The End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thầy ăn gì? Em gọi người ship."

Người này còn chưa ăn chưa tắm đã thẳng qua bên tôi cặm cụi in ấn chuẩn bị hồ sơ, tôi cảm thấy từ "tốt bụng" hay "nhiệt tình" là chưa đủ để miêu tả, tôi rất muốn làm một cái gì đó để đối lại sự tốt đẹp này.

"Tiết kiệm để dùng vào những việc khác đi, những lời trước đó tôi nói cô không nghe hiểu sao?"

"Em chi được mà, thầy cũng đã ăn gì đâu?" Tôi kiên quyết.

Lần này đối phương không thèm ăn hamburger nữa mà đổi sang thèm mì gói, nói là từ lúc kết thúc thời sinh viên cũng không đụng tới mì, hiện tại thực nhớ mùi vị của nó.

Cái này rất dễ đáp ứng, nhà bếp của tôi cái gì cũng có thể thiếu ngoại trừ mì gói.

Tô mì này tôi nấu thực cẩn thận, thêm vào hai trứng lòng đào, một ít tôm khô, một quả cà chua, hai lát hành tây, một cọng hành lá, hai con tôm. Vàng vàng đỏ đỏ xanh xanh nhìn thật là đẹp mắt, như thế này chắc là đã đủ thành ý rồi chứ ?

Vẫn là cái mím môi nhẹ cùng ánh mắt cong cong như mọi ngày, đối phương đón lấy tô mì, vẻ ngoài mệt mỏi nhưng tinh thần rất tốt.

Vừa ăn vừa nói chuyện, nói lung tung linh tinh chủ đề xuyên lục địa từ hạt nhân qua tới món cá trứng.

Lần đầu tiên chúng tôi trò chuyện nhiều đến vậy, tôi vì sự gần gũi này mà bạo gan chủ đề phê bình bọn quan liêu cố tình "hành" dân sau đó còn lấy "tay trong vô tích sự" ra làm dẫn chứng.

"Không có cung thì làm sao có cầu."

Tôi sầm mặt, cảm thấy câu tiếp theo đối phương muốn nói là "nếu không có những người như cô hẳn sẽ không có những người như tên đó, đáng phê phán phải là chính cô."

Nhưng mà đối phương chỉ nhìn tôi cười cười rồi lại tiếp tục ăn mì.

Tôi bỏ qua, tiếp tục công việc nịnh bợ của mình. Thời gian trau dồi, kỹ năng của tôi vô cùng thành thục. Đối phương không đáp lại câu nào, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt bất lực có đều môi thì ngày một cong lên. Tôi lại xem đó là sự cổ vũ tích cực vuốt đuôi, vuốt đuôi và vuốt đuôi.

"Cô đừng trách người ta, ở đời không ai cho không ai cái gì, ngoại trừ cha mẹ anh chị em ra, những người còn lại đối tốt với cô, một là vì vật chất, hai là vì..."

Tự dưng tốt với người không phường lừa gạt cũng phường lưu manh, tôi biết rõ nhưng vẫn mĩm cười vờ vịt ngây thơ hỏi đối phương: " là gì?"

Im lặng, đối mắt với nhau một hồi, lúc tôi hơi mỏi mắt định đưa tay lên dụi đối phương chậm rãi lên tiếng, âm thanh thật trầm:

"Hai là người đó thích em."

Tôi chạy luôn vào bếp, tôi biết mặt mình đỏ bừng không phải là vì cháy nắng đâu.

Tôi đi luẩn quẩn trong nhà bếp, trên tay vẫn ôm tô mì ăn dở của đối phương. Tôi nhăn mặt, mắc cỡ thì mắt cỡ đi, chạy vào nhà bếp thì chạy đi, còn điên khùng mang theo tôi mì của người ta làm gì?! Bây giờ có nên đem trở ra không? Khi đem ra sẽ nói cái gì đây?!

Còn nữa, bình thường không phải đều xưng "tôi – cô" hay sao, tự dưng hôm nay lại thay đổi đại từ nhân xưng.

Hừ, sức mạnh ngôn từ thật là đáng gờm, chỉ thay đổi một từ đã có thể tạo ra một chấn động lớn trong lòng người nghe đến vậy.

***

Chấn động làm tôi bị mất ngủ, cũng như lần trước mở mắt một mạch đến 5h sáng. Vậy sao mà đi làm nổi. Lại ngang ngược nghỉ một ngày không phép.

Lần này không đi cà phê gì, chỉ nằm ở nhà chơi FB , zalo.

Lướt lướt một hồi lại mở lên trang cá nhân của dbach, trống không chẳng có gì xem. Tự nhiên lại có động lực thôi thúc muốn xem nhiều về người ấy.

Thế là lần mò FB của Mỹ Linh, lần đó cả hai đã kết bạn với nhau chỉ là tôi hiếm khi lên FB xem trang cá nhân của người khác.

Gõ tìm trang cá nhân của "Linh Đỗ" mục "bạn bè" của cô ta khóa nên không hi vọng tìm ra tài khoản của "tay trong" có khi con người lãnh đạm ấy không chơi FB?

Không sao cả, Mỹ Linh có vẻ rất thích up hình, dường như ngoại trừ việc tắm rửa vệ sinh tất cả còn lại nó đều chăm chỉ cập nhật, như thế thể nào cũng sẽ có vài tấm hình của người trong gia đình.

Tôi lướt đến gần trưa cũng tìm được mấy tấm hình có "dính" người tôi muốn xem. Tôi tải tất cả về, cho dù chỉ là một cái bóng mờ lọt vào khung hình tôi cũng lưu về nốt.

Khi chắc chắn tất cả đã được lưu về, lúc này tôi mới phóng to từng cái lên xem, dù là lúc ăn cơm, lúc xem ti vi, đọc sách đều là dáng ngồi rất chuẩn mực. Duy có một tấm dáng ngồi hơi cuối xuống, như là đang cầm cái gì đó, mai mắn tất cả đều được up dưới dạng full-HD. Tôi dễ dàng phóng to lên hết cỡ, là đang cầm cọ sơn màu cho chiếc vòng tay.

Tôi biết chiếc vòng này!

Ném điện thoại qua một bên, lục tung tất cả ngăn tủ và mọi ngóc ngách trong nhà, mọi thứ thật bừa bộn may mắn là cuối cùng tôi cũng tìm được.

Này là chiếc vòng tay được làm từ cây dâu tằm, y hệt thứ mấy đứa bé sơ sinh thường hay đeo nhưng nó to hơn và đặc biệt hơn, có đúng 12 mắc được sơn 12 màu nền riêng biệt bên trên khắc kí hiệu 12 cung hoàn đạo, ở kí hiệu cung kim ngưu thì đặc biệt phết thêm một lớp kim tuyến màu đồng.

Tôi đeo vào tay, nó thật vừa vặn. Tôi nằm dài trên chiếc giường lộn xộn nhớ lại bao nhiêu đoạn kí ức tốt đẹp bị tôi hời hợt bỏ qua.

Tôi nhớ hôm anh cho tôi chiếc vòng này là ngày 25-4. Cả phòng rủ rê buổi tối đi ăn sinh nhật sớm bởi vì hôm sau là cuối tuần nhưng vì lịch đi trà sữa nên tôi đã từ chối, bản thân cũng không ham hố gì cái ngày mình bị già thêm một tuổi thế mà tối đấy tôi lại được một món quà nho nhỏ.

Anh đưa nó cho tôi, tuần trước có nghe nói là anh đi công tác, đây chắc là loại quà lưu niệm được bán tràn lan, mua về để phát tràn lan cho tất cả mọi người bạn bè, đồng nghiệp, người quen như một phép lịch sự . Tôi nhận nó sau đó không chút đắng đo ném nó vào một góc.

Lại lăn lộ mấy vòng, gác tay lên trán. Tôi có thể nghĩ là bởi vì trước đó than thở mình bị mất ngủ còn hay nằm mơ thấy ma nên ai đó vì mình làm một chiếc vòng "trừ tà" như bọn trẻ con?

Tôi cười ngây ngốc, 26 tuổi rồi còn được người ta xem là trẻ con cho đeo vòng dâu tằm. Tôi cảm thấy vui lắm, càng vui hơn là tôi VIP hơn bọn nhóc đó nhiều, xem đi, vòng tay bọn nó làm sao sặc sỡ màu sắc cá tính như cái của tôi.

Cũng không thèm ăn trưa, tôi rãnh rỗi nằm đó lục lại mọi thứ liên quan đến "tay trong". Khi bản thân không còn chịu đựng nỗi sự nhộn nhạo trong lòng ngực thì dứt khoát chạy băng qua Sở Ngoại vụ. Tôi cũng không ngu ngốc như lần trước đứng ngoài nắng đợi, chạy thẳng vào tóm lấy một chị xinh gái hỏi thăm.

Thì ra là nghỉ phép năm. Tôi lại dày mặt làm phiền thêm hai ba người nữa đến khi có được địa chỉ nhà của người muốn gặp mới hí hửng rời đi.

Tôi muốn gặp anh, muốn xác minh suy đoán mà trong lòng mình đã tự có đáp án.

Mai mắn là anh sống riêng một mình.

Đập cửa một hồi mới thấy người ra mở cửa, nhìn thấy tôi anh khá bất ngờ nhưng hình như cũng rất vui, bởi vì biên độ cong của môi và mắt anh đều rất lớn.

"Có việc gì sao?" Anh hỏi, đưa cho tôi một ly nước.

Tôi đón lấy, dùng bàn tay tái của mình, lại nâng lên miệng uống, cố tình để anh thấy chiếc vòng trên cổ tay tôi.

Anh lại mím môi, ánh nhìn dè dặt vừa nghiền ngẫm.

"Em có chuyện muốn hỏi thầy ạ?"

"Ừ"

Đối phương lúc này đang đi lại bàn, quay lưng về phía tôi, tự rót cho mình một ly nước, tôi cười cười chạy lại đứng ngay bên cạnh, đợi đối phương quay sang nhìn tôi mới dùng ánh mắt kiên định của mình đối lại, học theo giọng điệu ngày thường của anh chậm rãi nhàn tản mở miệng:

"Thích em gọi là thầy hay gọi bằng anh?"

Một khoản lặng, hình như là rất lâu. Hơi mõi miệng nhưng tôi không sao khép lại nụ cười trên mặt mình bởi vì tâm trạng tôi đang vui. Tôi cũng không dụi mắt, hay chớp mắt, tôi muốn nhìn thật kỹ biểu hiện vui sướng trong mắt anh.

Có thể là qua thêm vài phút nữa, tôi thấy anh cuối đầu, tôi nhắm mắt lại, cảm nhận môi mình bị cái gì đó vừa mềm vừa ấm áp lên, quấn quýt dây dưa, hơi thở đậm mùi đàn ông phả lên một bên má kèm theo chất giọng trầm trầm vô cùng quen thuộc:

"Nhận ra khi nào?"

Tôi cười "mới hồi sáng. À không, là mới lúc nãy, mà hình như là tối qua." Tôi trả lời lung tung.

"Ngu ngốc, để anh chờ lâu như vậy."

Ừ, tôi thật là ngốc, may mắn là anh đã luôn kiên nhẫn chờ. Thật cám ơn vì điều đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro