Chương 7: Ngày mai còn phải đi chiến đấu với bố anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Một khoảng u tối...

Khi Mỹ Mãn tỉnh lại, cảm giác mệt mỏi, mê man đã tan đi đôi phần. Thấy trán mình mát mẻ, dễ chịu, cô nheo mắt tò mò đưa tay lên sờ. Túi chườm lạnh sao? Đôi mắt ngái ngủ bỗng mở hẳn ra, ngơ ngác chớp vài cái, cô nhớ ra là mình đang bị ốm.

Đây là nhà mình chăng? Mỹ Mãn lắc lắc đầu, gạt chăn ngồi dậy, cảm giác hơi quen thuộc. Bỗng nhiên một luồng gió lạnh xộc tới, cô với lấy chiếc áo khoác thêm vào. Cổ họng khô khan, đau nhức, cô đành phải đi men theo tường ra phía cửa phòng, muốn đi lấy một cốc nước mát.

Khi mở cửa phòng khách ra, ánh sáng đèn trắng lóa khiến cô không mở nổi mắt, đột nhiên cảm thấy hơi nhức đầu.

Mỹ Mãn còn chưa kịp thích ứng với ánh sáng ngoài phòng khách thì giọng nói của Giả Thiên Hạ đã truyền đến bên tai. Khẩu khí vẫn như mọi khi nửa giả nửa thật, xem ra đùa cợt đã ăn vào bản tính của anh thì phải.

"Tôi là người sản xuất của chương trình đó đúng không? Bây giờ chẳng qua chỉ muốn đổi người dẫn chương trình thôi, không lẽ quyền hạn nhỏ nhoi này cũng không có sao?"

Sau khi im lặng một hồi, anh phát ra một nụ cười lạnh thấu xương: "Nếu như ông cảm thấy chỉ có dùng cái biện pháp diệu kì này mới giữ vững được tỉ lệ bạn xem đài thì rất xin lỗi, phiền ông mời người khác cùng ông chơi trò ân ân ái ái, oán hận tình sầu này nhé!"

Thị giác dần dần hồi phục lại rõ ràng, Mỹ Mãn bắt gặp ngay vẻ kiên quyết, coi trời bằng vung của Giả Thiên Hạ đang ung dung ngồi trên ghế sô pha. Chỉ là đang nói chuyện qua điện thoại thôi mà vẫn có thể cảm nhận được nỗi tức giận sục sôi trong lòng anh. Có thể tưởng tượng nếu như lúc này người đang ở đầu dây bên kia đang đứng trước mặt anh thì nói không chừng sẽ khó tránh được một vụ "huyết án" ghê rợn.

Chẳng thèm nói thêm lời nào, Giả Thiên Hạ bất cần dập điện thoại rồi ném sang một bên, mệt mỏi dùng tay ấn vào thái dương. Một hình ảnh vụt qua mắt rất nhanh nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được sự xuất hiện của Mỹ Mãn. Ngay tức khắc, anh cười tươi như hoa, che giấu đi nét bực bội trên mặt: "Em tỉnh rồi hả?".

"Ờ...". Sự thay đổi nhanh chóng của anh khiến Mỹ Mãn không kịp phản ứng, thất thần đáp lại.

Giả Thiên Hạ đứng dậy khỏi ghế sô pha, đôi chân dài sải bước, tiến sát lại gần. Anh dừng lại khi cách cô đúng một đốt ngón tay, mũi họ chạm nhau, và thậm chí Mỹ Mãn cũng có thể cảm nhận được lông mi anh đang lay động. Cô nín thở, trong mắt toát lên vẻ bàng hoàng, đôi chân vừa động đậy, định trốn khỏi Thiên Hạ thì tay của anh đã vòng qua eo, ôm chặt lấy cô.

Khuôn mặt anh càng ngày càng gần... càng ngày càng gần... mãi cho tới khi trán anh chạm nhẹ vào trán cô. Mỹ Mãn nhắm chặt mắt lại, đưa tay lên ôm lấy ngực, những tưởng làm như vậy là có thể khiến cho trái tim mình đập chậm lại. Thông thường những việc tiếp theo sẽ xảy ra là một nụ hôn nồng nhiệt và lãng mạn! Nghĩ vậy, đôi môi của cô bất giác rung lên...

Đợi một lúc lâu, những gì cô nhận được chỉ là câu nói: "Hạ sốt rồi đấy! Có đói không? Anh đã nấu cháo rồi, để anh hâm nóng lại cho em nhé!"

"Hả?"

Anh đứng thẳng người, lùi về phía sau, khoảng cách kéo ra xa, gió lạnh tràn vào khiến cho Mỹ Mãn hắt xì hơi một cái dõng dạc. Cô bần thần nhìn anh lạnh nhạt, thản nhiên quay người đi vào bếp. Chiếc lưng ấy vẫn cứ toát lên cái vẻ đường hoàng, đĩnh đạc của một chính nhân quân tử.

Vừa mới quay người, Giả Thiên Hạ đã chẳng thể kìm được một nụ cười tươi rói. Đã quen biết nhau lâu như vậy, anh đương nhiên hiểu được người phụ nữ này đang nghĩ gì. Cưỡng hôn? Suy nghĩ này cũng không tệ chút nào. Có điều anh sợ sẽ không kiềm chế được mình mà tiến sâu thêm nữa. Anh vẫn muốn để cô bồi bổ sinh lực thật tốt, sau đó mới tiếp tục... Như vậy sẽ an tâm và chắc chắn hơn.

Đinh Mỹ Mãn thì hoàn toàn mơ hồ không biết tâm tư anh, ngốc nghếch đứng ngây người ở đó một hồi lâu. Nắm chặt tay lại, cô cốc một cái thật mạnh vào đầu, tự trách mình: "Đinh Mỹ Mãn, mày bị ốm nặng đến mức hồ đồ rồi, người đó là Giả Thiên Hạ, Giả Thiên Hạ đấy!"

Cô đáng lẽ phải coi hắn ta như hùm beo lang sói mà tránh xa mới đúng, sao có thể đứng ngây người ra đó phó mặc cho số phận khi tưởng rằng hắn sắp hôn mình cơ chứ? Lâm Ái nói rất đúng, cô nên bày tỏ thái độ rõ ràng, tránh tên đàn ông thối tha này càng xa càng tốt.

"À đúng rồi, di động của em đã reo gần như cả buổi chiều rồi đấy."

Câu nói thản nhiên như không thốt ra từ miệng Giả Thiên Hạ, nói xong anh lại quay vào làm tiếp các việc trong bếp. Mỹ Mãn nhắm mắt lại, lắc đầu, tự hỏi liệu có phải mình đã suy nghĩ quá nhiều không. Sau khi nghe lời tuyên bố hùng hồn, hào khí ngút trời ở trong phòng vệ sinh nữ, có lẽ Giả Thiên Hạ đã hết kiên nhẫn với cô rồi. Phụ nữ vây quanh anh ta đếm không xuể, nhắm mắt chọn bừa một cô trong danh bạ điện thoại thì vẫn được một tuyệt sắc giai nhân, sao phải lũn cũn quanh một người hết thời như cô chứ?

Chỉnh đốn lại mớ bòng bong loạn xạ trong đầu, Mỹ Mãn bước về phía ghế sô pha, nơi chiếc "dế yêu" yên nghỉ.

Mới đi được vài bước thì một vật đen nào đó bay về phía cô, còn chưa kịp nhận ra là cái gì thì vật thể lạ đó đã trúng "bốp" ngay vào đầu cô.

"Đau, đau..."

"Có phải em cảm thấy được anh chăm sóc quá sung sướng nên mới đi chân đất không? Muốn bệnh thêm hả?"

"Còn lâu!". Đinh Mỹ Mãn quyết không chịu lép vế, quát lại một câu, mặt mũi đỏ bừng, chân loạng quạng đi đôi dép lê vừa tấn công cô lúc nãy. Cầm di động lên, Mỹ Mãn lườm anh một cái rồi cằn nhằn: "Tại sao anh không nhận điện thoại giúp tôi chứ?"

"Bởi vì anh không muốn nghe giọng nói của hắn ta". Lí do này đã đầy đủ và hợp lí chưa nhỉ? Biết chắc rằng Lăng Gia Khang sau khi nghe thấy giọng anh tuyệt đối sẽ không thở ra được lời nào hay ho thì việc quái gì anh phải nhấc máy chứ? Chê cuộc sống quá tươi đẹp nên tìm người mắng mỏ, châm chọc mình sao?

Không cần xem chi tiết tên và số máy, chỉ qua câu nói vừa xong của Giả Thiên Hạ, Mỹ Mãn đã biết thừa "hắn ta" là ai. Tuy nhiên cô vẫn quen tay mở ra xem cho kĩ, có tận mấy chục cuộc gọi nhỡ. Con số này khoa trương quá! Lăng Gia Khang có lòng nhẫn nại thế sao?

Suy đoán của Mỹ Mãn không hề sai lầm. Quả nhiên trong mấy chục cuộc gọi nhỡ kia, chỉ có ba cuộc của Lăng Gia Khang thôi, còn lại là của... Giả Thiên Hạ? Cô không hề nhìn lầm, thực sự là của Giả Thiên Hạ. Không phải anh đã ở bên cạnh, chăm sóc cô cả ngày nay sao? Vậy thì gọi điện thoại cho cô làm gì chứ? Rất nhanh sau đó, Mỹ Mãn nhận ra rằng đó là những cuộc gọi nhỡ của tối hôm qua, có lẽ là do cô cả đêm không về nhà. Không do dự gì nữa, cô ấn nút gọi lại cho Lăng Gia Khang.

Chỉ vài giây sau, trong điện thoại vang lên tiếng nói của phụ nữ: "Số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận, xin quý khách vui lòng gọi lại sau."

Mỹ Mãn nghi hoặc nhìn lại số máy hiển thị trên màn hình rồi ấn nút gọi lần nữa. Vẫn giọng thông báo vô cảm vừa nãy...

Cô đành từ bỏ. Bỗng nhiên tiếng chuông báo tin nhắn vang lên.

"Đang họp, đợi lát nữa anh gọi lại cho em!"

Lời lẽ tiết kiệm, ngắn gọn, đủ ý khiến cô bất giác nhếch mép cười bất lực. Đây cũng không phải ngày đầu tiên quen Lăng Gia Khang, cô thừa biết lúc làm việc thì anh sẽ như thế nào. Cái được gọi là "đợi lát nữa" rất có thể là mãi mãi chẳng đợi được. Bởi vì khi vị đại bận rộn đó họp xong, nói không chừng đã quên khuấy sự việc này mất rồi.

Vừa định xoá mẩu tin nhắn này, Mỹ Mãn mới để ý thấy là cô có rất nhiều tin nhắn chưa đọc.

Có tin nhắn là của giám đốc đài gửi đến an ủi, khá là quan tâm, dặn cô ngày mai cứ ở nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thêm, không cần phải vội đi làm; có tin nhắn của Tiểu Ái, nội dung hoàn toàn là những lời mắng nhiếc Tạ Mục Đường... Hai người bọn họ đã quen biết nhau từ bao giờ nhỉ? Chỉ ốm một trận thôi mà Mỹ Mãn cảm thấy hình như mình đã bỏ lỡ rất nhiều, rất nhiều chuyện hay ho.

Còn đang suy ngẫm thì mấy tin nhắn sau đó khiến cô vô cùng kinh ngạc và bất ngờ, mắt chữ A miệng chữ O, toàn thân cứng đờ, đầu óc loạn xạ.

Thời gian: vẫn là tối qua.

Người gửi tin: Giả Thiên Hạ.

Nội dung:

"Nhận điện thoại đi!"

"Là sinh nhật bố anh, đi ăn cùng anh nhé!"

"Bà xã, anh đầu hàng, cùng lắm là sáng ngày mai anh sẽ yêu cầu đổi người dẫn chương trình, chúng ta tạm thời đình chiến được không? Anh đứng đợi em ngoài quán bar nhé! Nếu như em bắt taxi tới thì nhớ ghi lại biển số xe rồi nhắn cho anh, địa chỉ là..."

"Khốn kiếp, em hãy nhắn lại đi, dù chỉ là tin nhắn trắng, để anh đỡ phải lo lắng được không?"

Nếu như tình cảm của phụ nữ mềm mại tựa nước thì của đàn ông lại dữ dội như lửa, khí thế hùng tráng khiến cho người ta khó thoát khỏi. Giả Thiên Hạ cũng là một người như thế, có lẽ anh không giống như mấy người đàn ông nho nhã, điềm đạm khác biết kìm nén tức giận để bày tỏ tấm chân tình của mình. Nhưng chỉ với mấy dòng tin nhắn đó thôi, cho dù có lẫn cả mấy lời nói tục tằn, vẫn đủ lực phá vỡ hoàn toàn bức tường phòng vệ mà khó khăn lắm Đinh Mỹ Mãn mới thiết lập được.

"Lại đây ăn cháo mau!". Cháo loãng, vài món ăn kèm, không thiếu cái gì hết, Thiên Hạ đã tận tâm, chu đáo chuẩn bị đầy đủ cho Mỹ Mãn, vậy mà ngước mắt nhìn lên lại bắt gặp bộ dạng ngây đơ ra của cô. Đang ưu tư vì điện thoại của Lăng tú ông sao? Tuy rằng rất tò mò nhưng anh cũng không muốn hỏi cặn kẽ. Cô đang ốm, điều duy nhất anh muốn làm lúc này chính là chăm sóc cô thật tốt, còn tất cả các món nợ khác thì cứ để sau này từ từ tính sổ.

"Cái đó...". Vừa nói chuyện, Mỹ Mãn mới nhận ra giọng mình khản đặc, sau một hồi húng hắng ho, vứt hết những khó chịu kia đi, cô mới tiếp tục nói: "Tối qua anh đã đợi tôi bao lâu?"

Người phụ nữ sáng nay còn mồm năm miệng mười nói không tin tưởng anh, đột nhiên bây giờ lại thay đổi suy nghĩ. Giả Thiên Hạ lắc đầu ngao ngán, đau xót, mắt lướt nhìn chiếc di động trên tay cô, anh liền nhớ lại mấy dòng tin nhắn gửi cho cô tối qua. Chuyện đã qua rồi, anh không muốn nhắc lại thêm nữa, tránh việc lôi Mạc Tường ra rồi lại cãi cọ rắc rối: "Ra ăn trước đi đã!"

"Lúc nãy anh gọi điện thoại cho giám đốc đài bên anh vì muốn thay Mạc Tường sao?". Khi Đinh Mỹ Mãn cố chấp thì rất đáng sợ, không phải tuỳ tiện nói vài câu là cho qua chuyện được.

"Ờ". Anh gật đầu coi như thừa nhận.

"Tại sao chứ?"

"Không phải em không thích cô ta sao?". Một nhân tố luôn ngăn cản anh "theo đuổi lại bà xã" tất nhiên cần phải được loại bỏ ngay.

"Đúng, vô cùng ghét cô ta!". Đinh Mỹ Mãn cảm thấy điểm này rất quan trọng, cần phải "thẩm vấn" làm rõ vấn đề. "Không phải anh từng nói: "Tôi và cô ấy đã li hôn rồi, tôi nghĩ những chuyện liên quan đến tôi, cô ấy chắc chẳng có hứng thú gì đâu"sao? Quan hệ giữa hai chúng ta chẳng qua chỉ là vợ chồng cũ mà thôi. Tôi không nên để tâm đến những chuyện liên quan đến anh, vì vậy anh cũng không cần phải giải thích hay làm gì cho tôi hết! Đương nhiên cũng không cần phải vì tôi mà đổi bằng được cô ta."

"Đinh Mỹ Mãn! Trái tim của em chắc chắc đã bị chó gặm mất hai phần ba, một phần ba còn lại chỉ chuyên dùng để ghi nhớ tội trạng của anh đúng không? EM KHÔNG MỆT MỎI À?"

"Còn anh thì bị chó ăn hết toàn bộ trái tim rồi, sau đó anh lại đi ăn cả tim của chó. Nói tóm lại anh chính xác là lòng lang dạ sói. Thêm vào đó không có mắt chọn phụ nữ."

"Anh chưa bao giờ ăn tim của em hết."

"Anh... anh... cứ cái gì tôi không thích thì anh lại càng chọc sâu vào đúng không? Nào lại đây, đấu tiếp đi, lẽ nào tôi lại sợ anh chứ? Giả Thiên Hạ, anh cứ đợi đấy mà coi!"

"Dừng lại, không cãi nhau nữa, ăn cháo trước đi đã!". Anh ngao ngán bịt cái miệng đang không kiềm chế được mà thốt ra biết bao lời cay độc của cô, vì những lời nói ra chẳng thể nào thu lại được. Anh cố gắng thử diễn lại lần nữa "vở kịch ôn hoà điềm đạm".

Khi tay anh chạm vào đôi vai cô, Mỹ Mãn quay ngoắt sang một bên, tránh khỏi anh. Chỉ vì những lời lẽ đáng ghét kia của anh mà bạc đãi bản thân mình thì thật là không đáng. Hơn nữa, suy nghĩ kĩ lại trận cãi cọ ngày hôm nay thì đúng là do cô gây sự. Nếu như Giả Thiên Hạ đã mở miệng nói đình chiến, thì cô cũng chẳng hẹp hòi tính toán chi li thêm nữa. Người ta đã "xây" hẳn bậc hạ đài cho mình thì cứ thế bước xuống thôi.

Ngồi vào chỗ, nâng bát, chẳng buồn ngẩng đầu lên, một hơi húp bát cháo nóng hổi, Mỹ Mãn cảm thấy một ánh mắt dịu dàng chăm chú dõi theo mình từ nãy tới giờ. Dù vẫn cố tình không ngước lên nhưng cô cũng chẳng ngăn được khuôn mặt mình đỏ ửng. Trong lòng cô biết rõ mình không nên có suy nghĩ và phản ứng như vậy, nhưng sự quan tâm, chăm chút từng li từng tí của anh vẫn lẩn quẩn trong đầu cô, khiến cô suýt chút nữa quên mất cả những nỗi đau anh đã gây ra cho cô trước đây.

Những cảm giác này khiến cô muốn trốn tránh.

Hồi trước, mỗi lần Đinh Mỹ Mãn bị bệnh, Giả Thiên Hạ đều dỗ dành nói với cô rằng: "Người Trung Quốc ta có câu nói: "Tái ông thất mã", chưa biết là hoạ hay phúc. Bị bệnh chẳng những có thể xin nghỉ phép, có thể ngủ nướng cả ngày, lại còn được anh chăm sóc từng li từng tí một."

Tới tận hôm nay, câu nói này dường như vẫn còn hiệu lực.

Cô đã hạ sốt, thậm chí đã đi làm lại rồi, vậy mà ngày nào anh cũng ép cô phải uống thuốc, sáng tối phụ trách đưa đi đón về, ngoài ra còn làm thêm vô số món ăn tràn ngập tình yêu thương mà anh dành cho cô. Không những vậy, anh cũng là người dự báo thời tiết hết sức chuẩn xác, ngày nào cũng chú ý dặn cô có nên mặc thêm áo khoác ngoài nữa hay không. Nếu như chỉ là mấy bữa ăn thường ngày đơn giản thì cũng đã được lắm rồi, đằng này anh còn biết tận dụng ưu thế, dỗ dành mẹ cô ngày nào cũng nhờ người mang món mướp đắng với thịt kho tàu đến. Cô được ăn uống thoả thích, cảm động tới mức nước mắt nước mũi chảy dầm dề. Tất cả mọi thứ xem ra đều rất thuận lợi tốt đẹp, chỉ còn thiếu nước bố mẹ cô bằng lòng cho cô về nhà ăn cơm nữa thôi!

Những tháng ngày được đón đưa, cơm bưng nước rót tận nơi như thế, Mỹ Mãn chẳng chủ tâm tính toán quá. Chỉ biết là hôm nay anh không về nhà đúng giờ, còn cô thì đột nhiên cảm thấy căn phòng này to lớn, trống trải và quạnh quẽ làm sao.

Trên bàn có một bát mì nóng hổi mà Mỹ Mãn đã nấu khi về đến nhà. Chán nỗi gần đây, cô được ai đó chiều chuộng, hầu hạ thành quen, tất cả những thứ không có mùi vị của anh, cô đều nuốt không trôi, ăn không ngon.

Cảm giác này thật sự rất đáng sợ, giống như làm phẫu thuật cắt bỏ khối u vậy, sau khi điều trị hoá liệu xong mới được biết đó là khối u ác tính, đã hết thuốc chữa.

Cô nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ ở bên cạnh màn hình máy tính. Đã hơn 10 giờ rồi, vào thời điểm này mọi hôm là hai người đang đấu khẩu cãi cọ cho đến nửa đêm, khi thấy mệt rồi mới ai về phòng nấy ngủ. Cô nắm chặt chiếc di động trên tay đến mức khiến cho thân máy lấm tấm mồ hôi. Rõ ràng là cô đang muốn gọi điện hỏi han xem anh đang ở chỗ nào, nhưng... cô lấy tư cách gì để hỏi đây?

Kể cả lúc này anh đang nằm trong vòng tay người phụ nữ khác, thủ thỉ những lời đường mật thì cô cũng chẳng có quyền phát biểu ý kiến gì hết.

Phụ nữ là một loại "động vật cao cấp" vô cùng mẫn cảm, bất cứ chuyện gì cũng đặt dưới kính hiển vi và phóng đại đến mức cực đại. Ngay lúc Mỹ Mãn đang phân vân không biết có nên đặt chuyện của Giả Thiên Hạ dưới kính hiển vi hay không thì bỗng tay cô rung lên, hóa ra là âm thanh từ chiếc di động.

"Alô!". Gần như ngay tức khắc, Mỹ Mãn nhấc máy, cô cũng cố ý không suy nghĩ xem hành động này mang ý nghĩa gì.

"Tại sao em vẫn chưa ngủ?"

Không làm cô thất vọng, trong điện thoại truyền lại giọng nói khản đặc của Giả Thiên Hạ.

Tiếng anh nghe thật hay, nó gây cảm giác tê tê ở tai, một cảm giác rất kì lạ. Cảm giác này cứ len lỏi trong tim cô: "Đang nhớ đến... À, lên mạng, đang lên mạng!"

Suýt chút nữa... suýt chút nữa cô buột miệng nói ra câu: "Đang nhớ đến anh!". Mỹ Mãn cảm thấy may mắn vì lí trí của cô vẫn đủ tỉnh táo.

"Alô...". Tiếng nói từ đầu bên kia cố gắng lên giọng, cho thấy rõ thái độ nghiêm túc của anh trong cuộc điện thoại này. Thính lực anh cũng không tệ, không hề bỏ sót bất cứ từ ngữ nào Mỹ Mãn trót buột miệng nói ra.

"Tôi cũng có một trang blog riêng, còn có cả hội những người ủng hộ nữa. Bọn họ nói nếu sau này Mạc Tường còn dám manh động trèo lên đầu lên cổ tôi thì họ sẽ đồng loạt dắt chó tới cho "bậy" trước cổng nhà cô ta, trút giận thay cho tôi". Mỹ Mãn hoảng hốt chuyển chủ đề, cô hận không thể cắt lưỡi mình ngay lập tức. Cô càng không muốn thừa nhận chỉ một âm tiết ngắn ngủi của anh đã khiến hơi thở cô thất thường, mặt mày đỏ ửng.

"Chúc mừng em!"

"Bọn họ còn nói là hoa nhài không nên cắm trên bãi phân trâu, khuyên bảo tôi đừng để bãi phân trâu như anh quyến rũ, nên lựa chọn Lăng Gia Khang, họ khen hai chúng tôi là một cặp trời sinh, xứng đôi vừa lứa". Cô bắt đầu nói linh tinh, cố ý chọn những chủ đề khiến cho bản thân có thể tỉnh táo nhất. Cô ngây thơ cho rằng như vậy là có thể gạt bỏ hết những suy nghĩ không nên có trong đầu mình.

"Bọn họ đúng là thích nhìn thế giới qua lăng kính màu hồng nhỉ?"

"Ừm... Thế là người ủng hộ anh lại bắt đầu phản kích, chửi tôi một trận tơi bời hoa lá, chỉ hận không thể trực tiếp vứt vào chảo dầu sôi sùng sục rồi chiên giòn lên. Bọn họ còn bảo nếu như bây giờ là thời trung cổ thì đã cho tôi vào lồng heo thả trôi sông rồi. Họ bảo tôi là tạo nghiệt, phải bị quả báo...". Cô bỗng thất thần, nói chuyện đang đà cao hứng thì chợt nhận ra ngay lúc anh và cô bắt đầu cố gắng chung sống hoà bình, hai người họ vẫn là thuỷ hoả khó hoà hợp. "Tôi thực sự muốn đăng kí một cái nick để lên đó nhắn lại với họ rằng gần đây anh thường xuyên bưng bê hầu hạ cho người phụ nữ mà họ muốn cho vào lồng heo thả trôi sông."

"Bọn họ mắng rất chính xác."

"..."

"Em ghi lại hết tên những người đó lại, anh sẽ tặng cho mỗi người một bức ảnh khoả thân có chữ kí."

"..."

"Đừng có hiểu lầm, thân thể của anh chỉ cho riêng mình em xem thôi. Anh sẽ tặng họ ảnh khoả thân của Lăng Gia Khang để họ làm tấm bia ngày ngày luyện phi đao, trừng trị gian phu."

"Giả Thiên Hạ, theo đúng luật pháp, anh mới chính là tên gian phu đáng ngàn dao đâm ấy!". Cô đã cố gắng dồn nén sự tức giận lại, mãi tới khi không chịu đựng được nữa mới bột phát ra ngoài, hét lớn. Nhưng cô chợt nhận ra rằng lúc này Giả Thiên Hạ chẳng ở bên cạnh và cũng chẳng "thưởng thức" được trận lôi đình của cô mùi vị thế nào.

Trên thực tế thì là như vậy, Giả Thiên Hạ ở phía đầu dây bên kia hình như chẳng có gì thay đổi so với trước đó. Những câu nói chọc tức của anh chỉ nhằm mục đích bắt đầu cuộc cãi lộn cùng cô, thế nhưng anh bỗng thay đổi khẩu khí, so với hàng ngày thì có thêm chút uể oải: "Anh đang ở hội sở 419."

"Ồ!". Lại là ở quán bar, Mỹ Mãn cố che giấu sự thất vọng, không nói thêm câu nào nữa.

"Anh đã ngà ngà say rồi, muốn gặp em lắm."

Bây giờ Đinh Mỹ Mãn mới biết, những người đàn ông giống như Giả Thiên Hạ cũng có lúc nũng nịu, nhõng nhẽo như vậy. Biết thế nhưng cô vẫn giữ thái độ trước sau như một: "Đừng có gây rối nữa, tự mình tìm cách mà lết về nhà đi, tôi chuẩn bị đi ngủ đây!"

"Anh sợ một lát nữa anh sẽ say tới mức bất tỉnh nhân sự rồi lại được một vài cô gái không quen biết nào đó đưa về nhà, em sẽ cảm thấy không vui."

Câu nói này thực sự đã chạm vào trái tim nhạy cảm của Mỹ Mãn. Trước kia, Thiên Hạ chưa bao giờ giải thích nhiều về những việc kiểu như thế này. Anh chỉ nói vẻn vẹn một câu: "Em chắc chắn phải hiểu chứ!". Nhưng thực sự cô không hiểu nổi, giữa hai người họ vẫn chưa tới mức tâm linh tương thông, không cần nói ra cũng hiểu được. Cô cứ tưởng ngoan ngoãn ở nhà đợi anh, không gọi điện quấy nhiễu anh đi mở rộng quan hệ, như vậy đã đủ tốt lành rồi. Nhưng đổi lại chỉ là hết lần này đến lần khác, anh đều say tới mức không đứng vững rồi được mấy cô gái lạ hoắc đưa về nhà. Những lúc đó cô cảm thấy vô cùng uất ức và tức giận.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro