Chương 17 (tiếp theo)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Đúng vậy, đúng vậy, anh lại còn gọi điện cho cảnh sát nữa chứ! Nói rằng phải dùng trí tuệ giải quyết sự việc. Kết quả thì sao, chết tiệt, anh lại gọi đến số 117! Sau khi dập máy còn nói với em chắc như đinh đóng cột là mấy chú cảnh sát sẽ tới ngay lập tức. Đến khi mấy kẻ xấu đó đi rồi, anh mới quay sang hỏi em rốt cuộc điện thoại báo cảnh sát là bao nhiêu!".

"117 là gọi đi đâu?". Anh ngạc nhiên, nhếch mày hỏi.

"Đấy là số điện thoại gọi hỏi giờ giấc".

"....Đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi!". Có đánh chết anh cũng không thừa nhận việc mình chưa hề làm chuyện gì ra hồn trước mặt cô. " Vậy thì là ai, là ai đã đóng giả làm ông già Nô-en để khiến em vui chứ?".

" Là anh chứ ai. Kết quả là bị kẹt trong ống khói không chui ra được, lại còn phải điều động tới mấy vệ sĩ của bố anh tới cứu viện. Người khiến cho nhà em cả đêm không tài nào ngủ được cũng là anh". Ít nhiều gì họ cũng là thanh mai trúc mã, ở cùng một khu nhà, vậy mà anh lại không biết ống khói đó được giữ lại từ thời trước, nên chắc chắn là không thông xuống phòng rồi.

"Đinh Mỹ Mãn, rốt cuộc thì em có lương tâm hay không thế? Tại sao lúc nào cũng chỉ nhớ tới kết quả của sự việc? Tại sao không nghĩ tới tấm lòng và mục đích tốt đẹp ban đầu của anh chứ?".

"Bởi vì kết quả bao giờ cũng làm cho người ta dễ nhớ hơn!".

Câu nói mang hai tầng nghĩa của cô khiến Giả Thiên Hạ đột nhiên im bặt. Đúng vậy, cái khiến cho người ta nhớ tới luôn là kết quả không thể nào thay đổi được. Cũng giống như hôn nhân của hai người, quan hệ của anh và cô hiện nay...

Thực sự là không thể thay đổi được nữa sao? Những gì anh nên làm, anh có thể làm thì đều đã làm hết rồi. Nếu như người phụ này vẫn kiên quyết không thay đổi, thì anh cũng chẳng thể nói gì được nữa! Mỉm cười chúc phúc cho cô ư? Xin lỗi, điều đó là không thể nào! Vậy thì đành nhắm mắt, coi như không nhìn cho xong!



Gần đây căn nhà của Đinh Mỹ Mãn trở nên vô cùng náo nhiệt, có rất nhiều người tới thăm cô. Thậm chí cô cũng cảm thấy ngạc nhiên đôi chút trước sự yêu mến mà mọi người dành cho mình.

Giả Thiên Hạ nhiều ngày liền không về nhà vào buổi tối, đã thế còn dẫn tới một vị khách hoàn toàn nằm ngoài dự tính của Mỹ Mãn.

Người này đã "thoái ẩn giang hồ" rất lâu rồi, thế nhưng trên "giang hồ" vẫn còn rất nhiều truyền thuyết về bà. Bà có uy nghiêm rất lớn, đủ khiến Đinh Mỹ Mãn không dám nói thêm bất cứ câu nào, ngay lập tức mời bà vào nhà.

Không khí trở nên nặng nề. Mỹ Mãn đặt hai tay trên đùi, ngồi thẳng lưng, cúi thấp đầu xuống, trông chẳng khác nào một cô con dâu đang bị mắng mỏ, đôi mắt không ngừng liếc lên lén nhìn người phụ nữ trước mặt.

Đó là một người phụ nữ tràn đầy khí chất cao sang, mặc chiếc áo sơ mi trắng vừa vặn với người, kết hợp với chiếc quần ống rộng màu trắng, mái tóc được chải gọn gàng làm toát lên vẻ uy nghiêm lạ thường. Tay bà đang cầm chiếc cốc, đôi môi đỏ thắm nếm ngụm cà phê. Trên thành cốc còn lưu lại vết son, khiến cho vẻ nữ tính của bà càng nổi bật.

"Tôi đã nói ngay từ đầu là hai người có tính cách quá cố chấp thì không thích hợp ở bên nhau mà". Một hồi lâu, cuối cùng bà cũng lên tiếng.

" Dạ đúng, dạ đúng ạ". Mỹ Mãn gật đầu lia lịa, tâm phục khẩu phục đồng ý với câu nói của bà. Nếu so với khí thế mang đậm chất xã hội đen của Giả đại lão gia, thì người phụ nữ trước mặt cô có lực sát thương mạnh mẽ hơn. Bà hoàn toàn có thể không nói bất cứ điều gì, chỉ cần ngồi đó thôi cũng đã đủ uy nghiêm khiến cho Mỹ Mãn cảm thấy áp lực tới mức phải nín thở.

"Vậy tôi đã bao giờ nói với cô rằng, cô hoàn toàn không xứng với con trai tôi không?".

"Có ạ, có ạ...". Đã thế còn không chỉ nói một lần.

"Đinh Mỹ Mãn, ngẩng đầu lên cho tôi xem nào". Người phụ nữ đó bắt đầu nói nặng lời hơn, bà đổi cách vắt chân từ bên trái sang bên phải, trông vô cùng cao quý. "Tôi cứ tưởng rằng, lần này cô hạ quyết tâm quay trở lại, ít nhất cũng phải có chút thay đổi, ai ngờ vẫn vô dụng như thế!".

"Cháu...". Mỹ Mãn hít một hơi thật sâu, muốn đưa lời phản biện, nhưng sau khi bị người đối diện liếc nhìn thì lập tức khí thế chùng ngay xuống. "Đúng... đúng là vậy...".

" Khí thế đùng đùng trút giận lên con trai tôi của cô đi đâu mất rồi? Không phải bố cô vẫn thường tự xưng mình là nhà giáo nhân dân sao? Sao thế? Lẽ nào ông ấy chưa từng dạy cô nói câu hoàn chỉnh là như thế nào ư?".

Nghe dứt lời, Mỹ Mãn lại càng im lặng, càng cúi thấp đầu hơn.

Bà Giả than thở một lúc, rồi chuyển sự chú ý sang bàn tay đang băng bó chằng chịt của Mỹ Mãn, đôi mày bỗng cau lại, quan tâm hỏi thăm: " Bàn tay cô bị sao thế?".

Đinh Mỹ Mãn mồm miệng méo xẹo,vẫn cúi thấp đầu, thành thật kể lại toàn bộ đầu đuôi câu chuyện không thiếu chi tiết nào. Một hồi lâu sau, cô không thấy bà Giả có bất cứ phản ứng nào nên hiếu kì liếc nhìn lên, vừa hay bắt gặp đúng đôi mắt đang bừng bừng lửa hận của bà.

"Tôi đã nói với lão già đáng chết đó từ lâu rồi, đừng có qua lại, quan hệ gì với bọn đó nữa". Nếu như không phải quan hệ xã hội của bố Thiên Hạ quá đỗi phức tạp, khiến bà cảm thấy cuộc sống không có chút cảm giác an toàn nào thì năm đó bà đã không nhất quyết đòi li hôn như vậy. Nhiều năm nay, bà đã thực sự đã nhìn thấy lão già đáng chết ấy có nhiều thay đổi, không ngờ vẫn không thể dứt khoát được với lũ người đó.

"Mà... Bác Giả, bác ấy có phải là quân bán nước cầu vinh không ạ?". Mỹ Mãn cũng có đôi chút do dự, nói cho cùng thì đây cũng là chuyện riêng của nhà họ, cô không nên hỏi nhiều. Nhưng cô thực sự quan tâm xem việc này liệu có liên quan gì đến Giả Thiên Hạ không?

"Quân bán nước cầu vinh?". Một cụm từ với ý nghĩa thâm sâu! Bà Giả cau mày nhưng không hề có ý giấu giếm chuyện gì. "Không phải! Lão già đáng chết đó chỉ buôn lậu đồ giả ra nước ngoài thôi".

Mỹ Mãn gật đầu như đã tỉnh ngộ ra nhiều điều, nghe ra thì cũng không đến nỗi quá đáng ghét! Nhưng nhìn từ góc độ luật pháp thì đó cũng là một tội danh lớn rồi!

"Không nhắc tới lão già đó nữa! Có còn nhớ tôi đã nói người phụ nữ như thế nào mới xứng đáng với con trai tôi không?"

"Dạ...". Những yêu cầu khắt khe đó, cô có muốn quên cũng chẳng thế nào quên nổi.

"Rất tốt, vậy đọc lại cho tôi nghe xem nào".

Đọc lại? Không cần thiết phải thế chứ? Bây giờ cô cũng chẳng cần phải xứng đáng với Giả Thiên Hạ mới được mà! Mỹ Mãn định phản đối, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của bà Giả, cô bất giác mở miệng đọc làu làu: "Nói tóm lại là, không nhất thiết phải xinh đẹp, nhưng trên mặt không được có bất cứ vết tích nào; không nhất thiết phải thông minh, nhưng không được vô công rồi nghề hoàn toàn; gia thế không nhất định phải giàu sang, nhưng chắc chắn phải trong sạch không dính dáng gì tới xã hội đen. Còn nói một cách cụ thể hơn, thì không hút thuốc, không đến quán bar, không lẳng lơ lăng loàn, luôn giữ được sức khỏe tốt... Tất cả những điều này cháu đều đã làm tốt rồi ạ!".

"Cô cảm thấy Mạc Tường có xứng đáng không?". Bà Giả hài lòng gật đầu, tiếp tục hỏi.

"Làm gì có chuyện đó, cô ta kém quá xa so với các tiêu chuẩn kia!". Đinh Mỹ Mãn vô cùng kích động trước chuyện này. Không có lí gì khi cô đã thực hiện một cách nghiêm túc và cực khổ vậy rồi, còn chưa nhận được lời tán thưởng nào, thì người phụ nữ chỉ biết dựa vào sắc đẹp và thân hình của mình lại có thể đạt chiến thắng sau cùng dễ dàng như vậy cơ chứ?

"Tôi cũng cảm thấy như thế!". Bà Giả nhấp một ngụm trà, bỗng nhiên khí thế hạ dần. "Thiên Hạ từ chức rồi đó, cô đã biết chưa?".

"Dạ". Không phải Đinh Mỹ Mãn giả vờ ngốc, mà dạo này cô phải ở nhà "dưỡng thương", Giả Thiên Hạ đã xin cho cô nghỉ phép dài ngày. Những chuyện ở đài truyền hình cô không hề biết chút gì, anh cũng chẳng hề nhắc tới chuyện từ chức này.

"Chuyện nó từ chức, tôi cũng không có ý kiến gì nhiều, làng giải trí không phải chỗ thích hợp để dừng chân lập nghiệp, huống hồ nó không phải là không có đường lui! Vấn đề là tại sao sau khi từ chức nó lại sống bê tha, tiêu cực đến thế cơ chứ? Không kiếm được gì thêm mà vẫn uống nhiều rượu như vậy là sao chứ?". Nghe ra trong lời nói của bà Giả chẳng có chút trách móc nào hết, tất cả chỉ chan chứa nỗi thương xót của người mẹ mà thôi. "Tôi đã nghĩ kĩ rồi, tính cách nó ngang ngạnh như vậy, cũng chỉ có cô mới có thể lôi nó về được. Tuy rằng tôi với ông bố của nó thường nói hai đứa không hợp nhau, nhưng mà những người phụ nữ khác thì lại càng chẳng thích hợp nổi với nó!".

"Ý của bác là....."

"Rảnh rỗi thì đến quán bar mắng nó, khuyên nó vài câu giúp tôi. Cho dù cô không còn chút cảm tình nào với nó, thì chắc cũng không muốn nó sống bê tha như vậy đúng không? Bãi chiến trường do cô tạo ra thì đích thân cô đi thu dọn đi. Nếu như cuối cùng hai đứa lại về ở bên nhau, cô cũng đừng lo lắng quá. Tôi đã giao hẹn trước với lão già kia rồi, hai đứa không kết hôn lại thì tôi và lão cũng quyết không tái hôn. Còn nếu như hai đứa đường ai nấy đi, thì phiền cô cũng cho con trai tôi một đáp án dứt khoát, đừng có lằng nhằng, không rõ ràng như thế, Thiên Hạ nhà chúng tôi đâu phải đồ dự phòng chứ?".

Đồ dự phòng? Đinh Mỹ Mãn cực kì bất bình, cho dù nhìn từ góc độ nào thì cô vẫn cảm thấy đối với Giả Thiên Hạ, mình mới là một thứ đồ dự phòng không hơn không kém! Người muốn bỏ đi liền bỏ đi chính là anh, người thấy hối hận liền quay lại cũng chính là anh. Anh đã dùng mọi lời ngon tiếng ngọt khiến cô suýt sập bẫy lần nữa, kết quả vẫn chứng nào tật nấy. Đúng là giang sơn dễ dổi, bản tính khó dời. Nếu như có người nói, cô ích kỉ coi Lăng Gia Khang chẳng khác nào thứ đồ dự phòng, thì Mỹ Mãn cũng đành chấp nhận. Nhưng nếu bảo Giả Thiên Hạ là đồ dự phòng của cô, có đánh chết, cô cũng không thể nào chấp nhận nổi!

Liệu có nên làm theo ý của bà Giả hay không? Đây cũng là một vấn đề cần nghiên cứu.

Cô có tư cách gì để quản lý anh chứ? Nếu như Giả Thiên Hạ lại giống như lần ở bệnh viện trước đó, phũ phàng nói câu "Có liên quan tới em không?", thì cô biết phải làm sao đây?

Sau khi tiễn chân bà Giả ra về, Đinh Mỹ Mãn vô cùng mâu thuẫn. Cô lên mạng lướt web một lát, đích thực đã đọc được rất nhiều thông tin liên quan tới việc Giả Thiên Hạ từ chức. Giới truyền thông báo đài liền chĩa "mũi nhọn" về phía Mạc Tường, hi vọng có thể moi được nguyên nhân khiến Giả Thiên Hạ từ chức từ cô ta, nhưng chẳng mấy hiệu quả. Người phụ nữ đó chẳng qua chỉ muốn đùa giỡn với phóng viên mà thôi, câu trả lời lúc nào cũng mơ hồ, lưỡng lự nước đôi.

Sau đó, Mỹ Mãn lại vào xem hòm thư điện tử và phát hiện ra có rất nhiều email chưa đọc nên nổi hứng đọc qua một lượt.

Có thư của Lăng Gia Khang thông báo về chuyện chuyển quyền sở hữu vườn nho, thư mời cô phỏng vấn của một vài tờ báo và tạp chí, nhưng nhiều nhất vẫn là thư rác quảng cáo. Chính trong số những thư rác này, cô phát hiện thấy một thư điện tử khá khác thường mà suýt nữa đã lỡ tay xóa bỏ.

"Trước tiên phải mở đầu một câu, trò chơi này thật là vô vị. Thôi được, đi vào chuyện chính nào... Bà xã, chúc mừng một năm ngày cưới của chúng ta. Lúc xem bộ phim Đám Cưới Vàng, em có hỏi anh, đến lúc hai chúng ta tổ chức đám cưới vàng thì sẽ như thế nào? Anh đã nghĩ về việc này, có lẽ đến lúc đó trí nhớ của cả hai chúng ta đều kém đi rất nhiều, thường xuyên cãi nhau vì những chuyện mà chẳng ai còn nhớ là rốt cuộc có tồn tại hay không. Mỗi ngày sau khi dùng bữa tối xong, hai chúng ta sẽ đi tản bộ ở công viên gần nhà, anh sẽ cằn nhằn là em nấu cơm không ngon, còn em càu nhàu vì anh rửa bát không sạch. Nói không chừng, lúc đó, tai anh còn nghễnh ngãng, nhưng như thế lại hay, không phải nghe những lời cằn nhằn điếc tai của em nữa. Mẫy bà lão ở xung quanh đều rất thích anh, chắc chắn em sẽ đem bức ảnh chụp khi anh tháo răng giả ra để phá hủy hình tượng đẹp đẽ của anh trong lòng họ. Mỗi dịp Tết đến xuân về, các con các cháu lại về thăm chúng ta, chúc chúng ta trường thọ. Anh liền nói sống lâu như vậy làm gì chứ, biết đâu ngày mai sẽ ngủ mà chẳng tỉnh lại nữa. Chắc em sẽ đánh vào miệng anh và bắt anh nói: "Phủi phui, ăn nói lăng nhăng, ăn nói lăng nhăng". Rồi sau đó còn bắt anh phải thề rằng không ai được chết trước cả, nếu như người này không trụ được nữa, thì người kia sẽ tự sát trước, ai không tự sát kẻ đó là đồ khốn kiếp. Bà xã à, cùng nắm tay nhau cho tới khi đầu bạc răng long như thế cũng rất là tuyệt! Còn nữa, anh thực không thích trẻ con, nhưng chỉ cần là con do em sinh ra, anh sẽ suy nghĩ đặt cho nó một cái tên thật hay. Nếu như là con gái sẽ chăm cho nó để giống như em, sau này đi "giá họa" cho người khác. Còn nếu là con trai sẽ nuôi lớn giống như anh rồi tương lai sẽ lấy một nàng dâu giống như em. Yên tâm đi, anh không phải là cầm thú, nhất định sẽ không "ra tay" với con dâu của chúng ta...".



Một đoạn văn viết rất dài, đợi tới khi Mỹ Mãn lấy lại bình tĩnh thì cô đã mím môi khóc bù lu bù loa lên rồi.

Cô còn nhớ lúc vô tình phát hiện ra một trang web tên là "Xin chào tương lai", trên trang đó nói, có thể nhập địa chỉ hòm thư vào, đặt thời gian ngày tháng cụ thể, đợi đến đúng thời điểm đó, hệ thống sẽ tự động gửi bức thư ấy đến cho người nhận.

Đây đích thực là một trò chơi vô vị, nhạt nhẽo, song cô nhất quyết lôi kéo Giả Thiên

Hạ phải tham gia chơi cùng mình. Nhưng Mỹ Mãn thực sự chỉ coi đó là một trò chơi, thậm chí còn chẳng biết là sẽ nhận được một email như thế này ngày hôm nay.

Nhưng điều làm cô không thể nào ngờ được là người luôn miệng mắng mỏ cô thừa hơi mua việc như Giả Thiên Hạ lại chân thành, nghiêm túc đến vậy... Hoặc là kì thực đối với tất cả những chuyện có liên quan tới cô, từ trước tới nay anh đều nghiêm túc cả!



Mãi cho tới khi đứng trước cửa hội sở 419, Mỹ Mãn mới cảm thấy có phải mình đã quá lỗ mãng không? Sau khi gặp anh, cô nên nói những gì đây? Ngộ nhỡ thấy anh đang mặn nồng, ân ái với một người phụ nữ nào đó, liệu niềm cảm động trong cô lúc này có thể tiếp tục duy trì được không?

"Đinh Mỹ Mãn!". Ngay lúc cô đang lưỡng lự chưa biết phải làm thế nào thì bỗng có tiếng gọi. Một người đứng chắn ngay trước mặt cô.

"Hả?". Là Tạ Mục Đường, khí thế giống như đang gặp kẻ thù sâu đậm của anh khiến cô mệt mỏi.

"Anh không phải kẻ đồng tính luyến ái".

Người đàn ông này đúng là thù dai!

"Em đến đây làm gì?". Sau khi trịnh trọng truyên bố về một sự thật hiển nhiên, không thể sai khác, anh mới chợt nhận ra bắt gặp Đinh Mỹ Mãn ở một nơi như thế này thực sự nằm ngoài dự đoán. "Chắc không phải là em tới tìm Giả Thiên Hạ đấy chứ?".

"Ừm, đúng thế...". Anh có ý gì chứ, chẳng lẽ việc cô tìm gặp Giả Thiên Hạ bất thường đến vậy à?

"Không phải em đã quyết định kết hôn cùng với Lăng Gia Khang rồi sao? Vậy thì còn tới đây tìm cậu ấy làm gì nữa? Buông tha cho cậu ấy đi, cậu ấy đã bị em giày vò đến mức người không ra người, quỷ không ra quỷ rồi, em còn muốn thế nào đây?".

Phẫn nộ, bất bình thay cho bạn bè. Đinh Mỹ Mãn hoàn toàn có thể thông cảm được, cô cảm thấy hơi đuối lí nên cúi đầu lẩm bẩm: "Em đã làm cái gì đâu chứ?".

"Thôi xin em, đừng có đưa ra bộ mặt ngây ngô vô tội đó đi! Nếu như không phải những tấm ảnh và bài viết không xác thực kia khiến em quyết định lấy Lăng Gia Khang thì liệu cậu ấy có ra tay đánh phóng viên không?".

"Đó là vì chuyện giữa anh ấy với Mạc Tường cũng đanh rất nồng thắm mà. Khi anh ấy đánh nhau với một phóng viên xong, Mạc Tường còn đích thân tới đón anh ấy nữa". Không thể chuyện gì cũng đổ lên đầu cô được. Nếu như không phải Giả Thiên Hạ tỏ ra quá thân mật với cô ta thì liệu Mỹ Mãn có hiểu lầm anh không chứ?

"Thật không thể hiểu nổi em, có nhiều nghi vấn như vậy sao không trực tiếp hỏi cậu ấy chứ? Chuyện gì cũng tự mình tưởng tượng, suy diễn. Hôm đó, cậu ấy có nhờ anh đến đón, nhưng anh có việc đột xuất nên đến muộn một chút. Còn về phần Mạc Tường, có lẽ cô ta tình cờ biết chuyên đó thôi".

Mỹ Mãn nhất thời không đối đáp được gì nữa. Mục Đường nói không sai, có rất nhiều việc cô không hề đích thân hỏi Giả Thiên Hạ mà đều dựa vào tưởng tượng chủ quan của mình. Giữa hai người thực sự thiếu đi niềm tin, thiếu đi sự thấu hiểu lẫn nhau. Cô không hỏi, anh cũng chẳng nói, cứ như vậy hai người cứng đầu cứng cổ biến những mâu thuẫn lặt vặt, nhỏ nhặt trở thành tình trạng khó lòng giải quyết như ngày hôm nay. Bây giờ cô bằng lòng thay đổi, liệu có còn kịp nữa không?

Chẳng đợi Mỹ Mãn nói thêm lời nào, Tạ Mục Đường đã dẫn cô vào căn phòng riêng ở phía trong cùng. Trong ấn tượng của cô thì hình như lần nào tới hội sở 419, Giả Thiên Hạ cũng đều tới căn phòng đó, nếu cô đoán không nhầm thì ông chủ quán đã để riêng căn phòng đó cho anh. Thảo nào mà giới phóng viên báo đài lại "tóm" được các tin tức của anh dễ dàng đến vậy! Tất cả những nghệ sĩ nhỏ muốn nịnh nọt nhà sản xuất, tất cả những phóng viên muốn chộp được tin giật gân đều hiểu rõ các thói quen của anh hơn cả cô. Mỹ Mãn bỗng nhiên cảm thấy chẳng hiểu ngày xưa dựa vào cái gì mà cô nói rằng rất yêu anh.

CHOANG

Vừa mới không để tâm giây lát, trong phòng đã vọng ra tiếng đồ thủy tinh rơi vỡ khiến cho Đinh Mỹ Mãn chú ý ngay lập tức.

"Khốn kiếp, sao cô lúc nào cũng như âm hồn bất tán vậy! Cứ gặp cô là tôi thấy mệt mỏi". Tiếp theo đó truyền ra giọng gắt gỏng, tức giận sục sôi của Giả Thiên Hạ.

"Em chỉ là không muốn nhìn thấy anh như thế này thôi! Anh đối với chị ta tốt như vậy thì có ích gì chứ? Vì chị ta mà tự giày vò, đày đọa bản thân thì được cái gì? Người ta còn chẳng buồn nhìn anh đến một lần".

Ăn nói láo toét! Đinh Mỹ Mãn dễ dàng bị người khác chọc giận suýt chút nữa đã xông vào "xử đẹp" ả phụ nữ âm hồn bất tán kia. May mà Tạ Mục Đường đã kịp thời ngăn cản cô lại.

Căn phòng đột nhiên im lặng trong giây lát, sau đó lại vang lên giọng nói của Giả Thiên Hạ. Mỹ Mãn cảm thấy vô cùng may mắn vì đã không chạy vào quấy nhiễu, nếu không e rằng cả cuộc đời này cô sẽ chẳng thể nghe được những câu nói tiếp theo của Giả Thiên Hạ.

"Tôi đã chọn cô ấy đấy, có liên quan gì đến cô chứ? Hay cô định làm cái bóng thay thế cho cô ấy? Cho dù là cô có muốn làm thì xin hãy "yêu nghề" một chút, về tô vẽ cho bản thân thành đen thui đi rồi hãy quay lại đây!".

"Giả Thiên Hạ, anh đừng có quá đáng như thế!". Cho dù là yêu một người đàn ông đến mức nào thì cũng phải có lòng tự tôn của mình! Trên thế giới này người đàn ông có thể lợi dụng được nhiều vô kể, đương nhiên Mạc Tường cảm thấy không cần thiết cứ nhẫn nhịn mãi một người như anh.

"Trước giờ tôi vẫn quá đáng như vậy thôi!".

"Đừng cho rằng em không biết đến những phi vụ làm ăn mờ ám, phi pháp của anh với bố anh! Nếu như em "khui" chuyện này ra, anh đừng hòng tồn tại trong ngành này được nữa!".

Câu nói đó đem lại một hiệu quả không ngờ, mọi tiếng động trong căn phòng dường như ngừng lại. Lúc này, Giả Thiên Hạ cau mày, nhìn Mạc Tường với ánh mắt vô cùng đáng sợ. Một lúc lâu sau anh mới bình thản hỏi: "Cô biết được những gì?".

Nghe ra thì giọng điệu đã bình tĩnh nhiều, không còn khí thế kích động như trước nữa. Mạc Tường những tưởng mình đã đạt được ý định – quả nhiên bất cứ ai cũng đều có điểm yếu – cô hất cằm, cười nhạt: "Ví dụ như chuyện anh giải quyết phiền toái giúp bố anh, sau đó bị người ta gài bẫy buôn lậu, để chạy trốn, anh bất đắc dĩ phải li hôn với Đinh Mỹ Mãn".

"Hử...". Anh cười lạnh nhạt, vẻ khinh bỉ. Giả Thiên Hạ đứng dậy, chẳng hề tránh né mà giẫm thẳng lên đống vụn thủy tinh khi nãy, tiếng thủy tinh vỡ vụn ra, cộng thêm tiếng cười của anh khiến cho không khí trở nên vô cùng nặng nề. "Cô không phải là người duy nhất biết , nhưng cô có hiểu vì sao không có ai dám nhắc lại chuyện đó không?".

Khí thế áp đảo làm người khác chỉ nhìn thôi đã thấy ớn lạnh đó khiến Mạc Tường sợ hãi, lùi lại sau vài bước, không dám nói thêm gì nữa.

"Có rất nhiều việc cô không nên biết thì đừng có đào sâu tìm hiểu, biết càng nhiều đồng nghĩa với việc những ngày tháng tự do, thoải mái của cô càng ngày càng ngắn lại đấy...".

Mỹ Mãn không nghe rõ sau đó hai người họ còn nói thêm những gì nữa, chỉ cảm giác cả thế giới dường như sắp nổ tung, cô không thể nào "tiêu hóa" được tất cả thông tin này một cách quá nhanh như thế! Bị gài bẫy buôn lậu, bán đấu giá, người đàn ông mặt sẹo, li hôn... Những cụm từ này đứng riêng rẽ thì cô đều hiểu hết, thế nhưng khi kết hợp tất cả lại thì cô thực lòng không hiểu nổi mình phải phản ứng như thế nào đây. Thảo nào mà khi đó Giả Vượng Bảo lại bảo cô nên đến nhà hàng đó. Thực ra không phải vì đoán trước được rằng sẽ có người phải lòng cô mà có lẽ là đoán ra cô sẽ chạm mặt người đàn ông mặt sẹo, cố ý tạo cơ hội cho Giả Thiên Hạ có thể nói lại đầu đuôi chân tướng sự việc năm xưa. Chỉ nghĩ đến đấy thôi, cô đã chẳng còn biết nên khóc hay nên cười, vốn dĩ cho rằng bản thân mình chịu biết bao uất ức, đau khổ, cho rằng mình chính là người bị ruồng bỏ, thế nhưng đến lúc này, cô mới nhận ra kì thực mình lại luôn được bao bọc, bảo vệ tốt nhất. Hồi đó sở dĩ anh biến mất nhanh như thế ngay sau khi li hôn chẳng qua là tránh cho cô phải chịu liên lụy mà thôi. Tại sao anh lại không nói ra chứ? Hay là anh cho rằng cô không có dũng khí và bản lĩnh để cùng anh chạy đến cùng trời cuối đất? Thảo nào mà Giả đại lão gia lại không thích cô đến vậy, có lẽ vì nghĩ rằng cô sẽ đưa ra lựa chọn bỏ rơi anh đúng vào thời điểm nguy hiểm nhất! Có trời làm chứng, từ đầu đến cuối chẳng ai hỏi qua ý kiến của cô.

"Em không sao chứ?". Liếc qua thấy vẻ mặt trắng bệch của Đinh Mỹ Mãn, Tạ Mục Đường hỏi.

"Tại sao anh ấy không nói ra sớm?". Mỹ Mãn chớp chớp mắt, nhìn lên khuôn mặt của Tạ Mục Đường, đôi môi bỗng mấp máy, lúc này cô thật giống như đang nằm mơ vậy!

"À, chuyện này anh cũng mới biết gần đây thôi! Hôm mà Tiểu Ái hiểu lầm anh với Mạc Tường, chính là vì Tiểu Tường đã nhắc tới chuyện đó với người khác, anh nghe thấy nên mới đuổi theo truy hỏi đến cùng. Chính Mạc Tường cũng không mấy chắc chắn, chỉ là nghe mấy lời càu nhàu của Giả đại lão gia cùng với suy diễn của bản thân rồi lắp ghép cả câu chuyện này lại. Anh đã tìm Thiên Hạ để xác nhận lại chuyện này. Trước giờ, cậu ta đều không thích bố mình liên can đến những người đó nên thường tự mình đi giải quyết. Thiên Hạ rất cẩn trọng, sợ bị người ta bắt gặp cho nên thông thường sẽ không lái xe của mình đi làm việc. Ngày hôm đó, vì đột nhiên em gọi điện đến đòi li hôn nên cậu ấy mới hoảng loạn quá, để cho lũ người kia thừa cơ chèn ép".

"Tại sao anh ấy lại không nói sớm?".

Mỹ Mãn bức xúc hét to đến mức cho dù những người trong phòng kín kia đang cãi nhau thì cũng không thể phớt lờ được.

Giả Thiên Hạ bỗng nhiên cảm thấy không ổn, sau khi mở cửa và bắt gặp khuôn mặt của Đinh Mỹ Mãn, anh buồn phiền nhắm mắt lại. Phản ứng đầu tiên là muốn đưa tay ra kéo cô vào lòng, nhưng động tác của Đinh Mỹ Mãn nhanh hơn anh tưởng rất nhiều. Ngón tay anh vừa mới chạm vào vạt áo thì cô đã quay người bỏ chạy.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro