Tình Yêu Bất Tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Oneshort , Warning : OOC , KHÔNG ĐÚNG VỚI NGUYÊN TÁC !

---

1. Gặp Gỡ Và Yêu Đương

Câu chuyện bắt đầu ở một thành phố lớn, nơi ánh đèn đường chiếu sáng những con phố tấp nập. Một quán cà phê nhỏ, nơi hai người họ tình cờ gặp nhau trong một buổi chiều mưa. Họ tìm được một chỗ trú bên dưới mái hiên của quán cà phê, và từ đó, một câu chuyện tình yêu bắt đầu nảy nở.

Murad : "Xin lỗi, có thể cho tôi đứng nhờ ở đây không? Trời mưa lớn quá."
Tulen : "Dĩ nhiên rồi. Trời mưa như thế này, ai cũng cần một chỗ trú. Thời tiết thất thường thật."
Murad : "Ừ, đúng vậy. Tôi không mang ô, không ngờ trời lại mưa lớn đến thế."
Tulen : "Tôi cũng vậy, mỗi lần ra ngoài mà quên ô, y như rằng trời sẽ mưa." /cười nhẹ /

Họ nhanh chóng nhận ra rằng có một sự kết nối vô hình giữa họ, không chỉ vì họ tình cờ gặp nhau, mà còn bởi những sở thích và quan điểm sống tương đồng.

Murad : "Thật thú vị, chúng ta đã đứng đây trò chuyện hơn mười phút rồi. Tôi là người lạ, nhưng cảm giác như tôi đã biết anh từ trước."
Tulen : "Tôi cũng cảm thấy thế. Có lẽ là do cách chúng ta suy nghĩ về cuộc sống. Anh thường xuyên đến quán cà phê này chứ?"
Murad : "Không, đây là lần đầu tiên tôi đến. Tôi chỉ đi ngang qua, rồi trời mưa... và rồi tôi gặp anh."
Tulen : "Chà, có lẽ mưa thật sự mang lại những điều bất ngờ."

Họ quyết định vào quán cà phê để tránh mưa và tiếp tục trò chuyện. Trong không gian ấm áp của quán, cuộc trò chuyện của họ trở nên sâu sắc hơn, chạm đến những chủ đề về cuộc sống, công việc, và niềm đam mê.

Murad : "Anh có tin vào định mệnh không? Tôi nghĩ, mọi thứ xảy ra đều có lý do của nó."
Tulen : "Tôi tin rằng đôi khi cuộc đời đưa đẩy chúng ta đến những nơi mà ta không ngờ tới, chỉ để gặp đúng người vào đúng thời điểm."
Murad : "Có lẽ hôm nay là một trong những khoảnh khắc đó. Tôi cảm thấy may mắn khi gặp anh."
Tulen : "Và tôi cũng vậy. Có thể chúng ta sẽ không chỉ dừng lại ở một cuộc trò chuyện này..." /ánh mắt lóe lên tia hy vọng /

Sau buổi gặp gỡ, họ tiếp tục giữ liên lạc và dần dần trở thành một cặp đôi không thể tách rời. Những buổi hẹn hò dọc theo bờ sông, những cái nắm tay lén lút nơi công cộng, và những nụ hôn ngọt ngào dưới ánh trăng trở thành những kỷ niệm khó quên. Tuy nhiên, mối tình này không được gia đình và xã hội chấp nhận. Đặc biệt, gia đình của một trong hai người thể hiện sự phản đối mạnh mẽ.

Murad :"Em biết không, mỗi khi nhìn thấy em cười, tôi cảm thấy như mọi gánh nặng đều tan biến."
Tulen : "Anh là ánh sáng trong cuộc đời em, là người giúp em vượt qua những ngày tối tăm nhất."
Murad : "Chúng ta sẽ mãi bên nhau, đúng không? Dù có chuyện gì xảy ra."
Tulen : "Chắc chắn rồi. Không gì có thể chia cắt chúng ta, em tin vào điều đó."

---

2. Biến Cố: Sự Cố Tai Nạn

Trời đã chuyển sang tối muộn, mưa lớn rơi tầm tã, những cơn gió lạnh buốt thổi qua các con phố vắng lặng của thành phố. Một căn biệt thự lớn nằm trên đỉnh đồi, nơi ánh đèn ấm áp từ bên trong dường như không thể xua tan được sự lạnh lẽo đang bao trùm trong lòng người. Căn phòng khách rộng lớn với những bức tranh cổ điển treo trên tường, nhưng không gian này lại đang tràn ngập căng thẳng và sự đối đầu.

Cuộc cãi vã giữa anh và gia đình lên đến đỉnh điểm. Gia đình anh bảo thủ và giàu có, không thể chấp nhận mối quan hệ của anh với người đàn ông mà anh yêu thương.

-Con không thể yêu anh ấy! Gia đình chúng ta sẽ không bao giờ chấp nhận điều này!" – Giọng nói của người cha vang lên, cứng rắn và đầy uy quyền.
Murad : "Nhưng con yêu em ấy thật lòng! Tại sao tình yêu của con lại là sai trái?" – Anh đáp lại, giọng nói run rẩy nhưng kiên quyết.
-"Con không hiểu sao? Xã hội này không chấp nhận, gia đình ta cũng không thể chịu nổi sự sỉ nhục này!" – Người cha đập tay xuống bàn, ánh mắt đầy giận dữ.
Murad : "Sỉ nhục? Bố gọi tình yêu của con là sỉ nhục sao? Tình yêu không có lỗi, chỉ có những người không hiểu mới đáng trách!" – Anh hét lên, nước mắt lăn dài trên má, ánh mắt tuyệt vọng nhìn cha mình.

Trong lúc đó, người yêu của anh cũng đang trên đường trở về sau một ngày làm việc mệt mỏi. Mưa lớn làm cho con đường trở nên trơn trượt và nguy hiểm hơn bao giờ hết. Cậu cố gắng điều khiển xe trong điều kiện thời tiết tồi tệ này, nhưng tâm trí cậu vẫn đang quay cuồng với suy nghĩ về cuộc sống, về tình yêu mà cả hai đã phải đấu tranh rất nhiều để có được.

Tulen : "Mình chỉ cần về nhà, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi… Anh ấy đang chờ mình, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi thứ." - Cậu tự an ủi mình trong tâm trí
Tulen : "Chỉ cần kiên nhẫn một chút nữa… chúng ta sẽ tìm được hạnh phúc."

Trên con đường tối tăm và trơn trượt, chiếc xe của cậu bất ngờ bị một chiếc xe tải lớn chạy ngược chiều đâm vào. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, những âm thanh của kim loại va chạm, tiếng kính vỡ, và sau đó là sự im lặng đến đáng sợ. Trời vẫn mưa, và chiếc xe của cậu nằm lật ngang bên lề đường, đèn xe nhấp nháy yếu ớt trong màn đêm.

Trong khi đó, anh vẫn đang ở nhà, lo lắng vì không nhận được tin tức từ cậu . Cảm giác bất an lan tỏa khi những cuộc gọi không được trả lời.

Murad : "Sao giờ này anh ấy vẫn chưa về…? Mình nên gọi lần nữa, có lẽ anh ấy chỉ đang trên đường về thôi."

Tiếng chuông điện thoại vang lên, nhưng không phải là số của cậu . Một cuộc gọi từ bệnh viện đã làm tan nát trái tim anh. Căn phòng trở nên lạnh lẽo và trống trải khi anh nhận được tin báo về tai nạn.

Murad : "Alo? Đây là số của người thân của Tul- . Em ấy gặp tai nạn sao!? Em ấy sao rồi…!?" – Giọng nói run rẩy vì lo lắng và có chút kích động.
-"Chúng tôi rất tiếc… chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng anh ấy không qua khỏi." – Giọng nói của nhân viên y tế vang lên, lạnh lùng và đau đớn.
Murad : "Không… Không thể nào… Em ấy không thể rời bỏ mình như vậy... Em ấy hứa sẽ luôn bên mình mà!" – Anh hét lên, cảm giác như trái tim mình bị xé nát ra thành từng mảnh .

Anh vội vã chạy đến bệnh viện, mặc kệ cơn mưa xối xả trên đường. Nhưng khi đến nơi, mọi thứ đã quá muộn. Những bức tường trắng của bệnh viện, ánh đèn huỳnh quang lạnh lẽo và mùi thuốc sát trùng nồng nặc khiến mọi thứ trở nên mờ nhạt và vô hồn. Trước mắt anh là người yêu đang nằm trên giường bệnh, bất động và lạnh lẽo. Những giọt nước mắt lăn dài trên má khi anh đối diện với thực tế đau đớn này.

Murad : "Em yêu… Anh không thể tiếp tục sống mà không có em… Em là tất cả với anh… Sao em có thể rời bỏ anh thế này?" – Giọng nói run rẩy, nghẹn ngào.
Murad : "Chúng ta đã hứa sẽ cùng nhau vượt qua tất cả… Sao em lại bỏ anh lại một mình trong thế giới lạnh lẽo này?" – Anh gục đầu xuống, nước mắt không ngừng rơi.

Cảm giác đau đớn và tuyệt vọng thúc đẩy anh tìm kiếm mọi cách để có thể gặp lại người yêu dù chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, bất chấp tất cả nguy hiểm hay hậu quả có thể xảy ra.

---

3. Hành Trình Tìm Kiếm Lại Linh Hồn

Sau cái chết của người yêu, anh rơi vào trạng thái đau khổ và trầm cảm sâu sắc. Ngày tháng trôi qua trong mờ mịt, anh không thể quên được hình ảnh của người yêu. Anh nhớ lại từng khoảnh khắc họ bên nhau, từng lời hứa, từng cái chạm tay. Sự trống trải trong lòng anh ngày càng lớn dần, đến mức anh bắt đầu nghĩ đến việc tìm cách đưa người yêu trở lại, bất chấp mọi nguy hiểm.

Một ngày nọ, khi đang lang thang vô định trên những con phố mưa, anh tình cờ nghe được một câu chuyện kỳ lạ từ một người lạ mặt về một phương pháp cổ xưa có thể đưa người chết trở về từ cõi âm. Phương pháp này yêu cầu người thực hiện phải vượt qua nhiều thử thách và trả một cái giá đắt, nhưng điều đó không làm anh chùn bước.

-"Nghe này, tôi không biết liệu cậu có dám thử hay không… nhưng có một truyền thuyết về một nghi thức có thể đưa người chết trở lại. Nó cực kỳ nguy hiểm và không phải ai cũng thành công…" – Người lạ mặt thì thầm, giọng nói đượm vẻ bí ẩn.
Murad : "Tôi sẽ làm bất cứ điều gì, chỉ cần có thể gặp lại em ấy… Không điều gì có thể tồi tệ hơn việc sống mà không có em ấy bên cạnh." – Anh đáp lại, ánh mắt kiên định.

Người lạ mặt trao cho anh một cuốn sách cổ, với những ký hiệu kỳ lạ và hướng dẫn chi tiết về nghi thức. Anh bắt đầu chuẩn bị cho nghi lễ này, tập trung toàn bộ sức lực và ý chí để có thể đưa người yêu trở lại. Trong căn hộ nhỏ của họ, nơi từng ngập tràn tình yêu và hạnh phúc, anh lập bàn thờ và chuẩn bị mọi thứ theo đúng chỉ dẫn.

Murad : "Chỉ cần mình làm đúng mọi thứ… Em ấy sẽ trở lại bên mình. Chúng ta sẽ lại được sống cùng nhau, như những ngày trước." - Anh tự nhủ với chính mình.

---

4. Tái Ngộ Và Tình Yêu Vượt Qua Cái Chết

Đêm đến, mưa vẫn không ngừng rơi, và những cơn gió rít lên ngoài cửa sổ như những tiếng thở dài của những linh hồn đau khổ. Căn phòng trở nên âm u, với chỉ một vài ngọn nến cháy sáng trên bàn thờ. Anh ngồi trước bàn thờ, đôi mắt nhắm nghiền, tay run rẩy khi cầm cuốn sách cổ. Trái tim anh đập mạnh, cảm giác sợ hãi và hy vọng đan xen.

Anh bắt đầu đọc những câu thần chú cổ xưa, giọng nói của anh vang lên trong căn phòng trống trải. Không gian xung quanh dần dần thay đổi, không khí trở nên đặc quánh và lạnh lẽo. Anh có thể cảm nhận được sự hiện diện của một thứ gì đó kỳ bí, một sự kết nối với thế giới bên kia.

Murad : "Hãy cho tôi gặp lại em ấy… Hãy đưa em ấy trở lại bên tôi. Tôi sẵn sàng trả bất cứ giá nào…"

Sau một khoảnh khắc dài đầy căng thẳng, không gian đột nhiên bị bao trùm bởi sự im lặng tuyệt đối. Những ngọn nến trên bàn thờ vụt tắt, để lại anh trong bóng tối hoàn toàn. Trái tim anh đập loạn nhịp, chờ đợi điều gì đó xảy ra. Rồi, anh nghe thấy một tiếng động nhỏ, một hơi thở nhẹ nhàng như làn gió thoảng qua.

giọng nói của cậu vang lên trong không trung

Tulen : "Anh yêu… Em đã trở lại…"

Anh quay đầu lại, và trước mắt anh là hình ảnh mờ ảo của cậu . Tuy nhiên, đó không phải là Tulen như anh từng biết. Hình bóng ấy dường như được tạo nên từ làn sương mờ, đôi mắt của cậu ấy sâu thẳm và xa lạ. Mặc dù cậu ấy đã trở lại, nhưng có điều gì đó không đúng.

---

5. Cuộc Gặp Gỡ Đầy Xót Xa

Căn phòng giờ đây chìm trong một bầu không khí kỳ lạ và u ám. Mặc dù người yêu đã trở lại, nhưng anh cảm nhận được rằng có điều gì đó không ổn. Người đứng trước mặt anh không còn là người anh yêu như trước. Đôi mắt lạnh lùng, không còn sự ấm áp và yêu thương mà anh từng biết. Nhưng nỗi nhớ và tình yêu mãnh liệt đã khiến anh phớt lờ mọi dấu hiệu.

Murad : "Em đã trở lại thật rồi… Cuối cùng chúng ta cũng có thể ở bên nhau." – Anh bước về phía cậu, đôi mắt ngập tràn niềm hy vọng.
Tulen : "Anh yêu… Em nhớ anh… Nhưng chúng ta không thể ở bên nhau như trước nữa." – Cậu đáp lại, giọng nói xa xăm, dường như vọng lại từ nơi rất xa.
Murad : "Tại sao? Em đã trở lại, chúng ta có thể sống cùng nhau như trước…" – Anh tuyệt vọng tìm kiếm trong đôi mắt người yêu một tia sáng của sự sống.
Tulen : "Không… Anh đã kéo em trở về từ nơi mà em không thuộc về. Anh đã phá vỡ quy luật của tự nhiên, và giờ đây chúng ta sẽ phải trả giá."

Anh cố gắng chạm vào tay người yêu, nhưng chỉ cảm nhận được sự lạnh lẽo và trống rỗng. Hình bóng của Tulen dường như tan biến mỗi khi anh cố gắng gần gũi hơn. Sự đau đớn và tuyệt vọng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

Murad : "Không… Không thể như thế này… Em đừng rời xa anh lần nữa!" – Giọng nói của anh đầy sự tuyệt vọng, nước mắt lăn dài trên má.
Tulen : "Anh yêu… Em đã luôn yêu anh, nhưng em không còn thuộc về thế giới này nữa. Hãy để em ra đi, đừng giữ em lại…" – Cậu thì thầm, hình bóng của cậu bắt đầu mờ dần.

---

6. Quyết Định Và Cuộc Chia Tay Cuối Cùng

Hình bóng của Tulen dần dần mờ nhạt và tan biến trong không khí. Căn phòng trở lại với sự trống trải và lạnh lẽo như ban đầu. Anh gục xuống, nước mắt chảy dài, trái tim anh như bị xé nát. Mọi cố gắng của anh, mọi hy sinh, tất cả chỉ để lại một kết thúc đau đớn.

Murad : "Em đừng đi… Anh không thể sống mà không có em…" – Anh khóc nức nở, giọng nói yếu ớt vang vọng trong căn phòng trống rỗng.
Tulen : "Anh yêu… Đừng cố giữ lấy quá khứ. Hãy sống tiếp và tìm hạnh phúc mới. Em sẽ mãi dõi theo anh từ nơi xa…" – Giọng nói của cậu vang lên lần cuối, nhẹ nhàng và đầy yêu thương, trước khi hoàn toàn biến mất.

Mọi thứ trở nên im lặng. Không còn giọng nói của cậu , không còn sự hiện diện nào nữa. Anh ngồi đó, trái tim anh như bị xé nát, nhưng trong thâm tâm, anh biết rằng đây là điều đúng đắn. Cuộc gặp gỡ cuối cùng này giúp anh hiểu rằng đôi khi tình yêu không thể vượt qua mọi ranh giới, và anh phải chấp nhận sự ra đi của người yêu để có thể sống tiếp.

---

7. Sự Giải Thoát và Hòa Bình

Sau những ngày tháng đau khổ và đấu tranh, cuối cùng anh cũng tìm được sự bình yên trong lòng. Dù nỗi đau mất mát vẫn còn đó, nhưng anh đã học được cách chấp nhận và sống tiếp. Mỗi ngày anh đều nhớ đến cậu, nhớ rất nhiều. Nhưng thay vì cảm giác đau khổ, đó là những ký ức đẹp đẽ mà họ đã cùng nhau tạo dựng.

Anh đứng trước ngôi mộ của Tulen, nơi những đóa hoa tươi nở rộ. Trời đã sáng, ánh nắng chiếu rọi qua tán lá, tạo nên một khung cảnh yên bình. Trái tim anh nhẹ nhõm hơn, và anh cảm thấy như có một luồng gió nhẹ nhàng thổi qua, như thể người yêu đang dõi theo anh từ xa, mang lại cho anh sự an ủi và hòa bình.

"Em yêu… Anh sẽ luôn nhớ em, nhưng giờ đây anh sẽ sống vì cả hai chúng ta. Em hãy yên nghỉ nhé, Anh sẽ tìm thấy hạnh phúc mới, nhưng em sẽ mãi mãi ở trong trái tim em." - Anh tự nhủ

Anh quay lưng rời khỏi nghĩa trang, cảm nhận được sự nhẹ nhõm và bình an trong lòng. Dù không thể thay thế được người yêu, anh đã tìm thấy sức mạnh để tiếp tục cuộc sống và làm mới mình. Mỗi bước đi trên con đường mới của cuộc đời, anh mang theo những ký ức đẹp đẽ và tình yêu vô điều kiện mà anh dành cho cậu , biến những ký ức đó thành động lực để sống một cuộc sống đầy ý nghĩa.

THE END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro