My Destiny (Định mệnh của anh)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Nè, Bảo Anh chiều nay cậu rãnh chứ? Chúng tớ có hẹn ở quán bar, cung đi nha?

-Thôi, tớ không đi đâu. Các cậu cứ đi đi.

-Sao thế? Không nể mặt tớ à?

-Cậu ấy đã bảo không đi rồi, sao cậu dai thế? Có tớ đi thì được rồi?_Gia Lâm tiến đến.

-Cậu muốn chết không ả? Nếu không có Bảo Anh tớ cũng chẳng muốn đi. Đặc biệt là đi với cậu. Liệu hồn vs tớ đó..............Bảo ..........Ơ? Cậu ấy đi đâu rồi? Bảo Anh...Đợi tớ.... Đợi tớ vs...

-Hoàng Yến........ Đợi tớ...

Bảo Anh và Hoàng Yến là đôi bạn khá thân. Sau khi cùng nhau vào trường ĐH ngoại thương thì gặp Gia Lâm. Gia Lâm đã từng tỏ tình vs Hoàng Yến nhưng bị từ chối.

===''===

-Buổi trình diễn cũng không còn lâu, mọi người cần phải chuẩn bị thật

 chu đáo về sức khỏe, giọng hát và cả vũ đạo. Vất vả cho mọi người rồi. Nhưng tôi hi vọng mọi người sẽ hoàn thành tốt tiết mục của mình trong đêm đó.

-Vâng ạ!_ Cả lớp học viện cùng đồng thanh.

-Được rồi mọi người luyện tập tiếp đi.

-Các bạn tập hợp, bây giờ chúng ta sẽ ôn lại phần vũ đạo. Music.............1.......2.............3...........4............5....... Dừng.... Dừng..... Thùy Dương em làm sao vậy?Trật nhịp và nhảy chậm quá.

-Xin lỗi biên đạo. Em sẽ cố gắng.

-Nếu nhảy không được thì đừng nên cản trở. Mình cậu mà bọn này mất

 rất nhiều thời gian đó, biết không ả?_Suly cựu thành viên trong nhóm lên tiếng.

-Tớ xin lỗi. Xin lỗi mọi người.

-        Thôi được rồi. Các em nghỉ 15'. Thùy Dương ở lại anh sẽ hướng dẫn và tập lại cùng em.

-Dạ.

===''===

-'Thị trường chứng khoán là phong vũ biểu của nền kinh tế, các mối quan hệ về huy động 

và luân chuyển vốn thị trường...................... Chính vì vậy, các chính sách .. . . . ''_Tiếng 

giảng bài.

-Bảo Anh...... Chụp lấy..._Hoàng Yến cố gọi thật nhỏ ném cho Bảo Anh một mẫu giấy:

''Tối nay 8.00 p.m đi xem ca nhạc với tớ nhé? Tuần trước từ chối tớ hôm nay phải đi đó. Qua đón tớ. Đợi cậu.

Buổi học kết thúc. Anh về đến nhà, vứt cặp sang một bên và nằm bịt

 xuống giường. Đột nhiên nhớ đến cái gì đó, Bảo Anh tiến đến bàn, mở ngăn kéo lấy ra một chiếc hộp nhỏ trông rất đẹp, đó là một chiếc móc

 khóa hình ngôi sao, nhìn nó có vẻ hơi cũ:

-Giờ chị đang làm gì? Còn nhớ đến tôi không? Chắc chị đã thay đổi và 

xinh đẹp lắm.... Tôi nhớ chị''

.............

.

Ringring........ringring...!

-Alo.

-Cậu chuẩn bị đến đón tớ chưa?

-Đến đón cậu?

-Sao? Cậu không nhớ là cùng tớ đi xem buổi diễn ca nhạc sao? Mình đã hẹn nhau rồi cơ mà?

-Ối? Tớ quên mất. Xin lỗi cậu tớ ngủ quên. Bây giờ tớ sẽ qua ngay, cậu 

đợi tớ nhé?

-Cái cậu này.

===''===

-Đợi tớ lâu không?

-Không lâu lắm đâu. Hôm nay trông cậu rất ''man''.

-Đừng đùa nữa. Mau lên xe đi cô.

-Yes sơ.

Bảo Anh đến đón Hoàng Yến trên chiếc môtô phân khối lớn trông rất cừ. Nếu không tiếp xúc trực tiếp rất khó có thể nhận ra Bảo Anh là nữ. Bảo Anh sở hữu một khuôn mặt hoàn hảo, một nước da trắng mịn và một 

phong cách tomboy rất cool. Trong trường ngoài Hoàng Yến cũng có 

rất nhìu cô gái để ý đến Bảo Anh. Sinh ra trong một gia đình giàu có

 nên gru ăn mặc của Bảo Anh cũng rất style và fashion. Năm 17 tuổi mẹ Bảo Anh đã biết Bảo Anh khác với những người con gái khác.

............

-Cậu ăn gì không? Tớ mua.

-Tớ không đói.

-Vậy uống nước nhá? Đợi tớ một lát.

-Đây......sữa nóng cậu thích nhất còn cái này là trà chanh của tớ. Đi thôi_Hoàng Yến kéo tay Bảo Anh.

-Tiết mục đầu tiên sẽ là ai đây? Hôm nay có Bùi Anh Tuấn mà tớ thích 

nhất nữa đấy._Hoàng Yến háo hức vs đôi mắt sáng rực nhìn về phía sân khấu.

Ringring.............Ringring......

-Tớ ra ngoài nghe điện thoại một lát.

-Cậu nhớ quay lại đấy?

-Tớ biết rồi.

-Và sau đây chúng ta sẽ cùng gặp gỡ một gương mặt khá mới. Cô từng là học viên và được đào tạo tại trường học viện âm nhạc quốc tế. Chúng

 ta hãy cùng chào đón ca sĩ ...... Thùy Dương....

-Chị ấy xinh quá....

-Ùm..Xinh thật.

''@#$%^&*@#.........$%^&&*.....@#$%&*()........''

-Nhảy đẹp quá....

-Cậu nghe điện thoại của ai mà lâu thế?

-Một người bạn thôi.

-Cậu thấy chị ấy thế nào?.............. Nè nhìn cái đi......... Chị ấy rất đẹp đó....

Hoàng Yến thật sự rất phiền phức, Bảo Anh đành buông điện thoại 

ngước nhìn về phía sân khấu. Bảo Anh đứng sựng người, mắt không rời sân khấu một giây phút nào cả. Không gian như đứng lại. Tim đập dồn dập, miệng không thể nói thành tiếng:

-Là ................... Là chị ấy sao?

===''===

-Dạ được rồi nếu hôm nay bố bận thì không cần đón con cũng được con sẽ tự về. Hẹn gặp bố ở nhà.

Cô gái nhỏ lê bước ra về thì chợt nghe tiếng khóc. Tiến đến gần ra là

 một cô bé khoảng 9-10 tuổi đang ngồi bệch xuống đất.

-Em sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Đừng khóc nói chị biết đi? Chị sẽ giúp em.

-Em ........... Em bị ngã.

Người cô bé lem luốt bùn đất, chân chảy rất nhiều máu.

-Em đừng khóc có chị đây rồi, chị sẽ giúp em. Đầu tiên chúng ta phải

 băng vết thương lại trước đã_ Cô gái lau sạch bụi bẩn và máu trên chân em nhỏ, lấy trong cặp ra nào là bông gòn, oxi diệt khuẩn và băng. Băng xong vết thương cho em nhỏ, cô gái nhẹ nhàng:

-Nhà em ở đâu? Chị sẽ đưa em về?

-Nhà em ở phía trước con đường. Không xa lắm.

-Bây giờ chị sẽ cổng em về nhà mình nhá? Và đừng khóc nữa nha cô bé.

-Chị tên gì?

-Chị tên Thùy Dương? Còn em?

-Em là Bảo Anh.

-Chị rất giống cô tiên xinh đẹp trong chuyện cổ tích mà mẹ thường kể

 cho em nghe thường hiện ra để giúp đỡ người khác.

-Thật vậy sao?_Thùy Dương cười ấm áp dù cho mồ hôi đang nhễ nhại trên mặt.

-Đến nhà em rồi.

-Nhà em ở đây ả?

-Dạ phải.

-Được rồi. Em vào nhà đi, nhớ từ nay không được một mình đi lung tung đó.

-Khi nào em lại được gặp chị?

-Khi nào có duyên chúng ta sẽ gặp lại. Chị về đây, em vào nhà đi._ Con bé vẫn đứng đó chờ bóng chị khuất dần.

===''===

-Ra là vậy. Nhưng tại sao cậu lại dám chắc chị ấy chính là người 10 năm trước đã giúp cậu?

-Đôi mắt và khuôn mặt đó tớ không bao giờ quên được.

-Thảo nào khi nhìn thấy chị ấy trên sân khấu cậu lại đơ người ra như vậy. Mà nè móc khóa mà chị ấy đánh rơi cậu vẫn còn giữ ả?

-Ùm.

-Cậu nghĩ mình sẽ gặp chị ấy?

-Tớ không biết. Chắc bây giờ chị ấy đã quên. Dù sao cũng 10 năm rồi mà.

===''===

-Bảo Anh, lúc sáng có người chuyển cái này đến và bảo đưa cho con.

-Cảm ơn mẹ._Nhận túi hồ sơ Bảo Anh đi thẳng lên phòng.

'' Thông Tin Về Ca Sĩ Thùy Dương

Lớn lên trong gia đình khá giả, học giỏi. Nhà có bố mẹ và một em trai đang học 11. Năm 15 tuổi gia đình chuyển vào Nam sinh sống do bố làm ăn không được thuận lợi.22 tuổi tham gia vào trường học viện âm nhạc. 25 tuổi trở thành ca sĩ hát solo.''

-Cuối cùng tôi cũng đã tìm được chị.Tôi sẽ không để chị biến mất lần nữa đâu.

===''===

-Con ra ngoài một lát, mẹ đừng chờ cơm con.

-Bảo Anh?Con đi đâu? Ba sắp về rồi đó? Đừng về trễ biết không?

-Con biết rồi.

...................

-Cô ơi, tính tiền giúp cháu cái này.

-Phiền cậu đợi một lát.

Thấy khát nên Bảo Anh ghé vào siêu thị gần đó, bắt ngờ tivi đang phát chương trình gameshow.

-''Chào mừng các bạn đang đến vs chương trình trực tiếp ''Vui Cùng Sao''. Khách mời hôm nay chúng tôi muốn nhắc đến đó là một cô gái vô cùng xinh đẹp.Các bạn có đoán được là ai không ạ? Không đợi các fan của 

cô nàng chờ lâu xin mời ca sĩ.......... Thùy Dương.

-Chị ấy thật sự rất nổi bật trước ống kính._ một người mua hàng đứng 

cạnh Bảo Anh lên tiếng.

-Thùy Dương xin chào tất cả các bạn đang có mặt tại đây và đang xem 

chương trình ''Vui Cùng Sao''. Hôm nay được là khách mời của chương 

trình Thùy Dương rất vui và nhất định Thùy Dương sẽ chơi hết mình 

với các bạn ạ.

Tiếp lời chào của Thùy Dương là tràn vỗ tay và tiếng hô gọi rất lớn.

-Của cậu là 42k.

-Dạ đây.

-Cảm ơn cậu.

.................

Chạy một vòng quanh thành phố, Bảo Anh dừng lại một vẻ hè cạnh 

dòng sông. Nhớ đến Thùy Dương, Bảo Anh mở điện thoại để xem 

chương trình trực tiếp mà Thùy Dương đang quay.

-Cố lên............cố lên_ Tiếng hò hét của khán giả.

- Thùy Dương của chúng ta có vẻ đã quá mệt và mong là Thùy Dương 

sẽ mau chóng hoàn thành phần thi của mình. Nào các fan của Thùy

 Dương đâu rồi hãy cùng cổ vũ tiếp sức cho thần tượng của mình đi nào.

-Thùy Dương................Thùy Dương.............

-Ôi! Thùy Dương ngã rồi. Mau đỡ cô ấy dậy. Được rồi ........... Được rồi ........... Các bạn bình tĩnh. Đừng lo Thùy Dương sẽ không sao. Cô ấy phải vào trông ngồi một lát, chúng ta sẽ tiếp tục chương trình sau vài phút 

nữa.

Ngay lúc đó Bảo Anh không thể suy nghĩ được gì, chỉ biết nhanh 

chóng chạy đến nơi quay hình. Biết là điên rồ nhưng đôi chân vẫn cứ đi.

-Cậu là ai? Nơi này không thể tùy tiện vào được.

-Tránh ra, đừng cản tôi. Tôi có chuyện rất quan trọng.

-Không được, tôi sẽ không cho cậu vào nếu không biết lí do.

-Tôi .............. Là bạn của ca sĩ Thùy Dương. Có thể vào được chưa?

-Nè cậu.............. Đúng thật là...............

Bảo Anh xong thẳng vào cánh gà, đưa mắt tìm kiếm, thì ra Thùy Dương đang ngồi trên ghế cạnh bàn hóa trang ở phía trước, chân cô ấy đang 

xước và chảy máu.

-Không sao chứ?_Bảo Anh tiến đến quỳ xuống, nhẹ nhàng nâng chân Thùy Dương lên.

-Cậu ấy............. Là ai vậy?_ Một ngôi sao khác đang hỏi người trang điểm.

Thùy Dương giật bắn người vì sự xuất hiện của Bảo Anh. Cũng may cô đã kịp hoàn hồn,rút nhanh chân lại.

-Cậu là ai? Sao có thể vào được đây?

-Cậu ta là ai vậy?................_ một số người trong cánh gà ai cũng ngỡ 

ngàng vs sự xuất hiện bất ngờ của một người kì lạ. Họ bắt đầu bàn tán 

và lấy cả điện thoại chụp lại.

- Không lẽ là người yêu của ca sĩ Thùy Dương?

-Chắc vậy rồi............ Đẹp trai thật giống diễn viên Hàn quá đi,.

-Ôi........... Yêu chết đi mất.

-Tôi cần hộp sơ cứu vết thương. Lấy giúp tôi có được không?

-Được. Ở đây có nè.

-Cảm ơn._Bảo Anh lấy chân Thùy Dương đặt lên chân mình nhưng cô

 giật lại.

-Cậu vẫn chưa nói cho tôi biết cậu là ai? Sao có thể làm như vậy được 

chứ? Tôi không quen cậu. Có sự nhầm lẫn gì đúng không?

-Không!Tôi sẽ nói cho chị biết tôi là ai. Nhưng .................... Phải băng vết thương lại trước đã................ Xong rồi........ Hãy tiếp tục buổi diễn, tôi sẽ đợi chị bên ngoài.

===''===

-Chị ra rồi sao?

-Bây giờ thì nói được rồi.

-Chuyện gì?

-Cậu là ai? Tại sao lại xuất hiện một cách bắt ngờ đến vậy?

-Tôi.............. Tôi là người đã giúp chị

-Đủ rồi đó............. Tôi không đùa đâu.......... Dù sao, cũng cảm ơn cậu đã giúp tôi_ Thùy Dương quay đi.

-Chị định cứ thế mà đi về sao? Như vậy sẽ làm vết thương đau hơn đó.

-Tôi tự biết mình làm gì........... Taxi............. Taxi ..........

Bảo Anh chạy mô tô đến gần:

-Chị có cần tôi cho đi nhờ không?

\-Không cần. Cảm ơn cậu nhưng tôi tự biết tìm cách về nhà.

-Vậy tôi đi đây. Đừng nói tôi không nhắc chị ở đây rất khó đón taxi đó._ Bảo Anh chuẩn bị lên ga thì Thùy Dương nắm lại.

-Nè ......... Khoan đã. Tôi suy nghĩ lại rồi không nên phụ lòng tốt của cậu. Thế nên ..... Tôi sẽ chấp nhận cho cậu trở tôi về. Đi thôi.

-Được rồi. Ngồi cho vững đấy_ Bảo Anh mỉm cười.

...............

-Đây là nhà của chị ư?

-Um. Dù tôi không biết cậu là ai nhưng hôm nay.......... Cảm ơn cậu. Về cẩn thận.

-Chị .............. Thật sự không biết tôi là ai sao?_Bảo Anh lên tiếng khi TD quay đi.

-Chúng ta đã từng quen nhau sao? Sao tôi lại không nhớ cậu nhỉ?

-10 năm trước chúng ta đã gặp nhau rồi, không phải sao?_Bảo Anh nói thầm.

-Chắc vậy rồi. Chúng ta không quen nhau.......... Chị vào nhà đi. Tôi về đây.

-Lạ thật.... Tại sao mình lại có cảm giác như đã gặp người này ở đâu rồi thì phải,.

===''===

-Chào anh, em mới đến.

-Em đang làm gì vậy Thùy Dương? Mới nổi mà đã muốn tạo scandal rồi

 sao?_ Người quản lí lên tiếng.

-Anh nói gì vậy ạ? Em không hiểu?

-Những hình ảnh thân mật của em và trai lạ trong hậu trường đã được

 phát tán trên các mạng cộng đồng rồi kìa. Em giải thích sao đây?

-Em ........ Em thật sự không biết chuyện này là như thế nào. Anh phải tin em chứ?

-Em chỉ là một ca sĩ mới nổi. Hình ảnh rất quan trọng đối vs một ngôi sao. Đừng làm gì để hình ảnh bị rò rỉ trên các trang lá cãi. Làm ơn giùm anh,.Ok?

-Em biết rồi.

-Sáng nay báo ''Teen Việt'' có mời em trả lời phỏng vấn. Đây là một số 

câu hỏi, em xem trước đi và nhớ giải thích thật tốt về những hình ảnh tối qua. Có biết không?

-Vâng.

....................

-Hôm qua cậu làm gì thế?_Hoàng Yến cầm chiếc ipad trên tay.

-Làm gì là làm gì?

-Cậu nhìn này.Tại sao cậu lại xuất hiện bên chị Thùy Dương?

-Ờ thì........... Tớ chị giúp chị ấy băng bó vết thương thôi.

-Nhưng tại sao cậu lại có mặt đúng lúc đó?

-Tớ..........

-Bây giờ cậu trở thành người nổi tiếng rồi, ai cũng đang xì xầm về quan

 hệ của cậu và chị ấy đó. Tớ không muốn chuyện đó là sự thật.

-Cậu nghĩ quá nhiều rồi, tớ chỉ làm chuyện mà 10 năm trước chị ấy đã làm cho tớ thôi.

-Thật vậy không?

-Thật.

===''===

-Bố đang uống rượu à?_Thùy Dương bước xuống lầu.

-Ùm. Có muốn uống một chút vs bố không? Lâu rồi con không uống

 cùng bố.

-Vâng! Hay để con ra ngoài mua thêm chút đồ ăn.

-Ùm.

Lê bước qua công viên gần nhà thì lại gặp:

-Lại là cậu à?

-Trùng hợp thật. Tại sao chị lại ở đây? Tìm tôi ả?

-Dở hơi. Ai tìm cậu chứ? Đây là công viên gần nhà tôi đó. Nhóc con....._ Thùy Dương bỏ đi.

-Nè......... Thật sự ..........chị không biết tôi là ai sao?

-Không biết, vậy cậu là ai?

Bảo Anh tiến đến gần đưa chiếc móc khóa ra.

-Còn nhớ nó không?

-Sao........ Cậu lại có nó?

-Là đứa bé 10 năm trước được chị giúp nhặt được.

-Cậu là.......?

.............

-Có phải chị đã nhận ra điều gì không?

-Bảo Anh.

-Chị nhớ lại rồi đúng không?

-Thay đổi nhiều quá khiến tôi không nhận ra. Tại sao cậu lại tìm tôi?

-Vì.......... Tôi còn nợ chị một lời cảm ơn. Cảm ơn chị.

-Tôi chỉ làm việc mình nên làm thôi. Cậu không cần phải cảm ơn và xem 

nó là chuyện quan trọng đâu.

-Nhưng đối vs tôi nó rất quan trọng.

Thùy Dương nhìn Bảo Anh, không lên tiếng. Bất chợt:

-Vậy bây giờ cậu đã gặp được tôi rồi, cảm ơn cũng đã cảm ơn. Từ nay

 cậu không cần đến gặp tôi nữa.

-Tại sao vậy?

-Vì tôi là một ngôi sao. Hôm qua cậu đã giúp tôi, thật sự tôi rất biết ơn

 nhưng nó cũng mang đến rắc rối cho tôi. Tôi xin lỗi, mong cậu có thể

 hiểu._ Thùy Dương quay đi.

-Chuyền qua đây............. Qua đây....

-Nèm đi....._ Một nhóm thanh niên đang chơi bóng gần đó. Bóng được

 ném lên nhưng hướng chuyển động là hướng của Thùy Dương.

-Chị gì ơi......... Cẩn thận....

Lúc này Thùy Dương chỉ biết đứng như trời trồng,

không thể làm gì khác, nhắm nghiền mắt lại.

-Chị không sao chứ?

-Tôi....... Không sao. Cậu không bị thương chứ?...... Mấy thằng nhóc này........ Nè chơi bóng kiểu gì vậy ả? Tối rồi sao không về đi, ở đây chơi bóng để rồi ném trúng người khác_Thùy Dương lớn tiếng. Nhóm thanh

 niên thấy vậy nên cũng giải tán.

-Khoan đã...... Định đi mà không xin lỗi ả?

-Tụi em xin lỗi.

Thùy Dương đúng là một người không dễ ăn hiếp. Bảo Anh chỉ biết 

đứng nhìn và cười.

===''===

-Chào anh.

-Chào em. Em xem cái này đi.

-Là gì vậy anh?

-Họp đồng quảng cáo. Công ty C & S muốn mời em đóng quảng cáo cho sản phẩm mới của họ. Đây là một đề nghị khá tốt, em nên xem qua.

-Sản phẩm quảng cáo lần này là gì vậy anh?

-Có hai sản phẩm. Dầu gọi và kem chóng nắng. Bối cảnh sẽ được quay ở bể bơi và trang phục là bikini.

-Nhưng em không biết bơi.

-Không sao về điều này anh sẽ làm việc lại vs bên đó. Có thể chỉ diễn 

trên cạn.

-Vâng! Em sẽ xem lại.

.................

-Thùy Dương đến rồi, thưa đạo diễn.

-Cô ấy ở đâu?_Đạo diễn cho buổi quảng cáo.

-Đằng kia ạ.

-Chào em. Anh rất vui vì em đã nhận lời quay buổi quảng cáo lần này.

-Vâng! Em cũng rất vui vì được làm việc cùng anh. Mong anh giúp đỡ.

-Điều đó là đương nhiên. Em vào trong nghỉ ngơi một lát. Nửa tiếng sau 

chúng ta sẽ bấm máy.

-Vâng.

.................

-Chẳng phải cậu bảo chỉ có chúng ta thôi sao? Tại sao lại có Bảo Anh nữa cơ chứ?_ Gia Lâm.

-Cậu có thấy tớ đi vs cậu mà không có Bảo Anh chưa ã?_Hoàng Yến.

-Được rồi, đừng lằn nhằn nữa vào trong thay đồ rồi ra bơi đi. Nóng quá._Thùy Trang bạn cùng nhóm vs Hoàng Yến.

............

-Tớ nghe. Chuyện gì thế?_ Bảo Anh bất máy.

-Cậu đi bơi cùng bọn tớ nhá?

-Tớ không đi đâu. Các cậu đi đi.

-Không được, cậu phải đến, 15' nữa hẹn gặp cậu ở bể bơi. Tớ đợi đó. Cậu mà không đến thì chết chắc vs tớ.

-Sao phiền thế không biết.

.........

-Bảo Anh con lại đi đâu thế? Mới về đến nhà thôi mà?

-Dạ. Con có hẹn vs nhóm bạn, con phải đi bây giờ.

.............

-Bảo Anh, cậu đến rồi đấy à? Mau thay đồ đi.

-Tớ không bơi đâu. Các cậu cứ bơi đi.

-Ơ? Sao thề?

-Hôm nay tớ không hứng.

-Cậu đến bằng gì thế?

-Taxi.

-Thế moto cậu đâu?

-Tớ đem đến gara rồi.

-Yến. Xuống bơi đi. Mặc kệ câu ta_ Gia Lâm nói giọng lên.

-Cậu đi mà bơi một mình đi.

-Không cần phải ngồi đây cùng tớ đâu. Cậu xuống bơi đi.

-Bây giờ thì tớ không muốn bơi nữa. Sao hôm nay có nhiều phóng viên 

đến đây vậy ta? Có người nổi tiếng sao?

-Mặc kệ họ đi. Cậu quan tâm quá nhiều làm gì?

-Bảo Anh.... Nhìn kìa.

-Chuyện gì?

-Nhìn kìa......... Đó không phải là chị Thùy Dương sao?Wow, hôm nay trông chị ấy sexy thật. Thảo nào lại có nhiều phóng viên đến như vậy.

Bảo Anh lại đơ người ra. Nhìn không chớp mắt.

-Đừng nói vs tớ là cậu thích chị ấy rồi đấy nhá?_ Hoàng Yến nhìn vào mắt BảoAnh.

-Vớ vẩn. Sao lại có chuyện đó được chứ.

............

-Được rồi, chúng ta sẽ bắt đầu. Thùy Dương chuẩn bị.Máy quay, stylist đâu...? Tạo dáng nào... Thùy Dương em đưa sản phẩm ra trước một tí, xoay người nào..... Ok......đúng rồi.... Ánh sáng đâu? Thùy Dương em từ từ di chuyển ra sau một tí, nghiêng người ...................

-a..............................a..........a......

-Thôi chết.............. Người đâu? Giúp một tay, Thùy Dương ngã rồi. Cô ấy không biết bơi.

- Cứu................c......ứ.................u

-Bảo Anh................... Bảo Anh...............

Ngay lúc đó. Bảo Anh nhanh chóng chạy lại phóng ngay xuống nước 

đưa Thùy Dương lên bờ vs sự hỗn loạn của mọi người xung quanh ở đó. Phóng viên nhanh chóng săn ảnh và đưa tin.

-Thùy Dương............ Chị không sao chứ? Mau tỉnh lại đi.

-Gọi xe cứu thương đi_Đạo diễn lên tiếng.

Không thể suy nghĩ được nhiều Bảo Anh đành sơ cứu trước. Hô hấp 

nhân tạo là cách duy nhất.

-Thùy Dương........... Chị sao rồi........? Tỉnh lại đi?

Một cái ôm bất ngờ khiến Bảo Anh không kịp phản ứng. Người Thùy 

Dương run lẩy bẩy. Thùy Dương mơ hồ trong tiếng gọi của Bảo Anh,

 cô ôm trầm lấy người hiện ra trước mắt cô.

-Tôi sợ lắm......

-Đừng sợ....... Có tôi đây rồi...._Xe cứu thương cũng đến và nhanh chóng đưa Thùy Dương vào bệnh viện.

===''===

-Sao........... Tôi lại ở đây?

-Chị tỉnh rồi sao?

-Đã xảy ra chuyện gì?

-Lúc nảy chị bị ngã xuống nước và ngất đi nên được đưa vào đây.

-Em tỉnh lại rồi sao? Cậu cũng ở đây à? Tốt lắm vậy giải quyết một lần

 luôn đi_Giám đốc quản lí Thùy Dương bước vào.

-Chuyện gì vậy anh?

-Em còn hỏi chuyện gì nữa ả? Nhìn đi..... Đây là cái gì? Những tin liên 

quan đến em và cậu ta nhanh chóng được phán tán lên mạng. Còn nữa phóng viên còn chụp được bức ảnh em ôm trầm lấy cậu ta tại hồ bơi. Có phải scandal ít quá nên bây giờ em muốn tạo thêm nhiều scandal không?

-Em xin lỗi........ Thật sự lúc đó........ Em rất sợ

-Em không cần phải nói nữa. Những lời bây giờ em nói nên giữ sức mà

 giải thích vs báo chí đi.

-Em phải làm gì đây?......Em...

-Là em đã gây ra..... Em biết trước hậu quả sẽ như thế này tại sao vẫn còn làm?

-Chị ấy vừa mới tỉnh lại thôi. Anh đừng lớn tiếng quá. Chị ấy sẽ sợ đó.

-Còn cậu nữa. Sao đây? Anh hùng cứu mỹ nhân à? Nhóc con nên ở nhà đi học đến đó làm gì?....... Chắc tôi điên lên mất thôi...... Bây giờ chỉ còn một cách............ Cậu....... Hãy làm quản lí riêng của Thùy Dương đi.

-Tôi sao?_Bảo Anh chỉ vào mình.

-Anh à? Không được....._ Thùy Dương phản đối.

-Vậy bây giờ hai người bắt tôi phải làm sao đây? Nếu không làm như vậy thì còn cách nào khác tốt hơn sao? Cậu ta..... Không phải nam thì em sẽ bị gán thêm tin đồn đồng tính, sự nghiệp của em coi như chấm hết. Hãy cứ như vậy đi. Làm quản lí riêng của Thùy Dương và để mọi chuyện 

lắng xuống.

-Nhưng mà......... Anh à?

-Không nói nữa. Bây giờ mọi chuyện của em anh sẽ quyết định._Nói dứt câu, giám đốc bỏ đi.

-Tại sao cậu lại cứu tôi cứ ã? Sao không để tôi chết quách đi?

-Nếu biết vậy thì tôi đã bỏ mặt chị rồi.

-Không biết nên gọi cậu là sao chổi hay là gì nữa. Từ khi gặp cậu tôi luôn gặp phiền phức và rắc rối. Bây giờ thì hay ho rồi. Cậu bảo tôi phải giải thích sao vs giới truyền thông, các fan và gia đình đây?

-Nè ........ Chị đã chủ động ôm tôi mà? Sao lại đổ hết trách nhiệm lên tôi 

chứ?

===''===

-Mẹ, con mới về.

-Sao bây giờ con mới về ã? Ba muốn gặp con. Ông ấy đang chờ con trên phòng.

-Có chuyện gì vậy mẹ?

-Ba gặp tin tức trên mạng. Con nhớ đừng cãi nhau vs ba, hãy lựa lời nói 

vs ông ấy.

........

-Vào đi.

-Ba.

Một người đàn ông đứng tuổi. Vẻ mặt trông rất nghiêm khắc và lạnh 

lùng, quát lớn:

-Mày đang làm cái trò gì vậy ã? Mày boi tro trét trấu vào mặt tao chưa

 đủ hay sao? Bây giờ mày còn ra ngoài làm những chuyện xấu hổ này, 

còn bị báo chí đưa lên. Có phải mày muốn phá nát cái nhà này mày mới chịu hay không?

-Thật sự không phải như ba nghĩ đâu ạ? Chỉ là....

-Tao không muốn nghe mày giải thích nữa. Tao đủ mệt rồi. Ngoan ngoãn mà đi du học.Còn không........ Thì rời khỏi ngôi nhà này, từ nay tao sẽ 

coi như không có đứa con như mày.

-Con đã nói là sẽ không đi. Ba đừng lúc nào cũng bắt người khác làm 

theo ý kiến của ba. Không có đứa con như con sao? Từ lâu trong ba 

đứa con này .........đã chết rồi.

-Mày....... Tao tự hỏi tại sao lại sinh ra đứa con bất hiếu như mày...

-Bảo Anh mau về phòng. Đừng chọc tức ba con nữa. Đi đi.._Mẹ Bảo 

Anh mở cửa bước vào và ngăn cuộc cãi vã lại.

===''===

-Nè. ,. Cậu làm Hoàng Yến giận rồi có biết không? Sáng giờ đến lớp cậu

 ấy chẳng nói gì cả, cái tính lanh chanh của cậu ấy cũng mất hẳn. Cậu 

gây họa rồi đó. Xin lỗi cậu ấy đi. Nếu không, cậu chết chắc vs tớ._Gia 

Lâm đến gần nói nhỏ vs Bảo Anh.

Tan học, Hoàng Yến bỏ một mạch ra lớp. Khác vs ngày thường cô đều đợi Bảo Anh ra cùng. Mọi người cũng ra về. Chợt nghe tiếng gọi, Bảo 

Anh đứng lại.

-Bảo Anh. Cậu không biết tớ giận sao?

-Tớ biết.

-Vậy tại sao cậu lại không hỏi tớ đã giận chuyện gì?

-........ Tớ không muốn hỏi.

\-Có phải cậu thích chị ấy?

-Không. Tớ không thích chị ấy.

-Cậu nói dối. Từ trước đến giờ chưa có người con gái nào làm cậu phải

 như vậy. Chẳng phải cậu đã nói vs tớ cậu chỉ giúp chị ấy đơn thuần là 

10 năm trước chị ấy đã giúp cậu sao?

-Phải.

-Tớ đã rất thích cậu. Nhưng chưa bao giờ cậu đối xử vs tớ như cậu đã đối xử vs chị ấy. Hôm qua nhìn nét mặt hoảng của cậu tớ đã biết.

-Tớ.........._Bảo Anh tiến lại Hoàng Yến. Đặt tay lên vai cô nàng:

-Không phải như cậu nghĩ đâu Hoàng Yến.

-Nếu bây giờ..... Thùy Dương tìm cậu. Cậu sẽ đến bên chị ấy hay..... Sẽ ở lại bên tớ?

Ngay lúc đó, điện thoại của Bảo Anh củng ngẫu nhiên reo lên. Là số 

máy lạ:

-........Alo.?

-Tôi đây. Thùy Dương. Tôi đã suy nghĩ rất kĩ. Chúng ta nên hợp tác vs

 nhau như vậy sẽ tốt hơn cho tôi vs cậu. Tôi cũng không muốn vì cậu

 mà sự nghiệp của tôi sụp đỗ. Đến công ty đi. Cùng nhau giải quyết. Tôi đợi cậu.

-...........Hoàng Yến.... Tớ xin lỗi. Nhưng tớ có chuyện phải đi. Cậu về đi,

 tớ sẽ gọi cho cậu sau.

Bảo Anh bỏ đi. Chỉ Hoàng Yến đứng đó. Nước mắt chảy dài trên má. 

Tận sâu trong trái tim nhỏ bé đang thì thầm:

-Cậu đừng đi.................

-Đừng khóc._Gia Lâm nhẹ đến bên Hoàng Yến ôm thân hình nhỏ bé

 đang run lên trong tiếng nấc vào lòng:

-Bảo Anh không bên cậu. Nhưng tớ sẽ bên cậu. Đồ ngốc.!!!

............

-Tôi tưởng cậu không biết đường đến chứ? Hay hơn tôi tưởng. Ngồi đi.

-Cậu cùng Thùy Dương trả lời phỏng vấn vs báo chí đi. Phải tỏ ra thật 

vui vẻ và cười đùa một cách tự nhiên trước báo chí. Và nói cậu là người quản lí riêng của Thùy Dương.

-Tôi phải gặp báo chí sao?

-Phải. Hãy kết thúc mọi chuyện ở đây đi. Tôi không muốn 2 người có bất cứ mối quan hệ nào nữa.

-Anh à? Mối quan hệ gì chứ? Em và cậu ta chả có gì vs nhau cả.

...............

-Chị đi đâu vậy?

-Có cần nói cậu biết không? Rắc rối giữa tôi và cậu cũng đủ phiền rồi.

-Nhưng tôi có này muốn hỏi chị?

-gì?

-Sao chị lại có số điện thoại tôi?

-Tôi là ai cậu không biết sao? Muốn biết sđt ai mà chả được.

-Ùm. Được rồi, vậy tôi về đây.

-Nè... Khoan đã.

-Chuyện gì?

-Cậu cùng tôi đến phòng tập đi?

-Tại sao tôi phải đi?

-Tôi nghĩ lại rồi, cậu nên đi sẽ tốt hơn.

-Tôi không muốn đi.

-Bây giờ cậu đã là người quản lí của tôi rồi nên không đến lượt cậu lên 

tiếng. Đi thôi._Thùy Dương nắm áo Bảo Anh kéo đi.

-Nè.... Bỏ ra... Tôi tự đi được mà...

===''===

-Chào mọi người_Thùy Dương bước vào.

-Thùy Dương mới đến ã?

-Vâng... Nè, cậu ở đây đợi tôi.

-Có lâu lắm không?

-Tùy. Nhưng chắc không lâu lắm đâu.

-Ê. Nghe nói người đó là bạn trai của Thùy Dương đúng không?_Một người trong nhóm thắc mắc nhìn Bảo Anh.

-Chắc không đâu. Nếu muốn giữ bí mật tại sao lại đưa đến đây?

-Chắc vậy rồi.

Thùy Dương vào phòng thay đồ. Suly cũng đang ở đó.

-Dạo này thích nổi lên bằng Scandal nhỉ?

-Tớ không phải hạng đó.

-Vậy sao? Cậu ta.... Là gì của cậu?_ suly nhìn Bảo Anh.

-Quản lí.

-Nhìn cũng được đó chứ. Tớ đi trước đây.

-Con nhỏ đáng ghét._Thùy Dương nói thầm.

..................

............

-Được rồi các bạn nghĩ chút đi.5' sau tập tiếp._ Biên đạo nhảy lên tiếng.

-Nè. Cậu ta đợi cậu ã?

-Ùm. Quản lí tớ mà, phải vậy thôi.

-Nhìn cậu ta trông ciu quá nhỉ?

-Ciu gì mà ciu. Là girl đó.

-Sao? Là girl ư? Tớ không nhận ra luôn đó. Nhưng dù sao là girl mà đẹp 

thế thì tớ vẫn ưng. Nhìn mặt cậu ấy...... Chỉ muốn thơm một cái...

-Cậu thật là...

-Được rồi. Các bạn tập trung nào. Ok, bây giờ chúng ta sẽ hoàn thiện nốt bài nhảy. Music................ 1 ........2........3.........4...... Xoay....5...........6............7..........8....chân bước phải.....

-A.....

-Sao vậy?_biên đạo.

-Thùy Dương cậu không sao chứ.

-Không sao. Là cậu cố tình đúng không, Suly?

- Ai đã thấy tớ cố tình làm cậu bị thương?

-Cậu đúng là?....

-Thôi được rồi. Hôm nay chúng ta tập đến đây thôi, chắc mọi người cũng đã mệt rồi.

Tất cả mọi người vào thay quần áo và lần lượt ra về chỉ còn lại Thùy

 Dương trong buồng tắm và Suly.

-A......

Suly lợi dụng lúc Thùy Dương trong phòng tắm đã đỗ cả thùng nước 

vào bên trong rồi âm thầm ra ngoài.

-Sao cậu lâu thế?_một người bạn Suly ở bên ngoài lên tiếng.Cuộc nói chuyện của 2

 người Bảo Anh đã nghe hết.

-Lần này tao cho con nhỏ láo xược đó biết tay_Suly cười đắc chí.

-Thùy Dương? Chị đang ở đâu? Ra đi._Bảo Anh bước vào phòng WC

 gõ cửa từng phòng.

-Bảo Anh, là cậu sao?

-Là tôi.

-Tôi ở đây._Thùy Dương bước ra.

-Sao lại ướt hết vậy?

-Là con nhỏ Suly chứ không ai khác. Nếu tôi biết được là nó làm thì nó 

chết chắc vs tôi....hắc....xì...

Không hỏi thêm gì nữa. Ngay lập tức, Bảo Anh cởi chiếc áo sơ mi đang mặc trên người khoác vào cho Thùy Dương.

-Đi thôi.

-Ui... Chân tôi...

-Chảy máu rồi............ Tôi cổng chị.

-Như thế không được đâu......... Tôi...

-Đừng lo, mọi người về hết rồi.

..................

...................

-Cảm ơn cậu đã đưa tôi về. Cậu về cẩn thận.

-Đợi đã._Bảo Anh lấy trong cặp ra một miếng băng cá nhân, tiến gần lại Thùy Dương làm Thùy Dương phải lùi lại phía sau, nhẹ nhàng quỳ

 xuống băng lại vết thương cho cô nàng.

-Xong rồi. Chị vào nhà đi.

-Cảm ,............. Cảm ơn.

......................

-Con về rồi...

-Thùy Dương về rồi ã? Lên thay quần áo rồi xuống ăn cơm nhá?

-Vâng.

Thay xong quần áo, Thùy Dương đến giường cầm chiếc áo sơ mi và

 không ngừng suy nghĩ:

-Sao lại đối xử tốt vs mình như thế? Không lẽ..... Cậu ta thích mình?

 Không phải vậy chứ?........... Mà mình đang suy nghĩ cái gì vậy trời?......

===''===

-Việc tôi bảo cậu điều tra đến đâu rồi?

-Dạ thưa ngài đây là toàn bộ hồ sơ và lý lịch về cô Thùy Dương. Ngoài

 ra, đây là những hình ảnh mà ngài bảo tôi theo dõi trong thời gian qua.

-Được rồi. Cậu làm tốt lắm. Hãy tiếp tục theo dõi.

-Dạ.

===''===

-Là tôi. Hôm nay gặp nhau được không? Tôi có đồ muốn trả cậu.

................

..............

-Đây. Trả lại cậu._ Thùy Dương chiếc áo sơ mi lần trước cho Bảo Anh.

-Hẹn hò tại sao lại ở đây chứ?

-Ai hẹn hò vs cậu. Vớ vẩn.

-Nhưng mà đi dạo công viên vào buổi tối cũng rất romantic.

-Chúng ta không phải tình nhân. Thế nên......... Không thể dùng hai từ 

lãng mạn được. Biết không nhóc.

-Tôi 20 rồi đó.

-Cậu 20 còn tôi 25 đó nhóc.

-Chị có muốn ăn kem không? Tôi đi mua.

-Ùm. Cũng được.

-Vậy đợi tôi một lát.

................

.............

-Kem của chị.

-Cảm ơn........ Đối vs ai cậu cũng như vậy sao?

-Gì chứ?

-Đối vs ai cậu cũng dịu dàng và chu đáo vậy sao?

-Không.

-Vậy chứ sao?

-Tôi chỉ dịu dàng và chu đáo vs người tôi thích thôi._Bảo Anh nhìn 

Thùy Dương và từ từ kê sát vào mặt cô nàng làm không khí trở nên

 căng thẳng. Thùy Dương chóp chóp mắt:

-Cậu........ Định làm gì vậy? Không được làm bậy đó.... Nếu không tôi la 

lên đó.... Nè......

-Kem dính đầy miệng hết rồi. Bẩn quá đi.

Thùy Dương ngượng đến đỏ cả mặt:

-Gì chứ? Tại kem ngon mà.

-Vậy ăn nhiều một chút đi_Bảo Anh mỉm cười.

..................

-Tôi vào nhà đây. Cậu cũng về đi._Thùy Dương quay đi thì đột nhiên 

Bảo Anh kéo mạnh tay cô nàng lại ôm chặt. Làm Thùy Dương ngẩng 

người.

-Có một điều mà chị không biết................ Tôi.........._ đẩy nhẹ Thùy

 Dương ra vì không thể nói được những lời mình muốn nói:

-Tôi...... Tôi rất muốn được làm quản lí của chị. Vì vậy, dù cho scandal có lắng xuống thì hãy cho tôi tiếp tục được ở bên cạnh chị. Chỉ vậy thôi. 

Tôi về đây..

-Tại sao lại không nói được chứ_ BảoAnh nói thầm.

Thùy Dương đơ người ra, khẽ đưa tay đặt vào lòng ngực dường như tim đập rất mạnh. Phải mất ít phút cô mới có thể vào nhà.

                                                                    ===''===

-Hôm nay em cũng là khách mời cho buổi ra mắt phim mới của đạo diễn 

Charlie Nguyễn đó.

-Bắt đầu vào lúc mấy giờ vậy anh?

-7 p.m 

-Mình có cần gọi cho cậu ta không? Mà sao mình phải gọi? Không gọi._ Thùy Dương nghĩ. 

''Nè hôm nay tôi có dự buổi ra mắt phim ở khách sạn OMNI. Nếu không bận gì cậu cũng đến đi''_tin nhắn từ Thùy Dương.

-Chị ơi. Sắp đến chị diễn rồi._ một thư kí chạy vào phòng hóa trang.

-Ùm. Chị biết rồi.

Vì có buổi học ngoại khóa nên không thể mang điện thoại bên mình.

 Bảo anh và tất cả mọi người đều bỏ điện thoại vào cặp của mình hoặc 

tắt điện thoại.

...........................

-Cái tên này. Tại sao lại không nghe điện thoại của mình chứ? Nhắn tin

 cũng không thèm trả lời. Được rồi không gọi nữa, mặc kệ cậu.

-Thùy Dương. Vào trong đi. Mọi người đang trả lời phỏng vấn và chụp

 ảnh đó.

-Vâng. Em sẽ vào ngay.

===''===

-Hôm nay các bạn chắc mệt cả rồi. Buổi ăn tối tôi sẽ trả. Muốn ăn gì cứ

 gọi thoải mái._ Lời thầy giáo.

-Vậy chúng em không khách sáo._ Những tiếng cười sảng thoái của mọi người. Lúc này mở điện thoại lên xem, một tin nhắn và 15 cuộc gọi nhỡ 

từ Thùy Dương. Bảo Anh đứng dậy rời khỏi bàn ăn thì Hoàng Yến kéo

 lại:

-Cậu đi đâu vậy? Mọi người cùng ăn tối vs nhau kia mà?

-Các cậu cứ ăn đi. Tớ có chuyện phải đi trước.

.....................

-Sao lại đứng đây một mình vậy? Không vào trong nói chuyện cùng mọi người sao?_ Tiếng của Suly.

-Là cậu à?

-Ngạc nhiên lắm ã? Tớ cũng là khách mời của buổi tiệc mà.

-Vậy sao?

-Hôm nay trông cậu rất đẹp.

-Cảm ơn cậu. Cậu cũng đâu kém.

-Vậy tớ vào trong trước._Suly quay đi thì điện thoại Thùy Dương reo:

-Vâng. Em nghe.

-Em đang ở đâu? Vào trong đi anh muốn giới thiệu vs nhạc sĩ cũng khá 

có tiếng trong làng showbi.

-Anh đang ở đâu? Phòng 205. Ok, em lên ngay.

Khi Thùy Dương lên đến cầu thang thì một nhân viên phục vụ gọi lại:

-Chị là Thùy Dương?

-Phải.

-Quản lí Zin nói là đang đợi chị ở phòng 198. Chị đến đó đi.

-Nhưng không phải 205 sao?

-Anh ấy bảo nói vs chị như vậy. Còn vì sao thì em không biết.

-Cảm Ơn.

.............

-giám đốc? Em đến rồi...._ thùy Dương gõ cửa mãi nhưng không thấy ai 

lên tiếng, mở cửa vào xem thử:

-Đây không phải là phòng chứa đồ sao?_ Nói vừa dứt câu thì chợt có cánh tay từ phía sau đẩy mạnh Thùy 

Dương vào, khóa trái cửa bên ngoài.

-Nè, làm gì vậy? Mở cửa, mở cửa ra. Có ai ngoài kia không? Cứu tôi... Tôi bị kẹt trong này._ Thùy Dương đập mạnh cửa và gọi to nhưng chẳng ai nghe thấy.

-Phải rồi.. Điện thoại. Điện thoại mình đâu?_ nhớ ra túi đã bỏ ở phòng ăn rồi.

-Không phải chứ? Sao trong này tối quá vậy? Mình không thấy gì hết.

 Làm sao đây? Có ai ngoài đó không? Trong này có người... Làm ơn 

giúp tôi vs......??

..............

-Suly thấy Thùy Dương đâu không?_Quản lí zin.

-Thùy Dương ã? Em không thấy chuyện gì vậy anh?

- cô ấy đi đâu, anh đã bảo là lên phòng 205 để gặp nhà sản xuất mà đến giờ vẫn không thấy bóng dáng cô ấy đâu cả. Còn bỏ cả điện thoại ở 

phòng ăn nữa chứ. Thật là...

- Chắc Thùy Dương mệt nên về trước. Anh cũng đừng lo quá.

-Ùm.

-À, anh à? Anh chuẩn bị về đúng không? Em có thể đi nhờ xe anh không? Trời khuya quá nên em hơi sợ.

-Ùm được. Mình đi thôi.

-Lần này, tao xem ai sẽ cứu mày_Suly nghĩ thầm.

................

-Bảo Anh, cậu đang ở đâu? Mau xuất hiện đi.......... Ở đây tối lắm.... Tôi

 rất sợ._ Thùy Dương thì thầm trong tiếng nấc.

-Cái gì vậy? Cái gì đang chuyển động đằng kia vậy?_ có cái gì đó đang chuyển động trong bóng tối và ngày một tiếng gần hơn.

-Bảo Anh, cứu tôi.............._hét lớn.

.............

Cánh cửa được mở ra trong bóng tối. Thùy Dương nhìn thấy lờ mờ qua ánh sáng bên ngoài. Sự vui mừng cùng vs những giọt nước mắt, chạy

 thật nhanh về phía cánh cửa:

-Bảo Anh._ Ôm chặt.

-Em không sao chứ?_Thùy Dương ngước nhìn.

-Quốc Minh............ Sao lại là anh?

-Lúc nảy, anh đi ngang qua chợt nghe có tiếng la bên trong. Thì ra người đó là em.

-Cảm ơn anh đã cứu em.

-Em không sao chứ?_Quốc Minh lau nước mắt cho Thùy Dương.

-Anh đưa em về.

Bảo Anh đến trễ một bước. Nếu không gặp tai nạn chắc rằng người đó

 đã là Bảo Anh. Chỉ biết nép mình vào góc tường nhìn Thùy Dương.

                                                                              ===''===

Điện thoại Bảo Anh reo lên:

-Sao hôm qua cậu không nghe máy? Tôi đã gọi cho cậu rất nhiều lần.

-Tôi bận.

-Cậu có biết hôm qua là ngày khủng khiếp vs tôi như thế nào không? Tôi rất sợ......... Và đã gọi tên cậu...... Tôi đã nghĩ đến cậu._Thùy Dương cúp máy.

-Mình điên thật rồi.

Bảo Anh không nói gì cả. Chỉ biết cắn chặt môi cố không để phát ra

 tiếng nấc. Đặt tay lên lòng ngực, rì chặt. Có lẽ những vết thương bên

 ngoài không đau bằng vết thương trong lòng.

.................

-Con đi học đây.

-Bảo Anh? Mặt con sao thế?Tay nữa? Sao thế này?

-Con không sao.

-Đúng là không ra thể thống gì hết._Ba Bảo Anh bước xuống.

-Ông ăn sáng rồi hãy đi.

-Tôi ăn không vô.

-Con cũng đi học luôn đây.

-Bảo Anh............Bảo Anh........

.............

-Bảo Anh, tay cậu sao thế? Mặt nữa?_Hoàng Yến hoảng hốt.

-Tớ không sao.

-Bị như vậy mà nói không sao. Cậu gặp tai nạn ả?

-Ùm.

-Quay qua đây, để tớ xem nào,.,

...........

Thùy Dương thì tự nhốt mình trong phòng, thất vọng vì ngày hôm qua Bảo Anh đã không xuất hiện. Sợ lại suy nghĩ lung tung Thùy Dương 

đến gần cửa sổ để tâm trạng thoải mái hơn. Bất chợt nhìn thấy Bảo Anh:

-Cậu ta đến đây làm gì?.......

Đứng đó khá lâu. Nhưng khi định quay đi thì:

-Đứng lại. Ai cho phép cậu đến rồi lại bỏ đi ã?

Nụ cười đặt nhẹ trên môi Bảo Anh, quay lại và bước thật nhanh về phía Thùy Dương, ôm chặt:

-........Xin lỗi....... Chắc chị đã rất sợ.......

-Cậu?............_Thùy Dương đẩy nhẹ Bảo Anh ra.

-Cậu sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao? Sao lại bị thương vậy?

-Không có gì. Tôi chỉ sơ ý bị ngã thôi.

-Mất hết khuôn mặt đẹp trai rồi._Không nói gì cả, Bảo Anh chỉ mỉm cười và nhìn Thùy Dương thật lâu.

===''===

''Hôm nay gặp nhau được không? Khi nào diễn xong gọi cho tôi, tôi đến đón chị''.

-Bảo Anh? Em có nghe tôi giảng không? Sao cứ chăm chú vào điện thoại thế ã?

-Dạ? Em xin lỗi.

-Thùy Dương có bận gì không? Hay đi ăn cùng tụi này đi _Một nhóm

 người trong ekip lên tiếng.

-Mọi người cứ đi đi ạ. Em có hẹn rồi.

-Chắc là bạn trai chứ gì ?Được rồi.Vậy tụi này đi trước nhá...Bye...

===''===

Tôi đến rồi.Chị đang ở đâu? 

-Cậu cứ đứng đó đi..Tôi ra ngay_Thùy Dương ngắm mình thật kĩ trong

 gương khá lâu.

-Sao lâu vậy?

-Gì chứ ?Uả mà xe cậu đâu? Đến đây bằng gì thế?

-Hôm nay tôi không đi xe.

-Thế cậu đến đây bằng cách nào?

-Xe bus.

-Cái gì Xe bus?

-Ùm_Bảo Anh mỉm cười.

-Đừng nói với tôi là chúng ta sẽ đi về bằng xe bus đấy nhá?

-Ùm.

-Cậu đùa đấy à ? Tôi là người nổi tiếng mà phải đi bằng xe bus sao? 

Không đi_Thùy Dương quay đi.

-Đi đi mà.Dù sao tôi cũng đến rồi_Bảo Anh kéo tay Thùy Dương.

-Nè,cậu làm gì vậy?Đã nói là không đi....Bỏ tôi ra...

-Đi đi.....đi đi..

===''===

-Chị không thấy nóng sao? Cởi khẩu trang và nón ra đi.

-Cậu điên rồi sao? Trên xe rất nhiều người.Họ sẽ nhận ra tôi đó_Thùy 

Dương nói khẽ.Bảo Anh mỉm cười vs hành động của Thùy Dương cứ

 che mặt mỗi khi có ai đó ngoáy nhìn.

-Nè.....Cậu muốn đưa tôi đi đâu vậy ã?

-Chị có đói không?Có muốn ăn gì không?

-Lúc nảy thì rất đói nhưng bây giờ thì no rồi.

-Sao vậy?

-Cậu còn dám hỏi nữa sao tên đáng ghét

-Có phải vì chị không thích đi xe bus không?

-Không phải là không thích,mà là rất rất không thích.

-Được rồi...Đến rồi mình xuống thôi......Nè từ từ thôi...

-Không cần cậu quan tâm .....Ui....._Thùy Dương ngã chúi người về phía trước vì xe thắng gấp.

-Cẩn thận......_Bảo Anh nhanh chóng giữ cô nàng lại.

-Thật phiền mà....Tôi muốn về nhà.....không muốn đi đâu nữa hết...sao tôi phải nghe theo những chuyện vớ vẩn của cậu chứ.?..-Thùy Dương vẫy tay gọi taxi.Nhưng Bảo Anh chẳng nói gì cả,vẫn nhẹ 

nhàng đến bên Thùy Dương nắm lấy tay cô nàng.

-Đi thôi ....Đừng giận nữa...Tôi xin lỗi..._Hành động của Bảo Anh khiến 

Thùy Dương không nói được gì cả.Đôi chân chỉ biết bước sau Bảo Anh và tay vẫn nắm chặt.

-Chị muốn ăn gì?

-Dầu mỡ, chất béo, hỗn tạp.....v...v...Cậu nghĩ tôi sẽ ăn gì đây_Thùy

 Dương tỏ vẻ khó chịu.

-Vậy thì tôi sẽ đưa chị đến một nơi.....

===''===

-Gì vậy? Ngôi nhà này là của cậu sao?

-Ùm..Thấy thế nào?

-Cũng được.Rất dễ thương.

-Vào trong thôi.

Ngôi nhà nhỏ, gọn,xung quanh trồng hoa và cây cỏ xanh tươi,có bãi cỏ, sân golf, một chiếc bàn đặt ngoài vườn hoa.Bên trong căn nhà được

 trang trí khá đơn giản tạo cho người khác cảm giác thoải mái.

-Ngôi nhà có vẻ hơi nhỏ...Bố mẹ cậu đâu? Sao tôi không thấy?

-Chỉ có mình tôi sống ở đây thôi.

-Sao? Mình cậu ã?

-Ùm.Chị là người đầu tiên tôi đưa đến...

Thùy Dương nhìn Bảo Anh rất lâu

-Tại sao...cậu lại đưa tôi đến đây?

-Nơi này rất yên tĩnh, không ồn ào.Khi nào tâm trạng tôi không vui hay 

bực tức tôi đều đến đây nên tôi đã đưa chị đến.

-Chị cứ nghỉ ngơi hay đi loanh quanh đâu đó cũng được.Chắc chị đói rồi nên tôi sẽ nấu gì đó cho chị ăn, khi nào xong tôi sẽ gọi.

-Cậu cứ như vậy thì tất cả cô gái trên thế giới này sẽ đỗ mất thôi.

===''===

-Đang xem gì đấy? Xuống ăn thôi,Tôi nấu xong rồi.

-Ùm................Wow.....Cũng không đến nỗi tệ.Tôi không ngờ cậu cũng

 biết nấu ăn nữa chứ...Tôi thì rất vụng về nên mẹ lúc nào cũng mắng.

-Thử đi....Ngon không?

-Ùm.Ngon lắm.

-Vậy ăn nhìu vào.

-Lúc nảy tôi có tình cờ thấy ảnh của cậu lúc nhỏ..., so với bây giờ rất 

khác...Sao cậu lại thay đổi nhìu đến vậy?

Im lặng một lúc:

-.............Từ nhỏ, ba tôi không mong tôi được sinh ra trên thế giới này.

Ông ấy không thích con gái và điều đó cũng làm ông ấy rất khó chịu....Mỗi khi nhìn thấy tôi.

-Và cũng chính vì vậy mà cậu không có tấm ảnh nào chụp chung với ba mình.....Cậu thay đổi...Đúng chứ?_Thùy Dương nhìn Bảo Anh.

-10 năm trước có một con bé bị bỏ rơi và té ngã. Đúng lúc đó một cô gái xa lạ đã đến nhẹ nhàng quan tâm nó, băng bó vết thương cho nó. Trong suy nghĩ non nớt của con bé lúc đó về cô tiên xinh đẹp trong chuyện 

cổ tích xuất hiện. Có thể ...đối vs chị nó không là gì cả.Nhưng đối vs 

con bé đó là điều ấm áp và ý nghĩa nhất mà nó nhận được.

Khung cảnh xung quanh trở nên yên lặng.Họ nhìn nhau thật lâu, chẳng ai nói với nhau câu nào.Nhưng tận sâu trong tim mỗi người đều đang

 lên tiếng.

-Nè ....Nhà cậu có gì uống không?Tôi muốn uống gì đó...Bia nhá?

-Tôi không uống được bia.

-Ùm phải rồi cậu chỉ là cậu nhóc thôi mà ....Tôi quên mất..._Thùy Dương cười lớn.

-Tôi...._Bảo Anh đi xuống nhà.

-Nè....Chị uống ít thôi đó.

-Cảm ơn.

-Ơ?Cậu cũng biết chơi giuta nữa ã?

-Một chút.

-Chơi một bài tôi nghe đi...

-Chị phiền thật...Tôi không chơi đâu..

-Đi mà....cậu chơi nhá?

-Được rồi...được rồi.

''Từ khi giấc mơ của anh bắt đầu....Có em.....Là khi trong trái tim anh đã

 có hình bóng em......Anh đã hiểu được ý nghĩa của sự tồn tại.

Kể từ khi gặp em...Người đã bước ra từ giấc mơ kia...

...........

...........

Nếu giấc mơ không có thật........Liệu trái tim nhỏ bé này có vượt qua .....

Hình bóng em đã in quá rõ trong tim này.Anh phải làm sao?Phải làm sao đây?...

...........''

-Tại sao mỗi khi bên cậu ta mình lại cảm thấy bình yên đến thế này?Tim mình như loạn cả lên...

-Chị ngủ rồi sao?_Thùy Dương ngã vào vai Bảo Anh.Bảo Anh nhẹ nhàng đặt đàn xuống,dìu cô nàng ngã xuống giường,đắp chăn lại rồi ngắm nhìn thật kĩ khuôn mặt xinh đẹp đó.Bảo Anh khẽ nắm lấy tay Thùy Dương.

-Nếu đây chỉ là giấc mơ.................Anh muốn mình mãi mãi sẽ không bao

 giờ tỉnh lại_Hôn nhẹ lên trán.

===''===

-Chị thức rồi sao? Lúc nảy tôi đã bảo đừng uống nhìu quá...Uống cốc

 sữa nóng đi.

-Tôi ngủ bao lâu rồi?

-2 tiếng.

-Cái đó........Cậu vẫn chưa vứt sao?_Thùy Dương chỉ vào móc khóa treo trên túi Bảo Anh.

-Không vứt......Đến sau này cũng sẽ không vứt..

-Nó có giá trị gì đâu? Chỉ là một cái móc khóa rẻ tiền thôi mà? Tôi nhớ lúc đấy tôi đã mua nó ở....sạp hàng ven đường thì phải..?_Câu nói vô tư của Thùy Dương làm Bảo Anh hơi tức giận.

-Chị thật là.......

-Alo?..._Điện thoại Thùy Dương reo.

-Vâng?Sao ạ?...Được rồi em về ngay.

-Chuyện gì vậy?

-Tôi quên mất hôm nay có hẹn với nhạc sĩ Toàn Thắng và giám đốc.Tôi đi trước đây.

-Nè.... Để tôi đưa chị đi?

-Không cần đâu nhóc... Tôi không muốn lại đi xe bus lần nữa đâu.

===''===

-Giọng của Thùy Dương tôi nghĩ hợp với ballad nhẹ nhàng_Nhạc sĩ

-Ùm! Tôi cũng nghĩ vậy. Single lần này tôi nghĩ sẽ cho ra mắt MV luôn_giám đốc lên tiếng.

-Rõ ràng là mình đã nghe giọng nói của ai đó...? Không thể nào mơ được?...

-Thùy Dương?......Thùy Dương........?Em có nghe anh nói không?_giám đốc gọi lớn.

-Dạ? Em đang nghe đây ạ...

===''===

-Trời ơi? Tuần này lại có một tiết ngoại khóa. Các cậu có tin nổi không? Còn tớ thì chắc chết mất_Một sinh viên trong lớp hét lớn.

-Tớ thì thấy rất thú vị mà?

-Thú vị cái nỗi gì?Lần nào buổi học cũng kéo dài đến trời sập tối. Tớ mệt muốn lăn ra đất

 luôn._Đúng lúc đấy thầy giáo bước vào làm mọi người ai cũng im

 phăng phắc không dám lên tiếng.

-Sao? Chán nản lắm sao? Em học sinh kia chắc phiền vì tiết học ngoại

 khóa của tôi lắm.

-Dạ không đâu ạ.

-Được rồi. Chắc tôi lại làm em thất vọng rồi, ngày mai 9h chúng ta còn

 một tiết ngoại khóa nữa.Mong là các bạn sẽ có mặt đầy đủ. Bây giờ lập giáo án ra chương VI trang 315 học tiếp.

===''===

-Nơi chúng ta khảo sát có một bộ phận đang sửa chữa nên mọi người hết sức cẩn thận đừng đến gần khu vực đó. Rõ chưa?

-Dạ. Chúng em biết rồi ạ

-Nơi này đang sửa chữa cậu cẩn thận đấy Bảo Anh._Hoàng Yến.

-Tớ biết rồi.

Chợt nhớ đến Thùy Dương nên Bảo Anh đã lấy điện thoại ra gửi tin

 nhắn nhưng vô tình chiếc móc khóa rơi ra.

-Bảo Anh, nhanh lên/

-Ùm...Tớ đến liền.

.....

....

-Hôm nay em có buổi họp Fan và đại diện kí tặng sách cho trẻ em nghèo. Bây giờ xe sẽ đi đến buổi họp Fan trước_giám đốc.

-Không. Em muốn đến buổi kí tặng sách cho trẻ em nghèo trước.

-Nhưng lịch em đã sắp xếp hết rồi?.... Sao có thể?

-Có thể đổi lại được mà...

-......Thôi được rồi...... Cho xe đến cô nhi viện. Ở đó có rất nhiều phóng

 viên nên em phải chú ý đến hình tượng. Biết không?

-Em biết rồi.

-Ringring.....''Hôm nay tôi có buổi học ngoại khóa nên chắc sẽ không gặp chị được.... Đừng khóc vì quá nhớ tôi đó._Tin nhắn từ Bảo Anh.

-Cậu quá tự tin rồi. Tôi cũng rất bận rộn đó.

-Em nói gì?

-À không.

......

......

-Ca sĩ Thùy Dương đến rồi...

-Đến rồi kìa..... Nhanh lên....

-Thùy Dương đến rồi_Hàng nghàn phóng viên chạy lại khi thấy xe Thùy Dương đến.

-Được rồi..... Đừng chen lấn..... Đừng chen lấn......

-Con chào sơ.

-Rất vinh dự vì hôm nay được con nhận lời đến đây.

-Không đâu ạ! Con mới là người cảm thấy vinh dự vì được các sơ đón 

tiếp thế này.

-Được rồi.. Ta đi thôi. Các em nhỏ đang chờ con bên trong.

-Vâng ạ!

Vài tiếng kí tặng sách cũng qua.Thùy Dương được đùa giỡn vui vẻ với 

các em nhỏ trước hàng ngàn phóng viên.

-Em phải vào nhà vệ sinh một chút.

-Đi theo anh._giám đốc quản lí của Thùy Dương.

TIN MỚI: 3h chiều ngày hôm nay tại buổi học ngoại khóa khoa ngoại

 thương của trường ĐH nổi tiếng quốc gia Tp HCM tại công ty CTCP đã xảy ra một vụ tai nạn. Do công trình đang sửa chữa nên đã gây ra

 thương tích ngoài ý muốn làm một sinh viên trẻ bị kẹt lại do đá rơi

 xuống và 3 sinh viên bị thương đang được chuyển đến bệnh viện.Tại 

hiện trường vẫn chưa có thông tin gì cụ thể về sinh viên này chúng tôi sẽ tiếp tục cung cấp thông tin sau vài phút.

- Đó chẳng ..... Chẳng phải là móc khóa của Bảo Anh sao?....................

 Không..... Thể nào._Thùy Dương bỏ đi nhưng người quản lí nắm lại.

-Em điên rồi sao?Hàng ngàn phóng viên đang chờ em trong đó. Em bỏ đi như vậy thì anh biết phải làm sao? Còn buổi họp mặt Fan nữa...

-Không được em phải đến đó... Rất có thể người đó là Bảo Anh...._Thùy Dương hất mạnh tay người quản lí.

-Đứng lại... Vì một tên nhóc biến thái mà em muốn hi sinh hình ảnh của

 mình sao? Em phải vào trong cùng anh.

- Em xin lỗi. Nếu không có Bảo Anh .......Em cũng sẽ không cần cái hình ảnh nổi tiếng mà anh đã nói.

-Bảo Anh.....Cậu không được xảy ra chuyện gì......Hãy đợi tôi..... Tôi xin

 cậu_Lúc này tâm trí Thùy Dương không còn nghĩ được điều gì khác 

ngoài việc chạy thật nhanh đến bên Bảo Anh dù chân cô đang chảy

 máu vì giày cao gót.

.....

-Ơ? Nhìn kìa đó không phải là ca sĩ Thùy Dương sao?

-Ừ đúng rồi, mà chị ấy đến đây làm gì? Có người quen ở đây sao?

-Bảo Anh??.... Cậu đang ở đâu? Mau ra đây cho tôi?...... Bảo Anh .....Cậu không thể chết được,.... Hãy mau xuất hiện đi_Thùy Dương cào bớt lụt tung đất cát nơi hiện trường.

-Chị ấy đang làm gì vậy?_Hoàng Yến hỏi vs giọng thắc mắc.

-Chị............. Đang tìm tôi sao?_Bảo Anh lên tiếng từ phía sau.

Không cào bới nữa. Thùy Dương từ từ quay mặt lại, nước mắt đầm đìa

 khi nhìn thấy Bảo Anh.Không kịp phản ứng, Thùy Dương đã chạy thật nhanh và ôm trầm lấy Bảo Anh, làm tất cả mọi người có mặt ở đó điều 

chú ý.

-Tôi rất sợ.... Thật sự rất sợ... Sẽ không bao giờ được nhìn thấy cậu .

-Chị...........

-Đừng rời xa tôi....... Xin cậu đừng để tôi phải lo lắng vì cậu nữa._Thùy 

Dương nói trong tiếng nấc.

-Không đâu! Điều đó sẽ không xảy ra nữa đâu. Bây giờ tôi không sao rồi. Đừng khóc nữa.... Tôi đã bên cạnh chị rồi._Bảo Anh lao nước mắt trên mặt Thùy Dương khẽ mỉm cười:

-Mình đi thôi.

Đi được một khoảng Thùy Dương ngừng lại, mặt nhăn nhó.

-Sao vậy?_Bảo Anh nhìn xuống chân Thùy Dương.

-Chị đã chạy bộ đến đây sao?

-Lúc nảy tôi đã không thể suy nghĩ được gì. Tôi ....rất sợ cậu sẽ có 

chuyện. Trong đầu tôi cứ luôn xuất hiện hình ảnh cậu. Tim tôi như_Cất ngang lời nói đó là một nụ hôn trên môi Thùy Dương làm cô nàng

 không thể làm gì được và cũng không thể cưỡng lại nó. Nó quá nhẹ

 nhàng và ấm áp từ Bảo Anh.

Vậy là Bảo Anh phải cõng cô nàng ngốc nghếch về đến nhà. Đoạn 

đường không còn xa đối với 2 người. Chỉ mong đoạn đường này mãi mãi không bao giờ đến đích.

===''===

-Em chào anh.

-Em còn đến đây làm gì nữa? Thực chất em không cần đến người quản lí này. Bây giờ thì hay ho rồi. Em thích làm gì thì cứ làm. Không cần phải

 hỏi ý kiến anh nữa.

-Em xin lỗi.

-Em không cần phải xin lỗi. Mà người em nên xin lỗi là tự bản thân em. 

Ngay cả hình ảnh của mình em còn không giữ được thì có xứng đáng là một ngôi sao hay không? Có xứng đáng vs những người luôn dõi theo

 em không? Anh mệt lắm. Em về đi.

.......................

-Sao em lại ở đây?_Bảo Anh sau khi học xong ghé vào siêu thị mua ít đồ và về nhà mình. Nhưng khi mở cửa ra thì:

-Cái gì vậy? Chiến tranh vừa đi qua sau?_ Một đóng hỗn độn toàn là thức ăn bánh kẹo nằm rãi rác trên sàn nhà.

-Anh về ngồi ả? Em tưởng hôm nay anh sẽ không đến đây chứ.

-Ừm. Hôm nay em không có lịch diễn sao?

-Không.

-Mà sao lại như thế này ả? Em phải mau thu dọn đi chứ? Bừa bọn quá.

-Cứ để đấy tí em sẽ dọn mà. Đó là gì vậy? 

-Anh định mua một ít thức ăn

-Em cảm thấy hơn đói, anh làm em ăn nhá?

- Em đã dùng cả đóng thức ăn vẫn còn cảm thấy đói sao?_Thùy Dương không nói gì cả.

-Được rồi. Ngồi yên đó, anh sẽ nấu.

...............

Loay hoay trong gian bếp, bày những thứ lúc nảy ra Bảo Anh đã mua ra và chế biến chúng đột nhiên một vòng tay nhẹ nhàng từ phía sau ôm

 lấy Bảo Anh:

-Em mệt mỏi lắm........... Thật sự rất mệt mỏi..........

-Anh biết.........

Bảo Anh quay lại xiết nhẹ Thùy Dương vào lòng:

-Mỗi khi anh lớn tiếng em đều cáu gắt và trả lời lại nhưng hôm nay thì

 không như vậy.

-Một chút thôi.......... Cho em dựa vào anh một chút thôi.

Bảo Anh đưa Thùy Dương lên phòng, đắp chăn lại cho cô rồi trở xuống nhà dọn dẹp đóng hỗn độn lúc nảy và trở lại bếp nấu ăn. Xong, Bảo 

Anh lên thấy Thùy Dương vẫn còn ngủ, nhẹ nhàng nằm xuống bên 

cạnh cô nàng, vẫn khuôn mặt xinh đẹp và trong sáng đó:

-Anh xin lỗi.....

Thùy Dương từ từ mở mắt dậy nhìn Bảo Anh, mỉm cười:

-Tại sao?

-Có lẽ anh đã gây quá nhìu phiền phức cho em rồi.....

-Không phải xin lỗi em. Anh đã làm rất tốt. Anh đã làm được những gì mà rất nhìu người không làm được

-Đó là gì?

-Bên anh.......... Em bình yên._Thùy Dương xiết nhẹ Bảo Anh.

===''===

-Hôm nay ngày mấy nhỉ?_ Từ phòng tắm bước ra, bật điện thoại lên xem thì ra hôm nay là ngày 

sinh của Thùy Dương.

-Phải chuẩn bị một bất ngờ nho nhỏ cho cô ấy mới được._Bảo Anh mỉm cười.

''Hôm nay 8h p.m gặp nhau ở nhà chúng ta. Anh muốn cho em xem cái 

này. Nhớ đến đó.''

-Tin nhắn của ai vậy? Người yêu ả?_ người makup lên tiếng.

-Dạ không. Chỉ là bạn bình thường thôi.

-Nhìn em cười muốn híp mắt luôn rồi kìa.

.................

Đồng hồ điểm 7h p.m. Lúc này Bảo Anh cũng đang chuẩn bị tạo sự bất ngờ cho Thùy Dương. Những ánh nến được chảy dài từ cổng vào vườn hoa. Một chiếc ghế sofa được đặt giữa sân cỏ, có thể nhìn bao quát bầu trời. Chiếc ghita đặt sẵn trên sofa. Bánh kem cũng đã được chuẩn bị sẵn trong tủ đông. Và cuối cùng là chọn cho mình bộ quần áo thật bảnh đợi Thùy Dương đến.

7h45':

-Con ra ngoài đây ạ........ À hôm nay chắc con sẽ về hơi trễ. Bố đừng chờ con nhá?

-Hôm nay con gái bố đi đâu mà ăn mặc đẹp hơn ngày thường vậy?

 Trông con có vẻ hớn hở quá đó?

-Con có cuộc hẹn rất rất quan trọng. Con không nói nữa trễ giờ rồi bố ơi.

Nhưng khi ra đến khỏi cửa thì:

-Cháu đây........ Chắc là Thùy Dương rồi. Đúng chứ?

-Bác là?

-Ta là ba của Bảo Anh.

Thùy Dương đã được ba Bảo Anh đưa đến một nhà hàng khá sang

 trọng.

-Bác muốn gặp cháu, có chuyện gì sao ạ?

-Hôm nay ta muốn gặp cháu là chuyện của Bảo Anh.

-Bảo Anh? Bảo Anh đã xảy ra chuyện gì sao ạ?

-Không. Hôm nay ta gặp cháu là muốn nói vs cháu.......... Hãy rời xa Bảo Anh đi.

Thùy Dương thật sự bất ngờ trước đề nghị của ngài chủ tịch.

-Bác vừa nói gì ạ?.......bắt........ Bắt cháu phải rời xa Bảo Anh sao?

-Phải. Ta đã biết hết tất cả. Và cũng đã đến lúc chấm dứt cái trò chơi 

bệnh hoạn này lại rồi.

-Sao ạ? Trò chơi bệnh hoạn? Bác có biết lời nói lúc nảy sẽ làm tổn

 thương như thế nào đối vs cháu và Bảo Anh không? Chúng cháu đến vs nhau là tình yêu thật sự chứ không phải là đang đùa giỡn. Mong 

cháu trịnh trọng lời nói lúc nảy.

-Tình yêu thật sự sao? Cháu đã quá nông cạn rồi đó. Theo như ta biết, 

cháu là một ca sĩ rất có triển vọng. Nếu như vì chuyện này mà phút

 chóc sụp đỗ thì.......... Ta nghĩ là cháu không muốn. Đúng chứ?

-Bác đã quá xem thường cháu rồi. Cháu không phải là hạng người vì 

tham vọng mà đánh mất đi hạnh phúc của mình._ Thùy Dương đứng

 dậy.

-Nếu cho cháu chọn lựa. Thì cháu ............. Vẫn sẽ không thay đổi quyết định của mình đâu ạ. Cháu xin phép.

-Hãy nên cân nhắc thật kĩ. Tôi sẽ cho cô một cơ hội nữa. Tôi ....... Có thể nhấn chìm cô xuống bất cứ lúc nào. Nhưng nếu ngoan ngoãn rời xa Bảo Anh thì tôi sẽ giúp cô .......... Tỏa sáng đến mức ai cũng phải ngước nhìn._Thùy Dương đứng lại khi nghe lời nói của ngài Chủ tịch.

-Cháu rất cảm ơn nhưng xin lỗi............ Cháu không làm được.

Ba Bảo Anh rất tức giận:

-Vậy nếu điều cô đang làm........ Tổn hại đến Bảo Anh thì sao?

-Bác nói vậy ........ Nghĩa là sao ạ?

-Điều cô đang kiên quyết thực hiện ở bên Bảo Anh......... Cô nghĩ là tốt 

cho nó sao?

-Cháu không hiểu .......... Bác đang nói gì?

-Cô....... Chỉ đang làm vướng bận nó thôi. Nếu không có cô thì chắc nó 

đã đi du học từ lâu. Lẽ ra cô không nên xuất hiện. Vì cô, nó thà ở lại đây và bị tôi đuổi ra khỏi nhà tự mình kiếm tiền bằng hai bàn tay trắng. Cô

 nghĩ như vậy là tốt cho Bảo Anh sao?

Thùy Dương chẳng nói được gì cả. Miệng như bị đông cứng. Hai hai 

bấu chặt vào nhau. Nước mắt bắt đầu chảy xuống.

-Hãy rời xa nó. Và trả lại Bảo Anh những ngày tháng như trước kia. Ngày cô chưa xuất hiện.

9h p.m. Bảo anh đã gọi rất nhiều cuộc nhưng Thùy Dương không bất

 máy.

9h30'. Thời gian vẫn cứ trôi qua. Thùy Dương vẫn không đến.

10h p.m. Bảo Anh càng nóng lòng. Và đi tìm Thùy Dương.

''Anh đang trước nhà em. Em ra đi''_ Thùy Dương bước ra.

-Em sao vậy? Mình có hẹn vs nhau mà? Có chuyện gì sao em?

-Không có gì. Cậu về đi. Tôi hơi mệt.

-Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Sao hôm nay em lạ vậy?

-Tôi muốn nói rõ vs cậu vài chuyện. Những ngày qua nếu đã làm cậu

 hiểu lầm điều gì thì tôi xin lỗi. Tôi nghĩ mình nên làm bạn bình thường 

thì tốt hơn.

-Anh,............ không hiểu. Chẳng phải mới hôm qua mình vẫn rất vui vẻ

 sao? Anh đã làm điều gì sai đúng không? Anh xin lỗi. Anh có thể sửa

 mà. Em đừng giận nữa có được không?

-Cậu về đi....... Từ giờ tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa. Tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Cậu biết mà, tôi là một ngôi sao, tương lai tôi đang rất tỏa sáng. Không thể vì cậu mà mất hết được. Tôi không thể

 yêu một người con gái, cậu hiểu không? Cậu ....... Làm tôi rất ghê tởm.

-Đừng đùa nữa. Anh không thích đùa như vậy đâu. Em đang làm tổn 

thương anh đó. Đừng đùa nữa, được không em?

-Tôi không đùa. Là nghiêm túc đó._Thùy Dương bỏ vào, Bảo Anh nắm 

lại:

-Đừng làm cục đá cản chân tôi. Tôi ....... Không yêu cậu.

Bảo Anh thả lõng tay, nước mắt bắt đầu chảy. Không thể giữ được 

Thùy Dương nữa rồi. Cơn mưa lả chả rơi và ngày một nặng hạt. Thùy

 Dương cũng không thể đứng vững khi cánh cửa đóng lại. Khóc, khóc

 và chỉ biết khóc. Nhưng chỉ có cách đó mới có thể làm Bảo Anh quên đi Thùy Dương.

-Con không sao chứ?_ Thùy Dương chạy lại ôm trầm bố mình, người cô run lên:

-Bố ơi. Con đau lắm......... Thật sự rất đau. Con sẽ chết mất...... Bố ơi.....

-Nếu con nghĩ.......... Điều con làm là tốt cho người con yêu. Thì con 

không làm sai..... Con gái ngốc.... Đừng khóc. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi con à.

===''===

-Em chào anh.

-Sao rồi? Một tháng nghỉ ngơi bây giờ trông em đã ổn hơn rất nhiều rồi 

đó.

-Vâng.

-Bắt đầu làm việc luôn. Ok chứ cô gái?

-Vâng.

Khi Thùy Dương bước ra từ công ty thì va phải một nhóm người đang

 khiêng vác làm cô nàng té ngã:

-Chị không sao chư ạ?_ Người quản lí.

-Chúng tôi xin lỗi, xin lỗi. Cô không sao chứ?

-Tay chị chảy máu rồi.... Làm sao đây?

Thùy Dương nhớ lại ngày đầu tiên Bảo Anh xuất hiện. Đã băng bó vết

 thương cho mình. Nước mắt cô lại rơi. Tiếng khóc ngày một lớn hơn làm mọi người ai cũng hốt hoảng, họ nghĩ rằng chắc cô đã bị thương rất 

đau:

-Chị à?_ Người quản lí ngồi xuống cạnh Thùy Dương.

-Làm sao đây?_Những người khiêng vác lo lắng.

...................

....................

-Dừng lại._Thùy Dương bảo xe dừng lại.

-Chị à? Chúng ta đang trên đường đến buổi họp báo mà?

-Tôi bảo là dừng lại.... Hôm nay chị hơi mệt. Chị không muốn đến đó nữa. Chị sẽ nói vs giám đốc.

-Chị có cần em bên cạnh chị không.

-Không cần đâu. Cảm ơn em.

Ngồi trên chiếc ghế đá mà ngày trước cô đã cùng Bảo Anh ngồi. Bao

 nhêu kỉ niệm lại ùa về. Máy bay cất cánh cũng là lúc Thùy Dương nên quên hết tất cả nhưng sao khó quá. Mỗi bước chân cô đi là những hình ảnh của Bảo Anh lại hiện ra. Có lẽ hình ảnh đó đã đi vào trí óc cô quá 

nhẹ nhàng nên khó có thể xóa được.

===''===

 3 năm sau.....

-Giám đốc. Giám đốc muốn đến công ty trước hay về nhà gặp phu nhân 

trước?

-Công ty.

-Nhưng biết hôm nay giám đốc về phu nhân rất vui và rất mong được

 gặp giám đốc.

-Đừng nói nhiều... Đến công ty đi.

-Vâng.

...............

-Buổi khai mạc lần này chúng ta có chương trình văn nghệ. Giám đốc 

thấy sao?

-Cũng tốt. Như vậy sẽ ít gây nhàm chán.

-Vâng. Tôi sẽ đi sắp xếp và đưa danh sách các nghệ sĩ cho giám đốc.

-Alo.

-Con về rồi tại sao không về nhà? Mẹ rất nhớ con, ba cũng,........

-Mẹ à?_Bảo Anh chặn ngang lời nói của mẹ mình.

-Sao khi công việc công ty được giải quyết con sẽ về. Tạm biệt mẹ.

..................

-Con về rồi._Bảo Anh bước vào nhà.

-Bảo Anh? Con về rồi đấy à? Mẹ rất nhớ con. 3 năm qua con sống thế 

nào? Tốt chứ? Ăn uống có hợp không con? Khí hậu có làm con khó chịu không?

-Con vẫn tốt. Mẹ vẫn khỏe chứ ạ?

-Mẹ vẫn khỏe. Con vào thăm ba đi, ông ấy..

-Mẹ à? Con không có thời gian. Con về lấy ít đồ rồi đến công ty ngay._

Bảo Anh bỏ lên lầu.

-Bảo Anh? Bảo Anh à?

===''===

-Giám đốc. Đây là danh sách các nghệ sĩ mà đêm đó sẽ trình diễn. Những ca sĩ, nghệ sĩ đều rất có tên tuổi hiện nay.

Bảo Anh xem qua danh sách. Nhưng chỉ dừng lại ở một cái tên, có lẽ rất khó để quên được cái tên đó.

-Chương trình văn nghệ bắt đầu vào lúc 8h p.m đúng không?

-Vâng. Sau khi buổi lễ được bế mạc thì bắt đầu.

-Sau khi buổi lễ kết thúc, tôi muốn gặp một người. Cậu hãy sắp xếp đi. 

...............

..............

-Giám đốc, cô ấy tới rồi.

-Anh........... Tìm tôi sao?_ Một giọng nói quen thuộc. Tim Bảo Anh như một lần nữa sống lại. 

Thùy Dương không thể thấy được khuôn mặt Bảo Anh vì chiếc ghế trên bàn làm việc được quay ngược vào trong. Một người thân hình cao gáo, trông khá sang trọng và lịch lãm. Chiếc ghế từ từ quay về phía Thùy 

Dương:

-Lâu quá không gặp..........

Thùy Dương như chết đứng khi thấy Bảo Anh. 3 năm rồi. Một thời gian khá dài đủ để làm nguôi đi hay đơn giản vết thương cũng không còn 

nhức nhối nữa. Nhưng sao........

-Cậu...........

-Sao ả? Ngạc nhiên lắm sao? Chỉ mới 3 năm mà đã quên tôi rồi sao?.

-Cậu............ muốn gặp tôi có chuyện gì sao?

-Chỉ là đã lâu không gặp. Muốn biết ca sĩ Thùy Dương Bây giờ như thế 

nào.? Rất khác, ngày càng xinh đẹp và nổi tiếng. Phải rồi chà đạp lên 

tình yêu của tôi để đổi lấy đương nhiên là phải thành công thôi, đúng

 chứ?_Bảo Anh ngày càng tiến gần Thùy Dương.

-.................... Nếu không còn gì. Tôi ra ngoài đây._Thùy Dương quay đi

 thì Bảo Anh nắm mạnh tay cô lại ép sát vào tường.

-Sao? Sợ rồi à? Tôi vẫn chưa làm gì cô mà, sao sắc mặt kém vậy? À hay 

là cô cảm thấy ghê tởm tôi? Phải rồi, ca sĩ Thùy Dương ghê tởm con gái mà. Lại bị tôi đoán trúng nữa rồi, đúng chứ?

-Cậu ...... Vẫn còn nhớ sao? Đã là quá khứ và thời gian đủ để mọi thứ ngủ yên. Cậu........ Hãy gạt bỏ tất cả có được không?

-Gạt bỏ sao? Cô nghĩ tôi giống như cô sao? Lạnh lùng và sắt đá? Đúng,

 tất cả đã kết thúc và giống như cô nói là hãy để mọi thứ ngủ yên. Vì

 vậy thế nên............ Hãy đối xử vs tôi theo cách mà 3 năm trước cô đã

 từng đối xử. Lạnh lùng như một người không máu và nước mắt._Bảo 

Anh bỏ đi.

-Cái đó........ Cậu vẫn còn giữ sao?_Thùy Dương chỉ vào chiếc móc khóa treo trên điện thoại.

-...........Đối vs tôi....... Từ lâu nó đã không còn giá trị nữa rồi._Bảo Anh 

ném mạnh chiếc móc khóa trước mặt Thùy Dương rồi quay đi, nước mắt lại chảy. Thùy Dương cũng vỡ òa trong tiếng nấc. Chân cô không còn 

đứng vững được nữa.

''- Cái đó........Cậu vẫn chưa vứt sao?

 -Không vứt......Đến sau này cũng sẽ không vứt..''_Nhớ lại những gì Bảo Anh nói trước đây lại khiến cô đau đớn và loay hoay tìm lại chiếc móc 

khóa mà Bảo Anh đã vứt.

................

(3 năm trước)

-Bảo Anh? Con sao vậy? Sao ướt hết vậy nè? Sao ......... Mình con nóng quá vậy? Dì Linh? Dì Linh đâu?.....

-Dạ? Phu nhân?

-Mau phụ tôi đưa Bảo Anh lên phòng. Bảo Anh đừng làm mẹ sợ, con

 không được có chuyện gì đó.... Gọi bác sĩ đi. Nhanh lên.

-Dạ.

-Thùy Dương............... Thùy Dương._ Trong cơn sốt. Bảo Anh luôn 

miệng gọi tên Thùy Dương.

.............

-Đã xảy ra chuyện gì?_Phu nhân bước vào phòng làm việc.

-Bà sao thế? Chuyện gì là chuyện gì?_Ngài chủ tịch vẫn chăm chú vào quyển sách trên tay.

-Ông phải là người biết rõ hơn tôi.......... Bảo Anh.......... Có phải ông đã

 làm chuyện đó_Bỏ quyển sách trên tay xuống.

-Thì sao? Những gì tôi làm là muốn tốt cho nó. Muốn tốt cho cái gia đình này. Nó đang đi ngược lại vs lẽ phải. Bà là mẹ lẽ ra phải ngăn cản nó,

 dạy dỗ và hướng nó đi đúng đắn. Đằng này lại cưng chìu nó và để nó

 làm những chuyện xấu hổ và nhục nhã đó. Đúng là con hư tại mẹ.

-Ông sai rồi. Ông nghĩ mình đang làm đúng? Ông nghĩ mình là một người ba có trách nhiệm? Một người chồng tốt chăng? Thực chất ông chưa

 bao giờ đúng.20 năm trước không đúng thì bây giờ càng không.

-Bà..........

-Tôi vẫn chưa nói hết. Đừng tưởng xuốt thời gian qua tôi không lên tiếng là vì sợ ông. Mà là vì Bảo Anh và gia đình của tôi. Gia đình mà ông 

chưa bao giờ coi trọng nó. Ông không có quyền cấm đoán hay ngăn

 cản hạnh phúc của nó vì ông chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm của

 một

 người ba.

-Bà nói tôi không làm tròn trách nhiệm của một người ba? Vậy thì ai là 

người nuôi nó ăn học và lớn khôn như ngày hôm nay? Ai là người bỏ 

bao công sức của mình ra để kiếm tiền về nuôi cái nhà này ã?

-Đối vs ông tiền bạc và danh vọng mới là tất cả. Bảo Anh không cần 

những thứ đó. Nó chỉ cần tình yêu thương từ ba mình. Ông đã không 

cho nó được tình yêu thương thì hãy để người mẹ này cho nó. Bảo Anh là tất cả của tôi. Vì vậy tôi không cho phép bất kì ai làm tổn thương nó. Ông hãy nhớ rõ những lời tôi nói hôm nay._Phu nhân quay đi.

........

-Mẹ xin lỗi, Bảo Anh à. Mẹ đã không cho con được một mái ấm gia đình

 trọn vẹn. Ngay cả một bức ảnh gia đình mẹ cũng không có. Con có

 trách mẹ không?_Phu nhân nắm lấy tay Bảo Anh và lúc này ngài chủ tịch cũng đang 

đứng bên ngoài cánh cửa.

.===''===

-Giám đốc....... Giám đốc?_Người tài xế gọi lớn. 

-Chuyện gì?

-Ngài sao vậy? Tôi đã gọi ngài nảy giờ rồi đó. Ngài sẽ về thẳng nhà luôn chứ ạ?

-Ùm.

...........

-Bảo Anh, con về rồi đấy à? Sao con về trễ vậy? Công việc nhiều lắm 

sao con.?

-Không mẹ à. Buổi khai mạc kết thúc hơi trễ, mà sao mẹ không đi ngủ đi. Trễ rồi, mẹ ngủ sớm đi. Con về phòng đây._ Bảo Anh nhìn bà rồi quay

 đi.

-Bảo Anh à? Hãy đi thăm ông ấy. Hãy đi thăm ba con. Ông ấy........ Rất 

nhớ con.

Bước lên phòng. Bảo Anh đến phòng ba mình.đôi tay đã đưa lên nhưng sao nặng nề để mở một cánh cửa. Bao nhiêu kí ức không tốt đẹp lại hiện ra trước mắt Bảo Anh. Cuối cùng, Bảo Anh cũng bước vào. Một người đàn ông nhắm mắt nằm trên giường. Một năm trước ba Bảo Anh chợt

 phát bệnh, sức khỏe cũng trở nên yếu dần. Thấy ông đang ngủ Bảo 

Anh không tiện đánh thức nên trở ra ngoài.

-Bảo Anh à?_Tiếng gọi yếu ớt của ngài chủ tịch làm Bảo Anh đứng lại.

-Ba xin lỗi...... Bảo Anh à.... Hãy tha lỗi cho ba.

-Ông nói ra những điều đó có quá muộn không? Những gì ông làm

 không phải chỉ nói ra 2 từ xin lỗi rồi phủi bỏ hết trách nhiệm là được. 

Ông đừng nghĩ nằm đó thì tôi sẽ tha thứ cho ông. Ông đã quá xem

 thường tôi rồi.

-Ba....... Chưa từng nghĩ sẽ mong con tha thứ,. Điều ba có thể nói bây giờ là.......ba thật sự xin lỗi con, Bảo Anh._ Ông khóc, những giọt nước mắt lăn dài trên gói.

-Tôi vào đây không phải để nghe ông nói xin lỗi. Nếu không còn gì tôi ra ngoài đây.

-Thùy Dương......._ ngài chủ tịch lên tiếng khi Bảo Anh quay đi.

-Cô gái đó rất yêu con..... Hãy tha thứ cho những gì con bé làm. Ba xin lỗi.

-Ông nghĩ rằng cầm dao đâm thẳng vào tim tôi rồi nói rằng ba xin lỗi là

 tất cả kết thúc sao? Ông đừng mơ nữa._ Bảo Anh quát lớn.

Lúc này ngài chủ tịch không nói gì cả. Ông đưa bàn tay yếu ớt đang

 cầm vật gì đó cho Bảo Anh.

-Tất cả những gì ba làm cho con chỉ có thể như vậy.

Bảo Anh cầm lấy tấm hình. Đó là một tấm ảnh ghép có ba, bẹ và Bảo

 Anh lúc nhỏ. Cố không để rơi nước mắt.

-Mẹ con...... Bà ấy rất yêu con. Hãy yêu thương và quan tâm đến bà ấy.

-Đừng tưởng ông nằm xuống thì mọi chuyện sẽ hết. Hãy tự mình khỏe lại và làm những điều đó. Nếu ông có chuyện gì. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho ông._Bảo Anh bỏ ra ngoài, đóng sầm cửa lại.Cầm tấm hình trên tay không kiềm được nước mắt. Bảo Anh ngồi phịch xuống, khóc lớn.

...............

-Bảo Anh, ....con đấy à? Đợi mẹ một lát. Mẹ thay chăn khác cho con. Vậy sẽ ngủ ngon hơn....... Ối ....._Thấy mẹ đang thay chăn trong phòng, Bảo Anh đã đến ôm trầm lấy mẹ mình.

-Mẹ đã vì con cả đời mệt mỏi. Nhưng con chưa bao giờ thật sự muốn biết mẹ nghĩ gì. Mẹ có giận con không?

Người mẹ hiền từ đó chẳng nói gì, chỉ khẽ mỉm cười xoa đầu Bảo Anh.

-Mẹ chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ giận con.... Dù sao này con có như

 thế nào.... Thì con vẫn mãi là đứa con mà mẹ yêu nhất. Mẹ chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ. Mẹ luôn tự hào về con của mẹ.

===''===

-Lâu quá không gặp. Tao về rồi._ Bảo Anh đứng trước ngôi nhà mà đã từng có rất nhiều kỉ niệm. Nó vẫn không có gì thay đổi. Bảo Anh bước vào bên trong. Ngắm nhìn lại những đồ vật ngày trước. Cảm giác quen

 thuộc vẫn còn nguyên vẹn nhưng người đã không còn như trước. Đã 

xảy ra quá nhiều chuyện khiến tất cả điều thay đổi. Bảo Anh đến không lâu thì Thùy Dương cũng đến nhưng chỉ đứng bên ngoài nhìn vào. Khi cô định quay đi thì lúc này Bảo Anh cũng đã nhìn thấy:

-Đứng lại........ Ai cho em đến rồi lại tự ý bỏ đi ã?

Thùy Dương bất ngờ trước giọng nói của Bảo Anh phát ra từ phía sau mình.

-Em vẫn thường đến đây sao? Mọi thứ trong nhà không bám bụi. Có

 phải em đã đến đây không?

Thùy Dương vẫn im lặng. Nước mắt cô lăn dài trên má.

-Chỉ còn một bước là đến. Vậy tại sao.......... Lại phải đi một vòng xa vậy? Anh mỏi chân rồi. Không muốn tìm nữa. Em quay lại được không?_Câu nói Bảo Anh kết thúc là lúc Thùy Dương quay lại. Chạy đến và 

ôm trầm lấy Bảo Anh:

-Em xin lỗi.......... Em thật sự xin lỗi......._Thùy Dương nói trong tiếng nấc.

Lau những giọt nước mắt của Thùy Dương:

-Chẳng phải bây giờ chúng ta tìm thấy nhau rồi sao... Cảm ơn em ....... Đã quay lại._Đặt nhẹ lên môi Thùy Dương là một cái hôn ấm áp. Hạnh phúc vì cuối cùng họ đã tìm được nhau.

-Trả lại anh._Thùy Dương đặt vào tay Bảo Anh chiếc móc khóa.

-Em đã nhặt lại sao?

-Từ giờ, không được tùy tiện vứt nó nữa. Có biết không?

Xiết nhẹ Thùy Dương vào lòng.

-Anh biết rồi.

End.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro