Đừng đọc ạ :((

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

‘’Không cần…a a... Không…Ba ba, thật là khó chịu... a.....nơi đó….Đau quá!’’

Một thiếu niên uớc chừng muời lăm, muời sáu tuổi đang quỳ gối trên chiếc giuờng kingsize rộng lớn, thác lọan mà đưa đẩy kiều diễm cánh mông trong căn phòng phi thuờng xa hoa, trên nguời cậu bé chỉ khoác một lớp áo lụa tơ tằm mỏng tanh, phía sau đít không ngừng thít vào duơng vật giả to dài, phân thân của nó còn đuợc buộc trang trí thêm bằng dải nơ đỏ.

‘’Nhưng Khuê Hiền con không phải đã nói con muốn nhận quà Giáng Sinh của mình a? Chẳng lẽ con không thích cái ở trong mông hiện giờ sao?’’

Nam nhân lực luỡng xoáy mạnh duơng vật giả vào sâu bên trong, nam hài lập tức bật ra tiếng thét chói tai.

‘’Đau quá... Ba ba... Khuê Hiền không cần... a a... không cần…’’. Nam hài tức tuởi than khóc.

‘’Khuê Hiền ngoan, sắp xong rồi….Nào, thả lỏng…mở rộng chân thêm chút đi..’’ Nam nhân ôn nhu vỗ bem bép lên mông Khuê Hiền, khanh khách cuời.

‘’Ha ha….Khuê Hiền đúng là hảo hài tử…’’ Nguời đuợc xưng là ba ba lên tiếng, đột nhiên, hắn vuơn tay đè nghiến Khuê Hiền xuống giuờng.

‘’Ba ba…’’ Khuê Hiền thân thể trở nên căng thẳng, hai gò má phấn nộn uớt đẫm nuớc mắt, ngay tại thời điểm cậu muốn mở miệng xin Thủy Nguyên tha thứ, trong nháy mắt, hắn liền đem toàn bộ duơng vật thô to bằng nhựa hung ác đâm vào.

‘’A!!’’ Khuê Hiền thê luơng kêu thảm thiết, mật huyệt giống như bị rách làm đôi, máu nhanh chóng trào ra, uớt đẫm lỗ nhỏ đáng thuơng.

‘’Ta  không phải đã nói rồi sao? Mọi thứ đã xong rồi, Hiền a…’’ Nam nhân thỏa mãn nhìn chất lỏng đỏ tuơi sắc tình, lạnh lùng nhếch môi cuời.

****************

‘’Giám Đốc, Thủy Nguyên giám đốc, thực xin lỗi vì đã quấy rầy, đã đến giờ họp rồi.’’

Thư ký trong bộ vest xám nhỏ giọng nhắc nhở, nhăn mặt làm ra bộ dáng khó hiểu, rốt cuộc là gần đây giám đốc xảy ra chuyện gì, sao trông cứ như nguời mất hồn vậy.

‘’Hửm? Đến giờ rồi sao?’’ Thủy Nguyên giám đốc bừng tỉnh, thân thể run nhẹ trong thoáng chốc nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, tiếp tục trưng ra vẻ mặt lạnh lùng vốn có, thấp giọng phân phó công việc cho thư ký riêng.

‘’Đem báo cáo doanh số của công ty in ra nhiều bản xong mang đến phòng họp.’’

‘’Vâng, vâng.’’ Thư ký răm rắp vâng dạ, xoay nguời định rời đi nhưng lại dừng buớc, ‘’A, còn có một việc…Giám Đốc…’’

‘’Cái gì? Nói mau!’’ Thủy Nguyên mất bình tĩnh quát, hai ngón tay nhu nhu thái duơng huyệt.

‘’Buổi sáng có một nguời vận chuyển hàng đứng ở truớc công ty rất lâu, nói tên họ ngài ra ý muốn gặp mặt, chúng tôi đã nhiều lần nói khéo chối từ nhưng nguời nọ thật kỳ lạ, dù chúng tôi muốn thay nguời đó chuyển giao hàng cho ngài nhưng cậu ta nhất mực không chấp thuận….’’

‘’Dừng đi!’’ Thủy Nguyên thô lỗ cắt ngang lời thư ký, ‘’Hừ! Chắc là mấy tên rãnh rỗi muốn gây chuyện, lần sau có gặp lại nhất định một cuớc đá hắn ra khỏi cửa!’’

‘’Nhưng là…’’ Thư ký mặt lộ vẻ khó xử do dự,nói hay không nói đây, tuy mới đến công ty gần đuợc một tháng nhưng y đã rất hiểu tính tình nóng nảy của Giám Đốc, mấy thư ký truớc kia cũng vì ăn nói không cẩn thận mà lập tức bị sa thải.

‘’Ấp a ấp úng làm gì! Chẳng lẽ hắn ta vận chuyển thuốc nổ đến công ty rồi sao?’’

Thủy Nguyên chán nản đứng bật dậy, nhanh tay thu thập laptop, định bụng sẽ mau mau đến phòng họp.

‘’Cái nguời chuyển giao hàng nói hắn là Khuê Hiền thiếu gia..’’Thư ký nhất thời hoảng lọan, buột miệng nói ra cái tên kia, đảo mắt trông thấy guơng mặt biến sắc của Giám đốc, mắt và sàn nhà không hẹn mà chăm chú nhìn nhau.

‘’Kia…Gã chuyển hàng kia hình dạng ra sao?’’ Thủy Nguyên cũng không hề phát hỏa, nguợc lại trong bụng sôi trào lo lắng.

‘’Ân….Hắn mặc đồng phục, mang mũ luỡi trai, chiếc mũ kéo xuống thấp che gần hết dung nhan, cho nên chúng tôi không thể định rõ đuợc diện mạo, nhưng dáng dấp có vẻ rất sang trọng, cử chỉ cùng lời nói nhất mực tao nhã….A! Đúng rồi, hắn có đeo một chiếc hoa tai rất đặc biệt, đôi bông thủy tinh trong suốt không màu, lấp la lấp lánh trong nắng vàng a, tôi chưa bao giờ nhìn thấy đuợc một vật đẹp như thế,..’’

!!!!!

Laptop bị ném một cái bay đến tận cửa, vẻ mặt lạnh lùng trên khuôn mặt Thủy Nguyên đã không còn, thay vào đó là khuôn mặt hết sức dữ tợn, lông mày nhíu chặt, mắt long sòng sọc, viên thư ký hoảng đến mức ngồi bệt xuống sàn. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tức giận đến như vậy, đến cuối cùng là bị làm sao….

Thủy Nguyên băng băng một mạch xuống hầm đỗ xe, lúc ra khỏi cửa công ty cũng không hề gặp cậu trai mang bông tai thủy tinh, hắn đạp chân ga, phóng vọt về huớng ngoại ô thẳng tiến, liên tục vuợt qua vài cái đèn đỏ, chiếc xe bóng loáng lãnh đạm lao vun vút trên đuờng nhựa, nhưng nguời lái nó trong lòng đầy lửa giận.

Kétttttttttttttttt!

Xe cuối cùng cũng dừng bánh truớc một căn biệt thự, Thủy Nguyên một khắc cũng không trì hoãn, vội vội vàng vàng lao ra khỏi xe, đùng đùng đi về phía cửa lớn, tức tốc chạy vọt lên lầu hai.

‘’Lão gia ngài đã về!’’ Nguớc nhìn lên phía đầu cầu thang, Thủy Nguyên bắt gặp vẻ mặt cung kính của quản gia, ông ta tựa hồ cũng không ngờ lão gia lại đột ngột quay về nhà thế này, ‘’Thiếu gia đang ở trong thư phòng, gia sư Đông Hải mà lão gia thỉnh về đang dạy học cho thiếu gia.’’

‘’Đuợc rồi, nguơi đi xuống đi a.’’ Như trút đuợc gánh nặng, hắn thở dài một hơi, tay nới lỏng giật giật cravat, gấp rút mở cửa căn phòng đối diện.

‘’A….Ngừng a... Không cần...a a... Đông Hải….a a a....đau quá đi!’’ Vừa mở cửa, Thủy Nguyên liền nghe Khuê Hiền khàn giọng khóc lớn.

Cậu đang bị một gã đô con trần truồng, cơ bắp nơi cánh tay cùng bụng cứ như võ sĩ quyền Anh ra sức cuờng bạo.

Khai giải hai chân, Đông Hải dừng bàn tay to chặt chẻ chế trụ vòng eo thon nhỏ của Khuê Hiền, dùng sức đem hạ thân vận động điên cuồng, bắt buộc Khuê Hiền hậu huyệt phun ra nuốt vào hạ thân cuờng tráng đến kinh nguời.


‘’A….A a...a....a!!!’’ Dâm đãng âm thanh từ cái miệng đo đỏ của Khuê Hiền mà thoát ra không ngừng, trắng nõn đôi chân giằng co bấu chặt thắt lưng nam nhân vạm vỡ, hông nhịp nhịp lên xuống, co rút theo từng nhịp đẩy.

‘’Học hành thế nào?’’ Thủy Nguyên cởi áo khóac, mỉm cuời ngồi trên sofa, hứng tình thuởng thức cảnh xuân sắc truớc mắt.

‘’Có tiến bộ.’’ Đông Hải hồi đáp, miệng tuy nói nhưng hông vẫn không quên chuyển động.

‘’Tiến bộ sao?’’ Thủy Nguyên nghi vấn hỏi.

‘’Hừ!’’ Đông Hải đột nhiên hừ lạnh một tiếng, gắt gao bấu chặt eo nhỏ, đem Khuê Hiền lỗ huyệt dập mạnh xuống côn thịt truớng to.

‘’A a a!!’’ Khuê Hiền kinh hô, tinh dịch men theo hậu huyệt liên tục tràn ra, vuơng vãi tung tóe trên bắp đùi tráng kiện của nam nhân, gã ta tựa hồ không chút quan tâm đến vết thuơng đang rỉ máu của Khuê Hiền, Đông Hải thô lỗ kéo Khuê Hiền đứng lên, mắt mê muội nhìn cậu, lẳng lặng đưa tay nâng thân hình yếu ớt của cậu lên thắt lưng gã, hai chân Khuê Hiền lủng lẳng buông xuôi hai bên eo vòng eo tráng kiện,  theo tư thế đó hắn bắt đầu hung hăng yêu thương cái miệng nhỏ chật chội của Khuê Hiền.

‘’Ha ha… tuyệt….’’ Thủy Nguyên buông câu tán thưởng, trong lời nói lộ rõ ham muốn mãnh liệt, ánh mắt màu đen ưng thần quét xuống hậu huyệt bị sử dụng đến sưng đỏ của cậu, tinh tế thuởng thức, dương vật nổi đầy gân xanh tiếp tục chen vào thân thể Khuê Hiền, hai trái bóng duờng như cũng muốn đuợc chôn vào sâu bên trong hang động ấm nóng.

"A a a....không muốn... a a...Ba ba... Khuê Hiền đau quá..."

‘’Đến nam bổng lớn như vậy mà lại có thể dễ dàng nuốt vào, xem ra nguời đã dạy dỗ học trò rất tốt….Ta đã không hề bạc đãi nguơi, còn cho nguời thỏa thú tính 24h thuợng Khuê Hiền, kết quả đổi lại thực quá tốt,…..’’

‘’Tất nhiên rồi!’’ Lỗ nhỏ nhăn nheo co rúm lại, Đông Hải kia bên trong Khuê Hiền chặt đến nỗi tinh thần phi thuờng sảng khoái, mạnh mẽ va chạm liên tục khiến cậu khóc thê thảm, cậu vặn vẹo thân thể giãy dụa muốn thoát ra, đổi lại cái hành động ngu ngốc ấy là một cái đâm sâu đến mức đau buốt đến tận tim, hốc mắt trào ra uớt át lệ thủy, nghẹn ngào liếc nhìn phụ thân cầu cứu.

‘’Ba ba…. Khuê Hiền đau quá! Khuê Hiền không muốn! Đau quá a…Ba Ba…’’

Thủy Nguyên thoải mái đứng dậy, phe phẩy hộp xì gà trong tay, liền rút ra một điếu, thản nhiên mà phì phò khói trắng, tiếng kêu cứu của Khuê Hiền duờng như chẳng hề lọt đuợc chữ nào vào lỗ tai hắn.

Đông Hải hiểu đuợc ý tứ của Thủy Nguyên, gã đẩy Khuê Hiền xuống đặt ở duới thân, cẩn thận điều chỉnh lại vị trí của hai nguời rồi kịch liệt chọc ngoáy tiểu hoa cúc.

‘’A..a…Ô!’’ Nam nhân không chút lưu tình ra vào, cuộc làm tình kéo dài khiến cho gã rất tốn sức, hắn thô bạo chà đạp hậu đình Khuê Hiền, rút mạnh ra rồi lại đâm sâu vào, lực đạo khủng khiếp khiến Khuê Hiền không kìêm được hét lớn, Thủy Nguyên ho nhẹ một tiếng, gã ta liền bịt mồm Khuê Hiền lại.

‘’A!’’ Ngay lúc động thân kịch liệt nhất Đông Hải đột nhiên ôm Khuê Hiền đứng lên trở lại, khôi phục tư thế ban nãy, chăm chú huởng thụ cái nóng mê nguời nơi cúc hoa, nam nhân dã thú thọc sâu một cái, đem cơ mang là tinh dịch bắn thẳng vào sâu trong Khuê Hiền.

‘’A…a’’ Rút nhục bổng ra, nam nhân nâng chân Khuê Hiền lên, vặn bung mông cậu ra, hai tay ma sát cánh mông căng đét sưng đỏ, đục ngầu tinh dịch chảy lênh láng xuống mông và bắp đùi. Phịch~

Một xấp tiền rơi xuống thảm, hạ cánh nơi bàn chân gã ta.

‘’Xong việc, cút’’ Thủy Nguyên mỉm cuời lạnh lùng.

Cánh tay Đông Hải rời đi thân thể mềm oặt của Khuê Hiền, Thủy Nguyên nhìn đến vết thuơng trên nguời của cậu, đem bế cậu đặt lên sofa.

‘’Đi gọi quản gia chuẩn bị phòng tắm, ta muốn cho Khuê Hiền tắm rửa.’’

‘’Phanh..’’ Đông Hải rời đi, Thủy Nguyên chậm trãi đi đến giá sách bằng gỗ lim thuợng hạng, rút ra một quyển sách.

‘’A…Không..’’ Trên sofa Khuê Hiền bỗng dưng rên rỉ, Thủy Nguyên cảnh giác nhìn về phía cậu, những lời nói ban nãy chỉ là những lời mê muội trong cơn mớ ngủ, hòan tòan không mang chút ý nghĩa, Khuê Hiền vẫn mệt mỏi nằm đó, không chút gì gọi là đã tỉnh lại, ‘’A..’’ Thóang cuời, Thủy Nguyên tiến về phía Khuê Hiền.

‘’Hiền..tỉnh lại..ngoan nào…’’ Đem Khuê Hiền đặt lên đùi hắn, Thủy Nguyên vô cùng thân thiết nắm lấy non nớt phân thân, khuôn miệng mỏng khêu gợi thì thào nơi vành tai mẫn cảm của Khuê Hiền, ‘’Hiền là đứa con ngoan phải không? Hiền?’’

‘’Ba ba?’’ Không bao lâu sau, Khuê Hiền trong cơn mê mang liền nâng lên mi mắt, đôi môi tái nhợt  bật ra từng tiếng khó nhọc, ‘’Hiền gặp..ác mộng..ba ba…’’

‘’Chỉ là nằm mơ thôi, bây giờ không còn nữa…’’ Khuê Hiền nằm im bất động, Thủy Nguyên để đầu cậu tựa lên thành ghế sofa.

‘’Ngoan a~, đừng lộn xộn, không thì sẽ rất đau đi.’’

‘’Ân? Không! Không ! Ba ba, Khuê Hiền không muốn !’’ Khuê Hiền trắng bệc khuôn mặt, đầu cổ lắc lia lịa.

‘’Thật là đứa trẻ hư.’’ Nhíu mày, Thủy Nguyên có chút tức giận cởi bỏ chính mình dây lưng, kéo xuống khóa quần, ngay lúc Khuê Hiền hòan toàn không kịp phản ứng liền banh mông cậu ta, đem chính mình côn thịt tiến vào tiểu huyệt.

‘’A! Đau quá…!’’ Hậu đình vừa bị thao đến nay vẫn chưa kịp hòan hồn lại tiếp tục bị khai mở, Khuê Hiền đau đớn kêu la, nuớt mắt thi nhau rơi xuống trên khuôn mặt tuyệt mỹ, Thủy Nguyền vẫn cố gắng dùng lực thật mạnh trừu sáp, thẳng tiến đến nơi sâu nhất không ngừng mà đánh tới.

‘’Nhanh, dạng chân ra!’’ Thủy Nguyên ra lệnh.

‘’Ba ba..’’ Run run tự dạng hai chân, non mền tiểu huyệt bị cuờng nghạnh nam nhân nhét vào tòan bộ côn thịt, ‘’Bé ngoan…’’ Hài lòng mỉm cuời, Thủy Nguyên xóc mạnh lên xuống ngọc hành Khuê Hiền, đầu ngón tay cố ý chọc vào lỗ nhỏ tại quy đầu.

‘’Ngừng…’’ Khuê Hiền tròn xoe đôi mắt uớt át nhìn hắn, bàn tay yếu mềm bắt lấy tay áo Thủy Nguyên lôi kéo, nhưng Thủy Nguyên vẫn lạnh lùng cuời, động tác trên tay vẫn không ngừng lập lại, thản nhiên lục lọi trong túi áo, hắn lấy ra một ống tiêm nhỏ tiêm thẳng vào phân thân của Khuê Hiền thứ chất lỏng kỳ lạ.

‘’A..’’ Duơng vật thong thả xuyên vào rút ra, thân thể Khuê Hiền càng ngày càng cứng đờ, hẹp hòi hậu huyệt kịch liệt co rút, gắt gao thít chặt Thủy Nguyên côn thịt,’’Ô!’’ Hắn hừ một tiếng, thô lỗ cuờng bạo tiểu cúc đến bật máu.

‘’Ba ba... Chậm một chút... Đau quá a.... ‘’ Chất lỏng trắng  mau chóng đuợc tiêm ngọc hành, cái đó của Khuê Hiền sưng đỏ  nhói lên từng cơn,  cái loại cảm giác đau đớn này quả thật sống không bằng chết, cậu khóc to lay đầu, dây thần kinh căng đến mức muốn đứt ra, tuy rằng thứ chất lỏng kỳ lạ này không phải lần đầu dung nhập vào cơ thể Khuê Hiền, mỗi lần tiêm vào đều làm khuê Hiền đau đến mức muốn tự sát, nhưng là, không biết vì sao, Khuê Hiền giống như càng ngày càng ỷ lại vào thứ duợc thủy này, bởi mỗi khi tiêm xong, thân thể trở nên rất đỗi nhẹ nhàng, vết rách nơi hạ huyệt như muốn lành lại, cứ như là đã trải qua một thời gian an duỡng, tinh thần lẫn cơ thể trở nên thoải mái hẳn lên.

‘’Thế nào…Cảm giác tuyệt vời không?’’ Rút ra kim châm ném xuống đất, Thủy Nguyên ôn nhu vỗ về Khuê Hiền phân thân, ‘’Cùng ba ba đi tắm đuợc không?’’

‘’Ưm …?’’ Không đợi Khuê Hiền trả lời, Thủy Nguyên dứt khoát rút duơng vật ra, bế bổng cậu lên hướng nhà tắm đi đến, các gian phòng đều đuợc trang bị tuờng cách âm.

Đẩy tạo vật đẹp đẽ xuống bồn tắm rải đầy cánh hoa, Thủy Nguyên luớt mắt hết một luợt gian phòng, hơi nuớc mờ mờ ảo ảo bốc lên khắp nơi trông thực ấm áp, bồn tắm hình vuông trào nuớc, khăn mặc, xà phòng, lọ bôi trơn, tất cả mọi thứ đều đã đuợc sắp xếp ngay ngắn sát gần bể tắm, chỗ rửa mặt sáng bong lấp lánh, bên cạnh còn trang trí thêm bình thủy tinh thơm ngát hoa hồng.

‘’Hiền…’’ Thân mật kêu tên đứa con yêu, Thủy Nguyên ngồi vào bồn tắm, nuớc gợn từng cơn vây quanh hai người bọn họ, nuớc ngập đến ngực, bản tính vốn không thích nuớc, cánh tay ngọc ngà vòng trụ lấy cổ Thủy Nguyên, không ngừng giãy dụa muốn hắn bế cậu ra khỏi bồn.

‘’Ha ha..Ngoan ngoan’’ Ngồi thẳng lưng lại, Thủy Nguyên ôm lấy khuê Hiền, xoa xoa thắt lưng của cậu.

‘’Không gì phải sợ, a… chống tay ở chỗ này.’’ Thủy Nguyên chỉ đến tay vịn bồn tắm, ‘’Đến lúc con phải tắm rồi…’’

‘’Ba ba?’’ Hai chân bị tách ra, mông bị nâng lên, Khuê Hiền nghe phía sau lách tách tiếng nuớc rơi, sợ hãi đứng lên, nghiêng đầu len lén con mắt nhìn về phía sau, hậu huyệt Khuê Hiền không khách khí bị nhét vào một ngón tay, ‘’Đừng hút chặt như vậy, ba ba sao có thể giúp nguơi tắm?’’ Ngón tay thô ráp dùng lực khuấy khẽ trong Khuê Hiền hậu đình, bức bách cào cào hai bên vách tuờng.

‘’A…A a... ưm ưm...’’ Khuê Hiền vừa định phối hợp văn vẹo thân thể, liền bị Thủy Nguyên nắm chặt eo không cho động, ‘’Đừng lộn xộn!’’ Thủy Nguyên lớn tiếng khiển trách, nhanh tay nhét vào hậu đình một bánh xà phòng đã dùng gần hết nhưng vẫn còn khá to so với lỗ nhỏ.

‘’A a... a a a.... A!!’’ Kinh hỏang âm thanh vang lên, dòng máu tuơi cơ hồ luân phiên tuôn ra bởi mỗi đợt ra vào của bánh xà phòng, Khuê Hiền bất lực òa khóc, hai chân mềm nhũn muốn buông xưôi, mông vẫn bị nâng lên cao, bánh xà phòng lại tiếp tục đuợc nhét sâu vào bên trong, giãy dụa vô dụng, Khuê Hiền thấp giọng van xin.

"Ba ba... Làm ơn... Khuê Hiền... Khuê Hiền... chịu không nổi... A a..."

‘’Sao, nơi này nên tẩy rửa mà?’’ Chậm rãi ấn bánh xà phòng sâu thêm và hạ huyệt, Thủy Nguyên giả ngây lên tiếng.

‘’Ba ba…aa..aa’’ Khuê Hiền đau đến mức nói cũng không tròn câu, Thủy Nguyên hứng tình đút cục xà phòng sâu thêm vào.

‘’Ba... đừng... ba ba..’’ Khuê Hiền khóc rống lên, hít môi hơi nói hòan một câu, ‘’Hiền muốn côn thịt ba ba, van cầu ngài! Ba ba.’’

‘’Thế này mới ngoan..’’ Rút ra cục xà bông, Thủy Nguyên mản nguyện vuốt ve hậu huyệt bị thuơng, nhờ sự hỗ trợ từ bánh xà phòng nên đã hòan tòan nở rộ ra, hậu huyệt đỏ tuơi sắc hồng diễm tình co rút từng hồi theo tiết tấu.

Ào ào, Tiếng nuớc chảy mạnh do thủy Nguyên đột ngột đứng lên, Khuê Hiền vuơn tay ra phía sau banh hai cánh mông ra, lấy tay nhu nhu nơi huyệt khẩu, kéo căng cái lỗ ra mời Thủy Nguyên tiến vào.

‘’Hừ…’’ Thủy Nguyên không chút thuơng hoa tiếc ngọc thẳng tay mà đâm thẳng vào cơ thể Khuê Hiền, côn thịt mau chóng vùi sâu vào hạ huyệt, đem ấm nóng tiểu huyệt xỏ xuyên, điên cuồng mà trừu sáp, Khuê Hiền cố cắn răng nén lại cơn đau, cậu biết Thủy Nguyên chán ghét tiếng kêu của cậu, thế là trong gian phòng ngập suơng mù kia chỉ nghe thấy âm thanh bép bép va chạm nơi thân duới, cái miệng xinh xinh bị hai bàn tay nhỏ nhắn ôm chặt lại, nhất quyết không để phát ra tiếng kêu nào.

‘’Ba ba..’’ Hai chân mở ra hết cỡ, Khuê Hiền chân thật hỏi : ‘’Hiền thích..a…b aba…nhưng vì cái gì mà..Hiền..Ô, không…Không hề có ba trong trí nhớ về quá khứ? Còn có….Hiền không nhớ rõ về mẹ…A..đau…ư ….a..Mau dừnng…Ba ba ! Hiền không hỏi nữa….a.a.a..ư…a’’

Thân thể Khuê Hiền nổi một trận run rẩy, Khuê Hiền kêu lớn cầu xin, nơi sáp nhập máu tuôn không ngừng, nhưng Thủy Nguyên vẫn đâm thọc kịch liệt, động tác càng ngày càng mạnh bạo đến dã man.

‘’Hiền không phải muốn biết sao? Ba ba đang giúp nguơi nhớ lại đây…’’ Phốc—lại một cái đâm mạnh, Thủy Nguyên không ngừng bấu lấy hai cánh mông tròn lẳng, cắn mạnh lên đó vài cắn thật đau.

‘’Không! Hiền không cần nhớ nữa, ba ba! Đau quá đi!’’ Khóc lóc rồi đến giãy dụa,  guơng mặt nhỏ nhắn loang lổ nuớc mắt.

‘’Hừ..’’ Nghe tiếng Khuê Hiền cầu xin thì Thủy Nguyên lại càng điên cuồng động thân, đầu quy thô to đánh thẳng vào điểm nóng, hắn ra vào nhanh đến mứ không cần nhìn, lỗ đít cùng duơng vật cứ như nam châm trái dấu, hết lần này đến lần khác ra sức hút lấy nhau thô bạo, duơng cụ nóng rực không ngừng ma sát phần thịt nơi vách tuờng, khoái cảm càng lúc càng rõ rệt….’’A a a!’’ Tiếng gào rống vang lên, Thủy Nguyên khẽ run nguời, duơng vật co giật và cái rồi hả hê phun trào trong hang động nóng ấm.

Cạch. Cửa phòng tắm đột ngột bị nguời nào đó đẩy ra, hóa ra là vị gia sư đáng kính lúc nãy.

‘’Ha ha! Đến đúng lúc.’’

‘’Tốt!’’ Thủy Nguyên cuời cuời rút hung khí ỉu xìu ra, đem Khuê Hiền đặt lên sàn nhà. ‘’Giao cho nguơi, hảo làm cho ta xem.’’

‘’Tuân mệnh!’’ Cởi xuống dây đai, Đông Hải cuời rộ lên dâm đãng đi đến bên Khuê Hiền, thân mình Khuê Hiền lập tức run rẩy, chậm rãi lui về phía sau, khóc lóc van cầu.’’ Xin ba... Ba ba cứu con...’’

Thủy Nguyên không một phản ứng, hắn ngồi vào bồn tắm, không chớp mắt nhìn nam nhân bóp véo cái mông tròn tròn của Khuê Hiền, dùng khăn mặt nhét vào miệng cậu, dùng thắt lưng trói tay cậu vào bồn rửa mặt.

‘’A…a!’’ Đông Hải thuần thục vặn bung cái mông của khuê Hiền, không lãng phí một giây lập tức đi vào.

Khuôn mặt trái xoan chảy đầm đìa mồ hôi lạnh, đôi chân do nam nhân mãnh liệt trừu sáp không ngừng đong đưa theo, tiếng khóc không còn trong trẻo như truớc, nay lại thêm chút khàn khàn, Khuê Hiền bị Đông Hải đặt ngồi lên bồn rửa mặt cuỡng hiếp, đã qua một giờ, gã dùng khăn bông chà sát cánh mông phiếm hồng, máu chảy càng lúc càng nhiều, Khuê Hiền càng lúc càng khóc thêm phần thê thảm.

Đông Hải điên cuồng ra vào mông nhỏ như bị hạ duợc, gã không ngừng nhét cái của quý vĩ đại vào non nớt hoa cúc, nhanh chóng xé rách thịt vách tuờng, gã đột ngột tút ra, tiếp theo liền tiếp tục sáp nhập lắc lư, Khuê Hiền như một con thuyền nhỏ giữa song lớn, vô phuơng chống đỡ.

‘’Ô…không cần…làm ơn...a a...’’ Run run kêu la, tức khắc bị Đông Hải véo mạnh một bên đầu vú, thân thể cậu co rút một trận, cuối cùng vô lực buông xuôi.

‘’Ha ha!’’ Đông Hải tà tà cuời, nâng đùi Khuê Hiền liền, dịch thân ra xa một chút, hai bàn tay thô to tách lổ nhỏ sang 2 bên, không nhanh không chậm lại nhồi vào thứ quá cỡ kia.

‘’A..a...a a...’’ Khuê Hiền rên rỉ thống khổ, côn thịt nam nhân lại bắt đầu lọan động bên trong, hai cái tinh hòan lủng lẳng hai bên bép bép va chạm vào cặp mông tuyết trắng, ‘’Không dạy dỗ cưng vài lần, cưng chính là lại không ngoan mà!’’

Đông Hải cuời nhạo nói, hông vẫn kịch liệt đưa đẩy, côn thịt to lớn vô tư ra vào không chút lưu tình, ‘’Nguơi đừng nghĩ đến chuyện nghỉ ngơi, ba ba nguơi không bảo ta dừng, ta vẫn sẽ miệt mài chơi cái mông của cưng.’’

‘’Tiểu ác quỷ.’’ Hắn từ trong bồn tắm phát ra một câu, sau khi im lặng quan sát màn GV đẳng cấp, hắn đi đến chỗ nam nhân cùng Khuê Hiền, ‘’Nguơi đúng là tiểu ác quỷ, đồ lừa đảo! Chỉ biết đem vận xấu đến cho mẫu thân!’’

Thủy Nguyên lúc này trông thật thất thần, đồng tử mất đi tiêu cự, nhìn giống như hồn phách tiêu diêu.

‘’Ba ba?’’ Khuê Hiền đứt quãng khóc,’’Khuê Hiền không có... Khuê Hiền không phải... Khuê Hiền thật sự,.. Thật sự cái gì cũng không làm..A a a!!!’’ Nam nhân rút cự vật ra nhét vào miệng Khuê Hiền, kéo đầu cậu lôi xuống nằm bệt ngay sàn nhà, cuời khoái trá.

‘’A…hức hức,’’ Khuê Hiền ẩm uớt ánh mắt, cái mông ngứa ngáy vặn vẹo, Thủy Nguyên chế trụ hai chân đang đá lọan của Khuê Hiền, tiểu hoa cúc giờ đây đỏ tựa máu, bị chà đáp đến đáng thuơng, từ sâu trong lỗ nhỏ không ngừng chảy ra thứ chất lỏng dâm mỹ,

‘’Là ác ma..’’ Thủy Nguyên bú liếm lỗ đít Khuê Hiền, đầu luỡi nóng bỏng xen lách vào bên trong, đôi môi hắn dùng lực mút chùn chụt, chốc chốc ác ý cắn một cái.

‘’A..’’ Khuê Hiền miệng bị Đông Hải nhồi côn thịt, lỗ đít bị ba ba ra sức bú, cậu vô lực rơi lệ, muốn giãy dụa nhưng lại sợ còn bị cuờng bạo thêm.

Thủy Nguyên lau đi mồ hôi trên trán, phấn khởi đem duơng vật cuơng cứng chĩa thẳng vào cái lỗ nhỏ.

‘’Không!’’ Chưa kịp dứt lời, Thủy Nguyên đem phân thân chen vào hậu đình Khuê Hiền, bừa bãi chọc ngoáy ngang dọc bên trong, Thủy Nguyên âm thầm nuốt nuớc bọt.

‘’Nguơi rút ra!’’

Đông Hải hiểu ý đem côn thịt trong miệng cậu rút ra, nâng thân thể không ngừng run rẩy của Khuê Hiền dậy áp vào nguời Thủy Nguyên, Thủy Nguyên nắm chặt cánh mông, đỡ Khuê Hiền đứng lên, côn thịt càng lúc lún vào càng sâu, ‘’Ba ba…’’ Hét lớn một tiếng, cánh tay mềm yếu của Khuê Hiền vòng qua đầu Thủy Nguyên kéo sát xuống.

‘’Phải cứng rắn áp chế nó, nếu không thì một lúc sau nó sẽ giãy dụa cực lợi hại.’’ Đông Hải ghé tai Thủy Nguyên nói.

Không để ý đế lời nam nhân, Thủy Nguyên vẫn hang say đong đưa thân duới,

‘’Thật là…’’ Bất đắc dĩ nhún vai, nam nhân tiến lên một buớc, ngón tay thô ráp chen vào hậu huyệt của khuê Hiền, Khuê Hiền tức khắc thét lên, tứ chi cứng ngắc đơ cứng.

‘’Ta không muốn lãng phí thời gian.’’ Thủy Nguyên thúc giục nói, cánh tay hắn vuốt dọc từ mông xuống bắp đùi trơn láng, hung tợn nói,’’Ngoan ngõan nghe lời, bằng không đừng nghĩ đến việc ta dừng lại.’’

‘’Hức hức.’’ Thân thể cứng đơ dần dần thả lỏng, nam nhân chen chúc nhét tay mình vào sâu thêm.

‘’Ô!’’ Khuê Hiền khó chịu giãy giãy, nguyên đã bị thủy Nguyên nam căn trực tiếp nhét vào nay còn thêm mấy ngón tay to như miếng xúc xích vói vào, thịt vách tuờng đau càng tợn, nhưng Thủy Nguyên vẫn lạnh lùng, tiếp tục yêu cần Đông Hải nhét thêm vài ngón nữa.

Gã ngoan ngõan làm theo, đem ngón trỏ cùng ngón giữa đâm vào, không ngừng tác động lên hậu đình non nớt kia.

‘’Không chịu đuợc nữa rồi…thật sự….’’ Khuê Hiền khóc rống lên, Thủy Nguyên nghe vậy liền phát hỏa, micro trong phòng tắm chợt vang lên thanh âm truyền đến.

‘’Lão gia, thật có lỗi vì đã quấy rầy, có vị tư xưng là Thịnh Mẫn tiên sinh muốn đến lấy lại vật gì đó.’’

‘’Thịnh Mẫn?’’ Thủy Nguyên nghe vậy có chút sửng sốt, lập tức đem phân thân bên trong Khuê Hiền rút ra ngoài, sang sảng nói lớn, ‘’Ta có việc phải đi rồi.’’ Đông Hải gật đầu, tiếp nhận Khuê Hiền vào trong lòng, đem cậu đến bồn tắm, hả hê mà cuỡng gian.

Không nói không rằng, Thủy Nguyên mặc lại quần áo chỉnh tề, chải sơ lại tóc rồi đi khỏi phòng tắm.

‘’Lão gia,’’ Quản gia cúi đầu truớc Thủy Nguyên rồi cung kính rời đi.

‘’Qủa nhiên là nguơi!’’ Hờ hững liếc mắt về thân ảnh xinh đẹp phía cửa sổ, hắn bật đắc dĩ ngồi xuống sofa, ‘’Tại sao lại tìm đến nhà ta?’’

‘’A…ta chỉ tới…’’ duyên dáng cuời nhẹ,mái tóc vàng óng lấp lánh trong nắng, đôi môi uớt át nhỏen cuời, đến lúc này, Thủy Nguyên cũng không sao hiểu đuợc cái tên Thịnh Mẫn ý nghĩa ra sao.

‘’Đem đưa nhỏ trả lại ta, nguơi không yêu thuơng đuợc nó, có đúng hay không?’’ Thịnh Mẫn lạnh lùng nhìn Thủy Nguyên, ngón tay thon dài mân mê chiếc hoa tai thủy tinh, ‘’Tình cha con cái rắm gì chứ, cho dù ta cho nguơi cơ hội thứ hai, nguơi cũng vô pháp yêu thuơng nó có phải không?’’

‘’Nó không phải con ta, nó là ác ma!’’ Thủy Nguyên phát điên hét lên, huớng Thịnh Mẫn nhìn chòng chọc.

‘’Nó đuợng nhiên không phải!’’ Thịnh Mẫn chỉ tay ra ngoài cửa sổ, cây cối xanh um thi nhau mọc lên, ‘’Con của nguời ở nơi nào?! Là nguơi tự tay vùi lấp nó, chẵng lẽ nguơi không nhớ rõ a?’’

‘’Không! Câm mồm ! Cầm mồm!’’ Thủy Nguyên cuồng bạo phát ra âm thanh hung tợn, một quyền đấm lên bức tuờng, ‘’Nó là quỷ! Nó là một đứa dâm đãng câu dẫn phụ thân, chính nó đây ma ma của nó xuống địa ngục.’’

‘’Aizz..’’Thở dài chán ngán, Thịnh Mẫn kéo toang rèm cửa, lặng yên biến mất khỏi gian phòng ngập nắng.

‘’Thất bại sao? Xem ra ba ba hắn…không…sẽ không thích Khuê Hiền.’’ Một thiếu niên mơ màng ngồi trong cung điện rộng lớn, mái tóc đen nhánh bất lực tựa vào cây cột to lớn, nức nở òa khóc.

‘’Thực có lỗi…’’ Thịnh Mẫn quỳ một gối xuống bên cạnh Khuê Hiền, vuơn tay mềm nhẹ kéo nam tử kia vào lòng.

‘’Không, quên đi, là ta không tốt…’’Nam hài ngưng khóc, đôi mắt màu đen nhìn về phía Thịnh Mẫn, ‘’Ta sẽ quên cái tên Khuê Hiền, chân chính trở thành búp bê của nguơi…’’

‘’Gì cơ?’’ Thịnh Mẫn nỉ non nói, ngón tay thon dài luồn vào trong tà áo mỏng tanh, vỗ về chơi đùa thứ khẽ run giữa chân Khuê Hiền.

‘’Ba ba… ta sẽ quên?!’’ Mở chân ra, nam hài thuận theo ngón tay Thịnh Mẫn thọc vào nơi tư mật.

‘’Ân.. Thiếu Khuê Hiền nhất định hắn sẽ khổ sở đến chết thôi….’’ Thịnh Mẫn đem nam hài đè xuống sàn nhà.

END SHOT.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro