51+52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương thứ năm mươi mốt

"Phác huynh, vị đây là?"

Mới vừa bị Phác Trí Nghiên lôi vào tiền sảnh Phác phủ, Lý Hạo liền vì hồng y nữ tử phương dung tuyệt đại xuất hiện trước mặt hắn mà hoảng thần. Hắn tự đánh giá còn chưa từng thấy nữ tử mỹ mạo như vậy, cho dù tìm từ mỹ nhất khắp thế gian này cũng không thể miêu tả được vẻ yêu dã diễm lệ của nàng. Hoảng thần thì hoảng thần, Lý Hạo chỉ đơn thuần tán thán dung mạo của nàng, đáy mắt toát ra sự đành chịu bởi sự tồn tại của nữ tử kia nơi thâm tâm của hắn.
"Trí Nghiên, sao muộn vậy với về chứ? Hẳn là làm học sĩ Hàn Hâm viện liền bận rộn rồi?"

Hiếu Mẫn nắm rõ hành động của Phác Trí Nghiên như lòng bàn tay, đã sớm thông qua niệm lực biết nàng sẽ mang Lý Hạo vào phủ. Vẫy tay để hạ nhân mang thượng dược tới giúp hắn bôi, Hiếu Mẫn cũng không cố kỵ người ngoài có mặt, trực tiếp nhuyễn tiến vào lòng Phác Trí Nghiên, ôm cổ nàng nói:

"Người ta rất nhớ ngươi đó, ngốc tử ngươi này... Sao cứ rước lấy nhiều đào hoa như vậy?!"
"Ha ha, Lý huynh chớ để ý..."

Phác Trí Nghiên hướng Lý Hạo đang thượng dược cười áy náy, ôm Hiếu Mẫn ngồi ở chỗ chủ nhân, nói:

"Ta chiêu rước đào hoa hồi nào? Chỉ là lão sư mời ta vào phủ thì không thể không vào, lúc đi ra lại gặp phải Lý huynh."
"Thì ra đây là Lý công tử."

Hiếu Mẫn một bộ dạng sáng tỏ, cười hồi đáp vấn đề hắn hỏi lúc đầu:

"Ta là nương tử chưa qua cửa của ngốc tử này."
"Thì ra là như vậy."

Khoé môi Lý Hạo nổi lên một vệt cười khổ, hắn tiện mộ Phác Trí Nghiên, cũng là đố kị Phác Trí Nghiên, không chỉ đậu bảng nhãn làm học sĩ Hàn Lâm viện, còn có một vị thê tử mỹ mạo vô song như vậy. Còn hắn đây? Hiện giờ đã sớm thành đối tượng bị người thoá khí, ngay cả người trong lòng của hắn, cũng không thể nhìn thấy. Ai, Lý Hạo lắc đầu, nhìn mảnh trời thanh lãnh bên ngoài kia, tự lẩm bẩm:

"Vì sao chỉ có vận mệnh của ta kém cỏi như vậy, lẽ nào lão thiên nhất định bức ta tới hoàn cùng đường mạt lộ sao?"
"Lý huynh, rốt cuộc ngươi làm sao vậy? Nếu coi ta là bằng hữu, hãy nói với ta, không chừng ta còn có thể giúp ngươi đó!"

Phác Trí Nghiên nhìn mặt Lý hạo bị đánh đến ứ thanh, trong lòng có chút không có tư vị. Nàng không chịu nổi bộ dạng đáng chán của người khác như vậy, ngay cả cảm giác cho người ngoài cũng là tuyệt vọng không giúp được.
"Phải nha, Lý công tử không ngại nói với chúng ta, nói không chừng chúng ta có thể giúp ngươi đó! Còn nữa, Trí Nghiên lại là chân tâm thực ý coi ngươi là bằng hữu đó! Ngươi cứ nhăn nhó như vậy, thực uổng phí một phiên tâm ý của Trí Nghiên đó."

Hiếu Mẫn nói không mềm không cứng, nhưng cũng khiến Lý Hạo nghe ra ý tứ trong lời nói.
Nuốt ngụm nước bọt, Lý Hạo suy ngẫm phút chốc sau đó rốt cuộc mở miệng, thanh âm thâm trầm mà xa xăm:

"Ta từ nhỏ liền mất song thân, hiện tại cũng chỉ miễn cưỡng ở trong thảo ốc ở khu bên, bình thường dựa vào viết gia thư cho bách tính mà sống qua. Những chuyện kia, gồm việc bị đánh tráo trong khoa khảo trước, Phác huynh ngươi lúc ở khoa khảo đã nghe ta nói qua. Ta không nói ngươi biết đó là, mấy năm trước ở hội hoa đăng ta nhận thức Như Ngọc, ngươi đã qua Hứa phủ, hẳn là biết thân phận của Như Ngọc, không sai, nàng là thiên kim của Hứa đại học sĩ. Lúc đó ta cũng không biết thân phận của nàng, chỉ là bị cầm thanh của nàng sở mê, thường thường viết chút thi từ để nàng đạn xướng. Tháng ngày lâu dài, ta cùng nàng liền sinh ra ái mộ chi tình. Chỉ là mỹ cảnh không dài, lúc lần đầu Như Ngọc đề cập về ta với phụ thân nàng, Hứa đại học sĩ chê gia cảnh ta quá mức bần hàn, cự tuyệt hôn sự này. Còn sau đó, vì sự kiên trì của Như Ngọc, Hứa đại học sĩ đáp ứng chỉ cần ta tham gia khoa khảo mà khảo vào tam giáp hàng đầu, ông liền cho phép gả Như Ngọc cho ta. Nhưng mà... ha ha, ta cô phụ Như Ngọc, ngay cả tiến sĩ cũng không khảo đậu."
"Vì vậy, Hứa đại học sĩ không cho ngươi lui tới cùng Hứa cô nương? Thậm chí định giao nàng ta cho ngốc tử nhà ta?"

Hiếu Mẫn nhíu mày, khá lắm cái Hứa đại học sĩ, lại đánh chủ ý lên đầu ngốc tử nhà nàng chứ.
"Xưa nay Hứa đại học sĩ ái tài, Phác huynh đệ chính là nhân tuyển ông thưởng thức nhất nhất. Mà ta, ngay cả ấm no của mình cũng không biết giải quyết thế nào, thì sao lại có thể cho Như Ngọc hạnh phúc được đây?"

Lý Hạo tự ti cúi đầu, luận dạng mạo, luận bối cảnh thân gia, chỗ nào hắn cũng không sánh nổi Phác Trí Nghiên.
"Sao lại không thể? Ngươi đã có tình với Như Ngọc, nên bài trừ vạn nan cùng một chỗ với nàng ấy. Không thử không nỗ lực, sao lại biết không thể chứ? Lý huynh văn thái không kém ta, sao không chiếm lấy sĩ ái của lão sư! Lý huynh, việc giúp này, chúng ta giúp ngươi."

Phác Trí Nghiên kéo kéo y tụ Hiếu Mẫn, nhỏ giọng nói:

"Hiếu Mẫn, chúng ta giúp Lý huynh chuyện này được chứ?"
"Hừ, Như Ngọc Như Ngọc, gọi thân thiết như vậy... Không bằng ngươi thú nàng ta đi, gọi như giúp được phiền muộn lớn nhất của Lý công tử đó!"

Thôi xong, tiểu tổ tông lại sinh khí rồi. Nguyên nhân rất đơn giản, ai bảo ngươi không có chuyện gì xưng hô thẳng người ta là Như Ngọc vậy chứ?!
"Ta, ta nào có! Ta chỉ là theo Lý huynh mới gọi vậy... Thôi mà, đừng làm rộn nữa, ta nói thật lòng đó. Chúng ta giúp giúp Lý huynh được không?"
"Muốn giúp thì cũng không phải không thể, chỉ là... Ngươi đừng có quên mỗ mỗ thả ta theo ngươi mà nói, còn có, thân sự của chúng ta làm sao giờ hả?"

Hiếu Mẫn cũng không sợ lời nàng bị người ngoài nghe thấy luôn, muốn nghe càng tốt, dù sao đã giữ uất ức nặng suốt ngày vậy mà.
"Ta, ta đáp ứng nàng, giúp Lý huynh... liền nói thân sự của chúng ta."

Phác Trí Nghiên đành chịu liếc nhìn Lý Hạo, vốn nàng đã định sau khi ổn định cùng nàng ấy làm thân sự rồi. Việc đã tới nước này, liền để tuỳ đến đi, chỉ càn nàng ấy vui vẻ là được.
"Ha ha, như vậy mới đúng chứ!"

Hiếu Mẫn hôn nhẹ một cái lên môi nàng, nói với Lý Hạo đang trợn mắt há mồm bên kia:

"Lý công tử, kỳ thực muốn Hứa đại học sĩ đáp ứng thân sự của các ngươi rất đơn giản. Nếu mà nói ngươi không chê thì có thể ở lại Phác phủ, nếu cảm thấy ăn không ở không thật không có ý tứ, coi như làm quản gia trong phủ, y thường gì tự có hạ nhân lại chuẩn bị cho ngươi. Hiện tại Trí Nghiên chỉ là học sĩ Hàn Lâm viện, không tiện mang ngươi theo bên người, ta tin hắn sẽ không mãi khuất thân làm học sĩ Hàn Lâm viện. Nếu Lý huynh không chê, có tể làm quản gia Phác phủ trước, sau khi hắn thăng quan hãy theo bên người hắn làm trợ thủ của hắn, một tới hai đi, tự nhiên cũng sẽ được thưởng thức. Còn đến Hứa đại học sĩ bên kia cơ!"

Hiếu Mẫn tiến đến bên tai Phác Trí Nghiên, nhỏ tiếng nói qua chủ ý của nàng. Mãi tới khi Phác Trí Nghiên không xác định ngước mắt nhìn Hiếu Mẫn, hỏi:

"Có thể như vậy? Nàng xác định sao?"
"Đương nhiên có thể, sao chứ? Ngươi không tin người ta nha!"

"Không có không có, chẳng qua là cảm thấy... này có chút..."

Phác Trí Nghiên giật giật khoé miệng, việc cần giúp này có chút lớn a.
"Sao vậy được chứ! Yên tâm đi ngốc tử, ngươi đã quên ta là người thế nào rồi?"

Ta là yêu! Hiếu Mẫn ý vị thâm trường cười lên, thấy Lý Hạo vẫn còn đang suy tư lời nàng vừa nói, lập tức hỏi:

"Lý công tử, thế nào? Nghĩ được rồi chứ? Ta nghe Trí Nghiên nói ngươi không muốn tham gia khoa cử, nếu là vậy, chi bằng nghe đề nghị của ta."
"Ân, cũng chỉ đành vậy."

Lý Hạo đứng dậy làm cái lễ với các nàng, cảm kích nói:

"Phác huynh, đại ân của ngươi ta ghi tạc trong lòng, sau này... Ta liền theo ngươi, ta tin ngươi sẽ là quan tốt, sau này, xưng hô thẳng với ta là Lý quản gia đi. Có chuyện gì, phân phó là được rồi, Lý Hạo ta nhất định sẽ ứng phó toàn lực."
"Vậy thì làm phiền Lý quản gia rồi."

Hiếu Mẫn đổi kêu một tiếng thuận miệng, vẫy một hạ nhân theo sau hắn, nói:

"Lý quản gia, sau này ngươi hãy ngụ ở tây sương phòng đi, trước tiên ngươi đi với hắn tìm hiểu Phác phủ, có vấn đề gì hỏi hắn là được rồi. Chúng ta nói được rồi, làm quản gia có dáng vẻ của quản gia, làm không được, thì đừng trách ta không lưu mặt mũi cho ngươi."
"Hiếu Mẫn, rốt cuộc hắn là Lý huynh đệ."
"Không có sao không có sao, yên tâm đi, nhất định ta sẽ làm được."

Lý Hạo cười cười với các nàng, hắn không ngại những lời nói kia của Hiếu Mẫn, thậm chí rất cảm tạ nàng. Vốn khoa cử phải ba năm một lần, hiện giờ có thể đi theo bên người Phác Trí Nghiên cũng rất không tệ, cái gọi là đại trượng phu co được dãn được, nhiều năm cơ hàn như vậy đều nhẫn qua rồi, những thứ khác có đáng là gì chứ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lại đứng ở cửa Hứa phủ, trong tay Phác Trí Nghiên có thêm phần hỉ thiếp, trên mặt đành chịu nhiều hơn tự tại. Nàng vẫn không hiểu được, vì sao Hiếu Mẫn lại mang chuyện trợ giúp kéo vào thân sự của các nàng. Thảo nào hôm qua ân cần vậy lại để Lý Hạo làm quản gia còn muốn hắn đi theo bên mình, sáng hôm nay còn rất sớm đã tống nàng ra ngoài, thuận tiện cho nàng một phần hỉ thiếp bỗng biến ra từ đâu. Thuyết khách*, thật không biết hiện tại vai trò của nàng là thuyết khách thế nào.
Đi vào thư phòng, Hứa Đức Trung cảm thấy vui mừng sâu sắc vì Phác Trí Nghiên tự thân tới, vội kêu quản gia mang hai bôi trà nóng lên, ngồi trước mặt nàng, cười nói:

"Trí Nghiên a, hôm nay sớm vậy tới tìm ta có chuyện gì nha?"

Không phải là thực sự coi trọng nữ nhi Như Ngọc của ông đi?!
"Là vầy."

Phác Trí Nghiên hai tay nắm thật chặt hỉ thiếp, hít sâu một hơi sau đó, biểu tình chân thật nói:

"Học sinh lần này tới, là có vấn đề hướng lão sư thảo giáo cho."
"Nga? Vấn đề? Chỉ là không biết Trí Nghiên muốn thảo giáo là vấn đề gì?"
"Học sinh muốn hỏi là, môi chước chi ngôn phụ mẫu chi mệnh hoặc là lưỡng sương tình nguyện, đến cùng thì loại nào càng có thể cho nữ nhi hạnh phúc đây?"

Phác Trí Nghiên mở hỉ thiệp trong tay ra, nhìn danh tự ở trên, lại hít sâu nói:

"Học sinh có một bằng hữu, gia đồ tứ bích nhưng rất có tài hoa. Chỉ là nhìn thấu thế gian này người lừa ta gạt, cam nguyện làm bách tính bình đầu. Sau đó, bằng hữu này của con cùng một vị thiên kim tiểu thư phú gia nhà người ta có tình với nhau, vốn định thú nàng qua cửa giúp cho hạnh phúc. Tiếc là phụ thân đối phương bất mãn gia cảnh của hắn, đuổi hắn ra cửa, thậm chí còn thay nữ nhi tìm kiếm một nhà môn đăng hộ đối. Lão sư, người nói... kết cục như vậy..."
"Tự cổ chí kim thân sự nữ nhi đều do phụ mẫu làm chủ, chỉ là nói vậy thường sẽ có tồn tại chuyện hưu thê hoà ly cỡ đó. Nếu là đôi bên tình nguyện cũng nhiều khi trường cửu. Có điều, bằng hữu này của ngươi gia thế bối cảnh cũng... cũng quá nghèo hèn rồi. Đối phương là phú gia nhà người ta, sao lại coi trọng hắn người cùng khổ cỡ đó chứ?"

Hứa Đức Trung nhíu nhíu mày, sao cảm giác sự tình Phác Trí Nghiên nói, y như Như Ngọc cùng thư sinh kia!
"Tiên sinh sai rồi, gia đồ tứ bích thì sao? Chỉ cần chịu nỗ lực, lại có gì được hay không được chứ? Quan trọng là trong lòng đối phương có thiện ý hay không, lại có đối xử tốt với nữ phương hay không. Chỉ là, nếu bức song phương nam nữ quá tàn nhẫn, kết quả nhận được e chỉ có bi kịch."

Phác Trí Nghiên nhìn Hứa Đức Trung biểu tình thâm tư cau mày, đưa phần thỉnh giản kia trong tay lên, nói:

"Lão sư cùng nghĩa phụ như song thân tại thế của con, hiện tại ngày đại hỉ của học sinh sắp tới, hy vọng lão sư ngài có thể nể mặt, làm người chứng kiến cho đại hôn của chúng con."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chương thứ năm mươi hai

"Đây là? Ngươi nói là, ngươi sắp đại hôn sao?"

Hứa Đức Trung không thể tin tiếp nhận phần hỉ thiệp này, chỉ thấy mặt trên viết ngay ngay ngắn ngắn danh tự Phác Trí Nghiên cùng Hiếu Mẫn. Đột nhiện có lại cảm giác không giữ được mặt mũi, Hứa Đức Trung căng khoé miệng không biết nên cười hay nên khóc. Lúc ông hỏi không phải y nói chỉ có nghĩa phụ là người nhà duy nhất sao? Sao lúc này ngược lại muốn kết hôn rồi chứ? Lắc lắc đầu, Hứa Đức Trung chỉ vào danh tự Hiếu Mẫn ở trên, nói:

"Nữ tử này chính là nương tử chưa qua cửa của ngươi? Vậy ngươi, lúc ta hỏi ngươi sao ngươi không nói tới?"
"Bẩm lão sư, chỉ vì hai ta chưa thành thân, nên mới không nói rõ."

Phác Trí Nghiên nói lời có lỗi.
"Nàng kia?"
"Bẩm lão sư, Hiếu Mẫn nàng... Nàng là thiên kim đại hộ phú gia. Trước khi tới kinh thành, ta cũng giống bằng hữu kia, ngay cả vấn đề ấm no cũng không có biện pháp giải quyết. Sau đó nhận thức Hiếu Mẫn, nàng với ta cũng coi như nhất kiến khuynh tâm, không ngại ầm ĩ cùng người nhà, mang theo ngân lượng theo ta tới kinh thành. Lúc mới tới ta cùng nàng trải qua thật là kiết cư, cũng may nàng không chê, vẫn theo ta chịu đựng tới hiện tại."

Phác Trí Nghiên nhìn Hứa Đức Trung, chỉ cảm thấy to đầu lớn thành hai, những câu nói này Hiếu Mẫn dạy cho nàng, muốn nàng nói cho Hứa Đức Trung nghe không sai một chữ.
"Thật, thật sao? Không ngờ đến hiện tại còn có thể có nữ tử như vậy, không ngại vì người tâm ái mà ầm ĩ với người nhà a."

Hứa Đức Trung thở ngụm khí đâm chiêu, nếu nữ nhi ông cũng vì tên cùng thư sinh kia mà ầm ĩ với mình, sau đó rời nhà trốn đi thì làm sao đây? Ngẫm lại Phác Trí Nghiên, y đã có thể từ một thư sinh đáng chán thành học sĩ Hàn Lâm viện như hiện tại, vậy thì tên cùng thư sinh kia? Chỉ tiếc là hai lần khoa khảo hắn đều không có đậu, hiện giờ ngay cả ấm no của bản thân còn là vấn đề, thì làm sao cấp hạnh phúc cho nữ nhi mình được? Hoặc giả như hắn chịu nhập chuế mà nói...
"Lão sư, thế gian nữ tử như vậy lại há chỉ có một mình Hiếu Mẫn đây? Hỉ thiệp Trí Nghiên đã đưa tới, thỉnh lão sư có thể tham dự vào ngày ấy, cũng tiện làm người chứng kiến cho chúng con."

Phác Trí Nghiên đứng dậy làm cái lễ, nên nói đều đã nói rồi, còn lại phải nhờ Hứa Đức Trung tự mình nghĩ ra.
"Được được được, nếu ngươi đã gọi ta là lão sư, chính là học sinh của ta, thì sao ta lại không đi chứ!"

Hứa Đức Trung gật gật đầu, cất hỉ thiệp thật tốt ngay trước mặt y. Tuy rằng trong lòng tiếc nuối không thôi, những cũng khá là hân thưởng tính cách ngay thẳng của Phác Trí Nghiên, chí ít y không dối lừa mình.
Trở về phủ, Phác Trí Nghiên đang muốn tìm Lý Hạo nói qua với hắn chuyện đi Hứa phủ vừa nãy, kết quả tìm khắp cả Phác phủ đều không thấy thân ảnh hắn. Đang định dò hỏi hạ nhân, Hiếu Mẫn đột nhiên thần thần bí bí kéo nàng vào phòng, để nàng xem một hoạ diện gì đó đột nhiên xuất hiện. Trong hoạ diện, Lý Hạo đang mặc ngoại sam có phần hoa lệ hành tẩu trên đại nhai, hắn cầm trong tay một tờ giấy, tựa hồ đang tìm chữ gì đó trên giấy. Hoạ diện chuyển một cái, Phác Trí Nghiên thấy Hứa Đức Trung từ Hứa phủ đi ra, một bên tản bộ đi về phía trước một bên suy ngẫm gì đó. Qua một lúc, tựa hồ ông bất tri bất giác đi tới địa phương nào đó không có nhiều người, phía sau vô cớ xuất hiện mấy cái ngạnh hán che mặt dồn ông vào trong ngõ, tính hết đạp lại đánh ông.
"Hiếu Mẫn, nàng làm vậy có khi nào gây ra nhân mệnh hay không a?"

Nhìn hoạ diện, Phác Trí Nghiên không khỏi thay Hứa Đức Trung lau mồ hôi, lão sư đã lớn tuổi như vậy, sao chịu nỗi phần đánh như này a?!
"Không sao đâu, chỉ là giáo huấn mà thôi. Những ngạnh hán kia đều là thụ tinh trong núi, ra tay sẽ biết nặng nhẹ mà."

Hiếu Mẫn hừ hừ mấy cái, ai bảo lão đánh chủ ý lên người ngốc tử nhà nàng, ăn đòn là đáng đời.
Một lúc sau, trong hoạ diện xuất hiện thân ảnh Lý Hạo. Tựa hồ hắn vô tình đi tới, lúc nhìn thấy Hứa Đức Trung bị đánh liền đẩy mấy ngạnh hán kia ra, hộ trước mặt ông thành đối tượng để họ công kích. Đại khái cảm thấy đã đủ rồi, mấy ngạnh hán đồng loạt rời khỏi ngõ, chỉ còn lại Hứa Đức Trung cùng Lý Hạo, hai người dìu đỡ nhau đi về hướng Hứa phủ.
Làm hoạ diện tiêu đi, Hiếu Mẫn cười tủm tỉm dựa vào lòng Phác Trí Nghiên, nói: "Chuyện này cứ vậy mà thành rồi, những ngày tới để hạ nhân quét tước thu dọn thật tốt, chúng ta cũng nên thành thân rồi đó!"
"Này? Vậy liền thành sao? Nàng để ta đi làm thuyết khách lại an bài ách... thụ tinh hành hung họ một trận? Như vậy liền thành rồi?"

Phác Trí Nghiên hoài nghi nói.
"Làm sao? Ngươi không tin nha! Để ngươi nói lời kia chẳng qua là để Hứa đại học sĩ có dịp suy ngẫm, chỉ cần lão chịu nghĩ chuyện này sẽ có chuyển cơ. Sau đó, lại an bài như vừa rồi, cho lão biết nhân phẩm của Lý Hạo. Lại nói mắt lão tinh như vậy, sao lại không nhìn ra y thường kia của y sang quý như nào? Hiện tại lão có thể để Lý Hạo dìu lão hồi phủ, hai người nhất định sẽ trường đàm một phen. Lý Hạo chắc chắn nói cho lão biết hiện tại đang nhậm chức quản gia ở Phác phủ, bởi vậy, Hứa đại học sĩ dĩ nhiên là hiểu được người bằng hữu trong miệng ngươi là ai. Chuyện này, cũng tự nhiên là đã định rồi."
"Nàng xác định? Thật sự sẽ định ra tới sao?"

Phác Trí Nghiên còn chưa quá tin tưởng, thu xếp này cũng quá không thể tưởng tượng nổi.
"Hừ, nếu ngươi không tin, chờ Lý Hạo về liền biết thôi. Có điều chúng ta đã nói rồi, việc trợ giúp này cũng đã giúp, chuyện thành thân ta cũng phải nói qua cho mỗ mỗ nữa."

Hiếu Mẫn điểm chóp mũi của nàng, lại nói:

"Lúc kim bảng đề danh, đêm động phòng hoa chúc."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Kết quả trưa hôm sau Lý Hạo mới trở lại Phác phủ, như Hiếu Mẫn từng nói, thái độ của Hứa đại học sĩ xác thực nhuyễn xuống. Mặc dù không có đề cập hôn sự của bọn họ, nhưng cũng không lại ngăn cản y giao vãng với Hứa Như Ngọc, thậm chí còn ý vị thâm trường muốn hắn ngoan ngoãn theo bên người Phác Trí Nghiên. Có lời của Hứa Đức Trung, tâm tình Lý Hạo vốn thất lạc cũng theo tốt lên, ngoài việc mỗi ngày đều chạy qua chỗ Hứa Như Ngọc bên kia, quản gia Phác phủ này cũng đặc biệt dốc sức ra làm.

Gia đinh nha hoàn Phác phủ mấy ngày nay đặc biệt bận rộn, ngoài muốn bố trí tân phòng còn muốn mua lại hết một lượt những gia cụ trong phủ. Đương nhiên, những chuyện này không cần Phác Trí Nghiên cùng Hiếu Mẫn bận tâm. Tới gần hôn sự của hai người, Hiếu Kiều Kiều không ngoài dự đoán xuất hiện trong phòng các nàng, nàng cầm trong tay viên châu tử toả ra lưu quang, hỏi: "Khối mộc phiền phức, hiện tại ngươi cùng nha đầu cũng sắp thành thân rồi, ăn hay không ăn, cũng tới lúc quyết đinh rồi chứ?!"
"Phải rồi ngốc tử, mỗ mỗ đã tự mình lại đây hỏi ngươi, ăn hay không ăn, đúng là ngươi phải nói một lời đi."

Hiếu Mẫn ở một bên hùa vào nói.
"Con.. con còn chưa nghĩ xong."
"Chưa nghĩ xong?"

Hiếu Kiều Kiều nhíu mày, nhìn châu tử trong tay, nói:

"Ta sắp về thiên đình rồi, về thiên đình sẽ không biết khi nào mới có thể hạ phàm. Cho ngươi thời gian lâu như vậy, ngươi hẳn đã sớm nghĩ xong chứ. Ta nói rồi, ăn thứ này ngươi sẽ nắm giữ đạo hạnh còn cao hơn nha đầu, có đủ năng lực bảo hộ nó. Thậm chí, không cần để nó chịu đủ thống khổ nhìn ngươi chết đi. Ăn nó, ngươi vẫn là ngươi, sẽ không có bất kỳ thay đổi gì."

Hiếu Kiều Kiều không có nhìn nàng, nàng nói dối, xuất phát từ ích kỷ mà nói dối.
"Trí Nghiên... Kỳ thực ngươi không yêu ta đúng không? Nếu như ngươi yêu ta, sao lại cam lòng để ta chịu đủ thứ thống khổ như vậy. Nếu như ngươi yêu ta, thì nên ăn châu tử trong tay mỗ mỗ. Kỳ thực ngươi, thật không yêu ta có phải không?"

Không có nguyên do, viền mắt Hiếu Mẫn ươn ướt, thương tâm nói:

"Nếu ngươi không chịu ăn châu tử mỗ mỗ cho, thân sự này của chúng ta cũng không cần làm nữa. Ta thành toàn cho ngươi đó, ta trả tự do cho ngươi..."
Yêu! Thật biết diễn kịch! Hiếu Kiều Kiều muốn cười không cười ra, chỉ nhìn châu tử trong tay, có chút không nỡ.
"Ai! Hiếu Mẫn, ta không có, ta nào có... Nàng đừng, nàng đừng khóc a!"

Phác Trí Nghiên không chịu nổi chính là Hiếu Mẫn rơi lệ, nàng mau chóng kéo tay Hiếu Mẫn ôm nàng ấy vào lòng, nói:

"Ta ăn, ta ăn mà! Nàng đừng khóc, cũng đừng nói lung tung như vậy. Ta ăn,... mỗ mỗ Ta ăn, đưa nó cho ta... Hiện tại ta liền ăn!"
Vẫn là nha đầu có biện pháp, Hiếu Kiều Kiều than thở trong lòng, kéo Hiếu Mẫn rời khỏi lòng nàng, lại đưa châu tử đến bên miệng Phác Trí Nghiên, nhìn chằm chằm châu tử kia, nói:

"Nuốt nó xuống đi."
"Nuốt, con nuốt!"

Phác Trí Nghiên liếc nhìn Hiếu Mẫn bên kia, tựa như hạ quyết tâm vậy, nuốt châu tử xuống một cái, chậm chờ châu tử biến hoá nàng.
"Ân..."

Châu từ mới vừa được Phác Trí Nghiên nuốt vào, thân thể nàng lại như bị mấy vạn cây kim đâm thống khổ không chịu được. Thật giống có gì đó từng chút một hoà vào huyết dịch của nàng, lại gióng như có gì đó từng chút một ăn mòn đại não nàng. Không thể nói được là loại cảm giác thế nào, bộ mặt Phác Trí Nghiên vặn vẹo, muốn kêu lại kêu không ra. Nàng ở trên giường thống khổ đánh lăn, thân thể xuất hiện cảm giác kéo xé mang tới trùng lặp, còn có... còn có linh hồn ngoại lai chiếm cứ ý thức nàng.
"Mỗ mỗ, sao lại như vậy?!"

Nhìn dáng vẻ Phác Trí Nghiên thống khổ bất kham, tâm Hiếu Mẫn cũng theo thắt thống lên.
"Không sao đâu."

Hiếu Kiều Kiều mặt không biểu tình nói, nhìn thân thể Phác Trí Nghiên dần dần thấu minh, sau đó chậm rãi hiện ra hình trạng một con lang. Chưa kịp nhìn rõ, hình lang mơ hồ kia trong nháy mắt trở lại là thân thể Phác Trí Nghiên, y phục bị một cỗ lực lượng vô hình phá rách. Thân thể Phác Trí Nghiên phảng phất một lần xuất hiện tân sinh lột xác, vấn tóc rơi xuống, trong nháy mắt tóc nàng phi tán ra, có bạch sắc quang bao phủ trên người nàng, khuếch tán lại biến mất.
"Trí Nghiên!"

Hiếu Mẫn nhìn Phác Trí Nghiên động cũng không động trên giường, tránh thoát khỏi tay Hiếu Kiều Kiều ôm lấy nàng:

"Trí Nghiên! Trí Nghiên ngươi tỉnh tỉnh!"
"Đi ra."

Thanh âm không có ôn độ truyền tới, dưới biểu tình kinh ngạc của đối phương Phác Trí Nghiên dần dần ngẩng đầu lên. Giương mặt đó vẫn là Phác Trí Nghiên không sai, chỉ là giữa hai hàng lông mày có thêm một cổ bá khí, liền ngay cả cặp mâu tử trong veo cũng thay đổi mô dạng theo, là hồng sắc thị huyết. Đây, đây là ngốc tử của nàng sao? Hiếu Mẫn ôm hai cánh tay của nàng đột nhiên buông ra, nói: "Ngốc tử, là ngươi sao ngốc tử?!"
"Tao bà nương, đi theo ta."

[Phác Trí Nghiên] nhàn nhạt liếc mắt Hiếu Mẫn ngơ ngẩn bên kia, lắc người thay một bộ ngân bạch trường sam, nhếch môi ý cười một vệt tà mị, dắt tay Hiếu Kiều Kiều kéo nàng biến mất trước mắt Hiếu Mẫn.
"Ngốc tử!"

Hiếu Mẫn nhìn phương hướng Phác Trí Nghiên cùngHiếu Kiều Kiều biến mất, nước mắt liền thật chảy xuống. Ai có thể nói cho nàngbiết sao lại như vậy, rõ ràng mấy ngày nữa chính là ngày thành thân. Ngốc tử củanàng, sao lại lôi kéo tay mỗ mỗ nàng, thậm chí... biến mất không dấu tích, liềnngay cả niệm lực vốn chú trong thân thể nàng, cũng bị nàng trừ đi mất.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro