chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì Phí Kiệt đã trở về, nên tối nay Philadelphia khách đến đông nghẹt, làm cho cả nhà hàng làm việc đến nổi thở cũng không kịp thở.

Khách mới lẫn cũ đều chờ mong được gặp Phí Kiệt, hơn nữa sáng nay báo chí đăng tải hình ảnh Phí Kiệt cùng Chu Nghiên dùm cơm hết sức thân mật lại càng làm bầu không khí chờ mong này lên đến đỉnh điểm.

Lúc này đây, phòng bếp nhiều việc đến nổi làm không xuể.

Phí Kiệt vừa đứng cạnh bếp nấu nước, vừa nhìn chằm chằm nồi canh và nồi gan bò hấp tương, vừa nghe nhân viên lớn tiếng chạy ra chạy vô báo món ăn khách gọi, đồng thời cứ 10 giây là anh lại xem qua giấy ghi món ăn xong rồi lại cùng đầu bếp khác chuẩn bị món ăn.

Vì muốn tất cả bàn trong nhà hàng cùng lúc có món ăn nên phòng bếp hiện giờ như cái chiến trường. Mà nhìn cách bày trí của phòng bếp, tuy rằng không phải là rộng lớn nhưng cũng rất thông thoáng, thế nhưng cùng một lúc làm món ăn cho 30 bàn nên hiện giờ thần kinh mọi nhân viên trong nhà bếp đều rất căng thẳng như chiến đấu ở tiền tuyến.

Ngoài trừ một người ung dung nhàn nhã đi vòng quanh phòng bếp mà hưởng thụ không khí khẩn trương này đại ma đầu Phí Kiệt.

Đây là vương quốc của anh, mọi người đều phải theo quy tắc của anh. Phí Kiệt biết anh không cần tự mình nấu ăn, anh hay nghĩ ra những món mới, sau đó chỉ cần huấn luyện phó bếp nấu những món đó theo hương vị của anh là được. Anh thích làm người hướng dẫn nhiều hơn, càng thích cùng Hứa Ân Ân đứng ở sảnh nhà hàng nhìn vẻ hài lòng của thực khách khi ăn món ăn mà anh nghĩ ra.

Cuối cùng, mọi thứ cũng đâu vào đấy, món ăn chính lẫn món ăn phụ và tráng miệng đều đã hoàn thành mĩ mãn. Phí Kiệt hô to một tiếng: "Dọn Lên!"

Phí Kiệt tháo nón đầu bếp xuống, đi ra khỏi phòng bếp đến văn phòng của Hứa Ân Ân. Lúc anh 20 tuổi, nếu ba của Ân Ân không nhận nuôi anh, đào tạo anh thành 1 đầu bếp giỏi, thì chắc giờ anh còn là một tên du côn, hoặc là chết ở cái xó nào rồi. Những năm gần đây, tuy rằng chú Hứa thường xuyên làm việc tại xưởng dệt ở Đại Lục, hàng năm chỉ về Đài Loan có đôi ba tháng, nhưng chú Hứa đối với anh ơn trọng như núi, anh không bao giờ quên được. Mà Hứa Ân Ân còn là người bạn lâu nhất của anh, và cô chính là điều đẹp đẽ nhất trong cuộc đời anh. Mẹ cô qua đời lúc cô chỉ mới 10 tuổi, cho nên từ nhỏ cô đã thiếu tình thương của mẹ. Tuy nói ra có vẻ buồn nôn, nhưng dù có lấy dao kề cổ anh hay dù có chết anh cũng không để ai làm tổn thương Ân Ân. Vì vậy, đối với những ai theo đuổi cô, anh đều cảm thấy khó chịu. Tóm lại, Ân Ân là người thân của anh, nếu có người làm tổn thương cô, anh nhất định sẽ đem tên đó băm thành trăm mảnh.

Nghĩ đến đó, khuôn mặt Phí Kiệt tối sầm, đôi mắt lạnh lùng làm cho người ta phải hoảng sợ, khi anh đẩy cửa văn phòng của Ân Ân, anh vẫn dùng giọng nói khi làm việc nói với cô.

"Chị Ân, chị giúp em đi..." Mới bước vào phòng, Phí Kiệt liền nghe nhân viên trong nhà hàng Tiểu Yến rục đầu ủ rũ nói chuyện với Ân Ân, lúc này Ân Ân đang ngồi đối diện, trên bàn đang có một đống khăn giấy. Phí Kiệt chỉ nhìn Tiểu Yến không nói lời nào, sau đó quay sang giơ ngón cái với Ân Ân.

Hứa Ân Ân đẩy đẩy kính cận của mình, nhìn anh một cái, sau đó nói chuyện với Tiểu Yến : "Đừng quá lo lắng, nếu mẹ em biết em như thế nqyf thì lại làm bà ấy lo hơn, ngày mai chị sẽ nói với Phí Kiệt gọi điện thoại cho bác sỉ Lý, vị bác sĩ đó là trưởng khoa ngoại, mẹ em nhất định sẽ không sao.

Ruốt cuộc Phí Kiệt cũng hiểu vì sao hôm nay Tiểu Yến tinh thần hoảng loạn, làm việc không tập trung, anh càng ngày càng khâm phục Ân Ân hơn.

Nếu không có cô, anh không biết mình còn giữ được cái nhà hàng này không. Tất cả đều là công lao của Hứa Ân Ân, việc lớn việc nhỏ nếu vào tay cô thì đều được giải quyết ổn thỏa. Mỗi khi trong nhà hàng bận rộn, hoặc là anh đưa ra yêu cầu nghiêm khắc lf cho nhân viên phải căn thẳng, lúc đó cô lại trổ tài làm nguôi lòng người.

Khi người khác gặp khó khăn về tiền bạc, cô không cần nghĩ nhiều mà lấy tiền giúp họ, đến sinh nhật thì chuẩn bị sẳn quà và làm cho nhân viên ai ai cũng cảm động muốn khóc. Rồi khi lễ tết, cô đều chuẩn bị cho họ tiền lì xì. Thấy mọi người làm việc cực nhọc, cô quyết định dẫn mọi người đi ăn cơm ở nhà hàng cao cấp, hoặc dẫn họ đi spa để mọi người được thoải mái thư giãn, tinh thần sảng khoái.

Cô thích là thiên sứ.

Phí Kiệt huýt sáo đi vào phòng tắm ở trong văn phòng, sau khi tắm rửa xong, thấy Ân Ân giúp anh lấy quần áo trong tủ, tâm tình anh đột nhiên trở nên tốt hơn.

Khi anh đi ra khỏi phòng tắm thì Tiểu Yến cũng đã đi rồi.

"Cô ấy đi rồi sao?" Anh hỏi.

"Ừ, mai anh nhớ gọi điện thoại cho bác sỉ Lý, nhờ bà ấy lưu ý một chút đến mẹ của Tiểu Yến, sao đó nhớ mời bà ấy dùng cơm nữa. À, loại sâm banh Holy Grail mà bà ấy thích đã có hàng rồi, anh nhớ tặng bà ấy nửa tá luôn đi."

"Nếu không có em, thì cuộc sống anh sẽ thế nào nhỉ?" Phí Kiệt nhíu mày nói.

"Yên tâm, chỉ cần anh lấy lợi nhuận của nhà hàng, chia cho em 5% là được, em cam đoan nhà hàng sẽ làm ăn phát đạt hơn." Hứa Ân Ân trợn to mắt, khúc khích cười.

"Em là bọ hút máu sao?" Phí Kiệt trừng lớn hai mắt, cúi đầu nhìn cô, vẻ không tin nổi. "Em có thấy quản lý nhà hàng nào trước mặt đầu bếp đòi chia 5% tiền lợi nhuận không? Ngay cả cái đồng hồ anh đã dùng tháng lương đầu tiên để mua cũng nằm trên tay em rồi. Em còn muốn lột da anh luôn sao?"

"Đó là do anh say rượu, đưa đồng hồ cho em, ép em nhận mà." Cô vô tội nhìn anh mà nói, người này thật là ăn nói ngang ngược mà.

"Rượu quả nhiên hại người, cho nên anh còn bắt em phải mua xe Audi SUV  giống anh." Năm đó anh say rượu, dẫn cô ra bờ biển, sau đó nói rằng cô rất có ý nghĩa rất lớn với anh, về sau anh mua xe gì thì cô phải mua xe đó!

"Cho nên, em cũng không uống rượu."

"Kiêu ngạo thật!" Phí Kiệt nhéo má cô, nhe răng trợn mắt kề sát mặt cô.

Cô như ngừng thở, anh vừa mới tắm xong, trên người còn lưu lại hương thơm mê người. Nhưng vài giây sau, cô liền bình tỉnh nói: "Nếu không có việc gì nữa, tối nay em sẽ về sớm."

"Anh có thể nói không sao?" Tâm tình Phí Kiệt nhất thời buồn bực, vẻ mặt cũng trở nên hững hờ.

"Vì tương lai hạnh phúc của em, anh đương nhiên không thể."

"Còn chưa bắt đầu yêu nhau, mới chỉ là gặp nhau vài lần thôi, em làm gì đã uy hiếp anh thế. Chờ khi nào em kết hôn, chẳng phải muốn bắt đao tướng bức?" Đầu óc Phí Kiệt liền hiện lên cảnh cô kết hôn cùng người khác, sắc mặt càng thêm tái mét.

Anh định xoay người đi ra ngoài thì lại thấy cô lấy bộ quần áo treo trên giá - một chiếc váy màu đen tao nhã hở vai nhìn rất bắt mắt.

"Em định mặc cái váy này đi hẹn hò sao?" Ngực Phí Kiệt nhói đau, đôi mắt nheo lại, vẻ mặt phản đối.

"Anh có ý kiến gì sao?" Hứa Ân Ân vừa đặt mắt kính xuống bàn vừa hỏi anh.

"Rất hở hang!" Phí Kiệt khẳng định nói.

"Hở hang?" Hứa Ân Ân bước tới trợn mắt nhìn anh.

Người này lúc nào cũng phá chuyện của cô, bạn gái anh trước đây không phải mặc áo ngực trễ thì cũng là váy ngắn cũn, cứ ỏng ẹo dựa sát vào người anh đó sao?

"Phải, chân, tay, vai đều lộ ra hết." Anh khoang tay trước ngực, càng nhìn càng không hài lòng.

"Anh mà cũng biết hở hang sao!!! Mấy người con gái bên ngoài ăn mặc nóng cả mắt mà anh còn khen họ biết lấy cơ thể làm lợi thế của mình."

"Em không phải con gái bên ngoài." Phí Kiệt đặt hay tay lên vai cô, bộ dáng nghiêm túc nhìn cô. "Em là người thân của anh!"

Hứa Ân Ân nhìn đôi mắt sáng của anh, ngực như bị ngàn kim châm vào, đau đến cả người co rúm lại, cô biết cô đặt biệt đối với anh, cô đã thấy rất vui, nhưng sao....

Hứa Ân Ân nhăn mũi, đột nhiên cảm thấy muốn khóc.

"Ân Ân?" Phí Kiệt hoảng sợ nhìn mắt cô đang ngấn nước.

"Người thân cũng không có quyền can thiệp tự do của em." Cô bức bách nói, nước mắt trào ra, ướt đẫm hai má.

"Em...em đừng khóc!" Phí Kiệt đi nhanh đến chổ cô, bộ dáng cực kì hoảng sợ.

"Em càng muốn, ai bảo anh xem thường em, ngay cả mặc áo gì cũng can thiệp!"

"Được rồi, được rồi, em mặc cái váy đó rất đẹp, đẹp như tiên nữ, vậy được chưa?"

"Không." Cô nhăn mặt, vẫn cứ muốn khóc. Vì sao anh chỉ có thể coi cô là người nhà? Vì sao?

"Lợi nhuận tháng này đều cho em hết, em đừng khóc nữa!"

Hứa Ân Ân nhìn khuôn mặt đẹp tựa như tạc ra từ đá cẩm thạch, lúc nào cũng nghiêm nghị, nhưng giờ vì cô khóc mà chân tay luống cuống, vẻ mặt hốt hoảng, cô lại cảm thấy vui trong lòng.

"Được, em đi thay quần áo." Cô gật đầu.

Reng reng reng....di dộng của Hứa Ân Ân vang lên.

"Alo, em xong ngay thôi, anh đợi em một chút." Cô bắt điện thoại cười nói.

Phí Kiệt vừa nghe cô nhỏ nhẹ nói chuyện điện thoại, lập tức dừng lại, cứ đứng đó không chịu đi.

"Anh đang ở cửa sau của nhà hàng hả?
Sao mà đến sớm vậy?" Hứa Ân Ân nói, ánh mắt nhìn về Phí Kiệt, một tay chỉ ra phía cửa.

Phí Kiệt xem như không thấy, đi đến sopha ngồi, chân kê lên bàn, quang minh chính đại nghe cô nói chuyện điện thoại.

"Anh nói gì?" Vẻ mặt Hứa Ân Ân đột nhiên thay đổi, cầm di động bước ra khỏi văn phòng.

"Không thay quần áo sao, khẩn cấp lắm à? Còn nữa, chưa tới giờ mà đã nghĩ thì em làm gương xấu cho nhân viên, vậy mà cũng xứng làm quản lý, và chia hoa hồng sao?" Phí Kiệt đứng dậy, lạnh lùng nói.

Hứa Ân Ân nghiêm mặt, quay sang quát anh. "Cửa sau của nhà hàng có trẻ con!"

"Em nói cái gì?" Phí Kiệt kinh ngạc hỏi lại.

"Anh nghe rồi đó. Cho nên, em giờ phải đi coi sao." Hứa Ân Ân cau mày, nghiêm túc nói. "Anh ra sảnh nhà hàng đứng đó nhe 10 cái rằng mà cười cho em, đừng cho thực khách thấy bộ dạng này của anh, nếu không họ sẽ chạy hết, với lại tối nay phóng viên ở trước cửa nhà hàng."

Hứa Ân Ân nói xong, đi nhanh ra cửa sau nhà hàng.

Phí Kiệt còn nghe văng vẳng lời của Ân Ân, trong lòng lại căng thẳng.

Anh dùng tay che ngực, tự hỏi sao ngày nào ngực anh cũng nhói đau, mạch máu bị nghẽn sao?

Không phải, ngực anh nhói đau là vì Hứa Ân Ân. Hôm nay cô quyết định nghiêm túc cùng người khác hẹn hò, làm cho anh không thoải mái, ngực anh đang rất đau.

Mặc kệ, anh đang có việc khác cần phải làm. Phí Kiệt hít một hơi thật sâu, kéo lại cổ áo, xoay người bước ra sảnh nhà hàng, chuẩn bị dùng mị lực của anh làm thực khách thất điên bát đảo....

#YangSeulRin

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro