chương 3: thỏa mãn anh ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Ngôi nhà trống vắng, căn phòng hiu quạnh. Một mình cô nằm trong phòng nghĩ lại những gì đã qua, càng nghĩ càng bi thương. Cô khóc thương cho cha mẹ, khóc thương cho đứa em trai đang nằm viện của cô, cũng khóc thương cho cuộc đời mình.

Đã hai tháng, cô không được bước ra khỏi ngôi biệt thự này. Đối với người khác đều thấy ngôi biệt thự này thật xa hoa nhưng còn cô lại cảm thấy nó giống như chốn ngục tù giam giữ không lối thoát vậy.

Anh mỗi ngày đều đi sớm về trễ, cô không nói chuyện anh cũng không nói gì chỉ là một mực giam giữ cô. Cô muốn phản kháng nhưng đáng tiếc lực bất tòng tâm. Trước kia cô yêu anh bao nhiêu, hiện tại cô hận anh gấp ngàn gấp vạn lần .

   Hai tháng trôi qua, còn nhớ lần đầu tiên cô mở miệng nói với anh, câu đầu tiên là " Tôi hận anh "

Anh khi đó cũng không tức giận, bình tĩnh nhìn cô lạnh lùng đáp
" Cô hận tôi làm sao bằng tôi hận cha mẹ cô. Món nợ anh cô tiếp tục trả đi "

Còn nhớ khi cô gặp em trai của mình là khi nó đang nằm trong bệnh viện. Anh ta lừa cô, vốn dĩ nó không phải trong viện tâm thần. Chắc có lẽ nói dối cũng nhằm mục đích để trả thù đi.

Em trai cô vốn dĩ bị bệnh tim từ bé, lại do cú sốc đó mà bệnh tình lại thêm trầm trọng. Để cho em cô tiếp tục sống cô chỉ còn sự lựa chọn duy nhất: kiếm tiền. Điều này anh ta không lừa cô, đúng là muốn kiếm tiền chữa trị cho em trai chỉ còn cách duy nhất là làm tình nhân của anh mà không phải là vợ!

  Nhìn thời gian, đến giờ anh về nhà rồi. Cô có việc cần phải nói với anh ta. Nghe tiếng xe, coi chủ động ra cửa đứng đợi.

Có vẻ thấy hôm nay cô ra đón mình, anh có lẽ là có chút vui mừng. Khóe miệng hơi nhếch lên song lời nói ra lại nhue đối với kẻ thù, không một hơi ấm
" Có việc gì?"
 
" Tôi muốn đi làm."

" Đi làm? Tôi có từng nói sẽ cho cô bước ra khỏi căn nhà này sao? Muốn kiếm tiền đúng không. Được thôi, cô đã nóng lòng như vậy thì thỏa mãn tôi, cô sẽ có tiền."  Mặt anh chợt lạnh thêm mấy phần.

Cô cúi thấp đầu, vai rung lên. Cười nhưng lại chua xót tới nhường nào.
" Anh hà cớ gì cứ phải bức ép tôi đến đường cùng. Anh hại gia đình tôi nhà tan cửa nát, hại em trai tôi bệnh càng thêm nặng, gia sản đều bị hủy trong tay anh, hiện tại ngay cả tôi anh cũng không buông tha. Lý Gia Kiệt! Rốt cuộc anh tại sao lại phải đối xử với tôi như vậy? "

Cô nhận thấy trong mắt anh đã có lửa giận nhưng vẫn không sợ hãi, tiếp tục nói

" Anh cho tôi là cái gì? Tôi ở trong nhà này cũng không khác tù nhân của anh.Lý Gia Kiệt, tôi cầu xin anh đừng để tôi hận anh thêm nữa?"

" Hận tôi, cô cũng đã hận rồi chi bằng hận thêm chút nữa. Tôi cũng sẽ vui vẻ." Nói xong thì cầm bàn tay đeo nhẫn cưới của cô
" Thấy không, đến chết cô cũng không rời bỏ được tôi."

Anh ôm cô kéo cô vào phòng, trực tiếp đè lên người cô. Không thèm nhìn đến ánh mắt đầy tuyệt vọng của cô,  không thương tiếc gì mà bộc phát toàn bộ nỗi oán hận lên người cô.

Anh gặm cắn cô, cô đau đến chảy nước mắt. Cũng không biết đã bao lần cô từng nghĩ đến khung cảnh này, mỗi một ý nghĩ đều chất chứa bao nhiêu hạnh phúc.

Nhưng hiện tại khi cô phải chịu để anh hành hạ như vậy, lần đầu tiên của cô lại không như cô hằng tưởng, không nhẹ nhàng, không vui vẻ, không hạnh phúc mà ngược lại lại làm cho cô đau đớn đến mức muốn ngất đi. Anh tàn bạo bộc phát thú tính, hết lần này đến lần khác muốn cô, mỗi lần đều là xé rách da thịt cô không hề thương tiếc. Cô cắn răng chịu đựng, nước mắt không kiềm chế được mà chảy dài rơi xuống trên gối, dính bết vào hai bên má khiến cho người ta cảm thấy thật đau lòng.

  Đợi đến khi anh thỏa mãn cô đã gần như ngất đi rồi. Anh đẩy cô ra, không nói một lời ném lại một xấp tiền " Cầm lấy, đem tiền chữa trị cho em trai cô "

Cô cầm tiền ném thẳng vào mặt anh, cố gượng cho mình không khỏi rít lên vì đau nhức, mắng anh
" Anh cút đi cho tôi, tôi không cần tiền của anh. Tôi không muốn, anh có hiểu không? "

Anh quay lại nhìn cô, từng tia từng tia lạnh lẽo " Cô cho rằng kiếm được đồng tiền của tôi dễ như vậy sao? Tôi nói cho cô biết, tiền này tôi bao cô một đêm nay. "

Cô bất chợt chết lặng, ngước mắt nhìn anh. Bi ai đến thương tâm, cô thế nhưng sau khi bị anh đem ra làm vật phát tiết lại được anh coi như gái bán hoa, làm tình nhân của anh mới có thể được anh bao tiền. Giờ thì cô hiểu rồi, cô thực sự đã hiểu. Anh hận cô đến như thế, cô lại vẫn cứ ảo tưởng mà cho rằng anh không muốn cô đi là vì còn yêu cô thế nhưng những lời hôm nay thật là làm cho cô bại hoàn toàn, mới khiến cho cô hiểu được: anh căn bản không có yêu cô, từ trước cho đến nay cũng chưa từng, cô trước kia làm con rối để anh lợi dụng, từ nay lại làm người tình của anh. Thế nhưng anh nói cũng phải, từ nay trở đi cô muốn kiếm tiền cũng đều phải nhờ vào anh.

" Anh cứ cho là vậy đi, vì vốn dĩ nếu anh không bao tôi tôi cũng sẽ tìm người khác. Công việc này đến hôm nay tôi mới biết cũng không tệ, còn có thể kiếm tiền dễ như vậy! "
Cô cười, cười đến thê lương. Anh lại đau, đau đến tận tâm can.

Cô ấy nói, cô ấy vốn dĩ cũng có thể tìm hoan cùng người đàn ông khác không phải anh.
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro