Chương 2.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúng tôi nhanh chóng nhìn thấy ngôi trường sau khi đi bộ một lúc, và tôi cảm thấy nhẹ nhõm một chút vì tôi nghĩ rằng mình sẽ cảm thấy an toàn hơn một chút nếu có nhiều người xung quanh. Không đời nào Craig sẽ thử bất cứ điều gì khi có rất nhiều người... phải không?

"....Tay."

"H-hả?"

Criag nhìn tôi với cái nhìn lạnh lùng, "tay."

"...." Ban đầu tôi bối rối cho đến khi nhận ra cậu ấy muốn nắm tay tôi. Tôi tái mặt, nghĩ rằng cậu ấy sẽ chặt tay tôi.

Craig thở dài trước khi bước tới và nắm lấy tay phải của tôi, "đừng nghĩ nhiều về điều tồi tệ nữa. Tôi sẽ không làm hại cậu khi có người ở đây," Craig nói.

"V-vậy thì...tại sao cậu lại cần tay của tôi?" tôi hỏi.

"Tất nhiên là nắm nó," Craig nói.

"....Hả?"

"Chà chà, chúng ta đang giả vờ là một cặp trước mặt mọi người, nhớ không? Như vậy sẽ không ai nghi ngờ? Đó là một bằng chứng ngoại phạm tốt, và... đó là một cái cớ tốt để tôi giám sát cậu," Craig nói, "để đảm bảo rằng cậu không phản bội tôi."

"Tôi sẽ không nói với bất cứ ai, tôi thề," tôi nói.

"Chà, tốt hơn là cậu nên nói sự thật, cưng ạ."

Tôi nuốt nước bọt và gật đầu. "V-vâng, thưa ngài."

"Tốt," Craig thở dài, "giờ thì đi nào... và cố đừng tỏ ra lo lắng như vậy. Tôi muốn mọi người tin rằng chúng ta đang hẹn hò. Hiểu chưa?"

"V-vâng," tôi nói. Cảm ơn chúa tôi đã tham gia lớp học diễn xuất, tôi đã học được cách che giấu cảm xúc của mình rất dễ dàng.

Khoảnh khắc chúng tôi bị bao vây bởi các học sinh khác, mọi người quay đầu lại nhìn chúng tôi. Một số có vẻ ngạc nhiên khi chúng tôi ở bên nhau và nắm tay nhau. Tôi thừa nhận rằng tôi đã rất lo lắng, thậm chí tôi còn tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu Craig và tôi thành một đôi từ lâu, mọi người sẽ phản ứng thế nào? Tôi đoán tôi đã có câu trả lời của mình... ngay cả khi tôi không muốn ở bên Craig lúc này.

"Được rồi... tốt hơn là bắt đầu giả vờ như chúng ta là một cặp đôi hạnh phúc... nếu cậu biết điều gì tốt cho bản thân," Craig nói với tôi.

Tôi nuốt nước bọt và hít một hơi thật sâu. Tôi quay sang Craig, nở một nụ cười thật tươi trước khi choàng tay qua cánh tay cậu ấy, gần như ôm chặt lấy nó. Craig dừng bước và bối rối nhìn tôi.

"Ôi Craig, điều này không tuyệt sao? Chúng ta sẽ đến trường cùng nhau! Em rất vui vì được dành cả buổi sáng với anh," tôi thở dài hạnh phúc khi rúc vào cánh tay anh.

Tôi để ý thấy một số người há hốc miệng trước những gì tôi vừa nói, và tôi có thể nghe thấy mọi người nói chuyện, hầu hết họ đều thắc mắc liệu Craig và tôi có phải là một cặp không. Tôi sẽ thừa nhận, tôi đã tự hào rằng tôi đã có thể nói tất cả những điều đó mà không có vẻ lo lắng. Tôi cá là Craig cũng hài lòng với màn trình diễn của tôi.

"T-thế nào-" Khi tôi quay sang nhìn Craig, tôi dừng lại khi nhìn thấy vẻ kinh tởm trên khuôn mặt cậu ấy. "L-lố...quá hả?" Tôi hỏi, hơi run.

"...." Craig thở dài trước khi hắng giọng. Sau đó cậu ấy nhìn tôi với nụ cười ấm áp nhất mà tôi từng thấy. Tôi thừa nhận, tôi đã quên mất cậu ấy là ai vào lúc đó. Tôi bị nụ cười ấy của cậu ấy thôi miên. "Ha ha ha, tất nhiên là Tweek. Bây giờ chúng ta đang hẹn hò mà, anh muốn dành mỗi buổi sáng với em. Anh muốn dành mọi khoảnh khắc cùng em nhiều nhất có thể. Sau tất cả... chúng ta giờ là bạn trai của nhau," Craig nói.

Một lần nữa, nhiều người há hốc miệng hơn và tôi có thể nghe thấy những lời bàn tán.

Sau đó Craig kéo tôi theo và chúng tôi đi vào trong trường. Tôi cố gắng thoát khỏi trạng thái bàng hoàng khi Craig dẹp nụ cười của cậu ấy ngay khi chúng tôi ở một khu vực vắng vẻ hơn, nơi không có bất kỳ học sinh nào khác.

"Tôi nghe nói cậu đã tham gia lớp học diễn xuất và các thứ khác, vì vậy những gì cậu nói rất thuyết phục... nhưng cậu có thực sự cần phải đi xa đến vậy trong vai diễn của mình không?"

"Đ-đó là điều duy nhất tôi nghĩ ra được!" Tôi đã nói.

"...." Craig thở dài, "ừm...tôi đoán như thế thì đáng tin hơn. Tôi chắc rằng một nửa số học sinh nghĩ rằng cậu là kẻ theo dõi tôi, vì vậy tôi đoán sẽ không có ai đặt câu hỏi về điều đó," Craig nói.

"Làm ơn đừng nhắc đến chuyện đó nữa được không?" Tôi kêu lên.

Craig mỉm cười, "không."

Tôi cau mày. Tôi rất sợ Craig, nhưng cậu ấy có thể hơi khốn nạn nếu cậu ấy muốn. "...Tôi ngạc nhiên là cậu có thể cười như vậy đấy," tôi nói.

"...À, như tôi đã nói...tôi phải giả vờ vui vẻ để ngăn mọi người làm phiền tôi mọi lúc," Craig nói, "mặc dù tôi có thể không giỏi diễn xuất như cậu...tôi ít nhất cũng có thể làm vài bộ mặt để mọi người không nghi ngờ."

"....C-cậu nghĩ tôi là một diễn viên giỏi sao?" tôi hỏi.

"...Đừng quá xúc động chỉ vì tôi nói cậu là một diễn viên giỏi," Craig thở dài, "chỉ vì tôi khen cậu lần này không có nghĩa là cậu nên quên đi những gì cậu phải làm cho tôi," Craig sau đó bước tới và nghiêng người về phía trước cho đến khi cậu ấy áp sát vào mặt tôi, đôi mắt xanh sẫm của cậu ấy nhìn chằm chằm vào mắt tôi, khiến tôi căng thẳng. "Vậy thì... tốt hơn là hãy tìm thứ gì đó khiến tôi phấn khích và tốt để thay thế cho việc giết người... nếu không...cậu sẽ sớm là người bị đưa lên thớt," Craig nói.

Tôi rùng mình khi tôi từ từ gật đầu. Craig nhìn tôi trước khi nở một nụ cười, mặc dù tôi không thể biết đó là thật lòng hay cậu ấy cười để trêu chọc tôi.

"Tốt," Craig nói, "bây giờ...chúng ta đi thôi, em yêu ?"

"O-okay," giọng tôi trở nên nhỏ lại khi tôi nói điều đó, và lúc đó tôi toát mồ hôi hột. Tôi có thể nghe thấy Craig cười khúc khích trước khi cậu ấy đi trước, và tôi theo sát phía sau.

__________

Thời điểm tôi bước vào trường, mọi thứ thật căng thẳng. Từ việc Craig giám sát tôi mọi lúc cho đến việc mọi người đặt câu hỏi cho tôi về mối quan hệ của tôi với Craig, tất cả đều quá sức đối với tôi. Vì vậy, khi đến giờ học lịch sử, một trong số ít lớp tôi học mà Craig không tham gia, tôi cảm thấy cuối cùng mình cũng có thể thư giãn.

"Đây," Trước khi rời đi, tôi thấy Craig đưa cho tôi thứ trông giống như một chiếc micrô.

"C-cái này để làm gì?"

"Để nghe cậu," Craig nói.

"C-cái gì!?" Tôi thốt lên, "Ngay cả khi chúng ta không ở trong lớp cùng nhau, cậu vẫn muốn giám sát tôi?" tôi hỏi.

Craig nheo mắt, "đấy chính là vấn đề. Việc tôi không thể ở bên cậu trong mọi lớp học có nghĩa là tôi cần dùng những cách khác để biết cậu đang làm gì khi tôi không để ý. Tôi cần đảm bảo rằng cậu không âm mưu gì sau lưng tôi," Craig nói.

Tôi cau mày, "nh-nhưng...thế này không phải hơi thái quá sao?" tôi hỏi.

"Nghe này, tôi có thể dễ dàng cắm micrô vào lớp học của cậu mà cậu không hề hay biết, nhưng tôi chắc rằng cậu thà biết còn hơn là nói điều gì đó cực kỳ xấu hổ hoặc lộ liễu... mà tôi có thể sử dụng để chống lại cậu," Craig nói.

"C-cậu thậm chí sẽ tống tiền tôi nếu cậu có thể?" tôi hỏi.

Craig mỉm cười, "tất nhiên. Tôi phải sử dụng mọi phương pháp để đảm bảo rằng cậu không bắt đầu nói," Craig nói, "có vấn đề gì với điều đó à?" Craig hỏi khi nhìn tôi chăm chú.

"...K-không...không-cảm ơn vì đã cho tôi biết trước micro. Tôi chắc chắn sẽ giữ kín nó," tôi nói.

"Tốt nhất là nên vậy," Craig nói, "bây giờ hãy đảm bảo luôn đeo nó bên mình, bất kể chuyện gì xảy ra. Làm mất nó, và tôi sẽ bẻ gãy từng khúc xương trên người cậu, hiểu chưa?"

"Đợi đã... tôi cũng phải mang nó theo khi tôi cần sử dụng nhà vệ sinh sao?" Tweek hỏi.

"Chuẩn" Craig hỏi.

"Ôi Chúa ơi," tôi bắt đầu đổ mồ hôi. Tôi đoán tôi sẽ giữ nó trong một thời gian.

"Hãy nhớ Tweek, hãy bật micrô này lên...và tôi sẽ không mổ bụng cậu như mổ cá đâu, được chứ?" Craig mỉm cười ngọt ngào với tôi.

Tôi vội vàng gật đầu, "được, tất nhiên rồi. Giữ nó luôn bật! Nhìn này, tôi đang bật công tắc ngay bây giờ! Này, bây giờ cậu có thể nghe thấy tôi, thậm chí cậu có thể nghe thấy tiếng tim đập của tôi khi nó bắt đầu đập rất nhanh," tôi nói.

".....Được rồi," Craig đảo mắt và bắt đầu rời khỏi lớp học của mình.

"...." Tôi thở dài, không bao giờ tưởng tượng được mọi chuyện lại kết thúc như thế này. Bị ép buộc vào mối quan hệ với một người mà tôi nghĩ rằng tôi hiểu rõ nhưng hóa ra lại là một kẻ giết người hàng loạt, bị giám sát mọi lúc và không bao giờ có được một phút bình yên, cũng như tính mạng của tôi luôn bị đe dọa. Nếu Craig không giết tôi, tôi sẽ chết vì căng thẳng thế này. "Ugh..." Hiện tại, tôi chỉ đi vào lớp học của mình và hy vọng sẽ nghĩ ra thứ gì đó để giúp Craig giải trí.

Tôi vừa ngồi xuống bàn thì cả Wendy và Bebe đều đến, có vẻ rất háo hức đặt câu hỏi cho tôi. Chắc họ đã biết chuyện sáng nay của tôi và Craig.

"Vậy?" Bebe bắt đầu.

"....Vậy cái gì cơ?" Tôi đã nói.

"Đừng giả khờ với bọn tớ! Cậu đã làm thế nào?" Bebe hỏi.

"Đừng nói với bọn tớ rằng bức thư tình thực sự có tác dụng đấy nhé!" Wendy kêu lên.

Tôi cau mày, "bức thư tình đều là ý tưởng của cậu!" Tôi đã nói.

"Tớ biết... nhưng bọn tớ không nghĩ nó sẽ thực sự hiệu quả vì ngày nay không ai viết thư cho ai đó cả," Wendy nói.

"Phải, bọn tớ chỉ hy vọng bức thư tình sẽ là một khởi đầu cuộc trò chuyện tuyệt vời hoặc điều gì đó tương tự vì cậu và Craig hầu như không biết nhau," Bebe nói.

"Làm thế nào để việc viết ra những cảm xúc sâu sắc nhất của tớ dành cho Craig lại là một cách bắt đầu cuộc trò chuyện tuyệt vời? Nếu có bất cứ điều gì, điều đó sẽ ngay lập tức cho thấy tớ có tình cảm với Craig," tôi nói, mặc dù tôi cũng biết rằng khi Craig đã đọc nó, cậu ấy cứ đưa ra sự thật rằng tôi có thể đã theo dõi cậu ấy... đại loại thế.

"Chà, nó không phải như cậu đã viết bất cứ điều gì sâu thẳm hay tiết lộ về bản thân và Craig, phải không?"

"........"

"....Ôi chúa ơi...cậu đã làm thế," Bebe nói.

"Cậu chưa bao giờ nói với tớ những gì tớ không thể và có thể viết trong bức thư chết tiệt đó!" Tôi kêu.

"Chà...mọi thứ chuyển biến rất tuyệt vời với cậu, phải không Tweek? Ý tớ là... Craig thực sự đang hẹn hò với cậu, vì vậy cậu ta hẳn đã rất ấn tượng với bức thư đó," Bebe nói.

"Giống như cậu ấy thấy nó kinh tởm và giờ đang đe dọa mạng sống của tớ vì nó," tôi lẩm bẩm trong hơi thở.

"Gì cơ?" Wendy hỏi.

"Không có gì," tôi thở dài.

"....Đối với một người đã phát cuồng về Craig trong một thời gian...cậu có vẻ không...hạnh phúc cho lắm," Bebe nói.

"...Tớ biết tớ nên hạnh phúc...nhưng...nhưng..." Chúa ơi...tôi ước mình có thể nói với họ, nhưng tôi biết Craig đang lắng nghe. Tôi có thể cảm thấy chiếc micro nhỏ trong túi áo sơ mi của mình. "...Nhưng tớ nghĩ...có lẽ mọi thứ đang diễn ra quá...nhanh?"

"...Cậu nói cái gì vậy?" Bebe nói.

"Tớ không biết... Ý tớ là... Craig và tớ hầu như không biết nhau," tôi nói.

"Ừm...cậu biết món ăn yêu thích của anh ấy là gì, thói quen của cậu ấy là gì và thực tế là cậu ấy hơi chảy nước dãi khi ngủ. Có thể Craig không biết nhiều về cậu, nhưng cậu biết rất nhiều về Craig," Wendy nói.

"....Tớ thực sự phát cuồng với Craig đến thế sao?" Tôi lẩm bẩm.

"Chuẩn luôn," cả Wendy và Bebe đều nói.

"Nhiều đến mức bon tớ phải để mắt đến cậu đề phòng bạn đi quá xa" Wendy nói.

Bebe nói: "Bọn tớ thậm chí sẵn sàng gọi cảnh sát và bác sĩ trị liệu nếu cậu thực sự cố gắng theo dõi và thu thập bất kỳ thứ gì của Craig từ thùng rác của cậu ấy.

"Được rồi....rất vui vì được biết," tôi nói. Tôi tự hỏi Craig đang làm vẻ mặt gì vì cậu ấy hẳn đã nghe thấy điều đó. Chà không hẳn, cậu ấy có lẽ sẽ không nhăn mặt, nhưng tôi chắc rằng cậu ấy đang nghĩ ra thứ gì đó để làm bẽ mặt tôi khi cậu ấy biết sự thật này. Ugh...Tôi không biết điều gì có thể tồi tệ hơn, cậu ấy đe dọa sẽ giết tôi, hay cậu ấy pha trò tàn bạo về tôi và những sai sót của tôi. "Nghe này...tớ...rất vui...được ở bên Craig. Tớ nói thật...nhưng...tớ chỉ...tớ cảm thấy như...mọi thứ đang diễn ra quá nhanh," tôi nói.

"Hừm...tớ nghĩ tớ biết là gì rồi," Wendy nói.

"Cậu có hả?" Bebe hỏi.

"Đó là hiện tượng kỳ lạ khi ai đó luôn muốn một thứ gì đó, nhưng ngay khi họ có được nó, mong muốn hoặc hứng thú với nó sẽ biến mất và chẳng mấy chốc họ sẽ mất hết hứng thú. Thậm chí còn tồi tệ hơn nếu thứ họ theo đuổi không chính xác như những gì họ nghĩ," Wendy nói, "Tớ đoán Tweek cũng đang trải qua điều gì đó tương tự vì cậu bị Craig thu hút và muốn hẹn hò với cậu ấy, đến nỗi ngay lúc cậu hẹn hò với cậu ấy, bây giờ cậu bắt đầu hối hận. Tớ đoán việc theo đuổi Craig hấp dẫn hơn là thực sự có được cậu ấy," Wendy nói.

"Wow Tweek... nông cạn làm sao" Bebe gắt gỏng.

"K-không phải thế đâu," tôi nói.

"Tớ không biết... Ý tớ là... xem xét hiện tại cậu không vui hoặc thậm chí thể hiện một chút phấn khích nào, tớ cảm thấy như tình cảm của cậu dành cho Craig bây giờ hơi lệch hướng, và tớ cảm thấy như vậy rất tàn độc đối với Craig, đặc biệt là vì có vẻ như cậu ấy thích cậu, Tweek," Wendy nói.

"Một lần nữa...thật nông cạn làm sao"

Tôi cau mày, "T-tớ không có nông cạn! Tớ có thích Craig!" Tôi kêu lên.

"Cậu ... thực sự?" Bebe khoanh tay.

Tôi trở nên bối rối và tức giận đến mức không thể không hét lên: "Tớ thực sự thích Craig! Trên thực tế, tớ ước gì được lột trần cậu ấy và làm tình khi vẫn đang mặc đồ lót, ngay trong phòng thay đồ nam!" Tôi hét lên hết sức mình.

"...."

"...."

"...." Mắt tôi mở to và mặt tôi nóng bừng. Tôi che miệng và nhìn xung quanh. Mọi người đều im lặng, và bây giờ đang nhìn chằm chằm vào tôi. Ngay cả Bebe và Wendy cũng bị sốc với những gì tôi vừa nói. "Tớ... tớ không nên nói to điều đó ra... hả?"

"Ừm...cậu nghĩ sao?" Wendy nói.

"Ít nhất thì bọn tớ biết rằng...cậu vẫn còn tình cảm với Craig," Bebe nói.

"Ừ, vậy nên...đừng buồn, Tweek. Hãy hạnh phúc vì cuối cùng cậu và Craig cũng ở bên nhau, như cậu mong muốn...nhưng làm ơn...kiềm chế bản thân không nói...những điều đó với cậu ấy. Tớvchắc rằng cậu ấy sẽ sợ hơn là... yêu nếu cậu ấy nghe cậu nói điều đó," Wendy nói.

"....." Đã quá muộn. Mặc dù tôi không thể nhìn hoặc nghe thấy Craig, nhưng tôi có thể hình dung được phản ứng của cậu ấy sẽ như thế nào.

Phần còn lại của ngày càng căng thẳng hơn, và điều đó chẳng ích gì khi mọi người đã lan truyền tin đồn về những gì tôi nói trong lớp. Ugh...Tôi thực sự đang cân nhắc việc để Craig giết tôi nếu điều đó giúp tôi thoát khỏi sự xấu hổ này.

Khi giờ học kết thúc, tôi cảm thấy nhẹ nhõm một chút vì sự căng thẳng của tôi với mọi người sẽ sớm qua đi, nhưng tôi vẫn còn vấn đề với Craig. Cho đến giờ, tôi vẫn chưa nghĩ ra được gì, và bây giờ trường học đã kết thúc và tôi sẽ rời đi với Craig. Đây có thể là thời điểm quyết định tôi sống hay chết.

"Cậu không thấy hào hứng sao?" Bebe hỏi.

"Về cái gì?"

"Được về nhà với Craig, đồ ngốc," Bebe nói.

Tôi tái mặt, "a-dù tớ có thích với ý nghĩ đó đi chăng nữa, thì nó sẽ không kéo dài lâu vì hôm nay tớ có việc," tôi nói.

"Không phải vài giờ nữa cậu mới thay ca sao? Đó là rất nhiều thời gian để cậu dành thời gian với Craig," Wendy nói.

"A-à...cậu biết bố mẹ tớ mà...họ thích tớ đi làm ngay sau khi tan học, để tớ có thể giúp họ chuẩn bị mọi thứ cho ca đêm," tôi nói.

"Tớ cảm thấy như cậu đang trốn tránh điều gì đó ở đây, Tweek. Nói cho bọn tớ đi."

"...À-à...tớ...tớ gặp khó khăn trong việc cho Craig xem một thứ gì đó...thú vị. Chúng tớ mới bắt đầu hẹn hò, và tớ thực sự rất muốn cho cậu ấy thấy điều gì đó sẽ khiến cậu ấy hạnh phúc đến mức không bao giờ muốn làm bất cứ điều gì khác," đặc biệt là giết người.

Mặc dù tôi không thể tự mình nghĩ ra thứ gì đó, nhưng Craig chưa bao giờ nói rằng tôi không thể nhờ giúp đỡ. Miễn là tôi không tiết lộ Craig thực sự là ai, mọi thứ sẽ ổn thôi, và ngay bây giờ...tôi thực sự rất cần sự giúp đỡ.

"Aw...cậu đã định hẹn hò với Craig chưa, Tweek?" Wendy hỏi.

"Đại loại là, nó giống như...tớ chỉ muốn đưa Craig đến một nơi nào đó thú vị. Thực sự thực sự thú vị. Một cái gì đó sẽ làm cho cậu cảm thấy...xúc động. Hạnh phúc...vui mừng". Tôi nói.

"Yêu cầu cụ thể một cách kỳ lạ," Bebe nói, "nhưng nếu phải chọn một nơi khiến tớ xúc động, tôi chọn ao Stark. Nó không có gì nhiều, nhưng khi mặt trời lặn, đó là một cảnh đẹp để xem. Tớ sẽ đưa cậu ta đến đó nếu cậu muốn cho cậu ta thấy điều gì đó đẹp đẽ và có phần xúc động," Bebe nói.

"Thật hoàn hảo, Bebe! Tớ có thể đưa Craig đến đó sau giờ học, và cậu ấy sẽ rất vui đến mức thậm chí không nghĩ đến việc làm tổn thương người khác!" Tôi đã nói.

"Phần cuối là sao cơ?" Wendy hỏi.

"...Tớ đã nói...cậu ấy sẽ rất vui đến nỗi cậu ấy sẽ không...làm tổn thương...cảm xúc của mọi người," tôi nói, "Tớ thừa nhận, Craig có thể hỗn xược và hơi ác ý với mọi người đôi khi, vì vậy tốt hơn hết là khiến cậu ấy không quá ác ý với mọi người ...cậu biết không?

"Ồ...cậu không chỉ là bạn trai của Craig, mà có vẻ như bạn còn là người thuần phục cậu ta. Tôi cá là nếu Craig nghe thấy cậu nói thế, cậu ta sẽ khó chịu đấy," Bebe cười khúc khích.

"Ha ha ha...ừ..." Tôi nhìn xuống túi áo sơ mi của mình. Má nó.

Chẳng mấy chốc, chúng tôi nhìn thấy Craig bên tủ đựng đồ của cậu ấy, và cậu ấy quay lại nhìn chúng tôi. Mặc dù nét mặt cậu ấy trống rỗng, nhưng tôi có thể nói rằng cậu ấy đang muốn tôi đến chỗ cậu ấy ngay lập tức.

"Tốt hơn là đừng để bạn trai của cậu đợi, Tweek," Bebe nói.

"Chúc buổi hẹn hò vui vẻ," Wendy nói.

"Ha ha...ừ," tôi nuốt nước bọt trước khi bước tới chỗ Craig. Với mỗi bước tôi tiến về phía Craig, tôi càng có cảm giác như mình đang đi về phía sự diệt vong. Khi tôi đứng trước Craig, tôi đã phải mất rất nhiều thời gian để suy sụp và rơi vào trạng thái hoảng loạn. "N-này...Craig."

Craig nhìn tôi chằm chằm, "cậu mất quá nhiều thời gian."

"X-xin lỗi...chỉ...cần nói chuyện với bạn của tôi," tôi nói.

"Tôi biết, tôi đã nghe," Craig nói.

"...Tôi đoán...việc nói với cậu rằng chúng ta sẽ đến ao Stark sẽ không có gì ngạc nhiên lắm...nhỉ?"

"....Chúng ta đi thôi chứ?" Craig hỏi.

"P-phải," tôi nói.

Cả hai chúng tôi cùng nhau rời trường và bắt đầu tìm đường đến ao Stark. Trong khi đang đi bộ, cả hai chúng tôi đều im lặng. Tôi liếc nhìn Craig, tự hỏi hôm nay cậu ấy đã nghe được bao nhiêu điều khi chúng tôi không ở bên nhau. Tôi biết cậu ấy đã nghe thấy tôi khi tôi nói chuyện với Wendy và Bebe trong lớp lịch sử trước đó vì cậu ấy đã nhìn tôi với ánh mắt kinh tởm trong giờ thể dục, tôi thậm chí còn thấy cậu ấy giữ chặt chiếc khăn của mình khi thay đồ. Vậy... hôm nay Craig đã tập trung lắng nghe tôi đến mức nào.

"Này ừm...tôi biết có lẽ cậu không muốn tôi nói chuyện khi chúng ta đang đi dạo và làm gì đó, nhưng ừm...cậu đã thực sự lắng nghe tất cả những gì tôi đã nói hôm nay hả? Ý tôi là...tôi biết cậu đang giám sát tôi, nhưng...t-tôi chỉ thắc mắc thôi," tôi nói.

"...Đừng lo lắng quá, Tweek," Craig nói khi nở một nụ cười, "Tôi có thể đã nghe từng lời cậu nói, nhưng tôi sẽ không dùng nó để chống lại bạn hay gì," Craig nói.

"...Ha...c-cảm ơn cậu...Craig," tôi nói. Tôi nghĩ cậu ấy sẽ nói điều gì đó về nó, nhưng không phải vậy. Có lẽ...có khả năng là...Craig có thể tốt, hoặc ít nhất là có vẻ vậy.

"....Vậy...cậu muốn lột quần áo tôi và làm tình với tôi trong phòng thay đồ nam khi chúng ta đang mặc quần lót sao?"

Mắt tôi mở to, "Tôi...tôi...tụi con gái đã gây cho tôi rất nhiều áp lực! Tôi phải nghĩ ra thứ gì đó để trông không bị nghi ngờ," tôi nói.

"Không...tôi hiểu rồi," Craig nói, "...mặc dù điều tôi không hiểu là tại sao khi mọi người bắt đầu hỏi cậu về điều đó, cậu vẫn tiếp tục và bắt đầu nói rằng cậu muốn hôn chân tôi khi tôi đang bị trói vào giường của cậu, nhìn tôi đỏ mặt khi cậu hôn từng inch trên cơ thể tôi, hoặc khi cậu nói rằng bạn thực sự rất muốn đưa tôi về nhà và-"

"Làm ơn dừng lại dùm!" Tôi đỏ mặt và đổ mồ hôi rất nhiều, tôi nghĩ mình sắp nổ tung. "Tôi hiểu rồi! Tôi sẽ cẩn thận với lời nói của mình vào lần tới khi mọi người hỏi tôi về mối quan hệ của chúng ta! Làm ơn đấy....dừng lại...tôi cảm thấy như mình sắp chết!" Tôi đã nói.

"...Tch...chả phải cậu nên lo lắng hơn khi tôi sẽ giết cậu vì đã nói ra tất cả những điều nhảm nhí đó sao, cục cưng?"

"Làm-làm ơn đi, Craig. Tôi đã cố gắng hết sức để giúp cậu giải tỏa cảm xúc, nhớ chứ? Chết tiệt, chúng ta sẽ đến ao Stark để ngắm hoàng hôn cùng nhau," tôi nói.

"Chậc, tôi không thấy có gì to tát cả. Tôi đã đến ao Stark không biết bao nhiêu lần, chủ yếu là để ném xác xuống nước hoặc dìm chết ai đó, và tất cả những lần đó, tôi chưa bao giờ cảm thấy bất cứ điều gì mỗi khi nào tôi ở đó," Craig nói.

"Chà, cậu đã ở đó lúc hoàng hôn chưa?" tôi hỏi.

Craig nói: "Không cần thiết vì tôi thường về nhà hoặc đi đâu đó với các mục tiêu nếu tôi cảm thấy muốn giết ai đó vào ngày hôm đó.

"....Được rồi," tôi nói, "ừ-ừm...một khi chúng ta đến ao Stark, tôi chắc rằng cậu sẽ thay đổi thái độ của mình về việc giết chóc...do đó...ý tôi là...cậu sẽ ngừng giết chóc và cậu sẽ tả tôi đi và để tôi yên... phải không?"

"Chỉ khi kế hoạch này của cậu thành công, Tweek," Craig nói.

"Ừ...tôi hy vọng thế," tôi nuốt nước bọt.

Cuối cùng thì chúng tôi cũng đến được cái ao Stark, và chúng tôi đã tìm thấy một địa điểm hoàn hảo để có thể ngắm mặt trời lặn và có tầm nhìn đẹp ra cái ao. Chúng tôi đi đến một băng ghế, và ngồi xuống, chờ đợi.

"Được rồi...tôi đoán chúng ta sẽ đợi ở đây một chút," tôi nói.

"Đó là kế hoạch của cậu á... chờ đợi?" Craig hỏi.

"Ư-ừ thì, ý tôi là... chúng ta sẽ không phải đợi quá lâu vì mặt trời sắp lặn rồi. Ha ha...tạ ơn chúa chúng ta sống ở một thị trấn miền núi, và mặt trời lặn sớm hơn so với những nơi khác," tôi nói.

"...Điều đó thực sự chẳng có ý nghĩa gì," Craig nói.

"Chà...chỉ là...thời gian...và...múi giờ...và bởi vì chúng ta ở trên cao...đối với chúng ta...mặt trời lặn nhanh hơn...và...h-hãy tin tôi đi, việc này sẽ không mất quá nhiều thời gian đâu," tôi nói.

Craig nói: "Tốt thôi...cậu nên hy vọng rằng điều này xứng đáng với thời gian của tôi vì tôi có thể sử dụng thời gian này để tìm nạn nhân tiếp theo của mình và nghĩ ra cách tra tấn tâm lý họ trong hai giờ tới trước khi chặt đầu họ".

"Điều đó...rất sinh động...Craig," tôi nói.

"Sẽ tồi tệ hơn nhiều khi cậu thực sự nhìn thấy nó xảy ra...điều mà cậu có thể sẽ sớm thấy ngay bây giờ...Tôi không cảm thấy gì cả."

"Chờ chút đã, mặt trời sắp lặn và cậu sẽ cảm thấy rất... xúc động," tôi nói.

"Có vẻ như cậu đang lãng mạn hóa mọi thứ ở đây," Craig nói.

"H-hãy tin tôi," tôi thở dài. Làm ơn hãy có tác dụng đi. Làm obw hãy có tác dụng đi...

Cuối cùng, chúng tôi thấy rằng mặt trời sắp lặn. Chúng tôi ngắm nhìn mặt trời bắt đầu lặn, nhường một màu đỏ cam ấm áp cho bầu trời. Chỉ cần nhìn thấy mặt trời lặn đã thực sự yên bình và đẹp đẽ. Tôi ngay lập tức quên đi những rắc rối của mình với Craig khi ngắm nhìn mặt trời lặn bên kia ao. Nó thực sự trông giống như một cái gì đó bạn nhìn thấy trong một bức tranh. Chỉ đẹp.

"Chà...thật là...đẹp," tôi mỉm cười.

"....Tôi đoán vậy."

Tôi thoát khỏi cơn mê và quay đầu lại nhìn Craig, "c-cậu...cậu có cảm thấy gì không? Hạnh phúc? Phấn khích? Cậu có thấy bình yên không? Sự tĩnh lặng?"

"......" Craig nhìn tôi với ánh mắt trống rỗng, và trái tim tôi thắt lại.

"...Cậu không cảm thấy gì sao?"

"...Bingo," Craig nói, nheo mắt nhìn tôi.

"N-nhưng...cậu có nhìn nó không? Giống như... thực sự đã xem nó?"

"Cậu đã thấy tôi, mắt tôi hoàn toàn hướng về mặt trời, tôi ngạc nhiên là mình không bị mù sau khi chỉ nhìn chằm chằm vào mặt trời. Tôi không biết có gì to tát cả, nó chỉ là một quả bóng khí đang đi xuống, hay đúng hơn là Trái đất đang quay lưng lại với mặt trời, khiến một ngày của chúng ta kết thúc. Đó là khoa học đơn giản, và nó không phải là vấn đề to tát," Craig nói.

"N-nó không phải về khoa học, mà là về vẻ đẹp của tất cả!" Tôi đã nói.

"Vẻ đẹp?" Craig đứng dậy và nhìn tôi, "Ở đây có gì đẹp? Thế nào được coi là đẹp? Thứ mà mọi người trong xã hội cho là đẹp, tất cả chỉ vì nó có màu đẹp, trông đẹp, hay một số thứ vớ vẩn nông cạn như thế, hay vẻ đẹp như trong tự nhiên và trật tự tự nhiên và một số thứ vớ vẩn như thế? Nói tôi biết...cậu có thấy một đống rác đẹp không? Đặc biệt là nếu ai đó vừa sắp xếp lại nó để làm cho nó trông giống như nghệ thuật? Cậu cho rằng điều gì là đẹp, Tweek?"

"...Tôi...tôi không biết...tôi chỉ...tôi luôn coi cái đẹp là thứ...thứ...khiến cậu phản ứng lại...t-thế thôi," tôi nói .

"Phản ứng hả? Ha....ừm...thứ này không khiến tôi phản ứng gì cả...thay vào đó...nó nhàm chán đến mức tất cả những gì tôi có thể nghĩ là điều gì sẽ xảy ra nếu tôi cắt da đầu của cậu trong khi cậu đang nhìn chằm chằm vào mặt trời như một thằng ngốc," Craig nói.

"Nngg..." Tôi đặt tay lên đầu và lùi lại một bước, "làm-làm ơn...tôi đã cố hết sức rồi..."

"Hế sức của cậu? Cậu đã quên rằng tôi đã ở bên cậu suốt thời gian qua, lắng nghe từng lời cậu nói ngày hôm nay sao? Tôi chưa bao giờ nghe thấy cậu nghĩ ra một kế hoạch làm thế nào để kích thích tôi, Tweek, tôi cũng không thấy cậu lên kế hoạch gì cả. Cậu cứ ngồi đó như một tên ngốc sợ hãi, hoàn toàn không làm gì khác ngoài việc lãng phí thời gian chết tiệt của tôi," Craig nói khi tiến một bước về phía tôi. "Lần duy nhất cậu nghĩ ra được điều gì đó là khi bạn nói chuyện với Testaburger và Stevens trước khi chúng ta rời đi. Đây chỉ là một ý tưởng vào phút cuối. Không có sự nhiệt huyết của cậu trong kế hoạch này, huh, Tweek?"

"Nhưng nhưng..."

"Cậu thích lãng phí thời gian của tôi à, Tweek? Vì tôi không thích thời gian của mình bị lãng phí. Trên thực tế, tôi không thích nó lắm... Tôi cảm thấy muốn thực hiện một vụ giết người kép," Craig nói.

"C-cái gì!?"

"Ừ...việc ngồi quanh đây khiến tôi phát điên, và tất cả những gì tôi muốn là thấy mọi người đau khổ...nhưng vì không có ai quanh đây ngoài chúng ta...tôi đoán...chà... cậu biết những gì tôi đang nói...phải không, cục cưng?

Mắt tôi mở to và tôi bắt đầu run rẩy, "làm ơn... hãy cho tôi cơ hội thứ hai! Tôi hứa! Tôi sẽ cố gắng hơn nữa! Chỉ cần làm ơn ... đừng giết tôi!" Tweek kêu lên.

"Vậy thì cậu có muốn người khác chết thay cho cậu không?"

Tôi rùng mình, nước mắt lưng tròng, "không! Làm ơn! Làm ơn đừng giết ai cả, Craig! Chỉ cần cho tôi một cơ hội khác! Tôi hứa, tôi sẽ làm tốt hơn! Tôi sẽ làm tốt hơn! Tôi hứa!" Tôi hét.

"Tại sao tôi phải để một người như cậu sống chứ? Tất cả những gì cậu đã làm là lãng phí thời gian chết tiệt của tôi, Tweek".

"L-làm ơn! Làm ơn! Tôi cầu xin cậu! Tôi sẽ-" Tôi quá sợ những gì Craig có thể làm với mình, tôi quên mất rằng có một cái ao phía sau khi tôi bước ra xa cậu ta. "Gah!" Tôi rơi xuống nước, vùng vẫy để thoát ra. Tôi...không biết bơi. " Gah!Craig! Cứu!" Tôi hét lên trong khi cố gắng ngẩng cao đầu. Tôi đang vùng vẫy hai tay, cố gắng hết sức để đứng dậy, nhưng tâm trí tôi đang ở nơi nào đó, và tôi gặp khó khăn trong việc cố gắng phối hợp cơ thể để tiếp tục nổi. "Craig! Cứu với! Làm ơn! Giúp tôi!" Tôi hét lên khi quay lại nhìn Craig.

Khoảnh khắc tôi nhìn thấy Craig, mắt tôi mở to. Tôi ngừng la hét khi nhìn chằm chằm vào cậh ta. Cậu ấy đứng đó, nhìn chằm chằm vào tôi khi tôi đang chết đuối. Cậu ấy... không làm ra bất kì vẻ mặt nào. Cậu ấy dường như không quan tâm. Cậu ấy chỉ... đứng đó... không cử động. Cậu ấy chỉ đang nhìn tôi chết đuối với vẻ mặt trống rỗng.

Craig nhìn tôi chằm chằm trước khi quay đầu đi. Điều này... điều này thật tàn nhẫn. Cậu ta là... một con quái vật.

"Gah!" Mệt mỏi, chân tôi không cử động được nữa, và cuối cùng tôi chìm xuống nước. Tôi cố gắng nín thở khi phổi bắt đầu đau. Tôi nhìn lên, ước rằng ai đó có thể cứu mình.





































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#creek