Chương 5: Tình trường gặp địch thủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chiều muộn chớm thu, ánh đèn điện chiếu vàng rực lên thảm lá rơi trên đường.

Áo sơ mi rộng màu trắng kết hợp với quần đen, cho dù cách ăn mặc này không hề gây chú ý chút nào nhưng Lăng Gia Khang vẫn trở thành tâm điểm của các thiếu nữ. Trên khuôn mặt tuấn tú của anh lúc này in đậm sự lo lắng, thấp thỏm lạ thường. Anh ngẩng đầu, thần người ra nhìn toà nhà phía trước.

Sở cảnh sát!

Rốt cuộc vì lí do gì mà một bữa tối lãng mạn lại phải tiến hành ở trước sở cảnh sát?

"Lý Ninh[13] đã từng nói rằng: "Mọi thứ đều có thể xảy ra". Sự tồn tại của Đinh Mỹ Mãn chính là một minh chứng rõ ràng cho câu quảng cáo này không phải trò lừa đảo. Ở cạnh cô ấy nhất định phải quen với việc bất cứ lúc nào cũng có thể đột ngột xảy ra chuyện. Thật không may, tôi vừa sinh ra đã quen biết cô ấy, cho nên từ lâu đã chấp nhận số phận. Anh còn có thể đấu tranh, vẫy vùng đôi chút, vậy nên hãy trân trùng sinh mệnh, tránh xa Đinh Mỹ Mãn ra!".

[13] Lý Ninh sinh ngày 8 tháng 9 năm 1963 là một cựu vận động viên thể dục và doanh nhân Trung Quốc. Ông là một trong những vận động viên xuất sắc nhất của thể dục Trung Quốc với 3 huy chương vàng tại Thế vận hội mùa hè 1984, đồng thời được mệnh danh là "Hoàng tử thể thao". Lý Ninh cũng là người sáng lập và là chủ tịch của tập đoàn sản xuất dụng cụ thể thao hàng đầu Trung Quốc Li-Ning Company Limited.

Bỗng nhiên nhớ lại câu nói cảnh báo của Giả Thiên Hạ trước đây, anh bất giác nhếch miệng lên, chẳng buồn quay đầu lại, đi thẳng vào sở cảnh sát. Tất nhiên khuôn mặt tỏ rõ vẻ chấp nhận số phận, điều đó cũng chẳng có gì to tát cả. Hơn thế anh còn có thể chấp nhận số phận mà không hối hận gì hết, không hề lo sợ chuyện gì mà tiến lên phía trước.

"Anh à, tôi là công dân tốt, nộp thuế, chấp pháp theo đúng luật định. Hàng ngày tôi đều nghiêm chỉnh tuân theo luật lệ giao thông, không hề vi phạm. Bây giờ xảy ra vấn đề lớn như vậy, anh không thể chỉ ghi chép lại rồi cho qua như thế được. Cái tôi cần là đáp án chính xác cơ!"

Giọng nói dõng dạc, kiên định của Đinh Mỹ Mãn lanh lảnh bên tai Lăng Gia Khang. Nghe có vẻ vô cùng nghiêm trọng, anh bất giác bước nhanh lên.

"Thưa cô, đứng trên góc độ cá nhân, tôi rất đồng tình và chia buồn cùng cô, nhưng xét về góc độ công việc, nguồn lực cảnh sát rất đáng quý, cô không thể nào bắt mấy chục người chúng tôi đi khắp nơi tìm chiếc xe đạp cho cô được!"

Chỉ là mất một chiếc xe đạp thôi, Lăng Gia Khang rõ ràng yên lòng hẳn.

"Tại sao lại không thể chứ? Cảnh sát nhân dân vì nhân dân phục vụ mà!". Cô chớp chớp mắt, trưng ra một vẻ mặt ngây ngô, vô tội, từng câu từng chữ nói ra đều như lẽ tất nhiên, hoàn toàn không nhận ra rằng chuyện mất chiếc xe đạp không thể so bì với một đống hồ sơ vụ án hình sự chất chồng nơi đây được.

"Cô... cô...". Đồng chí cảnh sát tay cầm bút, tức giận trợn mắt, mãi mới lấy lại bình tĩnh nói trọn vẹn một câu: "Chiếc xe khốn kiếp của cô được đúc từ vàng ròng sao?"

"Này, sao anh lại có thể văng tục như thế chứ? Số hiệu anh bao nhiêu, tôi phải gửi thư phàn nàn thái độ của anh. Sao? Anh lại còn lườm nữa hả, đừng có chọc giận tôi! Anh có biết thế nào là khủng bố hay không? Nếu như không tìm lại chiếc xe đạp cho tôi, nhất định tôi sẽ cho anh trải nghiệm qua cảm giác đó..."

"Khủng bố! Cô đe doạ cảnh sát đấy hả?"

Nguyên nhân khởi nguồn sự việc rất đơn giản nhưng đã bắt đầu phát triển theo hướng vô cùng nghiêm trọng. Lăng Gia Khang nhíu mày bất lực, nhanh chóng sải bước vào trong phòng, kéo Đinh Mỹ Mãn đang nhất nhất nằm bò ra bàn cầm tay áo anh cảnh sát không chịu buông. Anh ngượng ngùng mỉm cười nhìn anh cảnh sát phốp pháp đang ngồi phía góc tường: "Tôi vô cùng xin lỗi, chiếc xe đạp đó là quà tặng sinh nhật của bà nội vào đúng năm cô ấy tròn 20 tuổi, nay bà nội cô ấy đã qua đời, cho nên cô ấy mới không kiểm soát được hành vi và lời nói của mình. Xin các đồng chí đừng chấp nhặt với cô ấy làm gì!"

"Liên quan gì đến bà nội em chứ?". Còn chưa kịp cảm động vì Lăng Gia Khang đến kịp thời thì câu nói vừa rồi của anh đã thu hút mọi sự chú ý của cô. Mặc cho vẻ mặt anh hết sức chân thành, cô vẫn không chịu phối hợp mà còn hỏi vặn lại, mãi cho tới khi phần eo bị ai đó véo một cái đau nhói: "Á, á, bỏ, bỏ ra mau..., đau quá đi... bà nội... à đúng rồi, đó là món quà sinh nhật mà bà nội đã tặng cho tôi...". Bị chèn ép quá, cô đành phải nói theo đúng ý anh.

Anh mỉm cười cúi xuống, thưởng cho cô một ánh mắt hài lòng, rồi tiếp tục tỏ ra lễ độ, nhã nhặn nói: "Có phải các đồng chí đã hỏi thông tin xong rồi đúng không? Mong các đồng chí mau chóng tìm lại chiếc xe đạp đó cho cô ấy. Các đồng chí chắc đã thấu hiểu tấm lòng hiếu thảo của cô ấy nên sẽ không quy kết tội khủng bố cảnh sát nữa chứ?"

"Ồ, chúng tôi sẽ tìm ra nhanh thôi. Cậu hãy đưa cô ấy đi nhanh lên chút!". Anh cảnh sát gật đầu lia lịa, chỉ mong đuổi ôn thần hằm hằm sát khí trước mặt đi càng nhanh càng tốt.

Nhớ lại dáng vẻ gây gổ của cô lúc nãy, Lăng Gia Khang không nói lời nào, vừa lôi vừa kéo, quyết đưa cô ra khỏi đây. Hình như anh sợ rằng vị cảnh sát bệ vệ kia bỗng nhiên hối hận, tuỳ tiện định cho cô một tội danh gì đó rồi giam giữ vài ngày thì chết.

"Em làm cái gì thế? Chẳng qua chỉ là một chiếc xe đạp thôi mà!". Nhìn thấy Mỹ Mãn bên cạnh với khuôn mặt đầy vẻ không cam tâm, Lăng Gia Khang nhíu mày khó hiểu, nhẫn nại hỏi.

"Nhưng mua lại một chiếc mới không phải là tiền sao?". Mỹ Mãn bực bội đáp lại.

"Em thiếu tiền đến mức đấy hay sao?"

"Tất cả tiền tiết kiệm của em đều dùng để đầu tư vào vườn nho với anh rồi còn gì, thuê nhà cũng cần có tiền chứ? Giám đốc đài lại không chịu ứng trước tiền lương cho em..."

"Dọn đến nhà anh mà sống!". Xem ra anh đúng là ép cô quá mức. Nghĩ trong giây lát, anh ngang ngạnh cầm tay cô kéo ra ngoài, chả buồn để tâm đến những lí do chẳng đâu vào đâu đó. Anh ngắt lời cô vừa nói, đưa ra cách giải quyết ổn thoả nhất.

"Không cần đâu, cô nam quả nữ ở cùng nhau sẽ không tốt. Hơn nữa đợi đến tháng sau lĩnh lương là đâu lại vào đấy thôi."

"Rốt cuộc vì lí do gì mà em nhất quyết phải tự mình kiếm tiền thế? Để anh nuôi mất mặt lắm sao?"

Ở sở cảnh sát – nơi tập trung rất nhiều vụ án nghiêm trọng – bỗng vang lên câu hét mang đầy màu sắc lãng mạn này thực sự là không hợp tí nào, mọi người xung quanh đều thần người ra như Đinh Mỹ Mãn. Giây phút đó, thời gian như ngưng đọng lại. Một lúc sau, khi đã lấy lại được hồn vía, mọi người lại tiếp tục ai làm việc nấy, chỉ có điều chốc chốc không kìm được tò mò, ánh mắt họ lại hướng về phía đôi tình nhân này. Đinh Mỹ Mãn – người trong cuộc – vẫn ngây người, bần thần, lặng lẽ tự véo mình một cái. Cô thấy đau, thế thì đây không phải là trong mơ rồi.

"Biểu hiện này là có ý gì đây?". Lăng Gia Khang nhếch mày cáu kỉnh. Anh đáng sợ đến mức nào mà cô phải tỏ vẻ như đang sống trước hang hùm miệng cọp vậy?!!!

"Anh, anh... không phải anh chỉ nuôi vợ mình hay sao?". Những người quen biết đều rõ một điều: Lăng Gia Khang kiếm tiền rất giỏi nhưng lại nổi tiếng keo kiệt với phụ nữ. Nhớ lại trước kia, khi Đinh Mỹ Mãn và anh đã có thể coi là thân thiết rồi, vậy mà khi đi ăn ngoài hàng vẫn phải theo phương thức "campuchia". Có biết bao cô gái đã tự nguyện ngả vào vòng tay anh nhưng không thể duy trì quan hệ lâu dài. Sau khi nếm trải "bản sắc" giữ của thần sầu của anh, họ đều nhanh chóng "bỏ của chạy lấy người". Đây thực sự là lần đầu tiên cô nghe thấy anh nói những lời kiểu như thế.

Câu nói của Mỹ Mãn vừa dứt, Lăng Gia Khang sa sầm mặt lại. Đến lúc này anh mới nhận ra không ngờ câu đó anh lại nói thuận miệng đến thế, giống như tất cả đều là lẽ dĩ nhiên vậy!

Anh thích Đinh Mỹ Mãn, điều này không sai. Nhưng từ trước đến nay anh luôn nghĩ rằng tình yêu đó không sâu đậm lắm, đặc biệt còn xem đó như một vụ đầu tư, kiểu như vô tình mua phải số cổ phiếu này, đương nhiên là hi vọng có ngày nó sẽ tăng giá đột biến. Đúng vậy, đây chỉ là một vụ đầu tư mà thôi, không thể coi Đinh Mỹ Mãn là một loại cổ phiếu cao giá được, nó vẫn ẩn chứa biết bao nhân tố không ổn định, anh không nên đặt quá nhiều hi vọng vào đó.

"À chẳng qua là vì anh cảm thấy làm người không nên quá trọng sắc khinh bạn thôi". Anh liền trả lời như không có chuyện gì to tát cả, tuy rằng nghe ra thì có vẻ hơi miễn cưỡng, nhưng anh chắc chắn là Đinh Mỹ Mãn sẽ tin sái cổ mà không chút nghi ngờ.

Quả nhiên, cô như trút được gánh nặng, cố kiễng lên khoác vai anh: "Em cũng không thích làm phiền bạn bè tí nào. Hơn nữa em có chân có tay, có đầy đủ khả năng tự nuôi mình. Tốt nhất là anh cứ để tiền đó cho vợ tương lai đi! Cùng lắm là đến lúc em tái hôn, anh mừng lễ hậu hĩnh một chút là đủ chứng minh mình không phải hạng trọng sắc khinh bạn rồi..."

"Không cho phép!". Chưa đợi cô nói dứt câu, anh lại bộp chộp lần nữa.

"Hả?". Mỹ Mãn không hiểu rốt cuộc câu "không cho phép" đó là muốn nói đến việc nào? Không cho phép cô tự lực cánh sinh? Hay không cho phép cô nhận tiền mừng đám cưới? Hay là không cho phép cô tái giá đây?

"Anh không cho phép tái giá!".

Câu nói này của Lăng Gia Khang đã chứng minh suy đoán sau cùng của cô là chuẩn xác. Mắt chớp lia lịa, cố gắng không suy nghĩ lệch lạc, cô cẩn thận xác nhận lại: "Tại... tại... tại sao thế?".

"Để cho công bằng thôi. Em đã kết hôn một lần rồi, còn anh thì vẫn chưa cưới lần nào cả. Nếu như đã là bạn bè thì nên thấu hiểu tâm trạng của bạn mình chứ!"

"Anh nói đùa hả? Cái đó thì có gì mà công bằng hay không? Lẽ nào nếu anh chỉ kết hôn một lần thì cả đời này em phải ở vậy không được tái giá sao?". Với tính cách của Lăng Gia Khang, chắc chắn sẽ yêu người phụ nữ mình lấy đến chết đi sống lại nên khả năng họ đi đến bước đường đổ vỡ, li hôn là rất ít. Vậy chẳng phải là cô sẽ phải cô đơn đến già sao?

"Anh không yêu cầu hà khắc vậy đâu. Ít ra là phải đợi đến khi anh kết hôn xong thì em mới được tái giá."

"Ai thèm để ý đến anh?". Dù là bạn bè thân thiết thì cũng không nhất thiết phải lôi cả chuyện chung thân đại sự, hạnh phúc suốt đời ra như vậy.

"Không để ý? Vậy em đang cần một người dẫn chương trình, như vậy có phải là cũng không cần để ý không?"

"Được rồi, được rồi, anh không lấy thì em cũng không tái giá". Cô đành liều mình vậy, dù gì thì trước mắt vẫn chưa tìm được người thích hợp, đến khi nào muốn kết hôn, cùng lắm là không ngừng ép buộc Lăng Gia Khang ngày ngày đi xem mặt là được thôi.

"Ngoan lắm!". Anh mỉm cười, hết sức hài lòng với đáp án vừa rồi, coi như "mua bảo hiểm" cho vụ đầu tư này.

Ngoài cửa sổ, cảnh hoàng hôn hiện lên vô cùng lộng lẫy, tráng lệ, gió thổi mây bay, chim muông ca hát. Giả Thiên Hạ ngồi tựa vào ghế, tay cầm li cà phê còn bốc khói nghi ngút, ngồi thưởng thức phong cảnh phía ngoài.

Cảnh đêm nhộn nhịp, ngập đầy trong mắt anh nhưng lại mang một dư vị hoàn toàn khác.

Thứ mà anh nghĩ tới lúc này là đã mất tiền lại phải nịnh nọt để có thể đến ngôi nhà của Mỹ Mãn với ý định trở thành "người phục vụ" toàn thời gian bên nàng. Kết quả thì sao, chẳng những không nghe được những lời nói dịu dàng ấm áp của bà xã lại còn phải nhượng bộ không ngừng như trong cuộc đàm phán kinh doanh vậy. Thôi thì cũng đành cho qua việc này. Con đường theo đuổi vợ cũ vô cùng gian khổ, tiến triển một cách chậm rãi là việc hoàn toàn có thể thông cảm được. Điều khiến cho Giả Thiên Hạ không thể chịu đựng được chính là anh đã bỏ công bỏ việc về nhà chuẩn bị bữa tối cho cô, vậy mà cô lại đi hẹn hò lãng mạn cùng tên Lăng tú ông kia, hơn thế đến tận nửa đêm mới chịu về. Anh hi sinh thời gian ngủ vào bếp chuẩn bị bữa sáng đầy dinh dưỡng cho cô, kết quả, tên Lăng tú ông kia chẳng qua chỉ phái người mang tặng một chiếc xe đạp đến thôi, thế mà vợ anh đã sung sướng "vẫy đuôi tít mù", bỏ mình anh ở lại!!!

Đúng là "cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng", muốn nhịn mà không được. Anh ngẩng đầu lên trời than thở một câu: "Cho dù là tự tạo nghiệt, chịu thiệt thòi thì cũng phải có giới hạn thôi chứ!"

"Anh Thiên... Thiên Hạ... mọi người đang chờ ý kiến của anh đấy!". Đã sắp đến giờ tan sở rồi mà cuộc họp chuyên môn trong đài vẫn còn trong giai đoạn căng thẳng, hồi hộp. Là một người quyết đoán, có khả năng ngăn chặn mọi mâu thuẫn, tranh cãi, nhưng lời Giả Thiên Hạ thốt ra lại hoàn toàn chẳng liên quan gì đến chủ đề hiện tại. Cho nên, cậu trợ lí ngồi kế bên nhìn thấy cấp trên cả ngày trong tình trạng tâm hồn bay bổng nơi nào, đành lên tiếng nhắc nhở.

"Ý kiến gì cơ?". Giả Thiên Hạ chớp mắt, chẳng buồn che đậy việc mình ngẩn ngơ nãy giờ.

"Cậu cũng biết tôi đã lôi kéo Mạc Tường từ rất lâu rồi, mãi cô ấy mới chịu gật đầu đồng ý...". Giám đốc đài đích thân "lâm trận", ông tỏ ra khoan dung, phớt lờ sự phân tâm của cấp dưới, chẳng ngần ngại nói lại chủ đề chính của cuộc họp lần này.

"Ông là giám đốc đài, ông quyết là được, liên quan quái gì đến tôi?". Điều động nhân lực, tranh cướp nhân tài với các đài đối thủ... tất cả những chuyện này đều hết sức bình thường trong giới. Giả Thiên Hạ thực lòng không hiểu nổi tại sao lại phải đem chuyện này ra bàn bạc trong cuộc họp.

Ông giám đốc châm thuốc, nheo nheo mắt, tự hỏi có phải hôm nay Giả Thiên Hạ đi làm mà quên mang theo não hay không. Cuối cùng ông nén giận, bình tĩnh nói lại một lần nữa chủ đề ban nãy gây nhiều tranh cãi trong cuộc họp: "Là như thế này, không phải Lợi Lợi xin nghỉ kết hôn sao? Có lẽ cậu vẫn chưa tìm được người thích hợp để thay thế phải không? Tiểu Tường thì thế nào?"

"Không được!". Giả Thiên Hạ bỗng nhiên nghiêm nghị, đưa ra một đáp án không thể nào ngắn gọn hơn.

"Tại sao chứ?". Câu trả lời của Thiên Hạ cũng được coi là một đáp án nằm sẵn trong dự liệu của mọi người, ông giám đốc không mấy ngạc nhiên, chỉ là muốn hỏi cho ra ngọn ngành. Nhìn thấy Giả Thiên Hạ lặng im không nói thêm lời nào, ông thẳng thắn hỏi anh: "Là vì Đinh Mỹ Mãn sao? Hay là tôi không mời Tiểu Tường sang làm nữa, tìm Đinh Mỹ Mãn đến cho cậu nhé!"

"Ý kiến này rất hay, ông có cách nào kéo cô ấy về đây không?". Giả Thiên Hạ dựng thẳng lưng lên, lấy lại tinh thần, mỉm cười chờ đợi.

Cậu ta định làm thật sao?

"Thôi bỏ đi, tôi và cô ấy rất khó cộng tác cùng nhau. Cứ như vậy đi, kết thúc cuộc họp, chúng ta nghỉ thôi!". Tình hình hiện nay đã quá rắc rối rồi, anh khó lòng mà tưởng tượng được khi cùng làm việc với Mỹ Mãn thì cảnh tượng sẽ rối loạn, ồn ào đến mức độ nào nữa.

Đối với những người làm công ăn lương thì chẳng có gì "cuốn hút" hơn cái câu "chúng ta nghỉ thôi!". Cho nên ngay khi câu nói của Giả Thiên Hạ vừa dứt thì tất cả mọi người đều thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về.

"Tan họp cái gì, về nhà cái gì, sự việc vẫn còn chưa giải quyết rõ ràng, ở đây ai mới là người quyết định chứ?". Uy nghiêm của giám đốc đài bị tổn thương nghiêm trọng, ông thật sự khó chấp nhận được điều này.

"Chú ơi, bây giờ cháu phải về để kịp đón vợ cháu. Chẳng nhẽ chuyện này chú cũng muốn quản lí sao? Nếu như chú hại cháu cô đơn đến già thì chú cứ đợi đấy mà tuyệt tử tuyệt tôn!". Thiên Hạ tự nhận thấy mình là một nhân viên rất xuất sắc. Cấp trên muốn dụ dỗ nhân tài ở đâu, anh chẳng can thiệp. Nhưng dù là người tốt tính đến mấy thì cũng phải có giới hạn của nó. Yêu cầu duy nhất là không được tuỳ tiện động đến chương trình của anh. Đặc biệt là khi hành động đó có khả năng làm xấu đi mối quan hệ mà khó khăn lắm mới tiến triển được đôi chút giữa anh và Mỹ Mãn. Muốn anh đồng ý sao? Đúng là quá ngây thơ, nằm mơ giữa ban ngày!

Cuối cùng, trước thái độ tức giận và kiên quyết của giám đốc đài, Giả Thiên Hạ đã tung ra chiêu "hiểm độc" gói gọn trong một câu: "Có cô ta thì không có tôi!". Tất nhiên chiêu thức này đã làm anh thoả nguyện, hài lòng rời khỏi phòng họp để đến trước cổng đài truyền hình nơi Mỹ Mãn làm việc đúng giờ.

Bất hạnh làm sao, lần này anh trở nên ngốc nghếch đến mức đáng thương, tự chốc khổ vào thân!

Ở phía trước, cách xe anh không bao xa, một bóng người quen thuộc đang nhanh chóng bước lại.

Giới tính: Nam

Bề ngoài: Hừ, giống như một tên tú ông đê tiện.

Trang phục: Xí, vẫn cứ giống một tên tú ông đê tiện.

Cử chỉ, hành động: Hầy, tất nhiên vẫn như của một tên tú ông đê tiện.

Tống hợp tất cả lại: Thì hắn ta triệt để là tên Lăng tú ông đê tiện từ đầu đến chân!

Đây vẫn chưa phải điều khiến anh trở nên đáng thương nhất. Quan trọng hơn là ở bên cạnh tên Lăng tú ông đó còn có một bóng dáng quen thuộc hơn, cũng đang tăng tốc tiến về phía anh. Bề ngoài... anh phải khẳng định rõ ràng lại lần nữa, "nụ hoa e ấp" năm xưa giờ đây đã nở rộ đẹp tuyệt trần! Khuôn mặt cười tựa hoa nở khiến cho người đối diện phải thất lạc hồn phách!

Điều không may nhất là bên cạnh anh lại còn có thêm một nhân viên bãi đỗ xe rất biết cách "thêm dầu vào lửa". Anh nhân viên bãi đỗ xe lạnh lùng buông một câu: "Chà, cô Đinh và ngài Lăng thật là trời sinh một cặp, sao hai người không kết hôn đi chứ?"

"Thế tôi với cô Đinh có phải một cặp trời sinh không?". Lời nói thiếu suy nghĩ của anh nhân viên lọt qua cửa kính sắp đóng kín khiến Giả Thiên Hạ phải quay đầu sang, nhanh chóng hạ kính xe xuống, lạnh lùng đưa ra câu hỏi.

Từ trước đến nay, anh không bao giờ "loạn sát người vô tội" nên định cho anh nhân viên bãi đỗ xe một cơ hội hối cải. Đáng tiếc là người ta không chịu, sau một hồi nhìn ngó đánh giá anh từ đầu đến chân, anh nhân viên đưa ra một câu đánh giá "quật cường", không biết chết có mùi vị thế nào: "Không hợp đâu!"

"Cậu thật là... đáng chết! Số hiệu bao nhiêu, tôi phải khiếu nại với cấp trên. Đưa tiền boa lúc nãy của tôi lại đây! Tôi sẽ đổi tiền xu để cho cậu!"

Giả Thiên Hạ gần như vươn cả người ra khỏi cửa kính ô tô, đưa tay xốc cổ áo anh nhân viên lên, khiến cho người ta mặt mày trắng bệch, suýt nữa thì tắc thở, chỉ còn biết quờ quạng, kêu than: "Bỏ, bỏ, bỏ... bỏ tay ra, anh làm vậy sẽ chết người đó... trời ơi, anh... anh xúc động cái gì thế?"

"Tất cả những người thấy tôi với vợ tôi không xứng đôi đều không có kết quả tốt đẹp!"

"Vợ của anh? Cô Đinh là vợ của anh sao? Hây, anh đã là người thứ tám nói như vậy rồi đấy. Nếu như đó là vợ của anh thì phiền anh đem chiếc xe đạp ở phía kia về, tiện thể nói với cô Đinh hộ tôi một tiếng, xin đừng lãng phí chỗ để xe của đài. Một chiếc xe hai bánh chiếm trọn chỗ để xe của một chiếc xe bốn bánh, cho dù không lấy tiền thì cũng không thể lãng phí chỗ để như vậy được! Có còn để cho người khác sống nữa không đây?"

"Đừng có mà đánh lạc hướng chú ý! Số hiệu cậu bao nhiêu? Tiền boa lúc nãy tôi đưa cậu đâu?"

...

Hai con người không hề có mối liên hệ nào lại lằng nhằng với nhau trong một tư thế hết sức nhạy cảm.

Tiếng cãi cọ ồn ào vang rõ trong bãi đỗ xe trống trải ít người đã thu hút sự chú ý của Mỹ Mãn.

"Giả Thiên Hạ?". Cô nghi ngờ đi về phía xảy ra cãi cọ, sau khi xác nhận mình không nhìn nhầm thì cô mới để ý đến cảnh tượng lúc này: "Anh đang làm cái gì thế?". Không phải chứ? Chả lẽ mệnh đào hoa của anh còn lan đến tận nhân viên bãi đỗ xe đài truyền hình cô làm? Hơn nữa đó còn là một gã đàn ông?

"Anh đến đón em về nhà". Vừa nghe thấy tiếng Mỹ Mãn, anh lập tức ngồi lại vào trong xe, ngước mắt lên chiếc gương phía trước để xác định lại khuôn mặt, hình dáng của mình đang rất đẹp trai, phong độ rồi mới trả lời.

"Lâu rồi không gặp, hình như phạm vi "săn bắt" của cậu càng ngày càng rộng và phong phú hơn thì phải?". Lăng Gia Khang cười tủm, đưa mắt hướng về phía anh nhân viên bãi đỗ xe đang ho sặc sụa.

Vẫn mang tư thế của người đang ngạo nghễ chiến thắng, Lăng Gia Khang tỏ thái độ thách thức khiêu chiến. Giả Thiên Hạ bĩu môi không thèm để ý, nheo mắt liếc xéo nhân vật chướng tai gai mắt đó: "Cậu cũng đâu có kém cạnh gì, đeo đuổi vợ bạn không phải càng có cảm giác kích thích hơn sao, hả?"

"Mỹ Mãn nói, cột khai tình trạng hôn nhân của cô ấy lúc này là đã li dị". Gia Khang cười nhạt.

Giả Thiên Hạ tiện thể nhìn sang phía Đinh Mỹ Mãn, vừa hay bắt gặp thái độ tự ti thoáng xuất hiện trên khuôn mặt cô, xem ra cô thực sự đã nói câu này. Mắt anh ngày càng nheo lại hơn, môi ngày càng mím chặt lại, cuối cùng bật ra nụ cười khiêu khích: "Không sao hết, tôi không ngại phải in thêm một tấm thiệp mời cậu tới dự lễ cưới tái hợp của vợ chồng tôi."

"Thế sao? Vậy thì tôi sẽ đến đó đúng giờ!"

"Khách khí quá!"

"Chú rể đến đúng giờ là điều đương nhiên mà!"

"Chú rể? Vậy chắc phải phiền cậu chăm sóc con chúng tôi thật tốt rồi!"

"Con ở đâu ra mà con? Có quỷ mới sinh con cho anh!". Đinh Mỹ Mãn vốn định đứng ngoài cuộc "tỉ thí gay cấn" này nhưng cuối cùng không chịu nổi mà phải lên tiếng.

"Sớm muộn gì cũng có thôi, em vội vã làm gì?". Chỉ thoả mãn trong lời nói không là chưa đủ, Giả Thiên Hạ còn cố ý nháy mắt với Mỹ Mãn một cái, tỏ vẻ "lời nói chưa thể hiện hết tấm chân tình"!

"Cậu cho rằng đứa trẻ đó sẽ gọi cậu một tiếng "bố" trước hay sao?". Lăng Gia Khang quyết không chịu thua ngay trong buổi đầu "lâm trận", tiếp tục phát hiệu lệnh "nghênh chiến".

Hi hi! Đinh Mỹ Mãn suýt chút nữa là cười bật ra rồi. Đoạn đối thoại này thật là đặc sắc, thú vị và đầy chấn động. Thế nhưng cô lại không chịu suy nghĩ sâu xa mà chỉ cho rằng đó là hành động nghĩa hiệp giúp đỡ lẫn nhau giữa bạn bè mà thôi. Cũng giống y như Tiểu Ái kiên quyết không tán thành cô quay lại với người xưa vậy, là bạn bè, Lăng Gia Khang chắc chắn cũng có chung suy nghĩ đó. Trước đây, anh từng nói rằng, nếu như sau này gặp lại Giả Thiên Hạ thì sẽ giúp cô lấy lại thể diện. Hành động này của anh phải chăng là để lấy lại thể diện cho cô?

Cho dù là vậy, cô cũng không thể bỏ mặc cho hai người họ tiếp tục cãi nhau như thế được, chắc chắn sẽ không có điểm dừng. Nói không chừng sáng mai khi cô đến đài làm việc, hai người họ vẫn đang thảo luận về khách mời và chủ xị lễ thành hôn không tưởng kia cũng nên.

"À mà... lúc nãy không phải anh nói là sẽ cùng đi ăn cơm hay sao?"

"Thì em nói là tiết trời không tốt nên không có tâm trạng ăn uống còn gì!". Đặc điểm nổi bật nhất của con người Lăng Gia Khang luôn là tranh cướp ưu thế trước, cho dù đối mặt với anh là bạn bè hay địch thủ thì cũng đều như thế cả.

"Hầy, em có dự cảm ngày mai trời vẫn âm u, chúng ta cứ đi ăn thôi!". Cứ đứng đó ngốc nghếch nhìn bọn họ giao đấu chẳng bằng đi tìm nhà hàng, vừa bưng li trà vừa xem, hẳn là thú vị hơn nhiều!

"Vậy đến nhà em đi, em nấu nhé!". Lăng Gia Khang đề nghị.

"Sao lại thế?". Câu hỏi này không hẹn mà phát ra cùng lúc từ miệng của Giả Thiên Hạ và Đinh Mỹ Mãn.

Phản ứng của đôi vợ chồng đã li hôn này cho thấy rõ họ hiện đang đứng cùng chiến tuyến. Lăng Gia Khang – kẻ bị đẩy ra rìa – cảm thấy vô cùng tức giận. Trước mắt là một đám bòng bong, có thể nói hiện nay anh hoàn toàn có đủ thời gian và không gian để rút lui khỏi "chiến trường", nói lời tạm biệt với người phụ nữ đầu óc chưa tiến hoá này. Nhưng cũng cùng một câu hỏi như hai người họ, sao lại thế? Người không có lí do gì để thua trận chính là anh, không đánh đã hàng cũng không phải bản tính của anh.

"Chúng ta lâu rồi không gặp, lẽ nào không cần chỗ để ôn lại chuyện cũ sao? Phải chăng cậu sợ hãi trước sự tồn tại của tôi?". Đã nhẫn nhịn rất lâu rồi, sau khi tư tưởng được khai thông thoải mái, Lăng Gia Khang rốt cuộc cũng cất tiếng mời gọi, nhìn dọc nhìn ngang thì thấy anh giống như đang tham gia diễn xuất bộ phim gia đình, vai những người bạn lâu ngày mới trùng phùng vậy!

"Phí lời!". Giả Thiên Hạ chẳng thèm suy nghĩ mà đáp trả ngay. Đương nhiên là không cần rồi, lẽ nào anh ta không thấy mình rất chướng mắt hay sao?

"Sợ thua à?"

"Lên xe đi!". Rõ ràng là kế khích tướng dành cho những người đầu óc vẫn chưa tiến hoá hoàn toàn hữu dụng.

Vậy là có ý gì? Lần này đến lượt Mỹ Mãn thần người ra. Nhìn hành động phối hợp ăn ý giữa họ, một người thì nhanh chóng lên xe, người kia thì khởi động máy, liên tục nhấn còi thúc giục cô nhanh chóng "về đúng vị trí", cô có một dự cảm không lành. Như vậy không phải đồng nghĩa với việc chuyển chiến trường từ bãi đỗ xe về nhà cô sao? Có gì khác biệt đâu cơ chứ?





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro