Góc khuất tâm hồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hình ảnh mang tính chất minh hoạ cho phần tâm trạng luôn được cất giấu bên trong suy nghĩ của tôi

~~~~~o.o~~~~~

Đây là trang nhật ký thứ hai của tôi, tự nhiên lại nhớ về những vấn đề vốn đã cũ nhưng vẫn làm tôi băn khoăn khi chợt nhớ lại và tôi viết trang nhật ký này.

Chẳng là đêm hôm qua khi không ngủ được tôi lại nhớ về cái ngày tôi 5 tuổi-ngày mà tôi đã khóc rất nhiều đến mức nước mắt ráo hoảnh.

Năm đó tôi 5 tuổi, lần đầu tôi biết cảm giác mất đi người thân nhất là như thế nào. Bà tôi qua đời vì bệnh nặng, không khí cả gia đình tôi trầm hẳn lại, khoé mắt mẹ và mấy dì tôi đỏ hoe nhưng dường như vì quá buồn mà họ lại không rơi nước mắt. Còn tôi, lần đầu biết được cảm giác mất đi người quan trọng với mình nó đau cỡ nào, trái tim tôi như bị bóp nghẹn lại. Và tôi rơi nước mắt, từng giọt nước mắt long lanh đáp nhẹ xuống bàn tay nhỏ bé của tôi. Nước mắt rơi lã chã và tôi không thể ngừng khóc. Khóc một thôi một hồi, đôi mắt tôi trở nên sâu hơn và ráo hoảnh, tôi không khóc được nữa, tôi nghĩ vậy.

Ngày đầu tiên đám tang bà tôi, có nhiều người đến viếng, họ đều mang trên mình gương mặt buồn rầu, thông cảm, có người còn rơi nước mắt nhưng sao tôi lại không thể khóc được. Mọi người nói chuyện với nhau nhiều điều lắm, nhưng tôi không mấy quan tâm và cũng chẳng nhớ được gì và tôi cũng không muốn nhớ, chỉ là có một cuộc hội thoại là để lại trong tâm trí tôi nhiều suy nghĩ nhất. Đó là những gì cô giáo của tôi đã nói với tôi:

- Con có buồn không?

- Dạ có

- Con có khóc không?

- Con chỉ khóc 1 ngày và giờ thì con không khóc được.

Chỉ là hai câu hỏi ngắn vậy thôi nhưng đủ làm tôi suy nghĩ rất nhiều, không lẽ tôi trở nên vô cảm rồi sao. Có lẽ là vậy mà cũng có thể là không. Từ hôm đó, tôi thu mình vào vỏ bọc của riêng mình, tự tạo cho mình một thế giới cô độc. Tôi không để ai nhìn thấy mình rơi nước mắt vì tôi sợ mọi người nói tôi yếu đuối và tôi ghét điều đó. Tôi không dám kết thân với ai vì tôi sợ họ sẽ xa tôi vào một ngày nào đó. Thật là ngốc mà phải không!

Năm tôi vào lớp 1, khác với vẻ vui tươi mà tôi cần phải có cho giống với mọi người đồng trang lứa nhưng tôi khác họ, tôi trầm lặng và lạnh lùng hơn. Giờ ra chơi, tôi chỉ lang thang một mình khắp sân trường, nhận về cho mình những ánh mắt tò mò lẫn kì thị, họ xem tôi là đứa trẻ kì lạ, nhưng tôi không buồn vì việc đó. Rồi tôi gặp được Mikako, không biết sao khi vừa nhìn thấy nhau cả hai đứa đã như bạn thân lâu năm vậy và tôi bắt đầu cười nhiều hơn. Sau đó thì theo lời khuyên của Mikako, tôi bắt đầu làm quen với cả lớp, chợt nhận ra rằng xung quanh tôi còn nhiều điều vui lắm.

Thời gian thấm thoát trôi qua, tôi lên cấp 2 và không học chung với Mikako nữa nhưng chúng tôi vẫn là bạn thân của nhau. Tôi lại một lần nữa thu mình vào cái vẻ thờ ơ vô tư vốn có, nhưng khác là tôi cười nhiều hơn-nụ cười không cảm xúc, tôi không cần người hiểu mình nhưng cần người quan tâm mình. Mâu thuẫn ha!

Người bạn đầu tiên trong năm cấp 2 của tôi là Tomiko- một cô nàng Ma Kết nghiêm túc nhưng ngây ngô và khá bạo lực. Vẫn không hiểu sao hai đứa lại thân được mới hay. Tuy là người bạn đầu tiên nhưng không hẳn là người bạn thân nhất, rồi thì sau đó tôi làm quen với Nae, Mikiko, Meiko và Sachiko. Nhờ họ mà những năm tháng cấp 2 của tôi vui hơn rất nhiều. Cứ ngỡ là tôi sẽ không thể khóc hay đúng hơn là không có chuyện gì phải rơi nước mắt. Nhưng mọi chuyện vẫn chệch khỏi quỹ đạo vui vẻ mà tôi đã cất công xây dựng, cuối năm lớp 6 tôi đã khóc. Tôi khóc, cả lớp tôi cũng khóc vì chúng tôi phải xa người thầy đã gắn bó với cả lớp nguyên năm học. Ngẫm lại tôi thấy mình vớ vẩn thật, đâu phải chuyện gì to tát đâu chứ, chẳng là thầy di dân qua Mỹ thôi nhưng không hiểu sao nước mắt tôi lại rơi nữa. Kỳ lạ quá phải không?

Hai năm học tiếp theo của tôi trôi qua khá yên ả và trong những câu chuyện tôi nhớ dường như chỉ có tiếng cười mà không có nước mắt, tôi mừng về điều đó. Nhưng rồi cuối năm lớp 8, Tomiko và Mikiko, Sachiko lại cãi nhau. Lý do cả ba tranh chấp với nhau vốn rất nhỏ, nhưng chuyện đó làm Tomiko khóc, đôi mắt cô bạn đỏ hoe cả lên-lần đầu tiên tôi thấy người mạnh mẽ như cậu ấy khóc vì một chuyện không xứng đáng. Ra sức khuyên nhủ cô bạn của mình đừng vì chuyện nhỏ mà mất vui vì đó là buổi bế giảng của chúng tôi, tôi không muốn ngày cuối năm học mà lại có nước mắt được. Khuyên thì khuyên như vậy nhưng tôi vẫn thấy khâm phục Tomiko, ít nhất cô ấy có thể khóc khi gặp chuyện không vui, còn tôi chỉ dám lặng lẽ rơi nước mắt một mình. Cuối cùng mọi người cũng vui vẻ trở lại và năm người bạn của tôi gọi tôi là người đem đến niềm vui cho cả bọn. Nhưng không ai biết rằng tôi nhiều lúc cũng cần người đem lại niềm vui cho mình.

Kể từ ngày hôm đó, mỗi khi không vui tôi cũng chỉ biết gượng cười vì tôi không muốn những người bên cạnh tôi lo lắng cho tôi. Mỗi khi đêm về, tôi lại trở lại cái bản chất của mình- lặng lẽ và cô đơn, có những đêm tôi khóc ướt cả gối không vì chuyện gì cả nhưng sáng ra lại vô tư trưng ra cái nụ cười mà bạn bè thường khen là tươi tắn đó. Nực cười với bản thân của mình quá!

Năm lớp 9, do phải thi lớp chuyên mà tôi không học chung với năm người bạn thân của mình nữa nhưng chúng tôi vẫn thường xuyên chơi chung với nhau. Lần đầu khi bước vào lớp, tôi đã tạo cho mình một cái mặt nạ cười hoàn hảo tới mức ai cũng tưởng thiệt- điều tôi rút ra sau chừng đó năm đi học là nụ cười sẽ đem lại những điều tốt đẹp cho bạn. Mọi chuyện bình thản trôi qua và tôi thân với Kimie và Suzune. Nhờ họ mà một lần nữa tôi biết rằng, bạn thân đôi khi không cần phải quá giống nhau, sự khác biệt sẽ giúp ta hiểu và gắn bó với nhau hơn. 

Cứ nghĩ là mọi chuyện sẽ tốt đẹp như vậy nếu không phải Kimie có chuyện buồn, lần đầu tôi thấy cô bạn cứng rắn của mình ủ rũ đi nhiều và tôi cũng buồn theo cô. Đến tối tôi lại suy nghĩ rất nhiều về chuyện của cô ấy, sáng hôm sau tôi nói với Kimie rằng nếu không vui thì khóc một trận cho đã đi rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. Khuyên người ta nhưng tôi lại không làm được việc đó! Rồi thì có một lần, tôi khóc khi nghe tâm sự của cô giáo dạy Anh Văn lớp tôi, buổi trưa hôm ấy, tôi vẫn lặng lẽ rơi nước mắt dù trước đó tôi cười thoải mái với hai cô bạn của mình. Tôi nghĩ rằng không ai thấy tôi khóc nhưng rồi khi nhận được một confession kêu tôi có chuyện gì thì hãy chia sẻ với mọi người chứ đừng giấu trong lòng rồi lại không vui. Tôi cảm nhận được rằng mọi người quan tâm tôi nhiều hơn tôi nghĩ và tôi cười- nụ cười thật lòng hiếm hoi ở tôi, dù không biết người đó là ai nhưng tôi tin chắc rằng người đó là thật lòng quan tâm tôi. "Cảm ơn vì cho tôi biết tôi không cô độc"- câu nói mà bấy lâu nay tôi luôn muốn nói với người đó.

Lên cấp 3, tôi cố tạo cho mình vẻ ngoài mạnh mẽ nhưng sao tôi lại muốn được yếu đuối quá. Thời gian một năm học lướt qua như một cuộc dạo chơi và tôi có thêm bạn, mọi chuyện vẫn tốt đẹp cho tới ngày hôm nay. Tôi đã phần nào bộc lộ tính cách thật của bản thân trước những người bạn cấp 3 này- tôi- một con bé trầm tính, hay suy nghĩ, dễ buồn nhưng lại hay cười. Những gì mọi người hay nói về tôi, về cái lý do mà họ muốn kết bạn với tôi, điều mà tôi luôn thắc mắc đó là: tôi sở hữu đôi mắt buồn nhiều tâm trạng, vẻ ngoài mỏng manh nhưng tâm hồn mạnh mẽ và ở tôi luôn toát ra cái gì đó bí ẩn, một thế giới chỉ riêng tôi và họ muốn được khám phá cái thế giới đó. Điều đó là không dễ!

Nói ra những điều này làm tôi thấy nhẹ lòng đi rất nhiều, lần đầu viết nhật ký thật đặc biệt quá. Tôi-con người luôn thích màn đêm vì khi ấy tôi được là chính tôi, được khóc, được cười với cảm xúc của mình. Nhưng tôi vẫn như bao người khác tuy mạnh mẽ, tuy giả tạo nhưng vẫn rất cô đơn và cần sự che chở của một ai đó. Đến bây giờ tôi vẫn chưa tìm được ai đó cho riêng mình.

Gấp lại trang nhật ký này, tôi vẫn luôn hy vọng sẽ có người có thể khiến tôi không phải dày công đeo cho mình chiếc mặt nạ hoàn hảo luôn làm người khác vui lòng mà tự khiến bản thân trở nên kỳ lạ, dù sao thì tôi vẫn thấy hạnh phúc với tình trạng hiện tại của mình. Giả tạo nhưng đem lại niềm vui cho người khác cũng đáng mà không phải sao.

" Người yếu đuối và cô đơn nhất là người hay dùng nụ cười để che đậy nước mắt"- câu nói tâm đắc của tôi cho những gì đang diễn ra xung quanh mình



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro