Tập 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạn liếc nhìn anh và nhận thấy anh đang có một cái nhìn xa xăm ,như thể anh đang nhớ gì đó. "Người ấy là ai?" bạn hỏi trong sự tò mò.

Bạn tự hỏi liệu cô gái ấy có xinh hơn bạn hay có thể cô ấy tài giỏi hay chỉ là một người đặc biệt với anh ta.

" Cô ấy là một người chơi guitar,nhỏ và xinh khiến anh thích thú." anh vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào khoảng không. Hoseok luôn cảm thấy buồn bã mỗi khi nghĩ về người chơi guitar bé nhỏ nhưng anh biết trái tim cô thuộc về người khác.

"Nhưng cô ấy thích người chơi đàn piano kia hơn anh." Anh lẩm bẩm khi liếc xuống đất với một cái nhíu mày.

Bạn nhìn chằm chằm vào Hoseok với sự đáng tiếc." Em rất tiếc khi nghe điều đó. Nhưng em chắc chắn anh sẽ tìm thấy ai đó theo sở thích của anh. "Bạn nói khẽ vỗ vai anh ấy.

"Ồ nhưng anh đã tìm thấy rồi." Hoseok trả lời với giọng điệu vui tươi khi nhìn bạn cười toe toét.

 Hàng ngàn suy nghĩ chạy qua tâm trí bạn. Bạn muốn nói điều gì đó nhưng lời nói của bạn đã bị mắc vào phía sau cổ họng, khiến bạn thở hổn hển.

Nhận thấy bạn đã bối rối như thế nào, nụ cười của Hoseok vẫn trên môi, anh ấy dựa sát vào bạn hơn, vai anh ấy khẽ chạm vào bạn.

A-Và cô ấy là ai?" bạn buộc mình phải hỏi khi bạn bị bắt gặp trong cái nhìn chằm chằm của anh ấy.

Khi Hoseok chuẩn bị nói, bạn cảm thấy có gì đó ướt trên má. Nhìn lên trời, bạn thấy trời đã tối dần khi trời bắt đầu mưa.

"Chết tiệt!" bạn hét lên kéo chiếc áo hoodie qua đầu và đứng lên khỏi băng ghế.

"Aww, chúng ta chỉ vừa mới tới thôi mà" Hoseok cười khúc khích ,anh nắm lấy tay bạn và chạy về phía xe anh.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Vào thời điểm Hoseok đưa bạn trở về nhà, sự đổ mưa đã trở nên tồi tệ hơn. Bạn nhìn lên cửa sổ tầng hai đến phòng khách  và nhận thấy đèn đã tắt. "Em không nghĩ cha mẹ có ở nhà." bạn nói nhìn sang anh.

"Vậy để anh dẫn em vào trong. Không an toàn khi em đi một mình." Hoseok khăng khăng khi anh tháo dây an toàn và thò tay vào ghế sau để lấy ô.

"Khoan-"

"Chà, ít nhất để anh dắt đển cửa nhà. Trời quá tối và với một vụ giết người đang xảy ra, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra."

"Hoseok." bạn rên rỉ khi bạn cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. "Đừng có nói vậy! Bây giờ em lại hoảng loạn một lần nữa." bạn giận dữ khoanh tay trước ngực.

"Bình tĩnh, đã có anh ở đây để cứu em" Hoseok trêu chọc và dẫn bạn đến tòa nhà chung cư.

.

.

.

Liệu Hoseok có phải là kẻ giết người? 

Comment bên dưới nào :P

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro