảm nhận hơi ấm của anh. Tú thấy cậu gầy gò quá xót xa nói: " Sao em ốm quá vậy! Bây giờ người em chẳng có miếng thịt nào. Em chăm sóc mình kiểu vậy hả! Tôi bây giờ là chủ nợ em nên tôi ra lệnh cho em phải nhanh chóng mập lên cho tôi. Em mà không thêm được chút thịt nào mỗi ngày tôi đều đút cho em ăn. Tới lúc đó em không chịu cũng phải chịu."

Lập co mình lại. Cậu nghĩ sao con người này bá đạo quá vậy. Lúc trước anh cũng đâu đến nỗi này. Cậu cứ vậy im lặng không nói anh coi như cậu đã đồng ý rồi. Mà cho dù cậu không đồng ý thì kết cục cũng chỉ có một đều phải nghe anh quyết định. Anh cứ thế mà ôm cậu thẳng giấc đến sáng.

Lập được anh ôm cảm thấy thật dễ chịu. Cậu rất nhớ anh, nhớ từng chi tiết anh đối xử với mình. Cậu mong hạnh phúc này nếu kéo dài mãi thì tốt rồi. Cậu nằm đó nhắm mắt suy tư rồi ngủ lúc nào cũng không biết. Cậu chỉ biết đêm nay ngủ thật ngon không phải gặp ác mộng nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro