Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi chưa bao giờ coi tình yêu là một thứ cảm xúc mà tôi muốn cảm nhận. Tôi luôn thấy nó thật vô nghĩa. Ý tôi là... người ta luôn nói rằng tình yêu rất quan trọng, rằng tình yêu là câu trả lời cho rất nhiều thứ. Nếu điều đó là sự thật, thì tại sao thế giới vẫn còn nạn đói, người chết vì bệnh tật, chiến tranh, v.v.?

Tôi cảm thấy như quan niệm về tình yêu đã khiến con người ta trở thành những kẻ ngốc nghếch lầm lạc, luôn tìm kiếm ý tưởng về tình yêu để khiến bản thân cảm thấy tốt hơn, bớt cô đơn hơn, hay bất cứ lý do gì khiến họ muốn cảm thấy được yêu. Dù thế nào đi nữa, tôi luôn tin rằng tình yêu là thứ mà tôi không muốn.

Đó là cho đến khi tôi hôn Tweek.

Lúc đầu, tôi chỉ hôn cậu ta vì đã hét lên những điều vô nghĩa sau khi cứu mạng tôi. Tôi thậm chí còn không biết tại sao cậu ta lại bận tâm xem xét tất cả những thứ tồi tệ mà tôi đã bắt cậu ta trải qua, vậy mà... nghe em ấy tuyệt vọng như thế nào, chứng kiến ​​cách em ấy liều mạng để cứu một tên khốn như tôi, và sau đó thừa nhận em ấy vẫn còn tình cảm với tôi...à...tôi nghĩ rằng tôi nên đối xử tốt với em ấy và chỉ cần đưa cho em ấy thứ mà em ấy có thể muốn từ tôi. Tôi đã nghĩ thế là xong sau khi trao cho em ấy một nụ hôn, nhưng có điều gì đó đã thay đổi.

Tôi biết đó là nụ hôn đầu tiên của mình...nhưng những nụ hôn đó có phải là cảm giác...tuyệt vời không? Môi tôi vẫn ngứa ran khi nhớ lại cảm giác môi em ấy thô ráp như thế nào, có thể là do em ấy đã cắn môi dưới nhiều như thế nào mỗi khi lo lắng. Chỉ tưởng tượng đến đôi môi của em ấy thôi đã khiến cơ thể tôi ấm áp hẳn lên.

Chúa ơi...tôi thực sự đang cân nhắc ý tưởng để em ấy hôn khắp cơ thể mình nếu chỉ môi chúng tôi chạm vào nhau thôi đã cảm thấy tuyệt đến thế.

Đợi đã...tôi đang lạc đề rồi. Chết tiệt...Tôi nghĩ nỗi ám ảnh biến thái của Tweek đối với tôi đang bắt đầu ảnh hưởng đến tôi. Tôi không biết làm thế nào để cảm thấy về điều đó.

Tuy nhiên, cảm giác yêu thương này...nó thật...quá mãnh liệt. Có lẽ đó là cảm giác xúc động nhất mà tôi từng cảm thấy so với niềm vui và sự phấn khích mà tôi có được khi giết người, hoặc thậm chí khi tôi thực sự tức giận. Cảm giác này thật là...đắm say. Nó khiến tôi muốn ở bên Tweek mọi lúc, nó khiến tôi muốn gặp em ấy mọi lúc, nó khiến tôi muốn ôm em ấy, hôn em ấy, làm nhiều thứ với em ấy. Nó khiến tôi muốn bảo vệ em ấy. Nó khiến tôi muốn giết sạch mọi tên khốn trong toàn thị trấn này nếu chúng cản trở tình yêu của tôi dành cho Tweek.

Ah...điều này làm tôi nhớ đến một cụm từ mà tôi đã nghe trong phim. Có người sẵn sàng chết vì người mình yêu. Ai đó sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì tình yêu của họ. Tôi tự hỏi liệu có câu nói nào đó rằng ai đó sẵn sàng giết người vì tình yêu của họ bởi vì... đó là cảm giác của tôi. Tôi muốn giết tất cả mọi người trên thế giới... chỉ để tôi có thể có tất cả của Tweek cho riêng mình. Ý tưởng này thật... khủng khiếp, kinh hoàng, loạn trí và bệnh hoạn. Thật... thú vị.

Tôi chưa bao giờ cảm thấy say đắm giết chóc như vậy kể từ khi tôi giết con sóc đó và bắt đầu giết người. Gần đây... ham muốn giết người của tôi đã giảm đi một chút vì nó dần bắt đầu giống như cũ, nhưng vẫn thú vị nhờ tất cả các biểu cảm trên khuôn mặt nạn nhân của tôi, cũng như việc tìm ra các phương pháp giết người mới, nhưng vẫn...Tôi đã nghi ngờ rằng sớm hay muộn việc giết người sẽ trở thành một trong nhiều thứ khiến tôi chán nản. Chết tiệt... Cuối cùng thì tôi cũng chán việc giết thú hoang và thú nuôi. Vì vậy, với niềm đam mê giết chóc này để giữ Tweek cho riêng mình... chà... ít nhất cũng rất thú vị.

Nếu tôi biết rằng yêu một người sẽ có cảm giác như thế này...có lẽ...tôi đã nảy ra ý tưởng về tình yêu từ lâu rồi. Sau đó, một lần nữa ... liệu tôi có yêu một người khác không phải là Tweek không? Heh...ngay bây giờ...tất cả những gì tôi có thể nghĩ là về Tweek, và không bao giờ có thể tưởng tượng mình với ai khác ngoài em ấy.

"Này Craig, em có thể mượn-" Tricia đột nhiên bước vào phòng tôi mà không gõ cửa, khi con bé mở cửa và định hỏi tôi bất cứ điều gì con bé định nói, con bé dừng lại và nhìn tôi chằm chằm. "Ông đang ... cười đấy à?"

"...Phải không?" Tôi hỏi khi soi gương và thấy một nụ cười nở trên môi. "Hả... đang cười thật này."

"...Ừm...được rồi," Tricia nói, "Em không biết điều gì lạ hơn ở đây, thực tế là anh đang cười, hay thực tế là anh thậm chí không nhận ra mình đang cười," Tricia nói , nhưng tôi phớt lờ con bé và nhìn chằm chằm vào chính mình. Tôi tự hỏi liệu Tweek có thích nếu tôi cười như thế này với em ấy thường xuyên hơn không. "Được rồi...anh thực sự làm em khó chịu đấy. Tôi sẽ hỏi anh sau khi anh làm xong việc... đáng sợ," Tricia sau đó rời đi.

Ah...tôi thực sự muốn gặp Tweek ngay bây giờ. Tôi tự hỏi em ấy đang làm gì.

_________________

Tôi nên làm gì? Tôi nên làm gì đây!?


Trong nhiều năm, tôi luôn muốn Craig thích tôi, hoặc ít nhất, để ý đến tôi, nhưng giờ điều đó đã xảy ra, tôi muốn cậu ấy phớt lờ tôi như trước hơn. Không phải là tôi ghét chuyện Craig thích tôi, tôi chỉ cảm thấy khó chịu khi Craig thích tôi nhiều như thế nào. Ý tôi là...cậu ấy nói rằng cậu ấy sẵn sàng giết người vì tôi, đe dọa sẽ giết gia đình và bạn bè của chúng tôi, và thậm chí còn nói rằng cậu ấy sẽ giết cả hai chúng tôi cùng nhau nếu mọi chuyện không kết thúc tốt đẹp và thị trấn tìm ra kẻ giết người là ai. Tôi nghĩ bị đe dọa vì Craig đang chán hoặc chọc giận cậu ấy đã đủ tệ rồi, nhưng bị dọa giết vì tình yêu có thể còn tệ hơn!

Ôi! Tại sao mọi thứ thậm chí còn trở nên rắc rối hơn!?

Tất cả những gì tôi muốn là Craig thích tôi, thế thôi! Tôi không muốn cậu ấy bị... bị...phát cuồng về tôi! ....Ôi chúa...đây có phải là cách tôi đã hành động khi tôi bị phát cuồng về Craig, trừ đi nhu cầu giết người? Huh...không có gì ngạc nhiên khi Craig ghét tôi trước đây.

Đợi đã...quên chuyện đó đi! Tình hình của tôi còn tồi tệ hơn rất nhiều vì Craig là một kẻ tâm thần yêu tôi và sẵn sàng giết bất cứ ai vì điều đó! Tôi không thể để điều đó xảy ra! Tôi phải làm gì bây giờ!? Nếu tôi bỏ qua chuyện này, cậu ấy có thể giết ai đó, bị bắt và cả hai chúng tôi sẽ gặp rắc rối vì tôi chính là đồng phạm của cậu ấy! Má nó!

"Tweek. Tweek. Cậu có nghe không?"

"H-hả?" Tôi nhìn lên và nhớ rằng tôi hiện đang đi làm, và cả Bebe và Wendy đã đến thăm tôi từ hôm thứ Bảy, và nghĩ rằng chúng tôi có thể đi chơi ở nơi làm việc của tôi.

"Trời ạ, Tweek. Bọn tớ đến để thăm cậu, và cậu thậm chí không thèm để ý?" Bebe gắt gỏng.

"X-xin lỗi...chỉ là...tớ có nhiều thứ phải suy nghĩ," tôi nói.

"Có liên quan gì đến Craig không?" Wendy hỏi.

Tôi nhìn đi chỗ khác, "cậu có thể nói như vậy," tôi nói.

"Vậy? Chuyện gì đã xảy ra thế? Tớ nghe nói hai người đã đi hẹn hò tối qua," Wendy nói.

"Tôi-nó không...thực sự...thú vị đến thế," tôi nói khi cố gắng không nhớ mình đã gục ngã như thế nào trước mọi căng thẳng, tôi bắt đầu hét lên những điều vô nghĩa như thế nào, tôi đã giúp Craig giết một người đàn ông như thế nào, và có quá nhiều máu trên người tôi bằng cách nào đến nỗi tôi đã ở trong phòng tắm gần một giờ.

"Nào, kể cho bọn tớ nghe chuyện gì đã xảy ra đi!" Bé nói.

"...Bọn tớ ừm...bọn tớ..có lẽ đã...hôn nhau," tôi nói.

Cả hai bắt đầu ré lên thích thú, nhìn tôi thích thú. Tôi chỉ nhìn chằm chằm một cách lo lắng. Phải, tôi đã hôn cậu ấy, nhưng đó không phải là tất cả những gì chúng tôi làm, nhưng tôi không thể kể cho họ nghe mọi chuyện đã xảy ra.

"Nó thế nào?" Bé hỏi.

"S-sao?"

"Nụ hôn! Cảm giác thế nào!? Cậu cảm thấy thế nào? Cậu đã làm gì sau đó?

Tôi nhìn đi chỗ khác, hơi đỏ mặt. "Nó...tốt," tôi nói.

"Tốt?"

"...Ừm" tôi nói. Thành thật mà nói, nó còn tốt hơn cả tốt. Nó cảm thấy tuyệt vời. Tôi chưa bao giờ biết rằng đôi môi của Craig lại mềm đến thế, và nếu không phải vì mùi máu, việc có một xác chết cách chúng tôi vài bước chân, và việc tôi bị suy sụp tinh thần, thì có lẽ nó sẽ đã cảm thấy như một giấc mơ. Có lẽ. Chà... có lẽ không phải vì việc Craig vừa giết ai đó trước mặt tôi sẽ mãi ám ảnh những cơn ác mộng của tôi cho đến ngày tôi chết.

"Được thôi, không cần phải nói với bọn tớ," Bebe thở dài, "nhưng chuyện gì đã xảy ra sau khi hai cậu hôn nhau?"

"Ồ...không có gì nhiều. Bọn tớ nói chuyện một chút, hơi...có cảm xúc ở cuối...rồi về nhà. Chỉ có vậy thôi. Bọn tớ đã không làm bất cứ chuyện gì khác trong...buổi hẹn...không...có vấn đề hay bất cứ điều gì tương tự, và chắc chắn không có chấn thương tình cảm nào," tôi nói.

"Thật sự? Điều đó nghe có vẻ nhàm chán," Wendy nói.

"Chuẩn rồi, tớ đã mong đợi nhiều hơn từ cậu, đặc biệt là với tất cả những câu chuyện hư cấu bẩn thỉu mà cậu đã viết về bản thân và Craig trong nhật ký của mình," Bebe nói.

"Đợi đã... làm sao cậu biết về chuyện đấy?" tôi hỏi.

"Ừ thì, cậu để đồ đạc của mình trong phòng mà không được cất cẩn thận. Nhật ký của cậu đã mở toang cho mọi người đọc, "Wendy nói.

"...Tớ thực sự cần phải dọn phòng của mình," tôi thở dài.

Đột nhiên, cánh cửa mở ra và tôi căng thẳng khi thấy Craig bước vào. Các cô gái chú ý đến Craig, mỉm cười với tôi và bắt đầu khúc khích một chút.

"Có vẻ như bạn trai của cậu đến gặp cậu kìa" Wendy nói.

"Tụi tớ sẽ để hai người một mình để hai người có thời gian riêng với nhau," Bebe cười khúc khích.

Craig đến quầy. Cậu ấy mỉm cười với tôi, nhưng khi cậu ấy quay lại nhìn hai người họ, cậu ấy lại trở lại với vẻ mặt đờ đẫn. Các cô gái không để ý, họ chỉ cười khúc khích, nháy mắt với tôi rồi đến ngồi ở bàn gần đó.

Craig quay lại với tôi, "Này."

"...C-chào," tôi nói, ngại ngùng nhìn đi chỗ khác. Chết tiệt, bây giờ tôi không chỉ sợ hãi mà còn cảm thấy xấu hổ về nụ hôn. Nghiêm túc mà nói, tôi nên ưu tiên cái nào ở đây ?

"...Họ...có thường đến đây để gặp em không?" Craig đột nhiên hỏi.

"Ý anh là Bebe và Wendy?" tôi hỏi.

Craig nheo mắt, "ừ...họ."

"Ý em là...đôi khi họ đến chơi với em tại nơi làm việc vào cuối tuần nếu họ không có việc gì hơn để làm. Họ cố mời em đi chơi với họ khi em được nghỉ hoặc hết ca," tôi nói.

"...Em...có nhất thiết phải ở cùng với họ không?" Craig hỏi.

"H-hả?" Tôi nhìn cậu ấy và có thể thấy ý định giết người trong mắt cậu ấy. "H-họ là...b-bạn của em thôi," tôi nói, hơi run.

Craig thở dài, trông có vẻ khó chịu, "em có cần bạn bè không? Anh ghét ý nghĩ về việc họ chiếm quá nhiều thời gian của em khỏi anh ," Craig nói.

Tôi nuốt nước bọt, "ừ-à...em khá thích ở bên cạnh họ, v-v-và họ không chiếm hết thời gian của em đâu, bọn em thường chỉ nói chuyện thôi. Chỉ có thế thôi, thật đấy. Vì vậy, không phải là họ chiếm hết thời gian của em đâu," tôi nói.

"...Em thường nói về chuyện gì?" Craig hỏi.

"K-không có gì nhiều...chỉ là...chuyện ở trường, lớp học của chúng ta, bài tập về nhà...đôi khi...tự hỏi ai là chành trai dễ thương nhất ở trường," tôi nói.

Craig đột nhiên đập tay xuống quầy, khiến tôi giật nảy mình, "em nói về những chàng trai khác?"

"K-không không không! Là h-họ nói về các chàng trai, em quá bận nói về anh và việc anh trông dễ thương như thế nào," tôi nói nhanh.

Điều đó dường như làm Craig bình tĩnh lại một chút khi mắt cậu ấy trở lại bình thường. Cậu ấy đột nhiên nhìn xuống, trông có vẻ ngại ngùng vì cậu ấy bắt đầu đỏ mặt một chút.

"Em nghĩ anh dễ thương hả?" Craig hỏi.

"......" Tôi tự hỏi liệu có ai đã từng cảm thấy vừa sợ vừa yêu không vì lúc này đây, tôi bị sốc trước sự thay đổi thái độ đột ngột của Craig, nhưng cũng không thể không yêu Craig một lần nữa chỉ bằng cách nhìn thấy khía cạnh đáng yêu này của cậu ấy, bất kể điều đó có điên rồ đến mức nào. "Ừm...ừ. Em có nghĩ anh dễ thương."

Craig mỉm cười một chút trước khi thở dài, "được rồi...anh đoán cả hai người đó có thể... sống."

"Em...không nghĩ đó nên là một ý nghĩ. Họ nên được sống, Craig."

"Chậc...chán ngắt," Craig cau mày.

Ugh, có chuyện gì với cậu ấy vậy? Một phút trước cậu ấy vô cảm, nhưng khi bắt đầu yêu tôi, tính tình cậu ấy vắt đầu thất thường. Tôi không chắc mình có thể chịu đựng nổi bao nhiêu trong số này.

"Craig...em thực sự không muốn anh giết người, đặc biệt là những người thân thiết với em," tôi nói.

Craig giận dữ, "sao?"

"E-em chỉ nói rằng...không phải...tình yêu của chúng ta đủ thỏa mãn anh sao? Em cá là anh sẽ không cảm thấy buồn chán như trước đây khi chúng ta yêu nhau... phải không?"

"Nnngg...anh đoán...nhưng anh nghĩ sẽ vui hơn rất nhiều nếu anh có thể giết ai đó vì tình yêu của chúng ta.

"Chúng ta có thể làm nhiều điều thú vị mà không liên quan đến việc giết người, Craig. Những điều mà chúng ta có thể làm như một cặp đôi!" Tôi nói.

"...Ừ...Anh đoán chúng ta có thể giống như Romeo và Juliet," Craig nói.

"U-um...ừm...như anh biết đấy...Romeo và Juliet cuối cùng đều chết..." tôi nói.

"Phải! Họ giống hệt chúng ta. Khi người ta phản đối tình yêu của chúng ta hay gì đó, chúng ta có thể chết cùng nhau, thể hiện tình yêu của chúng ta dành cho nhau. Điều đó không lãng mạn sao?"

"...Điều đó...nghe có vẻ không lãng mạn lắm. Thành thật mà nói, nó còn... bi thảm hơn," tôi nói.

"Ai nói bi kịch không thể lãng mạn?" Craig mỉm cười.

Tôi thở dài, "Craig, em-"

"Tweek, bố biết con muốn nói chuyện với bạn trai của mình, nhưng chúng ta vẫn có khách hàng. Con sẽ phải nói chuyện với bạn trai của mình sau. Giờ quay lại làm việc đi," bố nói khi ra khỏi phòng sau để kiểm tra tôi.

"X-xin lỗi bố," tôi nói.

Bố gật đầu và quay lại phía sau để kiểm tra hàng tồn kho. Khi bố đã đi rồi, tôi quay lại nhìn Craig để bảo cậu ấy nói chuyện với tôi sau, nhưng tôi nao núng khi nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của cậu ấy.

"Bố của em đang bắt em làm việc quá sức. Có lẽ anh nên giết ông ấy để em không phải làm việc quá nhiều và chúng ta có thể dành nhiều thời gian hơn cho nhau," Craig nói.

"Đừng!" Tôi kêu lên, nắm lấy cánh tay Craig, "Ý em là...làm ơn...chỉ...đừng giết người, Craig. Em yêu anh, em thực sự yêu anh, nhưng... em không muốn anh giết người nữa," tôi nói.

"....Nhưng anh sẽ làm điều đó cho em," Craig nói.

"Chà, giết bạn bè và gia đình em sẽ không làm em hạnh phúc hơn đâu," tôi nói, "anh muốn em hạnh phúc... phải không?"

"....Dĩ nhiên," Craig nói.

"Vậy thì làm ơn. Hãy hứa với em rằng anh sẽ để mọi người mà em yêu quý được yên ổn. Không giết bạn bè hoặc gia đình của em, hoặc bất cứ ai mà em thấy tốt, được chứ?"

Craig giận dữ, "nghe có vẻ nhàm chán," Craig thở dài, "nhưng...vì em...anh đoán là anh có thể thử," Craig nói, "có lẽ anh có thể quay lại giết một vài người lạ nếu anh cảm thấy chán hơn trong suốt thời gian đó. những lúc em không ở bên anh.

"...." Tôi muốn nói với cậu ấy đừng giết bất cứ ai nữa, nhưng tôi cảm thấy mình sẽ không thể thay đổi ý định của Craig, ít nhất là không phải bây giờ. Tôi chỉ... cần khiến Craig có tâm trạng vui vẻ, có thể sau đó cậu ấy sẽ lắng nghe tôi, và có lẽ tôi có thể giúp cậu ấy thay đổi cách sống. "Phải...ừm...nếu anh ở đây chỉ để nói chuyện với em, thì em còn có việc phải làm, nên-"

"Đợi đã," Craig đột nhiên nắm lấy tay tôi, "...anh muốn đi hẹn hò với em" Craig nói.

"Hẹn hò? Bây giờ?"

Craig mỉm cười, "không, ngốc ạ. Anh muốn hẹn hò với em tối nay," Craig nói.

"T-tối nay?"

"Ừ...chỉ anh và em thôi...và đừng lo...đó sẽ là một buổi hẹn hò đúng nghĩa. Vì vậy, không có...máu, không bắt nạt, không căng thẳng, không...tra tấn. Chỉ có em và anh... đi dạo trong công viên," Craig nói.

Tôi nhìn cậu ấy chằm chằm một lúc trước khi cảm thấy má mình nóng lên, và tim tôi lỡ nhịp, "em ...em thích như vậy," tôi nói, "...ồ...nhưng ca làm việc của em . Ca trực của em kết thúc lúc chín giờ, và em không chắc bố mẹ có cho em ra ngoài muộn như vậy không, thậm chí cảnh sát cũng không cho phép em ra ngoài quá giờ đó," tôi nói.

Craig mỉm cười, "vậy thì cứ thực hiện toàn bộ kế hoạch giao hàng mà chúng ta đã nghĩ ra, nó sẽ hiệu quả, phải không?"

"...Chắc vậy," tôi nói.

"Tốt, vậy thì gặp anh ở công viên lúc bảy giờ...và đừng để anh đợi. Anh muốn gặp em càng sớm càng tốt," Craig nói.

"Ha ha ha...e-em cũng vậy cũng vậy," tôi nói. Tôi có lẽ đã đỏ mặt như điên.

Craig mỉm cười với tôi trước khi cậu rướn người về phía trước và bất ngờ đặt lên má tôi một nụ hôn. Lúc này mặt tôi đỏ bừng khi tôi loạng choạng lùi lại, không ngờ một người như Craig lại có thể tình cảm như vậy.

"Hẹn em tối nay nhé, em yêu," Craig nói, gọi biệt danh này với vẻ trân trọng hơn thay vì mỉa mai và ác ý như trước.

"V-vâng... anh cũng vậy," tôi nói, không thể xử lý được chuyện gì vừa xảy ra.

Craig vẫy tay tạm biệt tôi và rời đi, mặc dù cậu ấy có vẻ do dự khi rời đi. Tôi thở dài, cảm thấy tim mình đập thình thịch. Chúa ơi...Tôi phải phát điên khi vẫn cảm thấy hào hứng với Craig như vậy, ngay cả sau khi biết về bản chất thật của cậu ấy. Hoặc tôi là một thằng ngốc, hoặc một thằng ngốc đang yêu.

Sau khi Craig rời đi, các cô gái đến gặp tôi khi tôi không bận tiếp khách và bắt đầu hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra. "Vậy? Cậu ta đã nói gì?"

"...Anh ấy rủ tớ đi hẹn hò tối nay," tôi nói.

"Ôi chà...nhanh thật đấy. Cậu vừa có một buổi hẹn hò ngày hôm qua, phải không?

Tôi đỏ mặt, "à...buổi hẹn hò cuối cùng của cmbonj tớ không thực sự...giống như một cuộc hẹn hò..và nó cũng không kết thúc tuyệt vời như vậy...cậu có thể nói...đây là một buổi hẹn hò đoan trang?"

"...Tuyệt," Bebe mỉm cười.

"Cần bất kỳ gợi ý nào về cách làm chàng trai của cậu cảm thán không?"

"Đừng lo, không cần gì nhiều đâu... tất cả những gì cậu phải làm là trở nên gợi cảm trước người đàn ông của mình, và nếu cậu ấy yêu cầu cậu đi cùng cậu ấy, hãy chuẩn bị sẵn sàng bằng mọi giá. Cậu chắc chắn nên mua bao cao su trước khi gặp cậu ấy để đề phòng ".

Tôi đỏ mặt, "Tớ không biết liệu bọn tớ có đi xa đến thế không," tôi nói.

Bebe nói: "Ôi, xin đấy, hai ông đã đi chơi với nhau nhiều đến vậy rồi, tớ khá chắc rằng đã đến lúc hai cậu bắt đầu quan tâm đến việc tiến xa hơn rồi.

"Ừ, và bên cạnh đó, không phải cậu đã viết rất nhiều thứ bẩn thỉu mà cậu muốn làm với Craig trong nhật ký của mình sao?" Wendy hỏi.

"Cậu biết đấy... ngay cả khi tớ có để mở nhật ký của mình, cậu vẫn không có quyền đọc nó!" Tôi hét lên.

Ah...chưa gì tôi đã lo lắng về tối nay rồi. Tôi tự hỏi...chúng tôi sẽ làm gì đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#creek