Chương 19: Hoa Hồng Vàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Sau đó chúng cũng tới rồi lại đưa anh đi, chúng mở cửa rồi đẩy anh bước vào. Một trong những tên lúc nãy đẩy anh lên cái bàn mổ gần đó rồi cột tay chân anh lại. Giờ anh mới để ý, căn phòng này từ lúc bước vào đã khá lạnh rồi, còn có cả mùi máu và thuốc sát trùng rất kinh khủng. Anh sợ hãi, cố gắng giẫy giụa nhưng chẳng thể được gì. Cả đám kia sau khi xong nhiệm vụ liền đi ra ngoài, một lúc sau lại có người đi vào, à không phải, là nhiều người mới đúng. Chiếc mũi thính liền gửi ra mùi của một trong số họ, mùi Quế, mùi quen thuộc từng khiến anh an tâm khi ở bên nhưng giờ lại là mùi khiến anh khiếp hãi nhất.

Họ bắt đầu chuẩn bị những kim tiêm và những lọ nước nhỏ kì quái. Murad xoa xoa mái tóc ướt vì vừa tắm của Tulen.

-"Cưng à, em vinh hạnh lắm đấy, đây là loại độc dược mới nhất của gia đình tôi đó~ Em sẽ là người được thử nó đầu tiên, chúc em may mắn~"

Nói xong cậu liền lấy một cái gì đó đeo lên miệng anh khiến anh không thể nói được gì chỉ có thể ú ú ớ ớ. Họ bắt đầu lấy kim tiêm hút chất lỏng trong lọ nhỏ kia vào rồi tiêm vào người anh.

-"Ư...ƯUUUUUUUU"

Anh bị bịt miệng lại bởi vật kia nên chẳng thể la hét mà chỉ có thể phát ra những tiếng ú ớ khó hiểu. Cảm giác đau đớn mau chóng loang truyền ra khắp cả cơ thể. Cảm giác này so với mấy năm trước đúng thật kinh khủng hơn gấp bội phần, bên trong cơ thể của anh đang cồn cào dữ dội, nội tạng như muốn tan chảy ra vậy. Trong cơn đau đớn ấy, anh nghe thấy cậu đứng nói gì đó với vẻ mặt có vẻ rất xung sướng.

-"Em biết không, thật ra lúc đầu năm học, đụng mặt với em tôi đã biết em chính là cậu bé năm ấy. Lúc ấy tôi quá vui mừng nên đã bộc lộ ra những cảm xúc hạnh phúc thái quá mà trước giờ tôi chưa hề có đấy, nghĩ lại thấy em thật sự rất vinh hạnh đó nha~"

Trong lúc cậu nói, cậu đưa tay lên xoa mặt anh nhưng bị anh cự tuyệt. Cậu khẽ nhăn mày sau đó nắm lấy hai má của anh mà bóp lại. Cậu nhìn anh quằn quại đau đớn mà khẽ cười nhẹ rồi quay người, khẽ phất tay ra hiệu cho bọn người còn lại cái gì đó rồi rời đi. Anh sau đó cũng vì mất sức quá nhiều kèm theo bị cơn đau dầy vò nên cũng ngất đi.




Sau một khoảng thời gian không biết là bao lâu thì anh cũng tỉnh dậy, nhưng xung quanh anh vẫn chỉ là một khung cảnh tối đen như mực. Anh ngồi thẫn thờ một lúc lâu thì nghe có tiếng mở cửa, anh chẳng thèm để ý nữa, ai cũng được, đến kết thúc sinh mạng anh cũng được. Mùi hương quen thuộc phả vào mũi khiến anh nhận ra đây là cậu, nhưng anh vẫn vậy, chẳng thèm để ý đến cậu mà ngồi thẫn thờ ở đấy. Tay cậu cầm một bó hoa hồng vàng, cậu đặt nó xuống bàn rồi quay qua nói với anh.

-"Tôi có lời khen cho hệ miễn dịch của em đấy, Tulen. Nhìn xem này, loại độc đó cực kì độc mà giờ em vẫn còn ngồi đâ-"

-"Tôi đã từng rất lo cho anh, tôi... đã nghĩ rằng anh đã chết rồi, sự dằn vặt ấy cứ bám theo tôi rồi hóa thành những cơn ác mộng hành hạ tôi suốt 9 năm trời. Nhưng có lẽ sự lo lắng của tôi đặt sai chỗ rồi, đáng lẽ tôi phải lo cho mình mới phải."

  Cậu im lặng mà nhìn anh đang ngồi dựa lưng vào vào thành giường, cậu bước lại gần anh. Khi cậu tính đưa tay lên để chạm vào anh thì anh lại né nó ra.

-"Cậu đã từng nói yêu tôi, thích tôi, đó đều là giả dối sao?

-"Không..."

  Nghe tới đây anh ngước mặt qua hướng mùi hương tỏa ra, mong chờ một điều gì đó. Cậu thấy biểu hiện đó của anh thì liền cười đểu rồi nói tiếp

-"Chẳng nhà thí nghiệm đại tài nào không thích thú với cuộc thí nghiệm và vật thí nghiệm đặc biệt của mình cả~"

...

....

.....

  Anh thật sự sụp đổ rồi, nghe xong câu đó thì lại bắt đầu sợ sệt cậu, sau đó cậu cười thật lớn rồi cũng rời đi bỏ lại anh đang sợ hãi ngồi đó. Trước giờ là cậu đã lừa anh, cả con mèo mà cậu cứu được cũng đều là do cậu dàn dựng lên, nó vốn là con mèo cậu bỏ tiền ra mua ở đâu đó. Anh ngồi đó, ngước nhẹ qua phía bó hoa hồng vàng, khẽ siết tay lại.




  Trong màu đen tâm tối vì không còn đôi mắt, anh lại có ảo giác rằng cậu đang đứng kề bên anh mặc dù anh chắc chắn rằng cậu ta đã đi từ lâu. Tulen sợ hãi bật dậy rồi lùi ra sau. Nhưng Murad này khác lắm, cậu ta hiền lành mà đưa tay lên xoa đầu anh, cậu mỉm cười rồi xoa lấy mặt anh. Anh mê mẫn mà nhìn kẻ trong tâm trí của mình, có lẽ đây là những gì tốt đẹp còn lại trong anh về Murad. Ảo giác này anh muốn chìm trong nó mãi mãi, rời đi hiện thực mà đi theo Murad này. Chợt cậu ấy lôi ra một con dao từ đâu đó, đưa nó cho anh. Anh nhận lấy nó, sau đó cả cậu và con dao ấy đều tan biến vào hư không, khoé mắt anh chảy ra máu, làm ướt cả một vùng của băng gạt. Kết thúc chuyện này nào...

  Anh bước xuống giường, khởi động lại cơ thể rồi cuối cùng là rướn người lên để giãn cơ. Đối tượng anh nhắm đến đầu tiên là bọn sẽ bước vào đây đưa đồ ăn cho anh. Anh ngồi trên giường mà gục mặt xuống, phía ngoài nghe tiếng lạch cạch thì anh vẫn ngồi im, đợi tên kia lại gần thì anh đứng dậy xong liền nắm lấy tay hắn mà dọng thẳng xuống đầu gối của anh. Hắn đứng đó thét lên đau đớn xong lao lại tấn công anh, bọn còn lại ở bên ngoài cũng vào hộ giá. Nhưng anh nhờ trực giác, tốc độ, cái mũi thính và cơn hận thù của mình, cầm thanh sắt vụn tìm thấy trong phòng, phang vào đầu từng tên, máu bắn ra tung tóe khắp căn phòng, văng lên cả người anh. còn lại một tên thì anh đã sơ xuất để hắn cầm bộ đàm lên mà thông báo với ai đó nhưng trước khi hắn kịp nói hết câu thì anh liền cầm thanh sắt đầy máu đó ghim thẳng xuống cổ họng hắn. Sau đó cầm bộ đàm lên mà khẽ cất ra giọng nói lạnh và khàn.

-"Cứ đến đây đi, hôm nay là địa ngục của bọn mày~"

  Xong thì anh thả cái bộ đàm ấy xuống đất rồi dẫm nát nó, quay sang lục lọi người mấy tên kia một lúc, anh tìm được cái gì đó rồi cười phá lên. Anh cầm theo bó hoa Murad tặng rồi rời đi.







Một lúc sau bọn người của Murad cũng lần mò tới phòng anh, chúng cẩn thận rà soát nhưng chẳng có gì, chỉ có những cái xác nằm xã lai, chúng chia nhau ra để tìm kiếm anh vì chung quy lại, nơi này vẫn rất rộng. Một nhóm chia ra hành lang nhà tắm để tìm, một nhóm thì đi kiểm tra các phòng thí nghiệm, cậu và ba tên nữa đi rà soát khu nhà tắm. Kiếm lòng vòng hành lang cũng không có, cả bốn quyết định đi vào nhà tắm. Ba tên kia thì vào trước, còn cậu thì nhìn ngó xung quanh để tìm anh, bỗng cửa nhà tắm đóng lại, bên trong bắt đầu có tiếng hét thảm thiết. Cậu cẩn trọng lùi ra sau. rồi đợi cánh cửa kia mở ra, đúng như những gì cậu nghĩ. Đó là anh, trên người thì đầy vết máu loang lổ, gương mặt điển rai cũng có vài tơ máu dính trên ấy. Tay phải cầm một con dao găm đầy máu, tay trái thì cầm một bó hoa hồng vàng tươi rói, anh ngước lên nhìn cậu cười một cách điên loạn.

-"Buổi tối vui vẻ, Murad~"

XOẸT

Anh lao lên rồi cầm dao chém một đường trên cánh tay của Murad, cậu khẽ nhăn mặt lùi ra sau. Bó hoa cũng bị anh vung mạnh mà bung ra, cánh hoa bay phấp phới tạo thành một bãi chiến trường đẹp đẽ. Nhóm người còn lại lúc nãy nghe tiếng la cũng vội chạy tới. Anh quay mặt sang hướng chúng, bầy ra bộ mặt chán ghét, đẩy cậu qua một bên rồi nhanh nhẹn lao đến bọn người kia, thân hình ốm yếu mảnh khảnh len lỏi qua từng người để lại cho chúng những món quà đẫm máu trên cổ. Chớp mắt một cái, số lượng người sống ở đây chỉ còn có hai người. Anh quay mặt qua cậu, lại nở một nụ cười trên môi, nhưng nụ cười này méo mó đến đáng sợ.

-"Tìm thấy anh rồi, nhập tiệc nào~ <3"







~chap sau là chap cuối òi, hồng có ngoại truyện đâu 😼
~Điện thoại mới sửa xong nên đăng luôn cho tráy
~Hẹn các bây by ở thứ 6 nhó

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro