Chương 6+7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bác sĩ chủ nhiệm hỏi lại.

"Chắc chắn."

Bác sĩ chủ nhiệm gật đầu, móc ra một cây bút đỏ từ trong túi áo ngực.

Từ xu thế di chuyển của ngòi bút đối phương có thể thấy được, dường như là vẽ một chữ "X" trên giấy.

Từ nhỏ đến lớn Diêm Hạc đều chưa từng xuống top hai bao giờ, khi nhìn thấy tình cảnh này, cậu không nhịn được nhíu nhíu mày lại.

Làm sao một người có thể nhớ nhầm ngày sinh nhật của mình được? Quá mức nhạt nhẽo.

Trong khoảng thời gian xuất thần, Yến Cửu đã không nghe thấy bất kỳ câu hỏi nào khác từ bác sĩ chủ nhiệm.

"Yến tiên sinh?"

Hiện tại Yến Cửu chỉ muốn ở cùng một chỗ với Mạt Mạt, hoàn cảnh xung quanh khiến câu cảm thấy vô cùng khó chịu.

Lúc này nghe được chủ nhiệm hỏi, giọng nói của cậu không kiềm chế được lẫn một chút tức giận: "Anh hỏi những vấn đề này thì có ý nghĩa gì? Tôi đã tỉnh rồi, tôi không có chuyện gì hết."

Phát hiện tâm trạng của Yến Cửu trở nên kích động, chủ nhiệm nhanh nhạy chuyển đề tài khác: "Được được, Yến tiên sinh nghỉ ngơi đi, những việc cần chú ý khác tôi sẽ nói rõ ràng với Tư tiên sinh."

"Nói với tôi là được rồi."

Yến Cửu nói xong cũng không nhìn thấy bất kỳ biểu tình thay đổi ý kiến nào trên mặt chủ nhiệm.

Hiển nhiên bọn họ đều nghe theo lệnh của Tư Việt.

Một khi đã như vậy, Yến Cửu cũng không có biện pháp cưỡng cầu, cậu lạnh lùng nhíu mày.

"Yến tiên sinh hãy nghỉ ngơi thật tốt, nếu cảm thấy có chỗ nào không thoải mái, xin vui lòng kịp thời gọi cho chúng tôi."

Tiếng đóng cửa phòng vang lên, trong phòng bệnh trở lại trạng thái an tĩnh một lần nữa. Yến Cửu ôm lấy Mạt Mạt đang cầm khối rubik vào trong ngực.

Dù thế nào đi nữa, cậu và Mạt Mạt chỉ có thể rời khỏi cuộc sống của Tư Việt mới là an toàn nhất.

Cuộc sống gia đình tạm ổn trôi qua rất dễ chịu.

Cậu không thể nào quản được việc Tư Việt nɠɵạı ŧìиɧ, nhưng có thể tự kiểm soát được chính mình. Cho nên sau khi ly hôn, tùy tiện Tư Việt và nhân vật chính có làm bất cứ việc gì, ở bên nhau ngọt ngào tới mức nào, dù sao cũng sẽ không tạo thành uy hϊếp đối với cuộc sống của cậu và Mạt Mạt nữa.

Yến Cửu nghĩ tới đây, cảm thấy tâm trạng dễ chịu hơn rất nhiều, lại ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạt Mạt hôn một cái thật mạnh: "Ly hôn! Một mình ba ba cũng có thể nuôi lớn Mạt Mạt."

Cách xa nhau mấy tháng, Mạt Mạt quý trọng mà hưởng thụ cái ôm đã lâu không gặp đến từ ba ba mình, nên đương nhiên là Yến Cửu nói cái gì cũng đúng.

Nghe vậy, đứa nhỏ đáp một tiếng vang dội: "Được! Lê phân!"

Mạt Mạt sắp có quả lê ăn rồi.

"Daddy của con đâu?"

Ly hôn yêu cầu phải có mặt của cả hai bên mới được.

"Daddy bay đi rồi."

Xem ra là đi công tác rồi, nếu không thì chính là lén đi gặp nhân vật thụ chính. Yến Cửu nghĩ thầm như vậy.

Cửa phòng bệnh lại bị gõ nhẹ hai cái.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Mạt Mạt ngồi dậy khỏi giường bệnh hăng hái giơ tay lên: "Con con!"

Yến Cửu hiểu ý đứa nhỏ ngay: "Được được, Mạt Mạt đi mở cửa, cẩn thận kẻo ngã nha."

"Dạ ba ba."

Mạt Mạt được Yến Cửu đỡ xuống khỏi giường, đi đôi dép gấu trúc chạy về phía cửa.
Nhìn thấy đứa nhỏ nhà mình đi giày ngược, Yến Cửu không khách khí cười lớn ra tiếng.

Cửa phòng bệnh được mở ra, một người đàn ông cao lớn mặc âu phục giày da đi vào.

Là trợ lý riêng đặc biệt của Tư Việt, Văn Chinh.

"Chào chú Văn...... "

Mạt Mạt nhe răng sữa, ngửa đầu chào hỏi Văn Chinh.

Nhìn thấy đứa nhỏ ngoan ngoãn kiễng chân mở cửa cho mình, Văn Chinh lập tức ôm đứa nhỏ lên, cười híp mắt nói tiếng cảm ơn, sau đó nhìn về phía Yến Cửu trên giường bệnh: "Yến tiên sinh, ngài tỉnh rồi."

"Trợ lý Văn."

Nghe được cách Yến Cửu xưng hô với mình, Văn Chinh theo bản năng sửng sốt lập tức, vội vàng liếc nhìn người trên giường bệnh một cái, sau đó đè xuống kinh ngạc trong lòng hỏi: "Hiện tại ngài cảm giác thế nào? Có thấy chỗ nào khó chịu hay không?"

"Vẫn ổn."

Yến Cửu tự động bỏ qua chuyện bác sĩ đã hỏi cậu mấy câu: "Không có gì không thoải mái."

"Vậy là tốt rồi, ngài vẫn nên chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn mới được."

Sau khi nghe xong Yến Cửu trả lời, Văn Chinh cũng không vội vã rời đi mà vẫn khiêm tốn nói tiếp: "Sau khi nhận được tin tức ngài tỉnh lại, Tư tiên sinh đã về nước."

Yến Cửu hơi nhíu mày.

Nhân vật chính công quả nhiên là có phong phạm của tổng tài bá đạo, sau khi về nước muốn đoạt lại hết tất cả những gì cậu có sao?

Yến Cửu loay hoay với khối Ultraman Aguruma Rubik mà Mạt Mạt tặng mình, cụp mắt lạnh nhạt hỏi: "Hiện tại anh ấy đang ở đâu?"

Trở về sớm cũng tốt, sớm giải quyết sớm rời đi.

Văn Chinh hơi cúi đầu, trên mặt lộ vẻ tiếc nuối nói: "Đang cách ly."

Nghe được câu trả lời của Văn Chinh, hô hấp của Yến Cửu hơi cứng lại, đầu ngón tay cũng dần dần trở nên lạnh ngắt.

Tư Việt? Cách ly? Nhiễm virus?

Nhiệt độ trong phòng bệnh rất hợp lý, nhưng sau lưng Yến Cửu lại không có lý do gì sinh ra một trận ớn lãnh.

Loại tâm trạng lo lắng này làm cho cậu cảm thấy hết sức quen thuộc, như thể nó đã vắt ngang trong lòng cậu rất nhiều năm, làm cho cậu tập mãi thành thói quen.

Trăm mối ngổn ngang mà không có cách giải, Yến Cửu chỉ có thể quy kết là tác giả đã thiết lập hào quang nhân vật chính vạn người mê cho Tư Việt, từ đó mới có thể miễn cưỡng giải thích thông suốt.

Sau khi chải chuốt xong suy nghĩ của mình, Yến Cửu vừa định lễ phép hỏi thăm tình huống hiện tại của Tư Việt một chút, lại phát hiện ánh mắt Văn Chinh hình như có vẻ hơi lảng tránh, thế nên làm cho cậu theo bản năng nghĩ tới một chuyện khác.

"Bạch Lạc cũng có mặt trên chiếc máy bay kia?"

Bạch Lạc chính là nhân vật chính thụ hiền lành vô hại trong nguyên tác.

Người vợ ác độc như mình cuối cùng cũng gặp phải tai nạn xe cộ, phải chịu báo ứng. Như vậy chắc chắn Tư Việt sẽ dẫn Bạch Nguyệt Quang của anh ra nước ngoài ăn mừng.

Với tư cách là một người trợ lý, đương nhiên Văn Chinh không dám nhiều lời về cuộc sống riêng tư của cấp trên, không nghĩ tới lại bởi vì biểu tình chột dạ của mình mà để lộ ra manh mối. Yến Cửu nghĩ thầm.

Đột nhiên nghe Yến Cửu hỏi về chuyện có liên quan đến Bạch Lạc, Văn Chinh rõ ràng bối rối một chút, dường như trong lòng cũng không có chuẩn bị trước đáp án liên quan đến vấn đề này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy