My Lovely Kim JaeJoong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Title: My Lovely Kim Jaejoong 

Authorimie youngwoong

TranslatorInvisiblemask

Genre: Drama, Romance

Rating: G 

Pairing: Yunjae, Hochul, little Yoosu

Summary: Yunho, một người con hiếu thảo như anh, đã bằng lòng lấy Jaejoong để làm vui lòng cha mẹ mình mặc dù anh đã có người yêu rồi. Jaejoong biết rõ Yunho không hề yêu mình, nhưng cậu vẫn một lòng với anh và nghe theo từng lời anh nói. Hai người liệu có thể tìm được tình yêu hay không, hay cả hai sẽ càng lúc càng xa nhau?

Note: Đã được phép tác giả trước khi post ( đã được sự đồng ý của dịch giả )

Chapter 1

Jaejoong nhìn xuống đôi tay mình, chìm sâu trong suy nghĩ. Đây không phải là điều mà cậu hằng mong muốn khi cậu chọn cuộc sống bên cạnh người đàn ông tên Jung Yunho. Nước mắt rơi dài trên má. Mình làm thế là vì mẹ.

Cậu biết rằng mẹ luôn chọn cho cậu những thứ tốt nhất. Bà luôn là người hiểu cậu nhất, và cậu chắc chắn rằng mẹ sẽ chọn cho mình một người xứng đáng nhất. Tuy nhiên, mặc dù Jaejoong và Yunho đã kết hôn được sáu tháng rồi, anh vẫn không ngừng hành hạ cậu, tinh thần và cả cảm xúc. Yunho rất ít khi ăn cơm do cậu nấu, và có đôi khi cậu cảm nhận rằng anh đang cố tránh mặt mình. Jaejoong luôn tự hỏi bản thân cậu đã làm sai điều gì.

Cậu luôn muốn kể cho mẹ biết chuyện giữa mình và Yunho, nhưng cậu sợ mẹ sẽ cho rằng mình đã sai lầm trong việc quyết định chuyện hôn nhân cho cậu mà oán trách bản thân. Cậu thật sự không mong điều đó xảy ra chút nào cả, đặc biệt là khi cái chết đột ngột của cha đã gây cho mẹ một một cú sốc lớn. Hơn thế nữa, mang danh là vợ cùa Yunho, cậu buộc phải che giấu cái bí mật của cuộc hôn nhân này, cho dù nó có ngọt ngào hay cay đắng thế nào đi chăng nữa. Cậu không muốn danh tiếng cùa Yunho bị tổn hại bởi những lời mình nói.

Changmin, cậu em trai hay tò mò và thông minh của Yunho, đã không ngừng hỏi anh về cuộc hôn nhân của hai người, rằng cả hai có thật sự hạnh phúc không. Jaejoong lo lắng không biết cậu bé có nhận ra điều gì bất thường giữa anh và cậu mà nói cho ba mẹ anh biết hay không. Vì lí do đó, Jaejoong cố gắng hết sức nghĩ ra đủ thứ chuyện về cuộc sống hạnh phúc của hai người khi được hỏi tới. Cậu đau lắm khi mà cứ phải nói dối với chính gia đình của mình, nhưng điều đó là cần thiết hơn cả. Yunho cần một người ủng hộ ở bên cạnh mình, là cậu. Trong mắt gia đình anh, hai người là một cặp vợ chồng chuẩn mực, hợp nhau cả về vẻ đẹp lẫn tính cách. Nước mắt cậu rơi nhiều hơn, ướt đẫm đôi bàn tay đang ôm lấy khuôn mặt mình. Bao giờ thì cậu mới có thể chấm dứt hết những lời nói dối này đây? Jaejoong tự hỏi chính mình. Chỉ có Chúa mới biết được rằng cậu đau khổ đến mức nào khi phải sống với người đàn ông tên Jung YUnho, và cậu tự hỏi tại sao mình lại vẫn tiếp tục sống với anh.

Và giờ đây, trước mắt cậu là hình ảnh anh đang đi cùng một người con trai khác. Jaejoong đang cất đồ vào trong cốp xe thì bắt gặp anh tay trong tay với một người nào đó. Trông họ thật hạnh phúc làm sao, Yunho đang cười bởi điều gì đó mà người con trai kia đang nói, người ấy ôm lấy cánh tay anh trông rất thân mật. Jaejoong ngắm nhìn khuôn mặt của người con trai kia, cố gắng để ghi nhớ nó. Cậu ấy đẹp quá… cậu nghĩ thầm, đứng khuất phía sau chía xe của mình. Chiếc mũ len và đôi kính mát đã che giấu cho cậu khỏi tầm nhìn của anh một cách hoàn hảo.

Jaejoong không thể tránh khỏi việc tiếp tục dõi theo bóng dáng hai người đi cho đến khi họ vào trong xe và lái đi khỏi. Cậu cuối cùng cũng có thể ngồi vào trong xe, một tay cầm chìa khóa còn tay kia thì đặt lên trái tim đang đập liên hồi của mình. Cậu đau lắm khi phải nhìn Yunho đi bên người khác, đặc biệt là khi người đó lại xinh đẹp như thế. Cậu biết rõ mình không thể nào sánh bằng. Nếu mà có ai đó đi so sánh hai người với nhau, trái tim cậu hiểu rằng cậu sẽ không thể nào thắng được. 

Tại sao cậu lại nghi ngờ Yunho thế này?

Jaejoong gạt đi dòng lệ, cậu nhắc nhở chính mình không được suy nghĩ như thế nữa. Cậu nên hỏi rõ Yunho trước khi đưa ra bất cứ kết luận nào. Có lẽ người ấy chỉ là đồng nghiệp của Yunho thì sao, và mối quan hệ của hai người không phải như những gì cậu nghĩ. Cậu nổ máy xe và lái ra khỏi bãi đậu. Gạt đi nỗi buồn trong lòng, cậu cố gắng tập trung vào những việc mình cần làm. Tối nay, ba mẹ của anh sẽ đến thăm, cậu cần phải về sớm để chuẩn bị thức ăn cho mọi người.

Đột nhiên trái tim cậu dâng lên một niềm hạnh phúc. Ít nhất cậu vẫn còn những người yêu thương và đối đãi cậu như chính con ruột của mình. Mọi người luôn rất tốt với Jaejoong, ngay cả khi trước khi cậu được gả cho Yunho. Changmin thường xuyên than phiền về việc ba mẹ anh luôn đối xử với Jaejoong còn tốt với con ruột của mình là cậu bé. Jaejoong cười nhẹ khi nghĩ đến cậu bé ngốc nghếch ấy. Cậu yêu thương những người nhà họ Jung như chính ruột thịt của mình vậy. Bởi thế, cậu không bao giờ có thể làm tổn thương họ khi nói cho mọi người biết việc cậu không hề hạnh phúc khi sống với con trai hai ông bà. Cậu đã quyết định. Cậu sẽ chịu đựng mọi điều mà Yunho đối xử với cậu, vì cả hai gia đình. Cậu biết rằng cha mẹ Yunho đã hi vọng rất nhiều vào Yunho và cậu. Cậu không thể nhẫn tâm mà hủy hoại những mơ ước đó. Cậu tự nhủ với lòng, một ngày nào đó Yunho sẽ thay đổi…

---------

Yunho nhấn còi xe liên tục, bực bội không tưởng. Chiếc xe phía trước anh đang tiến đi như một con sên, nó giống như đang muốn thử lòng kiên nhẫn của anh vậy. Anh thật sự muốn rủa cái tên tài xế chết tiệt kia, nhưng anh biết rõ điều đó chỉ làm cho anh bị trễ hơn mà thôi. Nhìn vào đồng hồ, anh biết mình đã trễ rồi. 7.30 pm, ba mẹ anh sẽ có mặt tại nhà trong vòng một tiếng nữa. Anh gần như bật khóc vì bất lực. Chết tiệt, chạy lẹ lên được không. Anh nói với chính mình và tiếp tục nhấn còi xe.

Điều quan trọng bây giờ là anh phải về nhà sớm, bằng không lỗ tai anh sẽ không yên với Umma đây. Anh chắc rằng Jaeoong đã về đến nhà rồi và đang chuẩn bị mọi thứ, nên anh không cần lo lắng gì hết về việc chuẩn bị thức ăn cho bữa tối. Jaejoong đã gửi tin nhắn báo rằng cậu đã đi chợ mua thức ăn cả rồi. Cái mà anh quan tâm đến là việc anh có thể cứu lấy đôi tai của mỉnh khỏi bị ba rầy la đến chết không nữa.

Suy nghĩ của anh chợt chuyển hướng sang Jaejoong. Cậu ta không biết có phải là đàn ông không nữa? Cậu ta mới thật là kiên nhẫn… Yunho nghĩ. Anh thở dài nặng nề. Làm thế nào mà cậu ta có thể chịu được việc tiếp tục sống với anh thế này, khi mà anh luôn cố tình gây khó dễ cho cậu?

Yunho biết rằng mình đã cố ý làm mọi thứ có thể khiến Jaejoong căm ghét anh,và đó là điều anh đã suy tính kể từ ngày hai người lấy nhau. Nhưng cậu ta vẫn cứ tiếp tục chịu đựng, mỗi lần mà Yunho điên lên vì bực tức, Jaejoong luôn hỏi rằng mình đã làm sai điều gì, cố gắng hết sức để xin lỗi ngay cả khi rõ ràng cậu chẳng làm sai cái gì cả. Yunho biết rằng Jaejoong luôn cố làm vừa lòng Yunho và giành được trái tim anh, nhưng thật đáng tiếc, trái tim anh đã thuộc về người khác rồi.

Yunho đồng ý kết hôn với Jaejoong do mong muốn của ba mẹ anh, nhưng anh không thể nào ép mình yêu cậu được. Anh không hề biết gì về cậu, heck, kể cả tên họ đầy đủ của cậu anh còn không biết nữa là. Và anh cũng chẳng muốn tìm hiểu Jaejoong làm gì, vì trái tim, tâm trí và linh hồn anh đã trao tặng cho Heechul cả rồi, tình yêu của cuộc đời anh từ khi vào trung học.

Chính bởi vì Jaejoong, Heechul đã có lần đòi chia tay với anh. Anh không muốn mất đi Heechul, và anh đã chắc chắn sẽ chung thủy với người ấy, tình yêu nguyên vẹn của anh. Jaejoong không phải là người anh chọn, mà là người được chọn cho anh, bởi thế cậu ta không xứng đáng với tình yêu của anh, dù chỉ một chút thôi. Anh đã là quá tốt rồi khi nhận lời lấy cậu, nhưng anh thề với chính mình rằng cuộc đời anh chỉ dành riêng cho mình Heechul mà thôi, mãi mãi.

Yunho về đến nhà đúng 8.20pm, anh nhìn thấy chiếc Mercedes của Jaejoong đậu trước nhà mình và thở dài nhẹ nhõm khi thấy chiếc BMW của ba mẹ mình ở đâu cả. Anh biết rằng nếu anh nhanh lên, anh có thể chuẩn bị sẵn sàng. Anh vội ra khỏi xe, và lập tức trông thấy gương mặt tươi cười của Jaejoong đang đứng đợi trước cửa. Anh thở dài.

“Mừng anh đã về, Yunnie..” Giọng nói nghẹ nhàng của Jaejoong vang lên, và tay cậu đưa ra đón lấy chiếc cặp của anh. Anh mặc kệ cậu, bước ngang qua người cậu rồi đi vào trong phòng. Anh có thể cảm nhận được nỗi thất vọng của Jaejoong sau lưng mình.

Cậu chẳng đáng là một thằng đàn ông, Jaejoong à…

-------------

“Yunho, Jaejoong à… các con không muốn đi nghỉ tuần trăng mật sao? Dù gì cũng đã sáu tháng kể từ hôn lễ rồi, ta chẳng nghe các con có dự gì cho Honeymoon cả. Yunho à, đưa Jaejoong đi đâu đó đi. Đừng có quá chú tâm vào công việc quá như thế…Mẹ thấy thiệt cho Jaejoong của chúng ta quá đi.” Bà Jung nói khi mà cả nhà đang thưởng thức bữa tối. Yunho, hiện đang ngồi cạnh Jaejoong , vẫn tiếp tục tập trung vào đĩa thức ăn của mình, giả đò như không nghe gì cả. Trái tim của Jaejoong hẫng đi một nhịp vì lời của người mẹ chồng, và nhận ra rằng Yunho sẽ không lên tiếng, cậu trả lời hối lỗi.

“Không sao đâu mẹ à…tuần trăng mật thì để sau cũng được mà. Chỉ ở nhà thôi cũng là hạnh phúc rồi ạ.”

Yunho, người vẫn đang nhai lấy thức anh trong bát, đột ngột lên tiếng, “Con cũng muốn đi hưởng tuần trăng mật lắm, nhưng có nhiều việc con cần phải làm ngay bây giờ, còn cái bản hợp đồng ở Ilsan đang cần con hoàn tất nữa. Con hứa rằng sau khi hoàn tất công việc, con sẽ đưa Jaejoong đến một vài nơi đẹp đẹp để thăm. Paris hay là Venice chẳng hạn. Con và Jaejoong đã bàn với nhau về việc này rồi, và cậu ấy đã đồng ý sẽ hoãn lại mà, đúng không Joongie?”

Jaejoong gật đầu đồng tình và cười với người mẹ chồng. Bà Jung cười đáp trả, an tâm khi nghe câu trả lời.

“Umma, Yun-hyung chỉ đang lấy cớ mà thôi… tội nghiệp Jae-hyung…anh chẳng đi đâu cả kể từ ngày kết hôn với Yunho…Hyung-ah, anh thật sự đối xử vợ mình chẳng tốt tí nào…sheesshhhh…các anh đáng lí không nên lấy nhau làm gì…” Cái miệng khôn lỏm của Changmin làm cho cả Jaejoong và Yunho giật mình. Jaejoong cuối đầu xuống chén cơm, trong khi Yunho lườm Changmin sắc lạnh.

“Để ý đến chuyện của mình thôi, Changmin. Hay là em muốn nấm đấm của anh làm em câm miệng lại, huh?

“Haa…nó chứng tỏ là em đã đúng…anh là một người chồng tồi…chính vì thế mà anh đã giận vì những gì em nói…anh biết không, sự thật thì mất lòng mà…” lời nói sắc sảo của cậu bé luôn đánh trúng vào những điểm chính xác. Yunho trao cho Changmin cái nhìn xuyên thấu của mình một lần nữa, nhưng Changmin giả đò như chẳng để ý đến đến nó gì cả, và sau đó cậu cảm thấy chân mình bị anh đá vào.

“Arghh!! Hyung! Có vấn đề gì với việc hành hung thể xác vậy?? Umma, coi Yunho-hyung nè… anh ấy đá chân con dưới bàn nè…” Changmin vừa bĩu môi vừa xoa lấy xoa để cái chân mình. Yunho cười đắc thắng, lè lưỡi ra trêu chọc cậu em trai.

“Yunho, Changmin…không được đánh nhau tại bữa ăn..aigooo, thật trẻ con quá đi thôi…” mẹ của hai anh em phàn nàn nhẹ nhàng trước khi nói thêm, “Nhưng Yunho-ya, em con nói đúng đó…con có thể đưa Jaejoong đi nghỉ mát mà, vì thế hãy đi đi…đừng để cho người khác nói rằng con trai mẹ không yêu thương vợ của mình, hay là không biết đối xử với Jaejoong đàng hoàng tử tế…”

“Ahhh, ai cần quan tâm đến người khác nói cái gì? Như con đã nói rồi, không phải là con không muốn đi, mà chỉ là con đang hơn bận một tí ngay thời điểm này… và Umma à, honeymoon không phải là một việc quan trọng…chúng con vẫn có thể ở cạnh bên nhau ngay tại nhà mà…” Yunho vừa đáp trả vừa khó chịu nhích người trên ghế. Đề tài này đang dần làm anh bực mình đây…

Jaejoong trông thấy biểu cảm của Yunho và cậu cảm thấy mình cần phải giải vây cho chồng mình.

“Đúng đó, Umma à…Con cảm thấy hạnh phúc lắm khi ở nhà cùng Yunho…đúng không Yunnie?” Yunho chỉ gật đầu khi anh múc một muỗng nước xốt vào đĩa của Jaejoong, tỏ ra hai người là một cặp đôi hạnh phúc.

Changmin giận dỗi phía bên kia bàn. “Jae-hyung à, cứ nói là Yun-hyung keo kiệt đi…”

“Changmn à, đừng có gây thêm chuyện nữa, được không? Yunho hâm dọa, trao cho Changmin cái nhìn chết người.

“Tskk..Yun-hyung kiếm biết bao nhiêu là tiền, nhưng anh ấy cất hết ở dưới gối của mỉnh…thật là xấu tính quá mà…”

“Changmin!!!” Yunho quát lên và đá vào chân Changmin một lần nữa, gần như làm cậu bé mắc nghẹn vì sốc. Mẹ của hai người chỉ biết nhìn Jaejoong, cùng cậu cười bất lực. Cái cảnh hỗn độn này kéo dài được một lúc trước khi ba của cả hai cất giọng nghiêm nghị.

“Jung Yunho, Jung Changmin! Đủ rồi!” Mọi người lập tức im lặng. Ông Jung quả là một người mạnh mẽ nếu nói tới, tính cách nghiêm khắc nhưng sáng suốt của mình khiến ông trở thành một người cha đáng kính trọng của hai đứa con trai.

“Yunho có hay về trễ không vậy?”, ông Jung đột ngột quay sang hỏi người con dâu. Yunho gần như mắc nghẹn khi nghe câu hỏi của ba mình. Anh liếc sang Jaejoong, tự hỏi cậu sẽ trả lời thế nào. Jaejoong trông thật bình tĩnh, không giống như anh đang gần như sắp ướt quần luôn vì hồi hộp.

“Không đâu, appa à…đôi khi anh ấy hay về trễ, nhưng Yunho luôn gọi báo cho biết biết để con khỏi phải chờ…Con biết là văn phòng của anh ấy rất xa nhà, và sẽ rất lâu để lái từ văn phòng về nhà. Nó chẳng hề gì nếu anh ấy có trễ một chút, đặc biệt là mỗi khi kẹt xe nữa…Con không muốn anh ấy phải vội vàng về nhà…con chỉ mong anh lái chậm mà an toàn…đúng không, Yunnie?” Jaejoong mỉm cười ngọt ngào về phía Yunho đang gật đầu đồng tình với lời vợ mình nói.

“Vậy thì tốt…Ta không muốn Yunho coi việc làm chồng người khác là một điều hiển nhiên. Làm chồng một người không phải chỉ là cho người đó thức ăn hay một mái nhà, mà còn phải thương yêu và quan tâm đến người đó nữa…Các con phải biết dành thời gian bên nhau, tìm hiểu những thứ mà cả hai thích hay không thích. Không chỉ người vợ phải biết chung thủy với chồng mình, mà đối phương phải cùng nhau làm điều đó. Yunho, con phải chăm sóc cho Jaejoong đàng hoàng, khi mà nhà họ Kim đã tin tưởng và trao đứa con trai quý giá của họ cho nhà chúng ta…và Jaejoong à, nếu mà Yunho có lầm lỗi gì, thì con đừng có sợ…con cũng vậy Yunho…Hôn nhân không phải dành cho những kẻ ích kỷ…nó là mối liên kết hai chiều giữa hai con người đã hứa rằng sẽ chăm sóc lẫn nhau cho đến chết.” Ông Jung hướng mắt về Yunho và Jaejoong đang nhìn xuống đĩa của hai người, ghi nhớ lời ông và ý nghĩa của chúng.

Yunho cảm thấy có lỗi về những việc anh đã gây ra cho Jaejoong, nhưng làm sao anh có thể dừng được đây?

Jaejoong ước rằng những điều mà người ba chồng nói có thể làm cho Yunho thay đổi cách anh đối xử với cậu. Cậu thật tâm mong muốn điều đó.

Cậu biết rõ điều duy nhất mà mình có thể tin tưởng vào là sự hiếu thảo của anh đối với ba mẹ. Yunho chẳng bao giờ đi ngược với ý của ba mẹ mình, anh còn vô cùng kính trọng ông bà nữa. Mặc dù anh có tàn nhẫn với Jaejoong tới cách mấy, anh cũng không bao giờ phản lại ba mẹ của mình, và điều đó là thứ duy nhất khiến cho Jaejoong cảm động. Jaejoonh đã luôn nghĩ rằng những người nào đối xử tốt với cha mẹ mình thì đều là người tốt cả, và chính vì thế, cậu vẫn muốn tiếp tục tin tưởng vào Yunho.

Yunho đối xử với gia đình của Jaejoong như chính gia đình của mình vậy. Mẹ của Jaejoong rất quý Yunho, và thường rất tự hào mà khoe anh ra với họ hàng và bạn bè của mình. Junsu, em trai của Jaejoong, vô cùng yêu quý Yunho. Mọi người trong gia đình cậu ai cũng thích Yunho hết.

Ba mẹ cùng đứa em chồng cuối cùng cũng rời nhà sau khi chắc chắn rằng đôi vợ chồng trẻ vẫn sống tốt. Jaejoong mong là sẽ được như vậy, cậu không muốn họ lo lắng không cần thiết. Cậu mỉm cười với chính mình, ít nhất tối nay Yunho đã đối xử với cậu như một người vợ thật sự. Yunho giúp cậu dọn dẹp bàn ghế và rửa chén đĩa, chẳng những thế anh còn khen tài nấu ăn của Jaejoong nữa.

Jaejoong chạm khẽ vào má mình và cười tươi hơn. Cậu không thể nào quên được nụ hôn nhẹ mà Yunho trao cho cậu khi hai người đang dọn dẹp nhà bếp.

Cậu biết Yunho chỉ hôn cậu để cho mẹ mình yêu tâm rằng hai người đang hạnh phúc mà thôi, nhưng cậu vẫn không tránh khỏi cảm thấy hạnh phúc. Yunho luôn đối xử tốt với cậu trước mặt người khác, và điều đó sẽ chấm dứt ngay khi chỉ còn lại hai người một mình với nhau mà thôi.

“Yunnie-ya…cám ơn vì đã khen tài nấu nường của em hồi nãy…Em rất vui khi biết anh thích những món mà em nấu…”, Jaejoong nhẹ nhàng lên tiếng, ánh mắt tìm kiếm nụ cười trên mặt anh. Hai người đang vẫy chào tạm biệt gia đình của Yunho, và chỉ khi chiếc xe vừa khuất bóng, nụ cười của Yunho liền biến mất.

“Hmm…sao cũng được…”

Câu trả lời vô tâm của anh làm trái tim Jaejoong vỡ nát, nhưng cậu vẫn tiếp tục mỉm cười. Anh đã thay đổi chỉ trong cái nháy mắt, giống y như những gì cậu nghĩ. Mơ ước thì cuối cùng cũng chỉ là mơ ước mà thôi…

Đột nhiên Jaejoong nhớ lại chuyện xảy ra trưa nay. Cậu muốn hỏi Yunho để làm sáng tỏ mọi việc.

“Mnn.Yunnie-ah…em có thể hỏi anh chuyện này được không?” Jaejoong hỏi trước khi nhìn qua phía anh.

Yunho không còn ở đó nữa. Cậu nhìn xung quanh, và nhận thấy rằng Yunho đã đi vào trong nhà rồi. Jaejoong nhắm mắt lại, hít thở thật sâu, tay nắm chặt lại và cậu cắn lấy đôi môi đang run rẩy của mình. Yunho đã bỏ mặt cậu ngoài này mà không nói cho cậu lấy một tiếng…

Jaejoong đi vào nhà, nói đúng hơn là kéo lên cái thân thể cùng trái tim cũng nặng nề không kém của mình vào nhà. Cậu đi lên lầu và vào phòng của mình, bước ngang qua phòng làm việc của Yunho. Cậu hé nhìn vào trong, và trông thấy Yunho đang nằm dài trên chiếc ghế sa lông, mắt nhắm nghiền, một chiếc mền đang đắp ngang một nửa cơ thể anh. Jaejoong thở dài. Cậu biết mình sẽ lại ngủ một mình hôm nay nữa rồi… 

End Chapter 1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro