Mướp Ngát. Anh yêu em.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi hay gọi em là Mướp Ngát. Đó không phải tên của em, chỉ là... em thích ăn mướp thôi. Tôi thực chẳng thể nào hiểu được, lí do vì sao em lại thích cái thức quả khó nuốt ấy. Nhất là cái hương vị đặc trưng của nó khiến tôi đôi lúc bị chóng mặt. Vậy mà, em có thể xơi nó một cách ngon lành... hajz

Mướp Ngát tên thật là Hoàng Mai, cô bé hàng xóm nhà đối diện của tôi. Em có vóc người nhỏ nhắn, dáng người gầy gầy nên đôi lúc tôi hay trêu em là "Tại ăn mướp nhiều quá nên không lớn nổi". Những lúc ấy, em chỉ cười, đôi môi nhỏ xinh chu lên "Ừ thì đấy". Rồi tôi lại ôm bụng cười ngặt nghẻo trước thái độ đáng yêu ấy của em.

À mà, cẩn thận nhé, vì nhìn em nhỏ vậy thôi chứ độ dữ thì không ai sánh bằng đâu nhé. Tôi còn nhớ có hôm, em cầm cả một cây chổi to rượt thằng cu Tí nhà hàng xóm chạy mấy vòng. Mà cái tội của nó cũng thật tày trời: bẻ hoa em trồng tặng bạn gái... Nhìn cái dáng ốc tiêu của em đuổi theo thằng bé to béo kia, tôi thầm nghĩ đến viễn tưởng ngược lại của chuột Jerry khi rượt đuổi mèo Tom. Mà con chuột này thì... nhanh hết sức tưởng tượng. Thằng Tí mà không kịp chạy vào nhà thì coi như toi mạng với em rồi.

Lần khác, tôi vô tình thấy em trên đường đi học về. Hai tay em chống hông, tay áo xoắn lên, ánh mắt sắc bén trừng thẳng vào bọn nhóc đang bắt nạt một cậu trai yếu đuối. Trận đọ sức bằng mắt và tinh thần nhẫn nại diễn ra hơn nữa giờ đồng hồ. Cuối cùng thì lũ nhóc cũng bỏ đi. Em xoay người lại, lấy mảnh băng cá nhân băng lại vết thương nơi gối của cậu nhóc. Nụ cười hồn nhiên trong ánh nắng chiều thật đẹp.

Mướp Ngát tuy lém lỉnh và có phần quậy phá thế, nhưng em lại là một cô bé chăm ngoan và học giỏi. Năm nào em cũng là đại diện trường thi học sinh giỏi môn văn cấp thành. Cái môn học mà tôi cho rằng nó cực kì khô khan và khó nuốt. Chắc tại tâm hồn thi sĩ trong tôi chưa được đánh thức đó mà.

~~~~oOo~~~~

Năm Mướp Ngát 15 tuổi, em xinh đẹp rạng ngời như một thiếu nữ tuổi đôi mươi. Thật chẳng nhìn ra cô bé Mướp Ngát năm nào nữa. Làn da rám nắng nay hóa trắng nõn nà. Vóc dáng nhỏ nhắn, gầy guộc được thay thế bởi nét cao ráo và có phần kiêu sa. Mái tóc đen láy như gỗ mun và đôi môi đỏ hồng lúc nào cũng tươi cười. Thật tình mà nói, nhìn em thì Bạch Tuyết cũng phải chào thua.

Mướp Ngát lớn, tính tình em cũng thay đổi dần. Em chẳng còn hồn nhiên, tinh nghịch hay dữ dằn như trước. Thay vào đó là nét e lệ, thẹn thùng của con gái mới lớn. Em biết làm duyên, biết cách ăn nói nhẹ nhàng như dango rót mật vào tai người khác.

Mướp Ngát lớn rồi. Em chẳng còn những thói quen như trước đây. Em chẳng hay ăn mướp nữa mà thay bẳng những thức ăn khác tốt hơn cho sức khỏe. Nhìn dây mướp già nua nơi cuối vườn, đôi lúc tôi chợt thấy chạnh lòng. Phải chăng dây mướp ấy đang buồn?

Dù vậy, tôi vẫn thích gọi em bằng cái tên Mướp Ngát thân thuộc. Cái tên cùng em đi suốt những quảng đường thời thơ ấu. Cái tên chất chứa những kỉ niệm giữa tôi và em. Cái tên mà...

~~~~oOo~~~~

Khi Mướp Ngát 17 tuổi, em có vô vàn những vệ tinh xoay quanh. Họ cho em những lời khen có cánh, cho em những quan tâm ần cần. Họ đối xử tốt với em, chỉ mong em một lần quay đầu, nhìn lại và mỉm cười. Ấy vậy mà, em lại chẳng mấy đoái hoài tới.

Đôi lúc, tôi thắc mắc mà hỏi em "Sao em không chọn lấy một người để yêu?" rồi tự thấy mình ngốc nghếc thay. Mướp Ngát chỉ nhìn tôi, cười dịu dàng rồi khe khẽ trả lời "Họ tới với em vì vẻ bề ngoài, chứ mấy ai được thật tâm." Nét buồn đọng lại sau câu nói ấy, em dường như đang suy tư một điều gì sâu lắng. Mướp Ngát của tôi, chẳng còn hồn nhiên như xưa nữa. Em già dặn hơn trong những suy nghĩ, sâu lắng hơn trong những tâm tư của mình. Tự dưng, tôi muốn ôm chầm lấy em vào lòng nhưng lại sợ... Sợ em nghĩ xấu về tôi, sợ em nghĩ tôi như những thằng con trai khác...

~~~~oOo~~~~

Ngày Mướp Ngát bước chân vào giảng đường đại học cũng là lúc em thật sự rời xa tôi. Em chẳng còn thích tôi gọi em bằng cái tên thân mật Mướp Ngát. Em không hay trả lời những tin nhắn của tôi vào mỗi đêm như trước. Em xa dần những cuộc gọi đến từ tôi. Em giấu cả những tâm sự trong lòng mình, chẳng thường chia sẽ với tôi như lúc xưa.

Hoàng hôn dần buông trên sân thượng tòa nhà cao. Lặng lẽ tựa người vào thành lan can, ánh mắt vô định hướng xuống mặt đường. Bất chợt, tôi lại nhớ về em, nhớ cô bé Mướp Ngát thân quen hôm nào. Muốn gọi cho em nhưng sợ em vô tâm chẳng nghe máy. Muốn nhắn tin nhưng sợ phiền lúc em đang học... Nỗi nhớ day dứt lớn dần trong lí trí. Dường như... tôi đã yêu.

Ừ thì tôi yêu, tình yêu sâu lắng giành cho em tự bao giờ. Có lẽ, đã từ lâu lắm rồi; chỉ là đến giờ này tôi mới chợt nhận ra. Do tôi vô tâm, hay do trước kia có em bên cạnh nên tôi không nghĩ đến? Tự cười, tự thấy mình ngốc nghếch vì mãi đến giờ tôi mới chợt nhận ra.

Khoát vội chiếc áo da bên ngoài, tôi lặng lẽ chạy đến nhà trọ của em. Tôi sẽ cho em biết tình cảm tôi giành cho em nhiều như thế nào. Tôi sẽ công khai ngỏ lời với em. Tôi sẽ chứng minh rằng, tôi có thể mang đến cho em hạnh phúc mà em cần. Tim tôi đang bẫng lên vì vui mừng, hạnh phúc. Lòng tôi đang thổn thức, cảm giác cuồng si của một kẻ đang yêu.

Mướp Ngát liệu có vui như tôi lúc này? Câu trả lời hiển nhiên là không. Như một gáo nước lạnh dập tắt cơn lửa lòng đang bùng cháy. Ánh mắt hoang mang vô định khi nhìn em đang trong vòng tay ai đó. Vẻ mặt em ngời lên nét hạnh phúc, hệt như tôi khi nãy. Người em yêu chăng? Hiển nhiên là vậy rồi. Hóa ra, tôi lại là kẻ đến sau trong cuộc chơi này.

Ông trời quả thật biết trêu đùa người khác. Ngay lúc tôi nhận ra mình yêu em thì em lại thuộc về vòng tay của người khác. Muốn chực tới lôi em ra, muốn giành em lại cho riêng mình... Nhưng tôi không làm được. Tôi không có quyền cướp đi cái hạnh phúc mà em đang cố công gây dựng. Tôi không cho phép mình ích kỉ và đê hèn đến vậy. Không làm người yêu thì có sao đâu? Tôi vẫn có thể làm anh trai bên cạnh em, là chỗ dựa mỗi lúc em cần và là cái thùng rác miễn phí cho em trút những tâm sự... Nhưng liệu em có cần?

Chua xót, tôi phóng xe bon bon trên con lộ vắng người. điên cuồng trong tâm tư và suy nghĩ. Điên cuồng cả những cảm xúc về em. Hóa ra, đây chính là mùi vị của thất tình. Tôi thất tình rồi. Tự cười mỉa mai cho bản thân mình, tôi thấy mình thật vô dụng...

~~~~oOo~~~~

_ Anh đi du học? Ánh mắt em tròn xoe, giọng ngạc nhiên hỏi lại tôi

_ Ừ. Tôi cố làm ra vẻ tự nhiên nhất để có thể trả lời em

_ Chúc mừng anh, cuối cùng thì ước mơ cũng thành hiện thực. Em mỉm cười vui mừng thay cho tôi. Đâu biết rằng nụ cười đó khiến tim tôi đau nhói lên.

2 ngày trước, tôi nhận được giấy nhập học từ một trường đại học danh tiếng của Mĩ mà tôi đã đăng kí trước đó. Tờ giấy ấy thực sự như một vị cứu tinh của tôi lúc này, nó có thể khiến tôi quên đi tất cả những chuyện buồn vừa qua. Tôi sẽ được đến một đất nước xa lạ, một môi trường học tập năng động và hoàn toàn mới. Nơi đó không có em, không có những lần con tim nhói lên vì nhớ. Nơi đó... nơi tôi tìm quên.

Ngày tôi lên máy bay, em ra tận nơi để đưa tiễn. Ánh mắt buồn thay cho lời nói. Em nhét vào tay tôi một hộp quà nhỏ, dặn khi nào qua đấy mới được mở ra xem. Em dặn tôi đủ điều, bảo tôi nhớ giữ gìn sức khỏe, nhớ ăn uống đầy đủ... và nhớ giữ liên lạc với em. Ôm chặt em vào lòng, con tim tôi lại thổn thức. Lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng.. tôi có thể ôm em. Cứ mong, thời gian có thể dừng lại tại đây, để tôi có thể được ôm em như thế này thêm một chút nữa thôi.

Lặng lẽ quay lưng, tôi biết giọt nước mắt em đang rơi. Bàn tay nhỏ huơ huơ thay lời chào tạm biệt. Cánh cổng khép dần, bỏ lại sau lưng tất cả... bỏ cả tình yêu tôi giành cho em.

~~~~oOo~~~~

3 tháng qua, tôi sang Mĩ đã được 3 tháng. Mọi thứ nơi đây tôi đã dần thích nghi được; nhưng sao... tôi vẫn chẳng thể nào quên được hình bóng em. Hộp quà em tặng, tôi cất vào góc sâu trong ngăn kéo chẳng dám mở ra. Thư từ cho em, tôi chỉ toàn gửi những bức bưu thiếp, chỉ gói gọn trong vài chữ "Anh vẫn khỏe".

Nhưng nỗi nhớ về em cứ mạnh mẽ dần, cứ thôi thúc dần trong tâm trí tôi. Nó thúc tôi mở hộp quà em tặng, nó thúc tôi đọc bức thư mà em gởi kèm... nó thúc không cho phép tôi quên đi em.

" Khi anh đọc bức thư này, thì có lẽ anh đang ở Mĩ, hoặc đang trên đường đến đất nước đó. Em thực sự vui mừng cho anh, cho những ước mơc của anh đang dần thành hiện thực. Ngày nghe anh được du học, em đã vui mừng suýt nữa là nhảy cẫng lên rồi. Nhưng sao, nơi đáy mắt anh chẳng hiện lên niềm vui? Hay vì...

À mà thôi, sang Mĩ nhớ học tập cho tốt đấy, nhớ chụp hình lưu niệm để khi về còn mở lên cho em xem nữa. Và nhớ cả mua quà cho em đấy nhé, không thì em nghỉ chơi anh luôn đấy. Hjhj.

Em tệ thật anh nhỉ? Chuyên văn mà chẳng thể viết nổi một bức thư ra hồn cho anh. Đọc xong, chắc anh sẽ cười em mất. Nhưng không sao, em sẽ cố gắng trở thành một cô giáo giỏi trong tương lai. Và anh cũng phải cố gắng trở thành một kĩ sư thạo nghề đấy. Để còn, trở về phụ em xây đắp cho quê hương mình nữa.

Và... còn một điều thú vị em chưa nói với anh đấy. Nhưng em sẽ không nói trong thư này đâu. Vì nó là bí mật của riêng em thôi, điều mà, em ấp ủ bấy lâu nay. Khi anh trở về, em nhất định sẽ nói cho anh biết. Chờ em nhé.

Ba từ "Chào tạm biệt" nghe buồn lắm, nên em sẽ chào anh bằng ba từ khác. "Hẹn gặp lại" anh nhé.

Mướp Ngát."

Gấp bức thư lại, tôi khẽ mỉm cười. Điều mà bấy lâu nay tôi lại quên mất. Ừ thì, em vẫn là Mướp Ngát của tôi đấy thôi. Vẫn hồn nhiên, tinh nghịch và thích làm tôi đau tim như trước. 3 năm, thời gian sẽ trôi qua nhanh thôi. Ngày tôi trở lại quê hương, ngày tôi gặp được em, ngày nghe em nói điều bí mật của chính em. Ngày mà, tôi sẽ lấy hết can đảm để nói câu "Mướp Ngát. Anh yêu em" dù cho; kết quả có thế nào đi chăng nữa. Ừ thì "Mướp Ngát. Anh yêu em"

4YpoVݫ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro