RUNG ĐỘNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bảo bị lôi vào một con hẻm nhỏ xung quanh chỉ toàn là rác. Anh hoảng loạn vô cùng, càng ra sức giãy giụa, la hét hơn.

" Thả tôi ra! Thả...tôi ra! Tiểu Lập cứu anh! Huhu...huhu..hu"

Thấy anh phản kháng dữ dội, tên đại ca đạp một phát vào bụng của anh. Hắn vừa ra sức đạp vừa quát: " Mày kêu nữa đi? Để coi ai tới cứu mày? Hửm. Tụi bây, đánh nó đến kêu cha gọi mẹ cho tao."

Năm sáu tên đồng bọn đồng thanh: "Dạ" sau đó ra sức đánh đấm anh.

Bảo không còn sức để giãy giụa nữa, mặc kệ họ đánh đấm, đá mình, miệng lẩm bẩm: "Tiểu... Lập cứu....anh! Anh muốn về....nhà". Máu cùng nước mắt anh hòa quyện vào nhau làm cho anh càng trở nên thống khổ hơn.

Lập cùng Tú chia nhau ra tìm kiếm mỗi người một hướng.

Lập vừa đi vừa kêu: " Tiểu Bảo, anh đang ở đâu... tiểu Bảo, anh ra đây đi".

Suốt dọc đường cậu vừa đi vừa hỏi mọi người đi ngang qua. Lúc này có một ông lão thấy anh giống cậu thiếu niên khờ kia, đến nói: " Cậu tìm người có khuôn mặt giống cậu phải không?"

Cậu nhanh chóng trả lời: " Đúng vậy! Bác thấy anh cháu ở đâu không? Xin chỉ giúp cháu với!"

Cậu nhìn theo hướng ông lão chỉ, chạy đi tìm kiếm xung quanh. Cuối cùng cậu nghe bên kia có tiếng đánh nhau nên qua xem thì thấy anh cậu đang bị một nhóm thanh niên vây quanh ra tay đánh hết sức tàn nhẫn.

Cậu quát lớn:" Mấy người dừng tay! Dừng tay ngay! Không được động vào anh của tôi!"

Tên đại ca cầm đầu có chút ngạc nhiên, cười khẩy nói: " A thì ra là anh em sinh đôi à! Mày là em của thằng ngốc này sao? Mày có quyền gì kêu tao ngừng? Tao vẫn thích đánh tiếp thì sao nào? "

Nói rồi hắn tiếp tục kêu đàn em đánh anh cậu. Cậu liều mạng xông lên đánh bọn chúng. Nhưng cậu sức yếu không đánh lại bọn chúng.

Lúc này có một tên trong bọn chúng cầm gậy định đánh lén sau lưng cậu, bỗng bị một bàn tay cường tráng bắt lấy bẻ ngã chỏng quèo trên mặt đất.

Tên đại ca nói:" Ồ có thêm người à. Tụi bây đánh chúng cho tao!".

Đừng quên Tú là ông trùm trong giới hắc đạo nên xử lý bọn chúng rất nhanh gọn. Anh chỉ dùng mấy chiêu là bọn chúng đã nằm lê liệt trên đất.

Tú nắm đầu tên đại ca nói: " Mày nghĩ mày đánh lại tao sao? Dám đụng vào người của ông! Chán sống!". Nói xong anh bẽ gãy tay rồi cho hắn một cước văng vào tường.

Tên kia đau đớn nhưng vẫn mạnh miệng: " Mày dám đánh tao. Có biết ba tao là ai không hả! Ba tao là ông trùm ở khu này, mày đợi đó! Rồi mày sẽ biết tay tao. "

Tú nhếch mép cười: " Được, tao chờ mày đến! Để coi ai sẽ là người chết trước!"

Bọn chúng bỏ nhau chạy đi trong lòng oán hận không thôi.

Lúc này Lập đang ôm anh trai mình khóc thảm thiết kêu:" Tiểu Bảo...tiểu Bảo, anh đừng xảy ra chuyện gì mà! Tỉnh lại đi anh!"

Thấy cậu khóc như vậy, Tú chạy đến vỗ vai cậu an ủi:" Không sao! Để tôi đưa anh ấy đến bệnh viện! Giúp tôi đỡ anh ấy lên!"

Hai người đưa Bảo đến bệnh viện thì trời cũng đã tối lắm rồi. Vừa vào đến nơi thì có y tá ra giúp đẩy anh vào phòng cấp cứu.

Lập và Tú ngồi ở ngoài chờ. Từ lúc lên xe đến giờ Lập vẫn khóc không ngừng. Tú không hiểu sao lại nắm lấy tay cậu an ủi rồi ôm chầm cậu vào lòng. Cậu rúc đầu vào ngực Tú khóc càng dữ dội hơn sau đó ngủ quên lúc nào cũng không biết.

Thấy cậu không khóc nữa anh mới để ý cậu đã ngủ rồi! Anh im lặng ngắm nhìn gương mặt cậu lúc ngủ, một gương mặt dịu dàng, buông lỏng trông rất đẹp. Anh lấy tay lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên mặt cậu. Khoảnh khắc ấy, trái tim anh dường như nhảy lên đập liên hồi. Cảm giác muốn cậu luôn ở trong vòng tay của mình đến kì lạ. Anh nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế cho cậu dễ ngủ rồi ôm cậu chặt hơn, hưởng thụ tư vị ấm áp này.

Sau đó anh gọi một cuộc điện thoại ra lệnh xử lý chút chuyện xong ấn nút ngắt máy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro